Chương : 17
Ta cùng Bạch Lưu Thanh Uyển cùng ngồi trong chính viện, Ly Tâm vừa trở về mang theo một ấm trà sáng. Ta nhấp một ngụm trà, hương thơm thanh nhẹ bay lượn vấn vít trong không trung, khe khẽ luồn vào từng giác quan, cảm giác khoan khoái lạ lùng.
Bạch Lưu Thanh Uyển cũng ngồi đoan trang trên ghế gỗ chạm hoa, tay nâng chén trà chạm lên bờ môi căng hồng mịn màng, vô cùng tao nhã nhấp một ngụm.
Chuyện nàng ta muốn nói, ta đại khái là cũng đoán được tám chín phần. Lúc nãy còn chưa nhớ rõ, bây giờ uống được chút trà ấm, đầu óc tiền thanh tỉnh hẳn lên. Ta vừa nghĩ, tâm trạng lúc này cũng rất thoải mái, hơi ngả người lên bàn, một tay chống cằm nhìn mấy lá trà đã bị cắt vụn vẫn còn trôi lơ lửng trong chén sứ. "Ở chỗ tỷ tỷ cũng chỉ có loại trà này, muội uống vào không biết có quen?"
Bạch Lưu Thanh Uyển khẽ cong khóe miệng, nét cười xinh đẹp như hoa đào nở trong gió xuân: "Trà ở chỗ tỷ tỷ quả thực là mang phong vị khó nói, đúng là chủ nhân thế nào thì trà thế ấy, đều thanh tao nhã nhặn như vậy."
Lời này, ta nghe xong, chỉ mỉm cười mà không đáp, ngoài mặt đúng là đang cười rất hiền hòa, nhưng trong lòng một chút ý cười cũng không có, ánh mắt nhìn nàng ta cũng tỏ ra đôi phần lạnh nhạt. Ý nàng ta, chẳng lẽ ta lại không nghe ra?
Nhị tiểu thư Bạch Lưu gia tư sắc diễm lệ, phong thái thanh tao, khí chất thoát tục, chỉ cần là người trong kinh thành này thì ắt đều biết đến danh tiếng nàng ta - Đệ nhất mỹ nữ Đại Khuynh.
Ta thầm cười trong lòng, đệ nhất mỹ nữ đúng là không chỉ có diện mạo khuynh thành mà đến cả lời lẽ nói ra cũng sâu sắc hơn người.
Nàng ta đặt chén trà xuống, tay cầm lên chiếc hộp nhỏ tinh xảo lúc trước vẫn còn đặt trên bàn, khẽ mở nắp hộp ra.
Bên trong là một chiếc vòng tay bằng ngọc phỉ thúy vô cùng trân quý, chất ngọc chỉ nhìn thôi cũng cảm nhận được sự mềm mại trơn bóng, màu sắc cũng đặc biệt sáng và trong hơn phỉ thúy bình thường.
Bạch Lưu Thanh Uyển đưa chiếc hộp còn mở sẵn nắp cho Cẩm Tú, để Cầm Tú thay nàng ta mang đến trước mặt ta.
Ta vẫn hờ hững đưa ngón tay vẽ vẽ vài đường lên cái nắp trà bằng sứ tráng men trắng trông vô cùng mịm màng kia, chỉ nhìn lướt qua cái hộp được đưa đến trước mặt, một câu cũng ngại nói. Ly Tâm đứng lên trước, thay ta đón lấy hộp gỗ.
"Tỷ tỷ, đây là vòng tay phỉ thúy do Bắc Dư cống nạp, là tặng phẩm rất hiếm có, nhà chúng ta nhận được một đôi, tỷ tỷ xem, ở chỗ muội cũng có một chiếc, một chiếc này tặng cho tỷ."
Ta dời ánh mắt khỏi chiếc nắp chén trà bằng sứ, nhìn khuôn mặt thanh lệ trước mặt, đúng là một điểm cũng không giống phụ thân, dĩ nhiên lại càng không có chút nào giống ta. Ta tự cười vài tiếng trong lòng, Bạch Lưu Thanh Vũ ngũ xuẩn, rốt cục kiếp trước ngươi nghĩ cái gì mà có thể tin được nàng ta và ngươi là tỷ muội chảy chung một dòng máu vậy? mắt ngươi có vấn đề ư?
Hiển nhiên, phụ thân người còn có thể yêu thương Bạch Lưu Thanh Uyển không chút hoài nghi như vậy, mắt người xem ra đối với mắt ta kiếp trước đúng là kẻ tám lạng người nửa cân.
