Chương : 19
Buổi chiều tà đổ xuống đền Phong Thiền một màu sắc bi ai lãnh đạm. Chỉ trong thời gian ngắn mà ngôi làng Bách Điểu hiền hòa đã phải gánh chịu biết bao biến cố, tang thương chồng chất tang thương. Các bầy chim cũng sầu não không buồn chao lượn như những ngày tháng bình an từng có nữa.
Rất đông người quy tụ tại đây, nối gót nhau thành một hàng dài lũ lượt đến mãi tít xa. Cái chết của Minh Thế lão nhân như một cơn chấn động khắp mọi ngóc ngách trên toàn cõi mặt đất. Từ vương triều Đại Ly Quốc rộng lớn ở phương Bắc đến vùng đế chế Ngũ Quốc Phương Nam, mọi chủng tộc, mọi tầng lớp người,... không ai là không cảm thấy bàng hoàng và thương xót.
Hơn năm mươi năm qua, Minh Thế lão nhân đã chu du khắp nơi. Đi đến đâu, ông cũng tận tâm giúp đỡ, giải quyết những hiểm nguy, khó khăn cho mọi người, bất kể sang hèn, bất kể địa vị hay thậm chí là chính tà. Ông giúp những kẻ lầm lạc hoàn lương làm lại cuộc đời, ông đối nhân xử thế bằng cái tình mà hiếm ai trên cõi đời này có được. Vốn ban đầu, trên bước đường hành tẩu, ông không hề xưng tên tuổi. Nhưng sau những việc làm nghĩa hiệp của ông, nhân gian truyền nhau rằng ông chính là thần thánh từ trời sai đến, mang lại ánh sáng sự sống cho cõi trần. Từ đó, người ta đã gọi ông là Minh Thế, và cái mỹ danh ấy đã theo cùng ông suốt quãng đời còn lại, với đầy tự tôn kính, ngưỡng vọng của toàn thiên hạ.
Cứ thế trong nhiều ngày, người người lũ lượt kéo đến đền Phong Thiền để tiễn biệt ông, kẻ u sầu người khóc than, đông đúc vô cùng tận. Để tránh những náo loạn không đáng có, các đệ tử đã đề nghị khách viếng thăm chỉ đứng ngoài gian nhà thờ thắp hương rồi rời đi, nhường bước cho những khách đến sau. Dù đang rất đau thương nhưng hầu như mọi người đều cố gắng tuân thủ quy định, nhằm giữ gìn sự tôn nghiêm hết mực cho tang lễ. Duy chỉ có một cô gái dường như rất kích động, nàng vung tay đẩy ngã những đệ tử canh cửa, xông vào gục đầu lên quan tài mà khóc, miệng liên tục gọi:
- Thầy ơi, con đến rồi đây thầy ơi.
Hạ Du đứng gần quan sát, cô gái ăn mặc rất sang trọng. Gấm vóc trên người nàng là loại thượng hạng quý hiếm, không dễ gì có được, từ đó cho thấy thân thế chắc chắn không phải tầm thường. Lúc sau từ bên ngoài lại bước vào thêm một người phụ nữ dung mạo thập phần tú lệ, trông cử chỉ có vẻ là trưởng bối của nàng ta. Y thị ôm lấy nàng, nói:
- Này con, sao lại kích động như vậy, con phải tuân thủ quy định của đệ tử trong đền chứ.
- Đây là thầy của con mà dì - Cô gái nói trong tiếng khóc - Họ là đệ tử, chẳng lẽ con thì không? Bổn Công Chúa muốn vào đây gặp thầy, ai dám cản.
Lúc này Hạ Du mới nhận ra, kia chính là Nhã Ca Công Chúa của Ly Quốc. Nàng lớn hơn cậu và Quỳnh Anh mấy tháng, là vai sư thúc của hai người. Lúc còn nhỏ, Minh Thế lão nhân mỗi năm đều dẫn họ vào cung để luyện tập cùng nàng ta vài lần. Nhưng khi trưởng thành một chút thì Hạ Du và Quỳnh Anh lại thích hành tẩu bên ngoài nhiều hơn nên chẳng còn thường xuyên lui tới chốn kinh thành nữa. Cũng đã mấy năm không gặp lại nhau, dung mạo có phần đổi khác, thêm việc nàng ta từ lúc xông vào chỉ gục mặt trên quan tài mà khóc, do đó trong nhất thời Hạ Du không thể nào nhận ra.
Cậu đến gần đặt tay lên vai nàng, nói:
- Nhã Ca cô cô, thầy mất thì cũng đã mất rồi. Xin cô đừng quá đau lòng.
Nhã Ca nghe Hạ Du nói thì ngước mắt lên nhìn, ngờ ngợ hỏi:
- Có phải là sư điệt Hạ Du đó không?
- Vâng, là con đây - Hạ Du gật đầu, đáp
- Nói ta nghe, tại sao thầy lại mất. Là kẻ nào đã hại thầy? - Nhã Ca chộp lấy tay cậu mà hỏi, ánh mắt vẫn ướt đẫm xúc động.
- Sao cô biết? - Hạ Du ngạc nhiên
Vốn cậu không hề công bố việc Minh Thế lão nhân chết vì bị Lam Thiên giết mà chỉ loan tin ông mất do tuổi già sức yếu, dương thọ đã tận, hòng tránh những cơn náo động vô chừng từ những người yêu mến ông trong khắp thiên hạ. Vậy nên khi nghe Nhã Ca hỏi, cậu không khỏi bất ngờ. Nàng ta nói:
- Thầy vốn đang ở trong cung để giúp ta chuẩn bị cho lễ Đăng Cơ vào mùa đông năm tới; nhưng bỗng nhiên lại bảo ở đền có chuyện xảy ra, phải về gấp, còn nói chuyến này lành ít dữ nhiều. Ta đã định phái quân binh triều đình đi theo tương trợ mà thầy nhất quyết không chịu… Mau cho ta biết, thầy vì sao lại chết.
Nói rồi nàng lại thút thít khóc
- Có kẻ lập mưu muốn hại con và Quỳnh Anh, thầy vì giải cứu cho bọn con nên đã... - Hạ Du hạ giọng, nói.
- Hung thủ là ai? - Nhã Ca hỏi
- Hắn là… - Cổ họng Hạ Du bỗng nghẹn lại, cậu không hiểu vì sao lời muốn thốt ra lại khó khăn đến vậy.
- Là ai con nói đi - Nhã Ca giục
- Giáo chủ Hộ Thiên Thần Giáo,... tên là Lam Thiên - Hạ Du ngập ngừng đáp.
Người phụ nữ đứng cạnh Nhã Ca vẫn im lặng từ nãy giờ, nghe đến đây liền lên tiếng:
- Không thể đâu, không thể là người đó.
Y thị chính là Ngọc Huệ Quý Phi, dì của Nhã Ca. Hạ Du nghe y thị giọng điệu vô cùng quả quyết thì cũng đáp lời:
- Chính người đó đã thừa nhận...
- Chính miệng vị ấy đã thừa nhận sao? - Ngọc Huệ hỏi lại.
