Chương 1: Tôi Chết Vào Ngày Hai Mươi Mốt Tháng Ba, Hoa Mộc Miên Nở Đầy Trời.
Tôi chết vào ngày hai mươi mốt tháng ba, mùa hoa mộc miên nở. Hai bên đường trên những cây mộc miên, hoa nở thàng từng chùm, từng chùm. Quả nhiên, ông trời cũng không bạc đãi tôi lắm, có thể để tôi trước khi chết được nhìn thấy hình ảnh đẹp như vậy, chết trong một ngày đẹp như vậy: Trời xanh, mây trắng, gió đưa, hoa mộc miên đỏ rực. Một ngày đẹp thế này mà tôi phải chết, thật sự không cam tâm một chút nào cả. Dù vậy, nhưng tôi vẫn không chống đỡ được, mí mắt nặng nề sụp xuống. Tôi vô lực mà khép mi, cảm nhận được cơn đau toàn thân cũng dần biến mất, rồi thấy cơ thể mình trở nên nhẹ bẫng phiêu lãng bay lên không trung. Tôi cố ngoảnh mặt lại nhìn khung cảnh bên dưới. Đám đông bắt đầu nhốn nháo, còn có người la thất thanh, chết rồi, chết mất rồi.. Tôi biết mình đã chết thật rồi. Trong đám đông đó, có một đứa bé gái đứng ngơ ngác nhìn mẹ nó người bê bết máu lặng lẽ nằm trước đầu xe tải..Có lẽ đây là tiếc nuối, cũng là lo lắng cuối cùng của tôi, hy vọng con tôi có thể tiếp tục bình an vui vẻ lớn lên, không cần ai đó nói rằng mẹ nó vì nó mà chết. Tôi còn muốn nói rằng, mẹ yêu con, yêu con nhiều lắm, con gái cưng của mẹ..Tôi cứ nghĩ rằng hai soái ca hắc bạch vô thường sẽ đến đón mình, nhưng chờ mãi, chờ mãi cũng không thấy ai, họ quên mình rồi à. Đợi đến khi xe cứu thương đến chở tôi đi nhà xác rồi lại chở tôi về nhà, chờ đến khi người ta đem tôi chôn vào lòng đất vẫn không thấy gì, có lẽ hai soái ca này chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi. Tôi một hồn ma từ lúc chết đi cho đến hiện tại đã hai mươi năm rồi, cứ vất vưởng sống theo đúng nghĩa của một hồn ma hít khí trời mà sống. Có lẽ điều an ủi nhất với tôi trong suốt hai mươi năm qua là chứng kiến con gái trưởng thành, biết yêu rồi lấy chồng, mặc dù kết hôn hơi sớm một chút, nhưng chú rể thật sự rất soái lại lắm tiền, thật sự xứng đôi với con gái xinh đẹp của tôi mà. Haha.. Mẹ vợ là tôi đây rất hài lòng. Mẹ già của tôi một đời tần tảo nuôi con, đến những năm tuổi già lại đau lòng làm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cũng may mắn, trước khi chết tôi có mua bảo hiểm, nên những năm cuối đời bà không cần phải tần tảo vất vả nuôi cháu. Nhìn mẹ già của tôi rưng rưng nước mắt hạnh phúc nắm tay con gái mình trong ngày vui trọng đại này tôi thật sự thấy thanh thản, có lẽ hai mươi năm qua đây là ngày tôi thấy bản thân thanh thản nhất, thật sự không còn tiếc nuối gì nữa.Có lẽ, diêm vương cảm nhận được sự thỏa mãn của tôi, nên đã sai hai soái ca trong truyền thuyết đến, tôi lúc này rất sảng khoái mà thoải mái đi theo họ, trên đường đi cũng trò chuyện hết sức rôm rả. Tôi còn moi được tin tức hết sức quan trọng, hai người bọn họ ấy mà lại đi phẩu thuật thẩm mỹ nha, hơn nữa có đến chín mươi phần trăm quỷ sống ở U Minh đều đã đi phẩu thuật thẩm mỹ qua, mà Diêm Vương của bọn họ là người trải qua phẩu thuật thẩm mỹ nhiều nhất, không dưới một trăm tám mươi lần đâu, nghe đến đây tôi thầm nghĩ mình nhất định phải ngắm Diêm Vương thật kỹ mới được. Bạch soái ca thì rất ôn hòa phù hợp với hình tượng công tử ôn nhuận như ngọc, còn hắc soái ca thì lạnh lùng như băng, nên thật ra người tôi nói chuyện nhiều nhất là bạch công tử, hắn ta nhìn tôi rồi chậc chậc hai tiếng hỏi tôi đã đến đâu để phẫu thuật thẩm mỹ, tôi lạnh lùng nhìn hắn, nhan sắc của tôi là hàng thật giá thật không hê đi thẩm mỹ nha. Mặc dù tính theo năm thì năm nay tôi cũng gần bốn mươi rồi, nhưng khi tôi chết mới có hai mươi bảy tuổi, nên vẫn giữ được thanh xuân xinh đẹp, lại còn cộng thêm nhan sắc thượng thừa vạn người mê nên rất tự tin mà đi bên cạnh hai soái ca, trên đường còn thu hút rất nhiều ánh mắt của đồng bạn nha.