Chương : 45
"Tiểu thư, lão gia cho gọi người đến Thương Trạch Viện."
Ta đang ngồi bên thư án đọc sách, nghe Ly Tâm nói xong thuận tiện gật đầu một cái. Phụ thân muốn gặp ta? Có lẽ người đã đọc bức thư hôm qua ta gửi đến rồi. Ta gấp sách lại, đứng dậy đi tới bên bình phong, với tay lấy tấm áo sa vắt trên giá khoác vào: "Ly Tâm, đi thôi."
"Dạ."
Hơn một tuần rồi ta mới quay lại nơi này, Thương Trạch Viện vẫn thế, giống hệt như phụ thân, đơn giản, không cầu kì nhưng vẫn đủ rộng lớn, vẫn đủ xa xỉ, bề ngoài xa cách, nghiêm nghị, bên trong lãnh đạm, nhiều tâm sự người khác không thể hiểu.
Trong gian đại sảnh, phụ thân khoác trường bào màu tro ngồi ở vị trí chủ tọa, khuôn mặt lạnh nhạt không có chút cảm xúc, đôi mắt tĩnh lặng phủ lên một tầng sương mờ ảo, người nâng chén trà trên tay nhưng không uống, im ắng hệt như một bức tượng không quản thế sự, không biết vui buồn.
Ta hành lễ xong, phụ thân chỉ lạnh nhạt dời tầm mắt đến, đặt chén trà trên tay xuống bàn, một tiếng "cạch" rất khẽ vang lên: "Ngồi xuống đi."
Ta vâng lời, ngồi xuống trên một ỷ gỗ chạm hoa, thị nữ bên ngoài bê một chén trà Long Tỉnh bước vào, đặt xuống chiếc bàn trà nhỏ bên cạnh. Ta nhìn hoa văn trên chén trà, bờ mô thoáng cong lên. Bộ ấm chén này là do mẫu thân ta đích thân mua về năm đó, không ngờ bây giờ còn có thể thấy được ở chỗ phụ thân.
Người luôn không phải kẻ dài dòng, cũng không thích nói lời thừa thãi, thấy ta đã đến liền nói thẳng vào vấn đề: "Tại sao ngươi muốn chúng ta đến Phật Kim Am?"
Ta nghiêng đầu nhìn người: "Cũng đã lâu lắm rồi con không gặp tổ mẫu, con muốn đến thăm người, chẳng lẽ cũng không được sao?"
Phụ thân im lặng nhìn ta, đáy mắt đen như mực.
Ta bật cười, dùng khăn tay che miệng: "Phụ thân, người nhìn con bằng ánh mắt đó là có ý gì chứ? Phụ thân cũng thừa biết, nhân chứng liên quan đến vụ án oan năm đó của mẫu thân con bây giờ đều đã không còn, muốn tìm kiếm sự thật chỉ có thể đến chỗ Lão phu nhân hỏi mà thôi. Phụ thân, chẳng lẽ người lại không muốn biết năm đó ai đã hại Thanh Quân?"
Người cau mày, đôi mắt càng tối càng sâu không thấy đáy, lạnh lùng nói: "Người hại Thanh Quân năm đó? Chẳng phải chính là mẫu thân ngươi hay sao?"
Ta nâng chén trà trong tay, dời mắt đến nắp chén tráng men bóng mịn đẹp mắt, cười nhạt: "Phụ thân, người đừng tự lừa mình dối người nữa."
Giọng nói của phụ thân thoáng tia giận giữ: "Ngươi...!"
Ta mở nắp chén trà, hương thơm thanh mát thoang thoảng bay lên khiến đầu óc khoan khoái lạ thường: "Phụ thân, nhiều năm như vậy, người vẫn không muốn nhắc lại chuyện năm ấy, không phải là vì căm hận mẫu thân đã hại Thanh Quân, mà vì người sợ bản thân đã làm sai phải không?"
Ta vẫn luôn cho rằng phụ thân hồ đồ thực sự nghĩ mẫu thân đã làm ra chuyện đó, nhiều năm trôi qua cho dù bà đã chết, phụ thân vẫn không tha thứ cho bà cho nên mới không muốn bất cứ ai nhắc đến bà.
Nhưng ta cuối cùng đã hiểu ra, hôm đó ta ở đây, vì chuyện hộp y phục ngự ban mà nhắc đến mẫu thân, những tưởng phụ thân sẽ nổi giận, không ngờ, trong mắt người không có chút căm hận nào, chỉ có mất mát, chỉ có trống rỗng. Người không hận, từ lâu đã không hận mẫu thân, mà người sợ, sợ năm đó thực sự vì tức giận nhất thời mà nhẫn tâm giết chết mẫu thân, sợ bản thân mình đã làm sai, một sai lầm cả đời không thể cứu vãn.
Cơ thể phụ thân thoáng cứng đờ như khúc gỗ, ánh mắt hiện lên một tia thảng thốt không nói nên lời. Ta đã từng rất hận phụ thân, nhưng bây giờ, ta mới cảm thấy bên cạnh sự đáng trách, người cũng rất đáng thương. Nhìn dáng vẻ phụ thân cô độc biết mấy, lại đau lòng biết bao nhiêu.
