Chương : 5
Khi Lục Chính Phi và Liễu Hoa Mai quay lại, Trần Thiên Khanh đã chui vào chăn mà ngủ rồi.
Sau khi Lục Y Cầm đi khỏi, hắn gọi y tá đổi chăn, vết nước đã hoàn toàn biến mất. Bất quá dù không nhìn thấy cũng không sao, Trần Thiên Khanh có cách để Lục Chính Phi biết được.
“Thiên Khanh, đừng ngủ nữa, bây giờ ngủ, đến tối lại không ngủ được.” Liễu Hoa Mai ôn nhu nói: “Mau ngồi dậy, mẹ mang canh cá đến cho con đây.”
Lúc này Trần Thiên Khanh mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, vươn tay dụi dụi mắt, ngồi trên giường.
Giờ mới sang tháng năm, trời chưa chuyển lạnh, Trần Thiên Khanh mặc cũng không nhiều lắm, vừa duỗi tay ra, liền lộ ra mu bàn đỏ rực, cùng với làn da trắng nõn xung quanh đối lập rõ ràng.
“Thiên Khanh, tay con bị sao vậy?” Liễu Hoa Mai lập tức chú ý tới tay hắn khác thường, bà hỏi: “Bị bỏng sao?”
Trần Thiên Khanh chỉ cười cười: “Không có chuyện gì đâu mẹ, không cẩn thận nên bị bỏng thôi ạ.”
Lục Chính Phi nghe vậy chỉ nhíu mày: “Em bị bỏng lúc nào vậy.” Trần Thiên Khanh cả ngày ở trên giường, không có bình nước nóng nào, sao lại bị bỏng.
Trần Thiên Khanh chỉ liếc gã một cái, thản nhiên nói: “Lúc uống nước không cẩn thận bị bỏng thôi.”
Lục Chính Phi nghe hắn trả lời cho có lệ, rõ ràng bày ra vẻ mặt không vui, nhưng có mẹ Trần ở đây, gã cũng không dám nói nhiều.
“Đứa nhỏ này, sao lại bất cẩn thế?” Liễu Hoa Mai trách hắn: “Nhìn tay con bị bỏng này, buổi tối mẹ sẽ mua thuốc đến bôi cho.”
Trần Thiên Khanh gật gật đầu.
Liễu Hoa Mai làm canh cá trích hầm, nhịn không được làm thêm mấy món, khơi lên hứng thú ăn uống của Trần Thiên Khanh bữa này hắn được khá nhiều, hiếm khi ăn hết sạch cơm.
Một nam sinh hai mươi tuổi, là lúc sức ăn lớn nhất, Trần Thiên Khanh bình thường kém ăn, Lục Chính Phi nhìn cũng không vui, hôm nay thấy hắn ăn cơm mẹ nấu không khác bình thường, tâm trạng cũng tốt lên nhiều.
“Mẹ, mẹ ăn cơm chưa?” Ăn cơm xong, Trần Thiên Khanh lau miệng rồi hỏi.
“Mẹ ăn rồi.” Liễu Hoa Mai ngồi bên cạnh con mình, nhìn hắn ăn uống xong xuôi, nheo mắt cười nói: “Con có người bạn như Tiểu Lục thật là may mắn, cậu ấy mời mẹ ăn bên ngoài rồi.”
Trần Thiên Khanh nghe vậy nhìn về phía Lục Chính Phi, thấy gã có ý cười trong mắt, hắn cũng chỉ làm như không phát hiện mà chuyển dời tầm mắt.
“Bác sĩ nói vài ngày nữa là con có thể xuất viện.” Liễu Hoa Mai nói tiếp: “Nhưng phải ngồi xe lăn thêm một thời gian… Chương trình học ở trường có thể bị chậm một chút.”
Chương trình học ư? Trần Thiên Khanh đã ba tháng không lên lớp, nhưng Liễu Hoa Mai chỉ cho rằng con mình mới chỉ nghỉ vài ngày. Hắn nói: “Mẹ, con biết rồi, mẹ đừng lo lắng.”
