Chương 18: Ôm chặt lấy anh
Nửa đêm về sáng, Tống Nguy giật mình tỉnh giấc thấy ngực dội lên một cơn đau tức. Hắn khẽ cựa mình nhưng một cơn đau nữa từ đùi lại truyền đến từng dây thần kinh của hắn, cảm giác tê dại. Hắn cố mở mắt, nhìn vào trong bóng đêm dày đặc, thấy lờ mờ một khoảng không màu xám. Hắn có thể nhìn trong bóng đêm, đó là điều mà hắn cảm thấy căm ghét nhất từ bản thân mình. Trong bóng đêm, mọi thứ lại càng trở nên rõ ràng hơn, yên tĩnh hơn, cô tịch hơn, khiến cho hội chứng savant của hắn càng tăng nặng. Sự tập trung quá độ trong màn đêm khiến đầu hắn quá tải.
Tống Nguy nhắm mắt lại, mơ hồ nhớ sự việc xảy ra đêm hôm qua. Hắn nhớ Diệp Minh đã xông vào căn nhà hoang, cứu hắn khỏi đám lính đánh thuê. Tiếng thở nhẹ ở bên tai khiến Tống Nguy có cảm giác chân thật hơn. Hắn đưa tay rờ rẫm vào người bên cạnh, sờ thấy mái tóc suôn mềm mát lạnh phủ trên đầu ngón tay hắn. Diệp Minh ngủ rất sâu, hơi thở nhè như một người sắp chết. Tống Nguy chưa từng thấy người nào có hơi thở nhẹ như thế, nếu không phải mũi hắn rất thính, ngửi thấy mùi hơi thở quen thuộc này thì hắn chắc rằng mình đang nằm cạnh một người đã chết.
Hắn phát hiện ra cánh tay dài của Diệp Minh vắt qua bụng hắn, anh nằm nghiêng, một chân gác lên chân hắn trong tư thế khóa chặt lấy hắn, như thể sợ người trong lòng vì lý do gì đó mà biến mất.
Tống Nguy vừa đau vừa mỏi nhưng lại không dám cựa mình, hắn sợ Diệp Minh sẽ bị hắn làm cho tỉnh giấc. Trong vô thức, hắn đưa bàn tay lên luồn vào tóc anh, những sợi tóc ngắn trôi qua kẽ ngón tay hắn mát lạnh. Bàn tay hắn chạm vào mặt anh, cũng thấy lành lạnh.
Đêm qua, trong lúc hắn bị bọn chúng tra tấn, hắn đã từng nghĩ sẽ chết ở cái nơi hoang vắng ấy, sẽ không ai biết hắn chết như thế nào. Hắn đã từng trải qua hàng ngàn lần đối mặt với cái chết, đến mức nó chỉ là một ý niệm mang đến sự ngơi nghỉ, nhưng chết dưới tay của những kẻ đánh thuê vô danh thì hắn không can tâm.
Giây phút ấy, sự xuất hiện của Diệp Minh khiến hắn muốn bật lên một tiếng cười ngạo. Trong lúc bị đánh đến đầu óc mụ mị, hắn vẫn còn nhìn rõ ánh mắt của người kia cháy lên như quỷ dữ, một tay giết người trong chớp mắt, sau đó còn điên cuồng đá những cái xác ra xa. Mới gặp Diệp Minh vài ngày, Tống Nguy chỉ có thể cảm nhận ở con người này sự nguy hiểm, bí ẩn, nhưng đối với hắn lại là sự bao dung. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy một con quỷ dữ mang tên Diệp Minh như đêm qua. Đó là tố chất của kẻ giết người, ghê gớm hơn tất cả những kẻ giết người chuyên nghiệp mà hắn từng gặp qua.
"Giáo sư Diệp, anh là ai?"
Tống Nguy khe khẽ vuốt tóc anh, trong lòng thì thầm dấu hỏi. Như thể có linh cảm, Diệp Minh khe khẽ giật mình, tay anh bỗng siết chặt ngang hông Tống Nguy, chân cũng quắp chặt hơn, hơi thở đứt quãng.
