Chương : 148
Trương Hưng Bá nhanh như cơn lốc giục ngựa vọt tới trước mặt Mông Diễn, sau đó quăng mình xuống ngựa quỳ một gối xuống, ầm ầm hô lớn:
- Hồi bẩm điện hạ, Hà Nguyên đại thắng!
Vẻ mặt Mông Diễn âm u khó coi, buồn bực không muốn nói nhiều, Phác Tán Chi đứng phía sau Mông Diễn không nhịn được tiến lên hỏi:
- Quân đoàn Tây Bộ thật sự đã chiếm được thành Hà Nguyên rồi sao?
- Đúng vậy!
Trương Hưng Bá ầm ầm đáp:
- Tướng quân bảo ty chức chuyển cáo điện hạ và chư vị đại nhân, đội quân tinh nhuệ của quân đoàn Tây Bộ chúng ta đánh đâu thắng đó, giặc đế quốc Minh Nguyệt vừa nghe đã lập tức bỏ chạy, thành Hà Nguyên từng là trọng trấn quân sự của Thanh Châu thuộc đế quốc Minh Nguyệt hiện tại đã bị quân đoàn Tây Bộ của chúng ta giẫm dưới gót chân!
Nghe xong những lời của Trương Hưng Bá, Mông Diễn tức giận đến nỗi suýt nữa hộc máu ngay tại chỗ, những lời này của Mạnh Hổ rõ ràng là khoe khoang một cách vô cùng trơ trẽn.
Trong lòng Trịnh Trọng Quang và Nhạc Ngu vô cùng khiếp sợ, hai người cũng không ngờ rằng thành Hà Nguyên bị chiếm nhanh đến mức như vậy. Bất quá bọn chúng càng không ngờ rằng lần này Tư Đồ Duệ "vô lại" đến mức như vậy, không ngờ không đánh trận nào mà rút lui toàn bộ đại quân bỏ thành Hà Nguyên. Càng làm cho hai người bọn chúng ghen tỵ hơn chính là Mạnh Hổ chiếm công đầu trong cuộc Tây chinh lần này một cách dễ dàng như vậy!
Đây chính là công đầu, quả thật chết người mà!
Chính Mạnh Hổ đã lập quân lệnh trạng trước mặt mọi người, Mông Diễn cũng đã lấy danh nghĩa của quan chỉ huy tối cao nói trước mặt mọi người, chỉ cần Mạnh Hổ có thể chiếm được thành Hà Nguyên trong vòng mười ngày, lần Tây chinh này công đầu là của hắn. Hiện tại mới chỉ có tám ngày mà thôi, Mạnh Hổ đã thật sự chiếm được thành Hà Nguyên, công đầu của lần Tây chinh này không thuộc về hắn thì thuộc về ai nữa!
Mông Diễn đột nhiên hừ một tiếng đầy vẻ bực mình, xoay người bỏ đi.
Sử Di Viễn cũng vội vã theo sau, xem bộ dáng dường như muốn đuổi theo Mông Diễn để giải thích chuyện gì đó.
Phác Tán Chi nhíu mày, dặn dò tên tham mưu theo sau đưa Trương Hưng Bá đi nghỉ ngơi, sau đó cũng chạy đến hành dinh của Mông Diễn. Trịnh Trọng Quang và Nhạc Ngu lòng đầy tâm sự, lập tức không cần ai bảo cũng tự quay về đại doanh của mình.
Bên trong hành dinh tạm thời của Mông Diễn, Mông Diễn đang nổi giận với Sử Di Viễn.
