Chương : 46
Vẫn là nữ đệ tử, là nữ nhi nha! Trước khi nàng biến hóa, cảm giác của hắn đối với nàng cũng chỉ có như vậy thôi.
Tuyết Hoa phiền muộn cuộn tròn trong ngực Hạ Lăng Vân, không chút hứng thú đối với cảnh đẹp dưới mặt đất.
Khóe miệng Hạ Lăng Vân cong lên, dịu dàng nói: "Ngủ đi." Đứa nhỏ này tư tưởng quá phức tạp, có lẽ hắn không nên đối xử với nàng như tiểu nữ hài rồi.
Bị một câu "Ngủ đi" thật dịu dàng của hắn thuyết phục, lập tức Tuyết Hoa cảm giác mỏi mệt, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
Một lần chợp mắt này tới tận nửa đêm, Tuyết Hoa tỉnh lại, Hạ Lăng Vân đang ở cạnh nàng nhắm mắt tu luyện, trước mặt nàng để trái cây mà nàng thích ăn nhất.
Biết không thể quấy rầy hắn, Tuyết Hoa đứng lên, áp áp chân, duỗi người, sau đó đi về phía bờ sông nhỏ.
Trước quan sát bốn phía xem không có gì nguy hiểm, nàng chạy tới bụi cỏ vệ sinh xong đó nhảy vào dòng sông nhỏ bắt đầu săn bắn. Phóng ra pháp thuật hệ thủy bắt một con cá lớn, nàng nhanh chóng nhào tới cắn mạnh.
Đầu cá trọn vẹn một xích(0.33m) con cá quẫy đạp giãy dụa trong nước, cái đuôi mạnh mẽ đập xuống nước tạo thành những bọt nước lớn. Tuyết Hoa hung hăng cắn bong bóng cá tới lúc nó chết cũng không rời, thân thể nho nhỏ bị con cá lớn giãy dụa khẽ lung lay.
Ra sức bơi lên bờ, nàng nhổ ra. "Bộp, bộp, bộp" con cá ở trên bãi cỏ dốc sức liều mạng bật lên, nàng nhắm trúng thời gian vỗ mạnh vào đầu nó.
<!--Ambient video inpage desktop-->
Cá lớn ương ngạnh hơn cá con, bãi cỏ lại mềm, Tuyết Hoa đập hơn mười lần mới giết được con cá.
Tuyết Hoa đưa móng vuốt, rạch bụng vứt nội tạng. Sau đó kéo nó tới bờ sông rửa sạch, tiếp đến nàng lôi nó ra cạnh bờ, nhìn bốn phía nhìn thấy một hòn đá nàng kéo cá qua đó, bắt đầu phóng thích hỏa diễm nướng cá. Bây giờ pháp thuật hệ hỏa và linh lực hỏa của nàng mạnh mẽ hơn so với lúc ở dãy núi Hằng Cổ, nàng có thể dùng lửa nướng cá cho tới lúc nó chín.
Sau khi ăn no, nàng xuống nước tắm rửa, sử dụng pháp thuật rũ bỏ nước trên cơ thể, chạy về ổ hồ ly mà Hạ Lăng Vân dùng quần áo làm cho nàng.
"Tuyết Hoa, năng lực sinh tồn của ngươi càng ngày càng mạnh rồi." Hạ Lăng Vân mở mắt ra tán dương nàng.
Sau khi Tuyết Hoa tỉnh lại đi săn bắt rồi ăn uống, hắn đều dùng thần thức chú ý. Thân hình của nàng nhỏ hơn một phần ba so với linh hồ trưởng thành bình thường, nhưng độ hung mãnh thì lại cao hơn hồ ly trưởng thành mấy lần. Hắn hoài nghi ngũ phẩm Hồng Linh, chiến đấu cùng nàng cũng chưa chắc thắng.
"Tiên Quân." Thấy hắn mở mắt, Tuyết Hoa lập tức nhảy từ trong ổ hồ ly ra, xông vào lồng ngực hắn, thân mật vô cùng.