- Vâng - Hạ Du khẽ đáp
Nhã Ca nghe vậy liền vô cùng phẫn nộ, nàng nói:
- Hộ Thiên Thần Giáo vốn tự xem là những Chính Thần, lo việc duy trì quy luật ở nhân gian. Không ngờ lại làm ra chuyện ác độc như vậy. Hắn đang ở đâu, ta phải tìm hắn tính sổ.
- Con không biết - Hạ Du đáp
- Bình tĩnh đã Nhã Ca - Ngọc Huệ nói - Ta có niềm tin rằng trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình.
- Hạ Du đã nói chính hắn cũng thừa nhận mình là hung thủ, còn có ẩn tình gì nữa hả dì. Dựa vào đâu mà dì có niềm tin như vậy? - Nhã Ca nói
- Dựa vào… - Ngọc Huệ đang nói thì chợt ấp úng, y thị thở dài - Tóm lại dì vẫn nghĩ chuyện này không nên vội kết luận đâu. Con tốt nhất cũng đừng nóng nảy.
- Hay dì sợ con muốn trả thù mà không đủ sức? - Nhã Ca gạt nước mắt, nói - Dì yên tâm, sau khi đăng cơ làm Hoàng Đế, con sẽ chính thức là chủ nhân của bộ thánh vật Hỏa Liên Đăng. Với sức mạnh của nó, con há lại sợ mấy tên Giáo Chủ đó hay sao? Nợ máu phải trả bằng máu, rồi dì xem.
Nói đoạn, nàng ta quay sang Hạ Du, tiếp lời
- Con yên tâm, ta là công chúa đương triều, tương lai sẽ là nữ hoàng đế. Thầy của ta cũng chính là quý nhân của triều đình, là quốc sư của cả thiên hạ này. Nhất định ta sẽ không để thầy phải chết oan ức như vậy đâu.
Hạ Du không biết nói gì thêm, bèn khẽ đáp:
- Vâng!
- À, mà Quỳnh Anh đâu? Con vừa nói Quỳnh Anh cũng gặp nạn với con, cô bé đâu rồi? - Nhã Ca hỏi
- Quỳnh Anh trúng tà thuật nên còn bất tỉnh, nhưng tình hình không nghiêm trọng lắm đâu. Sau đám tang của thầy con sẽ tính tiếp. - Hạ Du đáp
- Ta có thể giúp gì cho các con không? - Nhã Ca hỏi
- Cô cứ yên tâm, bọn con tự lo được mà. - Hạ Du đáp
- Vậy thôi, ta hồi cung vậy. Nếu có tung tích của tên Lam Thiên đó, nhất định phải báo cho ta biết. - Nhã Ca nói.
Đoạn, nàng và Ngọc Huệ đến bên quan tài, thắp hương rồi vái lạy. Xong xuôi, cả hai cùng gạt đi dòng lệ thảm, từ biệt Hạ Du, lặng lẽ rời khỏi đền Phong Thiền. Khách viếng tang lễ ngày một đông dần, tiếng than khóc sầu thương vẫn cứ thế âm ỉ trong mọi ngóc ngách của ngôi làng Bách Điểu.
Bên gian trong đền, Thanh Tú vẫn lẳng lặng quan sát tình hình bên ngoài. Gã cũng không thể ngờ Minh Thế lão nhân lại đánh đổi mạng sống để phá hoại toàn bộ kế hoạch của gã. Nhưng thật ra mà nói, chuyện đã đến nước này, nếu ông không chết thì gã chắc chắn sẽ thân bại danh liệt. Tham vọng trở thành Chủ Tọa Đền Phong Thiền cũng không còn nữa.
Thanh Tú vịn vào lý do cánh tay bị thương và tâm thần chưa ổn định sau cú sốc vừa qua, để tránh phải tham gia túc trực trong tang lễ. Một phần gã vẫn còn cảm thấy ấm ức vì âm mưu mình dày công an bài bị thất bại, nên cũng không muốn trưng bản mặt u sầu giả tạo ra ngoài kia. Nhưng nguyên nhân chính vẫn là bởi Quỳnh Anh, nàng hiện là người duy nhất biết tỏng bộ mặt thật của gã. Nếu nàng tỉnh lại thì mọi thứ sẽ vô cùng rắc rối. Vậy nên mỗi buổi chiều, gã đều lẻn vào phòng của Quỳnh Anh bồi thêm bùa ngủ mê lên thân thể nàng, ngày qua ngày lại tăng cường độ lên một ít, để nó ăn dần ăn mòn khiến bộ não nàng từ từ kiệt quệ và sẽ không bao giờ có thể tỉnh lại nữa. Một cái chết lặng lẽ chẳng để lại chút dấu vết nào.
Chiều hôm nay cũng không ngoại lệ, Thanh Tú chậm rãi mở cửa phòng Quỳnh Anh bước vào. Nàng vẫn nằm bất động trên giường, đôi mắt nhắm nghiền, thần sắc tái nhợt. Gã tiến đến gần, tay trái đặt lên trán nàng, bắt đầu nhẩm chú để gieo thứ bùa quái ác kia.
Bất ngờ, Quỳnh Anh mở mắt lách đầu qua một bên rồi cuộn mình co giò đá thốc vào bụng Thanh Tú. Thanh Tú đột ngột bị tấn công không cách nào phòng thủ, liền bị ngã ngửa lên chiếc bàn gần đó. Chưa kịp định thần thì Quỳnh Anh lại tung thêm một cước đến. Gã nhanh chóng xoay mình né tránh rồi thủ thế quay lại trực tiếp đối kháng với nàng ta.
Dù đang bị băng bó một tay nhưng võ thuật cả đời của Thanh Tú hoàn toàn không phải đồ bỏ. Gã liên tục dồn những đòn công kích bạo liệt vào Quỳnh Anh, nhằm nhanh chóng khống chế, hạ gục nàng, kình lực phát ra thực sự khủng khiếp. Quỳnh Anh cũng không phải dạng vừa, tuy mới tỉnh dậy, sức khỏe chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng thân thủ lại vô cùng nhanh nhẹn. Nàng ta như một con rắn, vừa uốn mình uyển chuyển né tránh, vừa phản đòn trực diện vào điểm yếu nơi cánh tay bị thương của gã. Không ít lần gã toát hết mồ hôi lạnh vì suýt bị nàng hạ thủ. Nếu sức lực của nàng dồi dào như lúc bình thường, cục diện chắc chắn đã khác.
Giằng co qua lại không được bao lâu thì Quỳnh Anh đã bắt đầu thấm mệt và dần rơi vào thế hạ phong. Tính cách nàng vốn rất quật cường và cứng đầu, chỉ nghĩ bằng mọi cách chiến đấu tới cùng với địch thủ, đánh thắng mới hả dạ, mãi đến lúc thất thế rồi mới vội vã tìm đường thoái lui. Nàng tông cửa lao ra ngoài sân định chạy đi nhưng Thanh Tú đã nhanh hơn một bước. Gã phi thân theo đứng chặn trước mặt Quỳnh Anh, tay trái khẽ phất nhẹ.
