Chương : 2
- Tấn công…!
- Tấn công…!
- Tấn công…!
Hơn hai trăm tướng sĩ ầm ầm đáp lại, bám sát theo sau Mạnh Hổ, giống như một bầy sói đói khát phát hiện con mồi, hướng về phía quân của đế quốc Minh Nguyệt ở đối diện mà đánh tới.
Lôi Minh đang chỉ huy mặt trước thấy vậy thất kinh, lớn tiếng quát:
- Hổ Tử ngươi muốn làm gì? Mau trở lại!
Đang giương đao vội vàng tiến tới, Mạnh Hổ nghe tiếng quay đầu lại, cười với Lôi Minh một cái, sau đó dẫn đầu giết thẳng vào giữa trung quân của đế quốc Minh Nguyệt.
Một tên tiểu đội trưởng của đế quốc Minh Nguyệt tiến lên nghênh đón, vung chiến đao lên chém xéo vào cổ Mạnh Hổ. Mạnh Hổ thoáng nở nụ cười lạnh như băng, ánh sáng của đom đóm lại muốn sánh với ánh trăng hay sao? Nhanh như ánh chớp, chiến đao trong tay Mạnh Hổ loé lên như điện xẹt, tên tiểu đội trưởng của đế quốc Minh Nguyệt chỉ cảm thấy cổ họng mát lạnh, máu tươi nóng bỏng đã phun ra như suối…..
Một đao lấy mạng, chân Mạnh Hổ tuyệt đối không dừng chút nào, giống như mãnh hổ hạ sơn tiến nhanh về phía trước.
Hai tên quân đế quốc Minh Nguyệt giương đao tiến lên, cố gắng ngăn cản bước tiến của Mạnh Hổ, không chờ chiến đao bọn chúng bổ ra, thân hình cường tráng của Mạnh Hổ đã dùng thanh thế cuồng bạo mà mạnh mẽ húc vào người bọn chúng.
Hai tiếng kêu trầm đục vang lên, hai tên lính của đế quốc Minh Nguyệt đã quỵ xuống tại chỗ, trên mặt hai tên lộ vẻ ngây ngốc, máu tươi đỏ sẫm từ khoé miệng, khoé mắt, lỗ tai, lỗ mũi trào ra, sự va chạm vô cùng mãnh liệt vừa rồi đã làm vỡ nát ngũ tạng lục phủ của bọn chúng.
- Hống…
Mạnh Hổ ngửa mặt lên trời thét lên một tiếng, giống như hổ gầm giữa núi rừng, chấn nhiếp ngàn quân.
Phía sau Mạnh Hổ, hơn hai trăm khinh bộ binh như hình với bóng, thề chết xông lên, cả trung đội Mãnh Hổ hơn hai trăm tướng sĩ tạo thành một mũi đột kích như mũi dùi, tựa như một con dao lóc thịt sắc bén hung hăng xuyên thẳng vào đội hình của khinh bộ binh bên cánh trái của đế quốc Minh Nguyệt.
Thấy trung đội Mãnh Hổ như hổ lạc đàn dê giết thẳng vào trung quân của đế quốc Minh Nguyệt, máu trong người Lôi Minh bắt đầu sôi sục, tất cả băn khoăn đếu gạt hết sang bên. Đột nhiên, Lôi Minh giơ cao chiến đao trong tay, tiếng thét giận như sấm nổ thoáng chốc vang dội thinh không:
- Liên đội Lôi Minh… Toàn quân xuất kích! Giết!
o0o
Pháo đài Thiên Lang. Trên vọng tháp cao chót vót.
Khinh bộ binh cánh phải của đế quốc Quang Huy xuất kích đã khiến cho cả chiến trường hỗn loạn rất nhanh, đang ở vọng tháp theo dõi cuộc chiến, Triệu Nhạc không khỏi cau mày, quay đầu lại trợn mắt nhìn tham mưu trưởng Diệp Vấn Thiên, trầm giọng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy? Khinh bộ binh cánh phải vì sao xuất kích? Có phải muốn làm loạn hay không?
Triệu Nhạc là tổng đốc Tây Bộ của đế quốc Quang Huy, cũng là quân đoàn trưởng của quân đoàn Tây Bộ.
Tham mưu trưởng Diệp Vấn Thiên không dám nhìn thẳng vào mắt Triệu Nhạc, thấp giọng nói:
- Đó… Định Tây hẳn là sẽ không hạ quân lệnh hoang đường như vậy, có thể là khinh bộ binh cánh phải tự ý xuất kích mà thôi!
