Chương 227 : Tuyết là gì
Lục Nguyên trầm tư, lại nhớ đến cái mà mình đang có, khẽ giở tay, lấy ra chiến lợi phẩm Thiên Ngộ thạch ở Huyết Kiếm môn. Vỗ tay một cái làm Thiên Ngộ thạch vỡ vụn. Lúc này, một đạo kiếm ý tuyết trắng từ trong thạch thoát ra, tự động bám lên trên người Lục Nguyên. Thiên Ngộ thạch chính là loại mà kiếm ý của thiên địa tự động ngưng tụ lại, một khi có được loại đá này thì có xác suất một phần là có thể ngộ được kiếm ý. Tuy nhiên Thiên Ngộ thạch vô cùng quý hiếm. Nghe nói trong Trung Ương Thiên Triều, không có nhiều loại đá này. Thiên Ngộ thạch hôm nay là do kiếm ý của tuyết dung hợp mà thành. Nói cách khác, nên gọi là Tam thiên đại đạo chi tuyết chi đại đạo.
Đạo kiếm ý này thoát từ thạch (đá) mà ra, bám lên người Lục Nguyên, Lục Nguyên chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, đầu óc tỉnh táo hơn nhiều. Vừa rồi những đạo lý hiểu không thông thì bây giờ đã thông rồi.
Vậy tuyết là cái gì?
Vì bụi mưa biến thành, cái này không cần phải nói, kiếm ý của tuyết, chính là kiếm ý hoàn mỹ của thế gian, bất luận là nước mưa, hay là là bụi bậm, thì trong trạng thái của tuyết thì đều là màu trắng thuần khiết…
Ngộ rồi, không sai, mình đã ngộ rồi.
Lục Nguyên dĩ nhiên biết rõ, lần này mình đã thật sự hiểu kiếm ý của tuyết rồi.
Hiểu được kiếm ý của tuyết rồi, Dưỡng Ngộ kiếm đã thoát ra khỏi vỏ, kiếm thế cực chậm, bay múa trong hoa tuyết, dường như kiếm và hoa tuyết dung hợp thành một, nhất thời không thể nhìn rõ được đâu là kiếm đâu là tuyết, cuối cùng thậm chí ở đâu cũng không nhìn rõ được.
Kiếm, người, tuyết hợp thành một thể.
Hiểu được kiếm ý của tuyết thật sự, phải làm được điều này, tuy không khó khăn gì cả.
Hiểu được kiếm ý của tuyết, là mình đã hiểu thông được mười hai loại kiếm ý, đồng thời còn hiểu được kiếm ý thứ tư trong Thủy hệ kiếm ý. Thủy hệ kiếm ý giờ mình cũng đã hiểu được: Kiếm ý của tuyết, Kiếm ý của mây, Kiếm ý của mưa và hiện tại là Kiếm ý của tuyết. Một khi có thể hiểu thông được mười kiếm ý thì có thể thành Thủy Hoàng Kiếm Đạo.
Ngũ Đế Ngũ Hoàng Kiếm đạo giờ đã thành Bạch Đế, Thanh Đế kiếm đạo rồi.
Sau khi hiểu thông được Kiếm ý của tuyết, Lục Nguyên bay trong tuyết rơi tán loạn, mượn lực của tuyết, tốc độ bay hiện giờ còn nhanh hơn ban nãy, một đường kiếm quang như tuyết bay thẳng về hướng Côn Lôn.
Lại nói lần này sau khi Lục Nguyên đến Côn Lôn tất nhiên là dẫn đến phản ứng của chư phương.
Lần đó, sau khi Lục Nguyên mất tích, cả Hoa Sơn đều rất lo lắng, lúc đầu còn phải nhờ cả Côn Lôn hỗ trợ tìm kiếm. Nhưng sau một thời gian tìm mà vẫn không thấy, thì người của bên Hoa Sơn cũng đến rất nhiều, đặc biệt là người của Bắc Phong. Người trên của Nguyên Nguyên vì còn phải trấn giữ Bắc Phong không thể đến được, Diệp Dương Dung thì phải xử lý quá nhiều việc, tuy nhiên đám người của Quân tử kiếm Phương Nho đều đến. Chưởng môn Hoa Sơn cũng phái người đi tìm kiếm, dù sao cũng là đệ tử chân truyền xảy ra chuyện, hơn nữa lại còn lớn như vậy. Điều này dẫn đến sự tức giận như thế nào, người trên của Nguyên Nguyên tức giận thì không cần phải nói, nhưng Sở Đoạn cũng vô cùng tức giận.
