Chương : 43
“Huyết Anh, ngươi lại trêu chọc Lục hoàng đệ ?” Nam tử trẻ tuổi lên tiếng, y phục xanh ngọc, cẩm bào viền bạc, đai lưng đồng màu đồng chất liệu, đai lưng đeo một khối ngọc trong vắt, ngọc bội chạm trổ tinh xảo, chỉ nhìn liếc mắt một cái, liền biết đây là ngọc thượng đẳng, biểu thị người này thân phận hiển quý.
“Không có mà, đều là lỗi tên phụ hoàng bạo lực kia của các ngươi.” Huyết Anh theo bản năng phản bác, vẫn chưa phản ứng cả người đang bị nam tử ôm ngang khuỷu tay.
Nam tử trẻ tuổi trên mặt nở một nụ cười ôn nhu, chỉ thấy hoa xuân hé nở, sóng mắt lưu chuyển, nhật nguyệt tranh nhau tỏa sáng, xinh đẹp vô luân, làm cho Huyết Anh ngẩng đầu nhìn hắn tức thì xem ngây người. Biết vị Đại hoàng tử này lớn lên mặt như quan ngọc, tuấn tú vô song, khá vậy cũng không đến mức làm cho nó hoàn toàn đui mù đi? Huống hồ nó đã có Tiểu ca ca .
Lần đầu tiên nhìn bé [Huyết Anh] gần như vậy, nguyên lai bé lớn lên thật sự thực đáng yêu, ánh mắt vừa to lại tròn, lông mi vừa dài lại đậm, cái mũi cười khẽ hé ra miệng nhỏ nhắn, hồng nhuận mà đầy đặn, đôi môi trong lúc đóng mở có thể nhìn thấy hàm răng đều đặn trắng noãn như ngọc. Nếu tính cách không táo bạo, có lẽ chính là đứa nhỏ thực đáng yêu. Nghĩ vậy, ý cười trên mặt bất giác càng sâu sắc, toàn thân chung quanh tỏa ra một loại hơi thở ôn hòa.
“Đại thúc, vài ngày không thấy, càng có dấu hiệu già đi mà, a. . . . . . Ha hả.” Huyết Anh cực lực dùng tiếng cười che dấu nội tâm kích động, cố gắng trấn định tiếp tục nói: “Đại thúc, có thể thu hồi nụ cười trên mặt ngươi không a, ta thấy mà sợ hãi đó, a. . . . . . Ha hả.” Trời mới biết nó đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì, chính là cảm thấy nếu không nói chút gì đó phân tán lực chú ý, tham vọng mới của nó sẽ nhảy ra khỏi mắt mất.
Hoa Nguyệt Hàn cái trán nổi lên mấy đường đen.
Lại là đại thúc? ? Hắn thoạt nhìn già vậy hả? ? Huống hồ dấu hiệu già đi gì chứ? ? Nghĩ muốn chỉnh người tìm câu đúng, từ ngữ cũng không hợp. Cũng thế cũng thế, so đo với đứa nhóc bạo lực không đầu không đuôi kia làm gì.
“Huyết Anh, ngươi thực khẩn trương sao?” Tim đập rất nhanh a. Bất quá những lời này hắn chỉ dám nói trong lòng, hắn cũng không muốn trở thành vật hi sinh bạo lực của nhóc kia.
“Nào có, là đại thúc ngươi đa tâm.” Bị nhìn rõ tâm sự, mặt Huyết Anh đỏ lên.
Này thật đúng là kỳ cảnh trăm năm khó gặp nha, thiếu niên bạo lực cư nhiên cũng sẽ có ngày mặt đỏ? ? Thật sự là thật đáng mừng, thật đáng mừng.
“Quả thật là ta đa tâm.” Như thưởng cho, Hoa Nguyệt Hàn rất phối hợp gật gật đầu, rồi nói tiếp: “Kỳ thật có vấn đề ta rất sớm đã muốn hỏi Huyết Anh, vì cái gì ngươi kêu Lục hoàng đệ là Tiểu ca ca lại gọi ta là đại thúc?” Dù thế nào cũng chỉ có thể than cái danh hiệu đại ca ca đi.
“Ngươi sao có thể so với Tiểu ca ca của ta.” Huyết Anh khoát tay, đương nhiên đáp.
