Chương 30: Lấy thân báo đáp đi
Im lặng.
"Này, rốt cuộc ba người có chuyện gì? Tiểu Hà về tới Đằng Long an toàn rồi chứ?"
Tống Nguy nhìn xuống chân mình. Diệp Minh bóp nát cốc giấy vừa uống nước xong. Nhạc Ly run rẩy ôm cái máy tính vào ngực. Hải Tâm ngơ ngác:
"Ai đó nói đi chứ? Tiểu Hà an toàn rồi đúng không?"
Diệp Minh quay mặt đi, tay nện xuống mặt bàn bằng nội lực.
Tống Nguy: "Cô ấy chết rồi!"
Nhạc Ly: "Bị bọn chúng bắn chết rồi..."
Hải Tâm ôm lấy cái đầu đầy băng, thấp giọng như muốn khóc:
"I'm sorry!"
Không khí trong phòng bỗng trở nên đậm đặc. Cho đến lúc này, không ai trong số họ dám nghĩ trong đầu về số người chết trong một tuần qua. Có rất nhiều suy nghĩ đan chéo trong lòng họ.
Nếu như Tống Nguy không lấy lá bài xuống thì sao? Sẽ thực sự không có ai phải chết?
Tống Nguy không lấy lá bài xuống, thì trong vòng một tháng tới, dự án BLS25 sẽ được thử nghiệm, số người chết sẽ là nửa Địa cầu. Nhưng đó sẽ là những người xa lạ, không phải Tiểu Hà.
Đâu là lựa chọn đúng và ai có quyền chọn? Tất cả bọn họ đều không thể phán xét cũng không thể lựa chọn.
Diệp Minh sau khi nén tiếng thở nặng nề, liền đi đến bên cạnh Tống Nguy, khẽ chạm bàn tay vào tay hắn:
"Không phải lỗi của cậu, đừng nghĩ nữa!"
Tống Nguy gật đầu, lặng lẽ đi chuẩn bị đồ đạc của mình.
Diệp Minh phá tan bầu không khí buồn thảm, nói:
"Tôi sẽ đi kiếm thêm một chiếc xe tốt cho các vị, chúng ta ở lại đây nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai xuất phát sớm!"
"Tôi đi với anh!" Tống Nguy khoác áo, định theo gót Diệp Minh ra ngoài nhưng bị anh ngăn lại.
"Cậu ở lại, bảo vệ bọn họ, tôi đi một lát rồi về nhanh thôi!"
Tống Nguy gật đầu, nhìn vào mắt anh, vẻ bất an:
"Giữ liên lạc nhé!"
"Được rồi, đóng cửa giúp tôi!"
Diệp Minh tay không tấc sắt rời đi, Tống Nguy đóng cửa quay lại, thấy mấy cặp mắt đang chòng chọc nhìn mình. Trần Hải Tâm không nhịn được, lên tiếng:
"Cái gì? Anh ta vừa nói... cậu ở lại bảo vệ chúng tôi? Mẹ kiếp, Diệp Minh này có phải bị khùng không?"
Tống Nguy không nói gì, đi lại chỗ Nhạc Ly, nói nhỏ với cậu:
"Nhạc Ly, tôi xin lỗi về cái chết của Tiểu Hà!"
Nhạc Ly quay mặt đi không nói chuyện. Tống Nguy ngồi lên mặt bàn, ngay trước mặt cậu, trầm giọng nói:
"Nhạc Ly, nếu tôi không mở lại BLS25, nhiều người sẽ chết!"
Tống Nguy giết người cũng không ít, nhưng hắn chưa từng áy náy về bất cứ cái chết nào, nó như bản năng ăn vào máu hắn, hắn chỉ cần một hiệu lệnh là ra tay giết người. Những đứa trẻ ở C.S.I tất cả đều giống như hắn, chỉ cần có hiệu lệnh Chúng chưa từng có bất cứ suy nghĩ và câu hỏi nào, bởi nếu không làm theo hiệu lệnh thì người chết sẽ chính là chúng. Hắn cũng vậy, đó chính là sự loại trừ, biến thành bản ngã của hắn.
