Chương : 46
Tưởng Chính Bắc từ trên cao nhìn Tưởng Thần. Cậu bé xinh đẹp bởi vì thẹn thùng mà cả người ửng hồng. Hai mắt đen láy của cậu khẽ chớp, làm cho Tưởng Chính Bắc điên cuồng mà dâng trào tình cảm. Đây là con của hắn. Vui vẻ của con, bi thương của con, ham muốn của con, hết tất cả mọi thứ của con đều thuộc về hắn.
Nếu có ai đó muốn cướp đi người này từ tay hắn, hắn nhất định sẽ bất chấp tất cả mà cắn chết bọn họ.
Chỉ có hắn mới có thể độc chiếm đứa bé này.
Tưởng Thần thấy Tưởng Chính Bắc xuất thần, đáy mắt mang theo sự âm trầm liền đưa tay để lên ***g ngực rắn chắc của hắn. Nhịp tim đập mạnh của Tưởng Chính Bắc xuyên qua dây thần kinh truyền đến thân thể của Tưởng Thần, “Ba ba, ba đang nghĩ gì vậy?”
Tưởng Chính Bắc nắm chặt lấy Tưởng Thần, hai mắt hắn nhìn thẳng cậu. “Ba đang nghĩ bảo bối chuẩn bị làm gì để cho ba vui vẻ.”
Mặt của Tưởng Thần đỏ lên, cậu tránh khỏi bàn tay của Tưởng Chính Bắc. Không biết mình nên làm thế nào, cậu đành ngơ ngác nằm ở đó.
Tưởng Chính Bắc mỉm cười xoay người nằm bên cạnh cậu. “Dù sao đêm nay ba chỉ nằm hưởng phúc thôi, bảo bối muốn làm gì thì làm đi.”
Tưởng Thần suy nghĩ nửa ngày nhìn Tưởng Chính Bắc. Cậu chậm rãi đứng thẳng dậy. Tưởng Chính Bắc hơi híp mắt, tứ chi mở rộng, bộ dạng vô cùng thoải mái. Nhưng Tưởng Thần biết bên trong khối thân thể kiện mỹ đầy nam tính này chất chứa một sức mạnh cường đại, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt cậu. Bao nhiêu trai gái mơ ước có được thân thể này, Tưởng Thần nghĩ đến đó liền cảm thấy sợ hãi. Ba ba của cậu xuất sắc như vậy, làm cho cậu luôn lo sợ mình không đủ tốt.
Bởi vì biết mình có quan hệ huyết thống với Tưởng Chính Bắc, nên Tưởng Thần mới có phần nào an tâm. Cậu muốn giữ chặt lấy ba ba ở bên cạnh, cho dù phải dùng bất kỳ thủ đoạn nào.
Tưởng Thần cúi người, cậu đột nhiên ngậm lấy đầu ngực của Tưởng Chính Bắc. Tưởng Chính Bắc sửng sốt giữ lấy đầu cậu. “Vật nhỏ học xấu.”
Tưởng Thần cong khoé môi cười rộ lên, “Con học của ba ba.”
“Lần sau ba sẽ dạy con thứ không giống như vậy.”
Ba ba là như thế, luôn dễ dàng nắm bắt tâm tình của cậu. Rõ ràng hắn hiện giờ chỉ nằm yên trên giường không làm gì. Nhưng chỉ cần hắn nói một câu tâm tình của cậu liền dễ dàng bị tác động.
Đầu lưỡi của Tưởng Thần trúc trắc liếm mút ngực của Tưởng Chính Bắc. Cậu không biết rõ những điểm mẫn cảm trên người hắn như hắn hiểu biết cậu. Tưởng Thần luôn là người bị động mỗi khi thân mật với Tưởng Chính Bắc. Lực tự chủ của ba ba rất mạnh, đây là kết quả khẳng định mấy tháng qua của cậu. Rõ ràng ngay trong lúc hắn bùng nổ vẫn có thể hoàn hảo bảo vệ cậu. Có đôi khi Tưởng Thần nảy sinh ý xấu đi dụ dỗ hắn. Nhưng đối phương vẫn thờ ơ, nhiều lần Tưởng Thần nghĩ, có phải vì mị lực của cậu không đủ nên ba ba mới không làm gì cậu?
Vì sao phải chờ cậu đủ mười tám tuổi? Khi đó ba ba muốn làm gì?
