Chương 200 : Thạch sư huynh
- Người thanh niên này là Lục Nguyên, Hoa Sơn Bắc phong đệ thập đại đệ tử chân truyền.
Một giọng nói từ tính vang lên:
- Hắn nổi tiếng kiếm thuật, nghe nói đã luyện thành kiếm ý.
Tiếng bước chân chậm rãi vang lên, một người đàn ông trung niên mặc áo tím xuất hiện bên hành lang.
Đám người thấy hắn lập tức la to:
- Sư huynh!
- Sư huynh!
Người đàn ông trung niên áo tím má phải có một vết sẹo kiếm, nói:
- Chính vì hắn luyện kiếm ý cho nên có thể lấy yếu thắng mạnh, vượt hai tầng thắng người. Đáng tiếc, hắn không nên tới đây. Lục Nguyên, ngươi đến đây là một sai lầm, bởi vì ta có pháp lực trường sinh kỳ tam tầng, cùng lúc đó ta cũng luyện kiếm ý. Ngươi không khả năng vượt hai tầng pháp lực thắng được ta.
Người đàn ông trung niên áo tím lưng cõng một thanh trường kiếm vừa rộng vừa dày, đắc ý nói:
- Phải rồi, ta tên Thạch Mặc.
Người đàn ông trung niên áo tím Thạch Mặc kỳ thực sớm nghe tiếng Lục Nguyên, nhưng trong mắt gã hắn xưng hùng trong tiểu bối cũng đành thôi, dám so sánh với tinh anh đệ cửu đại như mình thì quá yếu. Lục Nguyên, thần thoại của ngươi sẽ do ta phá vỡ.
- Lục Nguyên, thần thoại của ngươi kỳ thực chỉ là so sánh với nhỏ một bối, hoặc là so sánh kẻ yếu trong đệ cửu đại, đụng phải chân chính tinh anh đệ cửu đại như ta thì ngươi chỉ có nước thất bại.
Thạch Mặc âm trầm cười:
- Thắng ngươi coi như ta lập công lớn, có thể được rất nhiều lợi ích. Thắng ngươi cái loại danh lớn hơn thực tài thế này là chuyện quá dễ.
Lý do Thạch Mặc tự tin như vậy là vì kiếm ý của gã. Một lần cực kỳ vô tình gã ngộ được kiếm ý duy nhất…lôi kiếm ý. Lôi kiếm ý rất khó ngộ, một khi ngộ ra thì uy lực to lớn, Thạch Mặc dựa vào đó tung hoành khó mà thất bại.
Trong vài tầng trường sinh kỳ có một phần trưởng lão bắt đầu ngộ kiếm ý, tựa như Bắc phong lục kiếm tiên cơ bản ngộ ba, bốn kiếm ý. Đại đạo cảnh giống Nguyên Nguyên Thượng Nhân thì lĩnh ngộ khoảng mười kiếm ý, đây chính là quy luật cơ bản cấp kiếm ý. Thạch Mặc lĩnh ngộ một kiếm ý, nhưng của gã là lôi kiếm ý suy yêu mãnh, cho nên rất tự tin chiến thắng Lục Nguyên.
Lục Nguyên tuyệt đối không có một chút cơ hội.
Thạch Mặc tay nhích động, phi kiếm Dẫn Lôi kiếm ra khỏi vỏ, như tia chớp xẹt qua, trường kiếm chỉ hướng Lục Nguyên. Dẫn Lôi kiếm động, chỉ nghe không trung vang tiếng sấm ầm ầm, vô cùng vô tận uy thế to lớn áp hướng Lục Nguyên.
Lúc mới bắt đầu sấm sét ở trên kiếm, rồi sau đó sấm sét to lớn trong không gian cực nhỏ liên tục nổ, lôi kiếm ý quả nhiên vô cùng hung mãnh.
Kiếm ý thú vị. Đây là lần đầu tiên Lục Nguyên đối mặt địch thủ cấp kiếm ý, nổi lên chút hứng thú. Hắn nhìn sấm sét đối phương đánh ầm ầm, không vội phản kích, vừa chặn vừa né, tuy trốn tránh hơi phiền chút nhưng có thể làm được.
- Thạch sư huynh lợi hại!