Ta không biểu hiện thái độ gì nhiều, một chút nhiệt tình với món quà đẹp đẽ này cũng không có, chỉ ra hiệu cho Ly Tâm đặt nó lên bàn.
Quan sát đến sắc mặt Bạch Lưu Thanh Uyển một chút, vẫn là nét cười động lòng người chưa từng đổi khác, nhưng ánh mắt như nước hồ thu của nàng ta đã khẽ lay động, như có như không thoát ra một tia lạnh lẽo.
Ta cũng nhẹ nhàng nở nụ cười đáp trả.
Kiếp trước ta vô cùng thích chiếc vòng tay phỉ thúy này, đúng là nó rất đẹp, nhưng quan trọng hơn nó là thứ tiểu muội duy nhất tặng cho ta, hơn nữa chúng ta lại cùng đeo đôi với nhau. Khi đó lần đầu tiên ta ý thức được hóa ra tiểu muội lại đối tốt với ta như vậy, có lẽ hồi nhỏ ta đã quá lạnh lùng với muội ấy...
Nhưng những sự việc sau này đã chứng minh, ta khi ấy nhầm lẫn một cách triệt để!
Là chính nàng ta trong ngày đạp ta đến kĩ viện, đứng trước mặt ta tháo chiếc vòng phỉ thúy quý giá ấy ra khỏi cổ tay trắng ngần, dứt khoát ném nó xuống nền đất lạnh ngắt, độc ác mỉm cười nhìn nó vỡ tan, nói: "Tỷ tỷ, giờ tỷ cũng như chiếc vòng này vậy, sớm đã là thứ đồ bỏ đi, không thể giữ lại được nữa."
Khi ấy ta bị đánh gãy chân, nằm dưới đất, nhìn lên, đó vốn là một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, nhưng đôi mắt trong trẻo kia lại toát ra thứ ánh sáng đáng sợ đến ghê người. Sau đó có lẽ thấy bản thân đập vòng ngọc trên tay còn chưa đủ, nàng ta nhấc chân, hướng cổ tay ta giẫm xuống.
Rắc... rắc...
Chiếc vòng ngọc mà chính nàng ta tặng cho ta, bị nàng ta khi ấy giẫm nát. Những mảnh ngọc vụn vỡ đâm đầy vào cổ tay ta, máu rỉ ra tanh nồng, đầu óc ta bỗng chốc quay cuồng, từng trận đau đớn ập đến. Nước mắt của ta, cũng không biết từ bao giờ đã rớt xuống đầy mặt... Tình cảm của ta dành cho nàng ta, đã bị chính nàng ta giẫm nát như chiếc vòng tay ngày đó, mà thứ đã nát, thì mãi mãi không bao giờ trở về nguyên vẹn được nữa.
Nỗi đau khi ấy trên cổ tay ta đến giờ đã không nhớ rõ, chỉ biết vì chuyện ấy mà sau này ta không bao giờ muốn đeo vòng trên tay nữa.
Đối với thứ này, ta bây giờ chỉ có chán ghét, không hơn.
Nhưng ta vẫn muốn đùa giỡn nàng ta thêm chút nữa, ý cười trên mặt càng đậm, giọng nói cũng chất chứa đầy hân hoan: "Món đồ thật đẹp, ta vô cùng yêu thích!"
Nét cười trên gương mặt nàng ta hình như thoáng giãn ra: "Đại tỷ thích là muội vui rồi!"
"Ừm." Ta lại nhấp thêm một ngụm trà, áp náy nói: "Món quà đẹp như vậy... ta lại không có gì để đáp lễ cho muội... "
"... Tỷ tỷ đừng khách sáo..."
Bạch Lưu Thanh Vũ thoáng buông nét cười trên mặt xuống, ánh mắt lúc trước còn long lanh đẹp đẽ như mặt nước giờ đây là trùng xuống, làn mi dài cong cong khẽ rủ, chất chứa nỗi ưu sầu khôn tả.
Đóng kịch thật giỏi, ta thầm tán thưởng. Kiếp trước ta cũng chính là bị ánh mắt này của nàng ta đánh lừa.
Nàng khoát tay một cái với Cẩm Tú phía sau, Cẩm Tú lập tức cúi đầu một cái rồi đi ra bên ngoài. Sau đó, ánh mắt nàng ta lại di chuyển đến Ly Tâm đứng phía sau ta: "tỷ tỷ... muội muốn nói chuyện riêng với tỷ được không?"
