Chương 12: Một Chút Khó Chịu Nhẹ Của Tịch Duy An
Câu nói của Chung Linh chính xác đã đụng đến ngồi lửa trong lòng của Mộ Vân, cô ta lập tức nổi trận lôi đình, hét lên.
"Cô đúng là hồ ly tinh,dám lên giường với bạn trai của tôi".
"Ai là bạn trai của ai....."Đúng lúc này tiếng nói của bà nội đột ngột vang lên.
Cả ba ngay sau đó liền nhìn về phía sau.
Chung Linh còn đang định nhảy xuống khỏi người anh.Nhưng dường như hai tay của Tịch Duy An như có cục nam châm cứ dính chặt vào mông của cô khiến cô muốn nhảy khỏi anh cũng khó.
Bà nội nhìn Mộ Vân đương nhiên nhận ra.Tình trường yêu đương của cháu trai cưng của bà,đương nhiên bà biết rất rõ.
Nét mặt bà lúc này trở nên khó chịu ra mặt, nhưng nhìn thấy Duy An ôm Chung Linh,trong lòng bà cũng đã yên tâm phần nào.
"Duy An bây giờ đã là người có vợ, cháu hãy dẹp hết tất cả những ong bướm bên ngoài.Bà không muốn Chung Linh phải buồn."
Dứt lời bà nhìn về phía Mộ Vân thở dài.
"Duy An cũng đã lớn rồi, bây giờ nó không cưới cô mà cưới người con gái khác thì cô cũng phải hiểu là đứa cháu của tôi chỉ vui vẻ nhất thời khi ở bên cạnh cô....Và cho đến khi gặp người con gái của cuộc đời mình,Duy An chắc chắn sẽ có sự lựa chọn khác".
"Vậy bà chắc cô ta là điểm đích cuối cùng của anh ấy không?" Mộ Vân tỏ vẻ không can tâm,trong lòng chỉ muốn nói sự thật ra.
Tịch Duy An thấp giọng, nghiến răng ra lệnh.
"Đi về đi...Đừng để tôi nóng" Giọng điệu anh tràn đầy giá lạnh, lại còn mang theo ánh mắt chán ghét nhìn về cô ta.
Biết trước như thế,anh cũng chẳng mong cô ta biết nhiều về kế hoạch của anh.
Bà nội nhìn Chung Linh và Tịch Duy An, cười nhẹ nhàng nói.
"Hai đứa mau vào nhà, đêm nay nhất định phải có cháu cho bà đấy nhé....!"
Nghe xong,Tịch Duy An á khẩu,Chung Linh thì lại đỏ mặt.Nhưng chỉ có Mộ Vân là tức oái oăm trong lòng.
Bỗng nhiên lúc này đột nhiên trong đầu Chung Linh liền nghĩ ra một sáng kế,ngay sau đó cô lập tức giả vờ choáng váng liền ngã vào lòng của anh.
"Em mệt quá...! Đầu em nhức quá...".
Tịch Duy An liền tưởng thiệt, sắc mặt cũng tái mét, trở nên lo lắng cho cô.
"Em không sao chứ? Anh đưa em vào bệnh viện." Trong đầu anh còn nghĩ có khi nào do môi trường thay đổi, nên cô không thể nào thích ứng được không.
"Không cần đâu, chắc hôm qua em thiếu ngủ, nằm nghỉ một chút là khỏe thôi"Chung Linh ôm lấy anh,ánh mắt như hình tia lửa nhìn về phía Mộ Vân.
Cái nhìn của cô khiến chỉ có một mình Mộ Vân phát hiện đây chính là sự bày trò của cô.Ngay lúc Mộ Vân đang định vạch trần cô, thì bà nội đã bước đến nhìn Tịch Duy An, giận dữ.
"Bà đã nói không được ức hiếp vợ của mình.Cháu xem...Chung Linh bị như vậy, chắc chắn tối qua cháu đã hành hạ cháu dâu của bà rồi phải không?"
"Bà ơi.... không phải...."
