Chương 192 : Phi kiếm
Chỗ này khắp nơi đầu là nguyên lực lửa cuồng bạo trong thiên địa, thổ nguyên lực, thủy nguyên lực, đủ loại nguyên lực khủng bố hội hợp một chỗ, đan vào thành pháp thuật Dung Nham Mạt Nhật khủng bố. Phương Thanh Chính nằm trên mặt đất, nằm ở trong đó cảm giác bây giờ không thấy cả bầu trời, đều bị dung nham che chắn, khắp nơi đều là lửa đỏ rực.
*Oành!*
Không biết khi nào thì một nham thạch đỏ rực đánh vào mặt đất. Tuy Phương Thanh Chính có pháp lực hộ thân nhưng nham thạch đỏ rực đánh vào cách gã chưa đến một trượng, cảm giác khắp người chấn động, cùng lúc đó nóng cháy truyền từ đá to, như là thiêu đốt người khác. Phương Thanh Chính có thể khẳng định, nếu gã là người thường thì chỉ nhiêu đây thôi sẽ bị đốt cháy.
Dung Nham Mạt Nhật thật đáng sợ!
Phương Thanh Chính vô cùng rung động, gã không hề biết Nam Thu mạnh như vậy. Gã và Nam Thu tuy cùng là sư huynh đệ Bắc phong nhưng bình thường chỉ nghe tiếng Nam Thu Vô Mi tâm ngoan thủ lạt, chân chính đấu với nhau. Giờ gã mới biết Nam Thu càng mạnh hơn trong tin đồn.
Nam Thu cười to nói:
- Lục Nguyên tiểu bối, ta muốn triệt để giết chết ngươi! Ta muốn giết ngươi mấy ngày, giết đến ngươi hối hận sinh ra đời.
Nam Thu thích ngược đãi người, tâm lý vốn hơi biến thái rồi, mới nãy bị Lục Nguyên đè đấu đánh khiến gã bùng phát biến thái ra.
Nam Thu liên tục gầm rống, vài ngọn lửa hóa thành cột lửa đánh hướng Lục Nguyên, lửa ngập trời.
Lục Nguyên lật tay đánh một kích, lại là một chiêu thủy kiếm ý. Thủy kiếm ý của Lục Nguyên có chút thành tựu, tới cảnh giới siêu thoát kiếm ý rồi, giờ dùng thủy kiếm ý thì có kèm thêm vũ kiếm ý. Chỉ thấy giữa một chiêu như sông to biển lớn đem vài cột lửa nóng cháy hóa thành vô hình.
Nam Thu gầm rống:
- Lại phá chiêu này của ta!
Dung Nham Mạt Nhật không chỉ là lửa mà thôi. Lúc này Nam Thu dùng bản lĩnh lớn nhất, cột lửa to lớn đánh hướng Lục Nguyên, cùng lúc đó còn có vô số nham thạch to lớn tông hắn.
Dung Nham Mạt Nhật rốt cuộc lộ ra uy phong chân chính!
Lục Nguyên không dám xem thường, vung tay ra kiếm.
Dưỡng Ngô kiếm nhanh chóng chém ra.
Hắn chỉ từng phá nhị lưu pháp thuật, tam lưu pháp thuật, lần này liền phá nhất lưu pháp thuật trong truyền thuyết.
Pháp thuật Dung Nham Mạt Nhật nên là kết hợp cuồng bạo thủy hệ nguyên lực, cuồng bạo hỏa hệ nguyên lực, cuồng bạo thổ hệ nguyên lực, hơn nữa kết hợp rất cuồng bạo, có thể lấy hỏa hệ nguyên lực làm trung tâm kết hợp. Vậy muốn phá thì thứ nhất cần kiếm nhanh, hắn luyện khoái kiếm ý cũng khá nhanh.
Lục Nguyên ra một kiếm lại một kiếm tiếp theo một kiếm.
Trong mắt người khác, Lục Nguyên ra ba kiếm.
Chỉ mình Lục Nguyên biết, hắn ra ba mươi kiếm.