Ta cũng gật đầu với Ly Tâm một cái, ra hiệu cho Ly Tâm rời đi.
Lúc này, trong phòng chỉ còn ta cùng Bạch Lưu Thanh Uyển ngồi đối diện nhau.
Bạch Lưu Thanh Uyển cũng ngồi đoan trang trên ghế gỗ chạm hoa, tay nâng chén trà chạm lên bờ môi căng hồng mịn màng, vô cùng tao nhã nhấp một ngụm.
Chuyện nàng ta muốn nói, ta đại khái là cũng đoán được tám chín phần. Lúc nãy còn chưa nhớ rõ, bây giờ uống được chút trà ấm, đầu óc tiền thanh tỉnh hẳn lên. Ta vừa nghĩ, tâm trạng lúc này cũng rất thoải mái, hơi ngả người lên bàn, một tay chống cằm nhìn mấy lá trà đã bị cắt vụn vẫn còn trôi lơ lửng trong chén sứ. "Ở chỗ tỷ tỷ cũng chỉ có loại trà này, muội uống vào không biết có quen?"
Bạch Lưu Thanh Uyển khẽ cong khóe miệng, nét cười xinh đẹp như hoa đào nở trong gió xuân: "Trà ở chỗ tỷ tỷ quả thực là mang phong vị khó nói, đúng là chủ nhân thế nào thì trà thế ấy, đều thanh tao nhã nhặn như vậy."
Lời này, ta nghe xong, chỉ mỉm cười mà không đáp, ngoài mặt đúng là đang cười rất hiền hòa, nhưng trong lòng một chút ý cười cũng không có, ánh mắt nhìn nàng ta cũng tỏ ra đôi phần lạnh nhạt. Ý nàng ta, chẳng lẽ ta lại không nghe ra?
Nhị tiểu thư Bạch Lưu gia tư sắc diễm lệ, phong thái thanh tao, khí chất thoát tục, chỉ cần là người trong kinh thành này thì ắt đều biết đến danh tiếng nàng ta - Đệ nhất mỹ nữ Đại Khuynh.
Ta thầm cười trong lòng, đệ nhất mỹ nữ đúng là không chỉ có diện mạo khuynh thành mà đến cả lời lẽ nói ra cũng sâu sắc hơn người.
Nàng ta đặt chén trà xuống, tay cầm lên chiếc hộp nhỏ tinh xảo lúc trước vẫn còn đặt trên bàn, khẽ mở nắp hộp ra.
Bên trong là một chiếc vòng tay bằng ngọc phỉ thúy vô cùng trân quý, chất ngọc chỉ nhìn thôi cũng cảm nhận được sự mềm mại trơn bóng, màu sắc cũng đặc biệt sáng và trong hơn phỉ thúy bình thường.
Bạch Lưu Thanh Uyển đưa chiếc hộp còn mở sẵn nắp cho Cẩm Tú, để Cầm Tú thay nàng ta mang đến trước mặt ta.
Ta vẫn hờ hững đưa ngón tay vẽ vẽ vài đường lên cái nắp trà bằng sứ tráng men trắng trông vô cùng mịm màng kia, chỉ nhìn lướt qua cái hộp được đưa đến trước mặt, một câu cũng ngại nói. Ly Tâm đứng lên trước, thay ta đón lấy hộp gỗ.
"Tỷ tỷ, đây là vòng tay phỉ thúy do Bắc Dư cống nạp, là tặng phẩm rất hiếm có, nhà chúng ta nhận được một đôi, tỷ tỷ xem, ở chỗ muội cũng có một chiếc, một chiếc này tặng cho tỷ."
Ta dời ánh mắt khỏi chiếc nắp chén trà bằng sứ, nhìn khuôn mặt thanh lệ trước mặt, đúng là một điểm cũng không giống phụ thân, dĩ nhiên lại càng không có chút nào giống ta. Ta tự cười vài tiếng trong lòng, Bạch Lưu Thanh Vũ ngũ xuẩn, rốt cục kiếp trước ngươi nghĩ cái gì mà có thể tin được nàng ta và ngươi là tỷ muội chảy chung một dòng máu vậy? mắt ngươi có vấn đề ư?
Hiển nhiên, phụ thân người còn có thể yêu thương Bạch Lưu Thanh Uyển không chút hoài nghi như vậy, mắt người xem ra đối với mắt ta kiếp trước đúng là kẻ tám lạng người nửa cân.
Ta không biểu hiện thái độ gì nhiều, một chút nhiệt tình với món quà đẹp đẽ này cũng không có, chỉ ra hiệu cho Ly Tâm đặt nó lên bàn.
