Chương : 1
”Tổng giám đốc.”
Một người đàn ông bước vào, vest đen chỉnh tề, cung kính khom lưng. Người đàn ông đứng lẳng lặng bên cửa sổ, tấm lưng đầy vững chãi, nhìn về thành phố xa xăm đã lên đèn. Anh không nói gì, yên lặng ra hiệu cho người kia ra ngoài.
Khẽ xoay người bước đến bàn làm việc, vươn tay cầm lên tập hồ sơ vừa đem đến, khóe môi khẽ nhếch lạnh lùng.
“Muốn thu mua LDC sao ??”
Anh cầm lấy bật lửa, đốt điếu thuốc rít 1 hơi, nhả ra làn khói trắng toát
“Dễ như vậy, không phải phong cách của tôi”
__________
“Nhiên nhi.”
Người phụ nữ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.
“Con hà tất phải làm vậy, con...”
Không đợi mẹ nói xong, Trạch Nhiên Nhiên đã cắt lời.
“Mẹ, con quyết rồi.”
Lâm Nhược Kỳ thở dài nhìn cô.
“Phải nhớ giữ sức khỏe cho mẹ, biết không?”
“Dạ, con hứa mà.”
___ ___
Trời đêm ở New Yort có chút se lạnh, Trịnh Thiên Vỹ đứng bên cửa sổ từ tầng 30 nhìn về thành phố phồn hoa bên ngoài.
Gạt đi điếu thuổc đang hút dở, anh tiến đến phía bàn làm việc, lôi từ ngăn kéo ra 1 bức thư màu hồng phấn.
“Anh trai, em quyết định rồi, em sẽ theo nghành Kiến trúc. Em sẽ đến Thượng Hải để học, sẽ xa nhà...Anh à, em nhớ anh lắm....”
Bức thư không dài, chỉ vỏn vẹn vài dòng tâm sự, nhưng mỗi tuần, anh đều nhận được 1 bức. Bàn tay xoa xoa nét chữ nắn nót, vẻ mặt anh có chút dịu dàng. Khẽ nhắm mắt, sự ôn nhu biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng
“Tại sao...người đó lại là em?”
___ ___
Trạch Nhiên Nhiên đứng trước cửa ký túc xá, vặn cửa bước vào. Bên trong phòng là 2 cô gái. Họ 1 nhìn dịu dàng, 1 nhìn cá tính. Cô khẽ gật đầu xem như chào hỏi, sau đó liền bước đến giường mình, chất đồ đạc.
“Cậu.”
Trạch Nhiên Nhiên dừng tay, quay người nhìn cô nàng tóc ngắn chống hông nhìn mình.
“Có gì sao?”
Cô gái kia ngồi xuống nhìn cô, nhìn chằm chằm, xem như đang thưởng thức món hàng quý hóa lắm. Sau đó, Trạch Nhiên Nhiên nghe cô ta thở dài: “Mặt cậu sao lại không tì vết như vậy.”
Hai má cô hơi ửng đỏ, chỉ cười cười : “Cảm ơn.”
Cô gái kia vươn tay, cười tươi rói nhìn cô: “Tôi là Viên Viên, rất vui làm quen với cậu.”
“Tôi là Trạch Nhiên Nhiên, rất vui làm quen.”
Viên Viên rất vui tính, nói năng lại hào phóng, chả mấy chốc hai người hợp ý nhau.
Lúc trưa, khi đi căn tin, Viên Viên ngậm bánh mì, liếng thoắng với cô: “Tớ nói cậu, trường này có rất nhiều hotboy, ai ai cũng có cơ bắp...”
Trạch Nhiên Nhiên khẽ cười, yên lặng lắng nghe.
“À nữa, Chu Hồng, cô gái cùng phòng với mình ấy. Cô ta là hoa khôi đó, còn lớn hơn chúng ta 2 tuổi.”
“Lớn hơn.”
Viên Viên nuốt xuống miếng bánh mì, gật gật đầu.
“Là sinh viên năm 3, nhưng vì phía kia phòng ốc sửa chữa, nên cô ta qua phòng chúng ta ở nhờ.”
Trạch Nhiên Nhiên à một tiếng, xem như cô hiểu.
_____
“Vỹ.”
“Ừ?”
“Anh khi nào về nước?”
Bên kia im lặng, thật sau mới lên tiếng: “Sắp rồi.”
Cô gái kia vui mừng, cười tươi,vẻ mặt đầy hạnh phúc: “Người ta rất nhớ anh.”