- Sử Di Viễn, đây đều là chủ ý hay mà chính ngươi đề xuất, ngươi nói cái gì để cho quân đoàn Tây Bộ đi tiên phong, để cho đại quân của Tư Đồ Duệ bao vây diệt gọn quân đoàn Tây Bộ. Bây giờ thì tốt rồi, lão khốn Tư Đồ Duệ kia đã rút đầu như con rùa, trận này chưa đánh đã bỏ mặc thành Hà Nguyên. Bản vương đã nói trước mặt tất cả mọi người, chỉ cần Mạnh Hổ chiếm được thành Hà Nguyên trong vòng mười ngày, công đầu lần Tây chinh này chính là của hắn. Bây giờ phải làm sao, ngươi bảo bản vương tự nuốt lời hứa hay sao? Hay là thật sự phải đem công đầu cho tên quê mùa kia?
Lúc ấy Sử Di Viễn đang quay lưng về phía Mông Diễn, vẻ mặt hắn hết sức âm trầm, miệng đang nở nụ cười lạnh lẽo.
Thế nhưng đến lúc Sử Di Viễn quay người lại đối mặt với Mông Diễn, trên mặt đã trở thành nụ cười nịnh nọt, nói với vẻ ung dung không hoảng hốt vội vàng chút nào:
- Điện hạ, đây là một chuyện hoàn toàn ngoài ý muốn. Ai có thể ngờ được lão hồ ly kia chưa đánh trận nào đã bỏ mặc thành Hà Nguyên mà rút quân? Xem ra quân của đế quốc Minh Nguyệt sau khi liên tục thất bại vài trận đã biến thành chim sợ cành cong, không còn chịu nổi một kích nữa.
Mông Diễn nổi giận:
- Bây giờ đang nói chuyện của quân đoàn Tây Bộ và tên quê mùa kia, không phải nói chuyện của Tư Đồ Duệ và đám quân ô hợp của hắn!
Sử Di Viễn cười nịnh nọt:
- Thật ra hai chuyện đó cũng là một mà thôi, bởi vì đại quân của Tư Đồ Duệ đã trở thành đám quân ô hợp, cho nên quân đoàn Tây Bộ không cần phải đánh trận nào đã có thể chiếm được thành Hà Nguyên. Nhưng chuyện đó cũng không làm rõ được vấn đề gì, quân đoàn Tây Bộ muốn đoạt được công đầu thì phải có điều kiện bắt buộc, đó là phải chiến đấu thật sự để chiếm lấy thành Hà Nguyên, chứ không phải giống như bây giờ chỉ chiếm một toà thành trống rỗng!
Mông Diễn nghe vậy hai mắt sáng ngời, phấn khích nói:
- Nói rất hay, đúng là có chuyện như vậy!
- Điện hạ, làm như vậy e rằng không ổn!
Mông Diễn vừa dứt lời, Phác Tán Chi đã bước nhanh vào hành dinh, cất giọng phản đối:
- Điện hạ là quan chỉ huy tối cao của đại quân Tây chinh, hẳn là một lời nói ra như đinh đóng cột, làm thế nào lại có chuyện nói không giữ lời được! Nếu như quả thật điện hạ xử lý chuyện này theo như lời Di Viễn tiên sinh, chẳng những tướng quân Mạnh Hổ và mười vạn tướng sĩ của quân đoàn Tây Bộ cảm thấy thất vọng bất mãn, e rằng ngay cả các tướng sĩ khác trong đại quân Tây chinh cũng sẽ cảm thấy run rẩy.
- Phác Tán Chi!
Sử Di Viễn nhướng mày, lạnh lùng quát:
- Ngươi nói những lời này là có ý gì? Điện hạ là kỳ tài ngút trời, việc này nên xử lý như thế nào thì trong lòng ngài tự có cân nhắc, cần ngươi phải dạy bảo hay sao?
- Ngươi…
Trong lòng Phác Tán Chi khẩn trương, đưa tay chỉ mặt Sử Di Viễn nhưng trong lúc nhất thời không có cách nào phản bác.
Nói về mưu trí thì Phác Tán Chi không bằng Sử Di Viễn, tài ăn nói lại càng kém xa, Sử Di Viễn chỉ cần nói một câu đã khiến cho Phác Tán Chi cứng họng hồi lâu không nói nên lời.