Trong vòng một tuần, hết Lâm Cố Phương, một thanh niên không quen biết ở Trúc Thanh, và đến Tiểu Hà, lần lượt ngã xuống trước mắt hắn. Khi khơi lại BLS25, hắn chưa từng nghĩ tới những người vô tội này phải chết vì hắn. Họ không có trong mã lệnh sinh tồn của hắn.
Nhạc Ly ôm máy tới bên giường, vẫn không thèm trả lời. Tống Nguy cúi mặt, trầm lắng. Mã Linh đến bên cạnh hắn.
"Tống Nguy, kệ cậu ấy đi!"
"Ừm!"
"Vết thương ở chân của anh sao rồi?"
"Tôi khỏi rồi!"
"Ở ngôi nhà hoang, anh cũng bị thương phải không?"
"Ừ, cũng không sao!"
"Tống Nguy, mới trải qua hơn một tuần mà anh đã suýt chết mấy lần, anh đừng có liều lĩnh nữa, cố gắng giữ lấy mạng trước đã!"
"Không sao, tôi sẽ lôi hết bọn chúng ra ánh sáng, không bỏ sót kẻ nào." Mắt hắn ánh lên một tia sát khí.
Hai người đang trò chuyện, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa. Tống Nguy trong nháy mắt đã di chuyển đến cửa, tay hắn không biết từ lúc nào đã lấy ra khẩu SW250, đứng nghiêng vai vào cửa.
Khi nghe tiếng gõ cửa, cả Mã Linh, Triệu Thanh và Hải Tâm cùng có phản ứng, nhưng Tống Nguy hành động quá nhanh, khiến cho Hải Tâm đang rút dở súng ra, đành cất vào trong người, ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn Triệu Thanh. Dường như cả hai đều ngầm hiểu ý nhau, có phần kinh hãi.
Thân thủ nhanh cỡ này, cảnh sát bọn họ cũng không bì kịp.
Mã Linh đã quen với khả năng ứng biến của Tống Nguy, không ngạc nhiên, liền chạy đến bên hắn, nghe ngóng.
Bên ngoài, tiếng Diệp Minh khiến cả năm người thở phào.
"Mở cửa, là tôi!"
Tống Nguy nhanh nhẹn mở cửa, Diệp Minh phủi tuyết trên áo, ném chìa khóa xe về phía Triệu Thanh:
"Một con ST-Ultra 2, các cậu xài đi!"
Triệu Thanh đón lấy, cảm ơn. Diệp Minh xách về một túi đồ ăn lớn, cả bọn cùng ăn trưa rồi sắp xếp nghỉ ngơi trong phòng. Hiện tại đang có ba phòng khách sạn, Tống Nguy nhường phòng cho Triệu Thanh và Hải Tâm, dọn sang ở chung với Diệp Minh. Nhạc Ly thích ở một mình để thử nghiệm mấy thứ máy móc thiết bị của cậu, nên Diệp Minh đã thuê thêm một phòng cho Mã Linh ở cuối dãy.
Ăn xong ai về phòng nấy. Tống Nguy chỉ có một chiếc ba lô nhỏ mà trước đây Diệp Minh lấy từ phòng hắn ở Tống thị mang theo. Xách đồ sang phòng Diệp Minh, Tống Nguy nhìn cái giường rộng một mét rưỡi, gian xảo nhìn Diệp Minh:
"Giường là của tôi!"
Diệp Minh đang ngồi xem mấy thứ tài liệu nghiên cứu trên ghế, liếc nhìn hắn, nói:
"Mọi thứ trong phòng đều là của cậu!"
Tống Nguy hí hửng:
"Anh nói đấy nhé!"
"Trăm phần trăm!" Diệp Minh không chấp lại tỏ ra rất dễ dãi. Tống Nguy thấy có gì đó sai sai, liên ngẫm nghĩ lại. Đầu hắn quay nhanh mấy đáp án, cuối cùng hắn mới nhớ ra mình vừa bị quả lừa, liền ném cái gối xuống đầu anh:
"Mọi thứ, trừ đồ háo sắc nhà anh!"
