Chương 2: Thiếu gia
"Camera giao thông tôi vừa tranh thủ xử lý rồi." Anh dơ cái điện thoại lên, lắc lắc, nhếch một nụ cười nhạt. Tống Nguy tròn mắt nhìn vị giáo sư đáng kính, trong lòng âm thầm than khóc.
"Ngầu con mẹ nó lòi, giáo sư Diệp, rốt cuộc anh là nhà di truyền học hay hacker vậy?"
Tống Nguy cảm thấy hơi lạnh sống lưng, nhưng cảm giác ấy mau chóng tan biến khi nhìn vào đôi mắt yên tĩnh của Diệp Minh.
"Vậy, anh theo tôi về trước đã!"
"Được!" Diệp Minh gật đầu nói một cách dứt khoát. Tống Nguy khẽ nhướng mày nhìn anh, như thể không tin vị giáo sư kia lại đồng ý không một chút mảy may thắc mắc nào.
Lúc đó, vị giáo sư đáng kính lại đang âm thầm biện hộ cho vụ "theo trai" vô cùng vi diệu này: "Ông đây đếch cần lý do, chỉ biết từ nay về sau, bất cứ kẻ nào động đến một cọng lông của Tiểu Thần, sẽ sống không bằng chết!"
"Vậy chúng ta về nhà nào!"
Người nói thì vô tình, nhưng lời nói thì như tiếng sét rạch vào trời đêm, tạo nên trong lòng Diệp Minh một vết cắt dữ dội. "Về nhà nào", câu nói ấy vọng về từ quá khứ rất xa xăm, khi có ai đó hơi tí là "bỏ nhà" ra đi, còn người kia năm lần bảy lượt tìm về. Lần nào cũng thế, một bàn tay đưa ra nắm lấy tay kẻ mù lòa năm ấy, nói "Diệp Minh, về nhà nào!"
Anh thẫn thờ ngồi vào xe, tiếng máy xe khiến anh bình tâm lại một chút. Tống Nguy cũng đã leo lên ghế phụ, nhìn qua bên này, thấy khuôn mặt như được chạm khắc từng nét kia của vị giáo sư đã đỏ bừng lên. Hắn khẽ khựng lại, cố nán ánh mắt, nhìn thêm một chút...
Thế nhưng, từ phía xa xa trên con đường giao lộ, mấy chiếc xe E-Tron 6.0 màu đen từ đâu lại bất ngờ xuất hiện, đang lao về phía bên này, để lại sau lưng một đám bụi trắng mịt mù.
Những chiếc xe từ phía sau hùng hổ lao qua dải phân cách đã bị dập đổ, nhảy chồm lên qua gờ đất nhấp nhô lao về phía hai người.
Tống Nguy khẽ xòe tay, nhún vai vẻ bất đắc dĩ, tôi có muốn thế đâu?
Diệp Minh nhấn ga, lao vào con đường đất ngay bên cạnh.
"Cậu có chỗ để đi không?"
Phía sau, ba chiếc xe màu đen đã càng ngày càng rút ngắn khoảng cách, có thể nghe rõ tiếng rú ầm ầm của động cơ.
"Có, về nhà tôi!" Tống Nguy nói.
"Cậu có chắc là về nhà cậu an toàn?"
"Còn phụ thuộc vào việc anh có cắt đuôi được chúng không!" Tống Nguy kẻ cả.
Diệp Minh dồn hết bực tức vào chân ga, mắng hắn:
"Đệch cả lò nhà cậu!"
Tống Nguy bật cười khi nghe thấy vị giáo sư đáng kính kia chửi thề, trong lòng hắn vô cùng thỏa mãn. Không hiểu sao vừa nhìn thấy người này là hắn đã muốn chọc tức rồi.
"Còn cười, mau chỉ đường!" Diệp Minh quay sang hắn ta, trừng mắt. Cái trừng mắt này không những không làm hắn hoảng sợ mà còn khiến hắn thấy đáng yêu, lại nở rộng nụ cười ra thêm chút nữa.
