Chương 8 : Phong vân lưu thuỷ (1)
Cả nhóm người Hoa Lạc Tử Nguyệt, Mạc Thiên Kì, Tần Thiên Hạo và Lãnh Vân Tâm lúc này đã ngự kiếm khoảng hai canh giờ.
Hoa Lạc Tử Nguyệt mới đầu còn có thể ngắm phong cảnh, nhưng là thời gian càng trôi thì nàng chợt nhận ra rằng tốc độ ngự kiếm càng nhanh. Bằng chứng là khi nàng nhìn xuống dưới thì phát hiện cảnh vật chuyển động nhanh đến chóng mặt. Hoa Lạc Tử Nguyệt thấy thế thì không khỏi thắc mắc. Sao tự dưng tốc độ ngự kiếm lại nhanh vậy, không phải lúc nãy vẫn còn bình thường sao?
Đang lúc nàng còn mơ hồ chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì thân thể chợt lắc lư như muốn té ra ngoài, may mắn là nàng chỉ ngã đập vào kết giới mà không trực tiếp rơi xuống biển. Sau khi thoát chết trong gang tất, nàng thầm cảm thấy may mắn vì được thoát chết. Nàng nhìn xuống dưới thì thầm nuốt nước bọt, ước chừng từ trên cao nhìn xuống Khoảng ba ngàn mét, thế này mà nếu rơi xuống không bị áp lực nước ép cho ngạt thở mới là lạ.
Bên kia Mạc Thiên Kì, Tần Thiên Hạo và Lãnh Vân Tâm cũng gặp phải tình trạng như vậy.
Mạc Thiên Kì và Tần Thiên Hạo sau khi ổn định được tinh thần thì lại gần Hoa Lạc Tử Nguyệt xem nàng có bị thương ở đâu không, sau khi xác định nàng không bị thương mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu nàng xảy ra chuyện gì thì hai người cũng không muốn sống nữa.
Lãnh Vân Tâm nhìn cả ba người thấy không ai bị thương thì thầm may mắn. Nếu ba người mà có mệnh hệ gì thì y thật sự không biết phải giao phó như thế nào với Tam Sư Thúc.
Hoa Lạc Tử Nguyệt thấy mọi người đều quan tâm đến nàng thì trong lòng thấy ngọt ngọt, có người quan tâm thật là tốt. nhưng nghĩ nghĩ cảm thấy chuyện này không đơn giản, chắc chắn là có kẻ tấn công nên mới khiến cho cả bốn người mất thăng bằng ngã xém chút là mất mạng. Càng nghĩ càng thấy tức giận, là ai là kẻ nào to gan đến vậy, dám động đến cô nãi nãi ngươi, không muốn sống nữa hả.
Ngay lúc nàng muốn nổi giận thì Lãnh Vân Tâm đã niệm chú, phút chốc Hoa Lạc Tử Nguyệt nhận thấy rằng khung cảnh xung quanh đã thay đổi. Bây giờ nàng đã không còn ở trên bầu trời mà là ngồi ở dưới đất trên thảm cỏ xanh mướt, xung quanh là một cánh đồng hoa với nhiều màu sắc khác nhau. Bên cạnh nàng là Mạc Thiên Kì và Tần Thiên Hạo. Lãnh Vân Tâm trên tay cầm Bích Phong kiếm, tư thế sẵn sàng nghênh địch.
Trong lúc này còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra thì trước mặt bỗng dưng xuất hiện một đoàn sương mù màu đen. Sương mù tan đi xuất hiện hai nam tử, phía sau là một đoàn người có bộ dạng kinh khủng, xấu xí tựa như yêu quái mà trong các bộ phim kiếm hiệp thường hay chiếu.
Hoa Lạc Tử Nguyệt giương mắt nhìn đám người tới, nàng hiện tại khá là tức giận, đang yên đang lành lại có kẻ tấn công hại nàng suýt chết, đúng là chán sống mà. Vừa ngước mắt lên nhìn khiến nàng không khỏi ngây người.
Chỉ thấy đi đầu là một nam tử lam y, dung mạo tuấn mĩ tuyệt luân, khí chất băng lãnh, tà ác, trong hơi thở tràn ngập hương vị huyết tinh. Không thể không nói, nam tử này ngay từ cái nhìn đầu tiên đã khiến cho nàng cảm thấy thân quen. Phải, là cảm giác thân thiết như đã từng quen biết từ rất lâu. Trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy chua xót. Là vì sao? Chính nàng cũng không hiểu.
Chính vì không hiểu, nghĩ mãi không ra nên nàng ngay lập tức ném nó ra sau đầu, nàng cũng không quên là do hai nam tử này đã khiến nàng suýt ngã chết.
Nàng bắt đầu quan sát nam tử còn lại. Nam tử một thân hắc y thêu hoa Bỉ Ngạn màu đỏ thêm một phần tà mị nhưng cũng nguy hiểm. Dung mạo bình thường không có gì ấn tượng.
Ma Lãnh Hàn nhìn thấy bốn người nhếch nhác thì khẽ nở nụ cười lạnh. Mắt lạnh không dấu vết quan sát bốn người.
Khi nhìn đến Hoa Lạc Tử Nguyệt thì đúng lúc chạm vào đôi mắt mang vẻ tìm tòi nghiên cứu nhìn y thì bất giác trái tim từ lâu đã không có cảm giác nay chợt run lên khiến y không khỏi khó hiểu. Nữ tử này cho y một cảm giác rất quen thuộc, nhìn đôi mắt đó y cảm thấy nó rất giống đôi mắt của tử y nữ tử luôn xuất hiện trong giấc mộng của y từ khi y có ý thức đến nay. Nhưng ngay lập tức y liền bình ổn cảm xúc của bản thân lại, dù sao y thấy chưa chắc đã là nàng, sau này có thời gian y lại tìm cách kiểm tra thử xem.
Y dời tầm mắt tiếp tục quan sát hai người còn lại. Nam tử hắc y, một thân khí chất lạnh lùng tuyệt không thua kém y, đây chắc là Mạc Tước Phu Mạc Thiên Kì. Y nhận thấy nam tử này không hề tầm thường, là một nhân tài, vậy mà lại đi làm phu thị thật đáng tiếc.
Nam tử thanh y còn lại chính là Tần Tước Công Tần Thiên Hạo, nam tử này mặt ngoài thì ôn nhu dễ gần, nhưng y có thể thông qua đôi mắt của nam tử có thể thấy được nam tử là một người nguy hiểm, bộ dạng trông vô hại kì thực nội tâm âm ngoan, thủ đoạn âm độc. Qủa là nhân tài.
Y nghĩ nếu có thể thu phục hai người này chắc chắn có thể trợ giúp y trở thành hai cánh tay đắc lực của y.
” Yêu, đây không phải là đại đệ tử của Nghiêm Tôn Lãnh Tà Trần sao. Sao lại ở nơi này, lại còn dẫn theo ba phàm nhân nữa. “
Nam tử hắc y vừa nói vừa thầm đánh giá cả ba người Hoa Lạc Tử Nguyệt.
Lãnh Vân Tâm nghe vậy thì Khẽ nhíu mày hừ lạnh nói: “ Ta còn tưởng là ai hóa ra là Ma Vương Đại Nhân và Hắc Ngạn Hộ Pháp. Chẳng hay hai vị chặng đường ta là có việc gì. “
Bạn đang đọc truyện tại ST Truyện - https://STTruyen.com