Chương 19: Ở Chung Phòng
Hơn mười giờ đêm, Tịch Duy An mới trở về nhà sau buổi tiếp khách kéo dài đến ba tiếng.Cơn mưa vẫn lắc rắc từ trưa cho đến giờ vẫn chưa có hồi tạnh, làm cho anh khi nãy muốn trở về cũng có chút khó khăn.Khi nãy anh có uống một chút rượu, giờ chỉ muốn lập tức lên phòng nằm nghỉ, không muốn ai làm phiền.
Hôm trước anh nói với cô là sẽ ở phòng của Thẩm Tư Niệm, nhưng thật chất là không phải.Chuyện của anh và cô,anh chả muốn chỉ ai biết.Anh không muốn người nào đó biết được lại kiếm cớ chỉ trích cô.
Vừa bước lên tầng lầu một chưa được bao lâu vẫn còn chưa kịp về phòng của mình, thì anh đã bị một bàn tay của ai đó kéo vào một căn phòng.
"An....! Hôm nay anh ở lại phòng của em nhé!" Là giọng nói hết sức gợi tình của Thẩm Tư Niệm.
Tịch Duy An giật thoát còn chưa kịp trả lời định đẩy cô ta ra, vậy mà Thẩm Tư Niệm bất chấp mọi trở ngại đã vồ vập hôn lên môi của anh.
Tịch Duy An nhìn cô.Sự khao khát trước giờ anh luôn dành cho phái nữ tại sao lại không hiện lên, không nói đến Chung Linh.Mà khi ở với Mộ Vân khi cô ấy hôn anh,cơ thể niềm kiêu hãnh của anh cũng bắt đưa rạo rực, cũng nóng dần lên.
Nhưng tại sao anh lại không có cảm giác gì với người phụ nữ này, Thẩm Tư Niệm cũng đã từng được anh yêu thích mà, tại sao lại như vậy?
"An....! Ly hôn với cô ta đi, chúng ta sẽ kết hôn.... Chẳng phải lúc trước anh muốn cưới em sao?"Thẩm Tư Niệm đột ngột vang lên âm thanh khàn khàn lên tiếng đề nghị.
Sau đó cô đẩy anh xuống giường,dùng bản năng làm tình của cô khi ở cùng với Tạ Thiên Duật chinh phục lấy Tịch Duy An.
Bàn tay thuần thục cởi từng cút áo sơ mi của anh ra, cô cúi đầu hôn từ trên đi xuống,khi đến ngay vị trí cơ bụng của anh, cô rên nhẹ.
"Em và anh quen nhau chưa đầy một năm, cũng vẫn chưa một lần lên giường cùng nhau.Em biết anh tôn trọng em...Nhưng hôm nay em sẽ cho anh thỏa mãn khi ở bên cạnh em".
Nói thật thì, bản thân Tịch Duy An giờ đã hoàn toàn mất đi cảm giác của nam nhi vốn có,anh chẳng có ham muốn gì cả với người phụ nữ này.Anh cũng chẳng hiểu mình bị làm sao nữa, khát khao dục vọng của anh đã đi đâu rồi.Đây là trường hợp đầu tiên mà anh mới trải qua.
Chẳng lẽ so với các phụ nữ khác,Thẩm Tư Niệm khiến anh không hứng thú với cơ thể cô ta sao...?
Hay anh đang bị.....
Rầm....
Khi Thẩm Tư Niệm còn đang định ra sức quyến rũ anh, thì một âm thanh phòng bên cạnh đột ngột vang lên.
Cũng ngay lúc này,chú chó của Chung Linh xuất hiện xông thẳng vào phòng.Nó đi rất nhanh tiến đến chỗ chiếc giường liền nhảy lên.
"A..." Thẩm Tư Niệm hét lên vì cô cũng rất sợ chó.
Nhưng Đồ Ngốc nhìn chằm chằm vào Tịch Duy An, còn đưa tay cào nhẹ tay anh, đầu nghiên ra cửa.Nó như muốn báo cho anh biết bên đó đã xảy ra chuyện.
