Chương 7: 7: Chỉ Là Trên Danh Nghĩa Bạn Bè
Băng Khiết thấy Long Vũ nói vậy, có lẽ cũng chỉ vì yêu một người mới dẫn đến trở nên như vậy.Nhưng cô cũng chỉ nói một câu mà cũng khiến anh nhớ mãi-"Cậu không có lỗi gì cả, tình yêu mà cậu muốn luôn được đặt ở trong trái tim."Long Vũ nghe câu nói của cô, nước mắt đã rơi lệ từ lúc nào mà không hay.Bọn họ thấy anh như vậy cũng định đưa anh ra khỏi đây.Nhưng Băng Khiết đưa tay ra hiệu, bọn họ hiểu ý mà đi ra chỗ khác.-"Giờ cũng đã tối rồi, cậu nên trở về phòng mình đi thì hơn"Nói xong, Băng Khiết quay lại người rời đi.Nhưng chưa được bao xa, Long Vũ nhìn cô và nói-"Cậu đã đến đây từ lúc nào vậy, Băng Khiết?"Băng Khiết nghe anh nói vậy, nhưng cô cũng chẳng nói gì mà cứ lặng lẽ rời đi để lại Long Vũ ở đó nhìn cô với đằng sau bóng lưng.Băng Khiết vừa đi vừa nhớ lại tất cả.Những chuyện mà trước khi Long Vũ bị phản bội, cô cũng đã khuyên cậu bởi vì trên danh nghĩa là bạn bè nên cô mới có lời khuyên cho cậu.Nhưng Long Vũ không nghe mà còn đẩy cô sang chỗ khác khiến cho cô bị thương, may mắn là vết thương đấy không hề nặng mà chỉ bị trầy xước da.Chính điều đó mà cô mới đến thành phố George để làm việc ở đây.Và cũng chính là giám đốc ở đó.Về đến nơi /Rầm/ tiếng cánh cửa mà cô đóng vào.Băng Khiết đi ra ghế sofa rồi nằm /Bịch/ xuống dưới ghế.Bên trên bàn ở cạnh ghế sofa là một ly rượu thủy tinh được rót nửa rượu vào bên trong.Rượu mà cô uống là rượu quý hiếm chỉ có những người nhà giàu mới có thể uống được nó.Đó còn là rượu vang.Băng Khiết cầm ly rượu uống một hơi như đang xả hết cơn tức giận vào trong cốc rượu.-"Anh đúng thật là ngu ngốc hết thuốc chữa mà, Long Vũ"-"Một kẻ thông minh như anh mà lại yêu một đứa con gái hám tiền.Đúng là ngu ngốc"Nói xong, Băng Khiết vì uống rượu nên cũng đã thiếp đi ở ghế sofa.Cùng lúc đó, tiếp tân đến phòng của cô.Gõ cửa /Cốc, cốc/ nhưng gõ một hồi lâu mà chẳng thấy cô mở cửa cả.Tiếp tân tuy biết đây là một phần ô trong quy tắc nhưng cũng đành phải làm vậy./Rầm/ tiếng cửa mà tiếp tân phá, giờ cũng đã nằm xuống thảm với những vết gỗ rơi ra chỗ khác.-"Xin...!Xin lỗi...!giám đốc..."Tiếp tân vì sợ hãi mà không dám ngẩng đầu lên nhìn, mặt cúi xuống đất.Nhưng một hồi lâu mà vẫn chưa thấy Băng Khiết nói gì.Lúc đó, tiếp tân nói từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô.Ra là cô đã thiếp đi ở ghế sofa mà đến cả tiếp tân cũng chẳng để ý gì cả.Tiếp tân đi đến chỗ cô từ từ nhẹ nhàng như không dám làm phiền đến cô.Tiếp tân khẽ lay chân đưa lên nhìn thấy cô đã ngủ say cùng với bộ dạng h.ai chân khép lại vào, mắt đã nhắm nghiền lại.Tiếp tân thấy hành động của Băng Khiết cũng không chịu nổi được mà liền cúi người xuống đưa tay trái mà cô đang để ở ghế sofa luồn qua cô mình.Cố lấy hết sức lực để nâng người của cô lên và đưa cô lên giường.Nhưng dường như, sức của tiếp tân lại khó làm vậy, nên ngã /Bịch/ xuống ghế sofa-"Giám đốc gì mà nặng vậy?"-Mình nhớ rõ ràng giám đốc nhẹ cơ mà? Sao hôm nay lại nặng như vậy?Tiếp tân không hiểu chính cân nặng của mình hay tại vì giám đốc nặng làm cho cô khó hiểu.Nhưng tiếp tân lại không dám nói ra mà chỉ dám nghĩ lại ở trong đầu vì sợ giám đốc sẽ phạt mình mà đây không phải là hình phạt bình thường mà là cái chết.Nghĩ đến đó, nên tiếp tân không dám nói mà dù giám đốc có nặng đi chăng nữa nhưng cũng đành đưa tay của Băng Khiết luồn qua cổ.Tay để bên eo phải của cô.