Chương 34: Buổi tối sóng gió
Edit: phuong_bchii
________________
Rose mấy năm nay phiền toái lớn nhỏ xảy ra rất nhiều, người say gây sự, đùa giỡn phụ nữ, thổ lộ Hồng tỷ tầng tầng lớp lớp. Đương nhiên sau khi đắc tội quyền quý, rất nhiều chuyện đều được Lăng Thiên Dục lặng lẽ giải quyết.
Nhưng hôm nay, nàng lại bị thương.
Mấy năm nay Liễu Tư Dực học sanda, đủ để bảo vệ mình, hơn nữa Trương Tiểu Võ và bảo vệ quán bar đều có thân thủ, xảy ra chuyện ngoài ý muốn lớn hơn nữa cũng không nên làm tổn thương nàng mới phải.
Dọc theo đường đi, Lăng Thiên Dục đều chạy với tốc độ tối đa, gặp phải đèn đỏ dừng xe thì cô mở camera theo dõi trên điện thoại. Trong camera, ánh đèn vốn đã hơi tối, ở dưới đầu người nhốn nháo hỗn loạn.
Lăng Thiên Dục không yên tâm, nhịn không được nhìn về phía điện thoại, hoàn toàn không chú ý tới đường vòng bên cạnh có một chiếc xe tải đang cấp tốc chạy tới.
"Tít tít tít~~" Một hồi tiếng còi nặng nề lại chói tai, giống như cắt đứt vành tai, khiến Lăng Thiên Dục đột nhiên hoàn hồn. Cô quay đầu, đèn pha chiếu cô không mở mắt ra được, giao lộ là đèn vàng, cô chưa kịp phanh lại, xe tải cũng không giảm tốc độ khi đèn đỏ chuyển xanh.
Lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lăng Thiên Dục phản ứng thần tốc, đạp mạnh chân ga, trong nháy mắt lúc hai xe sắp đụng nhau, vọt ra ngoài.
Sau khi tránh được nguy hiểm, cô chưa hoàn hồn dừng xe lại. Xe tải như không có việc gì lái đi, cô lại bị dọa toát mồ hôi lạnh. Điện thoại di động bên cạnh còn vang lên tiếng chửi rủa và đập phá, cô gục mặt trên tay lái, lại run lẩy bẩy.
Sinh tử trong chớp mắt, cô nhớ tới ba chết thảm, ngày đó, thật sự chỉ là ngoài ý muốn sao?
Lăng Thiên Dục thở phào nhẹ nhõm, cười khẽ, có lẽ là mạng cô vẫn chưa tận.
Điều chỉnh lại tâm trạng, cô tiếp tục chạy đến Rose.
Trên đường cô gọi điện thoại cho bạn bè, nếu như đêm nay nhận được bên Rose báo cảnh sát, mong đối phương có thể xử lý thỏa đáng, đừng liên lụy đến Liễu Tư Dực.
Kẻ gây rối nhất định là người khác, nàng chỉ là nạn nhân. Đối phương nhận được mệnh lệnh của nhị tiểu thư, tất nhiên hiểu được phải làm như thế nào.
Đêm nay nhất định là một đêm không yên ổn, Rose bình thường cho dù gặp phải mấy tên côn đồ gây sự, cũng đều có thể giải quyết hòa bình. Trương Tiểu Võ đang giải quyết phiền toái rất có phương pháp của mình, đơn giản chính là đánh người đuổi đi, nghiêm trọng một chút thì loạn đến báo cảnh sát.
Nhưng hôm nay bị đùa giỡn chính là ca sĩ Ngôn Mặc, cô nàng làm bán thời gian ở đây, biết đánh các loại nhạc cụ, âm thanh như thiên nhiên, rất được khách hàng yêu thích. Cô nàng là sinh viên tốt nghiệp học viện âm nhạc, tuổi cũng không lớn, không rành thế sự, đối mặt với những chuyện này có chút không biết làm sao.
Gây chuyện chính là một phú nhị đại, mang theo một đám "anh em" đến hái hoa, vốn dĩ mục tiêu là Hồng tỷ, nhưng lại để ý Ngôn Mặc. Lúc ấy Trương Tiểu Võ đang kiểm kê trong kho, Liễu Tư Dực ở văn phòng đối chiếu sổ sách, không ai kịp thời ngăn cản sự tình xảy ra.
Ngôn Mặc tính cách rắn rỏi khí khái, sau khi bị đùa giỡn nổi lên tranh cãi, cuối cùng lại đánh nhau với đối phương. Nhưng thân con gái nào có phải là đối thủ của kẻ say rượu, ngươi đẩy ta kéo, áo sơ mi của cô nàng bị kéo ra.
Cô nàng dưới cơn nóng giận, cầm lấy chai rượu đập một người, sau đó đám người kia bắt đầu đập phá. Khi Trương Tiểu Võ và bảo vệ chạy tới, tình cảnh gần như mất khống chế, tóc Ngôn Mặc bị người ta túm lấy, bụng dưới bị người ta đá mạnh.
Liễu Tư Dực từ văn phòng đi ra, thấy một màn như vậy, hoàn toàn nổi giận. Nàng không hạ thủ lưu tình, một tay bóp chặt cổ tay đối phương, bẻ cả cánh tay về phía sau, người nọ trật khớp tại chỗ.
Mâu thuẫn hoàn toàn trở nên gay gắt, mấy người đập vỡ chai bia, miệng chai sắc bén đâm về phía Liễu Tư Dực, cô giẫm nhẹ lên chai rượu, quay lại vài lần và móc chai vào chân mình, chai rượu ở trên không trung vẽ lên một đường cong, chai rượu đá bay trúng một tên.