Khỏi cần Đồ Ngốc đi vào đây thông báo, mà từ khi Tịch Duy An nghe âm thanh đó,trong lòng anh đã không yên.Anh vội kéo Thẩm Tư Niệm ra, sốt sắng chạy thẳng qua phòng bên cạnh.
Mở cửa ra, hình ảnh bên trong làm cho anh hoảng hốt,kinh sợ.
"Chung Linh...!"
Chung Linh chẳng biết vì sao đã nằm xuống đất,tay thì vẫn ôm lấy bụng, người cứ lăn qua lăn lại.Nhìn vào hình ảnh này của cô ai mà không sợ.
Tịch Duy An bước đến ôm lấy cô.
Chung Linh vừa cắn môi, gương mặt đã không còn một giọt máu.
"Chung Linh! Em sao vậy? Đừng làm tôi sợ.... Tôi sẽ đưa em đến bệnh viện".
Khi Tịch Duy An định bế cô lên, thì lúc này Chung Linh đã kéo tay, cô khẽ lắc đầu.
"Tôi không sao đâu..... Đây chỉ là một căn bệnh nhỏ thôi.... tôi chịu được".
"Sao mà chịu được..." Tịch Duy An tức giận.Anh giận vì cô gái này tại sao cứ phải cứng rắn trước mặt anh làm gì chứ.
Chung Linh nhìn anh,lắc đầu một lần nữa.
"Tôi không sao.... Một lát nữa sẽ khỏi".
Tịch Duy An đỡ cô lên giường,ánh mắt nhìn cô không rời.
"Em không sao thật chứ? Hay tôi đi lấy thuốc giảm đau cho em...."
"Duy An...."
Khi anh chợt quay người đi,Thẩm Tư Niệm cũng đã từ phòng bên kia bước qua.
Gương mặt Chung Linh tỏ ra sự khó chịu, cô đưa tay kéo anh lại, liền tự mình ngã vào lòng anh,lẩm bẩm một câu.
"Chú đừng đi đâu nữa mà, tôi rất cần chú".
Tịch Duy An khẽ nheo mắt lại, có chút không hiểu.
"Em...."
"Làm ơn.... đừng đi đâu cả..." Chung Linh rút đầu vào anh, ôm chặt lấy anh như thể anh chính là người đàn ông của cô.
Thẩm Tư Niệm nhìn vậy,đương nhiên bực bội trong lòng.Cô ta tiến lại, tỏ vẻ ân cần hỏi thăm.
"Chung Linh sao vậy? Cô có cần chúng tôi giúp gì không?"
Nói là vậy, nhưng trong lòng cô ta lại không ngừng chửi thầm cô đã phá hỏng chuyện tốt của cô ta.
Chung Linh không ngẩng đầu lên,hai mắt nhắm nghiền, miệng thì thầm một câu đủ cho anh nghe.
"Tôi xin lỗi...! Đã làm phiền..."Sau đó cô buông anh ra,nằm xuống giường tay vẫn ôm bụng,dáng vẻ khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy rất đau xót.
Ngay sau đó,Tịch Duy An không nói năng gì cả liền đứng lên kéo Thẩm Tư Niệm ra ngoài.
Cảm nhận được hai người đã đi, lúc này Chung Linh mới mở mắt ra nhìn ra cửa.Ngay lập tức sự thống hận liền trực trào trong ánh mắt của cô.
Nhưng chỉ chưa đầy hai giây, âm thanh mở cửa lại bất ngờ vang lên.
Cô giựt mình, vội nhắm mắt lại.
"Chung Linh...!" Giọng nói căng thẳng của Tịch Duy An vang lên.
Anh lật người cô lại,nâng người cô lên ôm vào lòng.
"Sao rồi.... Tôi phải làm gì đây?" Anh thật sự rất lo lắng cho cô,nhưng cô đã không muốn đến bệnh viện rồi,anh không thể ép cô được.Huống hồ anh cũng hiểu lý do vì sao cô sợ bệnh viện rồi.
Khi còn nhỏ chẳng phải cô gái này luôn miệng nói không thích bệnh viện sao? Khi đó anh cũng muốn hỏi lý do, nhưng vẻ mặt Chung Linh cứ khó chịu,cho nên anh cũng đành thôi.Vậy mà đến lớn rồi, cô gái nhỏ này cũng không thích đến bệnh viện.
