Chương 15: Cưỡng Hôn
Kể từ ngày hôm đó, Tịch Duy An dường như đi làm về đã ít thấy bóng dáng của Chung Linh, cô cũng không ở phòng anh kể từ khi Thẩm Tư Niệm vừa xuất hiện trong nhà.Ngày hôm đó khi anh quở trách cô xong,anh đã đi tìm cô khắp nơi trong nhà.Nhưng lại được bà nội ngăn cản,bà cấm anh lại gần cô, đã vậy bà còn kêu cô ở phòng của bà.
Khi đó anh chợt nghĩ có lẽ cô đã giận anh thật rồi.Thấy vậy anh chỉ còn cách nghe theo, chẳng dám gặp cô.Anh đợi vài ngày nữa sẽ đến gặp cô để xin lỗi.
Được một ngày nghỉ, Tịch Duy An đã lái xe đưa Thẩm Tư Niệm đến bệnh viện tái khám vết thương lại, hôm nay cô cũng có thể đi đứng được bình thường rồi,có lẽ anh sẽ đưa cô về nhà ngay hôm nay.
Đang trên đường lái xe về,tầm nhìn của anh lại rơi một cô gái với vóc dáng quá nhỏ bé đang đi vào một cửa hàng siêu thị gần nhà anh
Tính đi tính lại, đã mấy ngày anh không trực tiếp gặp mặt cô để nói một xin lỗi chân thành rồi.Nghĩ vậy anh liền tấp xe vào trong.
"Anh cần mua một chút đồ,em ở đây đi" Anh vừa mở cửa,hờ hững nói với Thẩm Tư Niệm mà không màn nhìn cô ta dù chỉ một lần.
Nhưng anh cũng đâu biết rằng người phụ nữ đang ngồi bên cạnh anh, cũng đang trông chờ anh đi khỏi để có thể gọi điện thoại cho một người quan trọng.
Thật không thể ngờ sẽ có một ngày cô sẽ vì một ai đó mà trở về bên cạnh Tịch Duy An.Một điều cô chưa từng nghĩ đến.....
Không biết tại vì sao mà trong lòng lại lo lắng đến như vậy.Tịch Duy An bước vào bên trong, chỉ dám lén lút thập thò đi theo Chung Linh như một cái bóng, nhưng anh đâu biết rằng thân hình mình vạm vỡ đến cỡ nào.Nên chỉ trong vòng vài vài bước chân, Chung Linh cũng đã cảm nhận được người đàn ông đang đi phía sau lưng mình là ai.
Trong đầu chợt nghĩ ra một ý tưởng có chút nghịch ngợm,Chung Linh bèn dụ dỗ anh đi mấy vòng trong cửa hàng khiến anh phải chóng mặt.Cho đến một lúc,khi cô khẽ xoay lưng lại nhìn anh, thì bỗng chốc người đàn ông này lại biến mất.
Chung Linh đứng thất thần một lúc lâu, nghĩ anh lại mặc kệ cô mà đi về rồi.Thì đúng lúc này khi cô xoay người lại thì lại va phải vào một người đàn ông với trên người toàn là mùi hương thảo mộc.
"Nhóc con....! Cháu muốn chết sao?" Một giọng nói vang lên khiến Chung Linh bất giác giật mình ngẩng đầu lên nhìn.
Là Tịch Duy An.
Anh đã hiểu được sự đùa giỡn của cô khi anh bị cô dụ chạy cho mấy vòng.
Chung Linh có phần né tránh, cô vô thức lùi lại vài bước.Không nhìn anh nữa, ngoảnh mặt đi về phía tủ đông lấy vật dụng mình cần mua.
Trong lòng Tịch Duy An khó chịu đến mức nào khi nhìn thái độ cô đối xử với anh như vậy,ngay sau đó anh bước tới, thấp giọng hỏi.
"Vẫn còn giận sao?"
Chung Linh lại im lặng, cô dường như xem anh không hề tồn tại ở đây.
Tịch Duy An quan sát thấy cô đang cầm hộp pa tê và vĩ thịt bò,anh liền mặc kệ liêm sỉ tiếp tục hỏi.
"Này cháu mua cho mình ăn sao...?"
"Mua cho chó ăn đấy!" Chung Linh lạnh lùng đáp một câu, rồi cô lại đi đến quầy đồ dùng cho con gái.