Diệp Minh tăng tốc, chiếc xe khẽ gầm lên một tiếng rồi lao vun vút trên đường hẹp, lách qua những ngôi nhà nằm san sát trong cái xóm nhỏ vùng ngoại ô như bàn cờ. Tống Nguy ngồi yên trong xe, bàn tay trái đặt trên mép ghế khẽ siết lại.
"Bám chặt vào không lại văng ra ngoài!" Diệp Minh mỉa mai nhắc hắn. Tống Nguy thầm nghĩ, con xe Warr-H rách nát này kể cũng trâu bò thật, thoáng chốc đã cắt đuôi được bọn chúng rồi.
(Tốc độ tối đa của Warr-H đời đầu là 466km/h nha)
Chạy chừng hơn một tiếng thì ra tới quốc lộ, đằng sau cũng không còn bị truy sát nữa, Diệp Minh theo chỉ dẫn của Tống Nguy từ từ rẽ vào một khu biệt thự tổ hợp, không quên nhắc hắn:
"Cậu có chắc là bọn chúng không biết nơi này không?"
"Chắc! Căn biệt thự này anh hai mua cho tôi, rất ít khi tôi đến, có thể coi là nhà an toàn." Tống Nguy mắt đã híp lại, nghe chừng buồn ngủ. Cái điệu bộ này khiến tâm tư vị giáo sư ngồi bên cạnh bị khuấy đảo một hồi, nhẫn nhịn lái xe tiến vào cổng lớn của khu tổ hợp, bên trên ghi Royal Mega Park.
Liếc qua một cái, Diệp Minh đã có thể nhìn thấy trên cánh cổng gắn hai chiếc U-Camera. Một tay lái xe, một tay anh dơ lên như lau tấm kính ngay trước mặt, cùng lúc cả hai chiếc U-Camera lập tức lóe lên ánh đỏ rồi tắt lịm như chết. Tống Nguy không hề biết gì, vô tư ngáp một cái.
Sống ở thành phố Hà Phong đã lâu như vậy nhưng Diệp Minh chưa từng đến nơi này. Đây hẳn là khu biệt thự của các ông lớn, có máu mặt, lắm tiền, được thiết kế thành một khu tổ hợp biệt thự, công viên, sân golf, hồ bơi... hoàn hảo. Các biệt thự rộng lớn nằm tách biệt từng khu, có cảm giác như chiếm hữu một hòn đảo thu nhỏ. Xe tiến về biệt thự gắn biển Mega S208, Tống Nguy ra hiệu cho anh dừng xe. Hắn bước xuống, dơ thiết bị đầu cuối đeo trên kích hoạt thiết bị mở cửa từ xa.
Cánh cổng từ từ mở ra, Tống Nguy xuống xe, tiến về phía cánh cổng. Nhìn theo dáng đi trễ nải của Tống Nguy, trong lòng Diệp Minh lại nổi lên cơn sóng cồn cào.
"Chờ cậu đã mấy trăm năm rồi, cho dù cậu đang phải đối mặt với cái gì, tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu." Anh nghĩ thầm.
Tống Nguy vẫy tay, ra hiệu cho anh tiến vào. Thấy vẻ mặt thất thần của Diệp Minh, hắn liền trêu anh:
"Giáo sư, có phải bây giờ mới hoàn hồn không? Hay là sợ mất mật rồi?"
Diệp Minh lườm cậu, trong lòng thét gào: "Ngoài sợ mất ngươi ra, trên đời này ta chưa từng sợ bất cứ cái gì". Anh nhấn ga để cho xe trôi từ từ vào phía trong, cánh cổng cũng tự động khép lại, hai chiếc U-Camera gắn ngoài cổng cùng hai chiếc gắn trên lối đi trải sỏi trắng đang từ từ quay. Diệp Minh biết đây là U-Camera bảo vệ căn nhà nên không động thủ.