Trong lòng Chung Linh thầm vui mừng, cô nhẹ nhàng mở mắt ra nhìn anh.
"Chú sẽ ở lại với tôi sao?"
"Ngốc.... tôi không ở lại thì ai.Hôm nay tôi sẽ chăm sóc cho em..."
Trái tim Chung Linh vô thức đập lên một tiếng.
Không biết nó có ý nghĩa gì, nhưng cô cảm thấy rất vui khi được ở bên cạnh anh đêm hôm nay.
"Uống thuốc giảm đau nhé!" Một lát sau, Tịch Duy An lại cố gắng dụ ngọt cô.
Nhưng mà chứng sợ uống thuốc sợ bệnh viện của cô, đến bây giờ cô vẫn chưa khắc phục thì một người bình thường như anh làm sao có thể thuyết phục được cô.
Tịch Duy An thở dài lắc đầu.
"Cứ để đau như vậy sao?" Con nhóc này quả thật là cứng đầu,anh cũng phải chịu thua cô thôi.
Chung Linh cúi đầu nhìn chiếc bụng nhỏ nhắn của mình, rồi ngẩng đầu lên nhìn anh nói.
"Chú vào phòng tắm lấy một chiếc khăn ấm ra giúp tôi với....".
Nghe xong Tịch Duy An đã tức tốc nhanh chóng đi vào trong lấy ra một chiếc khăn ấm cho cô.
Chung Linh lại tiếp tục chỉ tay về chiếc vali nhỏ của mình đang nằm ở trong góc.
"Chú lấy luôn chiếc túi đó lại đây".
Tịch Duy An cũng nghe theo lời của cô, liền sải bước chân đi lấy chiếc túi đến trước mặt cô.
Chung Linh không ngại trước mặt anh mà mở ra lấy một lọ tinh dầu,sau đó cô nhiễu lên chiếc khăn vài giọt rồi đặt chiếc khăn đó lên bụng của mình.
Nhưng lúc cô tự vén áo mình lên để đặt chiếc khăn lên, thì cô đã thật sự quên rằng trong căn phòng này đang tồn tại một người đàn ông mang vẻ ngoài đàng hoàng, nhưng lại chứa đựng bản tính háo sắc bên trong.
Tịch Duy An nhìn vào chiếc bụng nhỏ nhắn của cô đến thất thần,cho đến khi cô làm xong kéo áo xuống rồi mà tâm hồn của anh cũng vẫn chưa được kéo về.Đến khi Chung Linh gọi anh mấy tiếng, lúc này anh mới thật sự hoàng hồn trở về.
Chung Linh lườm nhẹ anh.
"Nhìn chú giống như một con sói đang đội lớp người vậy...."
Nghe xong, biết cô đang chửi xéo anh. Tịch Duy An liền làm bộ trở nên hoa mắt,anh vội lắc đầu thật mạnh.
"Tôi vừa nhìn thấy gì vậy? Tại sao chiếc eo của em lại nhỏ mà còn xấu đến như vậy chứ?" Cô ví anh là một con sói,anh phải đáp trả lại chứ.
Nhưng anh phải thật sự một điều,Chung Linh quả thật sở hữu một chiếc eo quá nhỏ, lại còn trắng nõn như thế.Anh nhìn thôi chỉ muốn chạm vào,xem nó có mịn màng như những gì anh đang nghĩ trong đầu không?
Câu nói của anh làm Chung Linh đang đau, cũng phải bực mình cầm cái gối lên trọi vào người anh.
"Chú nói ai xấu...."
"Thì em chứ còn ai.... vòng hai chả có thịt nào cả,ốm như ma cây.... Không quyến rũ" Vừa nói anh không thèm để ý liền ôm gối ngồi xuống giường bên cạnh cô.
Chung Linh bĩu môi, miệng không chịu thua.
"Có phải chú có vấn đề về thẩm mỹ không? Tôi thấy nếu như vòng hai của con gái không có mở thừa, mới được gọi là quyến rũ chứ.... Tôi thấy cô Mộ Vân gì đó của chú, còn không có da có thịt như tôi nữa kìa...."
Tịch Duy An đăm chiêu,anh xoay qua nhìn cô với đôi mắt xấu xa.
