Chương 19
Phượng Hoàng trước giờ sống trong nhung lụa không biết hắn có chê món đồ ta làm tầm thường không?
- Vốn ta định làm hình chim phượng nhưng nó lại thành cái này. Nếu ngươi không chê thì… cho ngươi đó.
Ta ngại ngùng đưa tay ra.
Phượng Hoàng cầm món đồ trên tay ta ngắm nghía.
- Hóa ra phong trào trong cung của ta là do ngươi khởi xướng.
Khởi xướng cái gì? Ta vô tội mà!
Phượng Hoàng hất cằm ý bảo ta nhìn ra sau. Bây giờ thì ta đã hiểu tại sao Phượng Hoàng lại nói như vậy. Người nào người nấy đang cầm món đồ ta tặng chụm vào nói chuyện. Không ngờ đồ ta tự tay làm lại được yêu thích đến thế.
- Không ngờ mọi người lại thích như vậy. Phượng Hoàng, ngươi có thích không?
Sắc mặt Phượng Hoàng không được tự nhiên lắm.
- Nể tình ngươi có lòng nên ta đành miễn cưỡng nhận vậy.
- Không cần miễn cưỡng không thích thì trả ta, ta đem tặng Nguyệt lão cũng được.
Đằng nào nguyên liệu cũng là từ chỗ của Nguyệt lão.
- Đã cho rồi làm gì có chuyện lấy lại. Ngươi quen thân với Nguyệt lão từ bao giờ?
Phượng Hoàng lạ thật, không thích còn lấy làm gì? Ta với Nguyệt lão đúng là có quen biết nhưng có tính là thân hay không nhỉ? Ta suy nghĩ chốc lát rồi đáp.
- Vừa mới thân.
- Mới có một ngày mà đã thân. Xem ra ngươi ở Cửu Trùng Thiên vui như cá gặp nước nhỉ?
- Đâu có, ta gặp Nguyệt lão hai lần trước đó rồi.
Ta nói rõ.
- Gặp lúc nào sao ta không biết?
Phượng Hoàng nhất thời không nghĩ đến.
- Gặp lúc ngươi không có mặt.
Không biết là bởi không có mặt chứ sao. Có thế mà cũng hỏi.
Phượng Hoàng đá xéo ta một cái bằng mắt.
- Đang chê ta nhiều chuyện hả?
- Nào dám!
Ta mồm nói một đằng tâm nghĩ một nẻo. Tuy nhiên có chuyện này ta thấy vẫn nên hỏi hắn để được tư vấn.
- Ngươi có biết Thanh Loan công chúa đặc biệt thích thứ gì không?
Đã lỡ ăn mất bánh của công chúa thì cũng nên đền lại cái gì đó mới được. Mọi người thường có câu có qua có lại còn gì.
- Để làm gì?
Phượng Hoàng hỏi ngược lại.
- Ta lỡ ăn mất bánh công chúa làm tặng ngươi nên muốn trả lại thứ gì đó.
Ta thành thật trả lời.
- Định làm bánh hạt dẻ ấy hả?
Ta lắc đầu nguầy nguậy. Bánh công chúa làm ngon hơn bánh ta làm nhiều. Ta thấy vẫn nên tặng thứ khác thì hơn. Nhưng cụ thể là cái gì thì ta vẫn chưa nghĩ ra nên đành thỉnh giáo hắn tiếp.
- Ngươi nghĩ ta nên tặng thứ gì?
Phượng Hoàng chỉ cho ta đúng hai chữ.
- Vẽ chuyện.
Sau đó dù ta có gặng hỏi thế nào thì Phượng Hoàng cũng không đưa ra một tí thông tin nào có ích giúp ta. Hết cách ta đành tự thân vận động.
- -------------------
Về những món đồ đan móc ta làm, càng ngày càng có nhiều người đến xin ta làm cho họ. Lâu dần biến thành trao đổi ví như ta móc cho tiểu tiên nga một bông hoa cô ấy đưa lại cho ta một cái bánh. Dần dà những món đồ ấy trở thành trào lưu trên thiên giới.
