Chương 3: Thể chất Vua châu Âu
"Èo, mệt vỡi, làm xong cái nhiệm vụ [Giết chết Vua Sói Hoang] này, chúng ta cũng lên được cấp 10 rồi!" Phụng Thiên vui vẻ nói, "Sau khi lên cấp 10 thì có thể tới Chủ thành, cũng có thể vào phó bản, nếu qua cửa còn được không ít đồ ngon đâu!"
"Đúng vậy! Có khi bọn mình còn có cơ hội giành lấy thành tựu qua cửa ấy chứ!" Nhiễm Kỳ cũng nóng lòng muốn thử, giờ cậu gần như chắc chắn game 《Ma Vực》 này y hệt 《Ma Vực》 cậu chơi kiếp trước, bằng vào sự quen thuộc với phó bản và cơ chế BOSS của cậu, ý định giành lấy thành tựu qua cửa có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Hầy, mở hack to quá, cậu cũng hơi bị ngượng í...... Hí hí hí......
"Ha ha ha, có mộng tưởng là tốt, chúng ta vẫn nên chuẩn bị thăng cấp trước đã! Đi đi đi! Đánh Vua Sói Hoang đi!" Phụng Thiên nắm tay ý cố lên, "Vua Sói Hoang là quái Tinh anh, coi như con BOSS nhỏ, bọn mình nên mua chút thuốc nước hồi phục này. Đòn tấn công của Vua Sói Hoang Dã có hiệu ứng xé rách, trường hợp bị vồ cắn sẽ chảy máu liên tục, hơn nữa khi lượng máu của nó hạ xuống 30% sẽ Cuồng bạo, đến khi đó lỡ mà trúng một chiêu bạo kích, miểu sát chúng ta liền xong đời, cái mùi chết chóc cũng không dễ chịu đâu."
Khi Phụng Thiên kiểm tra nội bộ từng nếm mùi đau khổ bởi Vua Sói Hoang, cho nên lần này cực kì cẩn thận.
Tuy Mục sư có kĩ năng trị liệu, song một mặt trước khi thi pháp cần có thời gian ngâm xướng, mặt khác kĩ năng cũng có thời gian làm lạnh, lỡ mà Vua Sói Hoang quăng một chiêu bạo kích đúng lúc bọn họ đang chờ CD hay đang ngâm xướng, vậy họ cũng chỉ còn đường chết.
"Ông nói đúng, mình mua chút đồ phòng bị đi." Nhiễm Kỳ rất tán thành ý kiến của Phụng Thiên, suy cho cùng hậu quả khi chết trong game này quá nặng nề, mạng nhỏ vẫn rất quan trọng, an toàn là ưu tiên hàng đầu.
Hai người vào cửa hàng đạo cụ, tìm thấy người bán thuốc, mở giao diện mua hàng ra thì không nhịn được líu lưỡi. Chỗ người bán thuốc tổng cộng có ba loại thuốc hồi phục [Thuốc hồi máu sơ cấp][Thuốc hồi mana sơ cấp][Thuốc Thể lực sơ cấp], giá mỗi loại thuốc đều là 20 đồng.
"Ôi trời, sao mà đắt thế!" Phụng Thiên nhịn hết nổi kêu rên.
"Ầy, mua đi, mạng nhỏ quan trọng."
Hai tên đỗ nghèo khỉ cắn răng mua mỗi loại hai chai, tuy mỗi chai thuốc hồi máu sơ cấp chỉ có thể hồi phục 30 điểm sinh mệnh, nhưng ít ra là lập tức có công hiệu, để bảo mệnh trong thời khắc mấu chốt thì thế là đủ rồi. Còn về thuốc hồi phục cao cấp trong ba lô Nhiễm Kỳ, giá của chúng phải gấp mấy trăm lần thuốc nước sơ cấp, tất nhiên không thể tùy tiện lãng phí.
Hai người kiểm tra qua độ bền trang bị trên người, sau khi xác định không có vấn đề, liền nương theo chỉ dẫn của nhiệm vụ tới dãy núi là nơi ở của Vua Sói Hoang.
Người tới làm nhiệm vụ Giết chết Vua Sói Hoang cũng không ít, nhưng vị trí refresh mỗi lần của Vua Sói Hoang cũng không cố định, thay vì chạy tới chạy lui tranh giành với người ta, chẳng bằng cứ ôm cây đợi thỏ.
Nhiễm Kỳ và Phụng Thiên mỗi người tìm một chỗ, kiên nhẫn chờ đợi một lúc, một con Vua Sói Hoang mới chợt lại spawn gần chỗ bọn họ.
Vua Sói Hoang rất lớn, thân hình sắp bằng một con tê giác, miệng to được lấp đầy bởi hàm răng sắc bén lóe hàn quang, Nhiễm Kỳ thậm chí cảm thấy có thể ngửi ra hơi thở tràn ngập mùi máu tươi tỏa ra từ trong miệng Vua Sói Hoang.
Không giống như khi nhìn Boss 2D qua màn hình máy tính, mặt đối mặt một con mãnh thú đáng sợ sống động như thật ở khoảng cách gần, chấn động mà Nhiễm Kỳ chịu cực kì to lớn.
Thế nhưng Phụng Thiên lại chẳng chịu ảnh hưởng, giương pháp trượng trong tay tiến lên nghênh đón, đập mạnh một phát ngay đầu Vua Sói Hoang.
"Grào!" Vua Sói Hoang tức giận gầm lên một tiếng, thù hận bị Phụng Thiên hút lấy, bắt đầu tấn công mãnh liệt về phía y.
Vua Sói Hoang dầu gì cũng là quái Tinh anh, thanh máu gấp vài lần quái thường, lực công kích cũng cao đến kinh người, cào bừa một vuốt cũng khiến giá trị sinh mệnh của Phụng Thiên trượt xuống một đoạn dài.
Nhiễm Kỳ nhanh chóng bơm máu cho Phụng Thiên, sau đó cùng tham gia chiến đấu.
Bởi vì đây là một con game thực tế ảo, cách thi triển kĩ năng tất nhiên không giống game bàn phím. Người chơi có hai cách thi triển kĩ năng, một cách là hướng vũ khí trong tay về phía đối tượng thi triển kĩ năng, sau đó hô lên tên kĩ năng, thì có thể thi triển thành công; còn có một cách cũng là hướng vũ khí trong tay ngay phía đối tượng thi triển kĩ năng, sau đó tay trái chỉ cần làm một thủ thế, thì có thể trực tiếp thi triển kĩ năng.