"Mộ Vân là người mẫu, nên ăn kiêng là đúng rồi.Còn em...Em là gì, chỉ là đứa nhóc con mới lớn"
Thật ra chiếc eo của cô gái này,anh còn cảm thấy đẹp hơn cả Mộ Vân rất nhiều.Mộ Vân cũng ốm,sở hữu thân hình gợi cảm,nhưng nhiều lúc cô ấy cũng không thể hấp dẫn được anh.Ở bên cô ấy,anh luôn có cảm giác có gì đó thiếu thiếu.
Còn Chung Linh thì.....Anh cũng chả biết phải hình dung như thế nào?
"Mới lớn thì sao....? Tôi cũng là con gái mà, cũng cần phải xinh đẹp nữa chứ...!"
"Hết đau rồi sao...? Sao nói nhiều vậy?" Nhìn gương mặt có chút khó chịu của cô,Tịch Duy An đành phải đánh trống lãng.
Sau việc này anh mới nhận ra, cô gái này dường như không thích ai bình luận về nhan sắc cũng như thân thể của mình.Nhưng có vẻ cô không biết giỡn, bởi vì câu nói khi nãy của anh chỉ là lời nói đùa.
Nếu khi nãy anh lỡ nói cô có thân hình đẹp, chắc chắn cô sẽ suy nghĩ lại còn khiến cả hai
Chung Linh nghịch ngón tay của mình, khẽ đáp.
"Đỡ nhiều rồi....Chú có thể qua phòng của Thẩm Tư Niệm".
Nói xong cô vùi đầu vào chăn, mặt cũng nghiên về bên kia.Tịch Duy An quan sát cô, một lát sau cười nhẹ.
"Nhiều lúc tôi cũng đã tưởng em đã thật sự là vợ của tôi.. Hành động của em nhiều lúc khiến tôi thấy thương mà cũng cảm thấy đáng ghét..."
Nghe vậy,Chung Linh gỡ tấm chăn trên đầu ra.Anh nói như vậy là có ý gì chứ?
"Tại sao.....?"Lúc này cô bất ngờ xoay đầu lại, nhưng không may môi cô lại chạm ngực của anh.
Đúng lúc này cả hai mới chợt phát giác,anh từ khi xông vào đây đã không mặc áo, trên người vẫn cởi trần nằm bên cạnh cô.
Trái tim Tịch Duy An ngay lập tức đập bấn loạn lên.Cả người anh chợt nóng ran lên.
Chuyện gì vậy?
Chỉ là một sự chạm nhẹ cũng khiến anh thích thú đến vậy sao?
Chung Linh dè dặt ngước mắt lên,bình tĩnh nhìn anh.
"Đây là đầu tiên cháu thân mật với đàn ông như vậy!"
Câu nói của cô nếu anh nghe kĩ hoặc có thể không phân tâm.Thì có lẽ anh sẽ hiểu được dụng ý của người con gái này.Nhưng bây giờ tâm trí của tên đàn ông này chỉ suy nghĩ những thứ đen tối,làm gì có đủ nhạy bén để nghĩ đến.
Tịch Duy An bỗng siết chặt tay.
Chỉ một câu nói của cô mà đã khiến trong lòng anh cuộn cào như một ngọn sóng.
Anh phải làm sao đây?
Bắt anh ở cạnh với một cô gái này nguyên một đêm làm sao anh chịu nổi này.
Chung Linh quả thật biết mê hoặc anh, trong đầu anh bây giờ chỉ toàn là những hình ảnh đen tối với cô gái này.
Hazz....
Đột nhiên Chung Linh lại bật ra tiếng thở dài, cô lấy chiếc khăn khi nãy đưa đến trước mặt anh.
"Chú đi thấm một chút nước ấm vào chiếc khăn này giúp tôi thêm một lần nữa thôi...!"
Thật đúng lúc.
Tịch Duy An cũng cần phải đi rửa mặt để tỉnh táo trở lại.Nếu không anh sẽ không chịu nổi mất.
Tịch Duy An vừa rời khỏi, nụ cười trên khóe Chung Linh bất chợt hiện lên.