Diệp Minh mắt không nhìn, tay bắt cái gối, nói:
"Được, tôi háo sắc, nhưng dù gì tôi cũng cứu cậu mấy lần, vậy coi như anh hùng cứu mỹ nhân, cũng phải được báo đáp gì chứ? Hay là lấy thân báo đáp đi!"
Nghe thấy mấy chữ anh hùng cứu mỹ nhân, lấy thân báo đáp, Tống Nguy lại biết mình lỗ vốn, gào lên:
"Fuck cả lò nhà anh!"
Diệp Minh cười, mặc kệ hắn điên cuồng lăn lộn trên giường rồi ngủ mất.
Thành phố Hà Phong.
Tống Phi ngồi trong phòng bệnh của Tống Long, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhợt nhạt không cảm xúc của Tống Long. Anh ta gỡ một sợi tóc bạc dính trên lông mày của ông, thì thầm trò chuyện.
"Ba, ngủ lâu như vậy rồi có vui không? Chịu khó một thời gian nữa, con sẽ để ba tỉnh lại. Ừm, mà có lẽ ba không muốn tỉnh nữa đúng không? Lâm Cố Phương cũng đã đi rồi, ba có muốn theo ông ta không? Còn cả Hàn Anh nữa, bà ta cũng bỏ ba mà đi từ lâu rồi, Tống Nguy cũng không cần ba, chỉ có thằng con ghẻ này là cần ba. Có phải ba muốn nói gì đó không? Rốt cuộc là vì cái gì mà ba dành tất cả cho nó, còn tôi thì không?"
"Lúc thằng ranh con ấy ra nước ngoài ăn sung mặc sướng gần chục năm, ông cũng chẳng buồn nhìn tôi lấy một lần. Hàn Anh không còn trên đời, trong mắt ông chỉ có Tống Nguy. Ông có biết, mỗi ngày, mỗi ngày ông ngoài không đến công ty thì cũng là bay ra nước ngoài thăm Tống Nguy? Ông nghĩ lão Vương quản gia có thể thay thế được ba người các người, để mặc tôi với lão ta không? Nói để ông biết, là tôi giết lão Vương đấy! Cũng chỉ là để cho ông thấy tôi còn một mình mà quay về, nhưng ông thật vô tình. Ông thuê hết quản gian này tới quản gia khác, tôi biết, dù tôi có lần lượt giết hết bọn họ thì ông cũng không quay về."
"Trong mắt ông ngoài bà vợ đã chết và thằng con của bà ta, thì tôi là cái thá gì? Hửm? Ông đừng hòng chết, để tôi lần lần lượt lấy đi những gì không yêu quý nhất, rồi cho ông tỉnh lại, thế mới vui!"
Tống Phi nghiêng mặt cười cười, vỗ vỗ lòng bàn tay vào má Tống Long, lại nói:
"Tôi không những lấy đi Tống Nguy của ông, mà còn lấy cả thiên hạ này vào tay, xem ông còn coi tôi như vô hình nữa không!"
Tống Phi ngồi trầm mặc một lúc rồi đi ra ngoài. Bạch Thành, Bạch Hữu đang đứng chờ bên ngoài. Tống Phi đi ra, Bạch Thành, Bạch Hữu liền theo anh ta như cái bóng.
"Bạch Thành, Bạch Hữu, chuẩn bị đồ đạc, mai chúng ta sẽ xuất phát đi Tây Bắc!"
"Yes sir!"
Cả hai đồng thanh. Tống Phi hài lòng nhìn hai bầy tôi trung thành, khóe môi quỷ quyệt nhếch lên một điệu cười băng giá.
Tại sân bay Đằng Long, Victor Alferov vừa đáp chuyến bay từ Wanda. Gã thuê một chiếc xe việt dã, lần theo dấu vết thẳng đường tới Tiên Viên.