- Tự ý xuất kích?
Triệu Nhạc buồn bực hừ một tiếng, cũng không biết hắn tin hay không tin vào lời giải thích của Diệp Vấn Thiên.
- Hay là …
Diệp Vấn Thiên dò hỏi:
- …Lệnh cho Định Tây rút quân đội về pháo đài trước đã?
- Rút lui trở về?
Triệu Nhạc lãnh đạm nói:
- Hiện tại khinh bộ binh cánh phải đã lẫn lộn với quân cánh trái của đế quốc Minh Nguyệt cùng một chỗ, đại quân còn rút lui được hay sao?
Diệp Vấn Thiên nghẹn lời.
Dưới tình huống bình thường, khinh bộ binh trên chiến trường có hai chức năng, chủ yếu là bảo vệ an toàn cho hai cánh của trọng trang bộ binh, thứ hai là sau khi trọng trang bộ binh chiến thắng thừa dịp đuổi giết quân địch, làm tăng thành quả chiến thắng. Bất quá có đôi khi khinh bộ binh còn phải gánh chịu chức năng thứ ba, đó là vào lúc cần thiết đứng ra làm con chốt thí!
Nói ví dụ, nếu như chủ soái của một bên phát hiện tình hình bất lợi quyết định lui binh, thì sẽ cho trọng trang bộ binh giữa chiến trường rút lui trước tiên, sau đó để cho hai cánh khinh bộ binh tập trung vào giữa, ngăn cản sự đuổi giết của quân địch, hy sinh khinh bộ binh hai cánh để bảo toàn cho trọng trang bộ binh.
Cho nên như Triệu Nhạc vừa nói, bởi vì khinh bộ binh cánh phải đã lẫn lộn với quân của đế quốc Minh Nguyệt, đã không còn cách nào tập trung vào giữa để ngăn cản truy binh. Nếu như ra lệnh cho ba liên đội trọng trang bộ binh của đế quốc Quang Huy rút lui, chỉ dựa vào khinh bộ binh cánh trái không đủ để ngăn trở quân của đế quốc Minh Nguyệt truy kích, cho nên nếu nhắm mắt lui binh, hậu quả thật là không dám tưởng tượng.
Diệp Vấn Thiên đang không biết nói sao cho phải, chợt có tên bộ tướng giật mình hô nhỏ:
- Thế công của nhánh khinh bộ binh cánh phải nọ hình như rất sắc bén!
- Sao?
Triệu Nhạc và Diệp Vấn Thiên nghe vậy đồng thời quay đầu lại, ánh mắt nhìn về cánh phải chiến trường. Quả nhiên, một nhánh khinh bộ binh quy mô chỉ có một trung đội không ngờ đã thọc sâu vào trung quân của đế quốc Minh Nguyệt, tuy rằng đột phá trong vạn quân nhưng thế tiến lên không hề giảm, tốc độ vẫn giữ nguyên như vậy, tối đa thời gian uống một chén trà là có thể đánh xuyên qua cánh trái của quân đế quốc Minh Nguyệt.
Mắt Triệu Nhạc thoáng chốc sáng ngời, nếu như khinh bộ binh cánh phải thật sự có thể đánh tan khinh bộ binh cánh trái của đế quốc Minh Nguyệt, trung quân của đế quốc Minh Nguyệt không phải đã bị hở sườn hay sao? Hơn nữa, một khi khinh bộ binh cánh trái của đế quốc Quang Huy đã tan tác, trọng trang bộ binh ở trung lộ muốn rút lui cũng không dễ dàng được nữa…
- Hay lắm!
Triệu Nhạc tay vuốt cằm, thấp giọng lẩm bẩm:
-…Trận đánh này cũng có chỗ hay lắm!
o0o
Ở trung quân của đế quốc Quang Huy.
Diệp Định Tây tức đến nỗi sắc mặt tái xanh, hắn là sư đoàn trưởng tạm thời của sư đoàn đang xuất chiến, tham mưu trưởng quân đoàn Tây Bộ Diệp Vấn Thiên là thúc thúc của hắn, Binh bộ đại thần của đế quốc Quang Huy Diệp Hạo Thiên là phụ thân của hắn.