Cô nhìn chằm chằm cánh cửa nối liền căn phòng này với căn phòng của cô lúc trước mà bây giờ người ở trong phòng đó là Thẩm Tư Niệm.
Ánh mắt đôi phần nghịch ngợm cùng với nụ cười xấu xa bắt đầu hiện lên.
Hôm trước anh nói với cô là sẽ ở phòng của Thẩm Tư Niệm, nhưng thật chất là không phải.Chuyện của anh và cô,anh chả muốn chỉ ai biết.Anh không muốn người nào đó biết được lại kiếm cớ chỉ trích cô.
Vừa bước lên tầng lầu một chưa được bao lâu vẫn còn chưa kịp về phòng của mình, thì anh đã bị một bàn tay của ai đó kéo vào một căn phòng.
"An....! Hôm nay anh ở lại phòng của em nhé!" Là giọng nói hết sức gợi tình của Thẩm Tư Niệm.
Tịch Duy An giật thoát còn chưa kịp trả lời định đẩy cô ta ra, vậy mà Thẩm Tư Niệm bất chấp mọi trở ngại đã vồ vập hôn lên môi của anh.
Tịch Duy An nhìn cô.Sự khao khát trước giờ anh luôn dành cho phái nữ tại sao lại không hiện lên, không nói đến Chung Linh.Mà khi ở với Mộ Vân khi cô ấy hôn anh,cơ thể niềm kiêu hãnh của anh cũng bắt đưa rạo rực, cũng nóng dần lên.
Nhưng tại sao anh lại không có cảm giác gì với người phụ nữ này, Thẩm Tư Niệm cũng đã từng được anh yêu thích mà, tại sao lại như vậy?
"An....! Ly hôn với cô ta đi, chúng ta sẽ kết hôn.... Chẳng phải lúc trước anh muốn cưới em sao?"Thẩm Tư Niệm đột ngột vang lên âm thanh khàn khàn lên tiếng đề nghị.
Sau đó cô đẩy anh xuống giường,dùng bản năng làm tình của cô khi ở cùng với Tạ Thiên Duật chinh phục lấy Tịch Duy An.
Bàn tay thuần thục cởi từng cút áo sơ mi của anh ra, cô cúi đầu hôn từ trên đi xuống,khi đến ngay vị trí cơ bụng của anh, cô rên nhẹ.
"Em và anh quen nhau chưa đầy một năm, cũng vẫn chưa một lần lên giường cùng nhau.Em biết anh tôn trọng em...Nhưng hôm nay em sẽ cho anh thỏa mãn khi ở bên cạnh em".
Nói thật thì, bản thân Tịch Duy An giờ đã hoàn toàn mất đi cảm giác của nam nhi vốn có,anh chẳng có ham muốn gì cả với người phụ nữ này.Anh cũng chẳng hiểu mình bị làm sao nữa, khát khao dục vọng của anh đã đi đâu rồi.Đây là trường hợp đầu tiên mà anh mới trải qua.
Chẳng lẽ so với các phụ nữ khác,Thẩm Tư Niệm khiến anh không hứng thú với cơ thể cô ta sao...?
Hay anh đang bị.....
Rầm....
Khi Thẩm Tư Niệm còn đang định ra sức quyến rũ anh, thì một âm thanh phòng bên cạnh đột ngột vang lên.
Cũng ngay lúc này,chú chó của Chung Linh xuất hiện xông thẳng vào phòng.Nó đi rất nhanh tiến đến chỗ chiếc giường liền nhảy lên.
"A..." Thẩm Tư Niệm hét lên vì cô cũng rất sợ chó.
Nhưng Đồ Ngốc nhìn chằm chằm vào Tịch Duy An, còn đưa tay cào nhẹ tay anh, đầu nghiên ra cửa.Nó như muốn báo cho anh biết bên đó đã xảy ra chuyện.
Khỏi cần Đồ Ngốc đi vào đây thông báo, mà từ khi Tịch Duy An nghe âm thanh đó,trong lòng anh đã không yên.Anh vội kéo Thẩm Tư Niệm ra, sốt sắng chạy thẳng qua phòng bên cạnh.
Mở cửa ra, hình ảnh bên trong làm cho anh hoảng hốt,kinh sợ.