Mông Diễn cau mày:
- Thôi đi, hai vị tiên sinh đều là túi khôn của bản vương, không nên vì chuyện nhỏ này mà tranh cãi với nhau. Về việc quân đoàn Tây Bộ nên theo đề nghị của Di Viễn tiên sinh mà tiến hành, có thể ghi đại công cho Mạnh Hổ và quân đoàn Tây Bộ, nhưng không phải là công đầu. Dù sao bọn chúng cũng không đánh một trận nào, chỉ là thừa dịp chiếm một toà thành trống rỗng, nếu chỉ như vậy mà chiếm được công đầu, e rằng bốn quân đoàn còn lại không phục trong lòng.
Phác Tán Chi thấy Mông Diễn đã quyết định như vậy, chỉ biết than thở một tiếng rồi không nói gì thêm nữa.
Vẻ mặt Sử Di Viễn toát ra vẻ nịnh nọt, luôn miệng khen ngợi Mông Diễn anh minh, thế nhưng dư quang trong mắt lúc quét nhìn Phác Tán Chi không khỏi lộ ra một tia lạnh lẽo. Sử Di Viễn thầm nghĩ tên Phác Tán Chi này rất được Mông Diễn tín nhiệm, sau này muốn làm nên đại sự chỉ sợ không qua mặt được hắn, xem ra phải nghĩ biện pháp đuổi hắn đi hoặc diệt trừ mới được, không thể để cho hắn làm hỏng hết đại sự của mình.
Mông Diễn dừng một chút rồi nói tiếp:
- Hai vị tiên sinh, không ngờ hai mươi mấy vạn đại quân của Tư Đồ Duệ lại như chim sợ cành cong, bị quân đoàn tân binh của Mạnh Hổ làm cho sợ đến mức chưa đánh đã chạy. Đây chính là tình huống ngoài dự đoán, đối với chuyện này các ngươi cảm thấy thế nào? Còn về chiến lược Tây chinh đã định trước, có cần phải chỉnh sửa lại cho phù hợp với tình huống hiện tại hay không? Ta chỉ sợ hoàng thúc ở Lạc Kinh xa xôi, không biết được tình huống cụ thể nơi tiền tuyến mà thôi.
Trong mắt Sử Di Viễn thoáng qua một vẻ lạnh lẽo, thầm nghĩ vậy là Mông Diễn chuẩn bị phá vỡ chiến lược Thanh Châu của Mông Khác.
Phác Tán Chi nghe vậy cũng giật mình kinh hãi, vội vàng khuyên nhủ:
- Điện hạ, Vương gia hoạch định ra chiến lược Thanh Châu tức là đã thông qua cân nhắc kỹ lưỡng cùng với Tể tướng Tào đại nhân và Binh bộ Diệp đại nhân. Với thực lực của đế quốc lúc này muốn chiếm Thanh Châu hẳn là không có vấn đề gì, nhưng nếu như muốn diệt vong đế quốc Minh Nguyệt thì rất khó làm được. Cho nên ty chức nghĩ rằng, lần Tây chinh này cần phải kiên quyết chấp hành theo chiến lược Thanh Châu mà Vương gia đã định sẵn từ trước.
Nói một cách cụ thể, chiến lược Thanh Châu mà Mông Khác định sẵn cho Mông Diễn thực hiện có thể nói là một chiến lược vô cùng vĩ đại. Mục đích quan trọng nhất của nó là thừa dịp quốc lực của đế quốc Minh Nguyệt gần như không còn lập tức tập kích đoạt lấy Thanh Châu, trước tiên cắm ở sườn của đế quốc Minh Nguyệt một mũi dao nhọn, sau đó nghỉ ngơi hồi phục và tích luỹ trong vòng năm ba năm, rồi mới dùng Thanh Châu làm bàn đạp phát động một kích trí mạng với Trung Châu.