"Phụ thân, người luôn ghét bỏ con, đưa con đến Thanh Quang Viện, bỏ mặc con không quản, bởi vì dung mạo con rất giống mẫu thân, luôn khiến cho người nhớ đến chuyện năm ấy phải không? Mỗi lần nhìn thấy con, phụ thân đều thấy sợ hãi phải không?"
Thật ra, tất cả những chán ghét của người dành cho ta chẳng qua xuất phát từ sự trốn tránh và nghi ngờ bản thân bấy lâu nay. Phụ thân không phải không muốn tìm hiểu sự thật, chỉ sợ kết quả lại giống với những gì bản thân không muốn thừa nhận, người chẳng qua là hèn nhát, chẳng qua là không dám đối diện.
Nhìn khuôn mặt người ngày một tái đi, ánh mắt ngày càng trống rỗng, những nếp nhăn trên khuôn mặt trĩu xuống nặng nề đầy mệt mỏi, ta cảm thấy một nỗi bi thương không sao gọi tên dâng lên trong đáy lòng. Ít nhất thì sự hối hận này của người cũng là thật, nỗi sợ hãi này là thật, bao nhiêu năm nay ta mất đi mẫu thân cứ ngỡ bản thân là người đau đớn nhất, bây giờ ngồi ở đây mới biết, cuộc sống dằn vặt của phụ thân còn thống khổ hơn mình bao nhiêu lần.
Càng thương phụ thân bao nhiêu, ta cũng càng giận người bấy nhiêu.
Tại sao, tại sao đến lúc mẫu thân mất đi người mới hối hận?
Tại sao ngày đó không điều tra cho rõ ràng, không ngăn cản tổ mẫu dùng gia pháp, bỏ mặc cho mẫu thân quỳ ở đại sảnh ba ngày ba đêm người cũng không ngó ngàng đến?
Tại sao thế?
Ta vẫn luôn muốn hỏi người, phụ thân, tại sao?
Ta mím môi, quay mặt đi, bộ dạng thống khổ này của phụ thân ta không muốn nhìn thêm chút nào nữa. Mọi chuyện đã qua, hiện tại người có hối hận thì làm được gì, mẫu thân cũng không bao giờ có thể sống lại được nữa. Ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên cái ngày đứng sau cánh cửa lớn nơi này, nghe thấy âm thanh từng côn sắt giáng xuống như đánh vào tận tâm can nhưng mẫu thân lại không kêu lên lấy nửa lời, còn bản thân ta chỉ có thể đứng nhìn mà không thể làm gì.
"Phụ thân, người là một kẻ hèn nhát."
Phụ thân vẫn im lặng như một pho tượng, bất động thanh sắc, chỉ có ánh mắt càng ngày càng dại đi như người đã chết.
"Con vĩnh viễn không thể tha thứ cho phụ thân, cũng như lỗi lầm của phụ thân vĩnh viễn không thể cứu vãn được."
Đầu ngón tay già nua đặt bên chén trà khẽ cử động, người cất chất giọng khản đặc xa xăm như không phải nói với ta: "Ta phải làm thế nào?"
Ta nắm chặt chén trà trong tay: "Chúng ta, cả Đại phu nhân và Thanh Uyển cùng đến Phật Kim Am làm sáng tỏ cái chết của Thanh Quân, cho dù mẫu thân đã mất, con cũng không muốn người phải ra đi trong oan khuất. Nhưng phụ thân không cần nói cho Đại phu nhân và Nhị muội chuyện này, lý do là gì, con tin người cũng đã biết."
Phụ thân nhắm mắt, như thực sự chìm vào giấc ngủ không có hồi kết, giọng nói chỉ tựa như cơn gió lướt qua như có như không: "Được."
Bản thân ta giống như bóng đen trong tâm lý tổn thương của phụ thân, vì thế người luôn né tránh, luôn đẩy ta ra xa. Còn Đại phu nhân và Thanh Uyển lại là những an ủi duy nhất người còn sót lại, người chỉ còn hai người đó là người thân mà thôi, hơn nữa cái chết của Thanh Quân luôn khiến người cảm thấy bản thân có lỗi với Đại phu nhân nên mới đối xử tốt với mẫu tử bà ta như thế. Người thông minh như phụ thân nếu đã nhận ra ngày đó đã trách nhầm mẫu thân thì hẳn cũng có nghi kị đối với Hà Hinh, chỉ là kết quả này có lẽ là kết quả người luôn sợ hãi nhất, vậy nên mới né tránh bấy nhiêu lâu nay.
Ta khẽ thở dài, đặt chén trà vẫn chưa kịp uống xuống bàn, đứng dậy hành lễ: "Phụ thân sắc mặt kém, người hãy nghỉ ngơi cho khỏe, nữ nhi cáo lui."
Phụ thân tĩnh lặng như chìm vào cõi hư ảo, xác vẫn còn ở đây nhưng hồn đã không còn từ lâu, một câu "Đi đi" không chân thực vang lên, ta quay người bước ra khỏi Thương Trạch Viện.