Lục Chính Phi thấy hai mẹ con Trần Thiên Khanh muốn nói chuyện, thức thời lên tiếng: “Dì à, hai người cứ nói chuyện tiếp, con đi ra ngoài có chút chuyện.” Liễu Hoa Mai cười tủm tỉm gật đầu, từ cách nhìn của bà, Lục Chính Phi là bạn bè vượt tư cách rồi, vừa nhiệt tình, cẩn thận, lại quan tâm đến con bà, nếu không phải là đàn ông, chắc bà đã nghi ngờ gã thích con mình.
Lục Chính Phi đi rất thoải mái, gã biết chắc chắn Trần Thiên Khanh sẽ không nói cho mẹ Trần chuyện giữa hai người, cho dù có nói, cũng không thay đổi được gì, mà chỉ làm cho mẹ Trần khổ sở thêm thôi.
Trần Thiên Khanh đích thực suy tính kỹ càng, chỉ cùng Liễu Hoa Mai tâm sự chút việc thường ngày ở nhà, không dám nói sâu xa gì, dù sao, hắn cũng không phải Trần Thiên Khanh chân chính.
Liễu Hoa Mai lúc đến trong lòng luôn bồn chồn, khi nhìn tận mắt tình trạng của hắn cũng không nghiêm trọng lắm mới yên tâm, nhưng lời nói vẫn có lo lắng cùng trách cứ, mắng Trần Thiên Khanh sơ ý, sợ hắn không khôi phục được tốt.
Bất luận bà nói gì, Trần Thiên Khanh cũng chăm chú lắng nghe, không lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn, cuối cùng lại khiến cho Liễu Hoa Mai ngượng ngùng, cười khổ nói: “Thiên Khanh, con sẽ không chê mẹ nói chuyện dông dài chứ?”
“Mẹ.” Hắn gọi: “Sao con có thể ghét bỏ mẹ dông dài chứ, bình thường muốn nghe mẹ nói, cũng đâu có cơ hội, mẹ nói càng nhiều càng tốt, con muốn nghe.”
Nghe vậy, Liễu Hoa Mai liền cười tươi.
Lục Chính Phi sau khi ra khỏi phòng cũng không đi khỏi bệnh viện, mà tới phòng theo dõi, nơi đó có một người, chuyên phụ trách giám sát thu hình Trần Thiên Khanh.
“Hôm nay không có xảy ra chuyện gì chứ?” Lục Chính Phi thuận miệng hỏi.
“Không có việc gì, thưa Lục thiếu.” Người phụ trách nói: “Tôi đã ở trong này cả ngày rồi.”
“Thật không?” Lục Chính Phi hỏi tiếp: “Mở băng ghi hình cho tôi xem.”
“Vâng.” Người nọ cũng không sợ hãi, hắn sao phải sợ hãi chứ, băng theo dõi đã sớm bị chỉnh sửa, Lục Chính Phi nhìn cũng không thể thấy đoạn Lục Y Cầm tới.
Lục Chính Phi ngồi trên ghế, xem lại một ngày hôm nay, xem kĩ băng ghi hình lại một lượt nữa, cũng không tìm thấy điều gì bất thường.
Sau khi gã cùng mẹ Trần đi khỏi, Trần Thiên Khanh dường như luôn nằm trên giường ngủ, thời gian trôi qua, cũng không thấy nhúc nhích.
Mãi cho đến khi gã và Liễu Hoa Mai quay lại phòng bệnh, Lục Chính Phi cũng không thấy chuyện gì xảy ra với Trần Thiên Khanh.
Gã không ngốc, liên hệ giữa bàn tay kia của cậu đột nhiên bị bỏng cùng với cuộn băng không có gì bất thường, trong giây lát liền hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không nói gì, chỉ mỉm cười mà vỗ vỗ vai người nọ: “Làm không tồi.”
“Lục thiếu thật khách sáo.” Người phụ trách cũng không nghĩ Lục Chính Phi phát hiện ra cái gì, còn thật sự cho rằng mình được tán thưởng, cười đến không thấy mắt đâu.
Đối với kẻ phản bội, Lục Chính Phi luôn không bao giờ dễ dàng buông tha dù là sự phản bội cực kỳ nhỏ bé, nếu có khả năng, gã luôn bóp chết ngay lúc mới manh nha, đối với chuyện ván đã đóng thuyền thế này gã sao có thể bỏ qua.
Bất quá bây giờ vẫn chưa phải lúc thích hợp, Lục Chính Phi chỉ cầm lấy áo khoác rời khỏi phòng theo dõi.