Đến điện của Diêm Vương, tôi tinh thần sáng láng mà vái chào đại lão gia ngài, nhưng ui chao nhầm rồi, thật là nhầm rồi, tôi đây là đến động mỹ nam mới đúng chứ nào phải điện Diêm Vương. Phán quan thật soái, mà Diêm Vương ngồi phía trên kia lại càng soái hơn, vượt qua sức tưởng tượng của tôi. Quả không hổ là người đã trải qua hơn một trăm tám mươi lần phẫu thuật thẩm mỹ. Hôm nay tôi đúng là được mở rộng tầm mắt.Tôi còn chưa kịp mở miệng chào hỏi đã thấy Phán quan đại ca mặt đầy ý cười hỏi thăm.- Cô nương tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Tại sao chết?Tôi cũng rất phối hợp mà cúi người giả vờ thi lễ, nói là giả vờ vì thật không biết động tác vừa rồi của mình có được tính là thi lễ không? Rồi bắt chước mấy tiểu thư cổ đại trong truyền thuyết mà nhỏ nhẹ trả lời:- Dạ, tiểu nữ tên là Thanh Lan, năm nay gần bốn mươi..Tôi còn chưa kịp nói lý do tại sao mình chết đã thấy soái ca Diêm Vương đang cố che miệng kìm chế tiếng ho sặc sụa của mình. Bộ tôi nói có gì sai sao? Nếu quả thật do tôi nói sai mà Soái ca Diêm Vương mới bị sặc chính nước miếng của mình thì quả thật tôi đây tội trạng nặng nề. Nhưng chỉ thấy Phán quan đại ca bên cạnh che miệng cười tủm tỉm khen tôi bảo dưỡng dung nhan thật tốt, còn hỏi tôi dùng bí phương dưỡng nhan gì. Tôi lúc này mới ngớ ra, à hóa ra là vậy, vội vàng thanh minh:- Không phải, là do tiểu nữ chết từ hai mươi năm trước.- Hả?Lúc này cả Phán quan đại ca và soái ca Diêm Vương đều ngạc nhiên, tôi nhanh mắt nhìn thấy một tia kỳ lạ trong mắt của hai người. Tôi đoán chắc cái chết của mình có điều gì đó kỳ lạ, lại thấy hai đại ca hắc bạch lặng lẽ lui ra khỏi cửa. Không khí bỗng nhiên ngưng trọng. Trên kia, Phán quan đại ca ho khan hai tiếng, chậm rãi lên tiếng:- Cái này.. Thanh Lan cô nương, nếu được đi đầu thai làm người lần nữa cô có nguyện vọng gì không?Cái gì mà nếu được đầu thai làm người lần nữa, không lẽ người khác chết đi không được đầu thai làm người à? Nghĩ sao hỏi vậy, tôi có quyền được giải đáp thắc mắc mà đúng không? Lần này trả lời tôi là soái ca Diêm Vương, soái ca Diêm Vương nhìn tôi tựa tiếu phi tiếu chầm chậm nói:- Cũng có người chết rồi bị đày xuống mười tám tầng địa ngục mãi mãi không được siêu sinh, cũng có người chết rồi đi đầu thai, nhưng là đi đầu thai làm súc sinh.Ha.. Đây là uy hiếp hả? Tôi có làm gì quá phận sao? Người thức thời chính là trang tuấn kiệt, tôi cũng cười khan hai tiếng, rồi đáp lời:- Hôm nay nhờ có Diêm Vương đại nhân mà tiểu nữ được mở mang kiến thức.- Vậy..Phán quan đại ca nhìn tôi thâm thúy mở miệng nhả một chữ mở đường cho hươu là tôi đây chạy. Tôi là một cô gái thông minh, tất nhiên là hiểu được ý của Phán quan đại ca, cũng không có đòi hỏi gì lớn lao, ngay thẳng đáp lời:- Tiểu nữ muốn trở thành bạch phú mỹ trong truyền thuyết.Nói xong tôi ngẩng đầu nhìn hai soái ca phía trên, chỉ thấy ánh mắt họ giao nhau thật sự gần như muốn phóng lửa, tôi chắc chắn hai người này có gian tình, chứ sao họ có thể dửng dưng trước nhan sắt này của tôi. Soái ca Diêm Vương khẽ gật đầu, tới đây tôi mà thèm để ý tới cái gian tình của bọn họ làm chi, tôi chỉ biết mình sắp trở thành bạch phú mỹ rồi, thật muốn ngẩng cố lên trời cười vang ba tiếng.. ha.. ha.. ha..Nhưng mà họ cũng mất lịch sự quá đi, cái gì cũng phải từ từ, báo trước cho tôi một tiếng chứ, tôi còn chưa kịp định thần, chỉ nghe thấy Phán quan đại ca giọng nói mạch lạc rõ ràng hô một tiếng:- Được.Trước mắt tôi bỗng tối sầm, tôi thậm chí còn chưa kịp uống canh mạnh bà, chưa kịp chiêm ngưỡng cảnh đẹp ngàn dặm mạn đà la bên cầu Nại Hà, cứ thế mà oanh oanh liệt liệt đi đầu thai