Cả hai cách đều vô cùng nhanh và tiện, chỉ xem người chơi thích cái nào thì dùng. Nhiễm Kỳ cảm thấy cái cách mà mỗi lần thi triển kĩ năng đều phải hô tên sẽ khiến cậu liên tưởng đến mấy bộ phim hoạt hình, không hiểu sao lại thấy xấu hổ, hơn nữa trong trường hợp PK, hô tên kĩ năng sẽ giúp đối phương phòng bị, cho nên cậu dùng cách thứ hai. Thủ thế có thể được thiết lập trong giao diện kĩ năng của bản thân, cực kì tiện lợi.
Phụng Thiên vừa múa pháp trượng tấn công điểm yếu của Vua Sói Hoang, vừa đi vị [1] né tránh đòn tấn công của Vua Sói Hoang. Thuộc tính cơ bản của y cao hơn Nhiễm Kỳ rất nhiều, còn có trang bị lục là giày tăng sức mạnh và tốc độ di chuyển, sát thương gây lên Vua Sói Hoang lớn hơn của Nhiễm Kỳ rất nhiều, kéo chắc thù hận của Vua Sói Hoang, giúp Nhiễm Kỳ có thể yên tâm tấn công.
Có điều trong khi Nhiễm Kỳ tấn công Vua Sói, cũng vẫn luôn chú ý lượng máu của Phụng Thiên, canh chuẩn thời cơ bơm máu cho y, bảo đảm an toàn cho mạng y.
Ý thức chiến đấu của hai người đều không tồi, phối hợp lại cực kì ăn ý, làm đâu chắc đấy mà mài thanh máu Vua Sói Hoang xuống mức 30%.
"Cẩn thận, Vua Sói Hoang cuồng bạo!" Thấy đôi mắt Vua Sói Hoang chợt chuyển đỏ như máu, Phụng Thiên lập tức lớn tiếng nhắc nhở.
Sau khi cuồng bạo, thù hận của Vua Sói Hoang trở nên hỗn loạn, bỏ lại Phụng □□ lao về phía Nhiễm Kỳ. (tác giả thật sự để hai cái ô vuông ở đó, tôi cũng không biết thế là thế nào)
Nhiễm Kỳ không né kịp, vai ăn một vuốt, đau đến mức khiến cậu hít ngược một hơi khí lạnh. May mà game tuy cố gắng đạt tới độ thật nhất, nhưng cũng chưa hoàn toàn rập khuôn giả thiết trong hiện thực, cho nên Nhiễm Kỳ chỉ đau như vậy một chút thôi, trên vai để lại một miệng vết thương thoạt trông có hơi ghê người, quần áo bị nhiễm đỏ một mảng lớn bởi vết máu, trên thực tế cũng không ảnh hưởng đến hành động của cậu.
Lực công kích của Vua Sói Hoang sau khi cuồng bạo trực tiếp tăng gấp bội, một vuốt kia cào bay nửa cái mạng Nhiễm Kỳ.
Nhiễm Kỳ vội vã nốc một chai thuốc hồi máu, rồi lại bơm cho mình một chiêu Thuật Trị Liệu, chờ sau khi thanh máu hồi đầy, lại giương pháp trượng vọt lên.
Cậu cùng Phụng Thiên, hai người đánh mà hiểm nguy trùng trùng, vất vả mãi mới mài chết con Vua Sói Hoang này được.
"Grào ——"
Vua Sói Hoang không cam lòng tru lên một tràng, thân thể cao lớn ngã xuống ầm ầm, trên thi thể nổi lên một rương báu màu gỗ.
"Ra rương báu! Vận may tụi mình cũng không tồi chút nào đâu!" Phụng Thiên sung sướng nói.
Quái nhỏ dưới cấp 10 gần như sẽ không rớt vật phẩm, cũng chỉ ngẫu nhiên tuôn ra mấy đồng tiền hoặc vài vật liệu cấp thấp. Nhưng Vua Sói Hoang là quái Tinh anh, cho nên sẽ có tỉ lệ rớt rương báu nhất định.
"Chỉ là một cái rương gỗ, có lẽ không mở ra được đồ tốt đâu." Nhiễm Kỳ quen nhìn đồ tốt hơi ghét bỏ.
"Vậy cũng còn hơn là không có mà!" Phụng Thiên nhìn Nhiễm Kỳ, "Anh em, vận khí tui trước nay không tốt lắm, bằng không vẫn nên để ông qua mở đi."
"Thôi được rồi." Vận may của Nhiễm Kỳ được tăng thêm, bởi vậy cũng không từ chối, thẳng thắn tiến lên mở rương báu ra.
Rương gỗ rơi ra từ quái Tinh anh cấp 10 đúng là không mở ra được thứ gì tốt, ngay cả với vận khí tốt của Nhiễm Kỳ, cũng chỉ ra được một Quả táo và một cái Răng Vua Sói.
【Quả táo】
[Cấp bậc]: cấp D
[Mô tả]: Trái cây ngon miệng, sau khi dùng ăn có thể hồi phục một chút giá trị sinh mệnh.
【Răng Vua Sói】
[Cấp bậc]: cấp C
[Mô tả]: Vật liệu, có thể dùng cho chế tác vũ khí.
"Á, là Quả táo!" Phụng Thiên kích động suýt nữa nhảy dựng lên, "Tui từng ăn một lần lúc kiểm tra nội bộ, là một loại đồ ăn của Lam Tinh, ăn cực kì cực kì ngon!"
Thấy điệu bộ kích động của Phụng Thiên, Nhiễm Kỳ bèn cười bảo, "Vậy thì cho ông Quả táo đi."
Trước kia khi người Lam Tinh rời Lam Tinh, quả thật mang theo không ít hạt giống và súc vật để gây giống, nhưng có lẽ vì không thể thích ứng với hoàn cảnh trong tinh tế, phần lớn đều bị diệt sạch, rất ít chủng loại may mắn còn sống sót, sau lại người Lam Tinh đều chỉ có thể sống bằng dịch dinh dưỡng tổng hợp nhân tạo, trước nay trong cuộc sống của bọn họ đều không có cái khái niệm 'trái cây' này.
Nhiễm Kỳ dù sao cũng là người đến từ thế kỉ 21, với cậu, Quả táo cũng không được coi là thứ đồ hiếm lạ gì. Nghĩ vậy, Nhiễm Kỳ quả có hơi thương cảm với người Lam Tinh.
"Thật sao? Cái, cái này không ổn lắm đâu......" Nhìn từ góc độ trò chơi, Quả táo nhất định không thể coi là đạo cụ có giá trị, song từ góc nhìn của người Lam Tinh, đây chính là mỹ thực Lam Tinh đã bị tuyệt diệt từ lâu đó! Chắc chắn khi treo trên Khu Giao Dịch, sẽ được bán tốt hơn nhiều so với trang bị!