Tống Nguy liền lấy tay vỗ nhẹ nhẹ vào cánh tay anh đang vắt qua người mình như vỗ về anh tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Quả nhiên, Diệp Minh nằm yên trở lại, tiếp tục hơi thở nhẹ bẫng.
Tống Nguy cứ nằm cứng đờ người như thế, chịu đựng cơn đau nhức, cho đến khi màn hình điện thoại Diệp Minh để ngay bên cạnh, nhấp nháy sáng.
Diệp Minh lập tức mở mắt, anh chưa biết Tống Nguy đã tỉnh giấc, liền nhẹ nhàng rời khỏi hắn, với tay lấy cái điện thoại.
"Nhạc Ly?"
"Là em đây thầy!"
"Em đã đến Bạch Thành rồi sao?"
"Em đến rồi!"
"Ở yên đấy, sáng sớm thầy sẽ đến đón em!"
"Dạ được!"
Nghe điện thoại xong, Diệp Minh tắt máy. Lúc này là bốn giờ sáng.
Anh quay lại, khẽ khàng đưa tay sờ lên trán Tống Nguy, tiện thể truyền một chút hỏa lực giữ ấm cơ thể cho hắn. Nhưng Tống Nguy đã thức giấc từ lâu, nhịn đau cũng đã lâu, bây giờ đành bật lên một tiếng rên khe khẽ.
Diệp Minh giật mình, khe khẽ hỏi hắn:
"Nguy Nguy, cậu thấy trong người khó chịu phải không?"
Tống Nguy đau muốn chết, nhưng nghe thấy Diệp Minh gọi mình như thế, lại không cam lòng, nghiến răng hỏi vặn:
"Anh gọi ai là Nguy Nguy?"
"Xin lỗi, Tiểu Nguy, còn đau ở chỗ nào, tôi sẽ trị thương cho cậu!"
Tống Nguy nghẹn họng. Gọi thế cũng có khác gì nhau!
"Xì... chỗ nào cũng đau hết!" Hắn nói.
"Đêm qua cậu bị nội thương rất nặng. Tôi không thể dùng thần lực để giúp cậu trị nội thương, còn ngoại thương thì đã xử lý rồi. Vết thương trên đùi hiện đã cầm máu, chỉ cần cậu không cử động quá mạnh. Chịu khó một chút, sáng ra tôi sẽ kiểm tra giúp cậu." Diệp Minh vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Tống Nguy, vẻ mặt lo lắng.
Bóng đêm đen kìn kịt, anh vẫn tưởng Tống Nguy không thể nhìn thấy anh, nhưng quả thật, hắn nhìn rất rõ từng đường nét trên khuôn mặt anh. Đó là vẻ mặt mệt mỏi, xanh xao, đôi mắt hơi quầng thâm, môi tím tái.
"Tôi chỉ mỏi người thôi, anh cũng nằm nghỉ thêm chút nữa đi!" Tống Nguy dịu giọng.
"Tôi không mệt. Tống Nguy, tôi muốn hỏi cậu, hôm qua bọn chúng đã lấy được lá bài, sao còn tiếp tục tra tấn cậu?"
"Ai nói chúng lấy được lá bài?"
"Cái ba lô..."
Tống Nguy không trả lời, hắn đưa bàn tay rờ rẫm lên người Diệp Minh, cuối cùng dừng lại ở túi áo khoác. Hắn thò tay vào, lấy ra một vật, ấn vào tay Diệp Minh.
"Nó ở trên người anh!"
Diệp Minh:???
Tống Nguy cười khe khẽ trong đêm: "Lúc nhà anh ăn hai quả XM-30, tôi đã bỏ vào túi anh rồi!"
Trong lòng Diệp Minh chết điếng.
"Cậu... tin tưởng tôi?"
"Xì, còn lâu, để anh chết thay tôi thì có!" Tống Nguy không thừa nhận, còn nói nước đôi khiến trong lòng anh rối như tơ nhện.
"Anh giữ nó đi!"
"Được. Cậu ngủ thêm một lát nữa đi..."
Diệp Minh khe khẽ đưa tay đặt lên ngực hắn, một luồng khí ấm áp truyền vào cơ thể Tống Nguy khiến hắn cảm thấy dễ chịu, lại hơi buồn ngủ. Hắn bắt lấy cổ tay anh, giữ lại.