Dừng xe ngay trước cửa mà không cho vào gara, Tống Nguy quét võng mạc qua thiết bị đầu cuối trên tay để mở cửa. Diệp Minh xách theo chiếc cặp có chứa máy tính và một số tài liệu khoa học, đi theo hắn vào nhà. Tống Nguy không biết đã trải qua chuyện gì trước đó, cũng ngậm miệng không nói trước ánh mắt dò hỏi của Diệp Minh. Thấy hắn không nói, anh cũng im lặng. Hai người ngồi đối diện trên ghế sofa trong phòng khách, trong lòng mỗi người một hướng.
Diệp Minh âm thầm nghĩ: "Rốt cuộc cậu ta có thân phận gì? Kiếp này là kẻ xấu hay người tốt? Đã vừa gây ra chuyện gì? Là nhân vật giàu có thì chắc hẳn rồi vì nhìn ngôi biệt thự này là biết. Còn nữa... nếu như cậu ta không biết mình là ai, không nhớ kiếp trước, thì phải làm sao đây?"
Tống Nguy nghĩ: "Giáo sư Diệp Minh, một nhân vật gây tranh cãi trái chiều. Có ba mươi phần trăm giới khoa học di truyền ủng hộ anh ta, số còn lại phản bác. Một người lập dị, kín tiếng, nhưng gần đây bỗng xuất hiện trên truyền hình công bố đề tài nghiên cứu di truyền của mình, có mục đích gì? Thân thủ của anh ta không phải tầm thường, ánh mắt lúc nghiền chết kẻ thù thì như báo săn, thực sự đáng sợ, lúc nhìn mình thì lặng như nước. Nếu đã là nhân vật không tầm thường, thì việc mình va phải anh ta là cố ý hay vô tình? Có liên quan gì tới "bọn họ"?"
Im lặng.
Diệp Minh bỗng nhắm mắt lại, sau một thoáng phân tâm vì người trước mặt, những sợi dây thần kinh nhạy cảm như báo săn của anh lập tức hoạt động trở lại, một dự cảm không bình thường rơi vào sóng não khiến anh lập tức nín thở.
Hình như...
Từng tiếng tích tắc vang lên khe khẽ. Một người bình thường như Tống Nguy chắc hẳn sẽ không thể nghe thấy. Anh mở lời:
"Tống Nguy, cậu đi thu dọn những thứ cần thiết, chúng ta lập tức rời khỏi đây!"
Tống Nguy kinh ngạc nhìn anh:
"Sao vậy, giáo sư? Anh cảm thấy không an toàn?"
Diệp Minh trước tiên kín đáo dơ tay lên, U-Camera trong góc phòng lóe lên ánh sáng cuối cùng rồi vụt tắt. Anh quay sang bảo cậu:
"Theo tôi!"
Diệp Minh đi về phía căn phòng bếp rất rộng rãi, trầm bước tiến về phía chiếc tủ bếp màu trắng sữa tinh tế, mở cánh tủ bên góc, nhìn thấy chiếc lò vi sóng đặt ngay ngắn trong tủ. Anh dơ tay, nhẹ nhàng mở ra.
Thấy hành động đầy bí ẩn của vị giáo sư, Tống Nguy không khỏi chột dạ hỏi:
"Có chuyện gì sao? Anh làm gì mà bí ẩn nhưng trong phim điệp viên vậy?"
Cửa lò vi sóng đã được mở ra, đập vào mắt Tống Nguy là chiếc đồng hồ đang đếm ngược, thông số ghi trên đồng hồ đỏ đến chói mắt, đang tích tắc rất nhẹ. Còn mười bốn phút!
Hắn chợt hiểu ra tất cả!
Là bom hẹn giờ.
Trong lúc mặt hắn đang tái xanh thì Diệp Minh đã đóng lò vi sóng lại, thản nhiên nói:
"Còn mười ba phút rưỡi, cậu mau thu dọn đồ đi!"
"Anh... sao không gỡ bom đi!" Vẻ bình tĩnh từ đầu đến giờ của hắn tan biến sạch sẽ.