Chỉ cần chiếm được Trung Châu, cả đế quốc Minh Nguyệt sẽ bị xẻ làm hai đoạn.
Bởi vì lãnh thổ của đế quốc Minh Nguyệt và đế quốc Quang Huy có hình dạng không giống nhau. Lãnh thổ của đế quốc Quang Huy có hình tròn giống như mặt trời, hành tỉnh Kinh Kỳ nằm ở chính giữa đế quốc, tám đại hành tỉnh còn lại vây xung quanh hành tỉnh Kinh Kỳ giống như chúng tinh củng nguyệt, cũng giống như tám vệ sĩ canh chừng hành tỉnh Kinh Kỳ.
Mà hình dáng lãnh thổ của đế quốc Minh Nguyệt lại giống như vầng trăng lưỡi liềm đầu tháng, Trung Châu và Thanh Châu nằm ở giữa vầng trăng lưỡi liềm kia. Đế quốc Quang Huy chỉ cần công chiếm Trung Châu và Thanh Châu, bảy châu còn lại của đế quốc Minh Nguyệt sẽ bị chia làm hai đoạn, lâm vào khốn cảnh đầu đuôi không thể ứng cứu lẫn nhau. Nếu như vậy, đế quốc Quang Huy sẽ rất dễ dàng kích phá từng châu một, thôn tính dần dần.
Theo như tình hình trước mắt, chiến lược Thanh Châu do Mông Khác hoạch định là vô cùng đáng sợ. Nếu như Mông Diễn kiên định chấp hành theo chiến lược này, chỉ cần không xuất hiện thiên tai, chậm thì mười năm, lâu thì ba mươi năm, đế quốc Minh Nguyệt nhất định sẽ bị diệt vong. Cho dù có đế quốc Tinh Hà hậu thuẫn đằng sau cũng không thay đổi được kết cục bi thảm đó.
Sở dĩ Mạnh Hổ và Tất Điêu Tử cố gắng làm cho Mông Diễn thay đổi chiến lược Thanh Châu đã định sẵn của Mông Khác, cũng là vì bọn họ đã tiên đoán được kết quả đáng sợ này. Nếu như thật sự để cho đế quốc Quang Huy thống nhất thế giới Trung Thổ, vậy thật sự là một tai hoạ lớn đối với Mạnh Hổ. Mạnh Hổ cũng không hy vọng kẻ thù của mình lại là một đế quốc siêu cấp có tổng số dân lên đến hàng ức lại còn hùng mạnh một cách biến thái!
Sở dĩ Thu Vũ Đường nói rằng thế cục của đế quốc Minh Nguyệt vô cùng nghiêm trọng là bởi vì nàng cũng đã tiên đoán được kết quả đáng sợ này.
Bất quá thân là Nguyệt vương hộ quốc của đế quốc Minh Nguyệt, Thu Vũ Đường tuyệt đối sẽ không trơ mắt mà nhìn đế quốc Quang Huy áp dụng chiến lược Thanh Châu một cách suôn sẻ được. Toàn quân của đế quốc Minh Nguyệt co cụm lại chỉ là tạm thời, sau khi co cụm lại đến cực hạn tất nhiên còn có thể phản kích toàn lực. Tình hình này cũng giống như giương cung lên, súc tích lực lượng đầy đủ sau đó mới bắn ra, còn kết quả cuối cùng có thể bắn đế quốc Quang Huy ngược trở về phía Đông Thanh Vân sơn, hay cánh cung của đế quốc Minh Nguyệt hoàn toàn gãy nát, chuyện này Thu Vũ Đường không thể tiên đoán được.