Khoảnh khắc trong ba mươi kiếm đánh ra thủy kiếm ý khắc chế hỏa hệ nguyên lực, thổ kiếm ý khắc chế thủy hệ nguyên lực, mộc kiếm ý khắc chế thổ hệ nguyên lực.
- Ta đã nói rồi, ta muốn phá ngươi.
Lục Nguyên liên tục ra hơn ba mươi kiếm, đem chiêu pháp thuật Dung Nham Mạt Nhật lực công kích hoàn toàn bị triệt tiêu. Kỳ thực chiêu này Lục Nguyên phá có chút hiểm, muốn dùng lúc dùng thủy, thổ, mộc, ba kiếm ý, lại còn phải ra kiếm nhanh, cần tinh thông khoái kiếm ý ánh mắt cao minh, vậy thì mới có thể hoàn mỹ tiêu trừ pháp thuật Dung Nham Mạt Nhật của đối thủ.
Những điều này Lục Nguyên đều có hết.
Nếu như là một năm trước, đói mặt chiêu cảu Nam Thu thì hắn chỉ có nước chịu thua. Nhưng trải qua một năm tu hành cùng Yến tổ sư, hắn sớm không như ngày xưa nữa, cho nên một chiêu này vẫn là cứng rắn bị phá.
Nam Thu mất hồn lầm bầm:
- Sao có thể, sao có thể, ta làm sao thua được…
Gã không thể tin tưởng, chiêu đó đã là tuyệt chiêu cuối cùng của gã, gã không bao giờ ngờ sẽ dùng tuyệt chiêu cuối cùng, mà còn có miệng núi lửa địa lợi, thế mà vẫn thua, thật là không thể tin được.
Phương Thanh Chính cũng cảm thấy khó tin, không ngờ Lục Nguyên thắng được Nam Thu.
Nên biết Lục Nguyên một năm trước đụng luyện thể kỳ cửu tầng bình thường chỉ sợ sẽ thua trong vòng ba mươi chiêu, bây giờ mới một năm mà hắn đã có thực lực như vậy, thật là không thể tưởng tượng nổi.
Trong khi họ thấy khó tin thì Lục Nguyên lại ra một kiếm. Kiếm nhanh vô cùng, chớp mắt đâm cổ họng Nam Thu. Cho dù có năng lực tàn chi trọng sinh nhưng đụng phải vết thương cổ họng thủng thì không thể chữa. Huống chi trong chớp mắt Lục Nguyên đưa pháp thuật vào người gã, phá hỏng thân thể gã.
Không sai, Lục Nguyên chưa bao giờ thích giết người, rất ít giết ai.
Nhưng điều đó không có nghĩa là Lục Nguyên không giết người.
Nam Thu này chính là đệ nhất cao thủ dưới tay Tư Mã Trường Bạch, hơn nữa vừa thấy mặt liền muốn ngược giết hắn, nếu không giết gã mới là nực cười.
Làm đệ tử danh môn chính phái, rất ít giết người, nhưng một khi bị người buộc đến mức này thì chỉ có thể ra tay.
Còn về Phương Thanh Chính bên cạnh thì Lục Nguyên không mấy lo lắng. Phương Thanh Chính chính mắt thấy toàn quá trình, chuyện này đưa lên Hoa Sơn Bắc phong, hắn tuyệt đối bình yên vô sự, dù sao là Nam Thu trước tiên ra tay. Đương nhiên nếu muốn lấy việc này gán tội cho Tư Mã Trường Bạch là không hiện thực, gã có thể đẩy sự việc đi không sạch sẽ.
Kỳ thực ngồi vào vị trí như Tư Mã Trường Bạch cho dù là Nguyên Nguyên Thượng Nhân muốn đụng gã cũng không phải chuyện dễ.
Dù gì một người có công lao lớn, không phạm tội danh thực sự, Nguyên Nguyên Thượng Nhân đụng gã sẽ khiến mọi người lạnh lòng.
Trong danh môn đại phái, làm việc chú ý chứng cứ.