"Giáo sư Diệp, anh còn biết chữa bệnh bằng tâm điện hay sao?"
"Đúng vậy, cậu thấy dễ chịu không?"
Mắt Tống Nguy hơi mỏi, hắn muốn ngủ, miệng nói như mê sảng:
"Dễ chịu lắm, Minh Minh!"
Sau câu nói này, tay Tống Nguy rời khỏi cổ tay anh, hơi thở đều đều. Hắn đã chìm vào giấc ngủ.
Còn Diệp Minh ngồi bên hắn, bàn tay vẫn đặt trên ngực hắn, qua lớp áo, toàn thân chấn động.
Ngày xưa, có người mỗi lúc lại hỏi anh: "Minh Minh, ngươi khó chịu ở đâu?"
Bảy giờ sáng, tại thành phố Hà Phong.
Mã Linh bật dậy khi điện thoại của Triệu Thanh gọi tới.
"Mã Linh, dậy đi, có đầu mối rồi!"
"Tôi dậy rồi đây! Đầu mối gì?"
"Đêm qua có án mạng tại khu du lịch Trúc Sơn. Năm người bị giết tại một ngôi nhà bỏ hoang!"
"Đã có báo cáo gì chưa?"
"Cảnh sát Trúc Sơn đã phong tỏa khu nghỉ dưỡng, kiểm tra ban đầu cho thấy tất cả đều bị giết bằng tay không."
"Hiện trường có bao nhiêu người?"
"Theo dấu chân, có bảy người tất cả, trong đó năm người đã chết."
"Còn gì nữa không?"
"Hiện tại đang lấy xét nghiệm mẫu máu tại hiện trường. Xác nạn nhân đã được đưa về Cục Cảnh sát Trúc Sơn."
"Anh cho rằng có liên quan đến Tống Nguy?" Mã Linh vừa đánh răng vừa kẹp điện thoại trên vai, hỏi.
"Tôi nghi ngờ có liên quan. Chúng ta cần xin chỉ lệnh đi một chuyến!"
"Được, đợi tôi một lát. Mang theo cả Hải Tâm!"
Mã Linh mặc quần da bó sát, kéo qua cặp đùi thon gọn, cô khoác thêm áo măng tô dài rồi xuống hầm để xe, lái mô tô đến Cục Cảnh sát.
Đến nơi đã thấy Hải Tâm và Triệu Thanh chờ sẵn trên xe cá nhân của Triệu Thanh. Mã Linh cất xe phân khối, leo lên ghế sau.
"Sao không đi xe của Cục?"
"Không muốn gây chú ý!" Triệu Thanh ngắn gọn.
Hải Tâm nghiêng đầu gục vào thành xe, làu bàu:
"Mới sáng sớm, làm gì mà ồn ào!"
Triệu Thanh cho xe chạy về phía Đông Bắc.
Sáng sớm, Diệp Minh đánh thức Tiểu Hà và Tống Nguy dậy. Anh bật đèn pin, đưa hai người đi ra ngoài. Tống Nguy lúc được Diệp Minh đưa vào thì đã ngất đi, còn Tiểu Hà thì không nhìn thấy gì nên cứ nghĩ rằng chỉ vượt qua dòng thác đổ là vào tới. Không ngờ, đây là một hang động sâu thăm thẳm, đi qua mấy bức tường bằng đá nữa mới nhìn thấy ánh sáng. Khi cả ba người đi ra phía ngoài, đối diện với dòng thác, bức tường đá phía sau lưng họ từ từ đóng lại. Tiểu Hà tròn mắt:
"Thầy ơi, hóa ra ở đây là một hang động bí mật, lại có cả cơ quan nữa. Cứ như trong phim thám hiểm nha thầy!"
Diệp Minh cốc đầu cô, bảo: "Trẻ con biết càng ít càng tốt!"
Khi chỉ còn cách con thác đổ hơn hai mươi mét, một hồ nước chắn giữa cản đường ba người. Diệp Minh quay sang bảo Tiểu Hà:
"Thầy phải bế em..."
"Được rồi, em biết rồi, như tối qua!"
