Chương 9
Chớp mắt một cái, Ngu Tử Diên đã canh giữ bên người Giang Trừng mười mấy năm.Không phải lần đầu tiên mà nàng nghĩ hai thằng nhóc này đến cùng là tu được mối nghiệt duyên này ở đâu, mà sao cuộc đời lại thê thảm như đúc ra từ một khuôn.Cha mẹ, người thân, bằng hữu, từng người từng người dần vuột mất khỏi tay họ, như thể xưa nay chưa từng chân chính sở hữu thứ gì, như thể ngoại trừ đối phương, đôi tay họ không thể nắm giữ được bất kì thứ gì.Nhiếp Minh Quyết đột ngột mất, Ngụy Anh biến mất mười ba năm nay lại trở về, với người chết thì mọi thứ đã tan biến, thời gian đã đình trệ, nào có hay kẻ sống sót chính là người chịu khổ.Núi Đại Phạn, Thanh Đàm hội, Loạn Táng Cương, Từ đường Giang gia, nàng xem không bỏ sót, còn chưa kịp thấu rõ tư vị cay đắng thế nào thì Ôn Ninh đã nâng chuôi kiếm Tùy Tiện không thể trở về Liên Hoa Ổ năm đó mà thấm máu Giang Trừng."Ngươi vĩnh viễn cũng không sánh bằng hắn." Lời này nói ra cũng dễ dàng thật đấy.Như thể trong mắt người biết chuyện thì đứa nhỏ này ngậm đắng nuốt cay, bị thương chảy máu, giận mà không thể nói chỉ là một tên hề tự mua dây buộc mình.Ngu Tử Diên hận tới mức bật cười.Đến cùng oán hận sâu tới độ nào mới có thể thốt ra câu nói tru tâm này.Nàng từ trước đến giờ thuộc phái hành động nói một không hai, lửa giận cháy phừng phừng đi tìm Ôn Ninh đánh một trận tối tăm mặt mũi.Trước đó Ôn Ninh còn đánh trả hai lần, sau cũng biết bầu không khí không đúng, lập tức thu tay chịu đánh—"Chẳng biết đắc tội tiền bối chỗ nào, ta... rất xin lỗi."Đắc tội ở chỗ nào, Ngu Tử Diên siết chặt nắm đấm, nàng là ác quỷ bị thiên đạo trừng phạt, Ôn Ninh không nhìn thấy nàng, sẽ không biết được đến cùng là nàng ra mặt vì ai, tại sao nàng phẫn nộ. Cho dù có đánh gã một trận tơi bời cho thỏa thì có ích lợi gì.Thế nhưng Ngu Tử Diên không cam lòng.Giết người tru tâm, ngươi nếu dám tru tâm hắn, cớ sao còn phá hỏng cả đường sống mà đứa bé kia có thể bước vào.Lam Hi Thần đi ra từ Quan Âm Miếu, bế quan hồi lâu. Giang Trừng cũng tùy theo y, mãi đến khi Lam Khải Nhân lực bất tòng tâm mới một cước đá văng cửa bước vào."Ngươi dám làm như thế, là bởi vì ngươi còn có Lam Khải Nhân tiên sinh làm đường lui.""Vậy còn Lam Khải Nhân thì sao?" Giang Trừng tóm chặt cổ áo y, "Ngươi có từng nghĩ tới Lam tiên sinh phải đi hướng nào."Lam Hi Thần ngẩng phắt đầu, con mắt hỗn loạn sáng lên trong nháy mắt, thế nhưng khi nhìn thấy bản thân trong mắt Giang Trừng—tóc tai rối bời, áo quần lôi thôi, ánh sáng kia chợp tắt, y giãy giụa ôm lấy đầu, "Ngươi đừng nhìn... Cầu xin ngươi, ngươi đừng nhìn ta, cầu xin ngươi... Ta không đẹp nữa... Ta không còn đẹp nữa...!""Vãn Ngâm... Ta không muốn ngươi nhìn thấy ta như vậy!""Làm sao vào lúc này mới tự mình biết mình như thế." Giang Trừng cất bước, Lam Hi Thần trốn đến đâu hắn theo tới đó, đột nhiên chẳng hiểu ra sao hỏi một vấn đề:"Ta có đẹp không?"Lam Hi Thần ngẩn ra, đáp không chút nghĩ ngợi:"Đẹp.""Ngươi còn chẳng thèm nhìn." Giang Trừng mắng y, mười ngón dùng sức mạnh mẽ nâng cằm Lam Hi Thần, nhíu mày hỏi: "Lông mày ta có đẹp không?""...Đẹp.""Tóc?""Đẹp.""Còn mắt ta thì sao?"Âm thanh hạ xuống, cặp mắt kia dừng ngay tầm mắt, ánh nến lướt qua mắt hạnh long lanh, trong đó phản chiếu rõ ràng hình ảnh Lam Hi Thần."Đẹp lắm." Hô hấp y ngừng lại, "Vô cùng... đẹp vô cùng."Giang Trừng ngồi xổm trước mặt y, ngửa đầu không chớp mắt nhìn đôi mắt kia không còn thanh minh như ngày nào. Hắn nắm chặt tay Lam Hi Thần, nói: "Bởi vì trong mắt ta có ngươi.""Ngươi là mặt trăng của ta, ngươi vẫn đẹp mặc kệ tròn khuyết."Tuy rằng bầu không khí thật sự rất lãng mạn.Ngu Tử Diên vẻ mặt biến đổi, sao đó cấp tốc nhăn lại, không biết đây là lần thứ bao nhiêu nàng bị hài tử mấy năm không đánh được một quả rắm cầu vồng(2) làm cho sến tới mức răng cũng thấy chua.(2) Rắm cầu vồng: đại khái là những câu nói đường mật, a dua nịnh hót.- -----Editor có lời muốn nói:Từ giờ tui sẽ gọi Lam đại là Lam Hi Thần- Lam Howl:)) cái văn "Tôi không còn đẹp trai nữa" không lẫn nào đâu được. Chương 9 có thể nói là chương thể hiện rõ nhất sự simp chúa của Lam Howl:))))