Nguyệt lão thấy vậy cũng phủ thêm một tầng ý nghĩa đặc biệt cho chúng: tơ hồng kết duyên, thích ai hãy tặng cho ngươi ấy. Không biết có phải câu nói của Nguyệt lão phát huy tác dụng không mà ngày số người và số lượng hàng người ta đến đặt ta ngày càng tăng. Khổ nỗi ta sức lực có hạn nên thường không đáp ứng đủ nhu cầu.
Nghĩ thử xem, cả ngày ta làm thư đồng cho Phượng Hoàng, rảnh lúc nào là lại bị hắn lôi đi học pháp thuật hoặc nếu không học pháp thuật thì lại đến chỗ Thanh Duy thượng thần tu luyện (cái này là được Phượng Hoàng cho phép hơn thế hắn còn cho ta hẳn lịch trình chỉ có điều hắn chẳng biết cái ta học ở chỗ thượng thần là cái gì). Cho nên việc đan móc ta chỉ có thể làm vào buổi tối.
Trong lúc đang móc hình trái táo ta chợt nảy ra một ý hay là ta móc một hình tặng cho Thanh Loan công chúa nhỉ? Mấy món đồ này được nhiều tiên nga, tiên nữ yêu thích lắm. Chắc Thanh Loan công chúa không chê đâu nhỉ? Suy đi tính lại ta quyết định móc một con búp bê mô phỏng theo dàng người của công chúa để tặng cho nàng ấy.
Khổ một nỗi, búp bê được hoàn thành ta lại không có gan đem đi tặng nên cứ để nó trong phòng. Nhưng cứ để đấy mãi cũng chẳng phải cách hay. Ngẫm nghĩ một thôi một hồi ta thấy nhờ Phượng Hoàng là một cách giải quyết khá hay. Thế là ta bèn lựa lúc tâm trạng Phượng Hoàng đang tốt bèn mở lời.
- Hì hì, nhị điện hạ này, người có thể giúp đỡ tiểu tiên một chuyện cỏn con được không?
- Việc gì?
Phượng Hoàng không nặng không nhẹ hỏi lại.
- Người đưa cái này cho Thanh Loan công chúa hộ tiểu tiên được không?
Ta đưa con búp bê được đặt cẩn thận trong hộp gỗ cho Phượng Hoàng. Hắn nhìn cái hộp được đậy kín hỏi ta.
- Gì đây?
- Đồ ta cất công chuẩn bị riêng cho Thanh Loan công chúa, ngươi không được xem lén đâu đấy.
Ta dặn dò Phượng Hoàng còn hắn thì nhìn ta với dàng vẻ từ trên cao nhìn xuống.
- Ta mà cần xem lén sao!
Đúng lúc này Thanh chạy vào báo.
- Bẩm điện hạ, Thanh Loan công chúa nói tới thăm người và đang chờ ở đại sảnh ạ.
Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.
Phượng Hoàng tỏ ý đã biết cho Thanh lui sau đó bảo ta.
- Người đến cửa rồi kìa. Ngươi tự đem tặng đi.
Ta thất Phượng Hoàng phất áo định đi liền túm lấy tay áo hắn năn nỉ.
- Tặng hộ ta đi mà, xin ngươi đấy. Ta sợ.
Hắn dùng nửa con mắt nhìn ta sau đó cầm lấy cái hộp và bỏ lại một câu.
- Nhát chết.
Phượng Hoàng đi được một đoạn thì quay lại gọi ta.
- Đứng đấy làm gì? Còn không đi theo!
Bởi không dám gặp công chúa nên mới không đi theo đấy. Nếu ta có gan tặng quà cho công chúa còn cần nhờ ngươi tặng hộ à.
Ta vặn vặn tay tìm cớ.
- Hay là ta qua chỗ thượng thần rèn luyện thêm nhé?