Ngay lập tức, nàng cảm thấy cổ mình tê cứng, rồi đến hai tay, hay chân cũng từ từ mất dần cảm giác. Nàng đổ gục xuống, toàn thân đau đớn, mặt mày môi mắt bắt đầu thâm tím, quang cảnh xung quanh bỗng chốc quay cuồng rồi tối sầm lại.
Thanh Tú đạo nhân đã phóng ra một lúc ba cây kim chứa kịch độc vào cổ Quỳnh Anh. Gã lại gần nàng, cười hăng hắc đầy man rợ, nói:
- Không hổ là một trong những đệ tử tâm đắc của đền Phong Thiền, nhưng đáng tiếc, nếu con chịu ngoan ngoãn một tí thì đã có thể chết nhẹ nhàng hơn thế này. Giờ phải làm gì tiếp nào, ta nên đổ việc này cho ai đây. Hẳn rồi, thằng oắt đầu bạc nhiễu sự, tên gì nhỉ, Lam Thiên. Nó và lão già Minh Thế đã phá nát kế hoạch của ta. Nhưng không sao, sau khi chính thức làm chủ nhân đền Phong Thiền, sở hữu các cổ vật trong tay, ta thiếu gì cách để hồi sinh Long Cơ của ta nữa…
- Ngươi nói cứ như thằng đầu bạc này đã chết rồi, sẽ mặc ngươi làm gì thì làm vậy.
Thanh Tú giật mình quay lại, người vừa lên tiếng là một thanh niên tóc bạch kim, đôi mắt xanh ngọc tuyệt mỹ, khoác trên mình tấm áo choàng lông ngỗng trắng tinh như thể đang tỏa ra những vầng hào quang lấp lánh. Chính là Lam Thiên.
Y chẳng buồn quan tâm ánh mắt ngỡ ngàng của Thanh Tú, bước đến bên Quỳnh Anh xem xét tình hình.
"Trúng độc rất nặng, nếu không nhanh cứu thì nguy mất" - Lam Thiên thầm nghĩ - "Xin lỗi Quỳnh Anh, tôi sơ xuất quá"
Thật ra, Lam Thiên vốn đã có mặt tại đây vài hôm trước. Y chứng kiến rõ mọi thủ đoạn của Thanh Tú, nên cứ sau mỗi lần gã sang đánh bùa Quỳnh Anh, y lại âm thầm đi vào hóa giải và tiện tay thanh tẩy luôn phần nguyền rủa còn ăn sâu trước đó. Ngày hôm nay, Lam Thiên cũng định lặp lại việc làm tương tự, nhưng y lại mãi dõi theo Hạ Du nên đã rời khỏi sân phòng Quỳnh Anh mất một lúc. Ai ngờ chỉ mới trong khoảnh khắc ngắn ngủi thôi mà Thanh Tú đã kịp mò đến và ra tay hạ độc thủ với nàng tàn nhẫn như vậy. Giờ thì cớ sự đã rồi, Lam Thiên chỉ còn nước dốc hết sức mình mà cứu vãn.
Y cầm thanh ngọc tiêu Trấn Nhạc Đoạn Hồn thổi một đoạn nhạc. Từ dưới đất trỗi dậy những cánh tay ma quái tóm lấy chân Quỳnh Anh nhấc bổng lên cao, chốc ngược thân nàng xuống. Kế đến lại xuất hiện một con vật kì dị đen ngòm với năm sáu cái xúc tu mảnh như thân cây sậy. Nó đâm những cái xúc tu ấy xuyên qua hai cổ tay, hai khủy tay và hai cổ chân của nàng rồi nằm rạp trên mặt đất chờ đợi. Liền sau đó, Lam Thiên tiến đến, móng tay cái của y bỗng chốc mọc dài ra, vừa cứng vừa sắc nhọn như dao. Y kê lên cổ nàng cứa sâu một đoạn. Máu đen từ từ rỉ rả rồi tuôn tràn róc rách thành dòng xuống khoang miệng vừa há mở rộng ngoác của con quái thú. Nó nuốt trọn cả, không để rơi vãi một giọt nào. Những xúc tu của nó cũng bắt đầu co bóp phập phồng từng nhịp đều đặn.
Cảnh tượng kì dị đó là một phương pháp chữa trị đặc biệt trong thánh thuật của Lam Thiên, dùng tiếng nhạc triệu hồi lên một con Hấp Độc m Ty Trùng. Nguyên lý hoạt động của loài trùng này cũng khá đơn giản. Nó sẽ uống phần máu nhiễm độc của Quỳnh Anh, tiêu hóa hết chất độc rồi thải ra máu sạch bơm ngược vào các động mạch của nàng. Quá trình đó cứ lặp đi lặp lại đến khi trong khắp cơ thể lẫn lục phủ ngũ tạng của nàng không còn chất độc nữa mới thôi.
Được một lúc thì Lam Thiên bất chợt thay đổi tiết tấu, ngay lập tức một bóng người đen ngòm lượn lờ xuất hiện trong làn khói dày đặc, đón lấy Trấn Nhạc Đoạn Hồn, thay y tiếp tục thổi nhạc để điều khiển Hấp Độc m Ty Trùng chữa trị cho Quỳnh Anh. Còn y sau khi rảnh tay liền quay ngoắt sang hướng Thanh Tú, quắc mắt nhìn gã đầy thịnh nộ, rồi thình lình phóng người lao đến với dáng vẻ hung tợn như mãnh hổ.
Hai bên sườn Lam Thiên mọc ra thêm hai cánh tay nữa, vồ lấy tên đạo nhân đốn mạt kia. Y tấn công thần tốc tới nỗi Thanh Tú không có chút cơ hội phản kháng nào. Một cánh tay y tóm lấy cổ gã nhấc bổng lên cao, ba cánh tay còn lại xiết chặt tứ chi của gã nghe răng rắc, khiến gã phải thét lên vì đau đớn.
Lam Thiên ánh mắt hung bạo nhìn chòng chọc vào gã, nói:
- Tội ác của ngươi chắc ta không cần kể thêm nữa, ta cho ngươi trăn trối lời cuối.
Thanh Tú không kiểu tại sao lại òa khóc thảm thiết, hắn ta gom hết sức tàn mà gào lên ầm ĩ:
- Hạ Du,mau chạy đi. Hắn muốn giết Quỳnh Anh, hắn muốn giết con, để ta cản hắn, con chạy mau đi!
Lam Thiên nhếch miệng cười khẩy, lạnh lùng nói:
- Ngươi đã phí phạm cơ hội trăn trối vào những lời vô nghĩa rồi.
Dứt câu, y liền dồn kình lực xiết mạnh các ngón tay. Nghe rắc một tiếng, cổ Thanh Tú lập tức gãy trẹo qua một bên. Gã chết tươi ngay tại chỗ.
Lam Thiên khẽ rùng mình, bốn tay biến trở lại thành hai tay. Y quẳng xác Thanh Tú đánh bịch xuống đất, định đến xem tình hình của Quỳnh Anh như thế nào.
Nhưng bất chợt, y lặng người khi chạm phải một ánh mắt đang long lên vẻ cuồng nộ tột cùng, sự cuồng nộ mà không lời lẽ nào có thể diễn tả nổi. Đó chính là Hạ Du. Cậu đã nghe rõ từng câu từng chữ trong tiếng kêu gào cuối cùng của Thanh Tú.