Anh lại vờ hỏi.
"Mua gì nữa vậy?"
Chung Linh lại không trả lời, nhưng đúng lúc này điện thoại cô lại bắt đầu "ting" lên một tiếng.
Chung Linh lật đật mở điện thoại ra.
Là một tin nhắn vừa mới được gửi đến.
Cô mặc kệ anh mà đi đến một góc vừa xem vừa cười làm cho ai đó ở đây mặt mày tím tái.Tịch Duy An là người chưa bao giờ xuống nước với một ai đó, vậy mà hôm nay anh vì cô gái này mà chịu lùi một bước....Nhưng thái cô thì sao, có phải đã quá khinh thường anh rồi không....?
Tịch Duy An tức giận liền bước lại không nhịn được giật lấy điện thoại của cô.
"Ai mà làm cho cháu vui đến thế...?"
"Này trả lại đây...." Chung Linh ôm lấy cổ anh, đưa tay muốn giật lấy điện thoại này.Nhưng Tịch Duy An với đôi chân dài miên man, thì cánh tay cũng không thể nào ngắn được.
Anh giơ điện thoại lên cao, nhưng mắt vẫn đủ thấy người nhắn đến chính là người anh em tốt của anh.... Hoắc Thiếu Tiên.
Nét mặt trở nên phẫn nộ,gân xanh gồ lên trán một cách rõ rệt.Tịch Duy An nhìn thẳng vào mắt cô, nghiến răng hỏi.
"Từ bao giờ hai người thân đến như vậy...? Đã nhắn tin qua lại bao lâu rồi?"
"Chuyện này không liên quan đến chú"Chung Linh lạnh giọng.
"Không liên quan sao.... Được rồi....!"
Dứt lời,anh ôm lấy cô vào trong kho của cửa hàng.
Bên trong một mảng tối ôm, Chung Linh khá sợ bóng đêm nên khi bước vào đây cô vẫn ôm chặt lấy anh.
Dáng vẻ của cô làm cho anh khá thích thú.Con ngươi của anh cũng đã thay đổi, một tên ác ma đã ẩn dật bấy lâu nay đã đến lúc xuất hiện.
"Em sợ sao....?"
Chung Linh giật mình kinh hãi, cô ngước mắt lên nhìn anh.
Em....Anh không gọi cô bằng cháu mà là em sao...?
Người đàn ông này bị gì vậy?
"Chú.....Chú sao vậy?" Chung Linh có chút lo lắng, vội đưa tay lên chạm vào gương mặt anh.
Tịch Duy An nở một nụ cười xấu xa,anh khom người xuống bế xốc cô lên để hai chân cô vòng qua eo anh.
"Là anh đây mà.... Tịch Duy An,em đừng sợ.."
"Không phải.... Chú sẽ không nói chuyện với cháu bằng giọng nói này..." Đây là đầu Chung Linh cảm thấy sợ hãi, cô cảm giác anh lúc này và anh khi nãy là hai con người hoàn toàn khác nhau.
Bờ môi Tịch Duy An khẽ cong lên,anh rướn người đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu.
Chung Linh vùng vẫy kéo anh ra, nhưng anh càng siết chặt cô vào lòng.
"Thơm quá....Môi của em vừa mềm vừa thơm,anh chỉ muốn hôn mãi thôi"Tịch Duy An thở hỗn hển vừa nói vừa âu yếm hai cánh môi của cô.
Trái tim Chung Linh đập lên một nhịp, đôi mắt nhìn anh đến vô hồn.
Cô không biết người này có thật là Tịch Duy An không nữa? Tại sao anh lại làm vậy với cô.
Chẳng phải anh từng nói sẽ không rung động với cô sao?
Môi anh bắt đầu luồn xuống cắn mạnh vào cổ của cô.Chung Linh nhăn mặt nhưng chẳng biết phải phản kháng như thế nào vì sức lực so với anh thì cô quá yếu ớt.
Bàn tay to lớn cũng không nhịn được luồn vào trong áo,sờ soạng bên trong.Anh khàn giọng nói.
"Anh đã nói không chạm vào em chỉ là chưa phải lúc....Nhưng một khi em đã qua mặt anh, thì anh không thể để yên như vậy được".