"Không phải đâu bà ơi, là do cháu yếu ớt thôi....!"
Tịch Duy An định lên tiếng giải thích, thì Chung Linh đã vội lên tiếng giúp anh, đầu thì vẫn luôn tựa vào anh.Làm cho anh cũng cảm nhận được sự dựa dẫm của cô.
"Vậy hai đứa mau vào nhà đi...."Bà nội cố ý hối thúc,dáng vẻ không ngừng lo lắng cho Chung Linh.
Nghe vậy Tịch Duy An liền ôm lấy Chung Linh đi thẳng vào nhà dưới sự chứng kiến của Mộ Vân.Thật lòng anh cũng đang lo lắng cho sức khỏe của cô gái nhỏ này rất nhiều.
Mộ Vân còn muốn đuổi theo anh, nhưng lúc này bà nội đã nhanh trí kêu một tài xế ở trong nhà đưa Mộ Vân về.
Cho dù có ấm ức, nhưng Mộ Vân cũng chẳng dám đứng ở đây trông khi Tịch Duy An dường như đã bỏ rơi cô thật rồi.
Cô không cam tâm, nhất định cô sẽ giành lấy anh lại.
*****
Tịch Duy An bế Chung Linh vào phòng,sau đó anh lập tức đi vào phòng tắm lấy một chiếc khăn nóng đem ra để ở trên trán của cô.
"Cháu thấy sao rồi, đã đỡ hơn chưa?" Nhìn thấy nét mặt của cô đã không xanh xao nữa, Tịch Duy An có chút thở phào nhẹ nhõm.
"Cháu không sao? Cảm ơn chú!" Vừa nói cô vừa đưa tay gỡ cái khăn trên trán ra.
Tịch Duy An nhìn cô, nhưng quả thật là anh đang nhìn vào bờ môi xinh đẹp vẫn còn in dấu bị anh dày vò khi nãy.Trái tim lại vô thức đập lên một nhịp.
Nếu như khi nãy Mộ Vân không đến can ngăn,anh không biết mình còn say mê hôn cô gái này đến khi nào nữa.
Thấy anh nhìn mình mà không nói gì nữa, trong lòng Chung Linh có một sự lo lắng, là khi nãy có khi nào cách hành xử của cô đối với Mộ Vân đã quá đáng lắm không? Anh sẽ giận cô chứ.
"Chú...."
"Cháu...."
Mãi một lúc sau, cả hai liền đồng thanh lên tiếng gọi đối phương.
Cảm giác cả hai nhìn nhau thất thần đến vài giây.Cuối cùng Tịch Duy An mới là người mở miệng ra trước.
"Khi còn ở Giang Tô, cháu đã từng yêu ai chưa....? Hay là cảm giác với một ai đó không?"
Vừa hỏi xong, Tịch Duy An vừa cảm thấy mình rất ấu trĩ, tại sao phải cô câu hỏi này.Anh có là gì của cô đâu mà muốn biết quá khứ của cô chứ.
Nhân lúc cô còn chưa kịp trả lời, Tịch Duy An định đứng lên đi về phòng, thì đột nhiên lúc này Chung Linh đã kéo anh lại, cô rướn người lại gần anh, khẽ thầm thì.
"Thật ra cháu có thích một người....Nhưng hiện tại có lẽ người đó đã quên cháu rồi...!".Chung Linh vừa nói, nhưng lại né tránh ánh mắt của anh.
Nghe cô nói xong, nét mặt Tịch Duy An bỗng trở nên cau có,hai đôi mày nhíu chặt lại lộ vẻ bất bình thường,không vui trong lòng.
"Là ai? Chú có quen không?"
Chung Linh cười khẽ, đáp ngay.
"Biết....Chú còn rất thân với người đó nữa...." Cô trả lời một cách ngây ngô mà không hề để ý đến tâm trạng của người đàn ông,ánh mắt Tịch Duy An như muốn nuốt chửng cả cô.
"Thật vậy sao?"
"Vâng..."
