Chương 2: Vãn Thanh Ly là con Hồ Ly tinh
Vừa nhắm mắt được vài giây, Hướng Thanh Ly đã được đưa vào thế giới tiểu thuyết, hiện cô đang ở phòng trọ nhỏ của nữ phụ Vãn Thanh Ly. Cô nhận thức được rằng, bây giờ cô chính là Vãn Thanh Ly. Khi nghĩ về những lời Tiểu Thiên nói, Vãn Thanh Ly ( Hướng Thanh Ly) biết cô vừa rời khỏi phòng khách sạn sau khi trải qua một đêm mặn nồng với nam chính Dược Hắc Thần.
Vãn Thanh Ly biết cực kì rõ về người mà cô vừa ngủ cùng, đó là một cái tên vô cùng nổi tiếng ở Viễn Thành – Dược Hắc Thần. Một người đàn ông hội tụ đầy đủ mọi yếu tố nhan sắc, tiền bạc, địa vị, quyền lực đều có cả, bất kể là người phụ nữ nào ở nơi này đều muốn lên giường với anh ta, nhưng chắc chắn không ai có bản lĩnh như cô cả.
Trong số những người đàn ông mà cô gặp, chỉ có anh ta là cô có hứng thú mà kéo lên giường. Mà cũng thật trùng hợp, đêm qua ở quán bar, cô còn chưa kịp ra tay mà đã có người bỏ thuốc anh ta trước cô rồi, mỡ dâng đến tận miệng ngu gì mà không lôi vào khách sạn chứ. Vãn Thanh Ly cô chỉ sợ duy nhất một thứ, đó là nghèo, còn đàn ông có đáng sợ thế nào thì chỉ cần có muốn cũng nắm trong lòng bàn tay dễ như chơi.
Quả nhiên nữ phụ này thật sự rất uy mãnh, không sợ trời đất. Vãn Thanh Ly hiện tại là cô nhất định cũng sẽ mạnh mẽ như vậy để có thể hoàn thành nhiệm vụ và trả thù, cũng là để giúp bản thân cô và nữ phụ này.
_______________________
Lúc này trong phòng khách sạn, Dược Hắc Thần chậm rãi ngồi dậy, nhìn sang bên cạnh đã trống trơn từ lúc nào. Anh ôm đầu, cảm thấy đau nhức, nghĩ về người phụ nữ đêm qua gặp trong quán bar, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào anh lại bị cuốn theo sự quyến rũ của cô ta, để rồi bị kéo vào đây. Trên ngực anh có một dấu hôn đỏ chói, khi chạm nhẹ vào vết đó bị nhoè ra, chứng tỏ chủ nhân của nó vừa mới để lại sáng nay trước khi rời đi. Anh khẽ nhếch miệng, ánh mắt sâu thẳm loé lên tia lửa.
Khi vừa tắm ra, Dược Hắc Thần đang mặc áo sơ mi thì tiếng gõ cửa liên tiếp vang lên, kèm theo tiếng gọi lớn liên hồi: "Dược Hắc Thần...Dược Hắc Thần...mở cửa cho em!"
Nhận ra giọng nói đó, anh chẳng thèm để tâm, thản nhiên đứng trước gương, ngón tay thon dài cài từng cúc áo. Người phụ nữ tên Hạ Khanh Khanh bên ngoài đã sai nhân viên khách sạn mở cửa rồi lập tức lao vào tiến lại gần Dược Hắc Thần, mắt nhìn đống chăn lộn xộn cùng một vệt máu đỏ trên giường, trong lòng Hạ Khanh Khanh dâng lên một sự phẫn nộ cực đỉnh, nghiến răng ken két. Hạ Khanh Khanh ngước nhìn Dược Hắc Thần, mắt đỏ ngầu rưng rưng:
– Dược Hắc Thần, em không rõ chuyện gì đã xảy ra. Nhưng anh thật sự không được để yên cho con ả đó, nó còn dám bò lên giường anh như vậy rồi chuồn đi, nhất định nó không có mục đích tốt đẹp gì.
Dược Hắc Thần chẳng thèm để mắt đến Hạ Khanh Khanh, ung dung đứng trước gương đeo cà vạt, chỉnh lại cổ áo rồi khoác chiếc áo vest đen. Đến khi Hạ Khanh Khanh kéo nhẹ tay áo anh, anh hất ra, quay lại trừng mắt nhìn.
– Đừng có chạm vào tôi! Đêm qua ai là người bỏ thuốc, chẳng lẽ tôi ngu ngốc đến mức không biết sao? Cô còn đứng đây lải nhải cái đ*o gì nữa, tôi thà lên giường với cô ta còn hơn là với cô, cô có hiểu không?