"Chung Linh...!"
Chung Linh chẳng biết vì sao đã nằm xuống đất,tay thì vẫn ôm lấy bụng, người cứ lăn qua lăn lại.Nhìn vào hình ảnh này của cô ai mà không sợ.
Tịch Duy An bước đến ôm lấy cô.
Chung Linh vừa cắn môi, gương mặt đã không còn một giọt máu.
"Chung Linh! Em sao vậy? Đừng làm tôi sợ.... Tôi sẽ đưa em đến bệnh viện".
Khi Tịch Duy An định bế cô lên, thì lúc này Chung Linh đã kéo tay, cô khẽ lắc đầu.
"Tôi không sao đâu..... Đây chỉ là một căn bệnh nhỏ thôi.... tôi chịu được".
"Sao mà chịu được..." Tịch Duy An tức giận.Anh giận vì cô gái này tại sao cứ phải cứng rắn trước mặt anh làm gì chứ.
Chung Linh nhìn anh,lắc đầu một lần nữa.
"Tôi không sao.... Một lát nữa sẽ khỏi".
Tịch Duy An đỡ cô lên giường,ánh mắt nhìn cô không rời.
"Em không sao thật chứ? Hay tôi đi lấy thuốc giảm đau cho em...."
"Duy An...."
Khi anh chợt quay người đi,Thẩm Tư Niệm cũng đã từ phòng bên kia bước qua.
Gương mặt Chung Linh tỏ ra sự khó chịu, cô đưa tay kéo anh lại, liền tự mình ngã vào lòng anh,lẩm bẩm một câu.
"Chú đừng đi đâu nữa mà, tôi rất cần chú".
Tịch Duy An khẽ nheo mắt lại, có chút không hiểu.
"Em...."
"Làm ơn.... đừng đi đâu cả..." Chung Linh rút đầu vào anh, ôm chặt lấy anh như thể anh chính là người đàn ông của cô.
Thẩm Tư Niệm nhìn vậy,đương nhiên bực bội trong lòng.Cô ta tiến lại, tỏ vẻ ân cần hỏi thăm.
"Chung Linh sao vậy? Cô có cần chúng tôi giúp gì không?"
Nói là vậy, nhưng trong lòng cô ta lại không ngừng chửi thầm cô đã phá hỏng chuyện tốt của cô ta.
Chung Linh không ngẩng đầu lên,hai mắt nhắm nghiền, miệng thì thầm một câu đủ cho anh nghe.
"Tôi xin lỗi...! Đã làm phiền..."Sau đó cô buông anh ra,nằm xuống giường tay vẫn ôm bụng,dáng vẻ khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy rất đau xót.
Ngay sau đó,Tịch Duy An không nói năng gì cả liền đứng lên kéo Thẩm Tư Niệm ra ngoài.
Cảm nhận được hai người đã đi, lúc này Chung Linh mới mở mắt ra nhìn ra cửa.Ngay lập tức sự thống hận liền trực trào trong ánh mắt của cô.
Nhưng chỉ chưa đầy hai giây, âm thanh mở cửa lại bất ngờ vang lên.
Cô giựt mình, vội nhắm mắt lại.
"Chung Linh...!" Giọng nói căng thẳng của Tịch Duy An vang lên.
Anh lật người cô lại,nâng người cô lên ôm vào lòng.
"Sao rồi.... Tôi phải làm gì đây?" Anh thật sự rất lo lắng cho cô,nhưng cô đã không muốn đến bệnh viện rồi,anh không thể ép cô được.Huống hồ anh cũng hiểu lý do vì sao cô sợ bệnh viện rồi.
Khi còn nhỏ chẳng phải cô gái này luôn miệng nói không thích bệnh viện sao? Khi đó anh cũng muốn hỏi lý do, nhưng vẻ mặt Chung Linh cứ khó chịu,cho nên anh cũng đành thôi.Vậy mà đến lớn rồi, cô gái nhỏ này cũng không thích đến bệnh viện.
Trong lòng Chung Linh thầm vui mừng, cô nhẹ nhàng mở mắt ra nhìn anh.
"Chú sẽ ở lại với tôi sao?"
"Ngốc.... tôi không ở lại thì ai.Hôm nay tôi sẽ chăm sóc cho em..."