"Bom này không có cách gỡ."
"Vậy mang bom ném ra ngoài, báo cảnh sát?"
"Vừa hay, bán kính sát thương nằm trong khu vực biệt thự, nếu cậu ném ra người khác sẽ bị thương. Còn nếu báo cảnh sát thì trong vòng mười phút không thể tới kịp, nếu tới được cũng không có cách gỡ bom."
Tống Nguy cứng họng. Rốt cuộc anh là giáo sư hay chuyên gia bom mìn?
"Chẳng phải anh ngầu lắm sao!" Hắn cố gắng gây chuyện cho đỡ ê mặt. So với Diệp Minh hắn chỉ là thằng nhãi cố tỏ ra ngầu.
"Sao cậu lắm lời thế, không có cách, cậu còn mười ba phút, có nên tắm qua chút không?"
Diệp Minh đi ra ngoài phòng khách, đợi Tống Nguy tắm rửa qua loa rồi thu dọn đồ. Kể cũng lạ, cậu chàng này lại còn bình tĩnh vuốt gel lên tóc để làm đỏm trong khi quả bom hẹn giờ vẫn đang tích tắc đếm ngược. Về cơ bản là hắn chỉ cầm theo máy tính xách tay, sạc điện thoại, một thiết bị mạng, usb...
Sau cùng, hắn vứt lên người anh một chiếc áo khoác dày, nói:
"Mang thêm áo ấm đi!"
Diệp Minh đón lấy, nhìn hắn:
"Cậu cũng mang theo áo đi!"
"Rồi, đi thôi!"
Đồng hồ đếm ngược còn một phút mười ba giây.
Tống Nguy định đi thẳng ra cửa trước, Diệp Minh liền túm tay cậu lại.
"Đi qua đường cửa sổ. Ngoài cửa chính cũng có bom!"
Tống Nguy tái mặt.
Thể loại: Vụ án, hành động, chiến tranh, đam mỹ
Phát hành độc quyền bởi Bạch Vân Thư Quán
Wattpad: bachvanthuquan
Gmail: bachvanthuquan
Fb: Bạch Vân Thư Quán
#hoalenh
#hoa_lenh
"Ngầu con mẹ nó lòi, giáo sư Diệp, rốt cuộc anh là nhà di truyền học hay hacker vậy?"
Tống Nguy cảm thấy hơi lạnh sống lưng, nhưng cảm giác ấy mau chóng tan biến khi nhìn vào đôi mắt yên tĩnh của Diệp Minh.
"Vậy, anh theo tôi về trước đã!"
"Được!" Diệp Minh gật đầu nói một cách dứt khoát. Tống Nguy khẽ nhướng mày nhìn anh, như thể không tin vị giáo sư kia lại đồng ý không một chút mảy may thắc mắc nào.
Lúc đó, vị giáo sư đáng kính lại đang âm thầm biện hộ cho vụ "theo trai" vô cùng vi diệu này: "Ông đây đếch cần lý do, chỉ biết từ nay về sau, bất cứ kẻ nào động đến một cọng lông của Tiểu Thần, sẽ sống không bằng chết!"
"Vậy chúng ta về nhà nào!"
Người nói thì vô tình, nhưng lời nói thì như tiếng sét rạch vào trời đêm, tạo nên trong lòng Diệp Minh một vết cắt dữ dội. "Về nhà nào", câu nói ấy vọng về từ quá khứ rất xa xăm, khi có ai đó hơi tí là "bỏ nhà" ra đi, còn người kia năm lần bảy lượt tìm về. Lần nào cũng thế, một bàn tay đưa ra nắm lấy tay kẻ mù lòa năm ấy, nói "Diệp Minh, về nhà nào!"
Anh thẫn thờ ngồi vào xe, tiếng máy xe khiến anh bình tâm lại một chút. Tống Nguy cũng đã leo lên ghế phụ, nhìn qua bên này, thấy khuôn mặt như được chạm khắc từng nét kia của vị giáo sư đã đỏ bừng lên. Hắn khẽ khựng lại, cố nán ánh mắt, nhìn thêm một chút...
