Chương 3: Thích không?
"Đông, con ở nhà nhớ phải khóa cửa, có chuyện gì thì sang nhờ chị Hiểu Di rõ chưa, đừng có mà đi chơi muộn, nhớ phải ngủ sớm."
"Lạc Lạc, con ở nhà đừng có mà cãi lời chị. Được thì kêu Thần Đông sang mà ăn cơm với ngủ chung luôn. Đừng có mà đi chơi muộn đấy, con suốt ngày rủ rê thằng nhóc đấy thôi."
"Con biết rồi mà mẹ..."
Bắc Thần Đông cùng Chu Tần Lạc cách nhau một vách tường cũng tương linh tương thông mà đáp lại lời người lớn.
Bố mẹ Bắc Thần Đông làm bác sĩ phải trực đêm ở bệnh viện. Bố của Chu Tần Lạc lại vướng lịch công tác ở nước khác, không kịp về ăn Tết, mẹ của Chu Tần Lạc cũng phải lên bệnh viện lớn để chăm sóc ông ngoại đang bị bệnh.
Chu Tần Lạc đáng lí sẽ đi cùng mẹ nhưng lại nghe phải ngồi 8 tiếng trên xe ô tô liền xây xẩm mặt mày, kịch liệt phản đối. Người lớn nhà họ Chu đương nhiên không ép buộc, chỉ vừa mới năm ngoái Chu Tần Lạc ngồi ô tô hơn 4 tiếng về quê nghỉ hè đã nôn đến phát sốt. Kết cục về được 5 ngày thì nằm lì trên giường hết 4 ngày, chẳng đi chơi được đâu.
Người lớn trong nhà vừa kéo vali ra xe, Bắc Thần Đông đã chạy vút lên phòng rồi leo qua cửa sổ sang phòng ngủ của Chu Tần Lạc.
Chu Tần Lạc vừa mới đi từ phòng tắm ra còn chưa kịp mặc áo nhìn Bắc Thần Đông đang nằm trên giường mình nghịch điện thoại mà nhăn mặt:
"Đệch, ông biết phép tắc tí được không, như này khác gì biến thái đâu chứ?"
Bắc Thần Đông nhỏm người dậy kéo tay Chu Tần Lạc lên giường rồi tự nhiên mà cầm khăn lau tóc cho nó.
"Trên nhóm lớp rủ nhau tối mai lên cầu xem pháo hoa kìa, có đi không?"
Chu Tần Lạc để yên cho bạn mình lau tóc, tay cầm điện thoại của Bắc Thần Đông lướt lướt tin nhắn trong nhóm.
"Các anh em, tối mai lên cầu xem pháo hoa đi, nghe nói ở đó có nhiều đồ ăn lắm, tôi muốn đi chết đi được."
Đinh Giai Kỳ lúc nào cũng là người khơi mào mọi cuộc chơi. Hình như cô thích thú với việc này lắm, lúc gửi tin nhắn đi cũng kèm theo một hàng icon mặt cười có mắt trái tim.
"Tôi không đi được, mấy người tự mình đi đi."
Lâm Phóng nhắn tin còn kèm theo icon hai hàng nước mắt. Cậu ta năm nào cũng phải về quê ngoại cùng bố mẹ, thành ra chưa được ăn Tết ở đây bao giờ.
Bắc Thần Đông tay cầm khăn xoa xoa tóc cho Chu Tần Lạc một lúc rồi ngừng lại.
Chu Tần Lạc ngẩng đầu lên nhìn, liền bị cậu cầm máy sấy thổi thẳng vào mắt.
Chu Tần Lạc đúng là á khẩu, lại nhăn mặt.
Bắc Thần Đông cười đến híp mắt. dùng 2 ngón tay day trán bạn:
"Đừng có nhăn nữa, ông sắp thành bố tôi luôn rồi đấy. Có đi không? Tôi hỏi 3 lần rồi đấy."