Đúng vậy, đúng vậy, không thể so với, không thể so với, Lục hoàng đệ rõ ràng còn nhỏ ngươi một tuổi, ngươi gọi hắn Tiểu ca ca, ta so với ngươi lớn gần 7 tuổi, ngươi không bảo ta gia gia, ta nên trộm vui vẻ, lại còn hỏi ngươi vì cái gì? Nguyên nhân không rõ hay sao.
Con số đáng ghét, tính toán ngu ngốc. ( Phạm: Đại hoàng huynh thật đúng là người tự an ủi mình (╯-╰)/)
“Ngươi có thể xuống dưới chưa?”
Huyết Anh thân thể đột nhiên cứng đờ, hai mắt chợt khiếp sợ mà trợn to, “Hỗn đản, ngươi ôm ta làm chi?” Lập tức giãy dụa ra khỏi Hoa Nguyệt Hàn ôm ấp.
Hoa Nguyệt Hàn cười khổ nhún vai, “Rõ ràng là tự ngươi rơi vào lòng ta nha.”
“Cái gì?” Huyết Anh gầm lên giận dữ, nhảy lên nắm lấy áo hắn quát: “Ngươi ngứa da có phải không? Ta muốn rơi cũng chỉ rơi vào trong lòng Tiểu ca ca, rơi vào lòng ngươi để làm chi? A?”
“Bình tĩnh một chút, là ta nói sai, ngươi là bị phụ hoàng ném vào trong lòng ta, cũng không tự nguyện.” Cả ngày muốn chiếm tiện nghi Lục hoàng đệ, cũng khó trách phụ hoàng xem nhóc như rác rưởi. Quả nhiên không nên ra tay tiếp khối khoai lang phỏng tay này, thực nên để nhóc ta chó ngã ăn phân, hảo hảo nhớ cho lâu.
“Ngươi không nói ta lại quên, còn chưa tìm phụ hoàng bạo lực của các ngươi tính sổ mà. Hỗn đản, dám ném ta?”
Thấy nó xoay người muốn đi, Hoa Nguyệt Hàn theo bản năng giữ chặt nó, lại vội vàng buông tay nói: “Cùng nhau đi đi, ta đang muốn tìm Lục hoàng đệ mà.” Thực nguy hiểm a, hắn tựa hồ vừa mới nghe tiếng hàm răng của nhóc kia cắn vào nhau. . . . . .
“Vũ Nhi không phải không sợ sao? Như thế nào lại không đi ?”
“Ai nói không đi?” Lãnh Thiên Vũ sóng mắt lưu chuyển, thay một khuôn mặt tươi cười thiên chân vô tà, “Chỉ là đột nhiên nhớ tới còn có một chuyện rất quan trọng còn chưa nói.”
“Nga? Chuyện gì?”
“Chung thân đại sự.” Hắn ngạo mạn nâng cằm lên, khiêu khích trừng mắt nhìn Lãnh Thiên Cương liếc một cái, lướt qua y đi đến trước mặt Hoa Ngạo Kiết cùng Hoa Nguyệt Ngân, không nhìn hai người cử chỉ thân mật, nháy mắt chuyển đổi bộ mặt, bày ra nụ cười tự nhận hảo đáng yêu tối sáng lạn tối mê người tối rõ ràng từ trước tới nay trong cả đời này với Hoa Nguyệt Ngân nói: “Có một loại cảm tình tên là nhất kiến chung tình, có một loại duyên phận tên là tuyệt không thể tả, có lẽ ta nói như vậy, ngươi sẽ cảm thấy không đặc biệt gì, nhưng này tuyệt đối là một mảnh chân tình của ta, ta yêu ngươi ——. Vô luận ngươi là đi thiên nhai hay là hải giác, nơi ngươi đi chính là nơi lòng ta ở. Ta mặc kệ ngươi là ai, trên đời này ngươi là người duy nhất làm cho ta khóc làm cho ta cười làm cho ta vui vẻ làm cho ta khoái hoạt làm cho ta mong nhớ ngày đêm. Ngươi là người duy nhất làm cho ta biết ý nghĩa sinh mệnh! Ta sẽ đời đời kiếp kiếp yêu ngươi! Nếu tương lai không ai biết được, ta đây liền thuận theo tâm ta hôm nay, dũng cảm nói ra ta yêu ngươi!” Nói xong, hắn một đầu gối chấm đất, chân kia khụy xuống, một bàn tay nắm tay Hoa Nguyệt Ngân, khẽ hôn lên mu bàn tay của y, sau đó thâm tình nhìn mắt y nói: “Hãy gả cho ta!” Quản y là nam hay nữ, lớn như vậy cũng chưa gặp qua ai đẹp như vậy, không bắt lấy chính là đứa ngốc.