Diệp Minh nhìn cô bé, gật gật rồi quay sang Tống Nguy:
"Cậu đợi ở đây, tôi đưa Tiểu Hà ra trước rồi quay lại đón cậu. Cậu tranh thủ thay quần áo đi."
Anh lục ba lô đưa cho Tống Nguy một bộ quần áo, gồm áo trong, áo len, quần jean, áo khoác.
"Cậu cũng không gầy hơn tôi nhiều, chiều cao cũng tương đương, có thể mặc tạm được rồi."
Tống Nguy đón quần áo từ tay Diệp Minh, xong mặt hắn đần ra.
"Vậy, còn quần lót của tôi đâu?"
Tiểu Hà đỏ mặt than thầm: "Này các anh, ở đây có phụ nữ nè!"
Diệp Minh: "Đều ở trong này cả, cậu thay đi!"
Diệp Minh cõng Tiểu Hà trên lưng, chạy băng qua mặt nước. Sau khi đặt Tiểu Hà xuống, kiểm tra xung quanh thấy an toàn, Diệp Minh mới hạ chiếc xe từ trên ngọn trúc xuống. Tiểu Hà đứng bên cạnh vỗ tay khen:
"Thầy, trước nay mới chỉ xem thầy thắp lửa bằng tay, không ngờ thầy còn có thể dấu cả một chiếc xe lên ngọn cây! David Copperfield ngày trước cũng không làm ảo thuật giỏi như thầy!"
Diệp Minh yêu chiều nhìn cô học trò, cười cười nói:
"Biết rồi thì đừng nói ra ngoài, người ta nghĩ em bị điên đấy!"
"Thầy, em biết rồi!"
Diệp Minh dùng hỏa lực hong khô quần áo cho cô bé rồi mở cốp xe, lấy ra cái ô. Tiểu Hà tròn mắt nhìn anh:
"Thầy, em quen thầy bao lâu rồi?"
"Hỏi ngốc, hai năm!"
"Thế còn tên Tống Nguy kia?"
"Bảy ngày!"
"Thế... thế sao thầy để em ướt còn anh ta thì..."
Diệp Minh ấn Tiểu Hà vào trong xe, đóng cửa lại rồi đi vào trong thác nước. Lúc này Tống Nguy cũng đã thay xong quần áo. Diệp Minh chạy qua hồ nước, hạ chân xuống trước mặt hắn, sững lại một chút:
"Cậu mặc đồ của tôi cũng rất vừa!"
Tống Nguy: "Xì, đồ nhà quê, mặc tạm!"
"Cả đồ lót cũng vừa luôn chứ?"
"Ôi... chật muốn chết. Size của anh quả thật bóp chết tôi!" Tống Nguy khẽ vặn người, cười như ma làm.
Không thèm chấp cái tính trẻ con của hắn, Diệp Minh xoay người đưa lưng tới. Trên tay anh, cái ô đã bật sẵn lên.
"Lên đi!"
"Không!"
"Lên!"
"Không lên, ai để cho anh cõng, như thằng dở hơi!"
"Vậy cậu tự bơi ra đi!"
"..."
"Lên nào, Tiểu Nguy!" Diệp Minh giục. Tống Nguy tức xì khói nhưng chẳng còn cách nào khác đành phải leo lên lưng anh.
"Ôm cho chặt vào, rơi xuống hồ tôi không chịu trách nhiệm."
"Rơi cái đầu anh!"
Diệp Minh cười, vận lực vào đôi chân, nhảy mấy bước là qua được cái hồ. Ra đến ngoài, cái ô nhỏ nước tong tong còn Tống thiếu gia thì chẳng ướt lấy một cọng lông. Tiểu Hà lườm hắn một cái. Tống Nguy thấy vẻ mặt cô bé đầy ghen tị thì trêu tức cô:
"Ê nhóc, bộ muốn dùng ô che nắng à? Cho em này!"
"Xí, tôi là sinh viên năm hai rồi đấy, nhóc gì mà nhóc!"
"Còn anh là sinh viên năm tư cơ đấy! Nhóc!"
Tiểu Hà: "Thầy ơi, hắn bắt nạt em!"
Diệp Minh: "Tiểu Hà, đừng làm ồn!"