Phượng Hoàng nhìn ta một cái sau đó cất giọng.
- Tùy ngươi.
Được sự cho phép của Phượng Hoàng ta rời cung mà không lo nghĩ gì.
Sau một hồi dạy dỗ và tóm tắt sơ lược các kiến thức đã bổ túc cho ta, thượng thần liền cho ta áp dụng thực tế đồng thời đây cũng chính là bài tập đầu tiên Thanh Duy thượng thần giao cho ta. Theo ta thấy bài tập của thượng thần nói khó không khó nói dễ không dễ.
Ngài ấy nói với ta cách nhanh nhất để biết bản thân có thích người nào đó hay không là nhìn vào mắt người ta. Và người thượng thần chỉ điểm cho ta kiểm chứng lại là Phượng Hoàng! Chuyện này làm ta cứ lăn tăn mãi.
Trên đường đi, ta gặp Thanh Loan công chúa. Theo lễ nghi ta hành lễ chờ nàng ấy đi qua. Ta thấy sắc mặt công chúa hơi ửng hồng đồng thời khóe môi hơi cong cong. Xem ra tâm trạng công chúa vô cùng tốt. Bởi công chúa vừa đi qua ta được mấy bước nên ta nghe được tiếng tì nữ bên cạnh nói với nàng ấy.
- Nhị điện hạ nói là được nhờ tặng cho công chúa nhưng theo nô tì thấy đây chắc chắn là điện hạ chuẩn bị riêng cho công chúa. Trên thiên giới dạo này đang rộ lên việc thích người nào thì tặng đồ làm bằng tơ hồng cho người đó sao. Công chúa người xem, điện hạ tặng người con búp bê có y phục màu đỏ lại được làm bằng tơ hồng không phải đang ám chỉ muốn lấy người làm thê tử sao?
- Đừng ăn nói linh tinh.
Công chúa nói thế nhưng ta lại thấy nàng như nói lấy lệ thôi bởi khuân mặt công chúa lúc này hiện lên tia vui mừng như thể là thỏa mãn.
- Vốn ta định làm hình chim phượng nhưng nó lại thành cái này. Nếu ngươi không chê thì… cho ngươi đó.
Ta ngại ngùng đưa tay ra.
Phượng Hoàng cầm món đồ trên tay ta ngắm nghía.
- Hóa ra phong trào trong cung của ta là do ngươi khởi xướng.
Khởi xướng cái gì? Ta vô tội mà!
Phượng Hoàng hất cằm ý bảo ta nhìn ra sau. Bây giờ thì ta đã hiểu tại sao Phượng Hoàng lại nói như vậy. Người nào người nấy đang cầm món đồ ta tặng chụm vào nói chuyện. Không ngờ đồ ta tự tay làm lại được yêu thích đến thế.
- Không ngờ mọi người lại thích như vậy. Phượng Hoàng, ngươi có thích không?
Sắc mặt Phượng Hoàng không được tự nhiên lắm.
- Nể tình ngươi có lòng nên ta đành miễn cưỡng nhận vậy.
- Không cần miễn cưỡng không thích thì trả ta, ta đem tặng Nguyệt lão cũng được.
Đằng nào nguyên liệu cũng là từ chỗ của Nguyệt lão.
- Đã cho rồi làm gì có chuyện lấy lại. Ngươi quen thân với Nguyệt lão từ bao giờ?
Phượng Hoàng lạ thật, không thích còn lấy làm gì? Ta với Nguyệt lão đúng là có quen biết nhưng có tính là thân hay không nhỉ? Ta suy nghĩ chốc lát rồi đáp.
- Vừa mới thân.
- Mới có một ngày mà đã thân. Xem ra ngươi ở Cửu Trùng Thiên vui như cá gặp nước nhỉ?
- Đâu có, ta gặp Nguyệt lão hai lần trước đó rồi.
Ta nói rõ.
- Gặp lúc nào sao ta không biết?
