Chương 33: Dù em là ai tôi cũng yêu em
Nửa đêm Tống Nguy và Mã Linh mới về tới khách sạn. Ở hành lang, Mã Linh lợi dụng hơi men làm càn, túm lấy hắn hôn một cái ngấu nghiến. Cô đi vào phòng, đóng cửa lại. Tống Nguy quay về phòng mình, định gọi Diệp Minh mở cửa, nhưng nghĩ giờ này anh ngủ rồi, liền xuống lễ tân lấy thêm chìa khóa, lặng lẽ mở cửa vào phòng.
Quả nhiên, Diệp Minh đã ngủ. Anh nằm trên ghế sofa, cái chăn rơi một nửa xuống đất. Trên bàn, cốc nước cam vàng óng đã không còn bốc khói, chắc hẳn anh đã pha cho hắn từ rất lâu và để nó nguội lạnh mất rồi. Bất giác, trong lòng Tống Nguy như bị ai đó gảy nhẹ một cái, tim rung lên một nhịp xót xa.
Tống Nguy bước đến, kéo chăn đắp lên người anh. Hắn hơi chếnh choáng, cởi áo khoác, áo len, muốn lên giường đi ngủ. Nước cam để nguội hắn không thích uống, bởi mùi hương của cam, của mật ong sẽ không còn đậm đà nữa, vì thế hắn đi lại phía giường.
Hơi thở của Diệp Minh bỗng trở nên nặng nề. Tống Nguy dừng chân, quay lại nhìn anh. Thấy chân mày anh nhíu chặt lại, hắn không nỡ rời đi, liền quay lại, ngồi xuống bên cạnh anh, theo thói quen từ khi nào, vỗ nhè nhẹ vào tay anh.
Quả nhiên, chân mày của Diệp Minh giãn ra, hơi thở bình ổn trở lại.
"Giáo sư Diệp, đến nằm mơ còn cáu kỉnh cái gì?"
Hắn chống tay xuống bên cạnh người anh, cúi xuống nhìn khuôn mặt đẹp như tạc tượng của anh, cổ họng bỗng khô rát, nóng bỏng. Không biết nhìn đến bao lâu, Tống Nguy lại đưa bàn tay luồn vào tóc anh. Mái tóc của Diệp Minh quả thật rất mềm mại, mỗi khi luồn tay vào cứ như sờ vào một tấm lụa mát lạnh, mịn màng, gây cho hắn một thứ cảm giác vô cùng dễ chịu.
Rượu uống ban nãy, quả là khiến hắn say mất rồi.
Tống Nguy cúi xuống thật thấp, thấp đến nỗi ngực hắn gần như chạm vào ngực Diệp Minh, tóc hắn chấm vào má anh, phủ bóng trên khuôn mặt anh.
Tống Nguy... không kìm chế được, từ từ hạ môi xuống môi người nằm kia.
Lần trước, khi cả hai say rượu, hắn chủ động hôn anh, nhưng sáng hôm sau anh dường như chẳng nhớ gì. Lần này, hắn chủ động hôn anh, chắc hẳn anh cũng không biết gì, vì anh say ngủ.
"Chỉ một cái chạm nhẹ thôi, hẳn anh ta sẽ không tỉnh lại, cũng không biết gì. Nếu anh ta tỉnh, mình sẽ giả vờ say, chắc sẽ không mất hết mặt mũi đâu."
Tống Nguy nhắm mắt, cảm nhận được luồng hơi ấm nóng từ môi của Diệp Minh. Hơi ấm này khiến cổ họng hắn khô khốc, như kẻ chết khát được kề miệng bên một giếng nước trong lành mà không dám uống no say, chỉ sợ mặt nước kia bị khuấy động. Vì thế, hắn thận trọng áp môi xuống, nuốt thứ cảm xúc rung động đến tràn đầy này vào trong bụng, lại thấy tim nhói lên.
Hắn dừng lại trên môi anh một lúc, tiếc nuối rời ra. Hắn ngồi dậy, quá khát, liền với tay lấy cốc nước cam. Không ngờ, tay hắn mới đưa ra đã bị Diệp Minh nhanh chóng bắt lấy, ghìm chặt vào ngực mình. Anh mở mắt nhìn hắn.
"Cậu khát lắm à?"