Một lần nữa Tịch Duy An lại hạ môi xuống chiếm hữu đôi môi mềm mại của cô.Anh bóp mạnh mông cô khiến cô hét lên một tiếng,ngay sau đó lưỡi anh thừa cơ đã xông vào quắn lấy môi cô.
Hành động chiếm hữu của anh khiến cô lần đầu tiên cảm thấy không thở nổi....Nhưng chỉ vài giây sau đó, cả người Chung Linh có chút mềm nhũn, cô dựa vào anh, nụ hôn nóng bỏng của anh cuối cùng cũng được cô đáp lại.
Cả người Tịch Duy An nóng ran, đây là lần đầu tiên hơn ba mươi năm mà anh thấy sảng khoái đến như vậy.Chỉ cần nụ hôn này được kéo dài thì anh cấm dục trong mấy tháng sau cũng được.Cô gái này chỉ cho anh hôn thôi mà anh đã sung sướng đến như vậy rồi...Vậy nếu để cô và anh lên giường cùng nhau thì sẽ như thế nào.
Nhưng nụ hôn còn chưa kéo dài được hai phút thì bên ngoài có tiếng nói dường như họ đang định đi vào đây.
Chung Linh lo lắng vội buông anh ra.
"Đừng.... Sẽ có người vào đây đó..."
Tịch Duy An bỗng cười nhẹ, rồi anh đặt môi lên má cô.
"Anh xin rút lại lời nói hôm trước nói em không xinh đẹp... Thật ra em đẹp lắm, đẹp hơn cả những cô bạn gái cũ của anh".
Trở lại tâm trạng ban đầu,Chung Linh bảo anh thả cô xuống, rồi cô chỉ nhẹ nhàng nói với anh một câu trước khi ra khỏi đó.
"Cháu thấy bạn gái của chú mới đẹp, cô ấy trở về rồi.... Có lẽ thời gian sắp tới chú sẽ có quyết định của mình".
Khi Chung Linh ra ngoài rồi, Nét mặt của Tịch Duy An trở nên lạnh giá,anh siết chặt hai tay lại, nụ cười lạnh bỗng chốc hiện lên.
"Quyết định thì anh đã có từ lâu, chỉ cần em để bước đi cùng anh thôi".
******
Từ nhỏ Thẩm Tư Niệm đã được nuông chiều muốn gì được nấy,cho nên vào những năm trước khi cô dự định đi du học.Thì bố của cô lại không cho,sau này mới biết được là chính ông muốn cô ở lại đây để tiếp cận làm quen với con trai của nhà họ Tịch.
Nhưng cô là ai chứ? Là một tiểu thư đầy kiêu ngạo, chẳng lẽ chỉ vì cơ nghiệp của gia đình mà phải bán cuộc đời cho người đàn ông mà cô ghét cay ghét đắng sao?
Phải... Cô rất ghét Tịch Duy An, ghét anh ta rất nhiều.
Cô vẫn còn nhớ khi cô được năm tuổi, cô bằng tuổi với Tịch Thư Nguyệt nhỏ hơn anh năm tuổi. Khi đó cô có dịp qua nhà anh chơi, lúc đó phu nhân nhà họ Tịch đã tặng cho cô một món quà.Khi cô còn do dự định có nên lấy không, thì không biết từ đâu Tịch Thư Nguyệt chạy đến và giựt lấy món đồ đó, còn buông thêm ra một câu sỉ nhục "Mày không xứng đáng được nhận món quà này". Nói rồi Tịch Thư Nguyệt còn đưa tay đẩy mạnh cô.
Cứ tưởng cô sẽ ngã, nhưng đúng lúc đó một bàn tay đã đỡ lấy cô.Ngước mắt lên nhìn, người đó chính là anh.
Lúc đó cô xem anh như một vị cứu tinh thầm biết ơn anh và cảm thấy anh là một người rất rất tốt nhất trên đời này.
Nhưng sau đó.... Chỉ chưa đầy hai giây,anh chợt buông tay ra làm cho cô từ trong lòng anh ngã nhào xuống đất.