Cùng lúc, tại một trụ sở công vụ lớn ở Hà Phong, một người đàn ông không rõ mặt ngồi trên chiếc ghế rộng, quay lưng ra cửa. Nghe tiếng gõ cửa, y cất giọng trầm, hơi lạnh:
"Vào đi!"
Người vừa đi vào một nữ nhân cao chừng một mét tám, mặc bộ vest công sở ôm sát lấy thân hình gọn gàng, đẹp mắt. Mái tóc ngắn ôm vào khuôn mặt thanh tú, nhìn qua vô cùng mãn nhãn. Nữ nhân nhanh chóng đi vào trong.
"Thưa ngài, Quân Dao có mặt!"
Người đàn ông không quay lại, trầm giọng nói:
"Quân Dao, ta vừa nhận được thông báo từ Chủ Thần, đã xuất hiện Hỏa lệnh!"
"Vâng, thưa ngài, Quân Dao nhận lệnh!"
"Mang theo người của cô, truy bắt!"
"Vâng, thưa ngài!"
Người đàn ông gật đầu, vẫy tay ra sau, Quân Dao lặng lẽ cúi đầu lùi bước ra ngoài.
Người đàn ông từ từ xoay chiếc ghế lại, trong mắt y lóe lên một luồng ánh sáng xanh ngắt trong chốc lát rồi lại trở về như thường. Y nhìn vào chiếc máy tính nhỏ để trên mặt bàn, khẽ di chuyển bàn tay, một loạt các con số chạy trên màn hình, trong chốc lát, tụ lại một biểu tượng ngọn lửa...
Tại Tiên Viên.
Tống Nguy ngủ một giấc vừa dậy đã là bốn giờ chiều, hắn vẫn thấy Diệp Minh ngồi xem tài liệu ở bàn, khẽ xì một tiếng, làu bàu:
"Đúng là đồ IQ thấp, xem cái gì mà cả ngày không hiểu!"
Diệp Minh coi như không nghe thấy, gấp tài liệu bỏ sang một bên, hỏi Tống Nguy:
"Dậy rồi à? Có đói không?"
"Đói!" Tống Nguy xị mặt. Cái tính ngủ dậy là gây sự này, đúng là công tử bột. Diệp Minh vẫn chiều hắn vô đối.
"Đi ngâm mình một chút cho tỉnh táo lại, tôi đã chuẩn bị nước cho cậu rồi. Trong lúc cậu tắm, tôi sẽ đi mua đồ ăn về cho mọi người!"
Tống Nguy vẫy vẫy tay xua đuổi Diệp Minh:
"Đi đi đi đi, còn ở đấy mà nói nữa, tôi đói bụng rồi!"
Diệp Minh lập tức đứng dậy, mặc áo măng tô, đi ra ngoài. Tiện tay liền chốt cửa từ bên ngoài. Nghe tạch một cái, Tống Nguy lại dở thói xấu khi ngủ dậy, bĩu môi:
"Ai chả biết anh làm được ảo thuật, đồ làm màu!"
Tống Nguy uể oải bước vào nhà tắm đã thấy một bể nước nóng đang bốc hơi, trong hơi nước còn thơm mùi tinh dầu nhẹ nhè quen thuộc. Bên cạnh bể nước còn có một cốc nước cam nóng, mắt Tống Nguy liền sáng lên, hắn nhảy tới uống ngay một ngụm. Vị chua của cam, vị ngọt của đường, mùi thơm của mật hoa linh thảo cùng hơi ấm trôi xuống cổ họng khiến hắn sảng khoái. Bao nhiêu khó chịu bỗng tan biến. Hắn không nén nổi ý cười dâng lên trên khóe môi đầy đặn, thầm nghĩ:
"IQ thấp nhưng được cái thuộc khẩu vị của mình, coi như cũng được việc."
Tống Nguy cởi quần áo, lội vào làn nước ấm...
Thể loại: Vụ án, hành động, chiến tranh, đam mỹ; Phát hành độc quyền bởi Bạch Vân Thư Quán; Wattpad: bachvanthuquan; Gmail: bachvanthuquan; Fb: Bạch Vân Thư Quán
#hoalenh
#hoa_lenh
"Này, rốt cuộc ba người có chuyện gì? Tiểu Hà về tới Đằng Long an toàn rồi chứ?"