Tống Nguy: Nhân lúc người ta ngủ định chiếm tiện nghi, thật mất mặt.
"Sao không trả lời tôi?"
Cổ tay hắn bị Diệp Minh bóp đến phát đau. Hắn vô thức giằng ra nhưng giằng không được. Diệp Minh nhanh chóng bật dậy, đè hắn vào ghế, ngồi lên đùi hắn.
Từ trên cao, anh nhìn xuống khuôn mặt lơ đãng vì men rượu của hắn.
"Cậu dám đi với người khác ngay trước mắt tôi?"
Tống Nguy: "Tôi đi với ai, không đến lượt anh quản!"
"Cậu, con người cậu, cuộc sống của cậu, và cả suy nghĩ của cậu, cũng là do tôi quản!"
Diệp Minh đưa tay, dí dí vào ngực Tống Nguy. Lực ngón tay rất mạnh khiến Tống Nguy có cảm giác nếu anh dùng sức một chút sẽ chọc thủng tim hắn.
Tống Nguy trợn trừng mắt lên với anh:
"Anh là ai mà dám..."
Xoẹt!
Diệp Minh đưa tay xé một cái, chiếc áo sơ mi Tống Nguy mặc trên người cả hàng cúc đứt tung, lăn lộc cộc dưới đất. Tống Nguy vùng dậy, nhưng không sao thoát khỏi gọng kìm của Diệp Minh. Đôi mắt anh ánh lên một ngọn lửa hung hãn.
"Nếu đã không muốn tôi quản, tại sao còn vụng trộm hôn tôi?"
"Xin lỗi, tôi uống say, hơi không tỉnh táo, làm càn." Tống Nguy lạnh mặt.
Xoẹt!
Diệp Minh ra tay lần nữa, những chiếc cúc còn lại đã bị giật tung, hai vạt áo phanh ra khiến khuôn ngực trần rắn rỏi của Tống Nguy lộ ra. Một bên vai áo của hắn cũng bị kéo tuột xuống, để lộ cái bớt hình hoa đào đỏ đến chói mắt.
Diệp Minh nhìn chằm chằm vào vai hắn, bất chợt hạ răng xuống, điên cuồng cắn một cái. Tống Nguy bật hét lên:
"Súc sinh!"
Diệp Minh bàng hoàng.
"Súc sinh!"
"Súc sinh!"
"Súc sinh!"
Là Lãnh Vu Thần mắng anh lúc anh cắn hắn!
Anh buông Tống Nguy ra, lao như ma làm về phía cửa. Anh muốn trốn chạy khỏi hiện thực này, không dám đối mặt, hay là anh không dám tin. Nhưng Tống Nguy cũng nhanh không kém, liền lao theo anh, ôm lấy thắt lưng, lật người đè anh áp vào tường.
"Đứng lại, anh định đi đâu?"
"Tôi..."
Diệp Minh thở dốc.
Tống Nguy không để anh kịp thở, lao tới, dán môi vào môi anh. Khi anh cắn hắn, không khác gì vừa trao vào tay hắn một bọc thuốc nổ, nó phá tan sự kìm nén trong tim hắn, phá cơ thể hắn, như con thú hoang lao ra khỏi cái hang sâu tăm tối.
Vầng ngực trần trụi của hắn dán sát vào anh. Bàn tay Tống Nguy luồn xuống bụng anh, tốc áo anh lên phía trên, cơ thể hắn dán vào phần cơ thể nóng rực của anh. Tống Nguy bật rên lên khoan khoái. Chính là cảm giác này, cảm giác cháy bỏng khi tiếp xúc cơ thể với người ngày, khiến adeline trong hắn tăng gấp trăm lần. Môi hắn điên cuồng cắn xé môi anh, khiến Diệp Minh xây xẩm mặt mày. Giữa hai cái hôn, Tống Nguy dừng lại, nói trong hơi thở ngắt quãng:
"Minh Minh, có phải đối với anh, tôi chỉ là vật thế thân thôi không?"
"Cậu..."
Diệp Minh chưa kịp nói thì một cái hôn nữa nhanh chóng ập tới. Tống Nguy điên cuồng càn quét khoang miệng anh, mãnh liệt cắn mút, dây dưa từ trong ra ngoài, trong khi một tay hắn bấu chặt sống lưng anh, ma sát điên cuồng khiến Diệp Minh cảm thấy lưng mình bị bỏng đến nơi.