"Tuyết Hoa, ngươi nên tu luyện rồi." Hạ Lăng Vân nhấc bổng tiểu gia hỏa bám người này để qua một bên. Hắn vừa mới nghĩ nàng trưởng thành hơn rất nhiều, nháy mắt lại biến thành hồ ly nhỏ dính người.
"Vâng, Tiên Quân." Tuyết Hoa bị Hạ Lăng Vân xách tới ổ hồ ly, đành ổn định cảm xúc chuẩn bị luyện công.
Tu luyện, tu luyện, tu luyện, nàng sẽ mau chóng tiến giai, nhanh chóng biến hóa, lúc ấy mới có thể mê hoặc nam thần!
Bảy tám ngày sau, trên bầu trời Tuyết Hoa cảm nhận được không khí có chút hơi nước mằn mặn, nhìn thấy màu xanh lam của biển cả.
"Biển, Tiên Quân, đây là biển." Nàng kích động kêu lên. Trước khi xuyên không, nàng cũng chỉ nhìn thấy biển qua ti vi và hình ảnh.
Gió biển thổi phần phật, bên bờ cây cối nhẹ nhàng lắc lư, "Rì rào, rì rào, rì rào." Sóng nước từng lớp từng lớp dạt vào bãi cát, phát ra âm thanh. Bầu trời rộng lớn, ánh nắng tươi sáng, bách điểu bay lượn, các loại âm thanh đan xen tạo ra một không gian đầy sức sống.
"Biển là nơi cuối cùng mà dòng sông chảy tới. Tuyết Hoa, biện pháp dùng chậu gỗ theo dòng sông chảy ra biển của ngươi rất có thể thực hiện."
Hạ Lăng Vân ôm Tuyết Hoa đáp xuống nói: "Ta không vội, ngươi đi chơi đi, nhận thức xung quanh. Nhưng mà phải cẩn thận, đừng để sóng cuốn đi." Cần để cho nàng nhận thức tự nhiên.
"Không có gặp nguy hiểm." Tuyết Hoa tự nhủ, bốn chân vừa chạm đất đã chìm vào trong cát mềm. Nàng cẩn thận từng li từng tí rút chân lên chậm rãi bò, lưu lại những vết chân sau lưng.
Biển cả, tràn ngập linh khí thủy, phong. Chim biển tự do bay lượn, vô số con cá nàng không biết tên bơi qua bơi lại, thỉnh thoảng còn diễn ra đại chiến sinh tồn.
Nàng đứng trước con sóng ngẩng mặt cảm thụ. Sóng biển một lần lại một lần đánh trôi dạt cát dưới chân nàng, nàng chạy chậm dọc theo bãi cát, thỉnh thoảng dừng lại quan sát những sinh vật biển bị trôi dạt lên bờ. Cá con, tôm nhỏ, cua nhỏ, rùa nhỏ... còn có vỏ sò.
Bên trong có trân châu sao? Sò vốn là hải sản, hương vị rất ngon.
Nàng không nhịn được tò mò, nhìn thấy vò sò lớn trên mặt biển liền chạy tới. Vừa vặn vỏ sò này nửa mở, nằm trên bãi biển, nàng tò mò đưa móng trái vào, nhanh chóng dùng sức tách vò sò ra.
"Bốp."
Con sò bị quấy rối lập tức khép miệng lại.
Mở ra cho ta, há miệng ra cho ta!
Tuyết Hoa hung hăng so tài với con sò, hai chân trước dẫm nát sò biển.
Thịt sò biển ăn như thế nào?
Nàng quay đầu tìm Hạ Lăng Vân, thấy hắn đứng đàng xa không lại gần liền cúi đầu liếm thịt sò.
Nước biển mặn lại chan chát, còn có chút tanh.
Lập tức Tuyết Hoa hết hứng thú ăn, bỏ qua con sò. Không biết vỏ của nó có bị nàng làm hỏng như vậy liệu còn sống không.
Sau khi phủ sạch cát, Tuyết Hoa nhanh chóng chạy về phía Hạ Lăng Vân.