Ngay sau đó, đôi chân thon dài của nàng trực tiếp đá vào hạ bàn của đối phương, lại nháy mắt một cái, liên tục ngoắc quyền khoát quyền phối hợp quét chân, nhẹ nhàng quật ngã mấy người. Thân thể nàng mềm dẻo, tư thế oai hùng hiên ngang băng qua đám người, không ai có thể tổn thương nàng dù chỉ một mảy may.
Mười mấy tên côn đồ làm cho lầu một hỗn loạn.
Ngôn Mặc nhìn Liễu Tư Dực, trong lòng sinh ra một dòng nước ấm, cô nàng không hề phát hiện, có người đang muốn đánh lén cô nàng. Có người xách một chai rượu từ dưới đất ném về phía Ngôn Mặc, không biết tốc độ của Liễu Tư Dực sao lại nhanh như vậy, nàng vọt tới bên cạnh Ngôn Mặc, dùng cánh tay chặn lại chai rượu kia.
"Hồng tỷ..." Ngôn Mặc đau lòng kêu một tiếng, Liễu Tư Dực xoa xoa cánh tay, đẩy cô nàng một cái, "Em lên lầu trước đi."
"Em không muốn, em muốn ở bên chị..." Ngôn Mặc tự biết mình gây họa, còn liên lụy Liễu Tư Dực bị thương, trong lòng vô cùng áy náy.
Liễu Tư Dực cười lạnh: "Chị không phải vì em, chị là vì trút giận."
Ngôn Mặc ngẩn người, trút giận?
Ai cũng không biết mấy ngày nay khí áp của Liễu Tư Dực thấp bao nhiêu, nếu như là trước kia nàng nhất định sẽ muốn chuyện lớn hóa nhỏ, nhưng hôm nay những người này đúng lúc đụng phải lúc tâm trạng nàng không tốt, chỉ có thể ra tay giáo huấn, mặc kệ hậu quả là gì, chính nàng ôm lấy.
Nàng biết Lăng Thương Bắc và Vân Thư ở đây, chỉ là không ai thông báo cho mình nên không chủ động.
Hai người ở lầu hai còn chưa kịp gọi món, liền ầm ĩ.
Sau đó có khách hàng khác báo cảnh sát, cảnh sát đến dẫn mấy người gây rối đi, hơn nữa bảo Trương Tiểu Võ và vài nhân viên quán bar phối hợp đến cục cảnh sát lấy lời khai.
Tuy Liễu Tư Dực cũng tham dự động thủ, nhưng cảnh sát không kinh động đến nàng.
Vân Thư và Lăng Thương Bắc là nhân chứng toàn bộ quá trình, hai người gần như ở trên lầu nhìn thấy toàn bộ quá trình.
"Đại thiếu gia, Hồng tỷ gặp phải phiền toái bực này, chẳng lẽ anh không định quan tâm?" Vân Thư cố ý hỏi.
"Cô xem cảnh sát không làm khó cô ấy, đủ để chứng minh cô ấy có chống lưng, cần gì phải bắt tôi làm điều thừa." Lăng Thương Bắc nghi ngờ, nếu không phải có người giao phó, động tĩnh lớn như vậy sao có thể không hỏi trách bà chủ chứ, ít nhất sẽ mang đi hỏi chuyện chứ, nhưng nàng lại dễ dàng vượt qua như vậy.
Vân Thư than thở: "Thật là mất hứng, vốn dĩ muốn thả lỏng, kết quả gặp phải chuyện này, Hồng tỷ còn bị thương."
"Cô ấy bị thương sao?" Lăng Thương Bắc bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Liễu Tư Dực xung quanh, anh không chú ý tới Liễu Tư Dực thay Ngôn Mặc ngăn cản một chút, nhưng Vân Thư phát hiện.
"Hẳn là bị thương rồi." Vân Thư vừa nghe điện thoại của Lăng Thiên Dục, chưa nói xong đã bị cúp máy, bây giờ cô muốn chạy tới? Nếu như bây giờ cô tới đây, đụng phải Lăng Thương Bắc không tốt lắm đâu.
Vân Thư hôm nay vừa trở lại Tuyên An đã bị theo dõi, tam phòng tứ phòng Lăng gia vẫn hẹn cô ấy, cô ấy đều từ chối, cho dù gặp mặt cũng ngậm miệng không đề cập tới chuyện hợp tác.
Hôm nay cô ấy muốn uống rượu cầu vồng, nên tới Rose, không ngờ cô ấy chân trước vừa tới, Lăng Thương Bắc cũng theo tới. Có thể tưởng tượng được, đám người này mỗi ngày đều đang theo dõi hành tung của cô ấy, cũng là càng nghĩ càng thấy ớn.
May mắn Lăng Thiên Dục gọi điện thoại tới, nếu không Vân Thư mỗi ngày ứng phó những người này cũng là tâm rất mệt mỏi.
Hôm nay phải để Lăng Thương Bắc tránh khỏi Lăng Thiên Dục mới được.
"Đại thiếu gia, tôi biết em cũng là mang theo thành ý tới tìm tôi nói chuyện, hôm nay bên này hỗn loạn, không bằng chúng ta đổi địa điểm nói chuyện đàng hoàng thế nào?" Những lời này của Vân Thư đồng nghĩa với cho Lăng Thương Bắc cơ hội, anh tuy rằng lo lắng Liễu Tư Dực nhưng lại cảm thấy lập tức đối phó Vân Thư quan trọng hơn, lợi ích lớn hơn hết thảy, phụ nữ ngày sau có thể chậm rãi trấn an.
Anh khẽ cắn môi gật đầu: "Được, tôi biết có một quán trà, mở cửa 24/24, không bằng đến đó."
"Được, vậy phiền đại thiếu gia dẫn đường.'
Lúc rời khỏi Rose, Vân Thư gửi cho Lăng Thiên Dục một tin nhắn: Đem cá đi rồi, yên tâm tới.