Đương nhiên Phác Tán Chi không có được tầm nhìn chiến lược cao siêu đến mức như vậy, sở dĩ hắn kiên quyết phản đối chuyện Mông Diễn thay đổi chiến lược Thanh Châu, hoàn toàn chỉ là xuất phát từ lòng trung thành của hắn với đế quốc. Bản năng của hắn nhận thức được rằng, chiến lược Thanh Châu mà Mông Khác đã hoạch định từ trước nhất định là một chiến lược vĩ đại, cho nên chuyện Mông Diễn tự tiện thay đổi chiến lược đã được hoạch định từ trước là một chuyện vô cùng nguy hiểm.
Nghe xong những lời của Phác Tán Chi, chân mày Mông Diễn liền cau lại.
Sử Di Viễn thầm chế giễu trong lòng, nói về lòng trung thành có lẽ hắn không sánh kịp tên tham mưu trưởng quân đoàn Phác Tán Chi này, nhưng nói về mức độ hiểu biết Mông Diễn, Phác Tán Chi lại kém xa Sử Di Viễn. Dù sao đi nữa Sử Di Viễn cũng là quân sư tâm phúc kiêm sư phụ của Mông Diễn, tương lai rất có thể trở thành đế sư địa vị cao cả, thanh danh hiển hách.
Chỉ cần Mông Diễn vừa mở miệng, Sử Di Viễn lập tức biết ngay trong lòng hắn nghĩ như thế nào, cũng biết hắn muốn làm gì.
Cho nên Phác Tán Chi vừa dứt lời, Sử Di Viễn lập tức phản đối:
- Những lời này của Tán Chi tiên sinh là không đúng, chiến lược Thanh Châu mà Vương gia hoạch định từ trước vẫn dựa rất nhiều trên khả năng chống cự của đại quân đế quốc Minh Nguyệt làm cơ sở. Nhưng tình hình bây giờ chính là đại quân của đế quốc Minh Nguyệt sau khi liên tục nếm mùi thất bại đã không còn đấu chí, căn bản là không chịu nổi một kích.
-.. Từ cuộc chiến thành Hà Nguyên là có thể nhìn ra manh mối, hơn hai mươi vạn đại quân của Tư Đồ Duệ lại bị mười vạn tân binh của quân đoàn Tây Bộ làm cho sợ hãi đến mức vừa nghe hơi gió đã bỏ chạy, chuyện này có ý nghĩa gì? Chuyện này nói rõ rằng lòng quân của đế quốc Minh Nguyệt đã hoàn toàn hỏng mất, bọn chúng chỉ còn là một đám quân ô hợp mà thôi. Chiếu theo tình hình như vậy, nếu vẫn còn tuân theo chiến lược Thanh Châu mà Vương gia đã hoạch định từ trước, chia làm ba bước để diệt vong đế quốc Minh Nguyệt dường như hơi bảo thủ. Ty chức cho rằng nên thừa dịp này đánh thẳng Trung Châu, hoàn thành một lượt hai bước đầu tiên của chiến lược Thanh Châu, như vậy hoàn toàn có khả năng, không, không đúng, phải là nhất định làm được!
- Nói rất hay!
Mông Diễn hung hăng phấn chấn, nói rất hăng hái:
- Nếu như hoàng thúc biết được tình hình cụ thể bên này, tất nhiên sẽ hoàn toàn đồng ý với việc tiểu vương sửa đổi chiến lược. Hơn nữa tiểu vương chỉ đem bước thứ hai trong chiến lược Thanh Châu của hoàng thúc hoàn thành sớm mà thôi, cũng không phải là huỷ bỏ toàn bộ chiến lược Thanh Châu của hoàng thúc, Tán Chi tiên sinh nghĩ sao?
- Chuyện này… Có cần dùng bồ câu đưa thư xin chỉ thị của Vương gia hay không?
Phác Tán Chi lộ vẻ do dự khi nói câu này, thật ra hắn cũng đã bị thuyết phục bởi những lời thao thao bất tuyệt của Sử Di Viễn. Vốn tầm mắt chiến lược của hắn còn xa mới theo kịp Sử Di Viễn, hoàn toàn không thể nhìn ra Sử Di Viễn đang che giấu dã tâm.