Nhìn thấy thiếu niên quỳ một gối xuống trước mặt mình, lôi kéo tay trái mình không buông, Hoa Nguyệt Ngân cố gắng nín cười, lòng đã muốn cười ha hả. Hắn thật sự là làm cho người ta rất ngoài ý muốn , hắn rốt cuộc có biết chính mình đang làm cái gì hay không? Y nên như thế nào giảm bớt không khí khẩn trương xấu hổ giờ phút này đây?
Thấy mỹ nhân mỉm cười, đối mình làm như cố ý, Lãnh Thiên Vũ vội vàng không ngừng cố gắng nói: “Tin tưởng ta, ta sẽ cho ngươi trở thành người thứ hai hạnh phúc nhất trên thế giới. Không nên hỏi ta vì cái gì không phải thứ nhất. Có ngươi, ta chính là người hạnh phúc nhất. Nam nhi dưới trướng có hoàng kim, nhưng vì ——” giọng nói chưa xong, đầu hắn đã bị phang cái bốp.
“Ai? Tên hỗn đản nào ám toán lão tử?” Hắn không cam lòng buông tay Hoa Nguyệt Ngân ra, cắn răng phẫn hận quay đầu lại nhìn lên, thấy chính là Lãnh Thiên Cương đen nửa mặt, dáng vẻ bệ vệ lập tức im lìm.
“Đau a.” Ra tiếng oán giận, chỉ đổi lấy đối phương một tiếng hừ lạnh mặt không chút thay đổi.
“Để làm chi? Ghen tị ta tìm được chân ái sớm hơn ngươi? Là nam nhân nên rộng lượng chút.”
Lãnh Thiên Cương nghe thế cả khuôn mặt đều đen xuống.
Hoa Ngạo Kiết sắc mặt cũng không tốt hơn y bao nhiêu, chỉ thấy hắn tiến đến bên tai Hoa Nguyệt Ngân nói: “Thật muốn giấu ngươi đi, ngươi còn cười với nó.” Giọng nói bực mình toát ra vị chua nồng đậm. Tiểu tử thối này là không muốn sống chăng, dám ở trước mặt hắn đùa giỡn bảo bối, nếu không phải băn khoăn cảm thụ của Thiên Cương, hắn đã sớm một chưởng bổ nó ra.
“Hắn không đáng ghét, thực thẳng thắn cũng rất thú vị, chỉ là chọn sai đối tượng biểu đạt tình yêu.” Hoa Nguyệt Ngân làm nũng đem mặt chôn trong lòng Hoa Ngạo Kiết cọ cọ, hy vọng có thể giảm bớt hắn tức giận, cũng không nghĩ những lời này làm cho trong lòng hai quân vương đều gia tăng mấy tầng phòng bị. . . . .
“Còn không đứng lên cho ta.” Lãnh Thiên Cương gầm lên một tiếng, nắm người vẫn đang một gối trên đất, như xách con gà con lên.
“Thả ta xuống.” Lãnh Thiên Vũ bị hành động của y làm hoảng sợ, liều mạng giãy dụa.
“Đừng nhúc nhích, còn ngại không đủ mất mặt sao?” Lãnh Thiên Cương cúi đầu rống lên một tiếng.
“Hảo, ta không động, ngươi thả ta xuống.” Hắn thật vất vả trước mặt tiểu mỹ nhân tạo hình tượng quang huy a, sẽ không bị hủy hoại trong chốc lát như vậy đi. . . . . .
“Ngươi cho rằng ngươi còn có thể cò kè mặc cả với ta sao?” Lãnh Thiên Cương nhíu đôi mắt xanh, lam quang nguy hiểm ẩn ẩn đổ xuống, bạc thần bỗng nhiên gợi lên một nụ cười, tà tứ mê người.