Vân Thư rất thông minh, người ngoài đều biết mấy phòng Lăng gia vì đoạt vị đang tranh đấu gay gắt, cô ấy làm bộ không biết chuyện này, khi chu toàn Lăng Thương Bắc vẫn khẳng định năng lực xử lý vấn đề của hai anh em bọn họ, chỉ là im miệng không đề cập tới hợp tác với ai.
Biệt thự Lăng gia ở ngoại thành, chạy đến Rose mất 40 phút.
Khi Lăng Thiên Dục tới Rose, lầu một đã không có khách hàng, vài nhân viên phục vụ đang dọn dẹp hiện trường, Ngôn Mặc cũng ở trong đó. Hốc mắt cô nàng đỏ hoe, giống như vừa mới khóc, chỉ có tham dự giải quyết tốt hậu quả mới có thể làm cho cô nàng cảm giác chịu tội nhẹ đi một chút.
Lăng Thiên Dục nhìn lướt qua không thấy Liễu Tư Dực, trực tiếp tìm văn phòng lầu hai.
Hiếm khi trong một đêm lẽ ra phải náo nhiệt, Rose lại an tĩnh, dưới lầu khắp nơi là vỏ bình rượu vỡ vụn, xung quanh đều là rượu tung toé, lầu hai không có động tĩnh gì, đèn đuốc sáng trưng, không thấy một người.
Văn phòng ở cuối hành lang, trước cửa viết "Khu vực làm việc, xin đừng vào". Cửa khép hờ, để lại một khe hở, Lăng Thiên Dục đi tới cửa, cảm nhận được hơi thở quen thuộc kia, an tâm hơn rất nhiều.
Bước chân cô rất nhẹ, bàn tay vốn định gõ cửa lại dừng lại. Đột nhiên xuất hiện, liệu nàng có vui hay không? Mấy ngày nay, tâm trạng Liễu Tư Dực dường như không tốt, cũng không biết xảy ra vấn đề ở đâu, luôn cảm thấy tức giận với mình.
Lăng Thiên Dục chậm rãi đẩy cửa ra, trên bàn làm việc của Liễu Tư Dực đặt hòm thuốc, tay áo của nàng xắn lên, đang bôi thuốc cho mình.
Trên cánh tay trắng nõn có thêm một vết thương màu xanh tím, nàng đang cúi đầu bôi thuốc, bình thuốc kia chính là dầu hồng hoa lần trước Lăng Thiên Dục bảo Lam Doanh mua.
Trong chốc lát bị chai rượu đập trúng không có cảm giác đau đớn rất mạnh, nhưng sau đó vết thương càng ngày càng đau, cả cánh tay đều không thể nhúc nhích, nàng cảm thấy có thể là xương cốt bị thương.
Nhưng mặc kệ là ai hỏi nàng tình huống bị thương, nàng đều nói không sao, một mình lên lầu lén xử lý vết thương. Ngôn Mặc thấy nàng cầm hòm thuốc, mới lặng lẽ rơi nước mắt, nước mắt ngoại trừ đau lòng thì chính là áy náy.
Liễu Tư Dực không muốn gây gánh nặng tâm lý cho bất cứ ai, mới tự mình gánh vác tất cả. Trong mắt nàng, Ngôn Mặc vẫn là một đứa trẻ, kinh nghiệm còn ít, vốn không nên thừa nhận những thứ này.
Lăng Thiên Dục thấy nàng như vậy, trái tim giống như bị cái gì kéo lại, kéo một cái liền đau. Cô cẩn thận từng li từng tí khống chế loại dao động này, để cho mình duy trì bình tĩnh nên có.
"Thu dọn cũng kha khá rồi thì trở về đi, em có thể nghỉ ngơi vài ngày, điều chỉnh bản thân một chút, cũng có thể suy nghĩ xem có tiếp tục làm hay không, làm việc ở quán bar gặp phải loại chuyện này là không thể tránh khỏi, nhưng bảo vệ bản thân cũng rất quan trọng, ứng phó không được thì không nên ra mặt." Liễu Tư Dực không ngẩng đầu, tự mình xử lý vết thương, nàng cho rằng người tới là Ngôn Mặc, muốn đến xin lỗi lại khó có thể mở miệng.
Để giảm đau cho mình, Liễu Tư Dực muốn dùng bìa cứng cố định cánh tay lại, cho dù trái phải nàng không thuận tay cũng không mở miệng nhờ người đến hỗ trợ.
Lăng Thiên Dục không nói gì, chỉ cảm thấy khí huyết lục phủ ngũ tạng cuồn cuộn, không cần xem camera cũng có thể đoán được là chuyện gì xảy ra, vì bảo vệ người khác không tiếc đại náo một hồi, bây giờ lại còn coi cô là cô ca sĩ kia.
"Em không đi bệnh viện là sợ lãng phí tài nguyên công cộng sao?" Lăng Thiên Dục nhịn không được mở miệng.
Liễu Tư Dực nghe được âm thanh, động tác trên tay ngừng một lát, ánh mắt sáng ngời, nhưng tầm mắt không dời đi. Tâm trạng phập phồng một hồi, mặt mày hơi giương lên, bình tĩnh như nước, "Sao chị lại tới đây."
"Tôi đến, em nhìn cũng không muốn nhìn tôi một cái?" Lăng Thiên Dục đi tới trước mặt nàng, chỉ cảm thấy mặt này thấy không dễ dàng, chính mình xem như tìm được đường sống trong chỗ chết, nếu không phải vì khát vọng sống sót của mình đạp chân ga, hiện tại các nàng có lẽ đã vĩnh viễn chia cách.
Nhưng Liễu Tư Dực lại lạnh nhạt với mình, khiến cô có chút mất mát.