Chu Tần Lạc lại cắm mặt vào điện thoại. Sau khi lướt hết 1 loạt tin nhắn, cả lớp có hơn 30 người cũng chỉ có 3 người hưởng ứng. Người thì đi với gia đình, người thì về quê,, riêng Khúc Uyên đúng hôm cuối cùng đi học thì về nhà bị ngã cầu thang, được khuyến mại hẳn một cục bột ở chân.
"Tôi với Bắc Thần Đông cũng đi."
"Ông với Bắc Thần Đông? Đây không phải nick Bắc Thần Đông à? Ông là ai vậy?"
Chu Tần Lạc nhấn nút gọi video.
"Là tôi, có vấn đề gì?"
Bắc Thần Đông ngồi phía sau ngó đầu lên phía trước, giơ hai ngón tay chào một cái rồi lại tiếp tục vừa sấy vừa lau tóc cho bạn.
Trình Lâm thật sự không thể nhìn nổi cảnh này, dí sát mặt vào màn hình, trán nhăn lại.
"Đệch, lão Tần, ông với Bắc Thần Đông đang đút cơm cho cho anh em bọn tôi à?"
"Phải đấy, Bắc Thần Đông là vợ của tôi đấy, được vợ sấy tóc cho, các ông có không?"
Bắc Thần Đông cốc một cái vào đầu Chu Tần Lạc làm nó đau điếng, quay ngoắt mặt lại lười.
Bắc Thần Đông không quan tâm, đứng dậy ném khăn vào phòng tắm, vừa cất máy sấy vừa nói.
"Ông đây thích cậu thì chi bằng nửa đêm nhảy xuống ao còn hơn."
Hứa Dĩ Văn bị câu này làm trò sặc nước, cười run cả người, bật ngón cái lên mà cảm thán.
"Bắc Thần Đông, ông đúng là thẳng thắn."
Khúc Uyên lấy hai tay cố bụm miệng cười khuôn mặt đang muốn đánh người của Chu Tần Lạc, nói qua điện thoại.
"Lão Tần, dĩ nhiên bọn tôi không kì thị chuyện yêu đương đồng giới. Như Lục Duy với Tư Triết ở 10A8 dĩ nhiên tôi không có ý kiến, nhưng ông với Bắc Thần Đông mà yêu nhau thì đúng là quá sức tưởng tượng đấy. Tần Lạc, Thần Đông, hai người mà yêu nhau thì tôi bao các ông đi ăn gà."
"Chân bó bột chưa đủ muốn bó thêm ở mồm đúng không?"
Chu Tần Lạc nhăn mặt nhìn Khúc Uyên, không biết nên bình luận cái gì, liền ném điện thoại cho Bắc Thần Đông rồi trở về bàn học.
Bắc Thần Đông cầm điện thoại huyên thuyên với đám bạn thêm một lúc rồi mới tắt máy, nằm dài ra giường, hoàn toàn không có ý định về nhà.
"Ông khóa cổng chưa vậy?"
"Lúc nãy bố mẹ tôi đi khóa rồi.... À phắc, quên mất còn cửa nhà."
Bắc Thần Đông ngồi bật dậy, leo qua cửa sổ về nhà cầm vội chùm chìa khóa xuống khóa cửa, đến lúc quay lại phòng đã thấy Chu Tần Lạc chốt khóa cửa sổ rồi kéo rèm lại, đứng bên kia mà lè lưỡi trêu ngươi.
Bắc Thần Đông nhìn thằng bạn mình qua khe hở của rèm, cũng không vừa mà lẩm bẩm.
"Chu-Tần-Lạc-là-đồ-ngu."
Chu Tần Lạc nhìn khẩu hình miệng Bắc Thần Đông thì sôi máu, mở bung cửa định chui sang thì Bắc Thần Đông đã chui tọt về phòng mà khóa cửa.
Hai đứa đứng cách hai tấm kính cửa sổ mà nhăn mặt qua lại, mắt như muốn chửi thề.
"Đi ngủ!"
"Dạ chị."
Đến tận khi Chu Hiểu Di đi vào phòng Chu Tần Lạc mới ngoan ngoãn nằm lên giường. Bắc Thần Đông cách tấm kính nhìn Chu Hiểu Di cũng tự động cúi người chào rồi leo lên giường không dám ho he gì.
