Chương 8: Chăm sóc
Quân Hạo ở lì đến tối muộn,mặc Kha Nguyệt có tìm mọi cách đuổi khéo anh cũng không chịu về, chỉ về phòng lấy quần áo rồi lại quay lại tự nhiên vào phòng cô tắm mà không ngại
“Anh không về ngủ sao?”
“Tối nay tôi ngủ với em”
Quân Hạo tắm xong đi ra lau qua đầu, quay sang hỏi cô
“Phòng em không dùng đèn ngủ?”
“Có”
“Ở đâu”
“Trên bàn đó”
Quân Hạo đu về phía bàn, nhìn mãi vẫn không thấy cái được gọi là đèn ngủ àm Kha Nguyệt nói ở đâu
“Không thấy”
“Tôi nhớ để đó mà, hình mèo máy Doraemon đó”
Nghe cô nói lúc này anh mới thấy, đi lại cắm đèn ngủ, miệng không quên chê bai
“Đúng là đồ trẻ con”
“Sao chứ?”
Anh không đáp lại, với tay tắt đèn leo lên giường, ôm cô đặt gối đầu lên tay mình
“Còn đau không?”
“Đỡ rồi”
“Ừm”
Kha Nguyệt thấy tay anh chui vào áo, nhẹ nhàng xoa bụng mình có chút bất ngờ
“Tôi đờ rồi”
“Ừm”
Mặc dù vậy Quân Hạo vẫn không ngừng xoa nhẹ bụng cô
Căn phòng yên ắng lạ thường, cô ngẩng đầu lên hỏi anh
“Quân Hạo”
“Hửm”
“Nhà anh rất khó khăn sao?”
Quân Hạo bất ngờ trước câu hỏi của cô, anh buông lời chêu đùa
“Sao, định bao nuôi tôi?”
“Tại tôi thấy anh hay đi làm về khuya”
“Lo lắng sao?”
“Ai thèm”
Không gian lại yên ắng lạ thường cho tới khi Quân Hạo lên tiếng
“Em yêu tôi?”
“…”
“Hửm”
Kha Nguyệt bất ngờ trước câu hỏi của anh, cô yêu anh không? Bản thân cô cũng không rõ, nhưng cô chắc chắn mình không còn cảm cúc bình thường với anh sau tối anh say đó
“Trả lời tôi”
“Tôi…không có”
“Ừm, tốt nhất em đừng yêu tôi”
Kha Nguyệt không hiểu hàm ý trong câu nói của anh, đang muống hỏi rõ thì thấy anh đã nhắm mắt thở đều. Câu nói đó của Quân Hạo đã khiến Kha Nguyệt suy nghĩ cả đêm không thể ngủ: đừng yêu tôi? Rốt cuộc anh có ý gì. Ý anh là không muốn tiến xa hơn với cô, chỉ muốn giữ quan hệ xác thịt thôi sao. Nghĩ thế ánh mắt cô chầm xuống: cô không muốn, không bao giờ muốn bản thân trở nên rẻ mạt làm ấm giường người khác, thứ cô cần là tình yêu chân thành… Nếu không yêu cô tại sao anh lại động vào cô, không yêu tại sao lại quan tâm, dịu dàng với khiến, nếu không yêu xin anh đừng làm cô hy vọng…..
Đêm hôm đó, Kha Nguyệt nằm trong lồng ngực vốn rất ấm áp của Quân Hạo lại trở nên xa lạ vô cùng, cô cảm thấy người đàn ông này thật khó nắm bắt, thậm chí cô chưa bao giờ thực sự hiểu anh, cũng không có cơ hội nắm bắt lấy khiến anh là của riêng mình….
Gần tới sáng, nằm trằn trọc cả đêm Kha Nguyệt cũng dần chìm vào giấc ngủ, cô vốn nghĩ Quân Hạo đã ngủ, nghĩ những tiếng thở dài của mình anh không biết, nhưng cô đâu thấy kho mình thực sự say giấc thì một ánh mắt đã nhìn mình không chớp mắt
Anh vén nhẹ mái tóc của cô sang một bên, động tác nhẹ nhàng như sợ chỉ một chút không cẩn thận cũng khiến cô gái nhỏ thức giấc. Quân Hạo đăm chiêu nhìn Kha Nguyệt, ánh mắt không còn tia ấm áp như mọi khi, thay vào đó là sự lạnh lùng
“Kha Nguyệt, em không nên yêu tôi, đó sẽ trở thành sai lầm, không nói đúng hơn em đã sai khi để tôi tìm thấy….”
“Nếu em biết sự thật sẽ không hận tôi chứ, tôi cũng không muốn phá vỡ sự ngây thơ, trong sáng, vô lo vô nghĩ này của em…nhưng không thể rồi, nếu em không liên quan tới người đó, khuôn mặt này không giống với người đó…có lẽ tôi sẽ không xuất hiện trong cuộc đời em, sẽ không phá huỷ nó và không có nước mắt cùng đau khổ”
“Kha Nguyệt, em thua rồi, em không nên yêu tôi…”
Từng lời nói lạnh lùng của người đàn ông giữa đêm tối khiến người khác nghe thấy phải sợ hãi, vậy mà cô gái nhỏ vẫn không biết điuef gì đang chờ phía trước, vẫn ngoan ngoãn chui vào lòng người đàn ông ngủ, không nhận thấy bản thân sớm đã mắc bẫy, trở thành con mồi chỉ đợi móng vuốt ấy hạ xuống, thương tích sẽ đầy người thậm chí là mất mạng
“Anh không về ngủ sao?”