Không biết từ lúc nào, chiếc áo thun đã bị Tống Nguy lột khỏi đầu anh, ném ra sàn nhà. Vầng ngực nóng như lửa của Tống Nguy áp vào cơ thể Diệp Minh, khiến anh hoàn toàn bất khả kháng. Phía bên dưới, phần nhạy cảm của hắn nổi cộm lên dưới lớp quần, cọ xát vào đùi anh. Vì chiều cao của hai người tương đương nên vũ khí bỗng dưng va chạm nóng bỏng, khiến Diệp Minh không nhịn được, cổ họng bật rên lên một tiếng.
"Nguy Nguy... ưm..."
Mọi âm thanh phát ra đều bị Tống Nguy tham lam nuốt vào cổ họng. Động tác điên cuồng của hắn khiến Diệp Minh vừa kích thích vừa hoảng sợ. Anh bất giác đẩy hắn ra. Giữa hai cái hôn, anh cố gắng nói:
"Nguy Nguy, khoan đã..."
Tống Nguy dường như mắt mù, tai điếc, bàn tay với những ngón dài dẻo dai mà mạnh mẽ, di chuyển xuống phía dưới, nơi tiếp giáp nhạy cảm của hai người, điên cuồng vuốt ve anh...
Diệp Minh tê tái.
Mấy trăm năm chờ đợi người này, đến trong mơ cũng là mơ thấy được ăn tươi nuốt sống hắn, nhưng tất cả trong tưởng tượng của anh vẫn chỉ là sự dịu dàng, nhường nhịn hắn. Sự cuồng nhiệt đến hoảng loạn của Tống Nguy bất giác khiến Diệp Minh cảm thấy bất an.
Anh cố gắng giữ lấy tay hắn:
"Nguy Nguy, dừng lại đã!"
Tống Nguy: "Đồ súc sinh!"
Tiếng của Tống Nguy giống tiếng rên rỉ hơn là chửi bới.
"Đồ khốn, anh dám coi tôi là thế thân của thằng khốn Tiểu Thần thật sao? Anh có biết anh khốn nạn thế nào không..."
Diệp Minh bất lực: "Tống Nguy... "
Tống Nguy không nghe thấy Diệp Minh nói gì, trở tay bế bổng anh lên, ném lên giường. Tiếp sau đó, hắn lao vào anh, cả cơ thể hắn khóa chặt Diệp Minh ở bên dưới.
Diệp Minh ngước đôi mắt như có làn hơi nước phủ mờ, nhìn hắn:
"Tống Nguy, đừng như thế... có được không..."
Ánh mắt này... giống như chua xót, giống như cầu xin, lại giống như con sóng nhiệt tình vỗ bờ...
Đầu Tống Nguy bỗng nổ uỳnh một tiếng.
"Tôi bị cha ruột cưỡng bức hết lần này đến lần khác..."
Lời anh nói đêm nào trong cơn say bỗng vang lên từng tiếng một, như những phát súng bắn vào tim hắn.
Tống Nguy bất giác đờ người. Hắn rời khỏi người anh, lắc đầu thật mạnh.
"Xin lỗi... "
Hắn lùi lại, chừa ra cho hai người một khoảng cách. Diệp Minh ngồi dậy, môi anh rớm máu. Tống Nguy xót xa vươn tay di nhẹ trên đôi môi đã sưng đỏ của anh.
"Diệp Minh... có đau không?"
"Có, đau!"
"Tôi say rồi, à mà... tôi sai rồi, xin lỗi..."
"Là tại tôi khiêu khích cậu trước!"
"Thôi được rồi... đi ngủ đi!"
Tống Nguy nói, rời giường ra ghế lấy cái chăn, trùm kín lên người. Hắn đang cảm thấy rét run rồi.
Diệp Minh cũng ôm chăn, đi ra theo hắn. Ngồi xuống bên cạnh.
Cả hai đều im lặng không nói, không khí trong phòng trở nên kỳ dị.
Mãi sau, Diệp Minh mới lên tiếng.
"Tống Nguy, là tôi ghen cậu. Lúc tối, trên sân thượng tôi nhìn thấy cậu và Mã Linh âu yếm nhau, tôi không chịu nổi!"
"Tôi với cô ấy không âu yếm, anh đúng là đồ điên!"