Tịch Duy An nhìn cô rất lâu,sau đó nhịn không nổi liền đứng lên,hờ hững nói một câu trước khi rời khỏi.
"Vậy cháu ở đây mà tương tư với người trong mộng đi...."
Dứt lời,anh liền đi một mạch về phòng của mình.
Nhất thời Chung Linh còn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra với người đàn ông này nữa...? Tại sao phải nóng giận với cô?
Thấy vậy Chung Linh cũng không chịu được liền bước xuống giường đuổi theo anh.
Qua phòng, cô không chừng chờ liền hỏi anh.
"Chú sao vậy? Chúng ta đang nói chuyện mà..."
Tịch Duy An vừa khó chịu,tay muốn bức chiếc cà vạt trên cổ của mình ra, liếc nhẹ cô.
"Nói bao nhiêu đủ rồi!"
"Nhưng tại sao?" Chung Linh bước đến giúp anh tháo chiếc cà vạt ra.
Nhưng vì anh cao quá, cô thì chỉ đứng tới vai của anh nên đành phải đứng lên trên giường giúp anh.
Dường như trên người Chung Linh có một thứ gì đó rất mê hoặc đối phương,cho nên khi cô hành động như thế.Tịch Duy An cũng chẳng nỡ đẩy cô ra.
"Người đàn ông đó học chung với cháu sao?"
Chung Linh ngước mắt lên nhìn anh, lắc đầu nhẹ.
"Không... Người đó cháu chỉ mới gặp mấy lần thôi..."
"Hả..." Tịch Duy An sững người.
Vậy là đúng rồi, chắc chắn là cái tên khốn kiếp đó.
Khi vừa nghe cô nói đến người mình thích, thì trong đầu của anh đã nhảy ra một cái tên mà chỉ có thể là hắn ta.... Đó chính là Hoắc Thiếu Tiên, chỉ có anh và Hoắc Thiếu Tiên là cùng lúc gặp cô.Nếu như cô không có tình cảm với cậu ta, thì tại sao lúc nào nói chuyện cũng nhẹ nhàng với cậu ta.Nhưng với anh thì lại gai góc.
So sánh những gì cô nói vừa rồi, người anh nghi ngờ đúng thật là tên đó rồi.
Chung Linh cố ý nhìn thẳng vào mắt của Tịch Duy An, khẽ hỏi.
"Thái độ của chú làm cho cháu suy nghĩ là chú thích cháu rồi đó....... Chỉ mới ở chung mấy ngày thôi,rung động sớm vậy chú hai...." Cô vừa đùa vừa có chút nghiêm túc.
Nghe xong Tịch Duy An vội giật mình, không cẩn thận liền ngã nhào xuống đất.Nét mặt có đôi chút chột dạ.
"Ai nói chứ....? Ai nói chú thích cháu...?"
"Hỏi tý thôi,chú đừng căng thẳng như thế" Chung Linh miệng thì cười nhưng lòng nghe xong thì lại chùng xuống.
Tịch Duy An cố gắng tỉnh táo lại,đứng lên nhìn sâu vào ánh mắt cô,phun ra một câu thề thốt.
"Tịch Duy An này cho dù suốt đời không có ai yêu, thì chú sẽ không bao giờ yêu một người con gái như cháu..." Nói rồi anh nhếch môi cười khẩy liếc nhẹ từ trên xuống dưới người cô "Cháu nhìn xem trên người mình có điểm nào là giống con gái không? Trên dưới đều bằng phẳng không có một chút gì là quyến rũ, rồi lại còn ăn mặc giống như một thằng con trai....Con gái là phải mặc váy, cháu có hiểu không?"
Từ cái lần anh gặp cô ở chỗ suối nước nóng,anh không còn thấy cô chưng diện những chiếc váy đầm ngắn nữa,thay vào đó chỉ là quần dài và áo thun hoặc buổi tối cô chỉ thay thế là quần ngắn thay cho quần dài.
