Chương 1: Trở về
Một buổi chiều đầu thu, ánh nắng chói chang của ngày hạ đã bớt gay gắt. Thay vào đó là bầu trời trong veo, xanh thẳm, tiết trời cũng hiền hòa hơn. Trong ánh hoàng hôn, sắc vàng của nắng phủ lên cảnh vật khiến mọi thứ trở nên thật dịu dàng.
Vào lúc này, một cô bé chỉ tầm sáu bảy tuổi đang trên đường từ trường trở về nhà. Hướng đến là chung cư Giang Ninh, một khu chung cư hạng trung trong thành phố. Cô bé vừa đi vừa nhảy chân sáo, trên tay còn cầm một bông hoa. Cô tung tăng vui vẻ như một chú chim nhỏ.
Về đến nhà, bấm mật mã cửa cô bé bước vào. Căn hộ tối om lại có cảm giác âm u và ngột ngạt, hoàn toàn khác với sự tươi sáng của bầu trời bên ngoài.
Cô bé dừng lại, tay nắm chặt cành hoa nhỏ có chút chần chừ không muốn tiến vào. Trong phòng ngủ của cha mẹ truyền ra từng tiếng nói chuyện, ngữ điệu có chút gay gắt. Tiếng của mẹ vang lên.
- Chúng ta không còn đường lui nữa, bây giờ anh trách tôi thì có nghĩa gì. Tôi làm vậy cũng chỉ mong con gái chúng ta được sống sung sướng. Lúc đó anh không ngăn cản giờ lại chỉ trích tôi sao?
Cô không nghe được tiếng trả lời của cha, thay vào đó là tiếng đồ vật rơi vỡ, đúng hơn là bị ném mạnh xuống sàn. Sau đó là tiếng nức nở của mẹ.
Cô bé sợ hãi ném cành hoa trong tay xuống, quay người chạy ra khỏi nhà.
Một tiếng còi trầm dài vang lên, đoàn tàu từ Giang Bắc tiến vào thành phố Tân An đã rất gần. Tiếng còi cùng tiếng thông báo nhắc nhở vang lên dồn dập, các hành khách trên tàu cũng lục tục chuẩn bị hành lý đi xuống.
Từ Tâm Di ngồi trong đám người mơ màng tỉnh giấc, cô bất giác đưa tay lên ray trán rồi nhìn ra xung quanh.
Mấy ngày nay đang sắp bắt đầu cho một năm học mới. Các tân sinh viên cũng đang chuẩn bị cho ngày nhập học. Một cuộc hành trình dài sẽ khởi đầu dành cho những đứa trẻ tập làm làm người lớn. Vậy nên trên khoang tàu hầu như toàn các bậc cha mẹ đi cùng con cái.
Mỗi người đều là vẻ mặt lo lắng, nhưng xen lẫn trong đó còn có sự tự hào cùng mong chờ không khó để nhận ra.
Từ Tâm Di chỉ có một mình, cô nhìn cảnh này lại thấy chạnh lòng quay đi.
Cô có chút đau đầu lại đưa tay lên ray trán, nhớ lại giấc mơ vừa rồi. Đã gần một năm qua những hình ảnh từ quá khứ vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Từ Tâm Di nhìn ra khung cảnh bên ngoài qua ô cửa sổ, từng tòa nhà xa xa cùng hàng cây ven đường lần lượt lướt qua tầm mắt.
Thành phố Tân An hoa lệ đã ở ngay phía trước, cô đột nhiên có chút bồi hồi.
Đã hơn mười năm rồi Từ Tâm Di mới trở nơi đây. Ngày ấy cô mới tám tuổi, cha mẹ đột nhiên bán hết nhà cửa cùng tài sản, dẫn cô về Giang Bắc lập nghiệp. Từ đó cô chưa từng nghe họ nhắc đến Tân An dù chỉ một lần.
Cho đến một năm trước, cha mẹ Từ Tâm Di đột ngột gặp tai nạn và qua đời, lúc ấy cô mới mười bảy tuổi.