Là cô kỳ vọng quá cao sao, hay là cô đánh giá cao chính mình?
Sau một trận huyên náo này, trong lòng Liễu Tư Dực bình tĩnh hơn rất nhiều, có lẽ nàng chính là cần một miệng phát tiết. Nàng bình tĩnh thu dọn hòm thuốc, buông tay áo xuống, giấu vết thương trên cánh tay, cười nói: "Hôm nay hơi loạn, sau đó mới biết Vân Thư và Thương Bắc đã tới, cũng không để ý tiếp đón bọn họ."
"Tôi đây không quan tâm, bây giờ tôi đưa em đi bệnh viện." Lăng Thiên Dục không nói hai lời, muốn kéo nàng, Liễu Tư Dực đặt tay ở phía sau, lui về phía sau hai bước: "Không cần, vết thương này bôi chút thuốc là được rồi, không có tổn thương đến xương cốt, em không muốn lãng phí thời gian ở bệnh viện."
"Bìa cứng cũng đã chuẩn bị xong, còn không có tổn thương đến xương cốt?"
Liễu Tư Dực cười cười: "Bìa cứng nào có tác dụng, em gọi đây là phô trương thanh thế." Nàng quơ quơ cánh tay, vẻ mặt không cảm xúc: "Xem, một chút chuyện cũng không có." Dứt lời nàng nhịn đau cất hòm thuốc cất đi, biểu hiện như không có việc gì.
Lăng Thiên Dục đỡ trán, nàng làm sao có thể kêu đau chứ? Liễu Tư Dực cũng không biểu đạt chính mình, chỉ biết nói không có việc gì, không quan trọng. Cô chưa từng thấy Liễu Tư Dực chịu thua yếu thế, người trước người sau đều giống nhau, đau tự mình nhịn, khó chịu tự mình nhịn, giống như hết thảy đều là chuyện của mình, không liên quan đến người khác.
Liễu Tư Dực nhìn thoáng qua đồng hồ, áp chế vui sướng và chờ mong trong lòng, luôn luôn nhắc nhở Kỳ Mộc Uyển tồn tại. Nàng chính là vì để cho mình thấy rõ thân phận, để cho mình trở lại nguyên điểm tồn tại.
Nàng nên làm một người làm tròn bổn phận, không nên có ý nghĩ kỳ quái với chủ nhân.
"Gần đây chị vẫn nên ít chạy đến chỗ em, nếu không phải Vân Thư đuổi Thương Bắc đi rồi, chị đột nhiên xuất hiện như vậy sẽ bị nghi ngờ." Liễu Tư Dực chỉ nói công việc, không nói tư tình.
"Tôi vừa tới, em đã đuổi tôi đi?"
"Thời kỳ đặc thù đối đãi đặc thù, huống chi thời điểm hiện tại chị đang cần hồng nhan ủng hộ, nên tốn nhiều chút thời gian ở trên người người khác, em nơi này tiến triển chỉ sợ phải chờ kết quả cạnh tranh quản cọc của các người."
"Em... muốn nói cái gì?" Lăng Thiên Dục cảm thấy nàng đang ngấm ngầm hại người biểu đạt cái gì, cái gì hồng nhan tri kỷ, cái gì gọi là tốn nhiều thời gian ở trên người người khác?
Liễu Tư Dực cười nhạt, "Đại ca chị nói sau chuyện này muốn ra ngoài du lịch thư giãn, mời em đi cùng, em đồng ý rồi, báo cáo với chị một tiếng, không có việc gì khác xin chỉ thị, em hiện tại muốn xuống lầu giải quyết hậu quả một số chuyện, chị cứ tự nhiên."
Liễu Tư Dực nhanh nhẹn tránh đi, để Lăng Thiên Dục ở lại văn phòng. Nàng cũng không biết mình làm sao có thể làm được như vậy, chỉ là có chút nản lòng thoái chí.
Đi ngược tâm, rất khó.
Áp chế nhiệt tình, duy trì khoảng cách, khá lãnh đạm, những thứ này nàng đều làm được, nhưng vậy thì thế nào nàng vẫn khổ sở như vậy, nàng vẫn sẽ ở trong nháy mắt xoay người rời đi trong khoé mũi cay cay.
Tâm tình Lăng Thiên Dục tựa như tàu lượn siêu tốc, lòng đầy vui sướng và lo lắng đi tới nơi này, vượt qua sinh tử trong nháy mắt chạy tới nơi này, lại bị lạnh nhạt như vậy.
Là Liễu Tư Dực có vấn đề, hay là mình có vấn đề? Mấy lần ngăn cách gần đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cô không thích cảm giác xa cách giữa hai người.
Cô đã từng tràn đầy tự tin, hình như không phải như vậy.
Ai nói Liễu Tư Dực sẽ không rời đi, sự lãnh đạm của nàng bây giờ chẳng lẽ không phải là một loại rời đi sao?
Đến tột cùng vì sao Liễu Tư Dực đột nhiên lại như vậy? Những thay đổi nhỏ này bắt đầu từ khi nào?
Lăng Thiên Dục không nhớ ra, có phải nên thẳng thắn nói chuyện với nàng một lần hay không, sẽ không thể là vì nàng rung động với đại ca chứ?
Không thể nào, Lăng Thiên Dục không tin, bằng hiểu biết của cô đối với Liễu Tư Dực, nàng tuyệt đối không có khả năng thích đại ca.
Lăng Thiên Dục bỗng nhiên cảm thấy mình rất thất bại, tự cho là rất hiểu Liễu Tư Dực, kết quả lại phát hiện, thường xuyên xem không hiểu nàng.
Bảo cô đi đúng không, hôm nay cô cứ không đi, đêm nay cô sẽ chờ, đợi đến khi Liễu Tư Dực tan tầm kết thúc!