Ngón tay của Tưởng Thần lướt qua phần eo của Tưởng Chính Bắc. Cậu đem đầu lưỡi mình liếm lên rốn của hắn. Cảm thấy thân thể cường tráng kia vì kích thích của mình mà run nhè nhẹ. Trong lòng của Tưởng Thần liền dâng lên một cảm giác đắt ý. Nhìn xem! Ba ba cũng muốn cậu, ba ba cũng vì kích thích của cậu mà hoàn toàn khác với bình thường.
Ánh mắt của Tưởng Thần di chuyển xuống phía dưới, dừng lại trên người con quái vật to lớn ở trước mắt. Mặt trên của nó hiện giờ đã nổi đầy gân xanh. Tưởng Thần bất giác nuốt nước miếng, thật lớn ah’.
Đỉnh đầu cậu vang lên tiếng cười khàn khàn trầm thấp của Tưởng Chính Bắc. “Sao nào? Sợ ah’?”
“Ba ba không được khinh thường con!” Tưởng Thần bất mãn phồng má, cậu vươn tay nắm chặt lấy thứ tráng kiện kia. Đầu Tưởng Thần cúi xuống sát gần với thứ to lớn mang theo khí vị đó. Hô hấp nỏng bỏng của cậu phun lên vật đang cương cứng của Tưởng Chính Bắc. “Ba ba.”
“Huh?”
“Không được khinh thường con.” Tưởng Thần cũng không để cho Tưởng Chính Bắc phản bác. Cậu ngay lập tức mở miệng ngậm lấy tính khí của hắn. Khoang miệng ấm áp chật hẹp của cậu làm cho Tưởng Chính Bắc nhịn không được mà hít sâu một hơi.
“Bảo bối, đừng lộn xộn mau nhả ra.”
Tưởng Thần không nói chuyện nhưng tay cậu vẫn không ngừng động. Cánh môi của Tưởng Thần ngậm lấy tính khí của Tưởng Chính Bắc, đầu lưỡi cậu bắt đầu liếm lên đó. Ngón tay cũng cao thấp hoạt động chăm sóc cho phần còn lại của con quái vật. Tưởng Chính Bắc nắm chặt cái gáy của Tưởng Thần, thân thể hắn vì mỗi động tác của cậu mà trở nên căng thẳng. “Tiểu Thần…”
Chiếc lưỡi của Tưởng Thần liếm lên đầu đỉnh của tính khí, làm cho Tưởng Chính Bắc sung sướng đến độ ngửa đầu tựa lên giường. Hắn chưa từng có ý nghĩ Tưởng Thần sẽ làm chuyện như vậy, trong mắt của hắn cậu tựa như một thiên sứ vô cùng thuần khiết. Hắn làm sao có thể để cho cậu làm chuyện như vậy. Nhưng hiện giờ Tưởng Thần ngậm lấy tính khí của hắn, làm cho hắn sinh ra một loại dục vọng muốn hung hăng lăng ngược cậu.
Hàm trên lẫn hàm dưới của Tưởng Thần bắt đầu đau đớn. Nhưng cậu vẫn cố gắng đem động tác của mình di chuyển nhanh hơn. Hy vọng Tưởng Chính Bắc có thể mau chóng bắn ra.
Đột nhiên Tưởng Chính Bắc nắm lấy vai cậu, đem tính khí lấy ra khỏi miệng cậu. Tưởng Thần ngẩng đầu luống cuống nhìn hắn. “Ba ba?”
Tưởng Chính Bắc vươn tay xoa xoa gò má của cậu, cúi đầu nhẹ hôn lên đó, “Đủ rồi.”
“Nhưng mà ba vẫn chưa có…” Rõ ràng cậu vẫn còn cảm nhận được thứ đồ vật kia đang đâm lên đùi mình, Tưởng Thần cau mày nhìn hắn.
“Thật ra cũng có thể làm như vậy.”
Tưởng Chính Bắc bỗng đem Tưởng Thần đẩy ngã lên giường. Hắn lật người cậu lại, để cậu vùi đầu lên gối. Sau đó đem hai chân của cậu khép lại.
“Ba ba?”
“Hư.” Tưởng Chính Bắc đem tính khí của mình kẹp ở giữa hai chân Tưởng Thần, làn da nhẵn nhụi của cậu làm cho hắn sảng khoái đến độ thở hắt ra. “Giúp ba kẹp nó đi.”
Tưởng Thần không nói lời nào, đỏ mặt vùi đầu vào trong gối.
Ra vào mấy lần ở giữa hai chân cậu Tưởng Chính Bắc rốt cuộc cũng bắn ra. Chất lỏng màu trắng dính lên đùi Tưởng Thần làm cho cậu nhiễm một tầng sắc thái quyến rũ.