“Cười thực khó coi, ngoan, mau đừng cười .”
Năm giọt mồ hôi lạnh phân biệt từ trán năm người kia chậm rãi chảy xuống. . . . . .
“Không có mà, đều là lỗi tên phụ hoàng bạo lực kia của các ngươi.” Huyết Anh theo bản năng phản bác, vẫn chưa phản ứng cả người đang bị nam tử ôm ngang khuỷu tay.
Nam tử trẻ tuổi trên mặt nở một nụ cười ôn nhu, chỉ thấy hoa xuân hé nở, sóng mắt lưu chuyển, nhật nguyệt tranh nhau tỏa sáng, xinh đẹp vô luân, làm cho Huyết Anh ngẩng đầu nhìn hắn tức thì xem ngây người. Biết vị Đại hoàng tử này lớn lên mặt như quan ngọc, tuấn tú vô song, khá vậy cũng không đến mức làm cho nó hoàn toàn đui mù đi? Huống hồ nó đã có Tiểu ca ca .
Lần đầu tiên nhìn bé [Huyết Anh] gần như vậy, nguyên lai bé lớn lên thật sự thực đáng yêu, ánh mắt vừa to lại tròn, lông mi vừa dài lại đậm, cái mũi cười khẽ hé ra miệng nhỏ nhắn, hồng nhuận mà đầy đặn, đôi môi trong lúc đóng mở có thể nhìn thấy hàm răng đều đặn trắng noãn như ngọc. Nếu tính cách không táo bạo, có lẽ chính là đứa nhỏ thực đáng yêu. Nghĩ vậy, ý cười trên mặt bất giác càng sâu sắc, toàn thân chung quanh tỏa ra một loại hơi thở ôn hòa.
“Đại thúc, vài ngày không thấy, càng có dấu hiệu già đi mà, a. . . . . . Ha hả.” Huyết Anh cực lực dùng tiếng cười che dấu nội tâm kích động, cố gắng trấn định tiếp tục nói: “Đại thúc, có thể thu hồi nụ cười trên mặt ngươi không a, ta thấy mà sợ hãi đó, a. . . . . . Ha hả.” Trời mới biết nó đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì, chính là cảm thấy nếu không nói chút gì đó phân tán lực chú ý, tham vọng mới của nó sẽ nhảy ra khỏi mắt mất.
Hoa Nguyệt Hàn cái trán nổi lên mấy đường đen.
Lại là đại thúc? ? Hắn thoạt nhìn già vậy hả? ? Huống hồ dấu hiệu già đi gì chứ? ? Nghĩ muốn chỉnh người tìm câu đúng, từ ngữ cũng không hợp. Cũng thế cũng thế, so đo với đứa nhóc bạo lực không đầu không đuôi kia làm gì.
“Huyết Anh, ngươi thực khẩn trương sao?” Tim đập rất nhanh a. Bất quá những lời này hắn chỉ dám nói trong lòng, hắn cũng không muốn trở thành vật hi sinh bạo lực của nhóc kia.
“Nào có, là đại thúc ngươi đa tâm.” Bị nhìn rõ tâm sự, mặt Huyết Anh đỏ lên.
Này thật đúng là kỳ cảnh trăm năm khó gặp nha, thiếu niên bạo lực cư nhiên cũng sẽ có ngày mặt đỏ? ? Thật sự là thật đáng mừng, thật đáng mừng.
“Quả thật là ta đa tâm.” Như thưởng cho, Hoa Nguyệt Hàn rất phối hợp gật gật đầu, rồi nói tiếp: “Kỳ thật có vấn đề ta rất sớm đã muốn hỏi Huyết Anh, vì cái gì ngươi kêu Lục hoàng đệ là Tiểu ca ca lại gọi ta là đại thúc?” Dù thế nào cũng chỉ có thể than cái danh hiệu đại ca ca đi.
“Ngươi sao có thể so với Tiểu ca ca của ta.” Huyết Anh khoát tay, đương nhiên đáp.
