Chương 4: Bích Loan
Khi Tư Yến thượng triều, Hình Chiến bắt buộc phải đứng đợi dưới bậc thềm ở ngoài điện. Thời gian thượng triều không phải lúc nào cũng như nhau, ngắn thì hai canh giờ, hôm nào lâu thì phải đến tận chiều mới kết thúc. Đây là một trong số những khoảnh khắc hiếm hoi nàng không thể ở bên cạnh bảo vệ hắn.
Nàng quan sát thị vệ và cung nữ xung quanh, để ý xem bước chân của họ có hơi thở của người tập võ hay không, hoàn toàn không nhân lúc Tư Yến không ở bên người mà lơi lỏng.
Dưới mặt trời chói chang, một nhóm vệ binh hành bước chỉnh tề qua cung điện. Hình Chiến vừa nhìn ký hiệu trên người họ đã biết nhóm người này thuộc về ai.
Trong hoàng cung, ngoại trừ Hoàng Thượng thì cũng chỉ có Thái Tử Tư Nhậm Hành mới có thể tùy ý sai khiến vệ binh.
Tư Nhậm Hành, tự Tung Bình, tuy là Thái Tử cao quý nhưng dáng vẻ lúc nào cũng cà lơ phất phơ, ngay cả khi bị Tư Yến trách phạt cũng không bớt đi chút nào, là nhân vật khiến người khác rất đau đầu.
Hình Chiến không giỏi tiếp xúc với vị Thái Tử ăn chơi trác táng này. Người trong vương phủ lẫn trong cung đều biết nàng kiệm lời, thế nên gần như đều không cố tình bắt chuyện với nàng. Thế nhưng Tư Nhậm Hành có vẻ rất thích tìm nàng để nói chuyện phiếm, ngại đối phương địa vị tôn quý, cho dù nàng kiệm lời thế nào cũng phải nghĩ ra vài ba câu để đáp lại, mỗi lần như vậy thật sự rất khó khăn.
Nàng nhìn người đàn ông ăn mặc hoa lệ, tinh thần phấn chấn, dáng vẻ tuấn tú đang mỉm cười đi về phía mình, đột nhiên cảm thấy việc chờ đợi Tư Yến hạ triều là một câu chuyện dài đằng đẵng.
"Nửa tháng mới được gặp Hình hộ vệ một lần, ta cô đơn lắm đó nha." Tư Nhậm Hành đi đến trước mặt nàng, đôi mắt đào hoa không e dè đánh giá nàng một lượt.
"Tham kiến Thái Tử điện hạ." Hình Chiến hành lễ với hắn.
Tư Nhậm Hành gật đầu, sau đó giơ tay muốn tháo mặt nạ của nàng xuống: "Cho ta nhìn mặt xem nào."
Hình Chiến quay sang một bên, lui về phía sau một bước: "Thái Tử điện hạ thứ tội, Nhiếp Chính Vương đã ra mệnh lệnh rõ ràng, thuộc hạ không thể lộ chân dung trước mặt người khác."
"Hoàng thúc thật nhỏ mọn, chỉ là hộ vệ thôi mà cũng không cho người khác nhìn." Tư Nhậm Hành bị từ chối cũng không giận, chỉ mỉm cười nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp trước mặt, tưởng tượng dung nhan bên dưới mặt nạ trong đầu: "Không cho ta xem thật à? Chỉ nhìn một cái thôi mà."
"Thái Tử điện hạ thứ tội." Hình Chiến nghiêng người, tránh khỏi bàn tay đang giơ ra của hắn một lần nữa.
"Được, không cho xem thì thôi." Tư Nhậm Hành nhún vai, sau đó như thể vô tình lấy từ trong ngực ra một tấm ngọc bài màu xanh ngọc: "Mấy hôm trước Đông Cung có thích khách, đây là thứ ta lục soát được từ trên người đối phương."
Mí mắt Hình Chiến nảy lên khi thấy cái tên trên tấm ngọc bài.
