Chương : 1
Máy bay cuối cùng cũng hạ cánh an toàn.
Chỗ ngồi của Hàn Tu là ở bên cạnh cửa sổ, đôi chân nhỏ gầy chặt chẽ khép chặt vào nhau, toàn bộ nửa thân trên nghiêng hẳn một góc, dán chặt vào vách cabin máy bay, cùng ông chú chiếm diện tích dường như là hơn 1.5 lần người thường ở bên trái cậu miễn cưỡng duy trì một chút khoảng cách.
Ông chú kia đứng dậy lấy hành lý, lúc đứng lên cùi chỏ vô tình đụng trúng cánh tay của Hàn Tu. Hàn Tu ngay lập tức vèo một cái cuộn thành một đoàn trên chỗ ngồi của mình!
Hai chân cong lên, hai tay ôm đầu gối, đầu gắt gao vùi vào bên trong cánh tay, cả người cuộn tròn như một con tôm nhỏ như thế. Ba giây đồng hồ sau, Hàn Tu dưới ánh nhìn phức tạp của ông chú kia mà khôi phục trạng thái bình thường, khuôn mặt xinh đẹp ngại ngùng đỏ lên.
Bị đụng vào liền cuộn mình không phải là bởi vì Hàn Tu thẹn thùng.
Cơ mà thật sự cậu cũng là dạng dễ thẹn thùng….
Nhưng nguyên nhân căn bản chính bản thân Hàn Tu thật ra là một cây Hàm Tu Thảo (cây trinh nữ, cây mắc cỡ) thành tinh.
Lúc bị sinh vật khác chạm vào thân thể, cùng với cái phương diện giác quan lúc cảm thấy phải nhận lấy tác động nghiêm trọng, Hàn Tu đều sẽ lập tức không tự chủ được mà cuộn tròn mình thành một cục, phải kéo dài một thời gian ngắn mới có thể khôi phục lại dáng vẻ bình thường. Đây là bản năng đã lưu lại trong ý thức của Hàn Tu, tuy rằng sau khi tu luyện thành người có thể từ từ bỏ đi nhưng cậu dù gì cũng đã làm một cây Hàm Tu Thảo nhiều năm như vậy, mà thời gian hóa thành người chỉ mới có nửa tháng, tập tính của cây cỏ khắc sâu vào trong người như thế không có dễ dàng thay đổi được.
Ví dụ rõ ràng nhất chính là hồi trước Hàn Tu có ở nhờ trong một cửa tiệm bán hoa, bà chủ của tiệm Tô Lan chính là một con lười thành tinh, sau một thời gian dài trở thành người mới miễn cưỡng từ mỗi sáng tỉnh táo được 4 tiếng thay cho 5 tiếng như trước.
Chờ cho mọi người trong khoang máy bay đi ra gần hết, Hàn Tu mới cầm lấy hành lý của mình đi xuống máy bay đồng thời lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại. Điện thoại rất nhanh được kết nối, một giọng nam dịu dàng chậm rãi vang lên bên tai Hàn Tu: “A lô, xin chào.”
“......” Hàn tu mặt lại đỏ, thả hành lý trên tay xuống, ngồi chổm hổm trên đất, hai tay ôm lấy chính mình, lần thứ hai co lại thành một hình tròn be bé!
Tiếng nói của đối phương thật sự quá là êm tai! Tiểu Hàm Tu Thảo cảm giác mình nhận lấy kích thích nghiêm trọng! (Ú: chi mô mà dễ cưng thế chứ T.T)
Ba giây đồng hồ sau, Hàn Tu đứng lên, dựa theo lễ tiết của nhân loại, vô cùng có nề nếp mở miệng nói: “Diệp Uy tiên sinh, chào ngài, tôi là Hàn tu, xin lỗi tôi vừa rồi không khống chế được mình lại......”
Thanh âm Hàn Tu càng về sau càng nhỏ, cuối cùng thanh âm mềm nhẹ ấm áp này cứ thế tiêu tan bên trong sóng điện thoại, không cách nào nghe được.
Diệp Uy cười ôn hòa, động viên nói: “Không sao, Lâm Sâm đã nói với tôi tình trạng của cậu rồi, tôi đang đứng ở chỗ cửa khẩu sân bay chờ cậu đây, cậu đi ra là thấy tôi liền.”
Cũng không để ý người bên kia đầu máy có thấy hay không, Hàn Tu máy móc dựa theo lễ nghi của nhân loại mà không ngừng gật đầu với không khí, lễ phép phất tay nói: “Tôi biết rồi, Diệp tiên sinh xin hãy chờ một chút.”
Mà người tên Diệp Uy này kỳ thực cũng giống như Hàn Tu, là một đóa hoa thành tinh trong tiệm hoa kia, chỉ có điều bất quá bọn hắn một là Hoa Hồng tinh, một là Hàm Tu Thảo tinh, mà ông chủ cùng bà chủ của tiệm hoa này theo thứ tự chính là một cây Thụ tinh cùng một con Lười tinh. Bởi vì đều là thực vật tu luyện thành tinh, vì lẽ đó thân là ông chủ của cửa hàng bán hoa Thụ Tinh Lâm Sâm bình thường sẽ đặc biệt lưu ý trong cửa hàng có thực vật nào có tiềm chất thành tinh không, sau khi phát hiện thì sẽ vô cùng hào hiệp truyền cho một ít yêu khí lúc trước của mình, giúp các thực vật kia đẩy nhanh tốc độ tu luyện, nói đơn giản chính là thúc cho mau “chín”.
