Chương 5: Mai Khanh, Mai Hương
Buổi tối gió lạnh thổi mạnh, ta ngã bệnh.
Trong cung quản sự nhận được chỉ thị của ai mà đến than lửa ủ ấm cũng không ai mang đến.
Đêm đến ta sốt đến mức đầu óc mơ màng, mơ thấy huynh trưởng ngồi ở mép giường ta, nắm lấy tay ra, thổi hơi sưởi ấm cho ta.
Ta ôm huynh ấy khóc, nói rằng ta hối hận lắm, nếu cho ta thêm một cơ hội nữa, ta thà gả cho người làm nhà mình, chứ không gả cho Thẩm Hòe nữa.
Ca ca thương tiếc mà ôm ta vào lòng: "Muội nói thật sao?"
"Thật." Ta nằm trong vòm ngực của ca ca mà khóc.
Huynh ấy khiến ta rất an tâm, còn nói huynh ấy còn ở đây ngày nào thì ngày đó sẽ quyết không để bất kì ai coi thường ta.
"Không đúng, ngươi không phải ca ca của ta." Ta đẩy hắn ra, "Ca ca ta sẽ không bao giờ nói như vậy, huynh ấy biết ta mới là người hay coi thường người khác, ngươi lẽ nào là.. Mai Khanh?"
Mai Khanh có chút quẫn bách mà cúi đầu.
"A Khanh." Ta nắm lấy tay hắn.
Mai Khanh thân mình cứng đờ, những tưởng sẽ tránh né nào ngờ lại không nhúc nhích.
"A Khanh, người thân ta có thật là chế t trận không?" Ta vội vàng hỏi.
Mai Khanh đột nhiên rụt tay về, khiếp sợ nhìn ta.
"A Khanh, ngươi là người duy nhất ta tin tưởng. Đừng gạt ta." Ta lại lần nữa lôi kéo tay hắn, bất lực cầu xin, "Ngươi nói cho ta chân tướng đi, có phải Thẩm Hòe đã.."
"Không phải!" Mai Khanh ngắt lời ta, trong mắt hắn tràn đầy bi thương, "Cô nương, tướng quân và phó tướng quân là vì bảo vệ non sông đất nước, vì nước hy sinh thân mình."
Hắn nói xong liền đánh một cái sau gáy ta khiến ta mất đi ý thức lảo đảo ngã vào lòng hắn.
Ngày hôm sau, thái giám quản sự mặt mũi bầm dập vội vàng đưa than lửa tới.
Than lửa vừa đặt lên xong, Mai Hương đột nhiên cảm thấy khó chịu, thậm chí còn nôn khan.
Đảo mắt qua thể trạng của Mai Hương, ta không khỏi buột miệng thốt lên: "Ngươi có thai sao?"
Mai Hương ôm bụng đề phòng, kiêu căng mà hất cằm: "Là con của bệ hạ."
Ta khiếp sợ nhìn nàng ta: "Em điên rồi, hắn sủng Tống Thục Nguyệt như thế, đến ta đã từng chung chăn gối bảy năm với hắn, hắn còn đối xử với ta như vậy, sao có thể trao cho em chân tình? Hắn chỉ đang lợi dụng em thôi."
"Ít ra như vậy ta còn cảm thấy mình có chút giá trị. Cô nương, ngươi bây giờ không nơi nương tựa, ca ca của ta chính là Hộ Quốc tướng quân. Tống Thục Nguyệt còn có thể làm Quý phi, lí nào ta lại phải làm nô tì của ngươi cả đời!"
Từ nhỏ ta đã mang theo nàng ta bên người, xem như muội muội ruột thịt, vậy mà cô ta lại bị hoa ngôn xảo ngữ và dăm ba lợi ích mê hoặc.
Mai Khanh nhảy vọt tới, cho Mai Hương một bạt tai.
Ta vội vàng che chở cho Mai Hương: "A Khanh ngươi làm gì vậy? Nàng đang mang thai!"
Mai Khanh lạnh nhạt nói: "Đối đãi với chủ tử như vậy, muội ấy chết cũng không đáng tiếc!"
Mai Hương hai mắt rưng rưng, chỉ vào ta chất vấn Mai Khanh: "Huynh thật sự xem nàng ta là chủ tử sao? Rõ ràng là huynh thích nàng nhưng chỉ dám trốn chui trốn nhủi ở một góc nhìn! Ta nào dám học hỏi huynh! Ta yêu bệ hạ, ta muốn tự mình giành lấy trái tim người!"