“Tối nay tôi ngủ với em”
Quân Hạo tắm xong đi ra lau qua đầu, quay sang hỏi cô
“Phòng em không dùng đèn ngủ?”
“Có”
“Ở đâu”
“Trên bàn đó”
Quân Hạo đu về phía bàn, nhìn mãi vẫn không thấy cái được gọi là đèn ngủ àm Kha Nguyệt nói ở đâu
“Không thấy”
“Tôi nhớ để đó mà, hình mèo máy Doraemon đó”
Nghe cô nói lúc này anh mới thấy, đi lại cắm đèn ngủ, miệng không quên chê bai
“Đúng là đồ trẻ con”
“Sao chứ?”
Anh không đáp lại, với tay tắt đèn leo lên giường, ôm cô đặt gối đầu lên tay mình
“Còn đau không?”
“Đỡ rồi”
“Ừm”
Kha Nguyệt thấy tay anh chui vào áo, nhẹ nhàng xoa bụng mình có chút bất ngờ
“Tôi đờ rồi”
“Ừm”
Mặc dù vậy Quân Hạo vẫn không ngừng xoa nhẹ bụng cô
Căn phòng yên ắng lạ thường, cô ngẩng đầu lên hỏi anh
“Quân Hạo”
“Hửm”
“Nhà anh rất khó khăn sao?”
Quân Hạo bất ngờ trước câu hỏi của cô, anh buông lời chêu đùa
“Sao, định bao nuôi tôi?”
“Tại tôi thấy anh hay đi làm về khuya”
“Lo lắng sao?”
“Ai thèm”
Không gian lại yên ắng lạ thường cho tới khi Quân Hạo lên tiếng
“Em yêu tôi?”
“…”
“Hửm”
Kha Nguyệt bất ngờ trước câu hỏi của anh, cô yêu anh không? Bản thân cô cũng không rõ, nhưng cô chắc chắn mình không còn cảm cúc bình thường với anh sau tối anh say đó
“Trả lời tôi”
“Tôi…không có”
“Ừm, tốt nhất em đừng yêu tôi”
Kha Nguyệt không hiểu hàm ý trong câu nói của anh, đang muống hỏi rõ thì thấy anh đã nhắm mắt thở đều. Câu nói đó của Quân Hạo đã khiến Kha Nguyệt suy nghĩ cả đêm không thể ngủ: đừng yêu tôi? Rốt cuộc anh có ý gì. Ý anh là không muốn tiến xa hơn với cô, chỉ muốn giữ quan hệ xác thịt thôi sao. Nghĩ thế ánh mắt cô chầm xuống: cô không muốn, không bao giờ muốn bản thân trở nên rẻ mạt làm ấm giường người khác, thứ cô cần là tình yêu chân thành… Nếu không yêu cô tại sao anh lại động vào cô, không yêu tại sao lại quan tâm, dịu dàng với khiến, nếu không yêu xin anh đừng làm cô hy vọng…..
Đêm hôm đó, Kha Nguyệt nằm trong lồng ngực vốn rất ấm áp của Quân Hạo lại trở nên xa lạ vô cùng, cô cảm thấy người đàn ông này thật khó nắm bắt, thậm chí cô chưa bao giờ thực sự hiểu anh, cũng không có cơ hội nắm bắt lấy khiến anh là của riêng mình….
Gần tới sáng, nằm trằn trọc cả đêm Kha Nguyệt cũng dần chìm vào giấc ngủ, cô vốn nghĩ Quân Hạo đã ngủ, nghĩ những tiếng thở dài của mình anh không biết, nhưng cô đâu thấy kho mình thực sự say giấc thì một ánh mắt đã nhìn mình không chớp mắt
Anh vén nhẹ mái tóc của cô sang một bên, động tác nhẹ nhàng như sợ chỉ một chút không cẩn thận cũng khiến cô gái nhỏ thức giấc. Quân Hạo đăm chiêu nhìn Kha Nguyệt, ánh mắt không còn tia ấm áp như mọi khi, thay vào đó là sự lạnh lùng
“Kha Nguyệt, em không nên yêu tôi, đó sẽ trở thành sai lầm, không nói đúng hơn em đã sai khi để tôi tìm thấy….”
“Nếu em biết sự thật sẽ không hận tôi chứ, tôi cũng không muốn phá vỡ sự ngây thơ, trong sáng, vô lo vô nghĩ này của em…nhưng không thể rồi, nếu em không liên quan tới người đó, khuôn mặt này không giống với người đó…có lẽ tôi sẽ không xuất hiện trong cuộc đời em, sẽ không phá huỷ nó và không có nước mắt cùng đau khổ”
“Kha Nguyệt, em thua rồi, em không nên yêu tôi…”
Từng lời nói lạnh lùng của người đàn ông giữa đêm tối khiến người khác nghe thấy phải sợ hãi, vậy mà cô gái nhỏ vẫn không biết điuef gì đang chờ phía trước, vẫn ngoan ngoãn chui vào lòng người đàn ông ngủ, không nhận thấy bản thân sớm đã mắc bẫy, trở thành con mồi chỉ đợi móng vuốt ấy hạ xuống, thương tích sẽ đầy người thậm chí là mất mạng