Phượng Hoàng nhất thời không nghĩ đến.
- Gặp lúc ngươi không có mặt.
Không biết là bởi không có mặt chứ sao. Có thế mà cũng hỏi.
Phượng Hoàng đá xéo ta một cái bằng mắt.
- Đang chê ta nhiều chuyện hả?
- Nào dám!
Ta mồm nói một đằng tâm nghĩ một nẻo. Tuy nhiên có chuyện này ta thấy vẫn nên hỏi hắn để được tư vấn.
- Ngươi có biết Thanh Loan công chúa đặc biệt thích thứ gì không?
Đã lỡ ăn mất bánh của công chúa thì cũng nên đền lại cái gì đó mới được. Mọi người thường có câu có qua có lại còn gì.
- Để làm gì?
Phượng Hoàng hỏi ngược lại.
- Ta lỡ ăn mất bánh công chúa làm tặng ngươi nên muốn trả lại thứ gì đó.
Ta thành thật trả lời.
- Định làm bánh hạt dẻ ấy hả?
Ta lắc đầu nguầy nguậy. Bánh công chúa làm ngon hơn bánh ta làm nhiều. Ta thấy vẫn nên tặng thứ khác thì hơn. Nhưng cụ thể là cái gì thì ta vẫn chưa nghĩ ra nên đành thỉnh giáo hắn tiếp.
- Ngươi nghĩ ta nên tặng thứ gì?
Phượng Hoàng chỉ cho ta đúng hai chữ.
- Vẽ chuyện.
Sau đó dù ta có gặng hỏi thế nào thì Phượng Hoàng cũng không đưa ra một tí thông tin nào có ích giúp ta. Hết cách ta đành tự thân vận động.
- -------------------
Về những món đồ đan móc ta làm, càng ngày càng có nhiều người đến xin ta làm cho họ. Lâu dần biến thành trao đổi ví như ta móc cho tiểu tiên nga một bông hoa cô ấy đưa lại cho ta một cái bánh. Dần dà những món đồ ấy trở thành trào lưu trên thiên giới.
Nguyệt lão thấy vậy cũng phủ thêm một tầng ý nghĩa đặc biệt cho chúng: tơ hồng kết duyên, thích ai hãy tặng cho ngươi ấy. Không biết có phải câu nói của Nguyệt lão phát huy tác dụng không mà ngày số người và số lượng hàng người ta đến đặt ta ngày càng tăng. Khổ nỗi ta sức lực có hạn nên thường không đáp ứng đủ nhu cầu.
Nghĩ thử xem, cả ngày ta làm thư đồng cho Phượng Hoàng, rảnh lúc nào là lại bị hắn lôi đi học pháp thuật hoặc nếu không học pháp thuật thì lại đến chỗ Thanh Duy thượng thần tu luyện (cái này là được Phượng Hoàng cho phép hơn thế hắn còn cho ta hẳn lịch trình chỉ có điều hắn chẳng biết cái ta học ở chỗ thượng thần là cái gì). Cho nên việc đan móc ta chỉ có thể làm vào buổi tối.
Trong lúc đang móc hình trái táo ta chợt nảy ra một ý hay là ta móc một hình tặng cho Thanh Loan công chúa nhỉ? Mấy món đồ này được nhiều tiên nga, tiên nữ yêu thích lắm. Chắc Thanh Loan công chúa không chê đâu nhỉ? Suy đi tính lại ta quyết định móc một con búp bê mô phỏng theo dàng người của công chúa để tặng cho nàng ấy.
Khổ một nỗi, búp bê được hoàn thành ta lại không có gan đem đi tặng nên cứ để nó trong phòng. Nhưng cứ để đấy mãi cũng chẳng phải cách hay. Ngẫm nghĩ một thôi một hồi ta thấy nhờ Phượng Hoàng là một cách giải quyết khá hay. Thế là ta bèn lựa lúc tâm trạng Phượng Hoàng đang tốt bèn mở lời.