"Tất nhiên là thật, tui định học kĩ năng sinh hoạt, cái Răng Vua Sói này vừa hợp với tui." Toàn bộ kĩ năng sinh hoạt của Nhiễm Kỳ đều mãn điểm, hồi trước còn để lấy thành tựu 'Bậc Thầy Công Nghệ', mặc cho cấp bậc hay phẩm chất, đều học hết đủ kiểu phương pháp phối chế và bản vẽ, giờ đúng lúc có thể có tác dụng.
"Thế, thế được rồi, lần sau tui mà có đánh ra Quả táo chắc chắn sẽ cho ông một quả!" Trò chơi dù sao cũng là trò chơi, đạo cụ không thể bẻ một nửa cho người khác, hoặc một hơi ăn hết, hoặc ăn một nửa, rồi vứt phần còn lại đi. Phần còn thừa sẽ bị hệ thống phán định là đạo cụ bị hỏng, rơi xuống đất lập tức tự động biến mất.
"Được thôi." Nhiễm Kỳ thẳng thắn ném Quả táo cho Phụng Thiên.
Phụng Thiên vừa bắt được Quả táo, đã không chờ nổi vội cắn một miếng, nước quả ngọt thanh thoáng chốc tràn đầy khoang miệng, thịt quả nhẵn mịn và ngọt giòn, thật sự là quá ngon.
Để được hưởng thụ lâu hơn một chút, trên đường trở về Phụng Thiên luôn nâng Quả táo, cái miệng nhỏ gặm rốp rốp, trông như con sóc con, vẫn cứ nhai đến mức sắp không còn hương vị mới nuốt xuống.
Thấy cả đường Phụng Thiên cứ ăn bằng vẻ mặt say mê, tâm tình Nhiễm Kỳ cũng hơi bị phức tạp, xét về mức độ khát cầu mỹ thực Lam Tinh của người dân tinh tế, có lẽ kĩ năng nấu nướng sẽ được hoan nghênh hơn cả kĩ năng rèn ấy nhỉ?
Có lẽ đợi sau khi đến Chủ thành, cậu có thể thử làm chút món ăn đơn giản mang bán ở Khu Giao Dịch xem xem.
Nghĩ vậy, hai người cùng trở lại Thôn Tân Thủ, nộp nhiệm vụ.
【Hệ thống】 Chúc mừng ngài thành công hoàn thành nhiệm vụ [Giết chết Vua Sói Hoang], đạt được phần thưởng nhiệm vụ: [Túi mở rộng sức chứa cấp 1], [Bánh mì nhỏ], đồng bạc +2, kinh nghiệm +1000.
【Túi mở rộng sức chứa cấp 1】
[Cấp bậc]: cấp D
[Mô tả]: Đạo cụ mở rộng sức chứa, sau khi trang bị có thể thêm 4 ô chứa đồ.
【Bánh mì ngọt】[2]
[Cấp bậc]: cấp D
[Mô tả]: Đồ ăn, sau khi dùng ăn có thể hồi phục 50 điểm Thể lực.
"Không hổ là nhiệm vụ cấp Tinh anh, phần thưởng cũng phong phú gớm! Đúng lúc Thể lực của tui không còn nhiều lắm!" Phụng Thiên vui sướng trang bị phần thưởng túi mở rộng sức chứa lên, cũng lấy bánh mì ra gặm, sau đó lần thứ hai tỏ vẻ say mê, "Ôi! Cái thứ tên 'Bánh mì' này ăn ngon ghê! Ăn vào xốp xốp mềm mềm, còn có hương thơm đặc biệt!"
"Phải đó, hương vị không tồi." Nhiễm Kỳ không hứng thú với cái túi mở rộng sức chứa có dung lượng quá là nhỏ, chỉ lấy bánh mì ra ăn, tuy bánh mì chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng mềm xốp ngon miệng, hương vị quả thật không tồi.
Sau khi xuyên đến đây, cậu cũng lâu rồi chưa từng ăn đồ ăn Trái Đất, đúng là có hơi hoài niệm. Độ chân thật trong game thực tế ảo thật sự rất cao, có là hương hay là vị, đều rất giống đồ thật, chẳng qua sẽ không khiến người ta có cảm giác no bụng thôi. Nghe đồn có không ít người chơi trò chơi này, chính là để có thể ăn uống thỏa thuê trong game.
【Hệ thống】 Chúc mừng ngài lên cấp 10, đạt được 2 điểm thuộc tính có thể phân phối, và một rương báu vàng.
Lại một nhắc nhở hệ thống vang lên, trong túi hai người đều thêm một cái rương báu rực rỡ ánh vàng, rương vàng có thể nói cao cấp hơn rương gỗ nhiều, tỉ lệ mở được đồ tốt cũng cao hơn.
"Wow! Là rương vàng đấy! Ma Vực cũng hào phóng quá đi!" Phụng Thiên kích động xoa tay, "Ông trời phù hộ, nhất định phải giúp tui mở ra đồ tốt nhé!"
Nói xong, y vội không chờ nổi mở rương báu, sau đó chỉ thấy ánh sáng trắng chợt lóe, lòng bàn tay Phụng Thiên đã có thêm một chiếc nhẫn và một cây dao găm.
【Nhẫn Sắt】
[Cấp bậc giới hạn]: cấp 10 trở lên
[Chức nghiệp yêu cầu]: Tất cả chức nghiệp
[Cấp bậc vật phẩm]: cấp C
[Độ bền]: 50/50
[Thuộc tính]: Thể chất +5, Lực công kích cơ bản +10
【Đoản đao Thiết Văn】
[Cấp bậc giới hạn]: cấp 10 trở lên
[Chức nghiệp yêu cầu]: Thích khách
[Cấp bậc vật phẩm]: cấp C
[Độ bền]: 50/50
[Thuộc tính]: Sức mạnh +5, Lực công kích cơ bản +12
"Á á á á á, trời ơi, tui moi ra vật phẩm trang sức và vũ khí!" Phụng Thiên kích động cho Nhiễm Kỳ xem đồ bản thân mở được, vẻ mặt kia y chang trúng số.
Hai món đồ này dù chỉ là trang bị lục, nhưng thuộc tính rất khá, trong giai đoạn đầu là thuộc về trang bị có tính thực dụng rất mạnh. Hơn nữa, xác suất rớt vật phẩm trang sức như nhẫn, vòng tay, vòng cổ thấp quá chừng, nửa tháng kiểm tra nội bộ, ngay cả vật phẩm trang sức rốt cuộc trông ra sao y cũng không biết, chẳng trách Phụng Thiên sẽ kích động đến vậy.