Đúng vậy, đúng vậy, không thể so với, không thể so với, Lục hoàng đệ rõ ràng còn nhỏ ngươi một tuổi, ngươi gọi hắn Tiểu ca ca, ta so với ngươi lớn gần 7 tuổi, ngươi không bảo ta gia gia, ta nên trộm vui vẻ, lại còn hỏi ngươi vì cái gì? Nguyên nhân không rõ hay sao.
Con số đáng ghét, tính toán ngu ngốc. ( Phạm: Đại hoàng huynh thật đúng là người tự an ủi mình (╯-╰)/)
“Ngươi có thể xuống dưới chưa?”
Huyết Anh thân thể đột nhiên cứng đờ, hai mắt chợt khiếp sợ mà trợn to, “Hỗn đản, ngươi ôm ta làm chi?” Lập tức giãy dụa ra khỏi Hoa Nguyệt Hàn ôm ấp.
Hoa Nguyệt Hàn cười khổ nhún vai, “Rõ ràng là tự ngươi rơi vào lòng ta nha.”
“Cái gì?” Huyết Anh gầm lên giận dữ, nhảy lên nắm lấy áo hắn quát: “Ngươi ngứa da có phải không? Ta muốn rơi cũng chỉ rơi vào trong lòng Tiểu ca ca, rơi vào lòng ngươi để làm chi? A?”
“Bình tĩnh một chút, là ta nói sai, ngươi là bị phụ hoàng ném vào trong lòng ta, cũng không tự nguyện.” Cả ngày muốn chiếm tiện nghi Lục hoàng đệ, cũng khó trách phụ hoàng xem nhóc như rác rưởi. Quả nhiên không nên ra tay tiếp khối khoai lang phỏng tay này, thực nên để nhóc ta chó ngã ăn phân, hảo hảo nhớ cho lâu.
“Ngươi không nói ta lại quên, còn chưa tìm phụ hoàng bạo lực của các ngươi tính sổ mà. Hỗn đản, dám ném ta?”
Thấy nó xoay người muốn đi, Hoa Nguyệt Hàn theo bản năng giữ chặt nó, lại vội vàng buông tay nói: “Cùng nhau đi đi, ta đang muốn tìm Lục hoàng đệ mà.” Thực nguy hiểm a, hắn tựa hồ vừa mới nghe tiếng hàm răng của nhóc kia cắn vào nhau. . . . . .
“Vũ Nhi không phải không sợ sao? Như thế nào lại không đi ?”
“Ai nói không đi?” Lãnh Thiên Vũ sóng mắt lưu chuyển, thay một khuôn mặt tươi cười thiên chân vô tà, “Chỉ là đột nhiên nhớ tới còn có một chuyện rất quan trọng còn chưa nói.”
“Nga? Chuyện gì?”
“Chung thân đại sự.” Hắn ngạo mạn nâng cằm lên, khiêu khích trừng mắt nhìn Lãnh Thiên Cương liếc một cái, lướt qua y đi đến trước mặt Hoa Ngạo Kiết cùng Hoa Nguyệt Ngân, không nhìn hai người cử chỉ thân mật, nháy mắt chuyển đổi bộ mặt, bày ra nụ cười tự nhận hảo đáng yêu tối sáng lạn tối mê người tối rõ ràng từ trước tới nay trong cả đời này với Hoa Nguyệt Ngân nói: “Có một loại cảm tình tên là nhất kiến chung tình, có một loại duyên phận tên là tuyệt không thể tả, có lẽ ta nói như vậy, ngươi sẽ cảm thấy không đặc biệt gì, nhưng này tuyệt đối là một mảnh chân tình của ta, ta yêu ngươi ——. Vô luận ngươi là đi thiên nhai hay là hải giác, nơi ngươi đi chính là nơi lòng ta ở. Ta mặc kệ ngươi là ai, trên đời này ngươi là người duy nhất làm cho ta khóc làm cho ta cười làm cho ta vui vẻ làm cho ta khoái hoạt làm cho ta mong nhớ ngày đêm. Ngươi là người duy nhất làm cho ta biết ý nghĩa sinh mệnh! Ta sẽ đời đời kiếp kiếp yêu ngươi! Nếu tương lai không ai biết được, ta đây liền thuận theo tâm ta hôm nay, dũng cảm nói ra ta yêu ngươi!” Nói xong, hắn một đầu gối chấm đất, chân kia khụy xuống, một bàn tay nắm tay Hoa Nguyệt Ngân, khẽ hôn lên mu bàn tay của y, sau đó thâm tình nhìn mắt y nói: “Hãy gả cho ta!” Quản y là nam hay nữ, lớn như vậy cũng chưa gặp qua ai đẹp như vậy, không bắt lấy chính là đứa ngốc.