________________
Rose mấy năm nay phiền toái lớn nhỏ xảy ra rất nhiều, người say gây sự, đùa giỡn phụ nữ, thổ lộ Hồng tỷ tầng tầng lớp lớp. Đương nhiên sau khi đắc tội quyền quý, rất nhiều chuyện đều được Lăng Thiên Dục lặng lẽ giải quyết.
Nhưng hôm nay, nàng lại bị thương.
Mấy năm nay Liễu Tư Dực học sanda, đủ để bảo vệ mình, hơn nữa Trương Tiểu Võ và bảo vệ quán bar đều có thân thủ, xảy ra chuyện ngoài ý muốn lớn hơn nữa cũng không nên làm tổn thương nàng mới phải.
Dọc theo đường đi, Lăng Thiên Dục đều chạy với tốc độ tối đa, gặp phải đèn đỏ dừng xe thì cô mở camera theo dõi trên điện thoại. Trong camera, ánh đèn vốn đã hơi tối, ở dưới đầu người nhốn nháo hỗn loạn.
Lăng Thiên Dục không yên tâm, nhịn không được nhìn về phía điện thoại, hoàn toàn không chú ý tới đường vòng bên cạnh có một chiếc xe tải đang cấp tốc chạy tới.
"Tít tít tít~~" Một hồi tiếng còi nặng nề lại chói tai, giống như cắt đứt vành tai, khiến Lăng Thiên Dục đột nhiên hoàn hồn. Cô quay đầu, đèn pha chiếu cô không mở mắt ra được, giao lộ là đèn vàng, cô chưa kịp phanh lại, xe tải cũng không giảm tốc độ khi đèn đỏ chuyển xanh.
Lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lăng Thiên Dục phản ứng thần tốc, đạp mạnh chân ga, trong nháy mắt lúc hai xe sắp đụng nhau, vọt ra ngoài.
Sau khi tránh được nguy hiểm, cô chưa hoàn hồn dừng xe lại. Xe tải như không có việc gì lái đi, cô lại bị dọa toát mồ hôi lạnh. Điện thoại di động bên cạnh còn vang lên tiếng chửi rủa và đập phá, cô gục mặt trên tay lái, lại run lẩy bẩy.
Sinh tử trong chớp mắt, cô nhớ tới ba chết thảm, ngày đó, thật sự chỉ là ngoài ý muốn sao?
Lăng Thiên Dục thở phào nhẹ nhõm, cười khẽ, có lẽ là mạng cô vẫn chưa tận.
Điều chỉnh lại tâm trạng, cô tiếp tục chạy đến Rose.
Trên đường cô gọi điện thoại cho bạn bè, nếu như đêm nay nhận được bên Rose báo cảnh sát, mong đối phương có thể xử lý thỏa đáng, đừng liên lụy đến Liễu Tư Dực.
Kẻ gây rối nhất định là người khác, nàng chỉ là nạn nhân. Đối phương nhận được mệnh lệnh của nhị tiểu thư, tất nhiên hiểu được phải làm như thế nào.
Đêm nay nhất định là một đêm không yên ổn, Rose bình thường cho dù gặp phải mấy tên côn đồ gây sự, cũng đều có thể giải quyết hòa bình. Trương Tiểu Võ đang giải quyết phiền toái rất có phương pháp của mình, đơn giản chính là đánh người đuổi đi, nghiêm trọng một chút thì loạn đến báo cảnh sát.
Nhưng hôm nay bị đùa giỡn chính là ca sĩ Ngôn Mặc, cô nàng làm bán thời gian ở đây, biết đánh các loại nhạc cụ, âm thanh như thiên nhiên, rất được khách hàng yêu thích. Cô nàng là sinh viên tốt nghiệp học viện âm nhạc, tuổi cũng không lớn, không rành thế sự, đối mặt với những chuyện này có chút không biết làm sao.
Gây chuyện chính là một phú nhị đại, mang theo một đám "anh em" đến hái hoa, vốn dĩ mục tiêu là Hồng tỷ, nhưng lại để ý Ngôn Mặc. Lúc ấy Trương Tiểu Võ đang kiểm kê trong kho, Liễu Tư Dực ở văn phòng đối chiếu sổ sách, không ai kịp thời ngăn cản sự tình xảy ra.
Ngôn Mặc tính cách rắn rỏi khí khái, sau khi bị đùa giỡn nổi lên tranh cãi, cuối cùng lại đánh nhau với đối phương. Nhưng thân con gái nào có phải là đối thủ của kẻ say rượu, ngươi đẩy ta kéo, áo sơ mi của cô nàng bị kéo ra.
Cô nàng dưới cơn nóng giận, cầm lấy chai rượu đập một người, sau đó đám người kia bắt đầu đập phá. Khi Trương Tiểu Võ và bảo vệ chạy tới, tình cảnh gần như mất khống chế, tóc Ngôn Mặc bị người ta túm lấy, bụng dưới bị người ta đá mạnh.
Liễu Tư Dực từ văn phòng đi ra, thấy một màn như vậy, hoàn toàn nổi giận. Nàng không hạ thủ lưu tình, một tay bóp chặt cổ tay đối phương, bẻ cả cánh tay về phía sau, người nọ trật khớp tại chỗ.
Mâu thuẫn hoàn toàn trở nên gay gắt, mấy người đập vỡ chai bia, miệng chai sắc bén đâm về phía Liễu Tư Dực, cô giẫm nhẹ lên chai rượu, quay lại vài lần và móc chai vào chân mình, chai rượu ở trên không trung vẽ lên một đường cong, chai rượu đá bay trúng một tên.