"Tống Nguy, tôi yêu cậu!"
Im lặng. Tiếng thở dài trong lồng ngực ai đó vừa tuôn ra.
"Diệp Minh, tôi cũng ghen..." Một lúc lâu sau, Tống Nguy khó nhọc nói. Mắt hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi màn đêm đen kịt như muốn che dấu tâm trạng đen tối của hắn. Thừa nhận yêu một người thật sự khó khăn đến thế sao?
Diệp Minh mở to mắt, quay sang nhìn Tống Nguy.
"Cậu ghen? Mà ghen cái gì mới được?"
"Ghen với Tiểu Thần. Anh luôn nghĩ tôi là thằng đó, tôi cũng không chịu được!"
Diệp Minh không biết nên khóc hay nên cười. Tim anh vừa nở một đóa hoa dưới cơn mưa, vừa hạnh phúc, vừa chua xót.
"Cậu lại đi ghen với chính mình!"
Tống Nguy gắt lên:
"Câm miệng. Đến khi nào anh mới hiểu, tôi không phải là hắn?"
"Tống Nguy... tôi..."
"Anh không cần nói nữa. Rốt cuộc, vì sao anh lại khăng khăng tôi là Tiểu Thần?"
"Nếu cậu chờ đợi một người suốt mấy trăm năm, nghĩ về hắn suốt mấy trăm năm, thì ngay cả nhịp thở của hắn, cậu cũng sẽ nhận ra. Còn nữa, tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện... khi ấy... lúc hắn sắp rời bỏ tôi, tôi đã tuyệt vọng, cắn vào vai hắn, muốn nhai nuốt hắn vào bụng mình, để hắn không bao giờ rời xa tôi được nữa... vết cắn đó... là..."
Diệp Minh quay sang, đã thấy Tống Nguy mệt mỏi ngủ từ khi nào, đầu hắn ngả sang bên. Diệp Minh vòng tay ra sau, ôm lấy lưng hắn, kéo hắn dựa vào lòng mình.
"Ngủ đi, dù em là ai, tôi cũng yêu em!"
Ngoài kia, tuyết đã dâng đầy trời!
Thể loại: Vụ án, hành động, chiến tranh, đam mỹ; Phát hành độc quyền bởi Bạch Vân Thư Quán; Wattpad: bachvanthuquan; Gmail: bachvanthuquan; Fb: Bạch Vân Thư Quán
#hoalenh
#hoa_lenh
Quả nhiên, Diệp Minh đã ngủ. Anh nằm trên ghế sofa, cái chăn rơi một nửa xuống đất. Trên bàn, cốc nước cam vàng óng đã không còn bốc khói, chắc hẳn anh đã pha cho hắn từ rất lâu và để nó nguội lạnh mất rồi. Bất giác, trong lòng Tống Nguy như bị ai đó gảy nhẹ một cái, tim rung lên một nhịp xót xa.
Tống Nguy bước đến, kéo chăn đắp lên người anh. Hắn hơi chếnh choáng, cởi áo khoác, áo len, muốn lên giường đi ngủ. Nước cam để nguội hắn không thích uống, bởi mùi hương của cam, của mật ong sẽ không còn đậm đà nữa, vì thế hắn đi lại phía giường.
Hơi thở của Diệp Minh bỗng trở nên nặng nề. Tống Nguy dừng chân, quay lại nhìn anh. Thấy chân mày anh nhíu chặt lại, hắn không nỡ rời đi, liền quay lại, ngồi xuống bên cạnh anh, theo thói quen từ khi nào, vỗ nhè nhẹ vào tay anh.
Quả nhiên, chân mày của Diệp Minh giãn ra, hơi thở bình ổn trở lại.
"Giáo sư Diệp, đến nằm mơ còn cáu kỉnh cái gì?"
Hắn chống tay xuống bên cạnh người anh, cúi xuống nhìn khuôn mặt đẹp như tạc tượng của anh, cổ họng bỗng khô rát, nóng bỏng. Không biết nhìn đến bao lâu, Tống Nguy lại đưa bàn tay luồn vào tóc anh. Mái tóc của Diệp Minh quả thật rất mềm mại, mỗi khi luồn tay vào cứ như sờ vào một tấm lụa mát lạnh, mịn màng, gây cho hắn một thứ cảm giác vô cùng dễ chịu.