Đến khi cô nhìn lại, thì cô đã thấy anh đến bên cạnh em gái của mình,cùng với cô ta sỉ nhục cô thêm lần nữa.Lúc đó cô khóc rất lớn,ai ai cũng đến dỗ dành cô chỉ có anh và Tịch Thư Nguyệt vẫn đứng cười khẩy nhìn về cô và sau đó hai người họ cũng lo lắng sẽ bị người lớn trách mắng, nên khi cô vừa nín khóc thì cả hai cũng rời khỏi.
Sau này cô cũng hiểu vì sao bố lại thích cô và anh ta lấy nhau, rồi sau đó cô cũng vì bố mà làm mọi cách để có được tình yêu của anh.Nhưng đến khi gặp anh lần đầu tiên, cô còn nghĩ người này và người lúc nhỏ là hai người hoàn toàn khác nhau.
Anh ôn nhu, có chút dịu dàng, đã vậy anh còn yêu cô thật lòng.Anh không còn dáng vẻ hóc hách như lúc nhỏ, thậm chí trưởng thành rất nhiều.
Nhưng lòng cô đã quyết thì cô không bao giờ thay đổi, cô làm cho anh yêu cô rồi sau đó đá anh.Cô muốn nhìn thấy anh đau khổ và cuối cùng cô cũng làm được.
Cô rời xa anh, nhưng dường như anh vẫn còn tình cảm với cô.Cho nên bây giờ cô vừa nói mình bị tai nạn,anh đã không ngần ngại mà đến bên cạnh cô.Cho dù anh đã có vợ.
Lần này cô nhất định sẽ không buông người đàn ông này ra nữa đâu....Anh phải là của cô, chứ không phải là chồng của một con nhỏ không cùng đẳng cấp với anh.
Sau khi từ siêu thị trở về,Chung Linh đã bắt đầu tránh né Tịch Duy An và luôn giữ khoảng cách xa với anh hơn.Ngược lại Thẩm Tư Niệm càng lúc được đà, biết anh luôn xem cô ta quan trọng hơn Chung Linh.Bản tính thật của Thẩm Tư Niệm lúc này cũng đã thật sự bộc lộ ra ngoài.
Chung Linh tránh né nhưng Tịch Duy An thì không,anh càng lúc càng gây sự chú ý với cô.Ngay cả bà nội cũng có thể thấy từ lúc vào bàn ăn cho đến giờ ánh mắt của đứa cháu trai của bà vẫn dán chặt vào Chung Linh mà không hề để ý đến Thẩm Tư Niệm cũng đang ngồi bên cạnh.
"Khụ....Hai đứa gặp nhau ở đầu ngõ sao?" Bà nội ho lên một tiếng rồi nhìn cả anh và cô hỏi.
Tiếng nói của bà khiến cả hai có chút sững sờ bất ngờ quay lại nhìn nhau.
Tịch Duy An cười mỉm, nhìn cô nhưng lại trả lời với bà nội.
"Vâng ạ! Cháu gặp Chung Linh đang đi mua đồ, nên nhiệm vụ của cháu vào phải tính tiền cho cô ấy chứ!"
Bà nội cười.
"Giỏi lắm! Sau này cháu phải cùng đi với Chung Linh,con bé mới về đây đường xá cũng không rành đâu,lỡ đi lạc thì không hay".
Nghe xong,Thẩm Tư Niệm ở bên này nhịn không được liền buông nhẹ một câu.
"Cũng gần hai mươi tuổi, cháu nghĩ cô ấy cũng không phải là con nít mà dễ đi lạc như vậy được".
Bà nội nhíu chặt mày, gấp một miếng thịt vào chén của Chung Linh vừa nói.
"Cho dù không đi lạc,Chung Linh đi mua đồ cũng cần phải có chồng đi bên cạnh".
"Chứ không lẽ để cho ai đó mượn hoài sao....?" Một câu nói mỉa mai lần này lại được phát ra từ miệng của Tịch Khả Hinh đang ăn cơm cũng thấy bất bình cho chị dâu của mình.
Nét mặt Thẩm Tư Niệm trở nên tức tối nhưng cũng chẳng dám làm gì.So với Tịch Thư Nguyệt thì Tịch Khả Hinh này lại khó ưa hơn rất nhiều.
Tịch Duy An từ nãy giờ chỉ im lặng mà không lên tiếng gì cả.Bởi vì bây giờ hồn vía của anh đã bay ở nơi đâu rồi,bây đến nỗi không biết đường đi lối về là ở hướng nào.