Trong lúc đó, "Ngao_ đau quá, ta bị kẹp" Nàng hét ầm lên, ngã xuống. Vừa vặn một cơn sóng biển dâng lên, khiến nàng ướt sũng.
Nhanh chóng đứng dậy xem, Tuyết Hoa phát hiện mình bị con cua cực lớn kẹp.
Dám kẹp ta!
Nàng dùng chân trái trước hung hăng giữ con cua, dùng hàm răng cắn con cua tiểu nhân, rồi dùng lực lôi xuông. Sau đó không để ý chân đau nhức, cắn nát cái càng cua, rồi kéo nó khập khễnh chạy về phía Hạ Lăng Vân.
"Tiên Quân, ta bị con cua lớn kẹp." Nàng ủy khuất kêu lên, gương mặt hồ ly xụ xuống chực khóc.
Đứa nhỏ này, rõ ràng tâm ngoan thủ lạt cắn nát hai càng và chân cua, còn mang theo con cua tàn phế tới cáo trạng.
Hạ Lăng Vân thầm lắc đầu trong lòng, cúi người bẻ cái càng cua đang kẹp nàng ra, giải cứu chân phải của tiểu hồ ly.
Sức con cua thật lớn, chân nàng bị rách da chảy máu.
Nhanh chóng dùng pháp thuật xua tan nước biển trên người, Tuyết Hoa khóc lóc kể lể: "Tiên Quân, ta đau quá, còn chảy máu."
Hạ Lăng Vân lấy hồ lô ra rửa sạch chân cho nàng, sau đó xoa một tầng thuốc mỡ màu xanh lá.
Tuyết Hoa nhúc nhích chân trước, ngạc nhiên nói: "Tiên Quân, thuốc mỡ của người bôi thật tốt, chân ta không còn đau nữa."
Hạ Lăng Vân nói: "Đây là Ngưng Cơ Cao cao cấp dùng cầm máu, về thương nhỏ như ngươi, một nửa ngày sau là khôi phục như ban đầu."
"Cảm ơn Tiên Quân." Tuyết Hoa ngẩng mặt lên rất lễ phép nói sau đó dò hỏi, "Tiên Quân, con cua này có thể ăn không?"
Cua biển tất nhiên là có thể ăn, nhưng thân là tiểu hồ ly, nàng chỉ nhìn qua cua nước ngọt, chưa từng gặp con cua biển nào to như vậy.
Hóa ra là muốn ăn, cho nên mới mang về đây. A...Cắn hết chân cua đề phòng nó chạy mất quả là sách lược tốt, Tuyết Hoa càng ngày càng thông minh rồi.
Hạ Lăng Vân gật đầu nói: "Có thẻ ăn, hơn nữa còn rất nhiều thịt." Tuyết Hoa cần thông qua bản thân nhận biết về thiên nhiên và sinh vật khác.
Tuyết Hoa cao hứng nói: "Ta phải ăn con cua biển lớn này." Con cua này so với những con cua nàng nhìn ở hồ Nữ Thần to hơn gấp ba lần.
Nói xong, nàng đột nhiên cảm thấy thân thể là lạ, quay đầu kiểm tra lúc này mới phát hiện lông hồ ly dính bết lại, dưới lông có cát, còn có những hạt nhỏ màu trắng.
Đây là... Cát và muối?
Nàng lập tức rũ rũ người, sau đso gãi gãi da lông, hi vọng rũ bỏ những thứ bẩn bám trên người xuống.
"Tuyết Hoa, ngươi phải dùng nước ngọt mới rửa được." Hạ Lăng Vân cười dạy nàng, "Ngươi chưa tắm qua nước ngọt đã dùng pháp thuật làm khô lông." Mỗi lần dạy dỗ nàng hắn luôn thấy thú vị. Tiểu sủng vật này thật vui vẻ và đáng yêu nha.
Tuyết Hoa bừng tỉnh, hắn là muốn nàng dùng thân thể để ghi nhớ.
Nàng ngửa mặt ủy khuất hỏi: "Vì sao người không nói sớm?"