- Thạch sư huynh chắc chắn thắng.
- Đó là dĩ nhiên, không nhìn xem Thạch sư huynh có pháp lực trường sinh kỳ tam tầng.
- Đúng thế, Thạch sư huynh lợi hại nhất là lôi kiếm ý của hắn, sư huynh trường sinh tam tầng khác đều không lợi hại như hắn. Lôi kiếm ý, kiếm ý cuồng bạo.
- Các ngươi nhìn xem, Lục Nguyên đã hoàn toàn rơi vào lôi kiếm ý của Thạch sư huynh, chỉ có nước chờ chết thôi.
Những người đó thấy Lục Nguyên rơivào thế yếu, bên Thạch sư huynh mình thì chiếm ưu thế tất nhiên liên tục hoan hô. Theo tiếng bàn tán, tiếng sấm ngày càng lớn, ầm ầm như muốn tạc nổ mỗi tấc không gian, nổ đến trời đất như nứt ra. Đám người đứng xem tránh đi xa hơn, sợ bị sấm sét lan đến.
Thạch Mặc cất tiếng cười to, lúc này gã đã hoàn toàn chiếm ưu thế.
- Làm đối thủ cấp kiếm ý thứ nhất của ta, ngươi khiến ta rất thất vọng.
Trong tiếng sấm ầm ầm vang giọng Lục Nguyên:
- Không mạnh lắm.
Theo câu nói khiêu khích, kiếm quang vạch đường cong ưu nhã xẹt qua, không đúng, là hai kiếm quang xẹt qua.
Trong vô tận tia điện, hai kiếm quang rất dễ thấy.
Một kiếm quang màu vàng đất, giống như cùng mặt đất xuất hiện, cứng rắn áp cuồng lôi không ít, đất có thể khắc chế sấm sét.
Cùng lúc đó, một kiếm quang xanh lóe lên. Kiếm quang xanh triệt để hấp thu cuồng lôi, đây là mộc kiếm ý. Tuy lôi kiếm ý tự thành một loại nhưng dù sao là thoát ra từ mộc kiếm ý, bị thổ kiếm ý suy yếu rồi đụng phải mộc kiếm ý thì chỉ đành chịu hấp thu thôi.
Lúc này rốt cuộc hiện ra thân hình Lục Nguyên. Vẫn là áo xanh, hai kiếm đã phá lôi kiếm ý của Thạch Mặc, Lục Nguyên nhanh chóng tới gần gã.
Một kiếm chém ra, nhát kiếm mang theo gió, phong kiếm ý nghênh đến. Thạch Mặc cũng có ánh mắt, lập tức nhận ra phong kiếm ý, biết phong kiếm ý lợi hại, gã đang định né thì trước ngực đau đớn, không biết từ khi nào vỏ kiếm đã nặng nề đánh vào lồng ngực Thạch Mặc. Một kiếm này kèm theo khoái kiếm ý, so với phong kiếm ý nhanh hơn chút nhân lúc Thạch Mặc chưa kịp chuẩn bị đánh trúng gã.
Thạch Mặc muốn chặn vỏ kiếm của Lục Nguyên, trường kiếm trong tay phải hắn lại nhanh hơn đâm ra. Thạch Mặc muốn xoay người chặn, đột nhiên phát hiện động tác của mình chậm rất nhiều, nhát kiếm Lục Nguyên chính xác đâm trúng bả vai gã, máu bắn tung tóe.
- Một kiếm ý mà dám cuồng với ta? Buồn cười!
Lục Nguyên chớp mắt thi triển năm kiếm ý, hai mộc, thổ kiếm ý triệt để áp chế lôi kiếm ý của đối phương, đánh ra phong kiếm ý làm nghi binh, lấy vỏ kiếm dùng khoái kiếm ý giả tấn công, lại thêm thùy mộ kiếm ý phối hợp, lập tức đánh bại Thạch Mặc.
Thạch Mặc mặt méo mó nói:
- Năm kiếm ý, năm kiếm ý, không ngờ ngươi biết nhiều kiếm ý như vậy. Không đúng, nghe nói ngươi còn biết vân kiếm ý, ngươi có sáu loại kiếm ý!
