Chương 8
Ta ngước nhìn hai vị tiên nhân tròn mắt đứng cách đó không xa. Lời này chắc là nói với họ. Có một kẻ đột ngột xuất hiện hai vị tiên nhân ngạc nhiên cũng là thường tình.
Ta phủi phủi y phục tiến lại chỗ họ, thân thiện lễ phép chào hỏi.
- Chào hai vị đại ca.
- Huynh đài quá lời. Bọn ta chẳng qua cũng chỉ là tiểu tiên đảm nhận mấy việc vặt ăn ở trong phủ thôi. Không dám nhận hai từ “đại ca” này.
Ta muốn chỉnh lại hai từ “huynh đài” thành “cô nương” nhưng lại nhìn thấy quần áo nam tử đang vận nên thôi. Đàng nào giới tính của ta bị nhận nhầm cũng chẳng phải ngày một ngày hai, riết cũng thành quen.
Nhắc đến ăn ở ta cũng tiện thể hỏi thăm.
- Vậy hai vị định sắp xếp cho ta ở đâu vậy?
- Cái này…
Hai vị tiểu tiên quan bối rối nhìn nhau. Cân đo đong đếm một hồi một trong hai người họ cất lời.
- Hay là huynh cứ ở đại sảnh đợi điện hạ một lát nhé. Bọn ta cần tham khảo ý kiến của ngài.
Ta vui vẻ gật đầu. Nói đến phượng hoàng ta cũng theo chủ đề của họ tán chuyện.
- Trúc Lâm điện hạ là vị điện hạ thứ mấy vậy?
Bọn họ gọi phượng hoàng là điện hạ ta cũng theo phép tắc của họ cung kính gọi hắn hai chữ “điện hạ”.
- Ngài là nhị điện hạ. Nhân tiện cho hỏi huynh đài được điện hạ nhặt ở đâu thế?
Hắn nhặt được ta khi nào? Có mà ta nhặt được hắn ấy! Ta không thể để cái tên này cứ thế bóp méo sự thật được.
- Không phải, là ta nhặt được hắ… điện hạ.
Từ “hắn” ra đến miệng liền bị đổi thành “điện hạ”. Bây giờ đang ở địa bàn ở người ta, phải biết giữ mồm giữ miệng. Người xưa có câu “cái miệng hại cái thân”. Ta phải quản kĩ cái miệng của mình tránh cho cái thân khỏi khổ.
Thấy hai người họ không tin ta bèn giải thích rõ ngọn ngành.
- Hôm đấy ta đang tu luyện thì có một con chim cháy khét từ trên trời rơi xuống, chính là điện hạ niết bàn mà thành ấy. Ta bèn đem con chim ấy về lấy đan dược trị thương sau đó tận tâm tận lực chăm sóc.
Mặc dù hắn cũng chẳng quan tâm ta có tận tâm tận lực hay không. Nhưng chuyện này mình ta tự hiểu là được.
Hai vị tiên quan gật gù nói cũng có thể lắm, thế là ta tiếp tục.
- Sau đó điện hạ hồi phục liền đồng ý cho ta theo lên Cửu Trùng Thiên.
Sự việc tạm thời chỉ tiến triển đến đây.
- Nhị điện hạ là một người trọng tình trọng nghĩa. Ngươi giúp đỡ điện hạ lúc gặp hoạn nạn ngài nhất định sẽ không bạc đãi.
Nghe tiểu tiên quan nói thế trong lòng ta cũng khấp khởi. Con Phượng Hoàng này định trả ơn ta bằng cái gì nhỉ?
- Thế điện hạ trả ân cho ta như nào?
- Cái này huynh đài phải hỏi điện hạ.
Ta chép miệng, cái “ơn” này ta phải tự thân đi đòi à?
- Thế bao giờ điện hạ về?
Bỗng nhớ đến Thiên hậu có việc triệu kiến hắn ta liền đổi câu hỏi khác.