Được một hồi, đưa đến giường ngủ, khẽ để tay cô ra khỏi cổ.Nhẹ nhàng để xuống giường ở trên gối, tiếp tân khẽ lay chăn mỏng đắp vào người của Băng Khiết.Làm xong việc đó, tiếp tân ngồi /Bịch/ xuống ghế ở bên cạnh tủ trang điểm thở hổn hển ra.-"Không ngờ lại mệt mỏi như vậy, mình không ngờ giám đốc lại nặng như vậy?"-Không lẽ là mình hoa mắt sao?Sau một lúc suy nghĩ lại, tiếp tân chỉ thở dài để lại vẻ mặt mệt mỏi.Mồ hôi ở trên trán cùng với ở cổ rơi xuống dưới áo làm ướt đẫm áo ở đằng sau lưng.Tiếp tân tuy vậy, nhưng cũng đành đứng lên và đi ra khỏi phòng của Băng Khiết.Tiếp tân khẽ đóng nhẹ cửa vào như không muốn làm phiền tới giám đốc.Làm xong việc đó, tiếp tân liền rời đi.Cùng lúc đó, đèn ở bên trong đều tắt hết đi.Có lẽ cũng là do hơn mười giờ nên người ở đây có trách nhiệm nếu hơn mười giờ là tắt hết đi.Long Vũ đang ngồi ở trên ghế sofa, anh cũng không nghĩ là Băng Khiết lại đang ở nơi mà anh đang bắt đầu thay đổi.-"Tại sao cậu lại ở đây chứ, Băng Khiết? Thật là làm tớ tò mò mà!"Long Vũ đang suy nghĩ lại, chưa kịp nói ra thì đèn ở bên trong đều bị tắt vụt hết đi đến nỗi giờ đều thành một màu đen như mực.Anh lúc này mới giật mình khi thấy đèn ở bên trong đều bị tắt hết đi.Nhưng anh cũng chẳng làm gì mà đành mò lên giường để đi ngủ.Bởi đây cũng là thói quen thường ngày của Long Vũ nên anh chẳng giật mình gì cả mà cũng thấy bình thường.Đến giường ngủ /Cộc/ tiếng đầu gối bên phải mà anh đã đập vào.Nghe thấy tiếng đó, anh lấy hai tay sờ sờ lên giường và đoán đây là giường nên cũng chỉ từ từ ngồi xuống.Và quả nhiên đó là giường nên anh lấy chăn mỏng đắp vào người mình.Tiếng gió ở bên ngoài thổi mạnh vào bên trong bởi anh cũng chỉ khẽ mở cửa sổ ra để có gió lùa vào bên trong , tuy là ở trong nhưng gió thổi mạnh đến nỗi lá cây ở bên ngoài rụng xuống đất.Nhưng cũng may là anh cũng chỉ khẽ mở cửa ra nên không lùa mạnh vào bên trong, nếu không có lẽ là đến đêm anh phải dậy đóng cửa lại vào.Sáng hôm sau, tuy không ai đánh thức anh dậy.Nhưng có vẻ đó lại là thói quen thường ngày mà anh hay làm.Bởi mặt trời chưa hé lộ ánh nắng nhưng anh cũng đã tỉnh dậy và bắt đầu đi làm việc.Nên dù có ở bên trong căn nhà hay thậm chí là bên ngoài thành phố thì thói quen đó anh vẫn không thể bỏ được.Việc đầu tiên anh làm ở buổi sáng đó là vươn vai.Hai tay chụm lại đưa lên cao hơn đó cũng là một bài tập buổi sáng mà anh bắt đầu làm.Bởi anh cũng chưa từng tập luyện ở bên trong phòng.Nên hôm nay anh mới tập luyện được.Cũng được một lúc, anh thả hai tay ra đi đến tủ quần áo lấy một bộ màu đen đi vào trong phòng tắm.Hơi nước ở vòi sen bốc lên nhưng do cũng là nước ấm nên phun nước ra mặt anh.Long Vũ cũng đang nhắm lại mắt vào.Tuy là đang tắm nhưng anh cũng đang nghĩ lại tất cả mọi chuyện cả quá khứ và tương lai.Anh nghĩ lại những chuyện gì sẽ xảy ra với mình vào tương lai? Còn quá khứ đen tối đó...liệu anh có thể vượt qua được không? Anh cũng không biết nữa...Nhưng người có thể vượt qua được đó chỉ là...anh, không ai có thể làm thay được mà chính mình tự vượt qua.Tuy anh biết là vậy, nhưng có vẻ sắc mặt anh lại sắc bén hơn, nghiêm túc hơn.Có lẽ là anh nghĩ mình chẳng cần tin vào cái thứ tình yêu mà anh cho là đúng.Chính anh cũng chẳng cần cái thứ được gọi là tình yêu..