Rượu uống ban nãy, quả là khiến hắn say mất rồi.
Tống Nguy cúi xuống thật thấp, thấp đến nỗi ngực hắn gần như chạm vào ngực Diệp Minh, tóc hắn chấm vào má anh, phủ bóng trên khuôn mặt anh.
Tống Nguy... không kìm chế được, từ từ hạ môi xuống môi người nằm kia.
Lần trước, khi cả hai say rượu, hắn chủ động hôn anh, nhưng sáng hôm sau anh dường như chẳng nhớ gì. Lần này, hắn chủ động hôn anh, chắc hẳn anh cũng không biết gì, vì anh say ngủ.
"Chỉ một cái chạm nhẹ thôi, hẳn anh ta sẽ không tỉnh lại, cũng không biết gì. Nếu anh ta tỉnh, mình sẽ giả vờ say, chắc sẽ không mất hết mặt mũi đâu."
Tống Nguy nhắm mắt, cảm nhận được luồng hơi ấm nóng từ môi của Diệp Minh. Hơi ấm này khiến cổ họng hắn khô khốc, như kẻ chết khát được kề miệng bên một giếng nước trong lành mà không dám uống no say, chỉ sợ mặt nước kia bị khuấy động. Vì thế, hắn thận trọng áp môi xuống, nuốt thứ cảm xúc rung động đến tràn đầy này vào trong bụng, lại thấy tim nhói lên.
Hắn dừng lại trên môi anh một lúc, tiếc nuối rời ra. Hắn ngồi dậy, quá khát, liền với tay lấy cốc nước cam. Không ngờ, tay hắn mới đưa ra đã bị Diệp Minh nhanh chóng bắt lấy, ghìm chặt vào ngực mình. Anh mở mắt nhìn hắn.
"Cậu khát lắm à?"
Tống Nguy: Nhân lúc người ta ngủ định chiếm tiện nghi, thật mất mặt.
"Sao không trả lời tôi?"
Cổ tay hắn bị Diệp Minh bóp đến phát đau. Hắn vô thức giằng ra nhưng giằng không được. Diệp Minh nhanh chóng bật dậy, đè hắn vào ghế, ngồi lên đùi hắn.
Từ trên cao, anh nhìn xuống khuôn mặt lơ đãng vì men rượu của hắn.
"Cậu dám đi với người khác ngay trước mắt tôi?"
Tống Nguy: "Tôi đi với ai, không đến lượt anh quản!"
"Cậu, con người cậu, cuộc sống của cậu, và cả suy nghĩ của cậu, cũng là do tôi quản!"
Diệp Minh đưa tay, dí dí vào ngực Tống Nguy. Lực ngón tay rất mạnh khiến Tống Nguy có cảm giác nếu anh dùng sức một chút sẽ chọc thủng tim hắn.
Tống Nguy trợn trừng mắt lên với anh:
"Anh là ai mà dám..."
Xoẹt!
Diệp Minh đưa tay xé một cái, chiếc áo sơ mi Tống Nguy mặc trên người cả hàng cúc đứt tung, lăn lộc cộc dưới đất. Tống Nguy vùng dậy, nhưng không sao thoát khỏi gọng kìm của Diệp Minh. Đôi mắt anh ánh lên một ngọn lửa hung hãn.
"Nếu đã không muốn tôi quản, tại sao còn vụng trộm hôn tôi?"
"Xin lỗi, tôi uống say, hơi không tỉnh táo, làm càn." Tống Nguy lạnh mặt.
Xoẹt!
Diệp Minh ra tay lần nữa, những chiếc cúc còn lại đã bị giật tung, hai vạt áo phanh ra khiến khuôn ngực trần rắn rỏi của Tống Nguy lộ ra. Một bên vai áo của hắn cũng bị kéo tuột xuống, để lộ cái bớt hình hoa đào đỏ đến chói mắt.
Diệp Minh nhìn chằm chằm vào vai hắn, bất chợt hạ răng xuống, điên cuồng cắn một cái. Tống Nguy bật hét lên:
"Súc sinh!"
Diệp Minh bàng hoàng.
"Súc sinh!"
"Súc sinh!"
"Súc sinh!"
Là Lãnh Vu Thần mắng anh lúc anh cắn hắn!