- Thiên hậu tìm điện hạ làm gì?
- Thiên hậu chính là mẫu thân của điện hạ, cái này huynh đài cũng không biết?
Hai vị tiên quan nhìn ta ngạc nhiên.
Đâu ai nói cho ta nghe sao mà biết.
Như vậy Phượng Hoàng không phải hoàng tử phượng tộc như ta nghĩ mà lại là hoàng tử cao cao tại thượng của Thiên tộc! Cũng có nghĩa là hắn là một trong số những người có khả năng kế vị chức Thiên đế! Ta vốn định tìm hiểu sâu hơn nhưng hai vị tiên quan đã đánh tiếng lui.
- Bọn ta có việc cần xử lí, huynh cứ ở đây từ từ đợi điện hạ về cũng được.
“Cũng được” cái gì, ta có biết chỗ nào mà đi nữa đâu mà chả chết dí ở chỗ này đợi người.
Bấy giờ ta mới ngước mắt lên nhìn cái bảng đề chữ “Trạc Thanh cung”. Cả đại sảnh to đùng còn mỗi mình ta muốn làm gì thì làm. Ta nhìn quanh đại sảnh một lượt, chậc chậc hai tiếng. Trạc Thanh cung này cũng thật nghèo nàn. Đại sảnh lớn là thế mà ngay cả một đĩa hoa quả để người ta bỏ vào miệng cho đỡ buồn cũng không có.
Trong lúc lượn qua lượn lại ta không may troại chân, bất đắc dĩ phải ở trong tư thế:
“Giơ tay với thử trời cao thấp.
Xoạc cẳng đo xem đất ngắn dài.”
- Kiểu hành lễ cũng đặc biệt lắm!
Ta nhìn vị vừa tới, quần áo lượt là thẳng thớm là kiểu người ít nhiều gì cũng có địa vị.
- Khiến tiên quân chê cười rồi.
Ta nhanh chóng đứng dậy, chấp tay gập người trước mặt người ta. Chẳng biết người tới có phải “tiên quân” thật hay không nhưng theo kinh nghiệm ta tự đúc kết được bấy lâu thì cái khí chất toát ra từ người này khác hẳn những kẻ vô danh tiểu tốt. Ít nhất là ta đánh không lại.
Tiên quân gập quạt thản nhiên ngồi xuống ghế lơ đãng hỏi ta.
- Mới được tuyển à? Giữ chức vụ gì?
Tuyển? Ta nào có thi thố gì đâu.
- Không phải, tiểu tiên được điện hạ đem lên đây.
Ta nói rõ.
- Ngươi quen nó như nào?
Tiên quân chống tay lên gối hỏi. Thế là lại phải kể thêm lượt nữa. Tiên quan nghe hết một lượt tay mâm mê chiếc quạt giọng tiếc nuối.
- Hữu duyên như vậy sao ngươi không phải nữ nhi nhỉ?
- Ta là nữ mà.
Ta hùng hồn phản bác lại, quên béng mất phải xưng hô lễ độ.
- Xoay một vòng ta xem.
Ta xoay một vòng y lời tiên quân. Ngài ấy nhìn ta từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên, ngắm tới ngắm lui sau đó phán.
- Ngươi nhìn ngươi xem có chỗ nào giống nữ? Rõ ràng là nam tử.
- Là nữ thật mà.
Ta cãi lại. Xấu nào phải cái tội. Chẳng lẽ ta lại phải lột sạch y phục đứng trước mặt thì người ta mới chịu tin.
- Nam thì có!
- Là nữ!
- Nam!
- Nữ!
Ta một câu ngài ấy một câu thành ra om sòm.
- Hai người đang làm cái gì đấy?
Đây là tiếng của Phượng Hoàng. Ta thấy hắn không nhanh không chậm bước tới.
- Tiểu yêu kia đã làm gì mà khiến thúc phụ không vui đến vậy?