Nàng nâng chân phải ra bảo: "Ta nhớ Thanh Hoa chân nhân từng nói không thể để miệng vết thương dính nước đấy."
"Ngưng cơ đan cầm máu cao cấp là thuốc mỡ không dính nước, ngươi có thể tắm."
Hạ Lăng Vân nói, "Tuyết Hoa, nơi này là biển, linh khí thủy tràn đầy, ngươi có thể ngưng tụ hơi nước trong không khí để tắm." Hắn sẽ giúp nàng tạo ra nước ngọt.
"Tiên Quân..." Tuyết Hoa oa oa ô ô gọi: Người thoạt nhìn nghiêm trang, dịu dàng thiện lương, thật ra rất thích đùa dai.
"Hả? Ngươi muốn làm gì?" Hạ Lăng Vân chỉ chỉ vào mũi hồ ly của nàng nói, "Nhanh tắm rửa, sau đó nướng cua. Nếu ngươi làm tốt, ta sẽ nếm thử trù nghệ của ngươi."
"Người sẽ ăn thịt cua?" Hai mắt Tuyết Hoa sáng rực.
"Ừ, mỗi lần tới đảo Hỏa Vân, Đạo Nguyên đều mời ăn hải sản, hương vị cua nướng vùng duyên hải rất ngon, có vài lần ta đóng băng mấy giỏ mang về cho chúng đệ tử Thiên Linh Môn ăn." Hạ Lăng Vân nói. Đạo Nguyên nhiệt tình thiết yến, hắn cũng nếm mỗi thứ một ít.
"Được, ta lập tức tắm rửa rồi làm cua nướng cho người. Tiên Quân, người nhất định phải ăn nha." Tuyết Hoa vô cùng vui vẻ nói, bắt đầu ngưng thần, sử dụng thủy linh lực triền hoán nước trong không khí.
Bồi dưỡng nàng như là đồ đệ, lại sủng nịch như tiểu sủng vật, ánh mắt của Hạ Lăng Vân tràn ngập vui vẻ.
Đứa nhỏ này, đúng là dễ bị lừa. Đùa vui với nàng, hắn cảm giác tâm mình cũng trẻ hơn rất nhiều.
Tuyết Hoa phiền muộn cuộn tròn trong ngực Hạ Lăng Vân, không chút hứng thú đối với cảnh đẹp dưới mặt đất.
Khóe miệng Hạ Lăng Vân cong lên, dịu dàng nói: "Ngủ đi." Đứa nhỏ này tư tưởng quá phức tạp, có lẽ hắn không nên đối xử với nàng như tiểu nữ hài rồi.
Bị một câu "Ngủ đi" thật dịu dàng của hắn thuyết phục, lập tức Tuyết Hoa cảm giác mỏi mệt, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
Một lần chợp mắt này tới tận nửa đêm, Tuyết Hoa tỉnh lại, Hạ Lăng Vân đang ở cạnh nàng nhắm mắt tu luyện, trước mặt nàng để trái cây mà nàng thích ăn nhất.
Biết không thể quấy rầy hắn, Tuyết Hoa đứng lên, áp áp chân, duỗi người, sau đó đi về phía bờ sông nhỏ.
Trước quan sát bốn phía xem không có gì nguy hiểm, nàng chạy tới bụi cỏ vệ sinh xong đó nhảy vào dòng sông nhỏ bắt đầu săn bắn. Phóng ra pháp thuật hệ thủy bắt một con cá lớn, nàng nhanh chóng nhào tới cắn mạnh.
Đầu cá trọn vẹn một xích(0.33m) con cá quẫy đạp giãy dụa trong nước, cái đuôi mạnh mẽ đập xuống nước tạo thành những bọt nước lớn. Tuyết Hoa hung hăng cắn bong bóng cá tới lúc nó chết cũng không rời, thân thể nho nhỏ bị con cá lớn giãy dụa khẽ lung lay.
Ra sức bơi lên bờ, nàng nhổ ra. "Bộp, bộp, bộp" con cá ở trên bãi cỏ dốc sức liều mạng bật lên, nàng nhắm trúng thời gian vỗ mạnh vào đầu nó.