Lam Thiên bình thản thả Quỳnh Anh nằm trên mặt đất, lòng yên tâm vì chất độc trong cơ thể nàng đã được thanh lọc hết. Y bước lui về sau, để mặc cho Hạ Du lần lượt chạy đến bên Quỳnh Anh, rồi quỳ gục trước thi thể Thanh Tú mà run lên những niềm oán hận chất chứa. Sau một khoảng lặng dài như vô tận, Hạ Du bắt đầu lên tiếng:
- Ngươi không thấy gớm tay sao Lam Thiên? Sát hại chừng đó người không làm ngươi thấy gớm tay sao?
- Cả đời ta đã giết qua hơn hàng trăm vạn sinh mạng rồi, thêm chừng đây thì có nghĩa lý gì? - Lam Thiên lạnh lùng đáp
- Hóa ra mạng người đối với loại ác thần như ngươi lại rẻ rúng đến vậy - Hạ Du cay đắng.
- Ta chỉ giết những người phải giết. Ngươi không hiểu chuyện, ta có giải thích thêm cũng bằng thừa - Lam Thiên trả lời buông xuôi.
Hạ Du đôi mắt không còn chút hy vọng, tiếp tục nói trong sự chua chát từ nơi cuống họng:
- Ta muốn ngươi xác nhận lần cuối, thái sư phụ có phải do ngươi giết không?
- Phải - Lam Thiên thản nhiên đáp
- Bác ba của ta có phải là do ngươi giết không?
- Như ngươi vừa thấy.
- Vết thương trên cổ Quỳnh Anh là do ngươi rạch?
- Phải
- Còn mấy trăm nhân mạng làng Mã Điền…
Lam Thiên thần sắc lãnh đạm, gật đầu xác nhận:
- Ngươi nghĩ sao thì nó là như vậy. Kể cũng buồn thật, không ngờ chúng ta lại có ngày hôm nay.
Hạ Du đưa đôi mắt mang đầy những cảm xúc hỗn tạp nhìn trừng trừng vào Lam Thiên, nói:
- Phải, buồn thật. Nếu đã đến nước này, thôi thì ta hãy mang tất cả nợ máu, kết liễu hết một lần đi.
Đoạn, Hạ Du từ từ đứng lên. Cậu mò tay vào áo lấy ra con dao bằng vàng mà hôm trước, Lam Thiên đã dùng để hạ sát Minh Thế lão nhân, lạnh lùng chỉa thẳng về phía y:
- Ngươi đã giết thái sư phụ của ta bằng chính con dao này. Bây giờ nợ máu sẽ trả bằng máu.
Dứt lời, Hạ Du phóng vụt tới bắt đầu vung dao tấn công Lam Thiên. Lam Thiên trụ chân lách người tránh né rồi giương bộ móng sắc nhọn, phản công vào giữa bụng cậu. Hạ Du lập tức thu tay về gạt đỡ, đồng thời tung một cước hòng đẩy lùi địch thủ, mở ra kẽ hỡ cho một đòn tấn công khác. Cả hai đều biết thực lực đối phương nên xuất chiêu rất thẳng tay, không hề có một phân nào nhân nhượng. Sân gạch bị những bước chân và những đòn đánh của họ xới lên tan nát. Cảnh vật xung quanh vì trận đánh ác liệt mà dần trở thành một mớ hỗn độn hoang tàn. Hạ Du và Lam Thiên cứ thế lao vào giao đấu với nhau mấy hiệp liền như hai con mãnh thú mang đầy oán thù và sát niệm.
Sau khi tránh được cú vung dao hiểm hóc của Hạ Du, Lam Thiên liền nhắm vào hàm bên trái của cậu giáng thẳng một trảo đến. Nhưng trong phút chốc, y lại đột nhiên thu các ngón tay về thành nắm đấm.
- "Cảnh tượng này, quen quá" - Lam Thiên thầm nghĩ. Ánh mắt y bỗng nhiên mơ màng, tâm trí như đang ngao du về với một vùng trời xa xôi vời vợi của quá khứ. Y nhớ về trận tỉ thỉ cá cược hôm nọ ở làng Mã Điền, khi cả hai vẫn còn là Sỹ Phú và Hải Nam.
Lúc đó cũng như lúc này, quả đấm ấy chỉ sượt ngang cằm Hạ Du một cái nhẹ rồi trật đi mất. Cú đánh hụt làm Lam Thiên loạng choạng, phải trụ chân quay một vòng để giữ thăng bằng. Y xoay người lại. Phải rồi, chính là thế trận này. Y nhắm đôi mắt đón chờ nắm đấm phản công của Hạ Du vào ngực mình như chính ngày hôm đó.
Nhưng mọi chuyện bây giờ đâu còn giống vậy nữa, trong bàn tay phải của Hạ Du lúc này là con dao vàng tẩm chất độc Đồ Thẩn Thánh Thủy và yểm Chú Tru Tiên.
Một tiếng phập khô khốc vang lên.
Lồng ngực trái của Lam Thiên bắt đầu rỉ máu.
Hai dòng nước mắt y bắt đầu chảy dài
Y chua xót cười nói:
- Tốt, đâm hay lắm, dứt khoát lắm.
Rồi y dồn lực vung tay đẩy Hạ Du văng lùi về sau. Lưỡi dao đang cắm lút cán trên ngực y cũng theo đó mà rút ra.
Máu từ vết thương tuôn trào xối xả, máu từ miệng cũng liên tục hộc ra òng ọc. Lam Thiên ngã gục, oằn người lăn lộn vật vã trên nền đất đỏ loang ướt đẫm. Toàn thân y bùng lên một cơn đau đớn quằn quại thấu tận xương tủy. Sự kết hợp giữa Đồ Thần Thánh Thủy và Tru Tiên Chú chính là cái chết thống khổ kinh hoàng mà không gì có thể so sánh được.
Hạ Du lững thững tiến đến, quỳ sụp xuống, nhẹ mà ôm lấy thân hình đang co giật rúm ró của Lam Thiên. Nước mắt bắt đầu chảy dài trên má, cậu khẽ thì thầm bằng một giọng nói đắng chát:
- Em đã từng hỏi tôi, liệu tôi có mơ ước riêng gì cho bản thân mình không... Giờ đây nếu có thể, tôi chỉ ước gì chúng ta được sống hết quãng đời còn lại ở làng Mã Điền. Tôi mãi là Sỹ Phú, em mãi là Hải Nam. Không cần quan tâm cái gì là Hộ Thiên Thần Giáo, cái gì là Đọa Thần Thạch… Nhưng mà hết rồi, hết thật rồi. Điều ước của tôi sẽ không bao giờ thành sự thật nữa, không bao giờ…
Nói đến đây, Hạ Du lại thất thần nhìn vào con dao vàng ướt đẫm máu vẫn đang cầm trong tay, cậu tiếp tục thì thầm:
- Nhát dao vừa rồi là tôi trả thù cho thái sư phụ, cho bác ba, và cho mấy trăm dân làng Mã Điền đã bị em giết hại… Còn nhát dao này …
Hạ Du vừa nói vừa trở lưỡi dao vào trong, từ từ kề lên cổ mình:
- … Nhát dao này,… tôi sẽ dành để trả cho điều quan trọng nhất đời tôi.