Nhìn thấy thiếu niên quỳ một gối xuống trước mặt mình, lôi kéo tay trái mình không buông, Hoa Nguyệt Ngân cố gắng nín cười, lòng đã muốn cười ha hả. Hắn thật sự là làm cho người ta rất ngoài ý muốn , hắn rốt cuộc có biết chính mình đang làm cái gì hay không? Y nên như thế nào giảm bớt không khí khẩn trương xấu hổ giờ phút này đây?
Thấy mỹ nhân mỉm cười, đối mình làm như cố ý, Lãnh Thiên Vũ vội vàng không ngừng cố gắng nói: “Tin tưởng ta, ta sẽ cho ngươi trở thành người thứ hai hạnh phúc nhất trên thế giới. Không nên hỏi ta vì cái gì không phải thứ nhất. Có ngươi, ta chính là người hạnh phúc nhất. Nam nhi dưới trướng có hoàng kim, nhưng vì ——” giọng nói chưa xong, đầu hắn đã bị phang cái bốp.
“Ai? Tên hỗn đản nào ám toán lão tử?” Hắn không cam lòng buông tay Hoa Nguyệt Ngân ra, cắn răng phẫn hận quay đầu lại nhìn lên, thấy chính là Lãnh Thiên Cương đen nửa mặt, dáng vẻ bệ vệ lập tức im lìm.
“Đau a.” Ra tiếng oán giận, chỉ đổi lấy đối phương một tiếng hừ lạnh mặt không chút thay đổi.
“Để làm chi? Ghen tị ta tìm được chân ái sớm hơn ngươi? Là nam nhân nên rộng lượng chút.”
Lãnh Thiên Cương nghe thế cả khuôn mặt đều đen xuống.
Hoa Ngạo Kiết sắc mặt cũng không tốt hơn y bao nhiêu, chỉ thấy hắn tiến đến bên tai Hoa Nguyệt Ngân nói: “Thật muốn giấu ngươi đi, ngươi còn cười với nó.” Giọng nói bực mình toát ra vị chua nồng đậm. Tiểu tử thối này là không muốn sống chăng, dám ở trước mặt hắn đùa giỡn bảo bối, nếu không phải băn khoăn cảm thụ của Thiên Cương, hắn đã sớm một chưởng bổ nó ra.
“Hắn không đáng ghét, thực thẳng thắn cũng rất thú vị, chỉ là chọn sai đối tượng biểu đạt tình yêu.” Hoa Nguyệt Ngân làm nũng đem mặt chôn trong lòng Hoa Ngạo Kiết cọ cọ, hy vọng có thể giảm bớt hắn tức giận, cũng không nghĩ những lời này làm cho trong lòng hai quân vương đều gia tăng mấy tầng phòng bị. . . . .
“Còn không đứng lên cho ta.” Lãnh Thiên Cương gầm lên một tiếng, nắm người vẫn đang một gối trên đất, như xách con gà con lên.
“Thả ta xuống.” Lãnh Thiên Vũ bị hành động của y làm hoảng sợ, liều mạng giãy dụa.
“Đừng nhúc nhích, còn ngại không đủ mất mặt sao?” Lãnh Thiên Cương cúi đầu rống lên một tiếng.
“Hảo, ta không động, ngươi thả ta xuống.” Hắn thật vất vả trước mặt tiểu mỹ nhân tạo hình tượng quang huy a, sẽ không bị hủy hoại trong chốc lát như vậy đi. . . . . .
“Ngươi cho rằng ngươi còn có thể cò kè mặc cả với ta sao?” Lãnh Thiên Cương nhíu đôi mắt xanh, lam quang nguy hiểm ẩn ẩn đổ xuống, bạc thần bỗng nhiên gợi lên một nụ cười, tà tứ mê người.
“Cười thực khó coi, ngoan, mau đừng cười .”
Năm giọt mồ hôi lạnh phân biệt từ trán năm người kia chậm rãi chảy xuống. . . . . .