Tiểu Hà: "Rõ ràng hắn bắt nạt em, sao người bị mắng lại là em chứ!"
Tống Nguy: Hihi.
Thể loại: Vụ án, hành động, chiến tranh, đam mỹ
Phát hành độc quyền bởi Bạch Vân Thư Quán
Wattpad: bachvanthuquan
Gmail: bachvanthuquan
Fb: Bạch Vân Thư Quán
#hoalenh
#hoa_lenh
Tống Nguy nhắm mắt lại, mơ hồ nhớ sự việc xảy ra đêm hôm qua. Hắn nhớ Diệp Minh đã xông vào căn nhà hoang, cứu hắn khỏi đám lính đánh thuê. Tiếng thở nhẹ ở bên tai khiến Tống Nguy có cảm giác chân thật hơn. Hắn đưa tay rờ rẫm vào người bên cạnh, sờ thấy mái tóc suôn mềm mát lạnh phủ trên đầu ngón tay hắn. Diệp Minh ngủ rất sâu, hơi thở nhè như một người sắp chết. Tống Nguy chưa từng thấy người nào có hơi thở nhẹ như thế, nếu không phải mũi hắn rất thính, ngửi thấy mùi hơi thở quen thuộc này thì hắn chắc rằng mình đang nằm cạnh một người đã chết.
Hắn phát hiện ra cánh tay dài của Diệp Minh vắt qua bụng hắn, anh nằm nghiêng, một chân gác lên chân hắn trong tư thế khóa chặt lấy hắn, như thể sợ người trong lòng vì lý do gì đó mà biến mất.
Tống Nguy vừa đau vừa mỏi nhưng lại không dám cựa mình, hắn sợ Diệp Minh sẽ bị hắn làm cho tỉnh giấc. Trong vô thức, hắn đưa bàn tay lên luồn vào tóc anh, những sợi tóc ngắn trôi qua kẽ ngón tay hắn mát lạnh. Bàn tay hắn chạm vào mặt anh, cũng thấy lành lạnh.
Đêm qua, trong lúc hắn bị bọn chúng tra tấn, hắn đã từng nghĩ sẽ chết ở cái nơi hoang vắng ấy, sẽ không ai biết hắn chết như thế nào. Hắn đã từng trải qua hàng ngàn lần đối mặt với cái chết, đến mức nó chỉ là một ý niệm mang đến sự ngơi nghỉ, nhưng chết dưới tay của những kẻ đánh thuê vô danh thì hắn không can tâm.
Giây phút ấy, sự xuất hiện của Diệp Minh khiến hắn muốn bật lên một tiếng cười ngạo. Trong lúc bị đánh đến đầu óc mụ mị, hắn vẫn còn nhìn rõ ánh mắt của người kia cháy lên như quỷ dữ, một tay giết người trong chớp mắt, sau đó còn điên cuồng đá những cái xác ra xa. Mới gặp Diệp Minh vài ngày, Tống Nguy chỉ có thể cảm nhận ở con người này sự nguy hiểm, bí ẩn, nhưng đối với hắn lại là sự bao dung. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy một con quỷ dữ mang tên Diệp Minh như đêm qua. Đó là tố chất của kẻ giết người, ghê gớm hơn tất cả những kẻ giết người chuyên nghiệp mà hắn từng gặp qua.
"Giáo sư Diệp, anh là ai?"
Tống Nguy khe khẽ vuốt tóc anh, trong lòng thì thầm dấu hỏi. Như thể có linh cảm, Diệp Minh khe khẽ giật mình, tay anh bỗng siết chặt ngang hông Tống Nguy, chân cũng quắp chặt hơn, hơi thở đứt quãng.
Tống Nguy liền lấy tay vỗ nhẹ nhẹ vào cánh tay anh đang vắt qua người mình như vỗ về anh tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Quả nhiên, Diệp Minh nằm yên trở lại, tiếp tục hơi thở nhẹ bẫng.
Tống Nguy cứ nằm cứng đờ người như thế, chịu đựng cơn đau nhức, cho đến khi màn hình điện thoại Diệp Minh để ngay bên cạnh, nhấp nháy sáng.