Trên người nàng cũng có một tấm ngọc bài màu xanh lục y như vậy, tất cả đệ tử của Bích Loan phái sau khi được sắp xếp nhận chủ đều sẽ có tín vật này, tượng trưng cho sự kiên cố, dù có tan xương nát thịt cũng phải bảo vệ chủ nhân an toàn.
"Hình hộ vệ cũng biết chủ nhân của tấm ngọc bài này là ai sao? Ta nghe nói chỉ có đệ tử của Bích Loan phái mới xem hiểu được chữ phía trên." Tư Nhậm Hành giơ tay ra cho nàng xem kĩ.
Giới.
Ánh mắt nhanh chóng đảo qua dòng chữ được khắc, Hình Chiến cụp mắt: "Thái Tử điện hạ thứ tội, thuộc hạ rời sư môn đã lâu, giờ khó mà phân biệt rõ ám hiệu."
"Ta cũng nghĩ như vậy." Tư Nhậm Hành gật đầu, sau đó môi mỏng chạm nhẹ vào tai nàng, nhẹ giọng nói: "Cho nên ta đã ra lệnh giữ lại thi thể của tên sát thủ, muốn đợi khi nào ngươi rảnh rỗi thì đến Đông Cung nhận dạng đấy."
Hình Chiến theo trực giác đáp lại: "Thuộc hạ e rằng không thể ─"
"Mặc dù tin tức không bị lọt ra ngoài, nhưng chuyện này liên quan đến danh dự của Bích Loan phái, ngươi nên nghĩ kỹ rồi hãy trả lời." Tư Nhậm Hành đặt tấm ngọc bài vào tay nàng, dùng mặt có khắc chữ đè lên lòng bàn tay: "Chỉ tới xem qua một cái thôi, yêu cầu này cũng đâu có quá đáng lắm nhỉ?"
"...Thuộc hạ còn phải chú ý an nguy của Nhiếp Chính Vương." Hình Chiến nắm chặt ngọc bài trong tay, cảm thấy chữ "Giới" kia tựa như thanh sắt cực nóng, không chỉ thiêu đốt xuyên qua da thịt nàng, mà còn để lại một vết sẹo trong tim nàng.
Đây là tín vật của Hình Giới.
Nàng quan sát thị vệ và cung nữ xung quanh, để ý xem bước chân của họ có hơi thở của người tập võ hay không, hoàn toàn không nhân lúc Tư Yến không ở bên người mà lơi lỏng.
Dưới mặt trời chói chang, một nhóm vệ binh hành bước chỉnh tề qua cung điện. Hình Chiến vừa nhìn ký hiệu trên người họ đã biết nhóm người này thuộc về ai.
Trong hoàng cung, ngoại trừ Hoàng Thượng thì cũng chỉ có Thái Tử Tư Nhậm Hành mới có thể tùy ý sai khiến vệ binh.
Tư Nhậm Hành, tự Tung Bình, tuy là Thái Tử cao quý nhưng dáng vẻ lúc nào cũng cà lơ phất phơ, ngay cả khi bị Tư Yến trách phạt cũng không bớt đi chút nào, là nhân vật khiến người khác rất đau đầu.
Hình Chiến không giỏi tiếp xúc với vị Thái Tử ăn chơi trác táng này. Người trong vương phủ lẫn trong cung đều biết nàng kiệm lời, thế nên gần như đều không cố tình bắt chuyện với nàng. Thế nhưng Tư Nhậm Hành có vẻ rất thích tìm nàng để nói chuyện phiếm, ngại đối phương địa vị tôn quý, cho dù nàng kiệm lời thế nào cũng phải nghĩ ra vài ba câu để đáp lại, mỗi lần như vậy thật sự rất khó khăn.
Nàng nhìn người đàn ông ăn mặc hoa lệ, tinh thần phấn chấn, dáng vẻ tuấn tú đang mỉm cười đi về phía mình, đột nhiên cảm thấy việc chờ đợi Tư Yến hạ triều là một câu chuyện dài đằng đẵng.
