Chương 2236
“Ông cho rằng mình chết thì sẽ bình an vô sự? Tôi đã không còn là thiếu niên ngày trước, tra, điêu tra kỹ cho tôi, bât cứ ai câu kết với Lạc Tông Co, bắt hết lại cho tôi!” Dương Tiêu nhìn, chằm chằm thi thể Lạc Tông Cơ đã tắt thở, lạnh lùng nói.
Người càng sợ hãi điều gì thì sẽ càng che đậy điêu đó, gia đình Lạc Tông Cơ không biết chuyện này? Thực sự cho răng Dương Tiêu này là kẻ ngỗc sao?
“Vâng!” Những người phụ trách của Long Ảnh trong tỉnh Đông Hải cung kính nói.
Nhồ cỏ không nhỏ tận góc, gió xuân thối qua lại mọc lên!
Anh, Dương Tiêu sẽ không bao giờ cho phép sự việc như Đường Long xảy ra nữa.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, trong bệnh viện quý tộc số một Đông Hải.
Trên giường bệnh, Lý Minh Hiên nhìn Dương Tiêu cảm ơn: “Điện hạ, cảm ơn!”
Mặc dù Lý Minh Hiên là một người đàn ông cứng rắn, nhưng đã bị tra tấn đau đớn như vậy, cơ thê anh ấy đã không chịu nổi từ lâu rôi.
Trong bữa tiệc, Lý Minh Hiên đã nỏ mạnh hết đà, nhưng ý chí của Lý Minh Hiên rất đáng kinh ngạc, anh ấy đã kiên trì cho đên cuôi cùng.
“Đều là người mình cả, khách sáo với tôi làm gì?” Dương Tiêu mỉm cười.
Trong lòng Lý Minh Hiên xuất hiện một dòng chảy ấm áp, anh biết Dương Tiêu sẽ không bỏ anh, sẽ đích thân đên cứu anh.
Dương Tiêu lại nói: “Trong khoảng thời gian này hồi phục cho tốt, Lôi Đông đã biệt thân phận của tôi, ông ta sẽ không dám hôn với anh. Anh Ặ hãy coi Lôi Đông như thanh kiêm sắc bén trong tay, muôn làm gì thì làm.
Tôi còn có việc ở Đề Đô, tôi về Đề Đô trước!”
“Điện hạ, chú ý an toàn!” Lý Minh Hiên trịnh trọng nói.
“Ừ!” Dương Tiêu gật đầu.
Trò chuyện với Lý Minh Hiên đôi câu, Dương Tiêu bay về Đề Đô ngay trong đêm.
Vệ phía Đông [ Hải, Dương Tiêu đã không còn lo lắng, Lý Minh Hiên đã ngôi vững vị trí người đứng đầu nhà họ Lý ở Đông Hải, có Lý Minh Dương chăm sóc, không ai dám động đến Lý Minh Hiên.
Về phân Lôi Đồng, ông trùm sô một trong vùng xám Đông Hải. Hiện tại Lôi Đông đã biết anh là phó tông phụ trách Long Ảnh, cho Lôi Đông một trăm lá gan, ông ta cũng không dám có ý nghĩ xâu với Lý Minh Hiên.
Hơn nữa, trước khi rời đi, Dương Tiêu đã chào hỏi người phụ trách của Long Ảnh trong tỉnh Đông Hải, trong thời gian này hãy chú ý đên mọi động tính của nhà họ Lý ở Đông Hải. Một khi Lý Minh Hiên bị uy hiếp, Long Ảnh ở Đông Hải sẽ tắn công toàn lực.
Dù sao Long Ảnh cũng là người của chính phủ, không đên lúc cuôi cùng tốt nhật không nên huy động.
Khi đến Đề Đô thì trời đã sáng, đến bệnh viện, Đường Mộc Tuyêt đang nói chuyện phiêm với Tô Thiên Lung, trên bàn còn có bữa sáng.
“Hai người đẹp, dậy sớm như vậy?”
Dương Tiêu nói đùa.
“AI Anh Dương Tiêu, anh đã về rồi!”
Tô Thiên Lung ngạc nhiên nói.