Thế nhưng, từ phía xa xa trên con đường giao lộ, mấy chiếc xe E-Tron 6.0 màu đen từ đâu lại bất ngờ xuất hiện, đang lao về phía bên này, để lại sau lưng một đám bụi trắng mịt mù.
Những chiếc xe từ phía sau hùng hổ lao qua dải phân cách đã bị dập đổ, nhảy chồm lên qua gờ đất nhấp nhô lao về phía hai người.
Tống Nguy khẽ xòe tay, nhún vai vẻ bất đắc dĩ, tôi có muốn thế đâu?
Diệp Minh nhấn ga, lao vào con đường đất ngay bên cạnh.
"Cậu có chỗ để đi không?"
Phía sau, ba chiếc xe màu đen đã càng ngày càng rút ngắn khoảng cách, có thể nghe rõ tiếng rú ầm ầm của động cơ.
"Có, về nhà tôi!" Tống Nguy nói.
"Cậu có chắc là về nhà cậu an toàn?"
"Còn phụ thuộc vào việc anh có cắt đuôi được chúng không!" Tống Nguy kẻ cả.
Diệp Minh dồn hết bực tức vào chân ga, mắng hắn:
"Đệch cả lò nhà cậu!"
Tống Nguy bật cười khi nghe thấy vị giáo sư đáng kính kia chửi thề, trong lòng hắn vô cùng thỏa mãn. Không hiểu sao vừa nhìn thấy người này là hắn đã muốn chọc tức rồi.
"Còn cười, mau chỉ đường!" Diệp Minh quay sang hắn ta, trừng mắt. Cái trừng mắt này không những không làm hắn hoảng sợ mà còn khiến hắn thấy đáng yêu, lại nở rộng nụ cười ra thêm chút nữa.
Diệp Minh tăng tốc, chiếc xe khẽ gầm lên một tiếng rồi lao vun vút trên đường hẹp, lách qua những ngôi nhà nằm san sát trong cái xóm nhỏ vùng ngoại ô như bàn cờ. Tống Nguy ngồi yên trong xe, bàn tay trái đặt trên mép ghế khẽ siết lại.
"Bám chặt vào không lại văng ra ngoài!" Diệp Minh mỉa mai nhắc hắn. Tống Nguy thầm nghĩ, con xe Warr-H rách nát này kể cũng trâu bò thật, thoáng chốc đã cắt đuôi được bọn chúng rồi.
(Tốc độ tối đa của Warr-H đời đầu là 466km/h nha)
Chạy chừng hơn một tiếng thì ra tới quốc lộ, đằng sau cũng không còn bị truy sát nữa, Diệp Minh theo chỉ dẫn của Tống Nguy từ từ rẽ vào một khu biệt thự tổ hợp, không quên nhắc hắn:
"Cậu có chắc là bọn chúng không biết nơi này không?"
"Chắc! Căn biệt thự này anh hai mua cho tôi, rất ít khi tôi đến, có thể coi là nhà an toàn." Tống Nguy mắt đã híp lại, nghe chừng buồn ngủ. Cái điệu bộ này khiến tâm tư vị giáo sư ngồi bên cạnh bị khuấy đảo một hồi, nhẫn nhịn lái xe tiến vào cổng lớn của khu tổ hợp, bên trên ghi Royal Mega Park.
Liếc qua một cái, Diệp Minh đã có thể nhìn thấy trên cánh cổng gắn hai chiếc U-Camera. Một tay lái xe, một tay anh dơ lên như lau tấm kính ngay trước mặt, cùng lúc cả hai chiếc U-Camera lập tức lóe lên ánh đỏ rồi tắt lịm như chết. Tống Nguy không hề biết gì, vô tư ngáp một cái.