"Nửa tháng mới được gặp Hình hộ vệ một lần, ta cô đơn lắm đó nha." Tư Nhậm Hành đi đến trước mặt nàng, đôi mắt đào hoa không e dè đánh giá nàng một lượt.
"Tham kiến Thái Tử điện hạ." Hình Chiến hành lễ với hắn.
Tư Nhậm Hành gật đầu, sau đó giơ tay muốn tháo mặt nạ của nàng xuống: "Cho ta nhìn mặt xem nào."
Hình Chiến quay sang một bên, lui về phía sau một bước: "Thái Tử điện hạ thứ tội, Nhiếp Chính Vương đã ra mệnh lệnh rõ ràng, thuộc hạ không thể lộ chân dung trước mặt người khác."
"Hoàng thúc thật nhỏ mọn, chỉ là hộ vệ thôi mà cũng không cho người khác nhìn." Tư Nhậm Hành bị từ chối cũng không giận, chỉ mỉm cười nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp trước mặt, tưởng tượng dung nhan bên dưới mặt nạ trong đầu: "Không cho ta xem thật à? Chỉ nhìn một cái thôi mà."
"Thái Tử điện hạ thứ tội." Hình Chiến nghiêng người, tránh khỏi bàn tay đang giơ ra của hắn một lần nữa.
"Được, không cho xem thì thôi." Tư Nhậm Hành nhún vai, sau đó như thể vô tình lấy từ trong ngực ra một tấm ngọc bài màu xanh ngọc: "Mấy hôm trước Đông Cung có thích khách, đây là thứ ta lục soát được từ trên người đối phương."
Mí mắt Hình Chiến nảy lên khi thấy cái tên trên tấm ngọc bài.
Trên người nàng cũng có một tấm ngọc bài màu xanh lục y như vậy, tất cả đệ tử của Bích Loan phái sau khi được sắp xếp nhận chủ đều sẽ có tín vật này, tượng trưng cho sự kiên cố, dù có tan xương nát thịt cũng phải bảo vệ chủ nhân an toàn.
"Hình hộ vệ cũng biết chủ nhân của tấm ngọc bài này là ai sao? Ta nghe nói chỉ có đệ tử của Bích Loan phái mới xem hiểu được chữ phía trên." Tư Nhậm Hành giơ tay ra cho nàng xem kĩ.
Giới.
Ánh mắt nhanh chóng đảo qua dòng chữ được khắc, Hình Chiến cụp mắt: "Thái Tử điện hạ thứ tội, thuộc hạ rời sư môn đã lâu, giờ khó mà phân biệt rõ ám hiệu."
"Ta cũng nghĩ như vậy." Tư Nhậm Hành gật đầu, sau đó môi mỏng chạm nhẹ vào tai nàng, nhẹ giọng nói: "Cho nên ta đã ra lệnh giữ lại thi thể của tên sát thủ, muốn đợi khi nào ngươi rảnh rỗi thì đến Đông Cung nhận dạng đấy."
Hình Chiến theo trực giác đáp lại: "Thuộc hạ e rằng không thể ─"
"Mặc dù tin tức không bị lọt ra ngoài, nhưng chuyện này liên quan đến danh dự của Bích Loan phái, ngươi nên nghĩ kỹ rồi hãy trả lời." Tư Nhậm Hành đặt tấm ngọc bài vào tay nàng, dùng mặt có khắc chữ đè lên lòng bàn tay: "Chỉ tới xem qua một cái thôi, yêu cầu này cũng đâu có quá đáng lắm nhỉ?"
"...Thuộc hạ còn phải chú ý an nguy của Nhiếp Chính Vương." Hình Chiến nắm chặt ngọc bài trong tay, cảm thấy chữ "Giới" kia tựa như thanh sắt cực nóng, không chỉ thiêu đốt xuyên qua da thịt nàng, mà còn để lại một vết sẹo trong tim nàng.
Đây là tín vật của Hình Giới.