“Bảo bối, vật nhỏ của con cứng lên rồi.”
“… ba ba giúp con đi.”
“Tuân lệnh.”
“Ưhm… ưhm..”
Chỉ cần nhìn thấy người kia cười cũng đủ làm cho bạn cảm thấy hạnh phúc, thì tình cảm đó đôi khi còn thân mật hơn cả tình yêu. Mà tình cảm của hắn và Tưởng Thần là sự hoà trộn của tình yêu và tình thân, hai thứ này dần dần hoà quyện với nhau không thể tách rời.
Sáng ngày hôm sau, Tưởng Chính Bắc bị đồng hồ báo thức đánh thức. Sợ làm Tưởng Thần tỉnh giấc, hắn nhanh chóng ấn nút tắt chuông báo.
Tưởng Chính Bắc vừa quay đầu đã nhìn thấy Tưởng Thần cuộn người nằm bên cạnh mình. Cậu ngủ thật an giấc, cánh môi bị hắn hôn đến sưng đỏ phá lệ tiên diễm. Dưới cổ đầy hồng ngân, giữa hai chân cũng vì ma sát mà đỏ lên. Tưởng Chính Bắc nhướng mày, đợi thành niên cái quỷ gì chứ, mình hiện giờ chỉ muốn ăn luôn đứa bé này!
Tưởng Chính Bắc suy nghĩ một hồi, tất cả mọi thứ của đứa bé này rồi sẽ thuộc về hắn, không cần nóng lòng nhất thời.
Tuy Tưởng Chính Bắc lúc trước nói muốn Tưởng Thần suy nghĩ kỹ về mối quan hệ của hai người. Nhưng trong lòng hắn biết, cho dù Tưởng Thần đến lúc đó muốn chạy hắn cũng không cho phép cậu rời đi. Cho dù phải giam cầm Tưởng Thần, hắn cũng phải đem cậu giữ chặt ở bên người. May mắn đứa bé này rất yêu thương hắn.
Tưởng Thần bắt đầu vẽ đường nét trên giấy. Thành quả lao động tối ngày hôm qua của cậu rốt cuộc cũng không uổng phí. Tưởng Chính Bắc cuối cùng cũng đồng ý cho cậu vẽ về hai người. Đương nhiên không thể vẽ quá giống.
Khi Tưởng Thần đặt bút lên trang giấy, cậu nhịn không được nhớ đến khuôn mặt anh tuấn của Tưởng Chính Bắc. Nhớ tới những năm tháng hai người nương tựa bảo vệ lẫn nhau. Nhớ tới lần đầu tiên khi cậu nhìn thấy hắn, vẻ mặt của Tưởng Chính Bắc lúc đó rất kiêu căng. Ban đầu cậu cho rằng mình chẳng qua từ hầm băng này chuyển qua hầm băng khác mà thôi. Nhưng không nghĩ tới, trong một lần cậu cả gan đến nhìn trộm hắn lại có thể nhanh chóng xoay chuyển cục diện của hai người.
Sự dịu dàng của ba ba, sự hoà ái của ba ba, sự quyến rũ của ba ba. Giống như chỉ cần là ba ba cậu đều cảm thấy hạnh phúc.
Bản phát thảo cuối cùng cậu vẽ một thiếu niên tựa như thiên thần được cha mình nhẹ nhàng hôn lên trán. Thiếu niên mở ra hai tay, tư thế như đang nghênh đón cha mình.
Buổi tối khi Tưởng Chính Bắc trở về Tưởng Thần đang vẽ phần còn lại của bức tranh. Hoá ra hắn trong mắt của Tưởng Thần là như vậy. Tưởng Chính Bắc mỉm cười, ôm lấy thắt lưng cậu, “Lát nữa ba sẽ hầm canh cho con uống.”
“Thật sao?!”
“Phải khao tiểu thiên tài của chúng ta chứ, lần này ba có dự cảm con sẽ làm ra một chuyện chấn động kinh ở Paris.”
“Ba ba, ba đang mèo khen mèo dài đuôi đó.”
Ánh mắt của Tưởng Chính Bắc hiện lên sự xấu xa, hắn nhéo lên đầu ngực cậu một cái, “Ba tự sinh tự xài.”
Câu nói của Tưởng Chính Bắc làm cho Tưởng Thần nói không nên lời, cậu xấu hổ đến mức phải cúi đầu.