Chín giờ tối, gã đến bệnh viện chở Liễu Hoa Mai về nhà nghỉ ngơi, sau đó mới quay lại bệnh viện lần nữa.
Ban ngày Trần Thiên Khanh ngủ nhiều, lúc này hắn đang xem TV, trông rất nhàm chán, nhìn Lục Chính Phi đi vào cũng không có vẻ gì kinh ngạc, chỉ liếc qua một cái.
“Thủ tục để em quay lại trường đã chuẩn bị xong rồi.” Lục Chính Phi nói: “Đến cuối tuần là có thể lên lớp.”
Trần Thiên Khanh chỉ nhìn gã một cái: “À.”
Gã vốn nghĩ Trần Thiên Khanh sẽ nói cái gì đó, không nghĩ cậu chỉ “À” một tiếng, Lục Chính Phi nói: “Em không cảm ơn tôi sao?”
Sao trước kia hắn không phát hiện ra bản thân mình lại không biết xấu hổ như thế nhỉ, Trần Thiên Khanh im lặng nghĩ, không phải chính mình là đầu sỏ khiến Trần Thiên Khanh không đi học được hay sao.
“Cảm ơn anh.” Trần Thiên Khanh nói thật rõ ràng nhưng ánh mắt không rời khỏi màn hình TV.
Ánh mắt Lục Chính Phi nhìn theo Trần Thiên Khanh thấy trên TV đang phát một đoạn quảng cáo, tâm trạng gã xuống dốc nhanh chóng, nói: “Ban ngày đã có chuyện gì xảy ra?”
Trần Thiên Khanh nói thực vô tội: “Không có gì.”
“Không có chuyện gì thì tại sao tay em lại bị bỏng.” Lục Chính Phi bước lại gần, cầm lấy tay hắn, trên cánh tay được Liễu Hoa Mai bôi thuốc bỏng sơ sơ, trông càng đỏ hơn.
“Không phải anh luôn giám sát tôi sao?” Trần Thiên Khanh bị nắm rất đau, nhưng cũng không lộ chút biểu tình gì, chỉ mở to mắt vô tội hỏi: “Anh không xem qua?”
“……” Lục Chính Phi không muốn chịu thua nói việc đoạn băng theo dõi đã bị thay đổi, chỉ có thể cắn răng nói: “Tôi muốn chính em nói.”
“Em gái anh đến đây.” Trần Thiên Khanh nói: “Ném cốc nước vào người tôi.”
Lục Chính Phi thấy lửa giận bốc lên, chẳng qua không phải vì Trần Thiên Khanh.
“Nói tôi bán mông.” Trần Thiên Khanh cực kỳ rõ ràng làm Lục Chính Phi tức giận, tiếp tục nói: “Còn nói tôi đừng bám lấy anh, Lục Chính Phi, là tôi bám theo anh à?”
Gã đã tức giận đến phát run, tay còn lại giữ chặt lấy Trần Thiên Khanh.
“Anh siết đau tôi.” Trần Thiên Khanh nhẹ nhàng nói, khiến Lục Chính buông tay hắn ra, hắn vừa cúi đầu thì thấy làn da đã có chút tím lại.
Hiện tại việc Trần Thiên Khanh không muốn làm nhất, chính là làm tổn thương thân thể này, mặc dù động tác của Lục Chính Phi bình thường đã thành thói quen, cũng làm hắn nhíu mày.
“Lần sau nó đến, em cứ gọi điện cho tôi.” Lục Chính Phi biết em gái mình đã được cưng chiều không biết trời cao đất dày rồi, nhưng Trần Thiên Khanh chính là nghịch lân của gã, cho dù là Y Cầm cũng không được động đến.
“Cô ta sẽ để tôi gọi điện cho anh sao?” Trần Thiên Khanh nói: “Bên cạnh cô ta còn có mấy người đàn ông đi cùng mà.”
“Đàn ông?” Lục Chính Phi nghe vậy liền hỏi: “Ai?”
Trần Thiên Khanh chỉ nói: “Tôi không biết.”
Hắn đương nhiên là không biết, bởi vì mấy người đó vốn không ở đây ——
“Tôi sẽ cảnh cáo nó.” Nghe thấy có cả đàn ông, trong lòng Lục Chính Phi đã nghĩ ra thân phận mấy người đó, nhưng gã không định nói cho Trần Thiên Khanh, chỉ cam đoan: “Nó sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa đâu.”