Ngay sau đó, đôi chân thon dài của nàng trực tiếp đá vào hạ bàn của đối phương, lại nháy mắt một cái, liên tục ngoắc quyền khoát quyền phối hợp quét chân, nhẹ nhàng quật ngã mấy người. Thân thể nàng mềm dẻo, tư thế oai hùng hiên ngang băng qua đám người, không ai có thể tổn thương nàng dù chỉ một mảy may.
Mười mấy tên côn đồ làm cho lầu một hỗn loạn.
Ngôn Mặc nhìn Liễu Tư Dực, trong lòng sinh ra một dòng nước ấm, cô nàng không hề phát hiện, có người đang muốn đánh lén cô nàng. Có người xách một chai rượu từ dưới đất ném về phía Ngôn Mặc, không biết tốc độ của Liễu Tư Dực sao lại nhanh như vậy, nàng vọt tới bên cạnh Ngôn Mặc, dùng cánh tay chặn lại chai rượu kia.
"Hồng tỷ..." Ngôn Mặc đau lòng kêu một tiếng, Liễu Tư Dực xoa xoa cánh tay, đẩy cô nàng một cái, "Em lên lầu trước đi."
"Em không muốn, em muốn ở bên chị..." Ngôn Mặc tự biết mình gây họa, còn liên lụy Liễu Tư Dực bị thương, trong lòng vô cùng áy náy.
Liễu Tư Dực cười lạnh: "Chị không phải vì em, chị là vì trút giận."
Ngôn Mặc ngẩn người, trút giận?
Ai cũng không biết mấy ngày nay khí áp của Liễu Tư Dực thấp bao nhiêu, nếu như là trước kia nàng nhất định sẽ muốn chuyện lớn hóa nhỏ, nhưng hôm nay những người này đúng lúc đụng phải lúc tâm trạng nàng không tốt, chỉ có thể ra tay giáo huấn, mặc kệ hậu quả là gì, chính nàng ôm lấy.
Nàng biết Lăng Thương Bắc và Vân Thư ở đây, chỉ là không ai thông báo cho mình nên không chủ động.
Hai người ở lầu hai còn chưa kịp gọi món, liền ầm ĩ.
Sau đó có khách hàng khác báo cảnh sát, cảnh sát đến dẫn mấy người gây rối đi, hơn nữa bảo Trương Tiểu Võ và vài nhân viên quán bar phối hợp đến cục cảnh sát lấy lời khai.
Tuy Liễu Tư Dực cũng tham dự động thủ, nhưng cảnh sát không kinh động đến nàng.
Vân Thư và Lăng Thương Bắc là nhân chứng toàn bộ quá trình, hai người gần như ở trên lầu nhìn thấy toàn bộ quá trình.
"Đại thiếu gia, Hồng tỷ gặp phải phiền toái bực này, chẳng lẽ anh không định quan tâm?" Vân Thư cố ý hỏi.
"Cô xem cảnh sát không làm khó cô ấy, đủ để chứng minh cô ấy có chống lưng, cần gì phải bắt tôi làm điều thừa." Lăng Thương Bắc nghi ngờ, nếu không phải có người giao phó, động tĩnh lớn như vậy sao có thể không hỏi trách bà chủ chứ, ít nhất sẽ mang đi hỏi chuyện chứ, nhưng nàng lại dễ dàng vượt qua như vậy.
Vân Thư than thở: "Thật là mất hứng, vốn dĩ muốn thả lỏng, kết quả gặp phải chuyện này, Hồng tỷ còn bị thương."
"Cô ấy bị thương sao?" Lăng Thương Bắc bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Liễu Tư Dực xung quanh, anh không chú ý tới Liễu Tư Dực thay Ngôn Mặc ngăn cản một chút, nhưng Vân Thư phát hiện.
"Hẳn là bị thương rồi." Vân Thư vừa nghe điện thoại của Lăng Thiên Dục, chưa nói xong đã bị cúp máy, bây giờ cô muốn chạy tới? Nếu như bây giờ cô tới đây, đụng phải Lăng Thương Bắc không tốt lắm đâu.
Vân Thư hôm nay vừa trở lại Tuyên An đã bị theo dõi, tam phòng tứ phòng Lăng gia vẫn hẹn cô ấy, cô ấy đều từ chối, cho dù gặp mặt cũng ngậm miệng không đề cập tới chuyện hợp tác.
Hôm nay cô ấy muốn uống rượu cầu vồng, nên tới Rose, không ngờ cô ấy chân trước vừa tới, Lăng Thương Bắc cũng theo tới. Có thể tưởng tượng được, đám người này mỗi ngày đều đang theo dõi hành tung của cô ấy, cũng là càng nghĩ càng thấy ớn.
May mắn Lăng Thiên Dục gọi điện thoại tới, nếu không Vân Thư mỗi ngày ứng phó những người này cũng là tâm rất mệt mỏi.
Hôm nay phải để Lăng Thương Bắc tránh khỏi Lăng Thiên Dục mới được.
"Đại thiếu gia, tôi biết em cũng là mang theo thành ý tới tìm tôi nói chuyện, hôm nay bên này hỗn loạn, không bằng chúng ta đổi địa điểm nói chuyện đàng hoàng thế nào?" Những lời này của Vân Thư đồng nghĩa với cho Lăng Thương Bắc cơ hội, anh tuy rằng lo lắng Liễu Tư Dực nhưng lại cảm thấy lập tức đối phó Vân Thư quan trọng hơn, lợi ích lớn hơn hết thảy, phụ nữ ngày sau có thể chậm rãi trấn an.
Anh khẽ cắn môi gật đầu: "Được, tôi biết có một quán trà, mở cửa 24/24, không bằng đến đó."
"Được, vậy phiền đại thiếu gia dẫn đường.'
Lúc rời khỏi Rose, Vân Thư gửi cho Lăng Thiên Dục một tin nhắn: Đem cá đi rồi, yên tâm tới.