Đường Mộc Tuyệt dịu dàng nhìn Dương Tiêu, cổ nhìn Dương Tiêu như đang nhìn người chồng ra ngoài làm việc, quan tâm nói: “Anh có mệt không, nếu không thì anh nằm xuống nghỉ ngơi một lúc đi!”
“Không sao, trạng thái không tệ lắm!”
Người càng sợ hãi điều gì thì sẽ càng che đậy điêu đó, gia đình Lạc Tông Cơ không biết chuyện này? Thực sự cho răng Dương Tiêu này là kẻ ngỗc sao?
“Vâng!” Những người phụ trách của Long Ảnh trong tỉnh Đông Hải cung kính nói.
Nhồ cỏ không nhỏ tận góc, gió xuân thối qua lại mọc lên!
Anh, Dương Tiêu sẽ không bao giờ cho phép sự việc như Đường Long xảy ra nữa.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, trong bệnh viện quý tộc số một Đông Hải.
Trên giường bệnh, Lý Minh Hiên nhìn Dương Tiêu cảm ơn: “Điện hạ, cảm ơn!”
Mặc dù Lý Minh Hiên là một người đàn ông cứng rắn, nhưng đã bị tra tấn đau đớn như vậy, cơ thê anh ấy đã không chịu nổi từ lâu rôi.
Trong bữa tiệc, Lý Minh Hiên đã nỏ mạnh hết đà, nhưng ý chí của Lý Minh Hiên rất đáng kinh ngạc, anh ấy đã kiên trì cho đên cuôi cùng.
“Đều là người mình cả, khách sáo với tôi làm gì?” Dương Tiêu mỉm cười.
Trong lòng Lý Minh Hiên xuất hiện một dòng chảy ấm áp, anh biết Dương Tiêu sẽ không bỏ anh, sẽ đích thân đên cứu anh.
Dương Tiêu lại nói: “Trong khoảng thời gian này hồi phục cho tốt, Lôi Đông đã biệt thân phận của tôi, ông ta sẽ không dám hôn với anh. Anh Ặ hãy coi Lôi Đông như thanh kiêm sắc bén trong tay, muôn làm gì thì làm.
Tôi còn có việc ở Đề Đô, tôi về Đề Đô trước!”
“Điện hạ, chú ý an toàn!” Lý Minh Hiên trịnh trọng nói.
“Ừ!” Dương Tiêu gật đầu.
Trò chuyện với Lý Minh Hiên đôi câu, Dương Tiêu bay về Đề Đô ngay trong đêm.
Vệ phía Đông [ Hải, Dương Tiêu đã không còn lo lắng, Lý Minh Hiên đã ngôi vững vị trí người đứng đầu nhà họ Lý ở Đông Hải, có Lý Minh Dương chăm sóc, không ai dám động đến Lý Minh Hiên.
Về phân Lôi Đồng, ông trùm sô một trong vùng xám Đông Hải. Hiện tại Lôi Đông đã biết anh là phó tông phụ trách Long Ảnh, cho Lôi Đông một trăm lá gan, ông ta cũng không dám có ý nghĩ xâu với Lý Minh Hiên.
Hơn nữa, trước khi rời đi, Dương Tiêu đã chào hỏi người phụ trách của Long Ảnh trong tỉnh Đông Hải, trong thời gian này hãy chú ý đên mọi động tính của nhà họ Lý ở Đông Hải. Một khi Lý Minh Hiên bị uy hiếp, Long Ảnh ở Đông Hải sẽ tắn công toàn lực.
Dù sao Long Ảnh cũng là người của chính phủ, không đên lúc cuôi cùng tốt nhật không nên huy động.
Khi đến Đề Đô thì trời đã sáng, đến bệnh viện, Đường Mộc Tuyêt đang nói chuyện phiêm với Tô Thiên Lung, trên bàn còn có bữa sáng.
“Hai người đẹp, dậy sớm như vậy?”
Dương Tiêu nói đùa.
“AI Anh Dương Tiêu, anh đã về rồi!”
Tô Thiên Lung ngạc nhiên nói.
Đường Mộc Tuyệt dịu dàng nhìn Dương Tiêu, cổ nhìn Dương Tiêu như đang nhìn người chồng ra ngoài làm việc, quan tâm nói: “Anh có mệt không, nếu không thì anh nằm xuống nghỉ ngơi một lúc đi!”
“Không sao, trạng thái không tệ lắm!”