Một lúc sau,Chung Linh bỗng chốc dừng đũa.
Cô đứng lên nhìn bà nội, khẽ nói.
"Cháu xin phép, cháu có chuyện riêng cần phải làm".
Khi đó anh chợt nghĩ có lẽ cô đã giận anh thật rồi.Thấy vậy anh chỉ còn cách nghe theo, chẳng dám gặp cô.Anh đợi vài ngày nữa sẽ đến gặp cô để xin lỗi.
Được một ngày nghỉ, Tịch Duy An đã lái xe đưa Thẩm Tư Niệm đến bệnh viện tái khám vết thương lại, hôm nay cô cũng có thể đi đứng được bình thường rồi,có lẽ anh sẽ đưa cô về nhà ngay hôm nay.
Đang trên đường lái xe về,tầm nhìn của anh lại rơi một cô gái với vóc dáng quá nhỏ bé đang đi vào một cửa hàng siêu thị gần nhà anh
Tính đi tính lại, đã mấy ngày anh không trực tiếp gặp mặt cô để nói một xin lỗi chân thành rồi.Nghĩ vậy anh liền tấp xe vào trong.
"Anh cần mua một chút đồ,em ở đây đi" Anh vừa mở cửa,hờ hững nói với Thẩm Tư Niệm mà không màn nhìn cô ta dù chỉ một lần.
Nhưng anh cũng đâu biết rằng người phụ nữ đang ngồi bên cạnh anh, cũng đang trông chờ anh đi khỏi để có thể gọi điện thoại cho một người quan trọng.
Thật không thể ngờ sẽ có một ngày cô sẽ vì một ai đó mà trở về bên cạnh Tịch Duy An.Một điều cô chưa từng nghĩ đến.....
Không biết tại vì sao mà trong lòng lại lo lắng đến như vậy.Tịch Duy An bước vào bên trong, chỉ dám lén lút thập thò đi theo Chung Linh như một cái bóng, nhưng anh đâu biết rằng thân hình mình vạm vỡ đến cỡ nào.Nên chỉ trong vòng vài vài bước chân, Chung Linh cũng đã cảm nhận được người đàn ông đang đi phía sau lưng mình là ai.
Trong đầu chợt nghĩ ra một ý tưởng có chút nghịch ngợm,Chung Linh bèn dụ dỗ anh đi mấy vòng trong cửa hàng khiến anh phải chóng mặt.Cho đến một lúc,khi cô khẽ xoay lưng lại nhìn anh, thì bỗng chốc người đàn ông này lại biến mất.
Chung Linh đứng thất thần một lúc lâu, nghĩ anh lại mặc kệ cô mà đi về rồi.Thì đúng lúc này khi cô xoay người lại thì lại va phải vào một người đàn ông với trên người toàn là mùi hương thảo mộc.
"Nhóc con....! Cháu muốn chết sao?" Một giọng nói vang lên khiến Chung Linh bất giác giật mình ngẩng đầu lên nhìn.
Là Tịch Duy An.
Anh đã hiểu được sự đùa giỡn của cô khi anh bị cô dụ chạy cho mấy vòng.
Chung Linh có phần né tránh, cô vô thức lùi lại vài bước.Không nhìn anh nữa, ngoảnh mặt đi về phía tủ đông lấy vật dụng mình cần mua.
Trong lòng Tịch Duy An khó chịu đến mức nào khi nhìn thái độ cô đối xử với anh như vậy,ngay sau đó anh bước tới, thấp giọng hỏi.
"Vẫn còn giận sao?"
Chung Linh lại im lặng, cô dường như xem anh không hề tồn tại ở đây.
Tịch Duy An quan sát thấy cô đang cầm hộp pa tê và vĩ thịt bò,anh liền mặc kệ liêm sỉ tiếp tục hỏi.
"Này cháu mua cho mình ăn sao...?"
"Mua cho chó ăn đấy!" Chung Linh lạnh lùng đáp một câu, rồi cô lại đi đến quầy đồ dùng cho con gái.
Anh lại vờ hỏi.
"Mua gì nữa vậy?"
Chung Linh lại không trả lời, nhưng đúng lúc này điện thoại cô lại bắt đầu "ting" lên một tiếng.