Rất đông người quy tụ tại đây, nối gót nhau thành một hàng dài lũ lượt đến mãi tít xa. Cái chết của Minh Thế lão nhân như một cơn chấn động khắp mọi ngóc ngách trên toàn cõi mặt đất. Từ vương triều Đại Ly Quốc rộng lớn ở phương Bắc đến vùng đế chế Ngũ Quốc Phương Nam, mọi chủng tộc, mọi tầng lớp người,... không ai là không cảm thấy bàng hoàng và thương xót.
Hơn năm mươi năm qua, Minh Thế lão nhân đã chu du khắp nơi. Đi đến đâu, ông cũng tận tâm giúp đỡ, giải quyết những hiểm nguy, khó khăn cho mọi người, bất kể sang hèn, bất kể địa vị hay thậm chí là chính tà. Ông giúp những kẻ lầm lạc hoàn lương làm lại cuộc đời, ông đối nhân xử thế bằng cái tình mà hiếm ai trên cõi đời này có được. Vốn ban đầu, trên bước đường hành tẩu, ông không hề xưng tên tuổi. Nhưng sau những việc làm nghĩa hiệp của ông, nhân gian truyền nhau rằng ông chính là thần thánh từ trời sai đến, mang lại ánh sáng sự sống cho cõi trần. Từ đó, người ta đã gọi ông là Minh Thế, và cái mỹ danh ấy đã theo cùng ông suốt quãng đời còn lại, với đầy tự tôn kính, ngưỡng vọng của toàn thiên hạ.
Cứ thế trong nhiều ngày, người người lũ lượt kéo đến đền Phong Thiền để tiễn biệt ông, kẻ u sầu người khóc than, đông đúc vô cùng tận. Để tránh những náo loạn không đáng có, các đệ tử đã đề nghị khách viếng thăm chỉ đứng ngoài gian nhà thờ thắp hương rồi rời đi, nhường bước cho những khách đến sau. Dù đang rất đau thương nhưng hầu như mọi người đều cố gắng tuân thủ quy định, nhằm giữ gìn sự tôn nghiêm hết mực cho tang lễ. Duy chỉ có một cô gái dường như rất kích động, nàng vung tay đẩy ngã những đệ tử canh cửa, xông vào gục đầu lên quan tài mà khóc, miệng liên tục gọi:
- Thầy ơi, con đến rồi đây thầy ơi.
Hạ Du đứng gần quan sát, cô gái ăn mặc rất sang trọng. Gấm vóc trên người nàng là loại thượng hạng quý hiếm, không dễ gì có được, từ đó cho thấy thân thế chắc chắn không phải tầm thường. Lúc sau từ bên ngoài lại bước vào thêm một người phụ nữ dung mạo thập phần tú lệ, trông cử chỉ có vẻ là trưởng bối của nàng ta. Y thị ôm lấy nàng, nói:
- Này con, sao lại kích động như vậy, con phải tuân thủ quy định của đệ tử trong đền chứ.
- Đây là thầy của con mà dì - Cô gái nói trong tiếng khóc - Họ là đệ tử, chẳng lẽ con thì không? Bổn Công Chúa muốn vào đây gặp thầy, ai dám cản.
Lúc này Hạ Du mới nhận ra, kia chính là Nhã Ca Công Chúa của Ly Quốc. Nàng lớn hơn cậu và Quỳnh Anh mấy tháng, là vai sư thúc của hai người. Lúc còn nhỏ, Minh Thế lão nhân mỗi năm đều dẫn họ vào cung để luyện tập cùng nàng ta vài lần. Nhưng khi trưởng thành một chút thì Hạ Du và Quỳnh Anh lại thích hành tẩu bên ngoài nhiều hơn nên chẳng còn thường xuyên lui tới chốn kinh thành nữa. Cũng đã mấy năm không gặp lại nhau, dung mạo có phần đổi khác, thêm việc nàng ta từ lúc xông vào chỉ gục mặt trên quan tài mà khóc, do đó trong nhất thời Hạ Du không thể nào nhận ra.
Cậu đến gần đặt tay lên vai nàng, nói:
- Nhã Ca cô cô, thầy mất thì cũng đã mất rồi. Xin cô đừng quá đau lòng.
Nhã Ca nghe Hạ Du nói thì ngước mắt lên nhìn, ngờ ngợ hỏi:
- Có phải là sư điệt Hạ Du đó không?
- Vâng, là con đây - Hạ Du gật đầu, đáp
- Nói ta nghe, tại sao thầy lại mất. Là kẻ nào đã hại thầy? - Nhã Ca chộp lấy tay cậu mà hỏi, ánh mắt vẫn ướt đẫm xúc động.
- Sao cô biết? - Hạ Du ngạc nhiên
Vốn cậu không hề công bố việc Minh Thế lão nhân chết vì bị Lam Thiên giết mà chỉ loan tin ông mất do tuổi già sức yếu, dương thọ đã tận, hòng tránh những cơn náo động vô chừng từ những người yêu mến ông trong khắp thiên hạ. Vậy nên khi nghe Nhã Ca hỏi, cậu không khỏi bất ngờ. Nàng ta nói:
- Thầy vốn đang ở trong cung để giúp ta chuẩn bị cho lễ Đăng Cơ vào mùa đông năm tới; nhưng bỗng nhiên lại bảo ở đền có chuyện xảy ra, phải về gấp, còn nói chuyến này lành ít dữ nhiều. Ta đã định phái quân binh triều đình đi theo tương trợ mà thầy nhất quyết không chịu… Mau cho ta biết, thầy vì sao lại chết.
Nói rồi nàng lại thút thít khóc
- Có kẻ lập mưu muốn hại con và Quỳnh Anh, thầy vì giải cứu cho bọn con nên đã... - Hạ Du hạ giọng, nói.
- Hung thủ là ai? - Nhã Ca hỏi
- Hắn là… - Cổ họng Hạ Du bỗng nghẹn lại, cậu không hiểu vì sao lời muốn thốt ra lại khó khăn đến vậy.
- Là ai con nói đi - Nhã Ca giục
- Giáo chủ Hộ Thiên Thần Giáo,... tên là Lam Thiên - Hạ Du ngập ngừng đáp.
Người phụ nữ đứng cạnh Nhã Ca vẫn im lặng từ nãy giờ, nghe đến đây liền lên tiếng:
- Không thể đâu, không thể là người đó.
Y thị chính là Ngọc Huệ Quý Phi, dì của Nhã Ca. Hạ Du nghe y thị giọng điệu vô cùng quả quyết thì cũng đáp lời:
- Chính người đó đã thừa nhận...
- Chính miệng vị ấy đã thừa nhận sao? - Ngọc Huệ hỏi lại.
- Vâng - Hạ Du khẽ đáp
Nhã Ca nghe vậy liền vô cùng phẫn nộ, nàng nói:
- Hộ Thiên Thần Giáo vốn tự xem là những Chính Thần, lo việc duy trì quy luật ở nhân gian. Không ngờ lại làm ra chuyện ác độc như vậy. Hắn đang ở đâu, ta phải tìm hắn tính sổ.