Vị tân chưởng môn Sở Đoạn này công khai nói:
- Kẻ nào động đến Lục Nguyên, nếu như ngoan ngoãn giao người ra thì coi như xong, ta sẽ không để cho các ngươi bị tổn thương nhiều. Nếu như không giao ra thì chính là khai chiến với Hoa Sơn, không chết mấy Đại đạo cảnh thì không thể xong được.
Sở Đoạn cũng không thể không nói như vậy được, phải mất bao công sức mới có được một chân truyền đệ tử, hôm nay một chân truyền đệ tử bị diệt nếu như Hoa Sơn không có phản ứn thì ngày mai, ngày kia không biết sẽ có bao nhiêu chân truyền đệ tử phải hy sinh đây?
Đơn giản mà nói, Sở Đoạn chính là đang tỏ thái độ.
Các ngươi muốn chơi cũng được, nhưng nếu như dám động đến đệ tử chân truyền đời thứ mười hiện vẫn còn chưa trưởng thành thì chẳng khác nào tìm đến cái chết cả. Đương nhiên, trên chiến trường chém giết trước mặt thì mọi người cũng không có gì để nói, nhưng nếu như ngươi dám giở trò thì…có lẽ sẽ chấn động cả một đám tà phái. Nếu các ngươi nói không sợ Hoa Sơn, thì e rằng trong đó có vài phần là nói dối. Yến Thương Thiên tùy đã thăng thiên, nhưng hiện tại Hoa Sơn vẫn là môn phái số 1. Bạn đang đọc truyện được copy tại ST Truyện
Đã qua một thời gian khá dài mà vẫn chưa tìm được Lục Nguyên, mọi người vẫn tiếp tục tìm. Tuy nhiên không lâu sau có một loạt người đến, nói rõ mọi chuyện thì mới biết Lục Nguyên đã trong tay Huyết Kiếm môn, tuy nhiên đã trốn thoát khỏi Huyết Kiếm môn.
Cái này, là chọc vào tổ ong vò vẽ rồi. Huyết Kiếm Môn tự dưng khiến cho bao nhiêu tiên môn phải tức giận. Rất nhiều tiên môn đã đi thảo phạt Huyết Kiếm môn. Tuy nhiên Huyết Kiếm môn đã bỏ căn cứ mà đi, và biến mất trong trời đất mênh mông rồi. Có tin rằng Huyết Kiếm môn đã đến nước Nguyên, điều này cũng khiến cho rất nhiều tiên môn phải chùn bước, bởi vì nước Nguyên là nước đối lập với nước Tấn. Nếu như khai chiến thì nước Nguyên tuyệt đối sẽ không chút e ngại.
Kết quả là, vẫn đề chỉ còn lại ở một mình Lục Nguyên mà thôi. Lục Nguyên có thể đi đâu chứ? Thực ra Lục Nguyên cũng có thể sớm về được rồi, nhưng vì bị lạc đường mất một thời gian, cộng thêm thời gian lĩnh ngộ kiếm ý nữa cho nên mới về núi Côn Lôn muộn như vậy.
Mà lần này, rốt cục Lục Nguyên cũng đến được núi Côn Lôn rồi.
Mọi người của Hoa Sơn nhìn thấy Lục Nguyên trở về, rốt cục cũng có thể yên tâm rồi. Người của Côn Lôn Tiên môn cũng được thở phào nhẹ nhõm, bởi vì Lục Nguyên là đệ tử số chân truyền số 1 của Hoa Sơn, nếu như ở núi Côn Lôn gặp chuyện thì sau này mối quan hệ giữa Hoa Sơn và Côn Lôn sẽ xấu đi mất, hơn nữa Côn Lôn cũng mất đi danh tiếng của mình.
- Nghe nói Huyết Biến Kiếm Tiên Ti Nam là do con giết chết?