Chung Linh lật đật mở điện thoại ra.
Là một tin nhắn vừa mới được gửi đến.
Cô mặc kệ anh mà đi đến một góc vừa xem vừa cười làm cho ai đó ở đây mặt mày tím tái.Tịch Duy An là người chưa bao giờ xuống nước với một ai đó, vậy mà hôm nay anh vì cô gái này mà chịu lùi một bước....Nhưng thái cô thì sao, có phải đã quá khinh thường anh rồi không....?
Tịch Duy An tức giận liền bước lại không nhịn được giật lấy điện thoại của cô.
"Ai mà làm cho cháu vui đến thế...?"
"Này trả lại đây...." Chung Linh ôm lấy cổ anh, đưa tay muốn giật lấy điện thoại này.Nhưng Tịch Duy An với đôi chân dài miên man, thì cánh tay cũng không thể nào ngắn được.
Anh giơ điện thoại lên cao, nhưng mắt vẫn đủ thấy người nhắn đến chính là người anh em tốt của anh.... Hoắc Thiếu Tiên.
Nét mặt trở nên phẫn nộ,gân xanh gồ lên trán một cách rõ rệt.Tịch Duy An nhìn thẳng vào mắt cô, nghiến răng hỏi.
"Từ bao giờ hai người thân đến như vậy...? Đã nhắn tin qua lại bao lâu rồi?"
"Chuyện này không liên quan đến chú"Chung Linh lạnh giọng.
"Không liên quan sao.... Được rồi....!"
Dứt lời,anh ôm lấy cô vào trong kho của cửa hàng.
Bên trong một mảng tối ôm, Chung Linh khá sợ bóng đêm nên khi bước vào đây cô vẫn ôm chặt lấy anh.
Dáng vẻ của cô làm cho anh khá thích thú.Con ngươi của anh cũng đã thay đổi, một tên ác ma đã ẩn dật bấy lâu nay đã đến lúc xuất hiện.
"Em sợ sao....?"
Chung Linh giật mình kinh hãi, cô ngước mắt lên nhìn anh.
Em....Anh không gọi cô bằng cháu mà là em sao...?
Người đàn ông này bị gì vậy?
"Chú.....Chú sao vậy?" Chung Linh có chút lo lắng, vội đưa tay lên chạm vào gương mặt anh.
Tịch Duy An nở một nụ cười xấu xa,anh khom người xuống bế xốc cô lên để hai chân cô vòng qua eo anh.
"Là anh đây mà.... Tịch Duy An,em đừng sợ.."
"Không phải.... Chú sẽ không nói chuyện với cháu bằng giọng nói này..." Đây là đầu Chung Linh cảm thấy sợ hãi, cô cảm giác anh lúc này và anh khi nãy là hai con người hoàn toàn khác nhau.
Bờ môi Tịch Duy An khẽ cong lên,anh rướn người đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu.
Chung Linh vùng vẫy kéo anh ra, nhưng anh càng siết chặt cô vào lòng.
"Thơm quá....Môi của em vừa mềm vừa thơm,anh chỉ muốn hôn mãi thôi"Tịch Duy An thở hỗn hển vừa nói vừa âu yếm hai cánh môi của cô.
Trái tim Chung Linh đập lên một nhịp, đôi mắt nhìn anh đến vô hồn.
Cô không biết người này có thật là Tịch Duy An không nữa? Tại sao anh lại làm vậy với cô.
Chẳng phải anh từng nói sẽ không rung động với cô sao?
Môi anh bắt đầu luồn xuống cắn mạnh vào cổ của cô.Chung Linh nhăn mặt nhưng chẳng biết phải phản kháng như thế nào vì sức lực so với anh thì cô quá yếu ớt.
Bàn tay to lớn cũng không nhịn được luồn vào trong áo,sờ soạng bên trong.Anh khàn giọng nói.
"Anh đã nói không chạm vào em chỉ là chưa phải lúc....Nhưng một khi em đã qua mặt anh, thì anh không thể để yên như vậy được".
Một lần nữa Tịch Duy An lại hạ môi xuống chiếm hữu đôi môi mềm mại của cô.Anh bóp mạnh mông cô khiến cô hét lên một tiếng,ngay sau đó lưỡi anh thừa cơ đã xông vào quắn lấy môi cô.