Trần Thiên Khanh không nói nữa, tỏ vẻ không có gì mà gật đầu, nhìn dáng vẻ hắn, chắc chắn là không tin tưởng lời nói của gã.
Tâm trạng Lục Chính Phi thực sự không tốt, gã rất muốn giải thích rõ ràng với Trần Thiên Khanh, nhưng lại không có chút lập trường nào để nói chuyện. Lục Y Cầm là em gái gã, gã là người chịu trách nhiệm về hành vi của cô, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Thiên Khanh, chỉ sợ những việc như thế này không phải lần đầu. Nghĩ đến đây, Lục Chính Phi đã nghĩ tới phải xử lí như thế nào với em gái mình, trong lòng quyết định, gã có thể tha thứ cho sự tùy hứng của đứa em gái này, nhưng sẽ không dễ dàng buông tha cho việc cô cùng người khác lừa gạt mình.
Sắc mặt Trần Thiên Khanh cũng không thay đổi gì, nhưng có thể nhìn thấu từng suy nghĩ của Lục Chính Phi, liền chuyển hết chú ý về phía màn hình TV.
Lục Chính Phi tức giận đến cực điểm, đến cuối không nói thêm gì, trực tiếp đứng dậy bỏ đi, nhìn bộ dáng ấy, quả thực máu điên ngập não rồi.
Trần Thiên Khanh ngồi trên giường nhìn bóng dáng Lục Chính Phi, bỗng nhiên có chút thất thần, hắn sống lại trên thân thể của Trần Thiên Khanh, rốt cục mục tiêu là gì, thực hiện giấc mộng của cậu, hay làm cho Lục Chính Phi từng bước bị bạn bè cô lập —- tự tay trả thù sự ngu xuẩn và độc ác của chính mình.
Chỗ bị bỏng trên cánh tay vẫn còn ẩn ẩn đau, TV chỉ chiếu những chương trình thật nhàm chán, nhưng hắn không ngủ được, hắn thật muốn tùy tiện tìm một chỗ, một mình yên lặng hút thuốc lá.
Sau khi Lục Y Cầm đi khỏi, hắn gọi y tá đổi chăn, vết nước đã hoàn toàn biến mất. Bất quá dù không nhìn thấy cũng không sao, Trần Thiên Khanh có cách để Lục Chính Phi biết được.
“Thiên Khanh, đừng ngủ nữa, bây giờ ngủ, đến tối lại không ngủ được.” Liễu Hoa Mai ôn nhu nói: “Mau ngồi dậy, mẹ mang canh cá đến cho con đây.”
Lúc này Trần Thiên Khanh mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, vươn tay dụi dụi mắt, ngồi trên giường.
Giờ mới sang tháng năm, trời chưa chuyển lạnh, Trần Thiên Khanh mặc cũng không nhiều lắm, vừa duỗi tay ra, liền lộ ra mu bàn đỏ rực, cùng với làn da trắng nõn xung quanh đối lập rõ ràng.
“Thiên Khanh, tay con bị sao vậy?” Liễu Hoa Mai lập tức chú ý tới tay hắn khác thường, bà hỏi: “Bị bỏng sao?”
Trần Thiên Khanh chỉ cười cười: “Không có chuyện gì đâu mẹ, không cẩn thận nên bị bỏng thôi ạ.”
Lục Chính Phi nghe vậy chỉ nhíu mày: “Em bị bỏng lúc nào vậy.” Trần Thiên Khanh cả ngày ở trên giường, không có bình nước nóng nào, sao lại bị bỏng.
Trần Thiên Khanh chỉ liếc gã một cái, thản nhiên nói: “Lúc uống nước không cẩn thận bị bỏng thôi.”
Lục Chính Phi nghe hắn trả lời cho có lệ, rõ ràng bày ra vẻ mặt không vui, nhưng có mẹ Trần ở đây, gã cũng không dám nói nhiều.
“Đứa nhỏ này, sao lại bất cẩn thế?” Liễu Hoa Mai trách hắn: “Nhìn tay con bị bỏng này, buổi tối mẹ sẽ mua thuốc đến bôi cho.”