Hiện tại, Diệp Định Tây chỉ là sư đoàn trưởng với tính chất tạm thời thay kẻ khác mà thôi, chỉ có đánh thắng một trận này, hắn mới có thể thực sự trở thành sư đoàn trưởng sư đoàn số Ba của quân đoàn Tây Bộ. Vậy mà bây giờ, sự xuất kích ngoài ý muốn của khinh bộ binh cánh phải đã làm rối loạn chiến thuật mà hắn lập nên, hơn nữa rất có thể phá hư chuyện tốt của hắn, làm sao hắn có thể không tức giận?
Quay đầu lại nhìn trừng trừng tên tham mưu trưởng của mình, Diệp Định Tây lớn tiếng quát hỏi:
- Khinh bộ binh cánh phải xảy ra chuyện gì? Ai hạ lệnh cho bọn chúng xuất kích?
Tên tham mưu trưởng hoảng hốt đáp:
- Đại nhân, không ai hạ lệnh cả!
- Không ai hạ lệnh?
Trên mặt Diệp Định Tây thoáng nổi lên một nét âm trầm, trầm giọng nói:
- Lôi Minh thật to gan, dám tự tiện xuất kích!
Tên tham mưu trưởng thấp giọng hỏi:
- Đại nhân, bây giờ phải làm sao?
- Làm sao bây giờ?
Diệp Định Tây mắt lộ vẻ hung dữ, hùng hổ nói:
- Bây giờ còn có thể làm gì, liên đội khinh bộ binh cánh phải đã lẫn lộn với quân của đế quốc Minh Nguyệt, quân ta hiện tại chỉ có thể tiến tới, không thể lui về phía sau được nữa! Truyền quân lệnh của ta, bảo khinh bộ binh cánh trái lập tức phát động tiến công, toàn quân xuất kích, coi như là một tiếng trống hăng hái tinh thần đánh bại quân địch!
Diệp Định Tây dù sao cũng xuất thân từ danh môn thế gia, tuổi trẻ như vậy mà có thể bò lên địa vị cao, cũng không phải chỉ là hoàn toàn dựa vào gia thế, thật ra cũng có chút tài năng, cho nên chỉ nhìn qua một cái đã hiểu rõ tình thế. Bởi vì khinh bộ binh cánh phải đã xuất kích, quân của đế quốc Quang Huy đã không còn đường lui, chỉ có thể liều mạng cùng địch một trận.
- Sao?
Tên tham mưu trưởng thất thanh hỏi lại:
- Toàn quân xuất kích?
- Còn ngẩn người ra đó làm gì vậy, lỗ tai ngươi điếc rồi sao?
Diệp Định Tây giận dữ quát:
- Đi đi, truyền lệnh cho nhanh!
- Dạ!
Tên tham mưu trưởng giật mình bừng tỉnh, lĩnh mệnh mà đi.
o0o
Ở cánh phải chiến trường.
Mạnh Hổ một cước đá bay tên lính cuối cùng của đế quốc Minh Nguyệt đang chắn trước mặt hắn, trước mắt đã hoàn toàn thông thoáng, đội hình bên cánh trái của đế quốc Minh Nguyệt đã bị đột phá. Quay đầu nhìn lại, trung đội Mãnh Hổ tử chiến nãy giờ còn lại hơn trăm tên tướng sĩ vẫn đang dũng mãnh tiến lên, theo sát hắn. Quả không hổ là lính do Mạnh Hổ huấn luyện hơn nửa năm trời, không ngờ lại chém giết mở được một đường máu giữa ngàn quân!
Phía sau cách đó không xa, Lôi Minh đã dẫn cả liên đội phát động tiến công. Dưới sự tiến công như cuồng phong vũ bão của trung đội Mãnh Hổ và liên đội Lôi Minh, đội hình bên cánh trái của đế quốc Minh Nguyệt đã gần hỏng mất, nếu như trung đội Mãnh Hổ đột kích thêm một lúc nữa, đội hình bên cánh trái của đế quốc Minh Nguyệt chắc chắn tan rã.
Mạnh Hổ lại nở nụ cười lạnh như băng, tất cả chuyện này đã nằm trong dự liệu của hắn.
Sự xuất kích đột ngột của trung đội Mãnh Hổ hoàn toàn trái ngược với lý luận chiến thuật kinh điển mà thế giới Trung Thổ vẫn tôn thờ. Không ai nghĩ đến trung đội Mãnh Hổ lúc này có thể xuất kích, quân của đế quốc Minh Nguyệt trở tay không kịp, hơn nữa trong quân cũng có không ít tân binh, nếu như trung đội Mãnh Hổ được huấn luyện nghiêm chỉnh mà vẫn không đột phá được quả thật là xấu hổ.