Tống Nguy nhìn xuống chân mình. Diệp Minh bóp nát cốc giấy vừa uống nước xong. Nhạc Ly run rẩy ôm cái máy tính vào ngực. Hải Tâm ngơ ngác:
"Ai đó nói đi chứ? Tiểu Hà an toàn rồi đúng không?"
Diệp Minh quay mặt đi, tay nện xuống mặt bàn bằng nội lực.
Tống Nguy: "Cô ấy chết rồi!"
Nhạc Ly: "Bị bọn chúng bắn chết rồi..."
Hải Tâm ôm lấy cái đầu đầy băng, thấp giọng như muốn khóc:
"I'm sorry!"
Không khí trong phòng bỗng trở nên đậm đặc. Cho đến lúc này, không ai trong số họ dám nghĩ trong đầu về số người chết trong một tuần qua. Có rất nhiều suy nghĩ đan chéo trong lòng họ.
Nếu như Tống Nguy không lấy lá bài xuống thì sao? Sẽ thực sự không có ai phải chết?
Tống Nguy không lấy lá bài xuống, thì trong vòng một tháng tới, dự án BLS25 sẽ được thử nghiệm, số người chết sẽ là nửa Địa cầu. Nhưng đó sẽ là những người xa lạ, không phải Tiểu Hà.
Đâu là lựa chọn đúng và ai có quyền chọn? Tất cả bọn họ đều không thể phán xét cũng không thể lựa chọn.
Diệp Minh sau khi nén tiếng thở nặng nề, liền đi đến bên cạnh Tống Nguy, khẽ chạm bàn tay vào tay hắn:
"Không phải lỗi của cậu, đừng nghĩ nữa!"
Tống Nguy gật đầu, lặng lẽ đi chuẩn bị đồ đạc của mình.
Diệp Minh phá tan bầu không khí buồn thảm, nói:
"Tôi sẽ đi kiếm thêm một chiếc xe tốt cho các vị, chúng ta ở lại đây nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai xuất phát sớm!"
"Tôi đi với anh!" Tống Nguy khoác áo, định theo gót Diệp Minh ra ngoài nhưng bị anh ngăn lại.
"Cậu ở lại, bảo vệ bọn họ, tôi đi một lát rồi về nhanh thôi!"
Tống Nguy gật đầu, nhìn vào mắt anh, vẻ bất an:
"Giữ liên lạc nhé!"
"Được rồi, đóng cửa giúp tôi!"
Diệp Minh tay không tấc sắt rời đi, Tống Nguy đóng cửa quay lại, thấy mấy cặp mắt đang chòng chọc nhìn mình. Trần Hải Tâm không nhịn được, lên tiếng:
"Cái gì? Anh ta vừa nói... cậu ở lại bảo vệ chúng tôi? Mẹ kiếp, Diệp Minh này có phải bị khùng không?"
Tống Nguy không nói gì, đi lại chỗ Nhạc Ly, nói nhỏ với cậu:
"Nhạc Ly, tôi xin lỗi về cái chết của Tiểu Hà!"
Nhạc Ly quay mặt đi không nói chuyện. Tống Nguy ngồi lên mặt bàn, ngay trước mặt cậu, trầm giọng nói:
"Nhạc Ly, nếu tôi không mở lại BLS25, nhiều người sẽ chết!"
Tống Nguy giết người cũng không ít, nhưng hắn chưa từng áy náy về bất cứ cái chết nào, nó như bản năng ăn vào máu hắn, hắn chỉ cần một hiệu lệnh là ra tay giết người. Những đứa trẻ ở C.S.I tất cả đều giống như hắn, chỉ cần có hiệu lệnh Chúng chưa từng có bất cứ suy nghĩ và câu hỏi nào, bởi nếu không làm theo hiệu lệnh thì người chết sẽ chính là chúng. Hắn cũng vậy, đó chính là sự loại trừ, biến thành bản ngã của hắn.