Hắn hỏi người kia trước mà không hỏi ta chứng tỏ hắn không tin ta! Mà khoan, hắn vừa gọi gì? Thúc phụ? Ngoại hình hai người đó trẻ như nhau nhìn vào khác nào bằng hữu của nhau sao lại biến thành chú cháu thế này? Thiên giới có thuật dưỡng nhan tốt thật đấy.
- La La, con xem con dạy thuộc hạ ra cái dạng gì rồi này. Rõ ràng là nam mà dám hét vào mặt ta nói mình là nữ nhân!
Trong lúc ta đang cảm khái y thuật chăm sóc nhan sắc của thiên tộc thì vị thúc phụ kia đã ra chiều ấm ức tố cáo ta.
La La, cái tên ở nhà của Phượng Hoàng đáng yêu thật đấy.
- Thúc phụ à, tiểu yêu này là… Nữ!
Phượng Hoàng đính chính lại thay ta nhưng ta vẫn phải bổ xung.
- Không phải tiểu yêu cũng không phải thuộc hạ.
Thúc phụ của Phượng Hoàng trố mắt nhìn ta.
- Ngươi là nữ? Là nữ!
Giọng ngài ấy thật chói tai. Còn tròng mắt thì lồi ra như thể rớt đến nơi ấy. Ta đang định mở miệng bảo ngài ấy đừng quá kích thì ngài ấy đã cướp lời.
- Con cho ta mượn người về nghiên cứu một chút.
Thấy thế ta liền nhanh chân chạy đến nấp sau lưng Phượng Hoàng khiến cái tay định tóm ta của thúc phụ trống không.
Ta lay lay áo Phượng Hoàng xin xỏ.
- Đừng mà! Ta không muốn bị đưa đi nghiên cứu đâu.
Ta vừa dứt câu thì lại có tiên sứ hạ giá tệ xá.
- Điện hạ, Thiên đế triệu kiến người.
Lúc nãy là Thiên hậu giờ đến Thiên đế, không biết tiếp theo là vị nào nữa nhỉ?
- Trúc Lâm tuân lệnh.
Định đi luôn à?
Ta phủi phủi y phục tiến lại chỗ họ, thân thiện lễ phép chào hỏi.
- Chào hai vị đại ca.
- Huynh đài quá lời. Bọn ta chẳng qua cũng chỉ là tiểu tiên đảm nhận mấy việc vặt ăn ở trong phủ thôi. Không dám nhận hai từ “đại ca” này.
Ta muốn chỉnh lại hai từ “huynh đài” thành “cô nương” nhưng lại nhìn thấy quần áo nam tử đang vận nên thôi. Đàng nào giới tính của ta bị nhận nhầm cũng chẳng phải ngày một ngày hai, riết cũng thành quen.
Nhắc đến ăn ở ta cũng tiện thể hỏi thăm.
- Vậy hai vị định sắp xếp cho ta ở đâu vậy?
- Cái này…
Hai vị tiểu tiên quan bối rối nhìn nhau. Cân đo đong đếm một hồi một trong hai người họ cất lời.
- Hay là huynh cứ ở đại sảnh đợi điện hạ một lát nhé. Bọn ta cần tham khảo ý kiến của ngài.
Ta vui vẻ gật đầu. Nói đến phượng hoàng ta cũng theo chủ đề của họ tán chuyện.
- Trúc Lâm điện hạ là vị điện hạ thứ mấy vậy?
Bọn họ gọi phượng hoàng là điện hạ ta cũng theo phép tắc của họ cung kính gọi hắn hai chữ “điện hạ”.
- Ngài là nhị điện hạ. Nhân tiện cho hỏi huynh đài được điện hạ nhặt ở đâu thế?
Hắn nhặt được ta khi nào? Có mà ta nhặt được hắn ấy! Ta không thể để cái tên này cứ thế bóp méo sự thật được.
- Không phải, là ta nhặt được hắ… điện hạ.