Thế nhưng, mục tiêu của Mạnh Hổ cũng không phải là khinh bộ binh cánh trái của đế quốc Minh Nguyệt. Nếu như lúc này đánh ngược lại một kích nữa, đương nhiên có thể đánh tan tác đội hình của khinh bộ binh cánh trái của đế quốc Minh Nguyệt, đế quốc Quang Huy cũng sẽ thu được thắng lợi. Nhưng nếu là như vậy, trận chiến này nhiều nhất đánh cho đế quốc Minh Nguyệt tán loạn mà thôi, mặc dù đế quốc Minh Nguyệt chiến bại, cũng sẽ không có quá nhiều tổn thất.
Dã tâm của Mạnh Hổ dĩ nhiên không chỉ có như vậy, mục tiêu của hắn là toàn quân của đế quốc Minh Nguyệt.
Chỉ có đánh cho quân xâm lấn của đế quốc Minh Nguyệt thua nặng nề, mới đủ sức làm cho ân nhân cứu mạng của Mạnh Hổ, Lôi Minh, tấn thăng trở thành tướng quân.
Lôi Minh chỉ là một liên đội trưởng của một liên đội khinh bộ binh của sư đoàn số Ba, trực tiếp tấn thăng làm sư đoàn trưởng nghe như có chút hoang đường, nhưng Mạnh Hổ cũng biết chuyện đó không đến nỗi là người si nói chuyện mộng. Chỉ cần hắn có thể lấy đầu tên quan chỉ huy của đế quốc Minh Nguyệt, trợ giúp cho đế quốc Quang Huy đánh bại quân của Minh Nguyệt đế quốc, sư đoàn trưởng Diệp Định Tây cố nhiên không thể từ chối được, Lôi Minh tám chín phần mười cũng có thể có cơ hội tấn thăng làm tướng quân.
Cho nên nguyên nhân trong đó, nói trắng ra là kết quả của đấu tranh thoả hiệp nội bộ mà thôi.
- Hống…
Mạnh Hổ đột nhiên ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, lại vung thanh chiến đao lưỡi đã quằn lại, mũi đao nhắm thẳng vào lá đại kỳ Minh Nguyệt ở bên trái phía trước mặt. Tiếng hò reo long trời lở đất từ phía sau Mạnh Hổ vang lên, trung đội Mãnh Hổ còn lại được hơn trăm tướng sĩ phấn khởi vung chiến đao trong tay theo, tất cả mũi đao không ngoại lệ đều chỉ thẳng vào lá đại kỳ Minh Nguyệt.
Đến giờ phút này, giao chiến giữa hai bên đã quấn lấy nhau thành một cục, gần như tất cả binh lực đều tham gia chiến đấu, cũng chỉ còn lại chừng hai trung đội cận vệ quân canh giữ dưới lá đại kỳ Minh Nguyệt kia, chỉ cần đột phá giết sạch cận vệ quân, Mạnh Hổ đã có thể vọt tới trước mặt tên quan chỉ huy.
Chỉ cần vọt tới trước mặt tên quan chỉ huy, như vậy, trận chiến này cũng đã kết thúc!
o0o
Pháo đài Thiên Lang. Trên vọng tháp.
- Hay lắm!
Triệu Nhạc nhịn không được cất tiếng khen:
- Cánh trái của đế quốc Minh Nguyệt sắp tan rã!
- Sao?
Triệu Nhạc còn chưa dứt lời, Diệp Vấn Thiên bên cạnh đột nhiên thốt lên một tiếng kinh ngạc, thấp giọng nói:
-.. Nhánh khinh bộ binh kia muốn làm gì vậy? Lúc này bọn họ chỉ cần đánh ngược lại một kích, quân bên cánh trái của đế quốc Minh Nguyệt sẽ tan rã hoàn toàn, sao ngược lại chạy vào giữa trung quân của đế quốc Minh Nguyệt?
-… Mấu chốt của chuyện này…
Chân mày Triệu Nhạc mới vừa giãn ra rất nhanh cau lại, trầm giọng nói:
- Muốn đánh thẳng vào trung quân đế quốc Minh Nguyệt sao? Chỉ bằng vào hơn trăm tên khinh bộ binh, cũng không tránh khỏi là không biết tự lượng sức mình!