Thời gian dần trôi mùa hè dần đến, sau khi kỳ thi cuối kỳ chấm dứt, bọn họ chuẩn bị bước vào năm thứ ba. Môn học cuối cùng vừa thi xong, thầy giáo cố ý thông báo chuyện học hè, làm cho cả lớp ban đầu còn hưng phấn liền oán than rên rĩ. Nhưng bọn họ cũng không có cách nào làm cho thời gian ngừng lại, ngày thi lên đại học tàn nhẫn sắp tới. Những thứ đơn thuần tốt đẹp của cấp ba cũng dần chậm rãi khép lại.
Tưởng Thần nhìn Kha Thiên nhanh chóng rời đi. Cậu định mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng đành phải nuốt trở về. Từ ngày đó, mối quan hệ giữa cậu và Kha Thiên trở nên khá xấu hổ. Cậu có thể nhìn ra Kha Thiên đang tránh né cậu, thậm chí chỗ ngồi cũng đã đổi đi. Hai người quen biết nhau từ cấp hai cho đến bây giờ. Tưởng Thần không hề nghĩ tới bọn họ cuối cùng lại đến bước này. Cậu vẫn luôn cho rằng hai người sẽ cùng nhau vào đại học…
Tiểu Vũ đi đến hỏi cậu, “Cậu và Kha Thiên cãi nhau ah’?”
“Không…”
“Tính tình của tên quỷ đó là như vậy, cậu đừng để ý đến cậu ta, qua một thời gian cậu ta sẽ ổn thôi.”
Tưởng Thần cũng không biết nên nói như thế nào. Đại khái mối quan hệ giữa cậu và Kha Thiên đã bị thời gian đẩy lên đầu ngọn sóng.
“Đúng rồi, tôi nghe nói cậu muốn đi Pháp tham gia thi đấu.”
“Ừ.”
“Cố lên nha!”
“Cảm ơn.”
Tưởng Thần dọn dẹp sách vở, Tưởng Chính Bắc trước đó đã đến gặp thầy giáo xin nghỉ phép cho cậu. Lâm Tĩnh sẽ kết hôn vào tháng sau, trận đấu cũng ở giữa tháng bảy. Cho nên cậu sẽ đến Paris ở một thời gian. Tưởng Thần cho rằng hai người sẽ ở lại nhà của Lâm Tĩnh. Nhưng không nghĩ tới Tưởng Chính Bắc đã sắp xếp nơi dừng chân cho bọn họ. Dù sao với quan hệ hiện giờ của hai người khi ở cùng lâm tĩnh sẽ rất xấu hổ
Lúc về đến nhà Tưởng Thần nhìn trên bàn có một hộp quà, cậu liền sửng sốt một chút.
“Bác hai của con đưa tới, nói tặng cho mẹ con.”
Tưởng Thần gật đầu, cậu đột nhiên phát hiện mình dường như vẫn chưa chuẩn bị quà cho mẹ.
“Ba biết con đã quên nên đã thay con chuẩn bị, nhìn xem có thích không?” Tưởng Chính Bắc đưa một hộp quà nhỏ màu hồng cho cậu. Tưởng Thần vừa mở ra liền nhìn thấy một chiếc vòng cổ đính kim cương cùng bông tai hình hoa hướng dương bằng vàng sáng bóng.
“Thật đẹp!”
“Biết con sẽ thích mà.”
Tưởng Thần cẩn thận cất hộp quà, “Ba ba..”
“Sao tự nhiên lại biến thành tiểu quỷ dính người rồi.”
Tưởng Thần cười, “Con là cái bóng sau lưng ba ba, vĩnh viễn dán trên người của ba ba.”
Tưởng Chính Bắc cong khoé miệng, hắn buông cái nồi trong tay ra, “Con lúc nào cũng thích câu dẫn ba, cẩn thận ngày nào đó ba ăn luôn con.”
“Vậy ăn con đi.”
Lông mày của Tưởng Chính Bắc nhướng lên, một tay hắn vỗ lên mông Tưởng Thần, “Con ah’, về sau chịu thiệt là do con tự tìm.”
Tưởng Thần vui vẻ mỉm cười. Trong mắt của Tưởng Chính Bắc cậu luôn là một đứa trẻ, an tâm làm nũng, an tâm ỷ lại.
“Trong tủ quần áo có treo tây trang ba mua cho con, mau đi thử đi.”
“Tây trang?”
“Tham dự hôn lễ dù sao cũng phải nghiêm trang một chút. Bảo bối của ba xuất sắc như vậy thì phải để cho người ta nhìn chứ. Nếu con mặc không vừa thì ba sẽ nói bọn họ sửa lại, con đi thay cho ba xem đi.”
Tưởng Thần gật đầu xoay người đi thay quần áo.
__________________