Quan sát đến sắc mặt Bạch Lưu Thanh Uyển một chút, vẫn là nét cười động lòng người chưa từng đổi khác, nhưng ánh mắt như nước hồ thu của nàng ta đã khẽ lay động, như có như không thoát ra một tia lạnh lẽo.
Ta cũng nhẹ nhàng nở nụ cười đáp trả.
Kiếp trước ta vô cùng thích chiếc vòng tay phỉ thúy này, đúng là nó rất đẹp, nhưng quan trọng hơn nó là thứ tiểu muội duy nhất tặng cho ta, hơn nữa chúng ta lại cùng đeo đôi với nhau. Khi đó lần đầu tiên ta ý thức được hóa ra tiểu muội lại đối tốt với ta như vậy, có lẽ hồi nhỏ ta đã quá lạnh lùng với muội ấy...
Nhưng những sự việc sau này đã chứng minh, ta khi ấy nhầm lẫn một cách triệt để!
Là chính nàng ta trong ngày đạp ta đến kĩ viện, đứng trước mặt ta tháo chiếc vòng phỉ thúy quý giá ấy ra khỏi cổ tay trắng ngần, dứt khoát ném nó xuống nền đất lạnh ngắt, độc ác mỉm cười nhìn nó vỡ tan, nói: "Tỷ tỷ, giờ tỷ cũng như chiếc vòng này vậy, sớm đã là thứ đồ bỏ đi, không thể giữ lại được nữa."
Khi ấy ta bị đánh gãy chân, nằm dưới đất, nhìn lên, đó vốn là một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, nhưng đôi mắt trong trẻo kia lại toát ra thứ ánh sáng đáng sợ đến ghê người. Sau đó có lẽ thấy bản thân đập vòng ngọc trên tay còn chưa đủ, nàng ta nhấc chân, hướng cổ tay ta giẫm xuống.
Rắc... rắc...
Chiếc vòng ngọc mà chính nàng ta tặng cho ta, bị nàng ta khi ấy giẫm nát. Những mảnh ngọc vụn vỡ đâm đầy vào cổ tay ta, máu rỉ ra tanh nồng, đầu óc ta bỗng chốc quay cuồng, từng trận đau đớn ập đến. Nước mắt của ta, cũng không biết từ bao giờ đã rớt xuống đầy mặt... Tình cảm của ta dành cho nàng ta, đã bị chính nàng ta giẫm nát như chiếc vòng tay ngày đó, mà thứ đã nát, thì mãi mãi không bao giờ trở về nguyên vẹn được nữa.
Nỗi đau khi ấy trên cổ tay ta đến giờ đã không nhớ rõ, chỉ biết vì chuyện ấy mà sau này ta không bao giờ muốn đeo vòng trên tay nữa.
Đối với thứ này, ta bây giờ chỉ có chán ghét, không hơn.
Nhưng ta vẫn muốn đùa giỡn nàng ta thêm chút nữa, ý cười trên mặt càng đậm, giọng nói cũng chất chứa đầy hân hoan: "Món đồ thật đẹp, ta vô cùng yêu thích!"
Nét cười trên gương mặt nàng ta hình như thoáng giãn ra: "Đại tỷ thích là muội vui rồi!"
"Ừm." Ta lại nhấp thêm một ngụm trà, áp náy nói: "Món quà đẹp như vậy... ta lại không có gì để đáp lễ cho muội... "
"... Tỷ tỷ đừng khách sáo..."
Bạch Lưu Thanh Vũ thoáng buông nét cười trên mặt xuống, ánh mắt lúc trước còn long lanh đẹp đẽ như mặt nước giờ đây là trùng xuống, làn mi dài cong cong khẽ rủ, chất chứa nỗi ưu sầu khôn tả.
Đóng kịch thật giỏi, ta thầm tán thưởng. Kiếp trước ta cũng chính là bị ánh mắt này của nàng ta đánh lừa.
Nàng khoát tay một cái với Cẩm Tú phía sau, Cẩm Tú lập tức cúi đầu một cái rồi đi ra bên ngoài. Sau đó, ánh mắt nàng ta lại di chuyển đến Ly Tâm đứng phía sau ta: "tỷ tỷ... muội muốn nói chuyện riêng với tỷ được không?"
Ta cũng gật đầu với Ly Tâm một cái, ra hiệu cho Ly Tâm rời đi.
Lúc này, trong phòng chỉ còn ta cùng Bạch Lưu Thanh Uyển ngồi đối diện nhau.