Sống ở thành phố Hà Phong đã lâu như vậy nhưng Diệp Minh chưa từng đến nơi này. Đây hẳn là khu biệt thự của các ông lớn, có máu mặt, lắm tiền, được thiết kế thành một khu tổ hợp biệt thự, công viên, sân golf, hồ bơi... hoàn hảo. Các biệt thự rộng lớn nằm tách biệt từng khu, có cảm giác như chiếm hữu một hòn đảo thu nhỏ. Xe tiến về biệt thự gắn biển Mega S208, Tống Nguy ra hiệu cho anh dừng xe. Hắn bước xuống, dơ thiết bị đầu cuối đeo trên kích hoạt thiết bị mở cửa từ xa.
Cánh cổng từ từ mở ra, Tống Nguy xuống xe, tiến về phía cánh cổng. Nhìn theo dáng đi trễ nải của Tống Nguy, trong lòng Diệp Minh lại nổi lên cơn sóng cồn cào.
"Chờ cậu đã mấy trăm năm rồi, cho dù cậu đang phải đối mặt với cái gì, tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu." Anh nghĩ thầm.
Tống Nguy vẫy tay, ra hiệu cho anh tiến vào. Thấy vẻ mặt thất thần của Diệp Minh, hắn liền trêu anh:
"Giáo sư, có phải bây giờ mới hoàn hồn không? Hay là sợ mất mật rồi?"
Diệp Minh lườm cậu, trong lòng thét gào: "Ngoài sợ mất ngươi ra, trên đời này ta chưa từng sợ bất cứ cái gì". Anh nhấn ga để cho xe trôi từ từ vào phía trong, cánh cổng cũng tự động khép lại, hai chiếc U-Camera gắn ngoài cổng cùng hai chiếc gắn trên lối đi trải sỏi trắng đang từ từ quay. Diệp Minh biết đây là U-Camera bảo vệ căn nhà nên không động thủ.
Dừng xe ngay trước cửa mà không cho vào gara, Tống Nguy quét võng mạc qua thiết bị đầu cuối trên tay để mở cửa. Diệp Minh xách theo chiếc cặp có chứa máy tính và một số tài liệu khoa học, đi theo hắn vào nhà. Tống Nguy không biết đã trải qua chuyện gì trước đó, cũng ngậm miệng không nói trước ánh mắt dò hỏi của Diệp Minh. Thấy hắn không nói, anh cũng im lặng. Hai người ngồi đối diện trên ghế sofa trong phòng khách, trong lòng mỗi người một hướng.
Diệp Minh âm thầm nghĩ: "Rốt cuộc cậu ta có thân phận gì? Kiếp này là kẻ xấu hay người tốt? Đã vừa gây ra chuyện gì? Là nhân vật giàu có thì chắc hẳn rồi vì nhìn ngôi biệt thự này là biết. Còn nữa... nếu như cậu ta không biết mình là ai, không nhớ kiếp trước, thì phải làm sao đây?"
Tống Nguy nghĩ: "Giáo sư Diệp Minh, một nhân vật gây tranh cãi trái chiều. Có ba mươi phần trăm giới khoa học di truyền ủng hộ anh ta, số còn lại phản bác. Một người lập dị, kín tiếng, nhưng gần đây bỗng xuất hiện trên truyền hình công bố đề tài nghiên cứu di truyền của mình, có mục đích gì? Thân thủ của anh ta không phải tầm thường, ánh mắt lúc nghiền chết kẻ thù thì như báo săn, thực sự đáng sợ, lúc nhìn mình thì lặng như nước. Nếu đã là nhân vật không tầm thường, thì việc mình va phải anh ta là cố ý hay vô tình? Có liên quan gì tới "bọn họ"?"
Im lặng.
Diệp Minh bỗng nhắm mắt lại, sau một thoáng phân tâm vì người trước mặt, những sợi dây thần kinh nhạy cảm như báo săn của anh lập tức hoạt động trở lại, một dự cảm không bình thường rơi vào sóng não khiến anh lập tức nín thở.
Hình như...