<!--Ambient video inpage desktop-->
Cá lớn ương ngạnh hơn cá con, bãi cỏ lại mềm, Tuyết Hoa đập hơn mười lần mới giết được con cá.
Tuyết Hoa đưa móng vuốt, rạch bụng vứt nội tạng. Sau đó kéo nó tới bờ sông rửa sạch, tiếp đến nàng lôi nó ra cạnh bờ, nhìn bốn phía nhìn thấy một hòn đá nàng kéo cá qua đó, bắt đầu phóng thích hỏa diễm nướng cá. Bây giờ pháp thuật hệ hỏa và linh lực hỏa của nàng mạnh mẽ hơn so với lúc ở dãy núi Hằng Cổ, nàng có thể dùng lửa nướng cá cho tới lúc nó chín.
Sau khi ăn no, nàng xuống nước tắm rửa, sử dụng pháp thuật rũ bỏ nước trên cơ thể, chạy về ổ hồ ly mà Hạ Lăng Vân dùng quần áo làm cho nàng.
"Tuyết Hoa, năng lực sinh tồn của ngươi càng ngày càng mạnh rồi." Hạ Lăng Vân mở mắt ra tán dương nàng.
Sau khi Tuyết Hoa tỉnh lại đi săn bắt rồi ăn uống, hắn đều dùng thần thức chú ý. Thân hình của nàng nhỏ hơn một phần ba so với linh hồ trưởng thành bình thường, nhưng độ hung mãnh thì lại cao hơn hồ ly trưởng thành mấy lần. Hắn hoài nghi ngũ phẩm Hồng Linh, chiến đấu cùng nàng cũng chưa chắc thắng.
"Tiên Quân." Thấy hắn mở mắt, Tuyết Hoa lập tức nhảy từ trong ổ hồ ly ra, xông vào lồng ngực hắn, thân mật vô cùng.
"Tuyết Hoa, ngươi nên tu luyện rồi." Hạ Lăng Vân nhấc bổng tiểu gia hỏa bám người này để qua một bên. Hắn vừa mới nghĩ nàng trưởng thành hơn rất nhiều, nháy mắt lại biến thành hồ ly nhỏ dính người.
"Vâng, Tiên Quân." Tuyết Hoa bị Hạ Lăng Vân xách tới ổ hồ ly, đành ổn định cảm xúc chuẩn bị luyện công.
Tu luyện, tu luyện, tu luyện, nàng sẽ mau chóng tiến giai, nhanh chóng biến hóa, lúc ấy mới có thể mê hoặc nam thần!
Bảy tám ngày sau, trên bầu trời Tuyết Hoa cảm nhận được không khí có chút hơi nước mằn mặn, nhìn thấy màu xanh lam của biển cả.
"Biển, Tiên Quân, đây là biển." Nàng kích động kêu lên. Trước khi xuyên không, nàng cũng chỉ nhìn thấy biển qua ti vi và hình ảnh.
Gió biển thổi phần phật, bên bờ cây cối nhẹ nhàng lắc lư, "Rì rào, rì rào, rì rào." Sóng nước từng lớp từng lớp dạt vào bãi cát, phát ra âm thanh. Bầu trời rộng lớn, ánh nắng tươi sáng, bách điểu bay lượn, các loại âm thanh đan xen tạo ra một không gian đầy sức sống.
"Biển là nơi cuối cùng mà dòng sông chảy tới. Tuyết Hoa, biện pháp dùng chậu gỗ theo dòng sông chảy ra biển của ngươi rất có thể thực hiện."
Hạ Lăng Vân ôm Tuyết Hoa đáp xuống nói: "Ta không vội, ngươi đi chơi đi, nhận thức xung quanh. Nhưng mà phải cẩn thận, đừng để sóng cuốn đi." Cần để cho nàng nhận thức tự nhiên.
"Không có gặp nguy hiểm." Tuyết Hoa tự nhủ, bốn chân vừa chạm đất đã chìm vào trong cát mềm. Nàng cẩn thận từng li từng tí rút chân lên chậm rãi bò, lưu lại những vết chân sau lưng.