Sự xinh đẹp mà khiến anh khi đó muốn chinh phục đã bay đi đâu rồi, cô gái có dáng vẻ xinh đẹp khiến anh muốn kéo chiếc khẩu trang xuống để ngắm nhìn khuôn mặt bên trong đã đi đâu rồi.
Tại sao từ ngày trở về đây,Chung Linh dường như có gì đó dè chừng anh....Sợ anh sẽ giở trò với cô sao?
Câu nói của anh đã vô tình châm ngòi ngọn lửa bùng cháy trong người của Chung Linh, đây chính là sự xúc phạm mà lần đầu tiên cô nghe từ chính miệng của người khác.Trước giờ chẳng ai dám nói với cô nặng lời như vậy.
Tịch Duy An! Người đàn ông vô nhân tính này,dám đối xử với tôi như vậy sao? Được rồi, hãy chờ đó...
Chung Linh đứng lên, nhìn anh với ánh mắt sắc lạnh,ngay sau đó cô không nói một tiếng nào liền rời khỏi phòng với những bước chân dậm mạnh.
Chung Linh vừa đi khỏi, lúc này Tịch Duy An mới đưa tay lên đè lên trái tim của mình,anh hít sâu một hơi rồi liền thở ra một cách nhẹ nhõm trong lòng.
Chỉ một chút nữa thôi,anh chắc chắn con nhóc đó sẽ phá tung bức tường kiêng cố của anh.Cũng may anh cũng còn một chút mạnh mẽ khi đứng trước cô.
Mặc dù biết cô sẽ giận, nhưng anh cũng đành chịu.... Anh và cô vẫn chưa biết sau này sẽ ra sao?
Nhưng Tịch Duy An đâu ngờ, cuộc nói chuyện của cả hai đã được bà nội nghe thấy.Nét mặt của bà giờ đây đã hoàn toàn chết sững, cứ tưởng niềm hạnh phúc mà bà luôn mong chờ, nó đã trở thành hiện thực rồi.Thì giờ đây, nó lại như một cú tát thẳng vào mặt của bà.
Bà không nghĩ Duy An có thể làm ra chuyện động trời như vậy?
Nhưng mục đích không lẽ nào là..... Tài sản nhà họ Tịch sao?
"Cô đúng là hồ ly tinh,dám lên giường với bạn trai của tôi".
"Ai là bạn trai của ai....."Đúng lúc này tiếng nói của bà nội đột ngột vang lên.
Cả ba ngay sau đó liền nhìn về phía sau.
Chung Linh còn đang định nhảy xuống khỏi người anh.Nhưng dường như hai tay của Tịch Duy An như có cục nam châm cứ dính chặt vào mông của cô khiến cô muốn nhảy khỏi anh cũng khó.
Bà nội nhìn Mộ Vân đương nhiên nhận ra.Tình trường yêu đương của cháu trai cưng của bà,đương nhiên bà biết rất rõ.
Nét mặt bà lúc này trở nên khó chịu ra mặt, nhưng nhìn thấy Duy An ôm Chung Linh,trong lòng bà cũng đã yên tâm phần nào.
"Duy An bây giờ đã là người có vợ, cháu hãy dẹp hết tất cả những ong bướm bên ngoài.Bà không muốn Chung Linh phải buồn."
Dứt lời bà nhìn về phía Mộ Vân thở dài.
"Duy An cũng đã lớn rồi, bây giờ nó không cưới cô mà cưới người con gái khác thì cô cũng phải hiểu là đứa cháu của tôi chỉ vui vẻ nhất thời khi ở bên cạnh cô....Và cho đến khi gặp người con gái của cuộc đời mình,Duy An chắc chắn sẽ có sự lựa chọn khác".
"Vậy bà chắc cô ta là điểm đích cuối cùng của anh ấy không?" Mộ Vân tỏ vẻ không can tâm,trong lòng chỉ muốn nói sự thật ra.
Tịch Duy An thấp giọng, nghiến răng ra lệnh.
"Đi về đi...Đừng để tôi nóng" Giọng điệu anh tràn đầy giá lạnh, lại còn mang theo ánh mắt chán ghét nhìn về cô ta.