Trong vòng một tuần, hết Lâm Cố Phương, một thanh niên không quen biết ở Trúc Thanh, và đến Tiểu Hà, lần lượt ngã xuống trước mắt hắn. Khi khơi lại BLS25, hắn chưa từng nghĩ tới những người vô tội này phải chết vì hắn. Họ không có trong mã lệnh sinh tồn của hắn.
Nhạc Ly ôm máy tới bên giường, vẫn không thèm trả lời. Tống Nguy cúi mặt, trầm lắng. Mã Linh đến bên cạnh hắn.
"Tống Nguy, kệ cậu ấy đi!"
"Ừm!"
"Vết thương ở chân của anh sao rồi?"
"Tôi khỏi rồi!"
"Ở ngôi nhà hoang, anh cũng bị thương phải không?"
"Ừ, cũng không sao!"
"Tống Nguy, mới trải qua hơn một tuần mà anh đã suýt chết mấy lần, anh đừng có liều lĩnh nữa, cố gắng giữ lấy mạng trước đã!"
"Không sao, tôi sẽ lôi hết bọn chúng ra ánh sáng, không bỏ sót kẻ nào." Mắt hắn ánh lên một tia sát khí.
Hai người đang trò chuyện, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa. Tống Nguy trong nháy mắt đã di chuyển đến cửa, tay hắn không biết từ lúc nào đã lấy ra khẩu SW250, đứng nghiêng vai vào cửa.
Khi nghe tiếng gõ cửa, cả Mã Linh, Triệu Thanh và Hải Tâm cùng có phản ứng, nhưng Tống Nguy hành động quá nhanh, khiến cho Hải Tâm đang rút dở súng ra, đành cất vào trong người, ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn Triệu Thanh. Dường như cả hai đều ngầm hiểu ý nhau, có phần kinh hãi.
Thân thủ nhanh cỡ này, cảnh sát bọn họ cũng không bì kịp.
Mã Linh đã quen với khả năng ứng biến của Tống Nguy, không ngạc nhiên, liền chạy đến bên hắn, nghe ngóng.
Bên ngoài, tiếng Diệp Minh khiến cả năm người thở phào.
"Mở cửa, là tôi!"
Tống Nguy nhanh nhẹn mở cửa, Diệp Minh phủi tuyết trên áo, ném chìa khóa xe về phía Triệu Thanh:
"Một con ST-Ultra 2, các cậu xài đi!"
Triệu Thanh đón lấy, cảm ơn. Diệp Minh xách về một túi đồ ăn lớn, cả bọn cùng ăn trưa rồi sắp xếp nghỉ ngơi trong phòng. Hiện tại đang có ba phòng khách sạn, Tống Nguy nhường phòng cho Triệu Thanh và Hải Tâm, dọn sang ở chung với Diệp Minh. Nhạc Ly thích ở một mình để thử nghiệm mấy thứ máy móc thiết bị của cậu, nên Diệp Minh đã thuê thêm một phòng cho Mã Linh ở cuối dãy.
Ăn xong ai về phòng nấy. Tống Nguy chỉ có một chiếc ba lô nhỏ mà trước đây Diệp Minh lấy từ phòng hắn ở Tống thị mang theo. Xách đồ sang phòng Diệp Minh, Tống Nguy nhìn cái giường rộng một mét rưỡi, gian xảo nhìn Diệp Minh:
"Giường là của tôi!"
Diệp Minh đang ngồi xem mấy thứ tài liệu nghiên cứu trên ghế, liếc nhìn hắn, nói:
"Mọi thứ trong phòng đều là của cậu!"
Tống Nguy hí hửng:
"Anh nói đấy nhé!"
"Trăm phần trăm!" Diệp Minh không chấp lại tỏ ra rất dễ dãi. Tống Nguy thấy có gì đó sai sai, liên ngẫm nghĩ lại. Đầu hắn quay nhanh mấy đáp án, cuối cùng hắn mới nhớ ra mình vừa bị quả lừa, liền ném cái gối xuống đầu anh:
"Mọi thứ, trừ đồ háo sắc nhà anh!"