Hạ Khanh Khanh rùng mình. Không ngờ anh lại biết chính ả là người bỏ thuốc để trèo lên giường anh. Lời anh nói như một mũi dao đâm vào sự tự tôn của Hạ Khanh Khanh, lòng chịu một đả kích cực kì lớn. Hạ Khanh Khanh ngỡ ngàng, bàng hoàng nhìn anh.
– Anh nói cái gì thế? Con Vãn Thanh Ly đó là một con Hồ ly tinh đê tiện đấy anh có biết không hả? Nó chơi biết bao người đàn ông rồi, quyến rũ bạn trai của người khác từ hồi còn đi học, thật sự nó không phải loại phụ nữ tốt đẹp đâu!!! Anh phải tin em, em chỉ muốn tốt cho anh.
Ánh mắt Dược Hắc Thần trở nên lạnh lùng, vô tình hơn bao giờ hết, cả cơ thể và đầu óc của anh vẫn còn nhớ đến hương vị ngọt ngào, hình ảnh đầy ma mị hút hồn người của Vãn Thanh Ly đêm qua khi nằm trên người anh. Nghe Hạ Khanh Khanh nói, anh mới biết cô ta là Vãn Thanh Ly.
Nghe đồn ở Viễn Thành này có một Hồ ly tinh xinh đẹp tuyệt trần, chuyên đi giành bạn trai, phá hoại tình cảm của người khác, số người trở thành "nạn nhân" đếm không xuể. Dược Hắc Thần vốn không để tâm nên cũng chẳng tin, nhưng bây giờ, anh mới hiểu được cảm giác được Hồ ly tinh đó quyến rũ như thế nào.
Chính xác là vậy!! Vãn Thanh Ly chính là Hồ ly tinh trong lời đồn – một người phụ nữ lòng dạ nham hiểm, mưu mô tính kế, nhan sắc cực phẩm quyến rũ ma mị đến kì lạ. Người phụ nữ này độc mồm độc miệng, trong đầu anh vẫn còn vang vọng lời nói ngọt như đường nhưng đầy nguy hiểm của cô trong lúc anh đang mơ màng vì bị bỏ thuốc.
" Xin lỗi nhé Dược tiên sinh, tôi cũng chẳng muốn đâu nhưng ai bảo anh là người mà Hạ Khanh Khanh đó khát khao có được nhất chứ, tôi cũng thật sự muốn thưởng thức xem anh ngon đến mức nào đấy a~~""
Vãn Thanh Ly biết cực kì rõ về người mà cô vừa ngủ cùng, đó là một cái tên vô cùng nổi tiếng ở Viễn Thành – Dược Hắc Thần. Một người đàn ông hội tụ đầy đủ mọi yếu tố nhan sắc, tiền bạc, địa vị, quyền lực đều có cả, bất kể là người phụ nữ nào ở nơi này đều muốn lên giường với anh ta, nhưng chắc chắn không ai có bản lĩnh như cô cả.
Trong số những người đàn ông mà cô gặp, chỉ có anh ta là cô có hứng thú mà kéo lên giường. Mà cũng thật trùng hợp, đêm qua ở quán bar, cô còn chưa kịp ra tay mà đã có người bỏ thuốc anh ta trước cô rồi, mỡ dâng đến tận miệng ngu gì mà không lôi vào khách sạn chứ. Vãn Thanh Ly cô chỉ sợ duy nhất một thứ, đó là nghèo, còn đàn ông có đáng sợ thế nào thì chỉ cần có muốn cũng nắm trong lòng bàn tay dễ như chơi.
Quả nhiên nữ phụ này thật sự rất uy mãnh, không sợ trời đất. Vãn Thanh Ly hiện tại là cô nhất định cũng sẽ mạnh mẽ như vậy để có thể hoàn thành nhiệm vụ và trả thù, cũng là để giúp bản thân cô và nữ phụ này.
_______________________
Lúc này trong phòng khách sạn, Dược Hắc Thần chậm rãi ngồi dậy, nhìn sang bên cạnh đã trống trơn từ lúc nào. Anh ôm đầu, cảm thấy đau nhức, nghĩ về người phụ nữ đêm qua gặp trong quán bar, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào anh lại bị cuốn theo sự quyến rũ của cô ta, để rồi bị kéo vào đây. Trên ngực anh có một dấu hôn đỏ chói, khi chạm nhẹ vào vết đó bị nhoè ra, chứng tỏ chủ nhân của nó vừa mới để lại sáng nay trước khi rời đi. Anh khẽ nhếch miệng, ánh mắt sâu thẳm loé lên tia lửa.