Vân Thư rất thông minh, người ngoài đều biết mấy phòng Lăng gia vì đoạt vị đang tranh đấu gay gắt, cô ấy làm bộ không biết chuyện này, khi chu toàn Lăng Thương Bắc vẫn khẳng định năng lực xử lý vấn đề của hai anh em bọn họ, chỉ là im miệng không đề cập tới hợp tác với ai.
Biệt thự Lăng gia ở ngoại thành, chạy đến Rose mất 40 phút.
Khi Lăng Thiên Dục tới Rose, lầu một đã không có khách hàng, vài nhân viên phục vụ đang dọn dẹp hiện trường, Ngôn Mặc cũng ở trong đó. Hốc mắt cô nàng đỏ hoe, giống như vừa mới khóc, chỉ có tham dự giải quyết tốt hậu quả mới có thể làm cho cô nàng cảm giác chịu tội nhẹ đi một chút.
Lăng Thiên Dục nhìn lướt qua không thấy Liễu Tư Dực, trực tiếp tìm văn phòng lầu hai.
Hiếm khi trong một đêm lẽ ra phải náo nhiệt, Rose lại an tĩnh, dưới lầu khắp nơi là vỏ bình rượu vỡ vụn, xung quanh đều là rượu tung toé, lầu hai không có động tĩnh gì, đèn đuốc sáng trưng, không thấy một người.
Văn phòng ở cuối hành lang, trước cửa viết "Khu vực làm việc, xin đừng vào". Cửa khép hờ, để lại một khe hở, Lăng Thiên Dục đi tới cửa, cảm nhận được hơi thở quen thuộc kia, an tâm hơn rất nhiều.
Bước chân cô rất nhẹ, bàn tay vốn định gõ cửa lại dừng lại. Đột nhiên xuất hiện, liệu nàng có vui hay không? Mấy ngày nay, tâm trạng Liễu Tư Dực dường như không tốt, cũng không biết xảy ra vấn đề ở đâu, luôn cảm thấy tức giận với mình.
Lăng Thiên Dục chậm rãi đẩy cửa ra, trên bàn làm việc của Liễu Tư Dực đặt hòm thuốc, tay áo của nàng xắn lên, đang bôi thuốc cho mình.
Trên cánh tay trắng nõn có thêm một vết thương màu xanh tím, nàng đang cúi đầu bôi thuốc, bình thuốc kia chính là dầu hồng hoa lần trước Lăng Thiên Dục bảo Lam Doanh mua.
Trong chốc lát bị chai rượu đập trúng không có cảm giác đau đớn rất mạnh, nhưng sau đó vết thương càng ngày càng đau, cả cánh tay đều không thể nhúc nhích, nàng cảm thấy có thể là xương cốt bị thương.
Nhưng mặc kệ là ai hỏi nàng tình huống bị thương, nàng đều nói không sao, một mình lên lầu lén xử lý vết thương. Ngôn Mặc thấy nàng cầm hòm thuốc, mới lặng lẽ rơi nước mắt, nước mắt ngoại trừ đau lòng thì chính là áy náy.
Liễu Tư Dực không muốn gây gánh nặng tâm lý cho bất cứ ai, mới tự mình gánh vác tất cả. Trong mắt nàng, Ngôn Mặc vẫn là một đứa trẻ, kinh nghiệm còn ít, vốn không nên thừa nhận những thứ này.
Lăng Thiên Dục thấy nàng như vậy, trái tim giống như bị cái gì kéo lại, kéo một cái liền đau. Cô cẩn thận từng li từng tí khống chế loại dao động này, để cho mình duy trì bình tĩnh nên có.
"Thu dọn cũng kha khá rồi thì trở về đi, em có thể nghỉ ngơi vài ngày, điều chỉnh bản thân một chút, cũng có thể suy nghĩ xem có tiếp tục làm hay không, làm việc ở quán bar gặp phải loại chuyện này là không thể tránh khỏi, nhưng bảo vệ bản thân cũng rất quan trọng, ứng phó không được thì không nên ra mặt." Liễu Tư Dực không ngẩng đầu, tự mình xử lý vết thương, nàng cho rằng người tới là Ngôn Mặc, muốn đến xin lỗi lại khó có thể mở miệng.
Để giảm đau cho mình, Liễu Tư Dực muốn dùng bìa cứng cố định cánh tay lại, cho dù trái phải nàng không thuận tay cũng không mở miệng nhờ người đến hỗ trợ.
Lăng Thiên Dục không nói gì, chỉ cảm thấy khí huyết lục phủ ngũ tạng cuồn cuộn, không cần xem camera cũng có thể đoán được là chuyện gì xảy ra, vì bảo vệ người khác không tiếc đại náo một hồi, bây giờ lại còn coi cô là cô ca sĩ kia.
"Em không đi bệnh viện là sợ lãng phí tài nguyên công cộng sao?" Lăng Thiên Dục nhịn không được mở miệng.
Liễu Tư Dực nghe được âm thanh, động tác trên tay ngừng một lát, ánh mắt sáng ngời, nhưng tầm mắt không dời đi. Tâm trạng phập phồng một hồi, mặt mày hơi giương lên, bình tĩnh như nước, "Sao chị lại tới đây."
"Tôi đến, em nhìn cũng không muốn nhìn tôi một cái?" Lăng Thiên Dục đi tới trước mặt nàng, chỉ cảm thấy mặt này thấy không dễ dàng, chính mình xem như tìm được đường sống trong chỗ chết, nếu không phải vì khát vọng sống sót của mình đạp chân ga, hiện tại các nàng có lẽ đã vĩnh viễn chia cách.
Nhưng Liễu Tư Dực lại lạnh nhạt với mình, khiến cô có chút mất mát.