- Hì hì, nhị điện hạ này, người có thể giúp đỡ tiểu tiên một chuyện cỏn con được không?
- Việc gì?
Phượng Hoàng không nặng không nhẹ hỏi lại.
- Người đưa cái này cho Thanh Loan công chúa hộ tiểu tiên được không?
Ta đưa con búp bê được đặt cẩn thận trong hộp gỗ cho Phượng Hoàng. Hắn nhìn cái hộp được đậy kín hỏi ta.
- Gì đây?
- Đồ ta cất công chuẩn bị riêng cho Thanh Loan công chúa, ngươi không được xem lén đâu đấy.
Ta dặn dò Phượng Hoàng còn hắn thì nhìn ta với dàng vẻ từ trên cao nhìn xuống.
- Ta mà cần xem lén sao!
Đúng lúc này Thanh chạy vào báo.
- Bẩm điện hạ, Thanh Loan công chúa nói tới thăm người và đang chờ ở đại sảnh ạ.
Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.
Phượng Hoàng tỏ ý đã biết cho Thanh lui sau đó bảo ta.
- Người đến cửa rồi kìa. Ngươi tự đem tặng đi.
Ta thất Phượng Hoàng phất áo định đi liền túm lấy tay áo hắn năn nỉ.
- Tặng hộ ta đi mà, xin ngươi đấy. Ta sợ.
Hắn dùng nửa con mắt nhìn ta sau đó cầm lấy cái hộp và bỏ lại một câu.
- Nhát chết.
Phượng Hoàng đi được một đoạn thì quay lại gọi ta.
- Đứng đấy làm gì? Còn không đi theo!
Bởi không dám gặp công chúa nên mới không đi theo đấy. Nếu ta có gan tặng quà cho công chúa còn cần nhờ ngươi tặng hộ à.
Ta vặn vặn tay tìm cớ.
- Hay là ta qua chỗ thượng thần rèn luyện thêm nhé?
Phượng Hoàng nhìn ta một cái sau đó cất giọng.
- Tùy ngươi.
Được sự cho phép của Phượng Hoàng ta rời cung mà không lo nghĩ gì.
Sau một hồi dạy dỗ và tóm tắt sơ lược các kiến thức đã bổ túc cho ta, thượng thần liền cho ta áp dụng thực tế đồng thời đây cũng chính là bài tập đầu tiên Thanh Duy thượng thần giao cho ta. Theo ta thấy bài tập của thượng thần nói khó không khó nói dễ không dễ.
Ngài ấy nói với ta cách nhanh nhất để biết bản thân có thích người nào đó hay không là nhìn vào mắt người ta. Và người thượng thần chỉ điểm cho ta kiểm chứng lại là Phượng Hoàng! Chuyện này làm ta cứ lăn tăn mãi.
Trên đường đi, ta gặp Thanh Loan công chúa. Theo lễ nghi ta hành lễ chờ nàng ấy đi qua. Ta thấy sắc mặt công chúa hơi ửng hồng đồng thời khóe môi hơi cong cong. Xem ra tâm trạng công chúa vô cùng tốt. Bởi công chúa vừa đi qua ta được mấy bước nên ta nghe được tiếng tì nữ bên cạnh nói với nàng ấy.
- Nhị điện hạ nói là được nhờ tặng cho công chúa nhưng theo nô tì thấy đây chắc chắn là điện hạ chuẩn bị riêng cho công chúa. Trên thiên giới dạo này đang rộ lên việc thích người nào thì tặng đồ làm bằng tơ hồng cho người đó sao. Công chúa người xem, điện hạ tặng người con búp bê có y phục màu đỏ lại được làm bằng tơ hồng không phải đang ám chỉ muốn lấy người làm thê tử sao?
- Đừng ăn nói linh tinh.
Công chúa nói thế nhưng ta lại thấy nàng như nói lấy lệ thôi bởi khuân mặt công chúa lúc này hiện lên tia vui mừng như thể là thỏa mãn.