Diệp Minh lập tức mở mắt, anh chưa biết Tống Nguy đã tỉnh giấc, liền nhẹ nhàng rời khỏi hắn, với tay lấy cái điện thoại.
"Nhạc Ly?"
"Là em đây thầy!"
"Em đã đến Bạch Thành rồi sao?"
"Em đến rồi!"
"Ở yên đấy, sáng sớm thầy sẽ đến đón em!"
"Dạ được!"
Nghe điện thoại xong, Diệp Minh tắt máy. Lúc này là bốn giờ sáng.
Anh quay lại, khẽ khàng đưa tay sờ lên trán Tống Nguy, tiện thể truyền một chút hỏa lực giữ ấm cơ thể cho hắn. Nhưng Tống Nguy đã thức giấc từ lâu, nhịn đau cũng đã lâu, bây giờ đành bật lên một tiếng rên khe khẽ.
Diệp Minh giật mình, khe khẽ hỏi hắn:
"Nguy Nguy, cậu thấy trong người khó chịu phải không?"
Tống Nguy đau muốn chết, nhưng nghe thấy Diệp Minh gọi mình như thế, lại không cam lòng, nghiến răng hỏi vặn:
"Anh gọi ai là Nguy Nguy?"
"Xin lỗi, Tiểu Nguy, còn đau ở chỗ nào, tôi sẽ trị thương cho cậu!"
Tống Nguy nghẹn họng. Gọi thế cũng có khác gì nhau!
"Xì... chỗ nào cũng đau hết!" Hắn nói.
"Đêm qua cậu bị nội thương rất nặng. Tôi không thể dùng thần lực để giúp cậu trị nội thương, còn ngoại thương thì đã xử lý rồi. Vết thương trên đùi hiện đã cầm máu, chỉ cần cậu không cử động quá mạnh. Chịu khó một chút, sáng ra tôi sẽ kiểm tra giúp cậu." Diệp Minh vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Tống Nguy, vẻ mặt lo lắng.
Bóng đêm đen kìn kịt, anh vẫn tưởng Tống Nguy không thể nhìn thấy anh, nhưng quả thật, hắn nhìn rất rõ từng đường nét trên khuôn mặt anh. Đó là vẻ mặt mệt mỏi, xanh xao, đôi mắt hơi quầng thâm, môi tím tái.
"Tôi chỉ mỏi người thôi, anh cũng nằm nghỉ thêm chút nữa đi!" Tống Nguy dịu giọng.
"Tôi không mệt. Tống Nguy, tôi muốn hỏi cậu, hôm qua bọn chúng đã lấy được lá bài, sao còn tiếp tục tra tấn cậu?"
"Ai nói chúng lấy được lá bài?"
"Cái ba lô..."
Tống Nguy không trả lời, hắn đưa bàn tay rờ rẫm lên người Diệp Minh, cuối cùng dừng lại ở túi áo khoác. Hắn thò tay vào, lấy ra một vật, ấn vào tay Diệp Minh.
"Nó ở trên người anh!"
Diệp Minh:???
Tống Nguy cười khe khẽ trong đêm: "Lúc nhà anh ăn hai quả XM-30, tôi đã bỏ vào túi anh rồi!"
Trong lòng Diệp Minh chết điếng.
"Cậu... tin tưởng tôi?"
"Xì, còn lâu, để anh chết thay tôi thì có!" Tống Nguy không thừa nhận, còn nói nước đôi khiến trong lòng anh rối như tơ nhện.
"Anh giữ nó đi!"
"Được. Cậu ngủ thêm một lát nữa đi..."
Diệp Minh khe khẽ đưa tay đặt lên ngực hắn, một luồng khí ấm áp truyền vào cơ thể Tống Nguy khiến hắn cảm thấy dễ chịu, lại hơi buồn ngủ. Hắn bắt lấy cổ tay anh, giữ lại.
"Giáo sư Diệp, anh còn biết chữa bệnh bằng tâm điện hay sao?"
"Đúng vậy, cậu thấy dễ chịu không?"
Mắt Tống Nguy hơi mỏi, hắn muốn ngủ, miệng nói như mê sảng:
"Dễ chịu lắm, Minh Minh!"