- Con không biết - Hạ Du đáp
- Bình tĩnh đã Nhã Ca - Ngọc Huệ nói - Ta có niềm tin rằng trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình.
- Hạ Du đã nói chính hắn cũng thừa nhận mình là hung thủ, còn có ẩn tình gì nữa hả dì. Dựa vào đâu mà dì có niềm tin như vậy? - Nhã Ca nói
- Dựa vào… - Ngọc Huệ đang nói thì chợt ấp úng, y thị thở dài - Tóm lại dì vẫn nghĩ chuyện này không nên vội kết luận đâu. Con tốt nhất cũng đừng nóng nảy.
- Hay dì sợ con muốn trả thù mà không đủ sức? - Nhã Ca gạt nước mắt, nói - Dì yên tâm, sau khi đăng cơ làm Hoàng Đế, con sẽ chính thức là chủ nhân của bộ thánh vật Hỏa Liên Đăng. Với sức mạnh của nó, con há lại sợ mấy tên Giáo Chủ đó hay sao? Nợ máu phải trả bằng máu, rồi dì xem.
Nói đoạn, nàng ta quay sang Hạ Du, tiếp lời
- Con yên tâm, ta là công chúa đương triều, tương lai sẽ là nữ hoàng đế. Thầy của ta cũng chính là quý nhân của triều đình, là quốc sư của cả thiên hạ này. Nhất định ta sẽ không để thầy phải chết oan ức như vậy đâu.
Hạ Du không biết nói gì thêm, bèn khẽ đáp:
- Vâng!
- À, mà Quỳnh Anh đâu? Con vừa nói Quỳnh Anh cũng gặp nạn với con, cô bé đâu rồi? - Nhã Ca hỏi
- Quỳnh Anh trúng tà thuật nên còn bất tỉnh, nhưng tình hình không nghiêm trọng lắm đâu. Sau đám tang của thầy con sẽ tính tiếp. - Hạ Du đáp
- Ta có thể giúp gì cho các con không? - Nhã Ca hỏi
- Cô cứ yên tâm, bọn con tự lo được mà. - Hạ Du đáp
- Vậy thôi, ta hồi cung vậy. Nếu có tung tích của tên Lam Thiên đó, nhất định phải báo cho ta biết. - Nhã Ca nói.
Đoạn, nàng và Ngọc Huệ đến bên quan tài, thắp hương rồi vái lạy. Xong xuôi, cả hai cùng gạt đi dòng lệ thảm, từ biệt Hạ Du, lặng lẽ rời khỏi đền Phong Thiền. Khách viếng tang lễ ngày một đông dần, tiếng than khóc sầu thương vẫn cứ thế âm ỉ trong mọi ngóc ngách của ngôi làng Bách Điểu.
Bên gian trong đền, Thanh Tú vẫn lẳng lặng quan sát tình hình bên ngoài. Gã cũng không thể ngờ Minh Thế lão nhân lại đánh đổi mạng sống để phá hoại toàn bộ kế hoạch của gã. Nhưng thật ra mà nói, chuyện đã đến nước này, nếu ông không chết thì gã chắc chắn sẽ thân bại danh liệt. Tham vọng trở thành Chủ Tọa Đền Phong Thiền cũng không còn nữa.
Thanh Tú vịn vào lý do cánh tay bị thương và tâm thần chưa ổn định sau cú sốc vừa qua, để tránh phải tham gia túc trực trong tang lễ. Một phần gã vẫn còn cảm thấy ấm ức vì âm mưu mình dày công an bài bị thất bại, nên cũng không muốn trưng bản mặt u sầu giả tạo ra ngoài kia. Nhưng nguyên nhân chính vẫn là bởi Quỳnh Anh, nàng hiện là người duy nhất biết tỏng bộ mặt thật của gã. Nếu nàng tỉnh lại thì mọi thứ sẽ vô cùng rắc rối. Vậy nên mỗi buổi chiều, gã đều lẻn vào phòng của Quỳnh Anh bồi thêm bùa ngủ mê lên thân thể nàng, ngày qua ngày lại tăng cường độ lên một ít, để nó ăn dần ăn mòn khiến bộ não nàng từ từ kiệt quệ và sẽ không bao giờ có thể tỉnh lại nữa. Một cái chết lặng lẽ chẳng để lại chút dấu vết nào.
Chiều hôm nay cũng không ngoại lệ, Thanh Tú chậm rãi mở cửa phòng Quỳnh Anh bước vào. Nàng vẫn nằm bất động trên giường, đôi mắt nhắm nghiền, thần sắc tái nhợt. Gã tiến đến gần, tay trái đặt lên trán nàng, bắt đầu nhẩm chú để gieo thứ bùa quái ác kia.
Bất ngờ, Quỳnh Anh mở mắt lách đầu qua một bên rồi cuộn mình co giò đá thốc vào bụng Thanh Tú. Thanh Tú đột ngột bị tấn công không cách nào phòng thủ, liền bị ngã ngửa lên chiếc bàn gần đó. Chưa kịp định thần thì Quỳnh Anh lại tung thêm một cước đến. Gã nhanh chóng xoay mình né tránh rồi thủ thế quay lại trực tiếp đối kháng với nàng ta.
Dù đang bị băng bó một tay nhưng võ thuật cả đời của Thanh Tú hoàn toàn không phải đồ bỏ. Gã liên tục dồn những đòn công kích bạo liệt vào Quỳnh Anh, nhằm nhanh chóng khống chế, hạ gục nàng, kình lực phát ra thực sự khủng khiếp. Quỳnh Anh cũng không phải dạng vừa, tuy mới tỉnh dậy, sức khỏe chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng thân thủ lại vô cùng nhanh nhẹn. Nàng ta như một con rắn, vừa uốn mình uyển chuyển né tránh, vừa phản đòn trực diện vào điểm yếu nơi cánh tay bị thương của gã. Không ít lần gã toát hết mồ hôi lạnh vì suýt bị nàng hạ thủ. Nếu sức lực của nàng dồi dào như lúc bình thường, cục diện chắc chắn đã khác.
Giằng co qua lại không được bao lâu thì Quỳnh Anh đã bắt đầu thấm mệt và dần rơi vào thế hạ phong. Tính cách nàng vốn rất quật cường và cứng đầu, chỉ nghĩ bằng mọi cách chiến đấu tới cùng với địch thủ, đánh thắng mới hả dạ, mãi đến lúc thất thế rồi mới vội vã tìm đường thoái lui. Nàng tông cửa lao ra ngoài sân định chạy đi nhưng Thanh Tú đã nhanh hơn một bước. Gã phi thân theo đứng chặn trước mặt Quỳnh Anh, tay trái khẽ phất nhẹ.
Ngay lập tức, nàng cảm thấy cổ mình tê cứng, rồi đến hai tay, hay chân cũng từ từ mất dần cảm giác. Nàng đổ gục xuống, toàn thân đau đớn, mặt mày môi mắt bắt đầu thâm tím, quang cảnh xung quanh bỗng chốc quay cuồng rồi tối sầm lại.