Khi đang sắp xếp lại kỉ vật của cha mẹ, Từ Tâm Di tình cờ phát hiện họ còn có một căn hộ ở thành phố Tân An. Hơn nữa khi họ gặp tai nạn lại chính là trên đường trở về từ thành phố này.
Thế nhưng mỗi khi cô nhắc đến nguyện vọng thi đại học ở thành phố Tân An, cha mẹ cô đều không hài lòng gạt đi.
Từ sau khi rời đến Giang Bắc, Tân An đối với gia đình cô giống như một vùng đất cấm kị. Cô đã từng nghĩ, mình sẽ chẳng bao giờ quay lại nơi đây nữa.
Việc cha mẹ giấu cô chuyện căn hộ, khiến Từ Tâm Di vừa bất ngờ vừa khó hiểu. Lại như một lý do để cô quay lại thành phố mà cô đã có rất nhiều hồi ức tốt đẹp này. Cô quyết định đăng kí thi đại học vào Đại học Tân Hoa, một trường thuộc top đầu của thành phố, và cô đã thi đỗ.
Tuy đã ở Giang Bắc được hơn mười năm, nhưng cô lại không có nhiều tình cảm cùng nơi này. Cha mẹ đều là cô nhi, không có người thân, bạn bè cũng rất ít. Kỉ niệm của cô với Giang Bắc cũng đều là những chuyện không vui. Thế nên với nơi này trong lòng cô còn có chút bài xích.
Khi Từ Tâm Di tròn mười tám tuổi liền bán căn nhà cùng tài sản cha mẹ để lại ở Giang Bắc.
Một thân một mình, cô quyết định sẽ mang theo số tiền bán nhà và số tiền được đền bù cho cái chết của cha mẹ trở về Tân An. Có một khoản này cũng đủ cho cô học xong đại học mà không cần lo nghĩ quá nhiều.
Tàu đã vào ga, Từ Tâm Di đưa tay tháo chiếc tai nghe, xách theo một vali hành lý bước xuống.
Một cảm xúc mãnh liệt trào lên khiến trái tim cô đột nhiên đập mạnh. Một cảm giác vừa xa lạ lại quen thuộc khiến Từ Tâm Di có chút bối rối. Sau mười năm quang cảnh nơi đây đã thay đổi rất nhiều.
Chỉ là một nơi sâu thẳm trong lòng cô, lại cho cô cảm giác bản thân như một người đi xa vừa quay trở về. Tân An mới là nhà của cô.
Dọn dẹp lại cảm xúc, Từ Tâm Di bắt một chiếc taxi đi thẳng đến chung cư Tân Lạc, nơi có căn hộ của cha mẹ cô để lại.
Dừng trước cổng chung cư, cô thở dài. Khu nhà được thiết kế theo kiểu cũ, không có thang máy. Trong giấy tờ, căn hộ của cô ở tầng ba. Cô mệt nhọc kéo vali bước từng bước leo lên cầu thang bộ, chật vật mãi mới đến nơi.
Vừa bước vào, cô ngạc nhiên nhìn bài trí bên trong. Căn hộ không rộng lắm, nhưng vẫn đủ hai phong ngủ, một phòng khách cùng một khu bếp. Cô sống một mình thế nên không gian như vậy đã rất thoải mái rồi.
Nhà tuy có chút bụi nhưng đồ dùng đều không quá cũ, cũng rất đầy đủ.
Từ Tâm Di tìm thấy trong đống đồ của cha mẹ còn có vài hóa đơn thanh toán cho người dọn dẹp thời vụ.
Chỉ là Từ Tâm Di nghĩ thế nào vẫn không hiểu được, tại sao họ đến Tân An lại phải giấu giếm. Nhưng khúc mắc này của cô giờ chẳng còn ai có thể cho cô đáp án.
Dọn dẹp lại một lượt xong xuôi thì trời cũng đã tối hẳn. Lúc này đã tám giờ đêm, cô dự định tắm xong sẽ đi mua thêm chút đồ và ăn tối ở ngoài.