Sau câu nói này, tay Tống Nguy rời khỏi cổ tay anh, hơi thở đều đều. Hắn đã chìm vào giấc ngủ.
Còn Diệp Minh ngồi bên hắn, bàn tay vẫn đặt trên ngực hắn, qua lớp áo, toàn thân chấn động.
Ngày xưa, có người mỗi lúc lại hỏi anh: "Minh Minh, ngươi khó chịu ở đâu?"
Bảy giờ sáng, tại thành phố Hà Phong.
Mã Linh bật dậy khi điện thoại của Triệu Thanh gọi tới.
"Mã Linh, dậy đi, có đầu mối rồi!"
"Tôi dậy rồi đây! Đầu mối gì?"
"Đêm qua có án mạng tại khu du lịch Trúc Sơn. Năm người bị giết tại một ngôi nhà bỏ hoang!"
"Đã có báo cáo gì chưa?"
"Cảnh sát Trúc Sơn đã phong tỏa khu nghỉ dưỡng, kiểm tra ban đầu cho thấy tất cả đều bị giết bằng tay không."
"Hiện trường có bao nhiêu người?"
"Theo dấu chân, có bảy người tất cả, trong đó năm người đã chết."
"Còn gì nữa không?"
"Hiện tại đang lấy xét nghiệm mẫu máu tại hiện trường. Xác nạn nhân đã được đưa về Cục Cảnh sát Trúc Sơn."
"Anh cho rằng có liên quan đến Tống Nguy?" Mã Linh vừa đánh răng vừa kẹp điện thoại trên vai, hỏi.
"Tôi nghi ngờ có liên quan. Chúng ta cần xin chỉ lệnh đi một chuyến!"
"Được, đợi tôi một lát. Mang theo cả Hải Tâm!"
Mã Linh mặc quần da bó sát, kéo qua cặp đùi thon gọn, cô khoác thêm áo măng tô dài rồi xuống hầm để xe, lái mô tô đến Cục Cảnh sát.
Đến nơi đã thấy Hải Tâm và Triệu Thanh chờ sẵn trên xe cá nhân của Triệu Thanh. Mã Linh cất xe phân khối, leo lên ghế sau.
"Sao không đi xe của Cục?"
"Không muốn gây chú ý!" Triệu Thanh ngắn gọn.
Hải Tâm nghiêng đầu gục vào thành xe, làu bàu:
"Mới sáng sớm, làm gì mà ồn ào!"
Triệu Thanh cho xe chạy về phía Đông Bắc.
Sáng sớm, Diệp Minh đánh thức Tiểu Hà và Tống Nguy dậy. Anh bật đèn pin, đưa hai người đi ra ngoài. Tống Nguy lúc được Diệp Minh đưa vào thì đã ngất đi, còn Tiểu Hà thì không nhìn thấy gì nên cứ nghĩ rằng chỉ vượt qua dòng thác đổ là vào tới. Không ngờ, đây là một hang động sâu thăm thẳm, đi qua mấy bức tường bằng đá nữa mới nhìn thấy ánh sáng. Khi cả ba người đi ra phía ngoài, đối diện với dòng thác, bức tường đá phía sau lưng họ từ từ đóng lại. Tiểu Hà tròn mắt:
"Thầy ơi, hóa ra ở đây là một hang động bí mật, lại có cả cơ quan nữa. Cứ như trong phim thám hiểm nha thầy!"
Diệp Minh cốc đầu cô, bảo: "Trẻ con biết càng ít càng tốt!"
Khi chỉ còn cách con thác đổ hơn hai mươi mét, một hồ nước chắn giữa cản đường ba người. Diệp Minh quay sang bảo Tiểu Hà:
"Thầy phải bế em..."
"Được rồi, em biết rồi, như tối qua!"
Diệp Minh nhìn cô bé, gật gật rồi quay sang Tống Nguy:
"Cậu đợi ở đây, tôi đưa Tiểu Hà ra trước rồi quay lại đón cậu. Cậu tranh thủ thay quần áo đi."
Anh lục ba lô đưa cho Tống Nguy một bộ quần áo, gồm áo trong, áo len, quần jean, áo khoác.
"Cậu cũng không gầy hơn tôi nhiều, chiều cao cũng tương đương, có thể mặc tạm được rồi."