Anh buông Tống Nguy ra, lao như ma làm về phía cửa. Anh muốn trốn chạy khỏi hiện thực này, không dám đối mặt, hay là anh không dám tin. Nhưng Tống Nguy cũng nhanh không kém, liền lao theo anh, ôm lấy thắt lưng, lật người đè anh áp vào tường.
"Đứng lại, anh định đi đâu?"
"Tôi..."
Diệp Minh thở dốc.
Tống Nguy không để anh kịp thở, lao tới, dán môi vào môi anh. Khi anh cắn hắn, không khác gì vừa trao vào tay hắn một bọc thuốc nổ, nó phá tan sự kìm nén trong tim hắn, phá cơ thể hắn, như con thú hoang lao ra khỏi cái hang sâu tăm tối.
Vầng ngực trần trụi của hắn dán sát vào anh. Bàn tay Tống Nguy luồn xuống bụng anh, tốc áo anh lên phía trên, cơ thể hắn dán vào phần cơ thể nóng rực của anh. Tống Nguy bật rên lên khoan khoái. Chính là cảm giác này, cảm giác cháy bỏng khi tiếp xúc cơ thể với người ngày, khiến adeline trong hắn tăng gấp trăm lần. Môi hắn điên cuồng cắn xé môi anh, khiến Diệp Minh xây xẩm mặt mày. Giữa hai cái hôn, Tống Nguy dừng lại, nói trong hơi thở ngắt quãng:
"Minh Minh, có phải đối với anh, tôi chỉ là vật thế thân thôi không?"
"Cậu..."
Diệp Minh chưa kịp nói thì một cái hôn nữa nhanh chóng ập tới. Tống Nguy điên cuồng càn quét khoang miệng anh, mãnh liệt cắn mút, dây dưa từ trong ra ngoài, trong khi một tay hắn bấu chặt sống lưng anh, ma sát điên cuồng khiến Diệp Minh cảm thấy lưng mình bị bỏng đến nơi.
Không biết từ lúc nào, chiếc áo thun đã bị Tống Nguy lột khỏi đầu anh, ném ra sàn nhà. Vầng ngực nóng như lửa của Tống Nguy áp vào cơ thể Diệp Minh, khiến anh hoàn toàn bất khả kháng. Phía bên dưới, phần nhạy cảm của hắn nổi cộm lên dưới lớp quần, cọ xát vào đùi anh. Vì chiều cao của hai người tương đương nên vũ khí bỗng dưng va chạm nóng bỏng, khiến Diệp Minh không nhịn được, cổ họng bật rên lên một tiếng.
"Nguy Nguy... ưm..."
Mọi âm thanh phát ra đều bị Tống Nguy tham lam nuốt vào cổ họng. Động tác điên cuồng của hắn khiến Diệp Minh vừa kích thích vừa hoảng sợ. Anh bất giác đẩy hắn ra. Giữa hai cái hôn, anh cố gắng nói:
"Nguy Nguy, khoan đã..."
Tống Nguy dường như mắt mù, tai điếc, bàn tay với những ngón dài dẻo dai mà mạnh mẽ, di chuyển xuống phía dưới, nơi tiếp giáp nhạy cảm của hai người, điên cuồng vuốt ve anh...
Diệp Minh tê tái.
Mấy trăm năm chờ đợi người này, đến trong mơ cũng là mơ thấy được ăn tươi nuốt sống hắn, nhưng tất cả trong tưởng tượng của anh vẫn chỉ là sự dịu dàng, nhường nhịn hắn. Sự cuồng nhiệt đến hoảng loạn của Tống Nguy bất giác khiến Diệp Minh cảm thấy bất an.
Anh cố gắng giữ lấy tay hắn:
"Nguy Nguy, dừng lại đã!"
Tống Nguy: "Đồ súc sinh!"
Tiếng của Tống Nguy giống tiếng rên rỉ hơn là chửi bới.
"Đồ khốn, anh dám coi tôi là thế thân của thằng khốn Tiểu Thần thật sao? Anh có biết anh khốn nạn thế nào không..."
Diệp Minh bất lực: "Tống Nguy... "
Tống Nguy không nghe thấy Diệp Minh nói gì, trở tay bế bổng anh lên, ném lên giường. Tiếp sau đó, hắn lao vào anh, cả cơ thể hắn khóa chặt Diệp Minh ở bên dưới.