Gã vô cùng kinh sợ, gã luyện thành một loại kiếm ý đã vô cùng gian khổ, không ngờ Lục Nguyên lại luyện thành sáu loại kiếm ý. Kỳ thực Lục Nguyên rất muốn nói ch ogax, mình có mười một loại kiếm ý chứ không phải sáu.
Dưới ánh nắng, trong sân Dương Vân phủ trạch.
Thanh y thanh niên nhẹ xoay chuôi kiếm, xung quanh hắn nằm một đám tu tiên giả, cơ bản là gân tay bị chém đứt. Người đến luyện thể kỳ cửu tầng tàn chi trọng sinh càng bị thương nặng, tất cả đánh mất sức chiến đấu. Đám tu tiên giả nằm trên mặt đất trợn to mắt.
Chín chiêu!
Vẻn vẹn chỉ chín chiêu!
Lục Nguyên chỉ dùng chín chiêu đã thắng trường sinh kỳ tam tầng ngưng luyện thần hồn, cùng với Thạch Mặc trưởng lão có được kiếm ý. Điều này khiến đám tu tiên giả nằm trên đất kinh ngạc không nói ra lời. Cái này cũng quá khoa trương đi? Thạch Mặc trưởng lão chính là người cso cấp kiếm ý, không phải tôm tép gì, hơn nữa còn là lôi kiếm ý nổi tiếng cuồng bạo, kiếm ý luôn cho người thấy khó đối phó.
Cái này gọi người làm sao chịu nổi hả trời?
Nếu bình thường hắn không đi theo Yến tổ sư tu hành, vậy Lục Nguyên đến trường sinh kỳ rồi đối mặt đa số các trưởng lão trường sinh kỳ hiểu được kiếm ý, không cách nào vượt hai tầng pháp lực chiến thắng, tối đa là dựa vào mình hiểu nhiều kiếm ý chút, vượt một tầng pháp lực thắng thôi. Nhưng những ngày hắn theo Yến tổ sư tu hành, không nói đến kiếm ý lên đến mười một cái, còn luyện thành Ngũ Hành Luân Hồi kiếm đạo, cảnh giới kiếm thuật tiến thêm một bước. Dù hắn có đụng phải đối thủ có một, hai loại kiếm ý thì vẫn có khả năng vượt hai tầng chiến thắng.
Nếu gặp trưởng lão không hiểu kiếm ý thì hắn có thể vượt ba tầng pháp lực chiến thắng.
Tay nhẹ rung, Dưỡng Ngô kiếm trong như nước quay về vỏ.
Giờ là lúc thu nhặt chiến lợi phẩm.
Lục Nguyên khẽ cười. Hắn không cần họ chỉ chiến lợi phẩm ở đâu. Linh thạch khổng lồ sinh ra linh khí tuy bị các loại cấm chế kiềm nén nhưng ở trong phủ trạch có thể cảm nhận được. Hắn lập tức chạy như bay hướng phái đông nam. Đây là một cửa phòng đóng chặt, mặt trên lấp lóe ánh sáng bảy sắc. Lục Nguyên vung trường kiếm, nhát kiếm chém xuống không biết chắt bao nhiêu ánh sáng bảy sắc. Cùng lúc đó, cuối kiếm thế chém mở cửa phòng, bên trong phòng quả nhiên thấy linh thạch.
Vẫn là hạ phẩm linh thạch nhưng số lượng rất nhiều, gần như xếp đầy căn phòng. Lục Nguyên nhận xét theo kinh nghiệm, sợ rằng không ít hơn vạn viên. Nhiều linh thạch như vậy, một viên tỏa ánh sáng nhạt, nhiều linh thạch gom cùng một chỗ tỏa ánh sáng chiếu rọi nguyên căn phòng.
Phát tài rồi!
Lục Nguyên không chút khách sáo, vừa lúc không lâu được đến một tiểu càn khôn giới, hắn bỏ một vạn viên linh thạch vào trong đó. Không thể không thừa nhận, đem vạn linh thạch bỏ vào tiểu càn khôn giới là một công trình vĩ đại, nhưng Lục Nguyên rất vui vẻ làm. Có linh thạch vào túi sao mà không vui?