Một người đàn ông bước vào, vest đen chỉnh tề, cung kính khom lưng. Người đàn ông đứng lẳng lặng bên cửa sổ, tấm lưng đầy vững chãi, nhìn về thành phố xa xăm đã lên đèn. Anh không nói gì, yên lặng ra hiệu cho người kia ra ngoài.
Khẽ xoay người bước đến bàn làm việc, vươn tay cầm lên tập hồ sơ vừa đem đến, khóe môi khẽ nhếch lạnh lùng.
“Muốn thu mua LDC sao ??”
Anh cầm lấy bật lửa, đốt điếu thuốc rít 1 hơi, nhả ra làn khói trắng toát
“Dễ như vậy, không phải phong cách của tôi”
__________
“Nhiên nhi.”
Người phụ nữ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.
“Con hà tất phải làm vậy, con...”
Không đợi mẹ nói xong, Trạch Nhiên Nhiên đã cắt lời.
“Mẹ, con quyết rồi.”
Lâm Nhược Kỳ thở dài nhìn cô.
“Phải nhớ giữ sức khỏe cho mẹ, biết không?”
“Dạ, con hứa mà.”
___ ___
Trời đêm ở New Yort có chút se lạnh, Trịnh Thiên Vỹ đứng bên cửa sổ từ tầng 30 nhìn về thành phố phồn hoa bên ngoài.
Gạt đi điếu thuổc đang hút dở, anh tiến đến phía bàn làm việc, lôi từ ngăn kéo ra 1 bức thư màu hồng phấn.
“Anh trai, em quyết định rồi, em sẽ theo nghành Kiến trúc. Em sẽ đến Thượng Hải để học, sẽ xa nhà...Anh à, em nhớ anh lắm....”
Bức thư không dài, chỉ vỏn vẹn vài dòng tâm sự, nhưng mỗi tuần, anh đều nhận được 1 bức. Bàn tay xoa xoa nét chữ nắn nót, vẻ mặt anh có chút dịu dàng. Khẽ nhắm mắt, sự ôn nhu biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng
“Tại sao...người đó lại là em?”
___ ___
Trạch Nhiên Nhiên đứng trước cửa ký túc xá, vặn cửa bước vào. Bên trong phòng là 2 cô gái. Họ 1 nhìn dịu dàng, 1 nhìn cá tính. Cô khẽ gật đầu xem như chào hỏi, sau đó liền bước đến giường mình, chất đồ đạc.
“Cậu.”
Trạch Nhiên Nhiên dừng tay, quay người nhìn cô nàng tóc ngắn chống hông nhìn mình.
“Có gì sao?”
Cô gái kia ngồi xuống nhìn cô, nhìn chằm chằm, xem như đang thưởng thức món hàng quý hóa lắm. Sau đó, Trạch Nhiên Nhiên nghe cô ta thở dài: “Mặt cậu sao lại không tì vết như vậy.”
Hai má cô hơi ửng đỏ, chỉ cười cười : “Cảm ơn.”
Cô gái kia vươn tay, cười tươi rói nhìn cô: “Tôi là Viên Viên, rất vui làm quen với cậu.”
“Tôi là Trạch Nhiên Nhiên, rất vui làm quen.”
Viên Viên rất vui tính, nói năng lại hào phóng, chả mấy chốc hai người hợp ý nhau.
Lúc trưa, khi đi căn tin, Viên Viên ngậm bánh mì, liếng thoắng với cô: “Tớ nói cậu, trường này có rất nhiều hotboy, ai ai cũng có cơ bắp...”
Trạch Nhiên Nhiên khẽ cười, yên lặng lắng nghe.
“À nữa, Chu Hồng, cô gái cùng phòng với mình ấy. Cô ta là hoa khôi đó, còn lớn hơn chúng ta 2 tuổi.”
“Lớn hơn.”
Viên Viên nuốt xuống miếng bánh mì, gật gật đầu.
“Là sinh viên năm 3, nhưng vì phía kia phòng ốc sửa chữa, nên cô ta qua phòng chúng ta ở nhờ.”
Trạch Nhiên Nhiên à một tiếng, xem như cô hiểu.
_____
“Vỹ.”
“Ừ?”
“Anh khi nào về nước?”
Bên kia im lặng, thật sau mới lên tiếng: “Sắp rồi.”
Cô gái kia vui mừng, cười tươi,vẻ mặt đầy hạnh phúc: “Người ta rất nhớ anh.”