"Chúc mừng nhé, nay vận may ông khá khẩm phết đấy." Nhiễm Kỳ cười nói.
"Ha ha ha! Tui cũng chia chút vận may của tui cho ông, ông cũng nhanh nhanh mở rương ra đi!" Phụng Thiên nắm tay Nhiễm Kỳ chà chà, cứ như thật sự muốn chia vận may của mình cho cậu.
Nhiễm Kỳ sở hữu một kho đồ tốt, thật ra cũng không quá để tâm rương báu, có điều thấy Phụng Thiên chờ mong như vậy, cậu cũng đành nghe theo mở rương báu ra.
Tiếp đó cậu nhìn rương đồ, rơi vào trầm mặc.
"Sao? Mở được cái gì?" Phụng Thiên tò mò thò đầu sang.
Nhiễm Kỳ bèn lấy quyển sách kĩ năng hơi mỏng trong rương báu kia ra.
【Thuật Hồi Phục · Sách kĩ năng】
[Cấp bậc được học]: 10
[Chức nghiệp giới hạn]: Mục sư
[Mô tả cách dùng]: Mở ra là học được kĩ năng [Thuật Hồi Phục]. Ngâm xướng 3 giây, thời gian làm lạnh 2 giây, mỗi 3 giây có thể hồi phục cho người chơi chỉ định 20 điểm sinh mệnh và 5 điểm giá trị pháp lực, liên tục trong 180 giây, theo cấp bậc kĩ năng tăng lên, hiệu quả hồi phục càng cao.
Đây là một kĩ năng cực kì hữu ích, tương đương với trạng thái tăng liên tục, vừa có thể hồi máu vừa có thể hồi mana. Đừng thấy lượng hồi có vẻ không nhiều, nhưng ở giai đoạn đầu game khi trang bị chưa được nâng cấp, lượng máu mọi người đều không cao, bởi thế Mục sư nào có được cái kĩ năng này, dù là vào phó bản hay đoàn chiến, sẽ luôn được người khác tranh cướp. Về sau nhờ cấp bậc tăng lên, hiệu quả kĩ năng cũng sẽ theo đó tăng lên.
Phụng Thiên tức khắc rơi nước mắt chua xót: "...... Papa Âu hoàng, mời nhận lấy đầu gối của tui."
Nhiễm Kỳ cũng không ngờ vận may mình sẽ tốt thế, lập tức mở ra một quyển Sách kĩ năng. Phải biết rằng giá trị của Sách kĩ năng cao hơn rất nhiều so với vật phẩm trang sức và trang bị gì gì đó, mang ra chắc chắn sẽ được người ta cướp giật.
Chỉ là sau khi cậu lên cấp, kĩ năng có cấp bậc thích hợp trong cây kĩ năng sẽ tự động sáng lên, vì thế cậu giờ đã có thể trực tiếp sử dụng [Thuật Hồi Phục], thật ra cậu căn bản sẽ không đụng đến cuốn Sách kĩ năng này. Có điều nghĩ lại, hình như thế cũng tốt, vậy cậu không phải lắm mồm giải thích đống kĩ năng mới tòi ra của bản thân, giữ lại quyển Sách kĩ năng này về sau còn có thể cầm đi bán lấy tiền.
"Con ngoan à, lần sau ba mà lại rút được Sách kĩ năng, chắc chắn sẽ để lại cho con." Nhiễm Kỳ cũng thuận theo nhây nhây một chút.
"Ê! Bảo ông béo thì ông suyễn [3] thật đấy à?" Phụng Thiên tức cái mình lườm cậu một cái, căn bản không tin lời cậu nói, "Cái loại đạo cụ hiếm như Sách kĩ năng này, ông muốn rút là rút được à?"
Có điều đợi đến sau này, khi Phụng Thiên chân chính lĩnh giáo thể chất Vua châu Âu của Nhiễm Kỳ rồi, y hận không thể quay về quạt mấy vả cho bản thân có mắt không tròng lúc bấy giờ.
Sau khi Nhiễm Kỳ cất Sách kĩ năng vào ba lô, bèn cùng Phụng Thiên rời khỏi Thôn Tân Thủ.
NPC ông lão Trưởng thôn có khuôn mặt đôn hậu ở cửa thôn tươi cười ôn hòa nói với họ, "Dũng giả thân mến, cảm ơn các ngươi đuổi đi Ma thú hung ác, bảo vệ an toàn cho thôn trang, mong thần minh phù hộ các ngươi."
【Hệ thống】 Chúc mừng ngài có được sự cảm kích của Trưởng thôn, trong 30 phút, tốc độ di chuyển tăng thêm 20%.
"Hể, chức năng mới thế này không có lúc kiểm tra nội bộ đâu." Phụng Thiên nói với Nhiễm Kỳ, "Thừa dịp hiện tại có trạng thái bổ sung, chúng ta nhanh đến Chủ thành đi."
- -------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đậy hòm bản thảo lưu trữ của tui lại! Mấy người đừng có tới đây nha! o(≧口≦)o
Giả thiết rớt rương báu khi qua phó bản có tham khảo Dragon Nest, kĩ năng sinh hoạt tham khảo JX Online 3 (Võ Lâm Truyền Kỳ 3D, hay chính là Kiếm Tam), kĩ năng chiến đấu thì toàn là tự bịa ╮(╯_╰)╭ chưa từng chơi game
Cũng không quan trọng, chắc là đều có thể xem hiểu nhỉ ~
Hôm nay cũng phát 100 lì xì nhỏ ~~ nhớ ủng hộ truyện mới ~~ mong mọi người bình luận nhiều hơn nha ~~
***
CHÚ THÍCH
[1] 走位 (đi vị): tra trên Google không thấy trang nào giải thích, nên tôi nghĩ mình nên nói một chút, cũng nhờ cày Toàn Chức Cao Thủ nên có hiểu sơ về từ này. Nói chung thì, "đi vị" là lối di chuyển trong một trận đấu của một người, thường phải là những người chơi game vào hàng cao thủ mới có thể dùng từ này. "Đi vị" thường để tránh các đòn tấn công của đối thủ bằng cách thức khá điệu nghệ, đôi khi còn để dẫn dắt đối phương làm theo ý mình muốn.
[2] Không hiểu sao trên thì "bánh mì nhỏ" (小面包), dưới thì "bánh mì ngọt" (甜面包), hình như chỗ này tác giả bị lag thì phải -.-
[3] 说你胖你还真喘上 (nói bạn béo thì bạn bắt đầu hen suyễn thật): cái này giống kiểu tự luyến ấy, giống câu "Bảo ông đẹp trai thì ông tự nhận mình rất đẹp trai thật đấy à", là một kiểu đùa giỡn giữa bạn bè với nhau, đôi khi cũng là một kiểu châm chọc người khác.