Lục Nguyên ra tay sạch sẽ khiến Nam Thu nét mặt lộ kinh ngạc, nhưng đây cũng không có gì lạ, dù sao đối với gã thắng sống thua chết là quá bình thường. Hơn nữa gã giết Lục Nguyên là trọng tội, nếu giết thành công, tiêu diệt chứng cứ, làm thành yêu ma giết chết thì không có gì. Giờ nếu đã thất bại thì gã chỉ có nước chết thôi. Nam Thu làm sao không biết Nguyên Nguyên sư huynh sớm muốn trừ gã, chẳng qua bất hạnh không có chứng cứ, nay chứng cứ đưa tới cửa thì gã không có đường sống, chết tại đây hoặc là Bắc phong không có khác biệt gì.
Phương Thanh Chính ngây ra, không ngờ Lục Nguyên bình thường bộ dáng lười biếng, thật sự ra tay thì sạch sẽ trôi chảy như vậy. Nhưng việc này báo lên trên, Bắc phong chắc chắn sẽ thầm ủng hộ hắn làm như vậy, tối đa mặt ngoài trách móc vài câu, rồi không đau không dương giảm một năm vài chục linh thạch. Vấn đề là đối với Lục Nguyên, trừ một năm linh thạch không là hình phạt.
Tu tiên giả luyện thể kỳ thập tầng này là tu tiên giả mạnh nhất mình từng giết. Lục Nguyên lật tay lại, Dưỡng Ngô kiếm, thanh kiếm chính khí sẽ không nhuộm chút máu, máu tự động thoát khỏi vỏ kiếm, không cần lau, kiếm trực tiếp trở vào bao.
Giờ là lúc thu chiến lợi phẩm.
Nam Thu đương nhiên cũng có pháp bảo loại không gian, mất nửa ngày hắn tìm thấy một chiếc nhẫn đeo trên tay, phóng thần niệmvào trong, phát hiện không nhỏ hơn tiểu tu di túi của mình bao nhiêu, vậy cũng tiện, tiếp theo là chiến lợi phẩm bên trong.
Thật ra chiến lợi phẩm thứ nhất là Hỏa Tước kiếm nằm trong tay Nam Thu chứ không ở trong nhẫn, phi kiếm trực tiếp rơi vào tay Lục Nguyên.
Thanh phi kiếm này phẩm chấn không tệ.
Phi kiếm, linh kiếm, tiên kiếm, kiếm phân chia như vậy.
Trong vùng phi kiếm cũng có loại phẩm chất không sai, phi kiếm phẩm chất tệ chút dù không cố định phân cấp nhưng tốt, xấu có thể thấy ra. Tựa như Dưỡng Ngô kiếm của Lục Nguyên rõ ràng là thượng phẩm trong phi kiếm. Còn thanh Hỏa Tước kiếm là thanh phi kiếm không tệ.
Chuôi kiếm tạo hình cuồng dã, thân kiếm viết hai chữ cổ triện Hỏa Tước, toàn thân đỏ thẫm sáng lóng lánh, sờ vào hơi nóng, kiếm dài ba thước bốn phân, kiếm nặng cỡ hai mươi lăm cân.
Trong tiểu càn khôn giới hắn dùng thần niệm quét qua thấy có đến ba ngàn hai trăm linh thạch.
Khoa trương thật!
Đây đúng là cực kỳ khoa trương!
Không ngờ có đến ba ngàn hai trăm linh thạch!
Trước kia hắn gặp phải giàu nhất cũng chỉ là một, hai ngàn linh thạch mà thôi, lần này được ba ngàn hai trăm linh thạch, giàu rồi. Lục Nguyên cảm thấy rất vui, thực ra bây giờ mỗi năm hắn tiêu hao số lượng linh thạch khá lớn, phải nuôi nấng nhìn linh thú như vậy cần linh thạch khổng lồ. Một năm hao hai, ba trăm linh thạch là rất bình thường.
Lượng tiêu hao linh thạch thế này nếu để tu tiên giả luyện thể kỳ khác biết chắc chắn sẽ giật mình, tiêu hao quá lớn.
Chỉ có tu tiên giả trường sinh kỳ mới cho rằng con số này chẳng là bao.