Độc Cô Diệp hỏi.
Những người thoát khỏi thiên lao đã tận mắt chứng kiến Huyết Biến Kiếm Tiên chết trong tay Lục Nguyên, sau khi trốn thoát xong, đương nhiên cũng sẽ đi tuyên truyền điều này. Tuy nhiên, đa số nghe xong đều có vẻ sửng sốt, họ gần như không thể tin được điều này.
Kiếm tru kiếm tiên.
Đẳng cấp kiếm tiên trong giới tu tiên như thế nào thì mọi người đều biết rõ.
Kiếm tiên trong bất cứ tiên môn nào đều có lực lượng rất quan trọng, ít nhất ở nước Tấn là như vậy.
Giống như Quân Tử Kiếm Tiên, Viên Dung Kiếm Tiên, Phi Thiên Kiếm Tiên…đều là những nhan vật danh tiếng lẫy lừng. Tuy chưa thể so sánh được với cấp Đại đạo cảnh, nhưng cũng là nhân vật có tiếng tăm rồi. Huyết Biên Kiếm Tiên Ti Nam, có trường sinh lục trọng, cơ bản thì là kiếm tiên có cấp bậc yếu nhất, nhưng dù sao vẫn là kiếm tiên.
Còn Lục Nguyên chỉ là một đệ tử đời thứ mười, lại có thể tru sát kiếm tiên, điều này không thể tưởng tượng nổi.
Cho nên, hôm nay nghe được chuyện này từ những người trốn trong thiên lao ra, tuy biết rằng những người này chẳng có lý do gì để nói dối, nhưng vẫn phải hỏi đi hỏi lại.
Lúc Độc Cô Diệp hỏi, Phương Nho, Sở Phi đều nhìn vào Lục Nguyên.
Lục Nguyên khẽ gật đầu, sau cái gật đầu là một sự yên lặng. Độc Cô Diệp vỗ vai Lục Nguyên nói:
- Hảo tiểu tử, có tư cách khiêu chiến kiếm tiên đẳng cấp yếu nhất rồi, ta tin tưởng con.
Phương Nho sắc mặt cổ quái, sắc mặt của Sở Phi lại càng cổ quái hơn. Sở Phi tự biết mình không mạnh hơn Huyết Biến Kiếm tiên là bao, cho nên cũng tự thấy xấu hổ.
Tần quốc có thể đi ra một nhân vật có thể so sánh được với Trung ương Thiên triều rồi.
Một lúc lâu sau, Sở Phi mới cười khổ một tiếng:
- Xem ra, không cần phải mất bao nhiêu năm nữa là con có thể thắng được ta rồi.
Sắc mặt của ông ta rất kỳ quái.
Lục Nguyên nhún vai nói:
- Con có thể đả bại được Ti Nam đều là do may mắn thôi. Sở sư thúc thần thông cái thế, con đâu có thể bì được.
Sở Phi cười:
- Đừng có an ủi ta nữa.
- Đúng rồi, bước tiếp theo đi đâu nhỉ?
Lục Nguyên hỏi, trước kia đã đi qua Võ Đang, giờ lại đến Côn Lôn, bước tiếp theo thì là Thanh Thành.
- Bước tiếp theo à, là…
Độc Cô Diệp dừng lại một chút.
- Bước tiếp theo là Thanh Thành.
Độc Cô Diệp dừng lại một chút trả lời.
- Thanh Thành?
Lục Nguyên hỏi lại. Lần ra ngoài này hắn đã trải qua rất nhiều việc, đặc biệt là chuyện đại quân nước Nguyên gây sức ép, rồi thì huyện của Huyết Kiếm môn lần này. Vốn tưởng là sẽ thay đổi kế hoạch, không ngờ kế hoạch xuất ngoại du hành vẫn không thay đổi, khiến cho Lục Nguyên cảm thấy giật mình.
- Đúng, Thanh Thành, tuy nhiên kế hoạch ban đầu có sự thay đổi khá là lớn.
Độc Cô Diệp nói.
- Vốn chỉ là đi đến nơi thứ ba là Thanh Thành, nhưng hiện tại còn là vì Thanh Thành sắp tổ chức Ngũ Sơn Hội Minh rồi.