Từng tiếng tích tắc vang lên khe khẽ. Một người bình thường như Tống Nguy chắc hẳn sẽ không thể nghe thấy. Anh mở lời:
"Tống Nguy, cậu đi thu dọn những thứ cần thiết, chúng ta lập tức rời khỏi đây!"
Tống Nguy kinh ngạc nhìn anh:
"Sao vậy, giáo sư? Anh cảm thấy không an toàn?"
Diệp Minh trước tiên kín đáo dơ tay lên, U-Camera trong góc phòng lóe lên ánh sáng cuối cùng rồi vụt tắt. Anh quay sang bảo cậu:
"Theo tôi!"
Diệp Minh đi về phía căn phòng bếp rất rộng rãi, trầm bước tiến về phía chiếc tủ bếp màu trắng sữa tinh tế, mở cánh tủ bên góc, nhìn thấy chiếc lò vi sóng đặt ngay ngắn trong tủ. Anh dơ tay, nhẹ nhàng mở ra.
Thấy hành động đầy bí ẩn của vị giáo sư, Tống Nguy không khỏi chột dạ hỏi:
"Có chuyện gì sao? Anh làm gì mà bí ẩn nhưng trong phim điệp viên vậy?"
Cửa lò vi sóng đã được mở ra, đập vào mắt Tống Nguy là chiếc đồng hồ đang đếm ngược, thông số ghi trên đồng hồ đỏ đến chói mắt, đang tích tắc rất nhẹ. Còn mười bốn phút!
Hắn chợt hiểu ra tất cả!
Là bom hẹn giờ.
Trong lúc mặt hắn đang tái xanh thì Diệp Minh đã đóng lò vi sóng lại, thản nhiên nói:
"Còn mười ba phút rưỡi, cậu mau thu dọn đồ đi!"
"Anh... sao không gỡ bom đi!" Vẻ bình tĩnh từ đầu đến giờ của hắn tan biến sạch sẽ.
"Bom này không có cách gỡ."
"Vậy mang bom ném ra ngoài, báo cảnh sát?"
"Vừa hay, bán kính sát thương nằm trong khu vực biệt thự, nếu cậu ném ra người khác sẽ bị thương. Còn nếu báo cảnh sát thì trong vòng mười phút không thể tới kịp, nếu tới được cũng không có cách gỡ bom."
Tống Nguy cứng họng. Rốt cuộc anh là giáo sư hay chuyên gia bom mìn?
"Chẳng phải anh ngầu lắm sao!" Hắn cố gắng gây chuyện cho đỡ ê mặt. So với Diệp Minh hắn chỉ là thằng nhãi cố tỏ ra ngầu.
"Sao cậu lắm lời thế, không có cách, cậu còn mười ba phút, có nên tắm qua chút không?"
Diệp Minh đi ra ngoài phòng khách, đợi Tống Nguy tắm rửa qua loa rồi thu dọn đồ. Kể cũng lạ, cậu chàng này lại còn bình tĩnh vuốt gel lên tóc để làm đỏm trong khi quả bom hẹn giờ vẫn đang tích tắc đếm ngược. Về cơ bản là hắn chỉ cầm theo máy tính xách tay, sạc điện thoại, một thiết bị mạng, usb...
Sau cùng, hắn vứt lên người anh một chiếc áo khoác dày, nói:
"Mang thêm áo ấm đi!"
Diệp Minh đón lấy, nhìn hắn:
"Cậu cũng mang theo áo đi!"
"Rồi, đi thôi!"
Đồng hồ đếm ngược còn một phút mười ba giây.
Tống Nguy định đi thẳng ra cửa trước, Diệp Minh liền túm tay cậu lại.
"Đi qua đường cửa sổ. Ngoài cửa chính cũng có bom!"
Tống Nguy tái mặt.
Thể loại: Vụ án, hành động, chiến tranh, đam mỹ
Phát hành độc quyền bởi Bạch Vân Thư Quán
Wattpad: bachvanthuquan
Gmail: bachvanthuquan
Fb: Bạch Vân Thư Quán
#hoalenh
#hoa_lenh