Ta kinh ngạc nhìn Mai Khanh.
Mai Khanh đỏ mặt, lại không dám tức giận ra mặt: "Làm càn, muội câm miệng!"
"Vậy huynh đánh chết muội đi!"
Mai Hương đẩy ta ra, khóc lóc chạy ra ngoài, Mai Khanh cố tình trốn tránh ta, cũng chạy đuổi theo sau.
Ta thong thả ngồi trước gương, cẩn thận vấn lại đầu tóc bị rối.
Kẻ đã muốn chết thì có muốn độ cũng không độ được.
Mai Hương không quay lại nữa, trong cung lại có thêm một vị Mai tần đang mang long thai.
Tẩm cung chỉ còn một mình ta, nơi ở của Hoàng hậu rốt cuộc không khác gì lãnh cung.
Tống Thục Nguyệt chạy tới nơi Mai tần ở làm loạn, nàng ta mắng Mai tần là tiện tì, Mai tần lại mắng nàng ta là dâm phụ.
Hai người làm ầm ĩ, giống hệt mấy nữ tử thanh lâu đang tranh giành khách.
Mai tần khóc sướt mướt chạy tới cáo trạng với Thẩm Hòe, Tống Thục Nguyệt vì thể diện mà không đi lấy lòng Thẩm Hòe, lại chạy đến chỗ ta la lối khóc lóc.
Nàng ta chửi ta ngu như lợn, nô tì của mình bò lên giường bệ hạ ngay dưới mí mắt mình mà cũng không biết.
Ta nghe mấy lời của nàng ta im lặng một mực không đáp, Tống Thục Nguyệt thanh lãnh như nguyệt vậy mà lại gào thét, đầu bù tóc rối như một bà điên.
Nàng ta vung kiếm đập nát cung điện của ta, đường kiếm rất đẹp, trước kia ta cũng có thể làm được như vậy.
Ta vì một buổi náo loạn này của nàng ta, lại bị bệnh, lần này còn thảm hại hơn, đến một người chăm sóc cũng không có.
Trong cung quản sự nhận được chỉ thị của ai mà đến than lửa ủ ấm cũng không ai mang đến.
Đêm đến ta sốt đến mức đầu óc mơ màng, mơ thấy huynh trưởng ngồi ở mép giường ta, nắm lấy tay ra, thổi hơi sưởi ấm cho ta.
Ta ôm huynh ấy khóc, nói rằng ta hối hận lắm, nếu cho ta thêm một cơ hội nữa, ta thà gả cho người làm nhà mình, chứ không gả cho Thẩm Hòe nữa.
Ca ca thương tiếc mà ôm ta vào lòng: "Muội nói thật sao?"
"Thật." Ta nằm trong vòm ngực của ca ca mà khóc.
Huynh ấy khiến ta rất an tâm, còn nói huynh ấy còn ở đây ngày nào thì ngày đó sẽ quyết không để bất kì ai coi thường ta.
"Không đúng, ngươi không phải ca ca của ta." Ta đẩy hắn ra, "Ca ca ta sẽ không bao giờ nói như vậy, huynh ấy biết ta mới là người hay coi thường người khác, ngươi lẽ nào là.. Mai Khanh?"
Mai Khanh có chút quẫn bách mà cúi đầu.
"A Khanh." Ta nắm lấy tay hắn.
Mai Khanh thân mình cứng đờ, những tưởng sẽ tránh né nào ngờ lại không nhúc nhích.
"A Khanh, người thân ta có thật là chế t trận không?" Ta vội vàng hỏi.
Mai Khanh đột nhiên rụt tay về, khiếp sợ nhìn ta.
"A Khanh, ngươi là người duy nhất ta tin tưởng. Đừng gạt ta." Ta lại lần nữa lôi kéo tay hắn, bất lực cầu xin, "Ngươi nói cho ta chân tướng đi, có phải Thẩm Hòe đã.."
"Không phải!" Mai Khanh ngắt lời ta, trong mắt hắn tràn đầy bi thương, "Cô nương, tướng quân và phó tướng quân là vì bảo vệ non sông đất nước, vì nước hy sinh thân mình."