Biết trước như thế,anh cũng chẳng mong cô ta biết nhiều về kế hoạch của anh.
Bà nội nhìn Chung Linh và Tịch Duy An, cười nhẹ nhàng nói.
"Hai đứa mau vào nhà, đêm nay nhất định phải có cháu cho bà đấy nhé....!"
Nghe xong,Tịch Duy An á khẩu,Chung Linh thì lại đỏ mặt.Nhưng chỉ có Mộ Vân là tức oái oăm trong lòng.
Bỗng nhiên lúc này đột nhiên trong đầu Chung Linh liền nghĩ ra một sáng kế,ngay sau đó cô lập tức giả vờ choáng váng liền ngã vào lòng của anh.
"Em mệt quá...! Đầu em nhức quá...".
Tịch Duy An liền tưởng thiệt, sắc mặt cũng tái mét, trở nên lo lắng cho cô.
"Em không sao chứ? Anh đưa em vào bệnh viện." Trong đầu anh còn nghĩ có khi nào do môi trường thay đổi, nên cô không thể nào thích ứng được không.
"Không cần đâu, chắc hôm qua em thiếu ngủ, nằm nghỉ một chút là khỏe thôi"Chung Linh ôm lấy anh,ánh mắt như hình tia lửa nhìn về phía Mộ Vân.
Cái nhìn của cô khiến chỉ có một mình Mộ Vân phát hiện đây chính là sự bày trò của cô.Ngay lúc Mộ Vân đang định vạch trần cô, thì bà nội đã bước đến nhìn Tịch Duy An, giận dữ.
"Bà đã nói không được ức hiếp vợ của mình.Cháu xem...Chung Linh bị như vậy, chắc chắn tối qua cháu đã hành hạ cháu dâu của bà rồi phải không?"
"Bà ơi.... không phải...."
"Không phải đâu bà ơi, là do cháu yếu ớt thôi....!"
Tịch Duy An định lên tiếng giải thích, thì Chung Linh đã vội lên tiếng giúp anh, đầu thì vẫn luôn tựa vào anh.Làm cho anh cũng cảm nhận được sự dựa dẫm của cô.
"Vậy hai đứa mau vào nhà đi...."Bà nội cố ý hối thúc,dáng vẻ không ngừng lo lắng cho Chung Linh.
Nghe vậy Tịch Duy An liền ôm lấy Chung Linh đi thẳng vào nhà dưới sự chứng kiến của Mộ Vân.Thật lòng anh cũng đang lo lắng cho sức khỏe của cô gái nhỏ này rất nhiều.
Mộ Vân còn muốn đuổi theo anh, nhưng lúc này bà nội đã nhanh trí kêu một tài xế ở trong nhà đưa Mộ Vân về.
Cho dù có ấm ức, nhưng Mộ Vân cũng chẳng dám đứng ở đây trông khi Tịch Duy An dường như đã bỏ rơi cô thật rồi.
Cô không cam tâm, nhất định cô sẽ giành lấy anh lại.
*****
Tịch Duy An bế Chung Linh vào phòng,sau đó anh lập tức đi vào phòng tắm lấy một chiếc khăn nóng đem ra để ở trên trán của cô.
"Cháu thấy sao rồi, đã đỡ hơn chưa?" Nhìn thấy nét mặt của cô đã không xanh xao nữa, Tịch Duy An có chút thở phào nhẹ nhõm.
"Cháu không sao? Cảm ơn chú!" Vừa nói cô vừa đưa tay gỡ cái khăn trên trán ra.
Tịch Duy An nhìn cô, nhưng quả thật là anh đang nhìn vào bờ môi xinh đẹp vẫn còn in dấu bị anh dày vò khi nãy.Trái tim lại vô thức đập lên một nhịp.
Nếu như khi nãy Mộ Vân không đến can ngăn,anh không biết mình còn say mê hôn cô gái này đến khi nào nữa.