Lục Nguyên tiếp tục dùng tn quét tiểu càn khôn giới, bên trong rất nhiều hỏa hệ linh thú, thậm chí còn có năm con Hỏa Hổ đại hình, cái khác là hỏa hệ linh thú trung hình, hỏa hệ linh thú tiểu hình càng nhiều. Những hỏa hệ linh thú này có chút tác dụng, sau này có thể dùng đổi linh thú vân hệ.
Công pháp thì có vài quyển nhưng đều là hỏa hệ công pháp và một số tâm đắc của gã.
Dường như không có thức gì khiến người kích động.
Lục Nguyên vừa nghĩ vậy thì đột nhiên phát hiện một bình sứ.
Thiếp bình!
Trường Sinh Quả ngũ hành tương úy mới dùng bình sứ chứa, rất nhiều người cố ý chuẩn bị một bình sứ trong Trường Sinh Động, không lẽ…Lục Nguyên chợt kích động. Nam Thu a Nam Thu, hy vọng ngươi đừng khiến ta thất vọng. Hắn lập tức lấy bình sứ ra khỏi tiểu càn khôn giới.
Để sát vào nhìn, quả nhiên là có Trường Sinh Quả.
Cho đến bây giờ tổng cộng xuất hiện Trường Sinh Quả ba màu, là Trường Sinh Quả màu tím, Trường Sinh Quả màu cam, Trường Sinh Quả màu vàng.
Lúc trước Lục Nguyên tự thu thập được một Trường Sinh Quả màu tím, một Trường Sinh Quả màu cam, bây giờ trong bình sứ vừa lúc có một Trường Sinh Quả màu tím, một Trường Sinh Quả màu cam, tức là nói hắn tổng cộng có bốn Trường Sinh Quả.
Lục Nguyên hơi kích động.
Trong Trường Sinh Động có tổng cộng tám mươi bốn Trường Sinh Quả, bây giờ hắn có bốn Trường Sinh Quả, không sai, chiến tích đích thực không tệ.
Xử lý xong thứ trong tiểu càn khôn giới, tiếp theo tất nhiên là muốn bàn bạc với Phương Thanh Chính nên chia Trường Sinh Quả màu vàng trên miệng núi lửa như thế nào. Chia làm sao không phải khó khăn, tất nhiên là Lục Nguyên và Phương Thanh Chính so pháp lực, lần này tỷ thí kỳ thực hắn và gã đều có pháp lực luyện thể kỳ cửu tầng.
Phương Thanh Chính luyện không phải Vân Long Thập Biến, gã không tư cách học loại tâm pháp đó. Gã luyện là Hoa Sơn Bắc phong Vọng Nguyệt tâm pháp, bộ tâm pháp lúc trăng lên tĩnh tọa tu hành thì tiến rất nhanh, là thủy hệ tâm pháp.
Lục Nguyên đem pháp lực khắp người dùng một biến, dùng ra pha chất biến trong Vân Long Thập Biến, có thể đem pháp lực tạm thời chuyển thành thổ hệ tâm pháp, thổ có thể khắc thủy. Dù pháp lực tương đương nhưng lại đè ép Phương Thanh Chính gắt gao.
Lần này Trường Sinh Quả màu vàng tất nhiên thuộc về Lục Nguyên.
Phương Thanh Chính ủ rũ.
Sau sự kiện Vô Sinh Di Cung, Phương Thanh Chính dựa vào pháp lực luyện thể không tiến vào tầng thứ sáu Vô Sinh Di Cung. Khi đó Lục Nguyên là pháp lực luyện thể lục tầng thế mà tiến vào tầng thứ sáu Vô Sinh Di Cung được, sau việc đó Phương Thanh Chính bị người lôi ra chế giễu, lòng cũng thầm giận dữ. Lần này gã tiến vào Trường Sinh Động là để chứng minh mình mạnh hơn Lục Nguyên.
Hơn một năm nay Phương Thanh Chính luôn cố gắng để rửa hận cũ.
Ai mà ngờ Lục Nguyên qua một năm biến càng mạnh hơn, tốc độ biến cường quá sức nhanh.
Dù là so kiếm pháp hay so pháp lực thì Phương Thanh Chính không phải đối thủ của Lục Nguyên.
Chính vì vậy nên Phương Thanh Chính mới muốn rời đi.