Biển cả, tràn ngập linh khí thủy, phong. Chim biển tự do bay lượn, vô số con cá nàng không biết tên bơi qua bơi lại, thỉnh thoảng còn diễn ra đại chiến sinh tồn.
Nàng đứng trước con sóng ngẩng mặt cảm thụ. Sóng biển một lần lại một lần đánh trôi dạt cát dưới chân nàng, nàng chạy chậm dọc theo bãi cát, thỉnh thoảng dừng lại quan sát những sinh vật biển bị trôi dạt lên bờ. Cá con, tôm nhỏ, cua nhỏ, rùa nhỏ... còn có vỏ sò.
Bên trong có trân châu sao? Sò vốn là hải sản, hương vị rất ngon.
Nàng không nhịn được tò mò, nhìn thấy vò sò lớn trên mặt biển liền chạy tới. Vừa vặn vỏ sò này nửa mở, nằm trên bãi biển, nàng tò mò đưa móng trái vào, nhanh chóng dùng sức tách vò sò ra.
"Bốp."
Con sò bị quấy rối lập tức khép miệng lại.
Mở ra cho ta, há miệng ra cho ta!
Tuyết Hoa hung hăng so tài với con sò, hai chân trước dẫm nát sò biển.
Thịt sò biển ăn như thế nào?
Nàng quay đầu tìm Hạ Lăng Vân, thấy hắn đứng đàng xa không lại gần liền cúi đầu liếm thịt sò.
Nước biển mặn lại chan chát, còn có chút tanh.
Lập tức Tuyết Hoa hết hứng thú ăn, bỏ qua con sò. Không biết vỏ của nó có bị nàng làm hỏng như vậy liệu còn sống không.
Sau khi phủ sạch cát, Tuyết Hoa nhanh chóng chạy về phía Hạ Lăng Vân.
Trong lúc đó, "Ngao_ đau quá, ta bị kẹp" Nàng hét ầm lên, ngã xuống. Vừa vặn một cơn sóng biển dâng lên, khiến nàng ướt sũng.
Nhanh chóng đứng dậy xem, Tuyết Hoa phát hiện mình bị con cua cực lớn kẹp.
Dám kẹp ta!
Nàng dùng chân trái trước hung hăng giữ con cua, dùng hàm răng cắn con cua tiểu nhân, rồi dùng lực lôi xuông. Sau đó không để ý chân đau nhức, cắn nát cái càng cua, rồi kéo nó khập khễnh chạy về phía Hạ Lăng Vân.
"Tiên Quân, ta bị con cua lớn kẹp." Nàng ủy khuất kêu lên, gương mặt hồ ly xụ xuống chực khóc.
Đứa nhỏ này, rõ ràng tâm ngoan thủ lạt cắn nát hai càng và chân cua, còn mang theo con cua tàn phế tới cáo trạng.
Hạ Lăng Vân thầm lắc đầu trong lòng, cúi người bẻ cái càng cua đang kẹp nàng ra, giải cứu chân phải của tiểu hồ ly.
Sức con cua thật lớn, chân nàng bị rách da chảy máu.
Nhanh chóng dùng pháp thuật xua tan nước biển trên người, Tuyết Hoa khóc lóc kể lể: "Tiên Quân, ta đau quá, còn chảy máu."
Hạ Lăng Vân lấy hồ lô ra rửa sạch chân cho nàng, sau đó xoa một tầng thuốc mỡ màu xanh lá.
Tuyết Hoa nhúc nhích chân trước, ngạc nhiên nói: "Tiên Quân, thuốc mỡ của người bôi thật tốt, chân ta không còn đau nữa."
Hạ Lăng Vân nói: "Đây là Ngưng Cơ Cao cao cấp dùng cầm máu, về thương nhỏ như ngươi, một nửa ngày sau là khôi phục như ban đầu."
"Cảm ơn Tiên Quân." Tuyết Hoa ngẩng mặt lên rất lễ phép nói sau đó dò hỏi, "Tiên Quân, con cua này có thể ăn không?"