Hành động chiếm hữu của anh khiến cô lần đầu tiên cảm thấy không thở nổi....Nhưng chỉ vài giây sau đó, cả người Chung Linh có chút mềm nhũn, cô dựa vào anh, nụ hôn nóng bỏng của anh cuối cùng cũng được cô đáp lại.
Cả người Tịch Duy An nóng ran, đây là lần đầu tiên hơn ba mươi năm mà anh thấy sảng khoái đến như vậy.Chỉ cần nụ hôn này được kéo dài thì anh cấm dục trong mấy tháng sau cũng được.Cô gái này chỉ cho anh hôn thôi mà anh đã sung sướng đến như vậy rồi...Vậy nếu để cô và anh lên giường cùng nhau thì sẽ như thế nào.
Nhưng nụ hôn còn chưa kéo dài được hai phút thì bên ngoài có tiếng nói dường như họ đang định đi vào đây.
Chung Linh lo lắng vội buông anh ra.
"Đừng.... Sẽ có người vào đây đó..."
Tịch Duy An bỗng cười nhẹ, rồi anh đặt môi lên má cô.
"Anh xin rút lại lời nói hôm trước nói em không xinh đẹp... Thật ra em đẹp lắm, đẹp hơn cả những cô bạn gái cũ của anh".
Trở lại tâm trạng ban đầu,Chung Linh bảo anh thả cô xuống, rồi cô chỉ nhẹ nhàng nói với anh một câu trước khi ra khỏi đó.
"Cháu thấy bạn gái của chú mới đẹp, cô ấy trở về rồi.... Có lẽ thời gian sắp tới chú sẽ có quyết định của mình".
Khi Chung Linh ra ngoài rồi, Nét mặt của Tịch Duy An trở nên lạnh giá,anh siết chặt hai tay lại, nụ cười lạnh bỗng chốc hiện lên.
"Quyết định thì anh đã có từ lâu, chỉ cần em để bước đi cùng anh thôi".
******
Từ nhỏ Thẩm Tư Niệm đã được nuông chiều muốn gì được nấy,cho nên vào những năm trước khi cô dự định đi du học.Thì bố của cô lại không cho,sau này mới biết được là chính ông muốn cô ở lại đây để tiếp cận làm quen với con trai của nhà họ Tịch.
Nhưng cô là ai chứ? Là một tiểu thư đầy kiêu ngạo, chẳng lẽ chỉ vì cơ nghiệp của gia đình mà phải bán cuộc đời cho người đàn ông mà cô ghét cay ghét đắng sao?
Phải... Cô rất ghét Tịch Duy An, ghét anh ta rất nhiều.
Cô vẫn còn nhớ khi cô được năm tuổi, cô bằng tuổi với Tịch Thư Nguyệt nhỏ hơn anh năm tuổi. Khi đó cô có dịp qua nhà anh chơi, lúc đó phu nhân nhà họ Tịch đã tặng cho cô một món quà.Khi cô còn do dự định có nên lấy không, thì không biết từ đâu Tịch Thư Nguyệt chạy đến và giựt lấy món đồ đó, còn buông thêm ra một câu sỉ nhục "Mày không xứng đáng được nhận món quà này". Nói rồi Tịch Thư Nguyệt còn đưa tay đẩy mạnh cô.
Cứ tưởng cô sẽ ngã, nhưng đúng lúc đó một bàn tay đã đỡ lấy cô.Ngước mắt lên nhìn, người đó chính là anh.
Lúc đó cô xem anh như một vị cứu tinh thầm biết ơn anh và cảm thấy anh là một người rất rất tốt nhất trên đời này.
Nhưng sau đó.... Chỉ chưa đầy hai giây,anh chợt buông tay ra làm cho cô từ trong lòng anh ngã nhào xuống đất.
Đến khi cô nhìn lại, thì cô đã thấy anh đến bên cạnh em gái của mình,cùng với cô ta sỉ nhục cô thêm lần nữa.Lúc đó cô khóc rất lớn,ai ai cũng đến dỗ dành cô chỉ có anh và Tịch Thư Nguyệt vẫn đứng cười khẩy nhìn về cô và sau đó hai người họ cũng lo lắng sẽ bị người lớn trách mắng, nên khi cô vừa nín khóc thì cả hai cũng rời khỏi.