Trần Thiên Khanh gật gật đầu.
Liễu Hoa Mai làm canh cá trích hầm, nhịn không được làm thêm mấy món, khơi lên hứng thú ăn uống của Trần Thiên Khanh bữa này hắn được khá nhiều, hiếm khi ăn hết sạch cơm.
Một nam sinh hai mươi tuổi, là lúc sức ăn lớn nhất, Trần Thiên Khanh bình thường kém ăn, Lục Chính Phi nhìn cũng không vui, hôm nay thấy hắn ăn cơm mẹ nấu không khác bình thường, tâm trạng cũng tốt lên nhiều.
“Mẹ, mẹ ăn cơm chưa?” Ăn cơm xong, Trần Thiên Khanh lau miệng rồi hỏi.
“Mẹ ăn rồi.” Liễu Hoa Mai ngồi bên cạnh con mình, nhìn hắn ăn uống xong xuôi, nheo mắt cười nói: “Con có người bạn như Tiểu Lục thật là may mắn, cậu ấy mời mẹ ăn bên ngoài rồi.”
Trần Thiên Khanh nghe vậy nhìn về phía Lục Chính Phi, thấy gã có ý cười trong mắt, hắn cũng chỉ làm như không phát hiện mà chuyển dời tầm mắt.
“Bác sĩ nói vài ngày nữa là con có thể xuất viện.” Liễu Hoa Mai nói tiếp: “Nhưng phải ngồi xe lăn thêm một thời gian… Chương trình học ở trường có thể bị chậm một chút.”
Chương trình học ư? Trần Thiên Khanh đã ba tháng không lên lớp, nhưng Liễu Hoa Mai chỉ cho rằng con mình mới chỉ nghỉ vài ngày. Hắn nói: “Mẹ, con biết rồi, mẹ đừng lo lắng.”
Lục Chính Phi thấy hai mẹ con Trần Thiên Khanh muốn nói chuyện, thức thời lên tiếng: “Dì à, hai người cứ nói chuyện tiếp, con đi ra ngoài có chút chuyện.” Liễu Hoa Mai cười tủm tỉm gật đầu, từ cách nhìn của bà, Lục Chính Phi là bạn bè vượt tư cách rồi, vừa nhiệt tình, cẩn thận, lại quan tâm đến con bà, nếu không phải là đàn ông, chắc bà đã nghi ngờ gã thích con mình.
Lục Chính Phi đi rất thoải mái, gã biết chắc chắn Trần Thiên Khanh sẽ không nói cho mẹ Trần chuyện giữa hai người, cho dù có nói, cũng không thay đổi được gì, mà chỉ làm cho mẹ Trần khổ sở thêm thôi.
Trần Thiên Khanh đích thực suy tính kỹ càng, chỉ cùng Liễu Hoa Mai tâm sự chút việc thường ngày ở nhà, không dám nói sâu xa gì, dù sao, hắn cũng không phải Trần Thiên Khanh chân chính.
Liễu Hoa Mai lúc đến trong lòng luôn bồn chồn, khi nhìn tận mắt tình trạng của hắn cũng không nghiêm trọng lắm mới yên tâm, nhưng lời nói vẫn có lo lắng cùng trách cứ, mắng Trần Thiên Khanh sơ ý, sợ hắn không khôi phục được tốt.
Bất luận bà nói gì, Trần Thiên Khanh cũng chăm chú lắng nghe, không lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn, cuối cùng lại khiến cho Liễu Hoa Mai ngượng ngùng, cười khổ nói: “Thiên Khanh, con sẽ không chê mẹ nói chuyện dông dài chứ?”
“Mẹ.” Hắn gọi: “Sao con có thể ghét bỏ mẹ dông dài chứ, bình thường muốn nghe mẹ nói, cũng đâu có cơ hội, mẹ nói càng nhiều càng tốt, con muốn nghe.”
Nghe vậy, Liễu Hoa Mai liền cười tươi.
Lục Chính Phi sau khi ra khỏi phòng cũng không đi khỏi bệnh viện, mà tới phòng theo dõi, nơi đó có một người, chuyên phụ trách giám sát thu hình Trần Thiên Khanh.
“Hôm nay không có xảy ra chuyện gì chứ?” Lục Chính Phi thuận miệng hỏi.