Trái tim Chung Linh vô thức đập lên một tiếng.
Không biết nó có ý nghĩa gì, nhưng cô cảm thấy rất vui khi được ở bên cạnh anh đêm hôm nay.
"Uống thuốc giảm đau nhé!" Một lát sau, Tịch Duy An lại cố gắng dụ ngọt cô.
Nhưng mà chứng sợ uống thuốc sợ bệnh viện của cô, đến bây giờ cô vẫn chưa khắc phục thì một người bình thường như anh làm sao có thể thuyết phục được cô.
Tịch Duy An thở dài lắc đầu.
"Cứ để đau như vậy sao?" Con nhóc này quả thật là cứng đầu,anh cũng phải chịu thua cô thôi.
Chung Linh cúi đầu nhìn chiếc bụng nhỏ nhắn của mình, rồi ngẩng đầu lên nhìn anh nói.
"Chú vào phòng tắm lấy một chiếc khăn ấm ra giúp tôi với....".
Nghe xong Tịch Duy An đã tức tốc nhanh chóng đi vào trong lấy ra một chiếc khăn ấm cho cô.
Chung Linh lại tiếp tục chỉ tay về chiếc vali nhỏ của mình đang nằm ở trong góc.
"Chú lấy luôn chiếc túi đó lại đây".
Tịch Duy An cũng nghe theo lời của cô, liền sải bước chân đi lấy chiếc túi đến trước mặt cô.
Chung Linh không ngại trước mặt anh mà mở ra lấy một lọ tinh dầu,sau đó cô nhiễu lên chiếc khăn vài giọt rồi đặt chiếc khăn đó lên bụng của mình.
Nhưng lúc cô tự vén áo mình lên để đặt chiếc khăn lên, thì cô đã thật sự quên rằng trong căn phòng này đang tồn tại một người đàn ông mang vẻ ngoài đàng hoàng, nhưng lại chứa đựng bản tính háo sắc bên trong.
Tịch Duy An nhìn vào chiếc bụng nhỏ nhắn của cô đến thất thần,cho đến khi cô làm xong kéo áo xuống rồi mà tâm hồn của anh cũng vẫn chưa được kéo về.Đến khi Chung Linh gọi anh mấy tiếng, lúc này anh mới thật sự hoàng hồn trở về.
Chung Linh lườm nhẹ anh.
"Nhìn chú giống như một con sói đang đội lớp người vậy...."
Nghe xong, biết cô đang chửi xéo anh. Tịch Duy An liền làm bộ trở nên hoa mắt,anh vội lắc đầu thật mạnh.
"Tôi vừa nhìn thấy gì vậy? Tại sao chiếc eo của em lại nhỏ mà còn xấu đến như vậy chứ?" Cô ví anh là một con sói,anh phải đáp trả lại chứ.
Nhưng anh phải thật sự một điều,Chung Linh quả thật sở hữu một chiếc eo quá nhỏ, lại còn trắng nõn như thế.Anh nhìn thôi chỉ muốn chạm vào,xem nó có mịn màng như những gì anh đang nghĩ trong đầu không?
Câu nói của anh làm Chung Linh đang đau, cũng phải bực mình cầm cái gối lên trọi vào người anh.
"Chú nói ai xấu...."
"Thì em chứ còn ai.... vòng hai chả có thịt nào cả,ốm như ma cây.... Không quyến rũ" Vừa nói anh không thèm để ý liền ôm gối ngồi xuống giường bên cạnh cô.
Chung Linh bĩu môi, miệng không chịu thua.
"Có phải chú có vấn đề về thẩm mỹ không? Tôi thấy nếu như vòng hai của con gái không có mở thừa, mới được gọi là quyến rũ chứ.... Tôi thấy cô Mộ Vân gì đó của chú, còn không có da có thịt như tôi nữa kìa...."
Tịch Duy An đăm chiêu,anh xoay qua nhìn cô với đôi mắt xấu xa.