"Đúng vậy! Có khi bọn mình còn có cơ hội giành lấy thành tựu qua cửa ấy chứ!" Nhiễm Kỳ cũng nóng lòng muốn thử, giờ cậu gần như chắc chắn game 《Ma Vực》 này y hệt 《Ma Vực》 cậu chơi kiếp trước, bằng vào sự quen thuộc với phó bản và cơ chế BOSS của cậu, ý định giành lấy thành tựu qua cửa có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Hầy, mở hack to quá, cậu cũng hơi bị ngượng í...... Hí hí hí......
"Ha ha ha, có mộng tưởng là tốt, chúng ta vẫn nên chuẩn bị thăng cấp trước đã! Đi đi đi! Đánh Vua Sói Hoang đi!" Phụng Thiên nắm tay ý cố lên, "Vua Sói Hoang là quái Tinh anh, coi như con BOSS nhỏ, bọn mình nên mua chút thuốc nước hồi phục này. Đòn tấn công của Vua Sói Hoang Dã có hiệu ứng xé rách, trường hợp bị vồ cắn sẽ chảy máu liên tục, hơn nữa khi lượng máu của nó hạ xuống 30% sẽ Cuồng bạo, đến khi đó lỡ mà trúng một chiêu bạo kích, miểu sát chúng ta liền xong đời, cái mùi chết chóc cũng không dễ chịu đâu."
Khi Phụng Thiên kiểm tra nội bộ từng nếm mùi đau khổ bởi Vua Sói Hoang, cho nên lần này cực kì cẩn thận.
Tuy Mục sư có kĩ năng trị liệu, song một mặt trước khi thi pháp cần có thời gian ngâm xướng, mặt khác kĩ năng cũng có thời gian làm lạnh, lỡ mà Vua Sói Hoang quăng một chiêu bạo kích đúng lúc bọn họ đang chờ CD hay đang ngâm xướng, vậy họ cũng chỉ còn đường chết.
"Ông nói đúng, mình mua chút đồ phòng bị đi." Nhiễm Kỳ rất tán thành ý kiến của Phụng Thiên, suy cho cùng hậu quả khi chết trong game này quá nặng nề, mạng nhỏ vẫn rất quan trọng, an toàn là ưu tiên hàng đầu.
Hai người vào cửa hàng đạo cụ, tìm thấy người bán thuốc, mở giao diện mua hàng ra thì không nhịn được líu lưỡi. Chỗ người bán thuốc tổng cộng có ba loại thuốc hồi phục [Thuốc hồi máu sơ cấp][Thuốc hồi mana sơ cấp][Thuốc Thể lực sơ cấp], giá mỗi loại thuốc đều là 20 đồng.
"Ôi trời, sao mà đắt thế!" Phụng Thiên nhịn hết nổi kêu rên.
"Ầy, mua đi, mạng nhỏ quan trọng."
Hai tên đỗ nghèo khỉ cắn răng mua mỗi loại hai chai, tuy mỗi chai thuốc hồi máu sơ cấp chỉ có thể hồi phục 30 điểm sinh mệnh, nhưng ít ra là lập tức có công hiệu, để bảo mệnh trong thời khắc mấu chốt thì thế là đủ rồi. Còn về thuốc hồi phục cao cấp trong ba lô Nhiễm Kỳ, giá của chúng phải gấp mấy trăm lần thuốc nước sơ cấp, tất nhiên không thể tùy tiện lãng phí.
Hai người kiểm tra qua độ bền trang bị trên người, sau khi xác định không có vấn đề, liền nương theo chỉ dẫn của nhiệm vụ tới dãy núi là nơi ở của Vua Sói Hoang.
Người tới làm nhiệm vụ Giết chết Vua Sói Hoang cũng không ít, nhưng vị trí refresh mỗi lần của Vua Sói Hoang cũng không cố định, thay vì chạy tới chạy lui tranh giành với người ta, chẳng bằng cứ ôm cây đợi thỏ.
Nhiễm Kỳ và Phụng Thiên mỗi người tìm một chỗ, kiên nhẫn chờ đợi một lúc, một con Vua Sói Hoang mới chợt lại spawn gần chỗ bọn họ.
Vua Sói Hoang rất lớn, thân hình sắp bằng một con tê giác, miệng to được lấp đầy bởi hàm răng sắc bén lóe hàn quang, Nhiễm Kỳ thậm chí cảm thấy có thể ngửi ra hơi thở tràn ngập mùi máu tươi tỏa ra từ trong miệng Vua Sói Hoang.
Không giống như khi nhìn Boss 2D qua màn hình máy tính, mặt đối mặt một con mãnh thú đáng sợ sống động như thật ở khoảng cách gần, chấn động mà Nhiễm Kỳ chịu cực kì to lớn.
Thế nhưng Phụng Thiên lại chẳng chịu ảnh hưởng, giương pháp trượng trong tay tiến lên nghênh đón, đập mạnh một phát ngay đầu Vua Sói Hoang.
"Grào!" Vua Sói Hoang tức giận gầm lên một tiếng, thù hận bị Phụng Thiên hút lấy, bắt đầu tấn công mãnh liệt về phía y.
Vua Sói Hoang dầu gì cũng là quái Tinh anh, thanh máu gấp vài lần quái thường, lực công kích cũng cao đến kinh người, cào bừa một vuốt cũng khiến giá trị sinh mệnh của Phụng Thiên trượt xuống một đoạn dài.
Nhiễm Kỳ nhanh chóng bơm máu cho Phụng Thiên, sau đó cùng tham gia chiến đấu.
Bởi vì đây là một con game thực tế ảo, cách thi triển kĩ năng tất nhiên không giống game bàn phím. Người chơi có hai cách thi triển kĩ năng, một cách là hướng vũ khí trong tay về phía đối tượng thi triển kĩ năng, sau đó hô lên tên kĩ năng, thì có thể thi triển thành công; còn có một cách cũng là hướng vũ khí trong tay ngay phía đối tượng thi triển kĩ năng, sau đó tay trái chỉ cần làm một thủ thế, thì có thể trực tiếp thi triển kĩ năng.
Cả hai cách đều vô cùng nhanh và tiện, chỉ xem người chơi thích cái nào thì dùng. Nhiễm Kỳ cảm thấy cái cách mà mỗi lần thi triển kĩ năng đều phải hô tên sẽ khiến cậu liên tưởng đến mấy bộ phim hoạt hình, không hiểu sao lại thấy xấu hổ, hơn nữa trong trường hợp PK, hô tên kĩ năng sẽ giúp đối phương phòng bị, cho nên cậu dùng cách thứ hai. Thủ thế có thể được thiết lập trong giao diện kĩ năng của bản thân, cực kì tiện lợi.