"Lạc Lạc, con ở nhà đừng có mà cãi lời chị. Được thì kêu Thần Đông sang mà ăn cơm với ngủ chung luôn. Đừng có mà đi chơi muộn đấy, con suốt ngày rủ rê thằng nhóc đấy thôi."
"Con biết rồi mà mẹ..."
Bắc Thần Đông cùng Chu Tần Lạc cách nhau một vách tường cũng tương linh tương thông mà đáp lại lời người lớn.
Bố mẹ Bắc Thần Đông làm bác sĩ phải trực đêm ở bệnh viện. Bố của Chu Tần Lạc lại vướng lịch công tác ở nước khác, không kịp về ăn Tết, mẹ của Chu Tần Lạc cũng phải lên bệnh viện lớn để chăm sóc ông ngoại đang bị bệnh.
Chu Tần Lạc đáng lí sẽ đi cùng mẹ nhưng lại nghe phải ngồi 8 tiếng trên xe ô tô liền xây xẩm mặt mày, kịch liệt phản đối. Người lớn nhà họ Chu đương nhiên không ép buộc, chỉ vừa mới năm ngoái Chu Tần Lạc ngồi ô tô hơn 4 tiếng về quê nghỉ hè đã nôn đến phát sốt. Kết cục về được 5 ngày thì nằm lì trên giường hết 4 ngày, chẳng đi chơi được đâu.
Người lớn trong nhà vừa kéo vali ra xe, Bắc Thần Đông đã chạy vút lên phòng rồi leo qua cửa sổ sang phòng ngủ của Chu Tần Lạc.
Chu Tần Lạc vừa mới đi từ phòng tắm ra còn chưa kịp mặc áo nhìn Bắc Thần Đông đang nằm trên giường mình nghịch điện thoại mà nhăn mặt:
"Đệch, ông biết phép tắc tí được không, như này khác gì biến thái đâu chứ?"
Bắc Thần Đông nhỏm người dậy kéo tay Chu Tần Lạc lên giường rồi tự nhiên mà cầm khăn lau tóc cho nó.
"Trên nhóm lớp rủ nhau tối mai lên cầu xem pháo hoa kìa, có đi không?"
Chu Tần Lạc để yên cho bạn mình lau tóc, tay cầm điện thoại của Bắc Thần Đông lướt lướt tin nhắn trong nhóm.
"Các anh em, tối mai lên cầu xem pháo hoa đi, nghe nói ở đó có nhiều đồ ăn lắm, tôi muốn đi chết đi được."
Đinh Giai Kỳ lúc nào cũng là người khơi mào mọi cuộc chơi. Hình như cô thích thú với việc này lắm, lúc gửi tin nhắn đi cũng kèm theo một hàng icon mặt cười có mắt trái tim.
"Tôi không đi được, mấy người tự mình đi đi."
Lâm Phóng nhắn tin còn kèm theo icon hai hàng nước mắt. Cậu ta năm nào cũng phải về quê ngoại cùng bố mẹ, thành ra chưa được ăn Tết ở đây bao giờ.
Bắc Thần Đông tay cầm khăn xoa xoa tóc cho Chu Tần Lạc một lúc rồi ngừng lại.
Chu Tần Lạc ngẩng đầu lên nhìn, liền bị cậu cầm máy sấy thổi thẳng vào mắt.
Chu Tần Lạc đúng là á khẩu, lại nhăn mặt.
Bắc Thần Đông cười đến híp mắt. dùng 2 ngón tay day trán bạn:
"Đừng có nhăn nữa, ông sắp thành bố tôi luôn rồi đấy. Có đi không? Tôi hỏi 3 lần rồi đấy."
Chu Tần Lạc lại cắm mặt vào điện thoại. Sau khi lướt hết 1 loạt tin nhắn, cả lớp có hơn 30 người cũng chỉ có 3 người hưởng ứng. Người thì đi với gia đình, người thì về quê,, riêng Khúc Uyên đúng hôm cuối cùng đi học thì về nhà bị ngã cầu thang, được khuyến mại hẳn một cục bột ở chân.