Thấy anh nhìn mình mà không nói gì nữa, trong lòng Chung Linh có một sự lo lắng, là khi nãy có khi nào cách hành xử của cô đối với Mộ Vân đã quá đáng lắm không? Anh sẽ giận cô chứ.
"Chú...."
"Cháu...."
Mãi một lúc sau, cả hai liền đồng thanh lên tiếng gọi đối phương.
Cảm giác cả hai nhìn nhau thất thần đến vài giây.Cuối cùng Tịch Duy An mới là người mở miệng ra trước.
"Khi còn ở Giang Tô, cháu đã từng yêu ai chưa....? Hay là cảm giác với một ai đó không?"
Vừa hỏi xong, Tịch Duy An vừa cảm thấy mình rất ấu trĩ, tại sao phải cô câu hỏi này.Anh có là gì của cô đâu mà muốn biết quá khứ của cô chứ.
Nhân lúc cô còn chưa kịp trả lời, Tịch Duy An định đứng lên đi về phòng, thì đột nhiên lúc này Chung Linh đã kéo anh lại, cô rướn người lại gần anh, khẽ thầm thì.
"Thật ra cháu có thích một người....Nhưng hiện tại có lẽ người đó đã quên cháu rồi...!".Chung Linh vừa nói, nhưng lại né tránh ánh mắt của anh.
Nghe cô nói xong, nét mặt Tịch Duy An bỗng trở nên cau có,hai đôi mày nhíu chặt lại lộ vẻ bất bình thường,không vui trong lòng.
"Là ai? Chú có quen không?"
Chung Linh cười khẽ, đáp ngay.
"Biết....Chú còn rất thân với người đó nữa...." Cô trả lời một cách ngây ngô mà không hề để ý đến tâm trạng của người đàn ông,ánh mắt Tịch Duy An như muốn nuốt chửng cả cô.
"Thật vậy sao?"
"Vâng..."
Tịch Duy An nhìn cô rất lâu,sau đó nhịn không nổi liền đứng lên,hờ hững nói một câu trước khi rời khỏi.
"Vậy cháu ở đây mà tương tư với người trong mộng đi...."
Dứt lời,anh liền đi một mạch về phòng của mình.
Nhất thời Chung Linh còn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra với người đàn ông này nữa...? Tại sao phải nóng giận với cô?
Thấy vậy Chung Linh cũng không chịu được liền bước xuống giường đuổi theo anh.
Qua phòng, cô không chừng chờ liền hỏi anh.
"Chú sao vậy? Chúng ta đang nói chuyện mà..."
Tịch Duy An vừa khó chịu,tay muốn bức chiếc cà vạt trên cổ của mình ra, liếc nhẹ cô.
"Nói bao nhiêu đủ rồi!"
"Nhưng tại sao?" Chung Linh bước đến giúp anh tháo chiếc cà vạt ra.
Nhưng vì anh cao quá, cô thì chỉ đứng tới vai của anh nên đành phải đứng lên trên giường giúp anh.
Dường như trên người Chung Linh có một thứ gì đó rất mê hoặc đối phương,cho nên khi cô hành động như thế.Tịch Duy An cũng chẳng nỡ đẩy cô ra.
"Người đàn ông đó học chung với cháu sao?"
Chung Linh ngước mắt lên nhìn anh, lắc đầu nhẹ.
"Không... Người đó cháu chỉ mới gặp mấy lần thôi..."
"Hả..." Tịch Duy An sững người.
Vậy là đúng rồi, chắc chắn là cái tên khốn kiếp đó.
Khi vừa nghe cô nói đến người mình thích, thì trong đầu của anh đã nhảy ra một cái tên mà chỉ có thể là hắn ta.... Đó chính là Hoắc Thiếu Tiên, chỉ có anh và Hoắc Thiếu Tiên là cùng lúc gặp cô.Nếu như cô không có tình cảm với cậu ta, thì tại sao lúc nào nói chuyện cũng nhẹ nhàng với cậu ta.Nhưng với anh thì lại gai góc.