“Không có việc gì, thưa Lục thiếu.” Người phụ trách nói: “Tôi đã ở trong này cả ngày rồi.”
“Thật không?” Lục Chính Phi hỏi tiếp: “Mở băng ghi hình cho tôi xem.”
“Vâng.” Người nọ cũng không sợ hãi, hắn sao phải sợ hãi chứ, băng theo dõi đã sớm bị chỉnh sửa, Lục Chính Phi nhìn cũng không thể thấy đoạn Lục Y Cầm tới.
Lục Chính Phi ngồi trên ghế, xem lại một ngày hôm nay, xem kĩ băng ghi hình lại một lượt nữa, cũng không tìm thấy điều gì bất thường.
Sau khi gã cùng mẹ Trần đi khỏi, Trần Thiên Khanh dường như luôn nằm trên giường ngủ, thời gian trôi qua, cũng không thấy nhúc nhích.
Mãi cho đến khi gã và Liễu Hoa Mai quay lại phòng bệnh, Lục Chính Phi cũng không thấy chuyện gì xảy ra với Trần Thiên Khanh.
Gã không ngốc, liên hệ giữa bàn tay kia của cậu đột nhiên bị bỏng cùng với cuộn băng không có gì bất thường, trong giây lát liền hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không nói gì, chỉ mỉm cười mà vỗ vỗ vai người nọ: “Làm không tồi.”
“Lục thiếu thật khách sáo.” Người phụ trách cũng không nghĩ Lục Chính Phi phát hiện ra cái gì, còn thật sự cho rằng mình được tán thưởng, cười đến không thấy mắt đâu.
Đối với kẻ phản bội, Lục Chính Phi luôn không bao giờ dễ dàng buông tha dù là sự phản bội cực kỳ nhỏ bé, nếu có khả năng, gã luôn bóp chết ngay lúc mới manh nha, đối với chuyện ván đã đóng thuyền thế này gã sao có thể bỏ qua.
Bất quá bây giờ vẫn chưa phải lúc thích hợp, Lục Chính Phi chỉ cầm lấy áo khoác rời khỏi phòng theo dõi.
Chín giờ tối, gã đến bệnh viện chở Liễu Hoa Mai về nhà nghỉ ngơi, sau đó mới quay lại bệnh viện lần nữa.
Ban ngày Trần Thiên Khanh ngủ nhiều, lúc này hắn đang xem TV, trông rất nhàm chán, nhìn Lục Chính Phi đi vào cũng không có vẻ gì kinh ngạc, chỉ liếc qua một cái.
“Thủ tục để em quay lại trường đã chuẩn bị xong rồi.” Lục Chính Phi nói: “Đến cuối tuần là có thể lên lớp.”
Trần Thiên Khanh chỉ nhìn gã một cái: “À.”
Gã vốn nghĩ Trần Thiên Khanh sẽ nói cái gì đó, không nghĩ cậu chỉ “À” một tiếng, Lục Chính Phi nói: “Em không cảm ơn tôi sao?”
Sao trước kia hắn không phát hiện ra bản thân mình lại không biết xấu hổ như thế nhỉ, Trần Thiên Khanh im lặng nghĩ, không phải chính mình là đầu sỏ khiến Trần Thiên Khanh không đi học được hay sao.
“Cảm ơn anh.” Trần Thiên Khanh nói thật rõ ràng nhưng ánh mắt không rời khỏi màn hình TV.
Ánh mắt Lục Chính Phi nhìn theo Trần Thiên Khanh thấy trên TV đang phát một đoạn quảng cáo, tâm trạng gã xuống dốc nhanh chóng, nói: “Ban ngày đã có chuyện gì xảy ra?”
Trần Thiên Khanh nói thực vô tội: “Không có gì.”
“Không có chuyện gì thì tại sao tay em lại bị bỏng.” Lục Chính Phi bước lại gần, cầm lấy tay hắn, trên cánh tay được Liễu Hoa Mai bôi thuốc bỏng sơ sơ, trông càng đỏ hơn.
“Không phải anh luôn giám sát tôi sao?” Trần Thiên Khanh bị nắm rất đau, nhưng cũng không lộ chút biểu tình gì, chỉ mở to mắt vô tội hỏi: “Anh không xem qua?”