Từ “hắn” ra đến miệng liền bị đổi thành “điện hạ”. Bây giờ đang ở địa bàn ở người ta, phải biết giữ mồm giữ miệng. Người xưa có câu “cái miệng hại cái thân”. Ta phải quản kĩ cái miệng của mình tránh cho cái thân khỏi khổ.
Thấy hai người họ không tin ta bèn giải thích rõ ngọn ngành.
- Hôm đấy ta đang tu luyện thì có một con chim cháy khét từ trên trời rơi xuống, chính là điện hạ niết bàn mà thành ấy. Ta bèn đem con chim ấy về lấy đan dược trị thương sau đó tận tâm tận lực chăm sóc.
Mặc dù hắn cũng chẳng quan tâm ta có tận tâm tận lực hay không. Nhưng chuyện này mình ta tự hiểu là được.
Hai vị tiên quan gật gù nói cũng có thể lắm, thế là ta tiếp tục.
- Sau đó điện hạ hồi phục liền đồng ý cho ta theo lên Cửu Trùng Thiên.
Sự việc tạm thời chỉ tiến triển đến đây.
- Nhị điện hạ là một người trọng tình trọng nghĩa. Ngươi giúp đỡ điện hạ lúc gặp hoạn nạn ngài nhất định sẽ không bạc đãi.
Nghe tiểu tiên quan nói thế trong lòng ta cũng khấp khởi. Con Phượng Hoàng này định trả ơn ta bằng cái gì nhỉ?
- Thế điện hạ trả ân cho ta như nào?
- Cái này huynh đài phải hỏi điện hạ.
Ta chép miệng, cái “ơn” này ta phải tự thân đi đòi à?
- Thế bao giờ điện hạ về?
Bỗng nhớ đến Thiên hậu có việc triệu kiến hắn ta liền đổi câu hỏi khác.
- Thiên hậu tìm điện hạ làm gì?
- Thiên hậu chính là mẫu thân của điện hạ, cái này huynh đài cũng không biết?
Hai vị tiên quan nhìn ta ngạc nhiên.
Đâu ai nói cho ta nghe sao mà biết.
Như vậy Phượng Hoàng không phải hoàng tử phượng tộc như ta nghĩ mà lại là hoàng tử cao cao tại thượng của Thiên tộc! Cũng có nghĩa là hắn là một trong số những người có khả năng kế vị chức Thiên đế! Ta vốn định tìm hiểu sâu hơn nhưng hai vị tiên quan đã đánh tiếng lui.
- Bọn ta có việc cần xử lí, huynh cứ ở đây từ từ đợi điện hạ về cũng được.
“Cũng được” cái gì, ta có biết chỗ nào mà đi nữa đâu mà chả chết dí ở chỗ này đợi người.
Bấy giờ ta mới ngước mắt lên nhìn cái bảng đề chữ “Trạc Thanh cung”. Cả đại sảnh to đùng còn mỗi mình ta muốn làm gì thì làm. Ta nhìn quanh đại sảnh một lượt, chậc chậc hai tiếng. Trạc Thanh cung này cũng thật nghèo nàn. Đại sảnh lớn là thế mà ngay cả một đĩa hoa quả để người ta bỏ vào miệng cho đỡ buồn cũng không có.
Trong lúc lượn qua lượn lại ta không may troại chân, bất đắc dĩ phải ở trong tư thế:
“Giơ tay với thử trời cao thấp.
Xoạc cẳng đo xem đất ngắn dài.”
- Kiểu hành lễ cũng đặc biệt lắm!
Ta nhìn vị vừa tới, quần áo lượt là thẳng thớm là kiểu người ít nhiều gì cũng có địa vị.
- Khiến tiên quân chê cười rồi.
Ta nhanh chóng đứng dậy, chấp tay gập người trước mặt người ta. Chẳng biết người tới có phải “tiên quân” thật hay không nhưng theo kinh nghiệm ta tự đúc kết được bấy lâu thì cái khí chất toát ra từ người này khác hẳn những kẻ vô danh tiểu tốt. Ít nhất là ta đánh không lại.