Phương Thanh Chính cũng muốn cướp Trường Sinh Quả, dù sao thực lực cỡ như gã được Trường Sinh Quả là quan trọng nhất. Cùng Lục Nguyên so từ kiếm pháp đến pháp lực đều không được Trường Sinh Quả, hoàn toàn thua trắng, cho nên gã chỉ có thể rời đi, một mình đi cướp Trường Sinh Quả chứ không phải liên hợp cùng Lục Nguyên.
Hợp tác là vì lợi ích.
Cũng sẽ vì lợi ích mà tách ra.
Đương nhiên Phương Thanh Chính không đi ngay bây giờ, khi đấu với Nam Thu gã bị đánh trọng thương, giờ gã ra ngoài bị người giết là lẽ thường. Phương Thanh Chính thầm nghĩ, đợi khi mình hồi phục vết thương thì nhất định một mình đi cướp Trường Sinh Quả, giờ ở cạnh Lục Nguyên an toàn chút.
Một người đàn ông trung niên gầy gò phong độ tri thức cùng một thanh y thanh niên bay gần sát đất, hai người đang nhỏ giọng nói chuyện.
Sau khi đấu với Nam Thu xong, Lục Nguyên hỏi Phương Thanh Chính một số vấn đề.
Trong đó vấn đề mấu chốt nhất là nửa bước trường sinh!
Lúc đó hắn nghe Nam Thu và Phương Thanh Chính nói đến nửa bước trường sinh, dường như nửa bước trường sinh khá là ghê gớm, Lục Nguyên muốn hiểu về sức chiến đấu của nửa bước trường sinh.
Phương Thanh Chính kể rằng:
- Nửa bước trường sinh, đây là một cửa ở giữa luyện thể kỳ thập tầng và trường sinh kỳ, có một số người trải qua, một số người sẽ không. Cảnh giới nửa bước trường sinh không có gì ghê gớm đối với việc đột phá trường sinh kỳ, không có bất cứ trợ giúp nào, đặc điểm lớn nhất là sức chiến đấu cao, cao hơn cả Nam Thu rất nhiều.
Lục Nguyên tim đánh thịch một cái.
Hắn có thể thắng Nam Thu thực ra không dễ dàng chút nào, lúc đó sức chiến đấu của Nam Thu khá cao. Bây giờ xem ra ở trong mắt Phương Thanh Chính đã thấy tu tiên giả cảnh giới nửa bước trường sinh thì sức chiến đấu của Nam Thu không bằng cảnh giới nửa bước trường sinh. Như vậy đối mặt chân chính nửa bước trường sinh hắn chưa chắc thắng được.
Lục Nguyên hỏi tiếp:
- Như vậy tu tiên giả bên này có bao nhiêu tu tiên giả nửa bước trường sinh kỳ?
- Tu tiên giả nửa bước trường sinh kỳ chắc là năm, sáu người.
Phương Thanh Chính nói:
- Bên yêu ma có khoảng năm, sáu nửa bước trường sinh.
Lục Nguyên lòng càng trầm xuống. Tức là nói tổng cộng có khoảng mười nửa bước trường sinh. Cố tình sức chiến đấu hiện nay của hắn không cao bằng một nửa bước trường sinh, cái này thật không hay, dù sao chưa đấu qua không biết thế nào, nhưng nếu mấy nửa bước trường sinh kỳ liên hợp thì hắn thua ngay, đây là chắc chắn. Đọc Truyện Online Tại ST Truyện
Điều này đối với hắn không phải tin tức tốt, tương đương nói trong Trường Sinh Động, sức chiến đấu của hắn không phải là cao nhất.
Phần tranh giành Trường Sinh Quả tiếp theo sau sợ rằng càng thêm kịch liệt. đây chỉ là ngày thứ ba đi vào Trường Sinh Động, chỉ mới hiện ra Trường Sinh Quả màu vàng mà thôi đã có tu tiên giả luyện thể kỳ cửu tầng, thập tầng mất mạng, có thể tưởng tượng mặt sau trình độ kịch liệt đến đâu. Hơn nữa còn có bên yêu ma, e rằng tử thương càng lớn.