- Đánh thẳng trung quân?
Diệp Vấn Thiên hít một hơi khí lạnh, lại quay đầu nhìn về phía nhánh khinh bộ binh kia, trong mắt không khỏi toát ra một vẻ khác thường. Nhánh khinh bộ binh kia nếu như thật sự có thể phá tan trung quân của đế quốc Minh Nguyệt, không nghi ngờ gì nữa đã trực tiếp quyết định thắng bại của trận chiến này, làm cho quân xâm lấn hèn hạ của đế quốc Minh Nguyệt có thể lâm vào cảnh toàn quân tiêu diệt.
Nhưng vấn đề là, chỉ bằng vào trăm tên khinh bộ binh, thật sự có thể phá tan trung quân của đế quốc Minh Nguyệt hay không?
Lần này binh lực công kích pháo đài Thiên Lang chỉ có một sư đoàn của đế quốc Minh Nguyệt, sư đoàn trưởng Tư Đồ Bưu là mãnh tướng thanh danh hiển hách tại thế giới Trung Thổ. Năm xưa ở biên giới Định Châu, Tư Đồ Bưu từng trên chiến trường một mình một ngựa đánh với tám tên kiện tướng của đế quốc Tinh Hà, kết quả tám tên kiện tướng của đế quốc Tinh Hà ba chết năm bị thương, mà Tư Đồ Bưu không bị tổn thương dù chỉ một sợi lông! Từ sau trận chiến ấy, con nít của đế quốc Tinh Hà nghe đến tên Tư Đồ Bưu ban đêm không dám kêu khóc!
Chỉ bằng trăm tên khinh bộ binh, chỉ sợ không đủ cho Tư Đồ Bưu chém giết.
Cũng khó trách Triệu Nhạc nói bọn họ không biết tự lượng sức mình, theo như Diệp Vấn Thiên thấy, nhánh khinh bộ binh kia tiến công vào trung quân đế quốc Minh Nguyệt quả thật không khác gì đi chịu chết.
o0o
Trung quân của đế quốc Quang Huy.
Lần này, Diệp Định Tây đã bị chọc giận đến lỗ tai bốc khói:
- Khốn kiếp, ngu ngốc, heo, heo ngốc!
Theo cách nhìn của Diệp Định Tây, nhánh khinh bộ binh đó nếu như đã đột phá được cánh trái của quân đế quốc Minh Nguyệt, nên đánh ngược trở lại một kích, hợp cùng liên đội Lôi Minh nhanh chóng đánh tan khinh bộ binh cánh trái của đế quốc Minh Nguyệt, sau đó hợp cùng trọng trang bộ binh ở trung lộ đánh tan trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt, đó không thể nghi ngờ là chiến thuật ổn thoả nhất.
Tuy nhiên, nhánh khinh bộ binh nọ không ngờ lại đánh thẳng vào trung quân của đế quốc Minh Nguyệt!
Bọn chúng muốn làm gì? Muốn đánh một phát phá tan trung quân đế quốc Minh Nguyệt hay sao? Thật là nực cười!
Nếu như muốn đi chết cũng không sao, sự sống chết của nhánh khinh bộ binh kia Diệp Định Tây cũng không thèm quan tâm, thế nhưng chuyện làm cho Diệp Định Tây tức giận chính là nhánh khinh bộ binh kia tự tiện hành động đã ảnh hưởng tới tiến trình chiến sự. Nếu như vừa rồi nhánh khinh bộ binh kia có thể kịp thời đánh ngược lại một kích, đội hình bên cánh trái của quân đế quốc Minh Nguyệt chỉ sợ đã tan nát, chỉ cần như vậy, quân của đế quốc Quang Huy cũng có thể nắm chắc thắng trận một cách ổn thoả.
Thế nhưng hiện tại, nhánh khinh bộ binh kia tự ý một mình rời khỏi cánh phải chiến trường, rõ ràng đã thấy cánh trái của đế quốc Minh Nguyệt sẽ hỏng mất, không ngờ lại dần dần ổn định được cục diện trở lại, ánh hào quang thắng lợi vừa xuất hiện lại dường như vừa rời khỏi Diệp Định Tây, cũng khó trách hắn bị chọc tức đến phải quát lên như sấm, mở miệng mắng to như vậy!