Tiên quân gập quạt thản nhiên ngồi xuống ghế lơ đãng hỏi ta.
- Mới được tuyển à? Giữ chức vụ gì?
Tuyển? Ta nào có thi thố gì đâu.
- Không phải, tiểu tiên được điện hạ đem lên đây.
Ta nói rõ.
- Ngươi quen nó như nào?
Tiên quân chống tay lên gối hỏi. Thế là lại phải kể thêm lượt nữa. Tiên quan nghe hết một lượt tay mâm mê chiếc quạt giọng tiếc nuối.
- Hữu duyên như vậy sao ngươi không phải nữ nhi nhỉ?
- Ta là nữ mà.
Ta hùng hồn phản bác lại, quên béng mất phải xưng hô lễ độ.
- Xoay một vòng ta xem.
Ta xoay một vòng y lời tiên quân. Ngài ấy nhìn ta từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên, ngắm tới ngắm lui sau đó phán.
- Ngươi nhìn ngươi xem có chỗ nào giống nữ? Rõ ràng là nam tử.
- Là nữ thật mà.
Ta cãi lại. Xấu nào phải cái tội. Chẳng lẽ ta lại phải lột sạch y phục đứng trước mặt thì người ta mới chịu tin.
- Nam thì có!
- Là nữ!
- Nam!
- Nữ!
Ta một câu ngài ấy một câu thành ra om sòm.
- Hai người đang làm cái gì đấy?
Đây là tiếng của Phượng Hoàng. Ta thấy hắn không nhanh không chậm bước tới.
- Tiểu yêu kia đã làm gì mà khiến thúc phụ không vui đến vậy?
Hắn hỏi người kia trước mà không hỏi ta chứng tỏ hắn không tin ta! Mà khoan, hắn vừa gọi gì? Thúc phụ? Ngoại hình hai người đó trẻ như nhau nhìn vào khác nào bằng hữu của nhau sao lại biến thành chú cháu thế này? Thiên giới có thuật dưỡng nhan tốt thật đấy.
- La La, con xem con dạy thuộc hạ ra cái dạng gì rồi này. Rõ ràng là nam mà dám hét vào mặt ta nói mình là nữ nhân!
Trong lúc ta đang cảm khái y thuật chăm sóc nhan sắc của thiên tộc thì vị thúc phụ kia đã ra chiều ấm ức tố cáo ta.
La La, cái tên ở nhà của Phượng Hoàng đáng yêu thật đấy.
- Thúc phụ à, tiểu yêu này là… Nữ!
Phượng Hoàng đính chính lại thay ta nhưng ta vẫn phải bổ xung.
- Không phải tiểu yêu cũng không phải thuộc hạ.
Thúc phụ của Phượng Hoàng trố mắt nhìn ta.
- Ngươi là nữ? Là nữ!
Giọng ngài ấy thật chói tai. Còn tròng mắt thì lồi ra như thể rớt đến nơi ấy. Ta đang định mở miệng bảo ngài ấy đừng quá kích thì ngài ấy đã cướp lời.
- Con cho ta mượn người về nghiên cứu một chút.
Thấy thế ta liền nhanh chân chạy đến nấp sau lưng Phượng Hoàng khiến cái tay định tóm ta của thúc phụ trống không.
Ta lay lay áo Phượng Hoàng xin xỏ.
- Đừng mà! Ta không muốn bị đưa đi nghiên cứu đâu.
Ta vừa dứt câu thì lại có tiên sứ hạ giá tệ xá.
- Điện hạ, Thiên đế triệu kiến người.
Lúc nãy là Thiên hậu giờ đến Thiên đế, không biết tiếp theo là vị nào nữa nhỉ?
- Trúc Lâm tuân lệnh.
Định đi luôn à?