Phụng Thiên vừa múa pháp trượng tấn công điểm yếu của Vua Sói Hoang, vừa đi vị [1] né tránh đòn tấn công của Vua Sói Hoang. Thuộc tính cơ bản của y cao hơn Nhiễm Kỳ rất nhiều, còn có trang bị lục là giày tăng sức mạnh và tốc độ di chuyển, sát thương gây lên Vua Sói Hoang lớn hơn của Nhiễm Kỳ rất nhiều, kéo chắc thù hận của Vua Sói Hoang, giúp Nhiễm Kỳ có thể yên tâm tấn công.
Có điều trong khi Nhiễm Kỳ tấn công Vua Sói, cũng vẫn luôn chú ý lượng máu của Phụng Thiên, canh chuẩn thời cơ bơm máu cho y, bảo đảm an toàn cho mạng y.
Ý thức chiến đấu của hai người đều không tồi, phối hợp lại cực kì ăn ý, làm đâu chắc đấy mà mài thanh máu Vua Sói Hoang xuống mức 30%.
"Cẩn thận, Vua Sói Hoang cuồng bạo!" Thấy đôi mắt Vua Sói Hoang chợt chuyển đỏ như máu, Phụng Thiên lập tức lớn tiếng nhắc nhở.
Sau khi cuồng bạo, thù hận của Vua Sói Hoang trở nên hỗn loạn, bỏ lại Phụng □□ lao về phía Nhiễm Kỳ. (tác giả thật sự để hai cái ô vuông ở đó, tôi cũng không biết thế là thế nào)
Nhiễm Kỳ không né kịp, vai ăn một vuốt, đau đến mức khiến cậu hít ngược một hơi khí lạnh. May mà game tuy cố gắng đạt tới độ thật nhất, nhưng cũng chưa hoàn toàn rập khuôn giả thiết trong hiện thực, cho nên Nhiễm Kỳ chỉ đau như vậy một chút thôi, trên vai để lại một miệng vết thương thoạt trông có hơi ghê người, quần áo bị nhiễm đỏ một mảng lớn bởi vết máu, trên thực tế cũng không ảnh hưởng đến hành động của cậu.
Lực công kích của Vua Sói Hoang sau khi cuồng bạo trực tiếp tăng gấp bội, một vuốt kia cào bay nửa cái mạng Nhiễm Kỳ.
Nhiễm Kỳ vội vã nốc một chai thuốc hồi máu, rồi lại bơm cho mình một chiêu Thuật Trị Liệu, chờ sau khi thanh máu hồi đầy, lại giương pháp trượng vọt lên.
Cậu cùng Phụng Thiên, hai người đánh mà hiểm nguy trùng trùng, vất vả mãi mới mài chết con Vua Sói Hoang này được.
"Grào ——"
Vua Sói Hoang không cam lòng tru lên một tràng, thân thể cao lớn ngã xuống ầm ầm, trên thi thể nổi lên một rương báu màu gỗ.
"Ra rương báu! Vận may tụi mình cũng không tồi chút nào đâu!" Phụng Thiên sung sướng nói.
Quái nhỏ dưới cấp 10 gần như sẽ không rớt vật phẩm, cũng chỉ ngẫu nhiên tuôn ra mấy đồng tiền hoặc vài vật liệu cấp thấp. Nhưng Vua Sói Hoang là quái Tinh anh, cho nên sẽ có tỉ lệ rớt rương báu nhất định.
"Chỉ là một cái rương gỗ, có lẽ không mở ra được đồ tốt đâu." Nhiễm Kỳ quen nhìn đồ tốt hơi ghét bỏ.
"Vậy cũng còn hơn là không có mà!" Phụng Thiên nhìn Nhiễm Kỳ, "Anh em, vận khí tui trước nay không tốt lắm, bằng không vẫn nên để ông qua mở đi."
"Thôi được rồi." Vận may của Nhiễm Kỳ được tăng thêm, bởi vậy cũng không từ chối, thẳng thắn tiến lên mở rương báu ra.
Rương gỗ rơi ra từ quái Tinh anh cấp 10 đúng là không mở ra được thứ gì tốt, ngay cả với vận khí tốt của Nhiễm Kỳ, cũng chỉ ra được một Quả táo và một cái Răng Vua Sói.
【Quả táo】
[Cấp bậc]: cấp D
[Mô tả]: Trái cây ngon miệng, sau khi dùng ăn có thể hồi phục một chút giá trị sinh mệnh.
【Răng Vua Sói】
[Cấp bậc]: cấp C
[Mô tả]: Vật liệu, có thể dùng cho chế tác vũ khí.
"Á, là Quả táo!" Phụng Thiên kích động suýt nữa nhảy dựng lên, "Tui từng ăn một lần lúc kiểm tra nội bộ, là một loại đồ ăn của Lam Tinh, ăn cực kì cực kì ngon!"
Thấy điệu bộ kích động của Phụng Thiên, Nhiễm Kỳ bèn cười bảo, "Vậy thì cho ông Quả táo đi."
Trước kia khi người Lam Tinh rời Lam Tinh, quả thật mang theo không ít hạt giống và súc vật để gây giống, nhưng có lẽ vì không thể thích ứng với hoàn cảnh trong tinh tế, phần lớn đều bị diệt sạch, rất ít chủng loại may mắn còn sống sót, sau lại người Lam Tinh đều chỉ có thể sống bằng dịch dinh dưỡng tổng hợp nhân tạo, trước nay trong cuộc sống của bọn họ đều không có cái khái niệm 'trái cây' này.
Nhiễm Kỳ dù sao cũng là người đến từ thế kỉ 21, với cậu, Quả táo cũng không được coi là thứ đồ hiếm lạ gì. Nghĩ vậy, Nhiễm Kỳ quả có hơi thương cảm với người Lam Tinh.
"Thật sao? Cái, cái này không ổn lắm đâu......" Nhìn từ góc độ trò chơi, Quả táo nhất định không thể coi là đạo cụ có giá trị, song từ góc nhìn của người Lam Tinh, đây chính là mỹ thực Lam Tinh đã bị tuyệt diệt từ lâu đó! Chắc chắn khi treo trên Khu Giao Dịch, sẽ được bán tốt hơn nhiều so với trang bị!