"Mộ Vân là người mẫu, nên ăn kiêng là đúng rồi.Còn em...Em là gì, chỉ là đứa nhóc con mới lớn"
Thật ra chiếc eo của cô gái này,anh còn cảm thấy đẹp hơn cả Mộ Vân rất nhiều.Mộ Vân cũng ốm,sở hữu thân hình gợi cảm,nhưng nhiều lúc cô ấy cũng không thể hấp dẫn được anh.Ở bên cô ấy,anh luôn có cảm giác có gì đó thiếu thiếu.
Còn Chung Linh thì.....Anh cũng chả biết phải hình dung như thế nào?
"Mới lớn thì sao....? Tôi cũng là con gái mà, cũng cần phải xinh đẹp nữa chứ...!"
"Hết đau rồi sao...? Sao nói nhiều vậy?" Nhìn gương mặt có chút khó chịu của cô,Tịch Duy An đành phải đánh trống lãng.
Sau việc này anh mới nhận ra, cô gái này dường như không thích ai bình luận về nhan sắc cũng như thân thể của mình.Nhưng có vẻ cô không biết giỡn, bởi vì câu nói khi nãy của anh chỉ là lời nói đùa.
Nếu khi nãy anh lỡ nói cô có thân hình đẹp, chắc chắn cô sẽ suy nghĩ lại còn khiến cả hai
Chung Linh nghịch ngón tay của mình, khẽ đáp.
"Đỡ nhiều rồi....Chú có thể qua phòng của Thẩm Tư Niệm".
Nói xong cô vùi đầu vào chăn, mặt cũng nghiên về bên kia.Tịch Duy An quan sát cô, một lát sau cười nhẹ.
"Nhiều lúc tôi cũng đã tưởng em đã thật sự là vợ của tôi.. Hành động của em nhiều lúc khiến tôi thấy thương mà cũng cảm thấy đáng ghét..."
Nghe vậy,Chung Linh gỡ tấm chăn trên đầu ra.Anh nói như vậy là có ý gì chứ?
"Tại sao.....?"Lúc này cô bất ngờ xoay đầu lại, nhưng không may môi cô lại chạm ngực của anh.
Đúng lúc này cả hai mới chợt phát giác,anh từ khi xông vào đây đã không mặc áo, trên người vẫn cởi trần nằm bên cạnh cô.
Trái tim Tịch Duy An ngay lập tức đập bấn loạn lên.Cả người anh chợt nóng ran lên.
Chuyện gì vậy?
Chỉ là một sự chạm nhẹ cũng khiến anh thích thú đến vậy sao?
Chung Linh dè dặt ngước mắt lên,bình tĩnh nhìn anh.
"Đây là đầu tiên cháu thân mật với đàn ông như vậy!"
Câu nói của cô nếu anh nghe kĩ hoặc có thể không phân tâm.Thì có lẽ anh sẽ hiểu được dụng ý của người con gái này.Nhưng bây giờ tâm trí của tên đàn ông này chỉ suy nghĩ những thứ đen tối,làm gì có đủ nhạy bén để nghĩ đến.
Tịch Duy An bỗng siết chặt tay.
Chỉ một câu nói của cô mà đã khiến trong lòng anh cuộn cào như một ngọn sóng.
Anh phải làm sao đây?
Bắt anh ở cạnh với một cô gái này nguyên một đêm làm sao anh chịu nổi này.
Chung Linh quả thật biết mê hoặc anh, trong đầu anh bây giờ chỉ toàn là những hình ảnh đen tối với cô gái này.
Hazz....
Đột nhiên Chung Linh lại bật ra tiếng thở dài, cô lấy chiếc khăn khi nãy đưa đến trước mặt anh.
"Chú đi thấm một chút nước ấm vào chiếc khăn này giúp tôi thêm một lần nữa thôi...!"
Thật đúng lúc.
Tịch Duy An cũng cần phải đi rửa mặt để tỉnh táo trở lại.Nếu không anh sẽ không chịu nổi mất.
Tịch Duy An vừa rời khỏi, nụ cười trên khóe Chung Linh bất chợt hiện lên.
Cô nhìn chằm chằm cánh cửa nối liền căn phòng này với căn phòng của cô lúc trước mà bây giờ người ở trong phòng đó là Thẩm Tư Niệm.
Ánh mắt đôi phần nghịch ngợm cùng với nụ cười xấu xa bắt đầu hiện lên.