Hắn nói xong liền đánh một cái sau gáy ta khiến ta mất đi ý thức lảo đảo ngã vào lòng hắn.
Ngày hôm sau, thái giám quản sự mặt mũi bầm dập vội vàng đưa than lửa tới.
Than lửa vừa đặt lên xong, Mai Hương đột nhiên cảm thấy khó chịu, thậm chí còn nôn khan.
Đảo mắt qua thể trạng của Mai Hương, ta không khỏi buột miệng thốt lên: "Ngươi có thai sao?"
Mai Hương ôm bụng đề phòng, kiêu căng mà hất cằm: "Là con của bệ hạ."
Ta khiếp sợ nhìn nàng ta: "Em điên rồi, hắn sủng Tống Thục Nguyệt như thế, đến ta đã từng chung chăn gối bảy năm với hắn, hắn còn đối xử với ta như vậy, sao có thể trao cho em chân tình? Hắn chỉ đang lợi dụng em thôi."
"Ít ra như vậy ta còn cảm thấy mình có chút giá trị. Cô nương, ngươi bây giờ không nơi nương tựa, ca ca của ta chính là Hộ Quốc tướng quân. Tống Thục Nguyệt còn có thể làm Quý phi, lí nào ta lại phải làm nô tì của ngươi cả đời!"
Từ nhỏ ta đã mang theo nàng ta bên người, xem như muội muội ruột thịt, vậy mà cô ta lại bị hoa ngôn xảo ngữ và dăm ba lợi ích mê hoặc.
Mai Khanh nhảy vọt tới, cho Mai Hương một bạt tai.
Ta vội vàng che chở cho Mai Hương: "A Khanh ngươi làm gì vậy? Nàng đang mang thai!"
Mai Khanh lạnh nhạt nói: "Đối đãi với chủ tử như vậy, muội ấy chết cũng không đáng tiếc!"
Mai Hương hai mắt rưng rưng, chỉ vào ta chất vấn Mai Khanh: "Huynh thật sự xem nàng ta là chủ tử sao? Rõ ràng là huynh thích nàng nhưng chỉ dám trốn chui trốn nhủi ở một góc nhìn! Ta nào dám học hỏi huynh! Ta yêu bệ hạ, ta muốn tự mình giành lấy trái tim người!"
Ta kinh ngạc nhìn Mai Khanh.
Mai Khanh đỏ mặt, lại không dám tức giận ra mặt: "Làm càn, muội câm miệng!"
"Vậy huynh đánh chết muội đi!"
Mai Hương đẩy ta ra, khóc lóc chạy ra ngoài, Mai Khanh cố tình trốn tránh ta, cũng chạy đuổi theo sau.
Ta thong thả ngồi trước gương, cẩn thận vấn lại đầu tóc bị rối.
Kẻ đã muốn chết thì có muốn độ cũng không độ được.
Mai Hương không quay lại nữa, trong cung lại có thêm một vị Mai tần đang mang long thai.
Tẩm cung chỉ còn một mình ta, nơi ở của Hoàng hậu rốt cuộc không khác gì lãnh cung.
Tống Thục Nguyệt chạy tới nơi Mai tần ở làm loạn, nàng ta mắng Mai tần là tiện tì, Mai tần lại mắng nàng ta là dâm phụ.
Hai người làm ầm ĩ, giống hệt mấy nữ tử thanh lâu đang tranh giành khách.
Mai tần khóc sướt mướt chạy tới cáo trạng với Thẩm Hòe, Tống Thục Nguyệt vì thể diện mà không đi lấy lòng Thẩm Hòe, lại chạy đến chỗ ta la lối khóc lóc.
Nàng ta chửi ta ngu như lợn, nô tì của mình bò lên giường bệ hạ ngay dưới mí mắt mình mà cũng không biết.
Ta nghe mấy lời của nàng ta im lặng một mực không đáp, Tống Thục Nguyệt thanh lãnh như nguyệt vậy mà lại gào thét, đầu bù tóc rối như một bà điên.
Nàng ta vung kiếm đập nát cung điện của ta, đường kiếm rất đẹp, trước kia ta cũng có thể làm được như vậy.
Ta vì một buổi náo loạn này của nàng ta, lại bị bệnh, lần này còn thảm hại hơn, đến một người chăm sóc cũng không có.