Ủa! Đây là! Vừa mới cướp xong một vạn viên linh thạch, hắn phát hiện trên vách tường còn có một Phong Linh bài. Lục Nguyên tò mò lập tức dùng tinh thần lực xâm nhập Phong Linh bài, rồi ngẩn ngơ. Hóa ra trong Phong Linh bài có đến năm linh thú vân hệ đại hình Vân Hổ.
Thứ này ở đâu ra?
Mặc kệ, không cần biết nó từ đâu, dù sao là chiến lợi phẩm của mình rồi. Gần đây còn đang than linh thú vân hệ của mình hình như không đủ, kêt quả lập tức có người đưa lên năm con Vân Hổ vân hệ, khiến mình hời to, khai trương cát lợi nha khai trương cát lợi, thật là khai trương cát lợi.
Cái gọi là ở Bắc phong hai năm không khai trương, vừa khai trương liền làm giàu một phen, không tệ, không tệ.
Lục Nguyên thế mới vừa long ngự kiếm phá hư không thẳng hướng Bắc phong.
- Cái gì!
Nguyên Nguyên Thượng Nhân đang ở trong Trung Chính Bình Hòa Trai xử lý chính sự, nghe nói Lục Nguyên đích thân tới tìm thì lấy làm lạ. Sư điệt của lão vô cùng lười, hai năm qua luôn ru rú trong Bắc phong, không thấy hắn tới tìm lão một lần nào, sao tự dưng hôm nay đột nhiên đến làm gì?
Lão lập tức nổi hứng, gọi Lục Nguyên tiến vào, vốn tưởng hắn tu hành gặp khó khăn gì muốn hỏi. Kết quả nghe Lục Nguyên nói xong, Nguyên Nguyên Thượng Nhân bao năm trải qua sóng gó cũng bị chấn động.
- Làm hay lắm!
Diệp Dương Dung ở bên cạnh vỗ đùi. Hai năm nay kiếm tông vô cùng cuồng vọng, họ không làm gì được, bây giờ Lục Nguyên làm chuyện quá tuyệt vời, trút ra buồn bực. Gã cảm thán, Lục Nguyên thật là làm bậy không nhìn mặt mà, dám vào lúc tân chưởng môn vào chỗ lập quyền lực gây chuyện với kiếm tông.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân cười cười hỏi:
- Sao ngươi dám làm vậy?
Lục Nguyên nhún vai nói:
- Bởi vì ta muốn đi Tư Quá Nhai một chuyến. Khắp nơi Hoa Sơn ta đều đi hết rồi nhưng chưa từng đến Tư Quá Nhai.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân hỏi:
- Vậy giới hạn của ngươi là gì?
Lục Nguyên nói:
- Để ta đi Tư Quá Nhai, đây chắc nên là trừng phạt? Thuận tiện ta từ chỗ đó được chiến lợi phẩm phải giữ giữ lại.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi dám khẳng định ta giúp được ngươi sao?
Lục Nguyên cười nói:
- Bởi vì chỗ đó là Dương Vân Cốc thôi! Hai năm trước một nửa địa bàn là của chúng ta, nắm chắc nó, tranh cãi, sau đó không đụng chạm chiến lợi phẩm của ta không phải chuyện gì quá khó.
- Tin tưởng lấy năng lực của Nguyên Nguyên sư bá ngươi muốn bảo đảm những thứ đó không khó khăn gì.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân cười mắng:
- Tiểu tử chỉ biết vuốt mông ngựa!
Nhưng lão không thể không thừa nhận, sư điệt này trừ to gan làm bậy ra đích thực có chút ranh ma, biết giới hạn tam tông, bình thường lười biếng lại cho rằng mình có thể giúp hắn tranh cãi kéo đến giới hạn.
Đây mới kêu là thông minh thật sự, liếc mắt liền đánh giá ra giới hạn tam tông tranh cãi.
Hoa Sơn bách phong, chính giữa Trung phong.
Bên cạnh Trung phong Ngọc Nữ Phong còn có một phong gọi là Hoa phong.
Hoa phong nói nghiêm khắc định nghĩa địa lý thì so với Trung phong Ngọc Nữ Phong còn chính giữa. Bên trên Hoa phong có một tòa cung điện, gọi là Hoa Cung. Hoa Cung sớm được ghi trong sử sách Hoa Sơn tiên môn, do đệ nhị đại tổ sư Bắc phong xây dựng, khi đó mục đích dựng lên là để người ngũ phong trong Hoa Cung Hoa phong bàn bạc sự việc.