"Tôi với Bắc Thần Đông cũng đi."
"Ông với Bắc Thần Đông? Đây không phải nick Bắc Thần Đông à? Ông là ai vậy?"
Chu Tần Lạc nhấn nút gọi video.
"Là tôi, có vấn đề gì?"
Bắc Thần Đông ngồi phía sau ngó đầu lên phía trước, giơ hai ngón tay chào một cái rồi lại tiếp tục vừa sấy vừa lau tóc cho bạn.
Trình Lâm thật sự không thể nhìn nổi cảnh này, dí sát mặt vào màn hình, trán nhăn lại.
"Đệch, lão Tần, ông với Bắc Thần Đông đang đút cơm cho cho anh em bọn tôi à?"
"Phải đấy, Bắc Thần Đông là vợ của tôi đấy, được vợ sấy tóc cho, các ông có không?"
Bắc Thần Đông cốc một cái vào đầu Chu Tần Lạc làm nó đau điếng, quay ngoắt mặt lại lười.
Bắc Thần Đông không quan tâm, đứng dậy ném khăn vào phòng tắm, vừa cất máy sấy vừa nói.
"Ông đây thích cậu thì chi bằng nửa đêm nhảy xuống ao còn hơn."
Hứa Dĩ Văn bị câu này làm trò sặc nước, cười run cả người, bật ngón cái lên mà cảm thán.
"Bắc Thần Đông, ông đúng là thẳng thắn."
Khúc Uyên lấy hai tay cố bụm miệng cười khuôn mặt đang muốn đánh người của Chu Tần Lạc, nói qua điện thoại.
"Lão Tần, dĩ nhiên bọn tôi không kì thị chuyện yêu đương đồng giới. Như Lục Duy với Tư Triết ở 10A8 dĩ nhiên tôi không có ý kiến, nhưng ông với Bắc Thần Đông mà yêu nhau thì đúng là quá sức tưởng tượng đấy. Tần Lạc, Thần Đông, hai người mà yêu nhau thì tôi bao các ông đi ăn gà."
"Chân bó bột chưa đủ muốn bó thêm ở mồm đúng không?"
Chu Tần Lạc nhăn mặt nhìn Khúc Uyên, không biết nên bình luận cái gì, liền ném điện thoại cho Bắc Thần Đông rồi trở về bàn học.
Bắc Thần Đông cầm điện thoại huyên thuyên với đám bạn thêm một lúc rồi mới tắt máy, nằm dài ra giường, hoàn toàn không có ý định về nhà.
"Ông khóa cổng chưa vậy?"
"Lúc nãy bố mẹ tôi đi khóa rồi.... À phắc, quên mất còn cửa nhà."
Bắc Thần Đông ngồi bật dậy, leo qua cửa sổ về nhà cầm vội chùm chìa khóa xuống khóa cửa, đến lúc quay lại phòng đã thấy Chu Tần Lạc chốt khóa cửa sổ rồi kéo rèm lại, đứng bên kia mà lè lưỡi trêu ngươi.
Bắc Thần Đông nhìn thằng bạn mình qua khe hở của rèm, cũng không vừa mà lẩm bẩm.
"Chu-Tần-Lạc-là-đồ-ngu."
Chu Tần Lạc nhìn khẩu hình miệng Bắc Thần Đông thì sôi máu, mở bung cửa định chui sang thì Bắc Thần Đông đã chui tọt về phòng mà khóa cửa.
Hai đứa đứng cách hai tấm kính cửa sổ mà nhăn mặt qua lại, mắt như muốn chửi thề.
"Đi ngủ!"
"Dạ chị."
Đến tận khi Chu Hiểu Di đi vào phòng Chu Tần Lạc mới ngoan ngoãn nằm lên giường. Bắc Thần Đông cách tấm kính nhìn Chu Hiểu Di cũng tự động cúi người chào rồi leo lên giường không dám ho he gì.