Đêm đến ngủ trong căn phòng mới, Từ Tâm Di có chút bất an lại mong chờ.
Ngày mai cô phải đến trường Tân Hoa để báo danh rồi.
Vào lúc này, một cô bé chỉ tầm sáu bảy tuổi đang trên đường từ trường trở về nhà. Hướng đến là chung cư Giang Ninh, một khu chung cư hạng trung trong thành phố. Cô bé vừa đi vừa nhảy chân sáo, trên tay còn cầm một bông hoa. Cô tung tăng vui vẻ như một chú chim nhỏ.
Về đến nhà, bấm mật mã cửa cô bé bước vào. Căn hộ tối om lại có cảm giác âm u và ngột ngạt, hoàn toàn khác với sự tươi sáng của bầu trời bên ngoài.
Cô bé dừng lại, tay nắm chặt cành hoa nhỏ có chút chần chừ không muốn tiến vào. Trong phòng ngủ của cha mẹ truyền ra từng tiếng nói chuyện, ngữ điệu có chút gay gắt. Tiếng của mẹ vang lên.
- Chúng ta không còn đường lui nữa, bây giờ anh trách tôi thì có nghĩa gì. Tôi làm vậy cũng chỉ mong con gái chúng ta được sống sung sướng. Lúc đó anh không ngăn cản giờ lại chỉ trích tôi sao?
Cô không nghe được tiếng trả lời của cha, thay vào đó là tiếng đồ vật rơi vỡ, đúng hơn là bị ném mạnh xuống sàn. Sau đó là tiếng nức nở của mẹ.
Cô bé sợ hãi ném cành hoa trong tay xuống, quay người chạy ra khỏi nhà.
Một tiếng còi trầm dài vang lên, đoàn tàu từ Giang Bắc tiến vào thành phố Tân An đã rất gần. Tiếng còi cùng tiếng thông báo nhắc nhở vang lên dồn dập, các hành khách trên tàu cũng lục tục chuẩn bị hành lý đi xuống.
Từ Tâm Di ngồi trong đám người mơ màng tỉnh giấc, cô bất giác đưa tay lên ray trán rồi nhìn ra xung quanh.
Mấy ngày nay đang sắp bắt đầu cho một năm học mới. Các tân sinh viên cũng đang chuẩn bị cho ngày nhập học. Một cuộc hành trình dài sẽ khởi đầu dành cho những đứa trẻ tập làm làm người lớn. Vậy nên trên khoang tàu hầu như toàn các bậc cha mẹ đi cùng con cái.
Mỗi người đều là vẻ mặt lo lắng, nhưng xen lẫn trong đó còn có sự tự hào cùng mong chờ không khó để nhận ra.
Từ Tâm Di chỉ có một mình, cô nhìn cảnh này lại thấy chạnh lòng quay đi.
Cô có chút đau đầu lại đưa tay lên ray trán, nhớ lại giấc mơ vừa rồi. Đã gần một năm qua những hình ảnh từ quá khứ vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Từ Tâm Di nhìn ra khung cảnh bên ngoài qua ô cửa sổ, từng tòa nhà xa xa cùng hàng cây ven đường lần lượt lướt qua tầm mắt.
Thành phố Tân An hoa lệ đã ở ngay phía trước, cô đột nhiên có chút bồi hồi.
Đã hơn mười năm rồi Từ Tâm Di mới trở nơi đây. Ngày ấy cô mới tám tuổi, cha mẹ đột nhiên bán hết nhà cửa cùng tài sản, dẫn cô về Giang Bắc lập nghiệp. Từ đó cô chưa từng nghe họ nhắc đến Tân An dù chỉ một lần.
Cho đến một năm trước, cha mẹ Từ Tâm Di đột ngột gặp tai nạn và qua đời, lúc ấy cô mới mười bảy tuổi.
Khi đang sắp xếp lại kỉ vật của cha mẹ, Từ Tâm Di tình cờ phát hiện họ còn có một căn hộ ở thành phố Tân An. Hơn nữa khi họ gặp tai nạn lại chính là trên đường trở về từ thành phố này.