Hoa Sơn đệ nhị đại tình hình khi đó rất giống với bây giờ. Lúc ấy Hoa Sơn ngũ phong tam tông tùy thời có khả năng đối chọi gay gắt, cuối cùng do đệ nhị đại tổ sư Bắc phong dốc hết sức ngưng tụ ngũ phong, không để quyết liệt nữa, đến nay đã có lịch sử hơn bốn ngàn năm. Bốn ngàn năm nay, ngũ phong có việc quan trọng đều bàn bạc trong Hoa Cung Hoa phong.
Ngày hôm nay không biết tại sao mà Sở chưởng môn kêu gọi phong chủ các phong đi Hoa phong hội họp, không biết xảy ra việc lớn gì. Lập tức các vị phong chủ tụ tập Hoa phong, đi hướng Hoa Cung. Đọc Truyện Online Tại ST Truyện
Tiến vào Hoa Cung, chỉ thấy Sở chưởng môn Sở Đoạn sớm ngồi tại đó, các vị phong chủ tự vào chỗ ngồi.
Chia làm Đông phong Nguyên Dương Thượng Nhân, Nam phong Hồi Phong Thượng Nhân, Bắc phong Nguyên Nguyên Thượng Nhân, Tây phong Tử Hà Thượng Nhân, Trung phong Ngọc Chân Thượng Nhân. Sau lưng thượng nhân các phong đều đứng mấy vị cửu đại kiếm tiên. Trừ chủ Đông phong Nguyên Dương Thượng Nhân, Bắc phong Nguyên Nguyên Thượng Nhân ra, những người khác không biết xảy ra chuyện gì.
Không phải tình báo chậm trễ mà vì Sở chưởng môn gọi mọi người đến quá nhanh, như là Nguyên Nguyên Thượng Nhân Lục Nguyên và Nguyên Nguyên Thượng Nhân vừa bàn bạc xong liền bị kêu lại đây. Các phong khác tình báo chưa đến, có tình báo đưa lên thì phong chủ cũng không thời gian coi. Dù sao mỗi ngày có rất nhiều rất nhiều chính sự cần các phong chủ xử lý.
Sở Đoạn lạnh lùng liếc toàn trường, bắt đầu nghị đề:
- Lần này mời mọi người đến là vì vừa rồi truyền đến một tin tức, Bắc phong đệ tử tập kích Dương Vân Cốc Đông phong trấn giữ, trọng thương người trong Dương Vân phủ trạch, trọng thương đồng môn sư thúc Thạch Mặc, việc này phải bàn bạc.
Kỳ thực Sở Đoạn uy nghiêm kém hơn chưởng môn các phái khác rất nhiều. Chưởng môn các phái khác là tuyệt đối khống chế, mà Hoa Sơn tiên môn bởi vì chia rẽ đã lâu, lão không thể hoàn toàn nắm trong tay, chỉ kiếm tông nghe theo lời lão, ba phong khác đối với lời não nói chỉ tuân theo một vừa hai phải thôi. Gần hai năm nay Sở Đoạn không ngừng tăng mạnh quyền uy của mình.
Lời vừa thốt ra, tất cả kinh ngạc.
- Lục Nguyên, một đệ tử mà thôi.
- Thạch Mặc, dường như là trường sinh tam tầng, hình như còn luyện lôi kiếm ý?
- Người như vậy mà thua Lục Nguyên?
Họ kinh ngạc về thực lực của Lục Nguyên, mỗi người có mặt tuy thực lực mạnh hơn hắn nhưng phát hiện tốc độ tăng sức mạnh của hắn thì rất kinh sợ.
- Có gan thật!
- Làm hay lắm!
- Hết giận!
Không chút nghi ngờ, đây là khí tông, kiếm khí tông đều cho rằng Lục Nguyên làm rất hết giận, nhưng họ nói câu này hơi bị lớn tiếng quá đi? Đây rõ ràng là đối đầu với kiếm tông mà. Do đó có thể thấy mâu thuẫn của kiếm khí tam tông đã đến mức nào.