- Ngũ Sơn Hội Minh.
Lục Nguyên có chút cả kinh nói.
Ngũ Sơn Hội Minh không phải là một việc nhỏ.
Cái gọi là Ngũ sơn thì người của Tấn quốc ai cũng biết, đó là chỉ Hoa Sơn, Võ Đang, Thanh Thành, Côn Lôn, và Nam Hải. Nam Hải Tiên môn cũng ở trên núi, nhưng không phải núi trên đại lục, mà là một trong những tiên sơn ở biển. Còn Ngũ Sơn Hội Minh là một việc lớn, đó là cuộc gặp của ngũ đại tiên môn này.
Chỉ có những lúc nước Tấn xảy ra đại sự thì mới có Ngũ Sơn Hội Minh.
Dù sao, nếu như việc nhỏ bình thường thì chỉ cần Tông lão hội quyết định là được.
Ngũ Sơn Hội Minh, là để thương lượng đại sự, quyết định tương lai của cả nước Tấn.
Không ngờ, bây giờ lại sắp tổ chức Ngũ Sơn Hội Minh.
Lục Nguyên khẽ giật mình nói:
- Chỉ mỗi chuyện nước Nguyên gây sức ép khu biên giới mà cũng phải tổ chức Ngũ Sơn Hội Minh sao?
Lục Nguyên cảm thấy có chút khó tin, bởi chuyện này đâu phải to tát gì mà phải tổ chức Ngũ Sơn Hội Minh chứ.
- Cũng không hẳn.
Phương Nho lắc đầu:
- Từ khi Yến sư bá thăng thiên, cục thế của Tấn quốc cũng xảy ra nhiều vấn đề, quỷ quái yêu ma bắt đầu ngo ngoe hoạt động. Còn nước Nguyên nữa, lần này thậm chí đến Thiên Viên Tông sư thúc cũng phải đích thân tọa trấn, tông sư đời thứ nhất đều được xuất động rồi. Không đơn giản đâu.
Có thể nói, hiện tại nước Tấn không còn được thái bình, hùng mạnh nữa rồi. Nếu không hành động sớm thì sẽ mang lại tai họa cho nhân gian.
Phương Nho có chút cảm khái.
Còn Độc Cô Diệp thì khẽ cười:
- Kỳ thật, loạn thế cũng đã đến rồi, cũng không có gì là không tốt cả.
Độc Cô Diệp này, dung nhan khí chất tựa như cốc u lan, nhưng lại là một nhân vật rất tàn nhẫn, giết người không biết ghê tay.
Phương Nho nói tiếp:
- Cho nên, năm tiên môn đã quyết định, phải tiến hành tổ chức Ngũ Sơn Hội Minh. Ngoài năm tiên môn thượng đẳng ra, bảy tiên môn trung đẳng cũng sẽ ra trình diện. Tổng cộng có 12 tiên môn cùng nhau thương lượng. Tuy nhiên bảy tiên môn trung đẳng kia cũng không có quyền quyết định nhiều lắm, cho nên mới gọi là Ngũ Sơn Hội Minh mà không gọi là Thập Nhị Sơn Hội Minh.
Sở dĩ đến lượt Thanh Thành thì lý do cũng đơn giản thôi.
Ngũ Sơn Hội Minh, là do Hoa Sơn, Võ Đang, Côn Lôn, Thanh Thành thay phiên nhau tổ chức, mỗi một tiên môn tổ chức một lần. Còn về Nam Hải thì do ở quá xa, không thể đến một nơi xa xôi như vậy để thương lượng được. Còn lần này, vừa đúng dịp đến lượt Thanh Thành, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Đây thực sự là một việc đại sự.
Tuy nhiên, thật ra cũng không có liên quan nhiều lắm đến Lục Nguyên. Bản thân cũng chỉ muốn đến Thanh Thành để chứng kiến không khí của Ngũ Sơn Hội Minh mà thôi.
- Được rồi, ba ngày sau xuất phát, con chuẩn bị một chút đi.
Phương Nho nói.
Ba ngày sao?