"Tất nhiên là thật, tui định học kĩ năng sinh hoạt, cái Răng Vua Sói này vừa hợp với tui." Toàn bộ kĩ năng sinh hoạt của Nhiễm Kỳ đều mãn điểm, hồi trước còn để lấy thành tựu 'Bậc Thầy Công Nghệ', mặc cho cấp bậc hay phẩm chất, đều học hết đủ kiểu phương pháp phối chế và bản vẽ, giờ đúng lúc có thể có tác dụng.
"Thế, thế được rồi, lần sau tui mà có đánh ra Quả táo chắc chắn sẽ cho ông một quả!" Trò chơi dù sao cũng là trò chơi, đạo cụ không thể bẻ một nửa cho người khác, hoặc một hơi ăn hết, hoặc ăn một nửa, rồi vứt phần còn lại đi. Phần còn thừa sẽ bị hệ thống phán định là đạo cụ bị hỏng, rơi xuống đất lập tức tự động biến mất.
"Được thôi." Nhiễm Kỳ thẳng thắn ném Quả táo cho Phụng Thiên.
Phụng Thiên vừa bắt được Quả táo, đã không chờ nổi vội cắn một miếng, nước quả ngọt thanh thoáng chốc tràn đầy khoang miệng, thịt quả nhẵn mịn và ngọt giòn, thật sự là quá ngon.
Để được hưởng thụ lâu hơn một chút, trên đường trở về Phụng Thiên luôn nâng Quả táo, cái miệng nhỏ gặm rốp rốp, trông như con sóc con, vẫn cứ nhai đến mức sắp không còn hương vị mới nuốt xuống.
Thấy cả đường Phụng Thiên cứ ăn bằng vẻ mặt say mê, tâm tình Nhiễm Kỳ cũng hơi bị phức tạp, xét về mức độ khát cầu mỹ thực Lam Tinh của người dân tinh tế, có lẽ kĩ năng nấu nướng sẽ được hoan nghênh hơn cả kĩ năng rèn ấy nhỉ?
Có lẽ đợi sau khi đến Chủ thành, cậu có thể thử làm chút món ăn đơn giản mang bán ở Khu Giao Dịch xem xem.
Nghĩ vậy, hai người cùng trở lại Thôn Tân Thủ, nộp nhiệm vụ.
【Hệ thống】 Chúc mừng ngài thành công hoàn thành nhiệm vụ [Giết chết Vua Sói Hoang], đạt được phần thưởng nhiệm vụ: [Túi mở rộng sức chứa cấp 1], [Bánh mì nhỏ], đồng bạc +2, kinh nghiệm +1000.
【Túi mở rộng sức chứa cấp 1】
[Cấp bậc]: cấp D
[Mô tả]: Đạo cụ mở rộng sức chứa, sau khi trang bị có thể thêm 4 ô chứa đồ.
【Bánh mì ngọt】[2]
[Cấp bậc]: cấp D
[Mô tả]: Đồ ăn, sau khi dùng ăn có thể hồi phục 50 điểm Thể lực.
"Không hổ là nhiệm vụ cấp Tinh anh, phần thưởng cũng phong phú gớm! Đúng lúc Thể lực của tui không còn nhiều lắm!" Phụng Thiên vui sướng trang bị phần thưởng túi mở rộng sức chứa lên, cũng lấy bánh mì ra gặm, sau đó lần thứ hai tỏ vẻ say mê, "Ôi! Cái thứ tên 'Bánh mì' này ăn ngon ghê! Ăn vào xốp xốp mềm mềm, còn có hương thơm đặc biệt!"
"Phải đó, hương vị không tồi." Nhiễm Kỳ không hứng thú với cái túi mở rộng sức chứa có dung lượng quá là nhỏ, chỉ lấy bánh mì ra ăn, tuy bánh mì chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng mềm xốp ngon miệng, hương vị quả thật không tồi.
Sau khi xuyên đến đây, cậu cũng lâu rồi chưa từng ăn đồ ăn Trái Đất, đúng là có hơi hoài niệm. Độ chân thật trong game thực tế ảo thật sự rất cao, có là hương hay là vị, đều rất giống đồ thật, chẳng qua sẽ không khiến người ta có cảm giác no bụng thôi. Nghe đồn có không ít người chơi trò chơi này, chính là để có thể ăn uống thỏa thuê trong game.
【Hệ thống】 Chúc mừng ngài lên cấp 10, đạt được 2 điểm thuộc tính có thể phân phối, và một rương báu vàng.
Lại một nhắc nhở hệ thống vang lên, trong túi hai người đều thêm một cái rương báu rực rỡ ánh vàng, rương vàng có thể nói cao cấp hơn rương gỗ nhiều, tỉ lệ mở được đồ tốt cũng cao hơn.
"Wow! Là rương vàng đấy! Ma Vực cũng hào phóng quá đi!" Phụng Thiên kích động xoa tay, "Ông trời phù hộ, nhất định phải giúp tui mở ra đồ tốt nhé!"
Nói xong, y vội không chờ nổi mở rương báu, sau đó chỉ thấy ánh sáng trắng chợt lóe, lòng bàn tay Phụng Thiên đã có thêm một chiếc nhẫn và một cây dao găm.
【Nhẫn Sắt】
[Cấp bậc giới hạn]: cấp 10 trở lên
[Chức nghiệp yêu cầu]: Tất cả chức nghiệp
[Cấp bậc vật phẩm]: cấp C
[Độ bền]: 50/50
[Thuộc tính]: Thể chất +5, Lực công kích cơ bản +10
【Đoản đao Thiết Văn】
[Cấp bậc giới hạn]: cấp 10 trở lên
[Chức nghiệp yêu cầu]: Thích khách
[Cấp bậc vật phẩm]: cấp C
[Độ bền]: 50/50
[Thuộc tính]: Sức mạnh +5, Lực công kích cơ bản +12
"Á á á á á, trời ơi, tui moi ra vật phẩm trang sức và vũ khí!" Phụng Thiên kích động cho Nhiễm Kỳ xem đồ bản thân mở được, vẻ mặt kia y chang trúng số.
Hai món đồ này dù chỉ là trang bị lục, nhưng thuộc tính rất khá, trong giai đoạn đầu là thuộc về trang bị có tính thực dụng rất mạnh. Hơn nữa, xác suất rớt vật phẩm trang sức như nhẫn, vòng tay, vòng cổ thấp quá chừng, nửa tháng kiểm tra nội bộ, ngay cả vật phẩm trang sức rốt cuộc trông ra sao y cũng không biết, chẳng trách Phụng Thiên sẽ kích động đến vậy.
"Chúc mừng nhé, nay vận may ông khá khẩm phết đấy." Nhiễm Kỳ cười nói.