Thế nhưng mỗi khi cô nhắc đến nguyện vọng thi đại học ở thành phố Tân An, cha mẹ cô đều không hài lòng gạt đi.
Từ sau khi rời đến Giang Bắc, Tân An đối với gia đình cô giống như một vùng đất cấm kị. Cô đã từng nghĩ, mình sẽ chẳng bao giờ quay lại nơi đây nữa.
Việc cha mẹ giấu cô chuyện căn hộ, khiến Từ Tâm Di vừa bất ngờ vừa khó hiểu. Lại như một lý do để cô quay lại thành phố mà cô đã có rất nhiều hồi ức tốt đẹp này. Cô quyết định đăng kí thi đại học vào Đại học Tân Hoa, một trường thuộc top đầu của thành phố, và cô đã thi đỗ.
Tuy đã ở Giang Bắc được hơn mười năm, nhưng cô lại không có nhiều tình cảm cùng nơi này. Cha mẹ đều là cô nhi, không có người thân, bạn bè cũng rất ít. Kỉ niệm của cô với Giang Bắc cũng đều là những chuyện không vui. Thế nên với nơi này trong lòng cô còn có chút bài xích.
Khi Từ Tâm Di tròn mười tám tuổi liền bán căn nhà cùng tài sản cha mẹ để lại ở Giang Bắc.
Một thân một mình, cô quyết định sẽ mang theo số tiền bán nhà và số tiền được đền bù cho cái chết của cha mẹ trở về Tân An. Có một khoản này cũng đủ cho cô học xong đại học mà không cần lo nghĩ quá nhiều.
Tàu đã vào ga, Từ Tâm Di đưa tay tháo chiếc tai nghe, xách theo một vali hành lý bước xuống.
Một cảm xúc mãnh liệt trào lên khiến trái tim cô đột nhiên đập mạnh. Một cảm giác vừa xa lạ lại quen thuộc khiến Từ Tâm Di có chút bối rối. Sau mười năm quang cảnh nơi đây đã thay đổi rất nhiều.
Chỉ là một nơi sâu thẳm trong lòng cô, lại cho cô cảm giác bản thân như một người đi xa vừa quay trở về. Tân An mới là nhà của cô.
Dọn dẹp lại cảm xúc, Từ Tâm Di bắt một chiếc taxi đi thẳng đến chung cư Tân Lạc, nơi có căn hộ của cha mẹ cô để lại.
Dừng trước cổng chung cư, cô thở dài. Khu nhà được thiết kế theo kiểu cũ, không có thang máy. Trong giấy tờ, căn hộ của cô ở tầng ba. Cô mệt nhọc kéo vali bước từng bước leo lên cầu thang bộ, chật vật mãi mới đến nơi.
Vừa bước vào, cô ngạc nhiên nhìn bài trí bên trong. Căn hộ không rộng lắm, nhưng vẫn đủ hai phong ngủ, một phòng khách cùng một khu bếp. Cô sống một mình thế nên không gian như vậy đã rất thoải mái rồi.
Nhà tuy có chút bụi nhưng đồ dùng đều không quá cũ, cũng rất đầy đủ.
Từ Tâm Di tìm thấy trong đống đồ của cha mẹ còn có vài hóa đơn thanh toán cho người dọn dẹp thời vụ.
Chỉ là Từ Tâm Di nghĩ thế nào vẫn không hiểu được, tại sao họ đến Tân An lại phải giấu giếm. Nhưng khúc mắc này của cô giờ chẳng còn ai có thể cho cô đáp án.
Dọn dẹp lại một lượt xong xuôi thì trời cũng đã tối hẳn. Lúc này đã tám giờ đêm, cô dự định tắm xong sẽ đi mua thêm chút đồ và ăn tối ở ngoài.
Đêm đến ngủ trong căn phòng mới, Từ Tâm Di có chút bất an lại mong chờ.
Ngày mai cô phải đến trường Tân Hoa để báo danh rồi.