Tống Nguy đón quần áo từ tay Diệp Minh, xong mặt hắn đần ra.
"Vậy, còn quần lót của tôi đâu?"
Tiểu Hà đỏ mặt than thầm: "Này các anh, ở đây có phụ nữ nè!"
Diệp Minh: "Đều ở trong này cả, cậu thay đi!"
Diệp Minh cõng Tiểu Hà trên lưng, chạy băng qua mặt nước. Sau khi đặt Tiểu Hà xuống, kiểm tra xung quanh thấy an toàn, Diệp Minh mới hạ chiếc xe từ trên ngọn trúc xuống. Tiểu Hà đứng bên cạnh vỗ tay khen:
"Thầy, trước nay mới chỉ xem thầy thắp lửa bằng tay, không ngờ thầy còn có thể dấu cả một chiếc xe lên ngọn cây! David Copperfield ngày trước cũng không làm ảo thuật giỏi như thầy!"
Diệp Minh yêu chiều nhìn cô học trò, cười cười nói:
"Biết rồi thì đừng nói ra ngoài, người ta nghĩ em bị điên đấy!"
"Thầy, em biết rồi!"
Diệp Minh dùng hỏa lực hong khô quần áo cho cô bé rồi mở cốp xe, lấy ra cái ô. Tiểu Hà tròn mắt nhìn anh:
"Thầy, em quen thầy bao lâu rồi?"
"Hỏi ngốc, hai năm!"
"Thế còn tên Tống Nguy kia?"
"Bảy ngày!"
"Thế... thế sao thầy để em ướt còn anh ta thì..."
Diệp Minh ấn Tiểu Hà vào trong xe, đóng cửa lại rồi đi vào trong thác nước. Lúc này Tống Nguy cũng đã thay xong quần áo. Diệp Minh chạy qua hồ nước, hạ chân xuống trước mặt hắn, sững lại một chút:
"Cậu mặc đồ của tôi cũng rất vừa!"
Tống Nguy: "Xì, đồ nhà quê, mặc tạm!"
"Cả đồ lót cũng vừa luôn chứ?"
"Ôi... chật muốn chết. Size của anh quả thật bóp chết tôi!" Tống Nguy khẽ vặn người, cười như ma làm.
Không thèm chấp cái tính trẻ con của hắn, Diệp Minh xoay người đưa lưng tới. Trên tay anh, cái ô đã bật sẵn lên.
"Lên đi!"
"Không!"
"Lên!"
"Không lên, ai để cho anh cõng, như thằng dở hơi!"
"Vậy cậu tự bơi ra đi!"
"..."
"Lên nào, Tiểu Nguy!" Diệp Minh giục. Tống Nguy tức xì khói nhưng chẳng còn cách nào khác đành phải leo lên lưng anh.
"Ôm cho chặt vào, rơi xuống hồ tôi không chịu trách nhiệm."
"Rơi cái đầu anh!"
Diệp Minh cười, vận lực vào đôi chân, nhảy mấy bước là qua được cái hồ. Ra đến ngoài, cái ô nhỏ nước tong tong còn Tống thiếu gia thì chẳng ướt lấy một cọng lông. Tiểu Hà lườm hắn một cái. Tống Nguy thấy vẻ mặt cô bé đầy ghen tị thì trêu tức cô:
"Ê nhóc, bộ muốn dùng ô che nắng à? Cho em này!"
"Xí, tôi là sinh viên năm hai rồi đấy, nhóc gì mà nhóc!"
"Còn anh là sinh viên năm tư cơ đấy! Nhóc!"
Tiểu Hà: "Thầy ơi, hắn bắt nạt em!"
Diệp Minh: "Tiểu Hà, đừng làm ồn!"
Tiểu Hà: "Rõ ràng hắn bắt nạt em, sao người bị mắng lại là em chứ!"
Tống Nguy: Hihi.
Thể loại: Vụ án, hành động, chiến tranh, đam mỹ
Phát hành độc quyền bởi Bạch Vân Thư Quán
Wattpad: bachvanthuquan
Gmail: bachvanthuquan
Fb: Bạch Vân Thư Quán
#hoalenh
#hoa_lenh