Là cô kỳ vọng quá cao sao, hay là cô đánh giá cao chính mình?
Sau một trận huyên náo này, trong lòng Liễu Tư Dực bình tĩnh hơn rất nhiều, có lẽ nàng chính là cần một miệng phát tiết. Nàng bình tĩnh thu dọn hòm thuốc, buông tay áo xuống, giấu vết thương trên cánh tay, cười nói: "Hôm nay hơi loạn, sau đó mới biết Vân Thư và Thương Bắc đã tới, cũng không để ý tiếp đón bọn họ."
"Tôi đây không quan tâm, bây giờ tôi đưa em đi bệnh viện." Lăng Thiên Dục không nói hai lời, muốn kéo nàng, Liễu Tư Dực đặt tay ở phía sau, lui về phía sau hai bước: "Không cần, vết thương này bôi chút thuốc là được rồi, không có tổn thương đến xương cốt, em không muốn lãng phí thời gian ở bệnh viện."
"Bìa cứng cũng đã chuẩn bị xong, còn không có tổn thương đến xương cốt?"
Liễu Tư Dực cười cười: "Bìa cứng nào có tác dụng, em gọi đây là phô trương thanh thế." Nàng quơ quơ cánh tay, vẻ mặt không cảm xúc: "Xem, một chút chuyện cũng không có." Dứt lời nàng nhịn đau cất hòm thuốc cất đi, biểu hiện như không có việc gì.
Lăng Thiên Dục đỡ trán, nàng làm sao có thể kêu đau chứ? Liễu Tư Dực cũng không biểu đạt chính mình, chỉ biết nói không có việc gì, không quan trọng. Cô chưa từng thấy Liễu Tư Dực chịu thua yếu thế, người trước người sau đều giống nhau, đau tự mình nhịn, khó chịu tự mình nhịn, giống như hết thảy đều là chuyện của mình, không liên quan đến người khác.
Liễu Tư Dực nhìn thoáng qua đồng hồ, áp chế vui sướng và chờ mong trong lòng, luôn luôn nhắc nhở Kỳ Mộc Uyển tồn tại. Nàng chính là vì để cho mình thấy rõ thân phận, để cho mình trở lại nguyên điểm tồn tại.
Nàng nên làm một người làm tròn bổn phận, không nên có ý nghĩ kỳ quái với chủ nhân.
"Gần đây chị vẫn nên ít chạy đến chỗ em, nếu không phải Vân Thư đuổi Thương Bắc đi rồi, chị đột nhiên xuất hiện như vậy sẽ bị nghi ngờ." Liễu Tư Dực chỉ nói công việc, không nói tư tình.
"Tôi vừa tới, em đã đuổi tôi đi?"
"Thời kỳ đặc thù đối đãi đặc thù, huống chi thời điểm hiện tại chị đang cần hồng nhan ủng hộ, nên tốn nhiều chút thời gian ở trên người người khác, em nơi này tiến triển chỉ sợ phải chờ kết quả cạnh tranh quản cọc của các người."
"Em... muốn nói cái gì?" Lăng Thiên Dục cảm thấy nàng đang ngấm ngầm hại người biểu đạt cái gì, cái gì hồng nhan tri kỷ, cái gì gọi là tốn nhiều thời gian ở trên người người khác?
Liễu Tư Dực cười nhạt, "Đại ca chị nói sau chuyện này muốn ra ngoài du lịch thư giãn, mời em đi cùng, em đồng ý rồi, báo cáo với chị một tiếng, không có việc gì khác xin chỉ thị, em hiện tại muốn xuống lầu giải quyết hậu quả một số chuyện, chị cứ tự nhiên."
Liễu Tư Dực nhanh nhẹn tránh đi, để Lăng Thiên Dục ở lại văn phòng. Nàng cũng không biết mình làm sao có thể làm được như vậy, chỉ là có chút nản lòng thoái chí.
Đi ngược tâm, rất khó.
Áp chế nhiệt tình, duy trì khoảng cách, khá lãnh đạm, những thứ này nàng đều làm được, nhưng vậy thì thế nào nàng vẫn khổ sở như vậy, nàng vẫn sẽ ở trong nháy mắt xoay người rời đi trong khoé mũi cay cay.
Tâm tình Lăng Thiên Dục tựa như tàu lượn siêu tốc, lòng đầy vui sướng và lo lắng đi tới nơi này, vượt qua sinh tử trong nháy mắt chạy tới nơi này, lại bị lạnh nhạt như vậy.
Là Liễu Tư Dực có vấn đề, hay là mình có vấn đề? Mấy lần ngăn cách gần đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cô không thích cảm giác xa cách giữa hai người.
Cô đã từng tràn đầy tự tin, hình như không phải như vậy.
Ai nói Liễu Tư Dực sẽ không rời đi, sự lãnh đạm của nàng bây giờ chẳng lẽ không phải là một loại rời đi sao?
Đến tột cùng vì sao Liễu Tư Dực đột nhiên lại như vậy? Những thay đổi nhỏ này bắt đầu từ khi nào?
Lăng Thiên Dục không nhớ ra, có phải nên thẳng thắn nói chuyện với nàng một lần hay không, sẽ không thể là vì nàng rung động với đại ca chứ?
Không thể nào, Lăng Thiên Dục không tin, bằng hiểu biết của cô đối với Liễu Tư Dực, nàng tuyệt đối không có khả năng thích đại ca.
Lăng Thiên Dục bỗng nhiên cảm thấy mình rất thất bại, tự cho là rất hiểu Liễu Tư Dực, kết quả lại phát hiện, thường xuyên xem không hiểu nàng.
Bảo cô đi đúng không, hôm nay cô cứ không đi, đêm nay cô sẽ chờ, đợi đến khi Liễu Tư Dực tan tầm kết thúc!