Trên núi Côn Lôn có biết bao nơi phong cảnh đẹp, thời gian ba ngày, vốn là để đi dạo chơi thăm thú các nơi trên núi Côn Lôn. Nơi nổi tiếng nhất Côn Lôn sơn chính là suối Côn Lôn, nghe nói nước suối ở đây quanh năm ôn hòa, xung quanh mọc rất nhiều loại hoa kỳ lạ. Ngoài suối Côn Lôn ra, còn rất nhiều nơi có cảnh đẹp khác.
Tuy nhiên Lục Nguyên đều chưa từng đi qua, nói thật, lực lực bây giờ cũng đã tiếp cận đến cấp Kiếm tiên rồi, cho nên muốn tăng thực lực lên sớm một chút, để có thể sớm tính sổ với Tư Mã Trường Bạch, đồng thời còn một số trọng trách khác nữa, bản thân mình cũng muốn một cuộc sống mà không có trọng trách nào.
Tuy nhiên, thân là nam tử Hán, có những trách nhiệm mà mình không thể trốn tránh được.
Giữa sườn núi Côn Lôn, hoa tuyết bay lả tả, trên cành cây cũng đã kết thành những lớp băng dày đặc, đè nặng lên cành cây. Thỉnh thoảng có những tiếng BA~ vang lên, đó là do những cành cây không thể chịu nổi sức nặng nữa mà gãy đi. Những tiếng kêu như vậy càng khiến cho Tuyết cốc trở nên tĩnh mịch hơn, yên ắng hơn.
Một người thanh niên mặc xáo xanh đến Tuyết cốc, tay vừa nhẹ nhàng động đã rút ra Dưỡng Ngô kiếm. Kiếm lập tức hướng ngoại ngự kiếm mà đi, bên ngoài mười tám trượng bốc lên không ngớt.
Người thanh niên áo xanh này lại giương một tay lên, lại là một thanh phi kiếm cũng xuất hiện trên tay.
Thanh kiếm này, dài ba thước ba, rộng một tấc hai, nặng đến ba mươi cân, sức mạnh cụ thể thì nhất thời không thể đánh giá được. Kiếm quang có hàn ý như nước, trên chuôi kiếm có hai chữ Triện cổ: Trấn Nhạc. Hai chữ này thể hiện đại khí cổ xưa, còn thân kiếm thì như nước, có hàn ý kiếm quang lại có đại khí phong cách cổ xưa.
Thanh kiếm này, không phải là một vật tầm thường.
Thanh Phi kiếm này không phải là chiến lợi phẩm của mình mà là do Phương Nho mang đến. Khi Phương Nho mang theo thanh kiếm này, còn chưa tìm được Lục Nguyên, tuy nhiên Nguyên Nguyên thượng nhân vẫn tin tưởng rằng Lục Nguyên vẫn còn sống.
Nguyên Nguyên Thượng nhân đem thanh kiếm này bảo Phương Nho mang đi. Thế nhưng trong đó đều có mục đích cả.
Trấn Nhạc kiếm.
Nếu chỉ nhìn vào tên kiếm không thôi đã biết là bất phàm rồi.
Hoa Sơn là núi, Võ Đang là núi, Thanh Thành là núi, Côn Lôn là núi, Nam Hải cũng là núi, Sơn nhạc sơn nhạc, mà thanh kiếm này có tên là Trấn Nhạc, không cần nói cũng biết ý nghĩa của nó. Đủ thấy rằng Nguyên Nguyên Thượng Nhân có kỳ vọng như thế nào đối với Lục Nguyên.
Vốn cũng không định tặng kiếm, nhưng bởi vì vốn Lục Nguyên còn cách Trường sinh ngũ trọng xa, mà bây giờ cũng đã gần đạt rồi, cho nên Nguyên Nguyên Thượng Nhân mới giao cho Phương Nho mang kiếm đến.
Ngón tay Lục Nguyên vuốt nhẹ nhàng thanh Trấn Nhạc kiếm, chỉ cảm thấy lạnh người và một phong cách cổ xưa. Hai thanh kiếm hiện tại của mình, một thanh là sự kỳ vọng của sư phụ đối với mình, còn một thanh là sự kỳ vọng của Nguyên Nguyên sư bá đối với mình. Hy vọng mình sẽ không làm phụ sự kỳ vọng của sư phụ và sư bá.