So sánh những gì cô nói vừa rồi, người anh nghi ngờ đúng thật là tên đó rồi.
Chung Linh cố ý nhìn thẳng vào mắt của Tịch Duy An, khẽ hỏi.
"Thái độ của chú làm cho cháu suy nghĩ là chú thích cháu rồi đó....... Chỉ mới ở chung mấy ngày thôi,rung động sớm vậy chú hai...." Cô vừa đùa vừa có chút nghiêm túc.
Nghe xong Tịch Duy An vội giật mình, không cẩn thận liền ngã nhào xuống đất.Nét mặt có đôi chút chột dạ.
"Ai nói chứ....? Ai nói chú thích cháu...?"
"Hỏi tý thôi,chú đừng căng thẳng như thế" Chung Linh miệng thì cười nhưng lòng nghe xong thì lại chùng xuống.
Tịch Duy An cố gắng tỉnh táo lại,đứng lên nhìn sâu vào ánh mắt cô,phun ra một câu thề thốt.
"Tịch Duy An này cho dù suốt đời không có ai yêu, thì chú sẽ không bao giờ yêu một người con gái như cháu..." Nói rồi anh nhếch môi cười khẩy liếc nhẹ từ trên xuống dưới người cô "Cháu nhìn xem trên người mình có điểm nào là giống con gái không? Trên dưới đều bằng phẳng không có một chút gì là quyến rũ, rồi lại còn ăn mặc giống như một thằng con trai....Con gái là phải mặc váy, cháu có hiểu không?"
Từ cái lần anh gặp cô ở chỗ suối nước nóng,anh không còn thấy cô chưng diện những chiếc váy đầm ngắn nữa,thay vào đó chỉ là quần dài và áo thun hoặc buổi tối cô chỉ thay thế là quần ngắn thay cho quần dài.
Sự xinh đẹp mà khiến anh khi đó muốn chinh phục đã bay đi đâu rồi, cô gái có dáng vẻ xinh đẹp khiến anh muốn kéo chiếc khẩu trang xuống để ngắm nhìn khuôn mặt bên trong đã đi đâu rồi.
Tại sao từ ngày trở về đây,Chung Linh dường như có gì đó dè chừng anh....Sợ anh sẽ giở trò với cô sao?
Câu nói của anh đã vô tình châm ngòi ngọn lửa bùng cháy trong người của Chung Linh, đây chính là sự xúc phạm mà lần đầu tiên cô nghe từ chính miệng của người khác.Trước giờ chẳng ai dám nói với cô nặng lời như vậy.
Tịch Duy An! Người đàn ông vô nhân tính này,dám đối xử với tôi như vậy sao? Được rồi, hãy chờ đó...
Chung Linh đứng lên, nhìn anh với ánh mắt sắc lạnh,ngay sau đó cô không nói một tiếng nào liền rời khỏi phòng với những bước chân dậm mạnh.
Chung Linh vừa đi khỏi, lúc này Tịch Duy An mới đưa tay lên đè lên trái tim của mình,anh hít sâu một hơi rồi liền thở ra một cách nhẹ nhõm trong lòng.
Chỉ một chút nữa thôi,anh chắc chắn con nhóc đó sẽ phá tung bức tường kiêng cố của anh.Cũng may anh cũng còn một chút mạnh mẽ khi đứng trước cô.
Mặc dù biết cô sẽ giận, nhưng anh cũng đành chịu.... Anh và cô vẫn chưa biết sau này sẽ ra sao?
Nhưng Tịch Duy An đâu ngờ, cuộc nói chuyện của cả hai đã được bà nội nghe thấy.Nét mặt của bà giờ đây đã hoàn toàn chết sững, cứ tưởng niềm hạnh phúc mà bà luôn mong chờ, nó đã trở thành hiện thực rồi.Thì giờ đây, nó lại như một cú tát thẳng vào mặt của bà.
Bà không nghĩ Duy An có thể làm ra chuyện động trời như vậy?
Nhưng mục đích không lẽ nào là..... Tài sản nhà họ Tịch sao?