Sau này cô cũng hiểu vì sao bố lại thích cô và anh ta lấy nhau, rồi sau đó cô cũng vì bố mà làm mọi cách để có được tình yêu của anh.Nhưng đến khi gặp anh lần đầu tiên, cô còn nghĩ người này và người lúc nhỏ là hai người hoàn toàn khác nhau.
Anh ôn nhu, có chút dịu dàng, đã vậy anh còn yêu cô thật lòng.Anh không còn dáng vẻ hóc hách như lúc nhỏ, thậm chí trưởng thành rất nhiều.
Nhưng lòng cô đã quyết thì cô không bao giờ thay đổi, cô làm cho anh yêu cô rồi sau đó đá anh.Cô muốn nhìn thấy anh đau khổ và cuối cùng cô cũng làm được.
Cô rời xa anh, nhưng dường như anh vẫn còn tình cảm với cô.Cho nên bây giờ cô vừa nói mình bị tai nạn,anh đã không ngần ngại mà đến bên cạnh cô.Cho dù anh đã có vợ.
Lần này cô nhất định sẽ không buông người đàn ông này ra nữa đâu....Anh phải là của cô, chứ không phải là chồng của một con nhỏ không cùng đẳng cấp với anh.
Sau khi từ siêu thị trở về,Chung Linh đã bắt đầu tránh né Tịch Duy An và luôn giữ khoảng cách xa với anh hơn.Ngược lại Thẩm Tư Niệm càng lúc được đà, biết anh luôn xem cô ta quan trọng hơn Chung Linh.Bản tính thật của Thẩm Tư Niệm lúc này cũng đã thật sự bộc lộ ra ngoài.
Chung Linh tránh né nhưng Tịch Duy An thì không,anh càng lúc càng gây sự chú ý với cô.Ngay cả bà nội cũng có thể thấy từ lúc vào bàn ăn cho đến giờ ánh mắt của đứa cháu trai của bà vẫn dán chặt vào Chung Linh mà không hề để ý đến Thẩm Tư Niệm cũng đang ngồi bên cạnh.
"Khụ....Hai đứa gặp nhau ở đầu ngõ sao?" Bà nội ho lên một tiếng rồi nhìn cả anh và cô hỏi.
Tiếng nói của bà khiến cả hai có chút sững sờ bất ngờ quay lại nhìn nhau.
Tịch Duy An cười mỉm, nhìn cô nhưng lại trả lời với bà nội.
"Vâng ạ! Cháu gặp Chung Linh đang đi mua đồ, nên nhiệm vụ của cháu vào phải tính tiền cho cô ấy chứ!"
Bà nội cười.
"Giỏi lắm! Sau này cháu phải cùng đi với Chung Linh,con bé mới về đây đường xá cũng không rành đâu,lỡ đi lạc thì không hay".
Nghe xong,Thẩm Tư Niệm ở bên này nhịn không được liền buông nhẹ một câu.
"Cũng gần hai mươi tuổi, cháu nghĩ cô ấy cũng không phải là con nít mà dễ đi lạc như vậy được".
Bà nội nhíu chặt mày, gấp một miếng thịt vào chén của Chung Linh vừa nói.
"Cho dù không đi lạc,Chung Linh đi mua đồ cũng cần phải có chồng đi bên cạnh".
"Chứ không lẽ để cho ai đó mượn hoài sao....?" Một câu nói mỉa mai lần này lại được phát ra từ miệng của Tịch Khả Hinh đang ăn cơm cũng thấy bất bình cho chị dâu của mình.
Nét mặt Thẩm Tư Niệm trở nên tức tối nhưng cũng chẳng dám làm gì.So với Tịch Thư Nguyệt thì Tịch Khả Hinh này lại khó ưa hơn rất nhiều.
Tịch Duy An từ nãy giờ chỉ im lặng mà không lên tiếng gì cả.Bởi vì bây giờ hồn vía của anh đã bay ở nơi đâu rồi,bây đến nỗi không biết đường đi lối về là ở hướng nào.
Một lúc sau,Chung Linh bỗng chốc dừng đũa.
Cô đứng lên nhìn bà nội, khẽ nói.
"Cháu xin phép, cháu có chuyện riêng cần phải làm".