Khi vừa tắm ra, Dược Hắc Thần đang mặc áo sơ mi thì tiếng gõ cửa liên tiếp vang lên, kèm theo tiếng gọi lớn liên hồi: "Dược Hắc Thần...Dược Hắc Thần...mở cửa cho em!"
Nhận ra giọng nói đó, anh chẳng thèm để tâm, thản nhiên đứng trước gương, ngón tay thon dài cài từng cúc áo. Người phụ nữ tên Hạ Khanh Khanh bên ngoài đã sai nhân viên khách sạn mở cửa rồi lập tức lao vào tiến lại gần Dược Hắc Thần, mắt nhìn đống chăn lộn xộn cùng một vệt máu đỏ trên giường, trong lòng Hạ Khanh Khanh dâng lên một sự phẫn nộ cực đỉnh, nghiến răng ken két. Hạ Khanh Khanh ngước nhìn Dược Hắc Thần, mắt đỏ ngầu rưng rưng:
– Dược Hắc Thần, em không rõ chuyện gì đã xảy ra. Nhưng anh thật sự không được để yên cho con ả đó, nó còn dám bò lên giường anh như vậy rồi chuồn đi, nhất định nó không có mục đích tốt đẹp gì.
Dược Hắc Thần chẳng thèm để mắt đến Hạ Khanh Khanh, ung dung đứng trước gương đeo cà vạt, chỉnh lại cổ áo rồi khoác chiếc áo vest đen. Đến khi Hạ Khanh Khanh kéo nhẹ tay áo anh, anh hất ra, quay lại trừng mắt nhìn.
– Đừng có chạm vào tôi! Đêm qua ai là người bỏ thuốc, chẳng lẽ tôi ngu ngốc đến mức không biết sao? Cô còn đứng đây lải nhải cái đ*o gì nữa, tôi thà lên giường với cô ta còn hơn là với cô, cô có hiểu không?
Hạ Khanh Khanh rùng mình. Không ngờ anh lại biết chính ả là người bỏ thuốc để trèo lên giường anh. Lời anh nói như một mũi dao đâm vào sự tự tôn của Hạ Khanh Khanh, lòng chịu một đả kích cực kì lớn. Hạ Khanh Khanh ngỡ ngàng, bàng hoàng nhìn anh.
– Anh nói cái gì thế? Con Vãn Thanh Ly đó là một con Hồ ly tinh đê tiện đấy anh có biết không hả? Nó chơi biết bao người đàn ông rồi, quyến rũ bạn trai của người khác từ hồi còn đi học, thật sự nó không phải loại phụ nữ tốt đẹp đâu!!! Anh phải tin em, em chỉ muốn tốt cho anh.
Ánh mắt Dược Hắc Thần trở nên lạnh lùng, vô tình hơn bao giờ hết, cả cơ thể và đầu óc của anh vẫn còn nhớ đến hương vị ngọt ngào, hình ảnh đầy ma mị hút hồn người của Vãn Thanh Ly đêm qua khi nằm trên người anh. Nghe Hạ Khanh Khanh nói, anh mới biết cô ta là Vãn Thanh Ly.
Nghe đồn ở Viễn Thành này có một Hồ ly tinh xinh đẹp tuyệt trần, chuyên đi giành bạn trai, phá hoại tình cảm của người khác, số người trở thành "nạn nhân" đếm không xuể. Dược Hắc Thần vốn không để tâm nên cũng chẳng tin, nhưng bây giờ, anh mới hiểu được cảm giác được Hồ ly tinh đó quyến rũ như thế nào.
Chính xác là vậy!! Vãn Thanh Ly chính là Hồ ly tinh trong lời đồn – một người phụ nữ lòng dạ nham hiểm, mưu mô tính kế, nhan sắc cực phẩm quyến rũ ma mị đến kì lạ. Người phụ nữ này độc mồm độc miệng, trong đầu anh vẫn còn vang vọng lời nói ngọt như đường nhưng đầy nguy hiểm của cô trong lúc anh đang mơ màng vì bị bỏ thuốc.
" Xin lỗi nhé Dược tiên sinh, tôi cũng chẳng muốn đâu nhưng ai bảo anh là người mà Hạ Khanh Khanh đó khát khao có được nhất chứ, tôi cũng thật sự muốn thưởng thức xem anh ngon đến mức nào đấy a~~""