"Ha ha ha! Tui cũng chia chút vận may của tui cho ông, ông cũng nhanh nhanh mở rương ra đi!" Phụng Thiên nắm tay Nhiễm Kỳ chà chà, cứ như thật sự muốn chia vận may của mình cho cậu.
Nhiễm Kỳ sở hữu một kho đồ tốt, thật ra cũng không quá để tâm rương báu, có điều thấy Phụng Thiên chờ mong như vậy, cậu cũng đành nghe theo mở rương báu ra.
Tiếp đó cậu nhìn rương đồ, rơi vào trầm mặc.
"Sao? Mở được cái gì?" Phụng Thiên tò mò thò đầu sang.
Nhiễm Kỳ bèn lấy quyển sách kĩ năng hơi mỏng trong rương báu kia ra.
【Thuật Hồi Phục · Sách kĩ năng】
[Cấp bậc được học]: 10
[Chức nghiệp giới hạn]: Mục sư
[Mô tả cách dùng]: Mở ra là học được kĩ năng [Thuật Hồi Phục]. Ngâm xướng 3 giây, thời gian làm lạnh 2 giây, mỗi 3 giây có thể hồi phục cho người chơi chỉ định 20 điểm sinh mệnh và 5 điểm giá trị pháp lực, liên tục trong 180 giây, theo cấp bậc kĩ năng tăng lên, hiệu quả hồi phục càng cao.
Đây là một kĩ năng cực kì hữu ích, tương đương với trạng thái tăng liên tục, vừa có thể hồi máu vừa có thể hồi mana. Đừng thấy lượng hồi có vẻ không nhiều, nhưng ở giai đoạn đầu game khi trang bị chưa được nâng cấp, lượng máu mọi người đều không cao, bởi thế Mục sư nào có được cái kĩ năng này, dù là vào phó bản hay đoàn chiến, sẽ luôn được người khác tranh cướp. Về sau nhờ cấp bậc tăng lên, hiệu quả kĩ năng cũng sẽ theo đó tăng lên.
Phụng Thiên tức khắc rơi nước mắt chua xót: "...... Papa Âu hoàng, mời nhận lấy đầu gối của tui."
Nhiễm Kỳ cũng không ngờ vận may mình sẽ tốt thế, lập tức mở ra một quyển Sách kĩ năng. Phải biết rằng giá trị của Sách kĩ năng cao hơn rất nhiều so với vật phẩm trang sức và trang bị gì gì đó, mang ra chắc chắn sẽ được người ta cướp giật.
Chỉ là sau khi cậu lên cấp, kĩ năng có cấp bậc thích hợp trong cây kĩ năng sẽ tự động sáng lên, vì thế cậu giờ đã có thể trực tiếp sử dụng [Thuật Hồi Phục], thật ra cậu căn bản sẽ không đụng đến cuốn Sách kĩ năng này. Có điều nghĩ lại, hình như thế cũng tốt, vậy cậu không phải lắm mồm giải thích đống kĩ năng mới tòi ra của bản thân, giữ lại quyển Sách kĩ năng này về sau còn có thể cầm đi bán lấy tiền.
"Con ngoan à, lần sau ba mà lại rút được Sách kĩ năng, chắc chắn sẽ để lại cho con." Nhiễm Kỳ cũng thuận theo nhây nhây một chút.
"Ê! Bảo ông béo thì ông suyễn [3] thật đấy à?" Phụng Thiên tức cái mình lườm cậu một cái, căn bản không tin lời cậu nói, "Cái loại đạo cụ hiếm như Sách kĩ năng này, ông muốn rút là rút được à?"
Có điều đợi đến sau này, khi Phụng Thiên chân chính lĩnh giáo thể chất Vua châu Âu của Nhiễm Kỳ rồi, y hận không thể quay về quạt mấy vả cho bản thân có mắt không tròng lúc bấy giờ.
Sau khi Nhiễm Kỳ cất Sách kĩ năng vào ba lô, bèn cùng Phụng Thiên rời khỏi Thôn Tân Thủ.
NPC ông lão Trưởng thôn có khuôn mặt đôn hậu ở cửa thôn tươi cười ôn hòa nói với họ, "Dũng giả thân mến, cảm ơn các ngươi đuổi đi Ma thú hung ác, bảo vệ an toàn cho thôn trang, mong thần minh phù hộ các ngươi."
【Hệ thống】 Chúc mừng ngài có được sự cảm kích của Trưởng thôn, trong 30 phút, tốc độ di chuyển tăng thêm 20%.
"Hể, chức năng mới thế này không có lúc kiểm tra nội bộ đâu." Phụng Thiên nói với Nhiễm Kỳ, "Thừa dịp hiện tại có trạng thái bổ sung, chúng ta nhanh đến Chủ thành đi."
- -------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đậy hòm bản thảo lưu trữ của tui lại! Mấy người đừng có tới đây nha! o(≧口≦)o
Giả thiết rớt rương báu khi qua phó bản có tham khảo Dragon Nest, kĩ năng sinh hoạt tham khảo JX Online 3 (Võ Lâm Truyền Kỳ 3D, hay chính là Kiếm Tam), kĩ năng chiến đấu thì toàn là tự bịa ╮(╯_╰)╭ chưa từng chơi game
Cũng không quan trọng, chắc là đều có thể xem hiểu nhỉ ~
Hôm nay cũng phát 100 lì xì nhỏ ~~ nhớ ủng hộ truyện mới ~~ mong mọi người bình luận nhiều hơn nha ~~
***
CHÚ THÍCH
[1] 走位 (đi vị): tra trên Google không thấy trang nào giải thích, nên tôi nghĩ mình nên nói một chút, cũng nhờ cày Toàn Chức Cao Thủ nên có hiểu sơ về từ này. Nói chung thì, "đi vị" là lối di chuyển trong một trận đấu của một người, thường phải là những người chơi game vào hàng cao thủ mới có thể dùng từ này. "Đi vị" thường để tránh các đòn tấn công của đối thủ bằng cách thức khá điệu nghệ, đôi khi còn để dẫn dắt đối phương làm theo ý mình muốn.
[2] Không hiểu sao trên thì "bánh mì nhỏ" (小面包), dưới thì "bánh mì ngọt" (甜面包), hình như chỗ này tác giả bị lag thì phải -.-
[3] 说你胖你还真喘上 (nói bạn béo thì bạn bắt đầu hen suyễn thật): cái này giống kiểu tự luyến ấy, giống câu "Bảo ông đẹp trai thì ông tự nhận mình rất đẹp trai thật đấy à", là một kiểu đùa giỡn giữa bạn bè với nhau, đôi khi cũng là một kiểu châm chọc người khác.