Chỗ ngồi của Hàn Tu là ở bên cạnh cửa sổ, đôi chân nhỏ gầy chặt chẽ khép chặt vào nhau, toàn bộ nửa thân trên nghiêng hẳn một góc, dán chặt vào vách cabin máy bay, cùng ông chú chiếm diện tích dường như là hơn 1.5 lần người thường ở bên trái cậu miễn cưỡng duy trì một chút khoảng cách.
Ông chú kia đứng dậy lấy hành lý, lúc đứng lên cùi chỏ vô tình đụng trúng cánh tay của Hàn Tu. Hàn Tu ngay lập tức vèo một cái cuộn thành một đoàn trên chỗ ngồi của mình!
Hai chân cong lên, hai tay ôm đầu gối, đầu gắt gao vùi vào bên trong cánh tay, cả người cuộn tròn như một con tôm nhỏ như thế. Ba giây đồng hồ sau, Hàn Tu dưới ánh nhìn phức tạp của ông chú kia mà khôi phục trạng thái bình thường, khuôn mặt xinh đẹp ngại ngùng đỏ lên.
Bị đụng vào liền cuộn mình không phải là bởi vì Hàn Tu thẹn thùng.
Cơ mà thật sự cậu cũng là dạng dễ thẹn thùng….
Nhưng nguyên nhân căn bản chính bản thân Hàn Tu thật ra là một cây Hàm Tu Thảo (cây trinh nữ, cây mắc cỡ) thành tinh.
Lúc bị sinh vật khác chạm vào thân thể, cùng với cái phương diện giác quan lúc cảm thấy phải nhận lấy tác động nghiêm trọng, Hàn Tu đều sẽ lập tức không tự chủ được mà cuộn tròn mình thành một cục, phải kéo dài một thời gian ngắn mới có thể khôi phục lại dáng vẻ bình thường. Đây là bản năng đã lưu lại trong ý thức của Hàn Tu, tuy rằng sau khi tu luyện thành người có thể từ từ bỏ đi nhưng cậu dù gì cũng đã làm một cây Hàm Tu Thảo nhiều năm như vậy, mà thời gian hóa thành người chỉ mới có nửa tháng, tập tính của cây cỏ khắc sâu vào trong người như thế không có dễ dàng thay đổi được.
Ví dụ rõ ràng nhất chính là hồi trước Hàn Tu có ở nhờ trong một cửa tiệm bán hoa, bà chủ của tiệm Tô Lan chính là một con lười thành tinh, sau một thời gian dài trở thành người mới miễn cưỡng từ mỗi sáng tỉnh táo được 4 tiếng thay cho 5 tiếng như trước.
Chờ cho mọi người trong khoang máy bay đi ra gần hết, Hàn Tu mới cầm lấy hành lý của mình đi xuống máy bay đồng thời lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại. Điện thoại rất nhanh được kết nối, một giọng nam dịu dàng chậm rãi vang lên bên tai Hàn Tu: “A lô, xin chào.”
“......” Hàn tu mặt lại đỏ, thả hành lý trên tay xuống, ngồi chổm hổm trên đất, hai tay ôm lấy chính mình, lần thứ hai co lại thành một hình tròn be bé!
Tiếng nói của đối phương thật sự quá là êm tai! Tiểu Hàm Tu Thảo cảm giác mình nhận lấy kích thích nghiêm trọng! (Ú: chi mô mà dễ cưng thế chứ T.T)
Ba giây đồng hồ sau, Hàn Tu đứng lên, dựa theo lễ tiết của nhân loại, vô cùng có nề nếp mở miệng nói: “Diệp Uy tiên sinh, chào ngài, tôi là Hàn tu, xin lỗi tôi vừa rồi không khống chế được mình lại......”
Thanh âm Hàn Tu càng về sau càng nhỏ, cuối cùng thanh âm mềm nhẹ ấm áp này cứ thế tiêu tan bên trong sóng điện thoại, không cách nào nghe được.
Diệp Uy cười ôn hòa, động viên nói: “Không sao, Lâm Sâm đã nói với tôi tình trạng của cậu rồi, tôi đang đứng ở chỗ cửa khẩu sân bay chờ cậu đây, cậu đi ra là thấy tôi liền.”
Cũng không để ý người bên kia đầu máy có thấy hay không, Hàn Tu máy móc dựa theo lễ nghi của nhân loại mà không ngừng gật đầu với không khí, lễ phép phất tay nói: “Tôi biết rồi, Diệp tiên sinh xin hãy chờ một chút.”
Mà người tên Diệp Uy này kỳ thực cũng giống như Hàn Tu, là một đóa hoa thành tinh trong tiệm hoa kia, chỉ có điều bất quá bọn hắn một là Hoa Hồng tinh, một là Hàm Tu Thảo tinh, mà ông chủ cùng bà chủ của tiệm hoa này theo thứ tự chính là một cây Thụ tinh cùng một con Lười tinh. Bởi vì đều là thực vật tu luyện thành tinh, vì lẽ đó thân là ông chủ của cửa hàng bán hoa Thụ Tinh Lâm Sâm bình thường sẽ đặc biệt lưu ý trong cửa hàng có thực vật nào có tiềm chất thành tinh không, sau khi phát hiện thì sẽ vô cùng hào hiệp truyền cho một ít yêu khí lúc trước của mình, giúp các thực vật kia đẩy nhanh tốc độ tu luyện, nói đơn giản chính là thúc cho mau “chín”.