Thanh Tú đạo nhân đã phóng ra một lúc ba cây kim chứa kịch độc vào cổ Quỳnh Anh. Gã lại gần nàng, cười hăng hắc đầy man rợ, nói:
- Không hổ là một trong những đệ tử tâm đắc của đền Phong Thiền, nhưng đáng tiếc, nếu con chịu ngoan ngoãn một tí thì đã có thể chết nhẹ nhàng hơn thế này. Giờ phải làm gì tiếp nào, ta nên đổ việc này cho ai đây. Hẳn rồi, thằng oắt đầu bạc nhiễu sự, tên gì nhỉ, Lam Thiên. Nó và lão già Minh Thế đã phá nát kế hoạch của ta. Nhưng không sao, sau khi chính thức làm chủ nhân đền Phong Thiền, sở hữu các cổ vật trong tay, ta thiếu gì cách để hồi sinh Long Cơ của ta nữa…
- Ngươi nói cứ như thằng đầu bạc này đã chết rồi, sẽ mặc ngươi làm gì thì làm vậy.
Thanh Tú giật mình quay lại, người vừa lên tiếng là một thanh niên tóc bạch kim, đôi mắt xanh ngọc tuyệt mỹ, khoác trên mình tấm áo choàng lông ngỗng trắng tinh như thể đang tỏa ra những vầng hào quang lấp lánh. Chính là Lam Thiên.
Y chẳng buồn quan tâm ánh mắt ngỡ ngàng của Thanh Tú, bước đến bên Quỳnh Anh xem xét tình hình.
"Trúng độc rất nặng, nếu không nhanh cứu thì nguy mất" - Lam Thiên thầm nghĩ - "Xin lỗi Quỳnh Anh, tôi sơ xuất quá"
Thật ra, Lam Thiên vốn đã có mặt tại đây vài hôm trước. Y chứng kiến rõ mọi thủ đoạn của Thanh Tú, nên cứ sau mỗi lần gã sang đánh bùa Quỳnh Anh, y lại âm thầm đi vào hóa giải và tiện tay thanh tẩy luôn phần nguyền rủa còn ăn sâu trước đó. Ngày hôm nay, Lam Thiên cũng định lặp lại việc làm tương tự, nhưng y lại mãi dõi theo Hạ Du nên đã rời khỏi sân phòng Quỳnh Anh mất một lúc. Ai ngờ chỉ mới trong khoảnh khắc ngắn ngủi thôi mà Thanh Tú đã kịp mò đến và ra tay hạ độc thủ với nàng tàn nhẫn như vậy. Giờ thì cớ sự đã rồi, Lam Thiên chỉ còn nước dốc hết sức mình mà cứu vãn.
Y cầm thanh ngọc tiêu Trấn Nhạc Đoạn Hồn thổi một đoạn nhạc. Từ dưới đất trỗi dậy những cánh tay ma quái tóm lấy chân Quỳnh Anh nhấc bổng lên cao, chốc ngược thân nàng xuống. Kế đến lại xuất hiện một con vật kì dị đen ngòm với năm sáu cái xúc tu mảnh như thân cây sậy. Nó đâm những cái xúc tu ấy xuyên qua hai cổ tay, hai khủy tay và hai cổ chân của nàng rồi nằm rạp trên mặt đất chờ đợi. Liền sau đó, Lam Thiên tiến đến, móng tay cái của y bỗng chốc mọc dài ra, vừa cứng vừa sắc nhọn như dao. Y kê lên cổ nàng cứa sâu một đoạn. Máu đen từ từ rỉ rả rồi tuôn tràn róc rách thành dòng xuống khoang miệng vừa há mở rộng ngoác của con quái thú. Nó nuốt trọn cả, không để rơi vãi một giọt nào. Những xúc tu của nó cũng bắt đầu co bóp phập phồng từng nhịp đều đặn.
Cảnh tượng kì dị đó là một phương pháp chữa trị đặc biệt trong thánh thuật của Lam Thiên, dùng tiếng nhạc triệu hồi lên một con Hấp Độc m Ty Trùng. Nguyên lý hoạt động của loài trùng này cũng khá đơn giản. Nó sẽ uống phần máu nhiễm độc của Quỳnh Anh, tiêu hóa hết chất độc rồi thải ra máu sạch bơm ngược vào các động mạch của nàng. Quá trình đó cứ lặp đi lặp lại đến khi trong khắp cơ thể lẫn lục phủ ngũ tạng của nàng không còn chất độc nữa mới thôi.
Được một lúc thì Lam Thiên bất chợt thay đổi tiết tấu, ngay lập tức một bóng người đen ngòm lượn lờ xuất hiện trong làn khói dày đặc, đón lấy Trấn Nhạc Đoạn Hồn, thay y tiếp tục thổi nhạc để điều khiển Hấp Độc m Ty Trùng chữa trị cho Quỳnh Anh. Còn y sau khi rảnh tay liền quay ngoắt sang hướng Thanh Tú, quắc mắt nhìn gã đầy thịnh nộ, rồi thình lình phóng người lao đến với dáng vẻ hung tợn như mãnh hổ.
Hai bên sườn Lam Thiên mọc ra thêm hai cánh tay nữa, vồ lấy tên đạo nhân đốn mạt kia. Y tấn công thần tốc tới nỗi Thanh Tú không có chút cơ hội phản kháng nào. Một cánh tay y tóm lấy cổ gã nhấc bổng lên cao, ba cánh tay còn lại xiết chặt tứ chi của gã nghe răng rắc, khiến gã phải thét lên vì đau đớn.
Lam Thiên ánh mắt hung bạo nhìn chòng chọc vào gã, nói:
- Tội ác của ngươi chắc ta không cần kể thêm nữa, ta cho ngươi trăn trối lời cuối.
Thanh Tú không kiểu tại sao lại òa khóc thảm thiết, hắn ta gom hết sức tàn mà gào lên ầm ĩ:
- Hạ Du,mau chạy đi. Hắn muốn giết Quỳnh Anh, hắn muốn giết con, để ta cản hắn, con chạy mau đi!
Lam Thiên nhếch miệng cười khẩy, lạnh lùng nói:
- Ngươi đã phí phạm cơ hội trăn trối vào những lời vô nghĩa rồi.
Dứt câu, y liền dồn kình lực xiết mạnh các ngón tay. Nghe rắc một tiếng, cổ Thanh Tú lập tức gãy trẹo qua một bên. Gã chết tươi ngay tại chỗ.
Lam Thiên khẽ rùng mình, bốn tay biến trở lại thành hai tay. Y quẳng xác Thanh Tú đánh bịch xuống đất, định đến xem tình hình của Quỳnh Anh như thế nào.
Nhưng bất chợt, y lặng người khi chạm phải một ánh mắt đang long lên vẻ cuồng nộ tột cùng, sự cuồng nộ mà không lời lẽ nào có thể diễn tả nổi. Đó chính là Hạ Du. Cậu đã nghe rõ từng câu từng chữ trong tiếng kêu gào cuối cùng của Thanh Tú.