Cua biển tất nhiên là có thể ăn, nhưng thân là tiểu hồ ly, nàng chỉ nhìn qua cua nước ngọt, chưa từng gặp con cua biển nào to như vậy.
Hóa ra là muốn ăn, cho nên mới mang về đây. A...Cắn hết chân cua đề phòng nó chạy mất quả là sách lược tốt, Tuyết Hoa càng ngày càng thông minh rồi.
Hạ Lăng Vân gật đầu nói: "Có thẻ ăn, hơn nữa còn rất nhiều thịt." Tuyết Hoa cần thông qua bản thân nhận biết về thiên nhiên và sinh vật khác.
Tuyết Hoa cao hứng nói: "Ta phải ăn con cua biển lớn này." Con cua này so với những con cua nàng nhìn ở hồ Nữ Thần to hơn gấp ba lần.
Nói xong, nàng đột nhiên cảm thấy thân thể là lạ, quay đầu kiểm tra lúc này mới phát hiện lông hồ ly dính bết lại, dưới lông có cát, còn có những hạt nhỏ màu trắng.
Đây là... Cát và muối?
Nàng lập tức rũ rũ người, sau đso gãi gãi da lông, hi vọng rũ bỏ những thứ bẩn bám trên người xuống.
"Tuyết Hoa, ngươi phải dùng nước ngọt mới rửa được." Hạ Lăng Vân cười dạy nàng, "Ngươi chưa tắm qua nước ngọt đã dùng pháp thuật làm khô lông." Mỗi lần dạy dỗ nàng hắn luôn thấy thú vị. Tiểu sủng vật này thật vui vẻ và đáng yêu nha.
Tuyết Hoa bừng tỉnh, hắn là muốn nàng dùng thân thể để ghi nhớ.
Nàng ngửa mặt ủy khuất hỏi: "Vì sao người không nói sớm?"
Nàng nâng chân phải ra bảo: "Ta nhớ Thanh Hoa chân nhân từng nói không thể để miệng vết thương dính nước đấy."
"Ngưng cơ đan cầm máu cao cấp là thuốc mỡ không dính nước, ngươi có thể tắm."
Hạ Lăng Vân nói, "Tuyết Hoa, nơi này là biển, linh khí thủy tràn đầy, ngươi có thể ngưng tụ hơi nước trong không khí để tắm." Hắn sẽ giúp nàng tạo ra nước ngọt.
"Tiên Quân..." Tuyết Hoa oa oa ô ô gọi: Người thoạt nhìn nghiêm trang, dịu dàng thiện lương, thật ra rất thích đùa dai.
"Hả? Ngươi muốn làm gì?" Hạ Lăng Vân chỉ chỉ vào mũi hồ ly của nàng nói, "Nhanh tắm rửa, sau đó nướng cua. Nếu ngươi làm tốt, ta sẽ nếm thử trù nghệ của ngươi."
"Người sẽ ăn thịt cua?" Hai mắt Tuyết Hoa sáng rực.
"Ừ, mỗi lần tới đảo Hỏa Vân, Đạo Nguyên đều mời ăn hải sản, hương vị cua nướng vùng duyên hải rất ngon, có vài lần ta đóng băng mấy giỏ mang về cho chúng đệ tử Thiên Linh Môn ăn." Hạ Lăng Vân nói. Đạo Nguyên nhiệt tình thiết yến, hắn cũng nếm mỗi thứ một ít.
"Được, ta lập tức tắm rửa rồi làm cua nướng cho người. Tiên Quân, người nhất định phải ăn nha." Tuyết Hoa vô cùng vui vẻ nói, bắt đầu ngưng thần, sử dụng thủy linh lực triền hoán nước trong không khí.
Bồi dưỡng nàng như là đồ đệ, lại sủng nịch như tiểu sủng vật, ánh mắt của Hạ Lăng Vân tràn ngập vui vẻ.
Đứa nhỏ này, đúng là dễ bị lừa. Đùa vui với nàng, hắn cảm giác tâm mình cũng trẻ hơn rất nhiều.