Diệp Minh ngước đôi mắt như có làn hơi nước phủ mờ, nhìn hắn:
"Tống Nguy, đừng như thế... có được không..."
Ánh mắt này... giống như chua xót, giống như cầu xin, lại giống như con sóng nhiệt tình vỗ bờ...
Đầu Tống Nguy bỗng nổ uỳnh một tiếng.
"Tôi bị cha ruột cưỡng bức hết lần này đến lần khác..."
Lời anh nói đêm nào trong cơn say bỗng vang lên từng tiếng một, như những phát súng bắn vào tim hắn.
Tống Nguy bất giác đờ người. Hắn rời khỏi người anh, lắc đầu thật mạnh.
"Xin lỗi... "
Hắn lùi lại, chừa ra cho hai người một khoảng cách. Diệp Minh ngồi dậy, môi anh rớm máu. Tống Nguy xót xa vươn tay di nhẹ trên đôi môi đã sưng đỏ của anh.
"Diệp Minh... có đau không?"
"Có, đau!"
"Tôi say rồi, à mà... tôi sai rồi, xin lỗi..."
"Là tại tôi khiêu khích cậu trước!"
"Thôi được rồi... đi ngủ đi!"
Tống Nguy nói, rời giường ra ghế lấy cái chăn, trùm kín lên người. Hắn đang cảm thấy rét run rồi.
Diệp Minh cũng ôm chăn, đi ra theo hắn. Ngồi xuống bên cạnh.
Cả hai đều im lặng không nói, không khí trong phòng trở nên kỳ dị.
Mãi sau, Diệp Minh mới lên tiếng.
"Tống Nguy, là tôi ghen cậu. Lúc tối, trên sân thượng tôi nhìn thấy cậu và Mã Linh âu yếm nhau, tôi không chịu nổi!"
"Tôi với cô ấy không âu yếm, anh đúng là đồ điên!"
"Tống Nguy, tôi yêu cậu!"
Im lặng. Tiếng thở dài trong lồng ngực ai đó vừa tuôn ra.
"Diệp Minh, tôi cũng ghen..." Một lúc lâu sau, Tống Nguy khó nhọc nói. Mắt hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi màn đêm đen kịt như muốn che dấu tâm trạng đen tối của hắn. Thừa nhận yêu một người thật sự khó khăn đến thế sao?
Diệp Minh mở to mắt, quay sang nhìn Tống Nguy.
"Cậu ghen? Mà ghen cái gì mới được?"
"Ghen với Tiểu Thần. Anh luôn nghĩ tôi là thằng đó, tôi cũng không chịu được!"
Diệp Minh không biết nên khóc hay nên cười. Tim anh vừa nở một đóa hoa dưới cơn mưa, vừa hạnh phúc, vừa chua xót.
"Cậu lại đi ghen với chính mình!"
Tống Nguy gắt lên:
"Câm miệng. Đến khi nào anh mới hiểu, tôi không phải là hắn?"
"Tống Nguy... tôi..."
"Anh không cần nói nữa. Rốt cuộc, vì sao anh lại khăng khăng tôi là Tiểu Thần?"
"Nếu cậu chờ đợi một người suốt mấy trăm năm, nghĩ về hắn suốt mấy trăm năm, thì ngay cả nhịp thở của hắn, cậu cũng sẽ nhận ra. Còn nữa, tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện... khi ấy... lúc hắn sắp rời bỏ tôi, tôi đã tuyệt vọng, cắn vào vai hắn, muốn nhai nuốt hắn vào bụng mình, để hắn không bao giờ rời xa tôi được nữa... vết cắn đó... là..."
Diệp Minh quay sang, đã thấy Tống Nguy mệt mỏi ngủ từ khi nào, đầu hắn ngả sang bên. Diệp Minh vòng tay ra sau, ôm lấy lưng hắn, kéo hắn dựa vào lòng mình.
"Ngủ đi, dù em là ai, tôi cũng yêu em!"
Ngoài kia, tuyết đã dâng đầy trời!
Thể loại: Vụ án, hành động, chiến tranh, đam mỹ; Phát hành độc quyền bởi Bạch Vân Thư Quán; Wattpad: bachvanthuquan; Gmail: bachvanthuquan; Fb: Bạch Vân Thư Quán
#hoalenh
#hoa_lenh