“……” Lục Chính Phi không muốn chịu thua nói việc đoạn băng theo dõi đã bị thay đổi, chỉ có thể cắn răng nói: “Tôi muốn chính em nói.”
“Em gái anh đến đây.” Trần Thiên Khanh nói: “Ném cốc nước vào người tôi.”
Lục Chính Phi thấy lửa giận bốc lên, chẳng qua không phải vì Trần Thiên Khanh.
“Nói tôi bán mông.” Trần Thiên Khanh cực kỳ rõ ràng làm Lục Chính Phi tức giận, tiếp tục nói: “Còn nói tôi đừng bám lấy anh, Lục Chính Phi, là tôi bám theo anh à?”
Gã đã tức giận đến phát run, tay còn lại giữ chặt lấy Trần Thiên Khanh.
“Anh siết đau tôi.” Trần Thiên Khanh nhẹ nhàng nói, khiến Lục Chính buông tay hắn ra, hắn vừa cúi đầu thì thấy làn da đã có chút tím lại.
Hiện tại việc Trần Thiên Khanh không muốn làm nhất, chính là làm tổn thương thân thể này, mặc dù động tác của Lục Chính Phi bình thường đã thành thói quen, cũng làm hắn nhíu mày.
“Lần sau nó đến, em cứ gọi điện cho tôi.” Lục Chính Phi biết em gái mình đã được cưng chiều không biết trời cao đất dày rồi, nhưng Trần Thiên Khanh chính là nghịch lân của gã, cho dù là Y Cầm cũng không được động đến.
“Cô ta sẽ để tôi gọi điện cho anh sao?” Trần Thiên Khanh nói: “Bên cạnh cô ta còn có mấy người đàn ông đi cùng mà.”
“Đàn ông?” Lục Chính Phi nghe vậy liền hỏi: “Ai?”
Trần Thiên Khanh chỉ nói: “Tôi không biết.”
Hắn đương nhiên là không biết, bởi vì mấy người đó vốn không ở đây ——
“Tôi sẽ cảnh cáo nó.” Nghe thấy có cả đàn ông, trong lòng Lục Chính Phi đã nghĩ ra thân phận mấy người đó, nhưng gã không định nói cho Trần Thiên Khanh, chỉ cam đoan: “Nó sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa đâu.”
Trần Thiên Khanh không nói nữa, tỏ vẻ không có gì mà gật đầu, nhìn dáng vẻ hắn, chắc chắn là không tin tưởng lời nói của gã.
Tâm trạng Lục Chính Phi thực sự không tốt, gã rất muốn giải thích rõ ràng với Trần Thiên Khanh, nhưng lại không có chút lập trường nào để nói chuyện. Lục Y Cầm là em gái gã, gã là người chịu trách nhiệm về hành vi của cô, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Thiên Khanh, chỉ sợ những việc như thế này không phải lần đầu. Nghĩ đến đây, Lục Chính Phi đã nghĩ tới phải xử lí như thế nào với em gái mình, trong lòng quyết định, gã có thể tha thứ cho sự tùy hứng của đứa em gái này, nhưng sẽ không dễ dàng buông tha cho việc cô cùng người khác lừa gạt mình.
Sắc mặt Trần Thiên Khanh cũng không thay đổi gì, nhưng có thể nhìn thấu từng suy nghĩ của Lục Chính Phi, liền chuyển hết chú ý về phía màn hình TV.
Lục Chính Phi tức giận đến cực điểm, đến cuối không nói thêm gì, trực tiếp đứng dậy bỏ đi, nhìn bộ dáng ấy, quả thực máu điên ngập não rồi.
Trần Thiên Khanh ngồi trên giường nhìn bóng dáng Lục Chính Phi, bỗng nhiên có chút thất thần, hắn sống lại trên thân thể của Trần Thiên Khanh, rốt cục mục tiêu là gì, thực hiện giấc mộng của cậu, hay làm cho Lục Chính Phi từng bước bị bạn bè cô lập —- tự tay trả thù sự ngu xuẩn và độc ác của chính mình.
Chỗ bị bỏng trên cánh tay vẫn còn ẩn ẩn đau, TV chỉ chiếu những chương trình thật nhàm chán, nhưng hắn không ngủ được, hắn thật muốn tùy tiện tìm một chỗ, một mình yên lặng hút thuốc lá.