Lam Thiên bình thản thả Quỳnh Anh nằm trên mặt đất, lòng yên tâm vì chất độc trong cơ thể nàng đã được thanh lọc hết. Y bước lui về sau, để mặc cho Hạ Du lần lượt chạy đến bên Quỳnh Anh, rồi quỳ gục trước thi thể Thanh Tú mà run lên những niềm oán hận chất chứa. Sau một khoảng lặng dài như vô tận, Hạ Du bắt đầu lên tiếng:
- Ngươi không thấy gớm tay sao Lam Thiên? Sát hại chừng đó người không làm ngươi thấy gớm tay sao?
- Cả đời ta đã giết qua hơn hàng trăm vạn sinh mạng rồi, thêm chừng đây thì có nghĩa lý gì? - Lam Thiên lạnh lùng đáp
- Hóa ra mạng người đối với loại ác thần như ngươi lại rẻ rúng đến vậy - Hạ Du cay đắng.
- Ta chỉ giết những người phải giết. Ngươi không hiểu chuyện, ta có giải thích thêm cũng bằng thừa - Lam Thiên trả lời buông xuôi.
Hạ Du đôi mắt không còn chút hy vọng, tiếp tục nói trong sự chua chát từ nơi cuống họng:
- Ta muốn ngươi xác nhận lần cuối, thái sư phụ có phải do ngươi giết không?
- Phải - Lam Thiên thản nhiên đáp
- Bác ba của ta có phải là do ngươi giết không?
- Như ngươi vừa thấy.
- Vết thương trên cổ Quỳnh Anh là do ngươi rạch?
- Phải
- Còn mấy trăm nhân mạng làng Mã Điền…
Lam Thiên thần sắc lãnh đạm, gật đầu xác nhận:
- Ngươi nghĩ sao thì nó là như vậy. Kể cũng buồn thật, không ngờ chúng ta lại có ngày hôm nay.
Hạ Du đưa đôi mắt mang đầy những cảm xúc hỗn tạp nhìn trừng trừng vào Lam Thiên, nói:
- Phải, buồn thật. Nếu đã đến nước này, thôi thì ta hãy mang tất cả nợ máu, kết liễu hết một lần đi.
Đoạn, Hạ Du từ từ đứng lên. Cậu mò tay vào áo lấy ra con dao bằng vàng mà hôm trước, Lam Thiên đã dùng để hạ sát Minh Thế lão nhân, lạnh lùng chỉa thẳng về phía y:
- Ngươi đã giết thái sư phụ của ta bằng chính con dao này. Bây giờ nợ máu sẽ trả bằng máu.
Dứt lời, Hạ Du phóng vụt tới bắt đầu vung dao tấn công Lam Thiên. Lam Thiên trụ chân lách người tránh né rồi giương bộ móng sắc nhọn, phản công vào giữa bụng cậu. Hạ Du lập tức thu tay về gạt đỡ, đồng thời tung một cước hòng đẩy lùi địch thủ, mở ra kẽ hỡ cho một đòn tấn công khác. Cả hai đều biết thực lực đối phương nên xuất chiêu rất thẳng tay, không hề có một phân nào nhân nhượng. Sân gạch bị những bước chân và những đòn đánh của họ xới lên tan nát. Cảnh vật xung quanh vì trận đánh ác liệt mà dần trở thành một mớ hỗn độn hoang tàn. Hạ Du và Lam Thiên cứ thế lao vào giao đấu với nhau mấy hiệp liền như hai con mãnh thú mang đầy oán thù và sát niệm.
Sau khi tránh được cú vung dao hiểm hóc của Hạ Du, Lam Thiên liền nhắm vào hàm bên trái của cậu giáng thẳng một trảo đến. Nhưng trong phút chốc, y lại đột nhiên thu các ngón tay về thành nắm đấm.
- "Cảnh tượng này, quen quá" - Lam Thiên thầm nghĩ. Ánh mắt y bỗng nhiên mơ màng, tâm trí như đang ngao du về với một vùng trời xa xôi vời vợi của quá khứ. Y nhớ về trận tỉ thỉ cá cược hôm nọ ở làng Mã Điền, khi cả hai vẫn còn là Sỹ Phú và Hải Nam.
Lúc đó cũng như lúc này, quả đấm ấy chỉ sượt ngang cằm Hạ Du một cái nhẹ rồi trật đi mất. Cú đánh hụt làm Lam Thiên loạng choạng, phải trụ chân quay một vòng để giữ thăng bằng. Y xoay người lại. Phải rồi, chính là thế trận này. Y nhắm đôi mắt đón chờ nắm đấm phản công của Hạ Du vào ngực mình như chính ngày hôm đó.
Nhưng mọi chuyện bây giờ đâu còn giống vậy nữa, trong bàn tay phải của Hạ Du lúc này là con dao vàng tẩm chất độc Đồ Thẩn Thánh Thủy và yểm Chú Tru Tiên.
Một tiếng phập khô khốc vang lên.
Lồng ngực trái của Lam Thiên bắt đầu rỉ máu.
Hai dòng nước mắt y bắt đầu chảy dài
Y chua xót cười nói:
- Tốt, đâm hay lắm, dứt khoát lắm.
Rồi y dồn lực vung tay đẩy Hạ Du văng lùi về sau. Lưỡi dao đang cắm lút cán trên ngực y cũng theo đó mà rút ra.
Máu từ vết thương tuôn trào xối xả, máu từ miệng cũng liên tục hộc ra òng ọc. Lam Thiên ngã gục, oằn người lăn lộn vật vã trên nền đất đỏ loang ướt đẫm. Toàn thân y bùng lên một cơn đau đớn quằn quại thấu tận xương tủy. Sự kết hợp giữa Đồ Thần Thánh Thủy và Tru Tiên Chú chính là cái chết thống khổ kinh hoàng mà không gì có thể so sánh được.
Hạ Du lững thững tiến đến, quỳ sụp xuống, nhẹ mà ôm lấy thân hình đang co giật rúm ró của Lam Thiên. Nước mắt bắt đầu chảy dài trên má, cậu khẽ thì thầm bằng một giọng nói đắng chát:
- Em đã từng hỏi tôi, liệu tôi có mơ ước riêng gì cho bản thân mình không... Giờ đây nếu có thể, tôi chỉ ước gì chúng ta được sống hết quãng đời còn lại ở làng Mã Điền. Tôi mãi là Sỹ Phú, em mãi là Hải Nam. Không cần quan tâm cái gì là Hộ Thiên Thần Giáo, cái gì là Đọa Thần Thạch… Nhưng mà hết rồi, hết thật rồi. Điều ước của tôi sẽ không bao giờ thành sự thật nữa, không bao giờ…
Nói đến đây, Hạ Du lại thất thần nhìn vào con dao vàng ướt đẫm máu vẫn đang cầm trong tay, cậu tiếp tục thì thầm:
- Nhát dao vừa rồi là tôi trả thù cho thái sư phụ, cho bác ba, và cho mấy trăm dân làng Mã Điền đã bị em giết hại… Còn nhát dao này …
Hạ Du vừa nói vừa trở lưỡi dao vào trong, từ từ kề lên cổ mình:
- … Nhát dao này,… tôi sẽ dành để trả cho điều quan trọng nhất đời tôi.