Diệp Minh mắt không nhìn, tay bắt cái gối, nói:
"Được, tôi háo sắc, nhưng dù gì tôi cũng cứu cậu mấy lần, vậy coi như anh hùng cứu mỹ nhân, cũng phải được báo đáp gì chứ? Hay là lấy thân báo đáp đi!"
Nghe thấy mấy chữ anh hùng cứu mỹ nhân, lấy thân báo đáp, Tống Nguy lại biết mình lỗ vốn, gào lên:
"Fuck cả lò nhà anh!"
Diệp Minh cười, mặc kệ hắn điên cuồng lăn lộn trên giường rồi ngủ mất.
Thành phố Hà Phong.
Tống Phi ngồi trong phòng bệnh của Tống Long, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhợt nhạt không cảm xúc của Tống Long. Anh ta gỡ một sợi tóc bạc dính trên lông mày của ông, thì thầm trò chuyện.
"Ba, ngủ lâu như vậy rồi có vui không? Chịu khó một thời gian nữa, con sẽ để ba tỉnh lại. Ừm, mà có lẽ ba không muốn tỉnh nữa đúng không? Lâm Cố Phương cũng đã đi rồi, ba có muốn theo ông ta không? Còn cả Hàn Anh nữa, bà ta cũng bỏ ba mà đi từ lâu rồi, Tống Nguy cũng không cần ba, chỉ có thằng con ghẻ này là cần ba. Có phải ba muốn nói gì đó không? Rốt cuộc là vì cái gì mà ba dành tất cả cho nó, còn tôi thì không?"
"Lúc thằng ranh con ấy ra nước ngoài ăn sung mặc sướng gần chục năm, ông cũng chẳng buồn nhìn tôi lấy một lần. Hàn Anh không còn trên đời, trong mắt ông chỉ có Tống Nguy. Ông có biết, mỗi ngày, mỗi ngày ông ngoài không đến công ty thì cũng là bay ra nước ngoài thăm Tống Nguy? Ông nghĩ lão Vương quản gia có thể thay thế được ba người các người, để mặc tôi với lão ta không? Nói để ông biết, là tôi giết lão Vương đấy! Cũng chỉ là để cho ông thấy tôi còn một mình mà quay về, nhưng ông thật vô tình. Ông thuê hết quản gian này tới quản gia khác, tôi biết, dù tôi có lần lượt giết hết bọn họ thì ông cũng không quay về."
"Trong mắt ông ngoài bà vợ đã chết và thằng con của bà ta, thì tôi là cái thá gì? Hửm? Ông đừng hòng chết, để tôi lần lần lượt lấy đi những gì không yêu quý nhất, rồi cho ông tỉnh lại, thế mới vui!"
Tống Phi nghiêng mặt cười cười, vỗ vỗ lòng bàn tay vào má Tống Long, lại nói:
"Tôi không những lấy đi Tống Nguy của ông, mà còn lấy cả thiên hạ này vào tay, xem ông còn coi tôi như vô hình nữa không!"
Tống Phi ngồi trầm mặc một lúc rồi đi ra ngoài. Bạch Thành, Bạch Hữu đang đứng chờ bên ngoài. Tống Phi đi ra, Bạch Thành, Bạch Hữu liền theo anh ta như cái bóng.
"Bạch Thành, Bạch Hữu, chuẩn bị đồ đạc, mai chúng ta sẽ xuất phát đi Tây Bắc!"
"Yes sir!"
Cả hai đồng thanh. Tống Phi hài lòng nhìn hai bầy tôi trung thành, khóe môi quỷ quyệt nhếch lên một điệu cười băng giá.
Tại sân bay Đằng Long, Victor Alferov vừa đáp chuyến bay từ Wanda. Gã thuê một chiếc xe việt dã, lần theo dấu vết thẳng đường tới Tiên Viên.
Cùng lúc, tại một trụ sở công vụ lớn ở Hà Phong, một người đàn ông không rõ mặt ngồi trên chiếc ghế rộng, quay lưng ra cửa. Nghe tiếng gõ cửa, y cất giọng trầm, hơi lạnh:
"Vào đi!"
Người vừa đi vào một nữ nhân cao chừng một mét tám, mặc bộ vest công sở ôm sát lấy thân hình gọn gàng, đẹp mắt. Mái tóc ngắn ôm vào khuôn mặt thanh tú, nhìn qua vô cùng mãn nhãn. Nữ nhân nhanh chóng đi vào trong.
"Thưa ngài, Quân Dao có mặt!"
Người đàn ông không quay lại, trầm giọng nói:
"Quân Dao, ta vừa nhận được thông báo từ Chủ Thần, đã xuất hiện Hỏa lệnh!"
"Vâng, thưa ngài, Quân Dao nhận lệnh!"
"Mang theo người của cô, truy bắt!"
"Vâng, thưa ngài!"
Người đàn ông gật đầu, vẫy tay ra sau, Quân Dao lặng lẽ cúi đầu lùi bước ra ngoài.
Người đàn ông từ từ xoay chiếc ghế lại, trong mắt y lóe lên một luồng ánh sáng xanh ngắt trong chốc lát rồi lại trở về như thường. Y nhìn vào chiếc máy tính nhỏ để trên mặt bàn, khẽ di chuyển bàn tay, một loạt các con số chạy trên màn hình, trong chốc lát, tụ lại một biểu tượng ngọn lửa...
Tại Tiên Viên.
Tống Nguy ngủ một giấc vừa dậy đã là bốn giờ chiều, hắn vẫn thấy Diệp Minh ngồi xem tài liệu ở bàn, khẽ xì một tiếng, làu bàu:
"Đúng là đồ IQ thấp, xem cái gì mà cả ngày không hiểu!"
Diệp Minh coi như không nghe thấy, gấp tài liệu bỏ sang một bên, hỏi Tống Nguy:
"Dậy rồi à? Có đói không?"
"Đói!" Tống Nguy xị mặt. Cái tính ngủ dậy là gây sự này, đúng là công tử bột. Diệp Minh vẫn chiều hắn vô đối.
"Đi ngâm mình một chút cho tỉnh táo lại, tôi đã chuẩn bị nước cho cậu rồi. Trong lúc cậu tắm, tôi sẽ đi mua đồ ăn về cho mọi người!"
Tống Nguy vẫy vẫy tay xua đuổi Diệp Minh:
"Đi đi đi đi, còn ở đấy mà nói nữa, tôi đói bụng rồi!"
Diệp Minh lập tức đứng dậy, mặc áo măng tô, đi ra ngoài. Tiện tay liền chốt cửa từ bên ngoài. Nghe tạch một cái, Tống Nguy lại dở thói xấu khi ngủ dậy, bĩu môi:
"Ai chả biết anh làm được ảo thuật, đồ làm màu!"
Tống Nguy uể oải bước vào nhà tắm đã thấy một bể nước nóng đang bốc hơi, trong hơi nước còn thơm mùi tinh dầu nhẹ nhè quen thuộc. Bên cạnh bể nước còn có một cốc nước cam nóng, mắt Tống Nguy liền sáng lên, hắn nhảy tới uống ngay một ngụm. Vị chua của cam, vị ngọt của đường, mùi thơm của mật hoa linh thảo cùng hơi ấm trôi xuống cổ họng khiến hắn sảng khoái. Bao nhiêu khó chịu bỗng tan biến. Hắn không nén nổi ý cười dâng lên trên khóe môi đầy đặn, thầm nghĩ:
"IQ thấp nhưng được cái thuộc khẩu vị của mình, coi như cũng được việc."
Tống Nguy cởi quần áo, lội vào làn nước ấm...
Thể loại: Vụ án, hành động, chiến tranh, đam mỹ; Phát hành độc quyền bởi Bạch Vân Thư Quán; Wattpad: bachvanthuquan; Gmail: bachvanthuquan; Fb: Bạch Vân Thư Quán
#hoalenh
#hoa_lenh