---
Hôm nay trời trong, ta dậy sớm hơn bình thường, tâm trạng không tệ.
Ta vừa dùng bữa sáng, nghe thấy bên ngoài lao nhao liền ra ngoài xem. Vừa vặn Ly Tâm đang vội vã chạy về, trên mặt mang theo phần khẩn trương, đứng trước ta thở dốc không ra hơi.
"Sao thế? Bên ngoài có chuyện gì?"
Ly Tâm dùng tay áo thấm mồ hôi trên trán, khuôn mặt nhăn nhó đỏ ửng lên vì mệt, khó khăn nhả ra từng lời: "Tiểu thư... ở Kính Vân viện... xảy ra chuyện rồi..."
Ta cau mày: "Xảy ra chuyện?"
"Đại phu nhân... bị mất hộp nữ trang... Hoàng hậu ban tặng... hiện giờ đang sai người đi lục soát các viện... Cũng sắp tới... chỗ chúng ta rồi."
Trong lòng dâng lên cảm giác không ổn. Đang yên đang lành tại sao Kính Vân Viện lại mất trộm?
"Ly Tâm, dạo gần đây em có nhìn thấy ai ra vào Thanh Quang Viện không?"
Ly Tâm lắc đầu đáp "không". Nhưng thật ra ta biết rất rõ câu hỏi này chỉ là một câu hỏi thừa, bởi tối hôm qua ta cùng Ly Tâm đến Thương Trạch Viện không thể biết được có kẻ xấu giở trò hay không, chưa kể nếu có đã có ý muốn làm chuyện ngấm ngầm chẳng lẽ còn để cho người khác nhìn thấy?
Ta quay người vào trong: "Ly Tâm, mau lục soát, không được bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào."
Ly Tâm vội đáp vâng một câu, liền theo ta vào trong.
Nhưng còn chưa kịp làm gì, bên ngoài đã nghe được tiếng bước chân vọng vào, mấy tên gia đinh chạy lên phía trước, nhanh hơn chúng ta rất nhiều, bắt đầu lục tung đồ đạc trong phòng.
Ta nổi giận, cau mày quát: "Các ngươi dừng tay lại, ta còn đang đứng ở đây sao các ngươi dám làm loạn?!"
"Vũ Nhi." Một giọng nữ nhẹ nhàng truyền từ ngoài vào.
Ta siết lấy khăn lụa trong lòng bàn tay, quay ra đã thấy Đại phu nhân cùng Bạch Lưu Thanh Uyển một trước một sau đứng trong sân viện, trên gương mặt là vẻ thoải mái không thể che dấu.
"Mẫu thân, người làm thế này là có ý gì?"
Đại phu nhân mỉm cười: "Mẫu thân nào có ý gì, con xem, ngoại trừ Thương Trạch viện, tất cả các viện đều phải lục soát, chỗ con dĩ nhiên cũng phải soát. Vũ Nhi đâu cần cuống lên như thế, nếu con không làm gì, cứ để chúng vào kiểm tra một chút, cũng đâu tổn thất gì."
Ta mím môi, Ly Tâm đứng bên cạnh mặt đã tái như tàu lá chuối, khẽ kéo tay áo ta, thủ thỉ: "Tiểu thư... làm sao bây giờ?"
Ta vỗ vào mu bàn tay nàng một cái, khẽ lắc đầu: "Không sao đâu, đừng lo."
Ta nhấc chân đi ra ngoài, đứng trong sân viện đối diện với Hà Hinh, trên mặt bà ta chỉ có nụ cười nhàn nhạt không rõ ràng, ánh mắt dưới nắng nhạt thoáng hiện lên tia đắc ý. Từ lúc ta trùng sinh bà ta vẫn luôn thất bại, không quản được ta. Ta đã đoán chắc bà ta sẽ có hành động khác, chỉ không ngờ lại nhanh đến thế. Xem ra bà ta sẽ không buông tha cho ta.
Bộ nữ trang bằng vàng nạm bảo ngọc đó là do đích thân Hoàng hậu ban tặng cho Hà Hinh trong ngày bà ta được sắc phong lên Nhị phẩm phu nhân, là thứ đồ rất quan trọng, cũng rất đáng giá, bình thường Hà Hinh luôn cất giữ cẩn thận, làm sao có thể không cánh mà bay? Hiện tại Phụ thân cũng đã lên triều, không có ở nhà, chuyện gia sự sẽ do Hà Hinh toàn quyền xử lý, nếu bây giờ thực sự tìm được ở chỗ ta thứ gì đó, bà ta muốn lấy mạng ta cũng chẳng phải chuyện khó.
"Phu nhân, tìm thấy rồi!"
Ta đứng một bên nhìn một tên gia đinh vóc người nhỏ thó ôm một hộp gấm đựng trang sức ra ngoài dâng lên tay Đại phu nhân, mím môi không nói gì.
Bạch Lưu Thanh Uyển kinh ngạc đưa tay đón lấy hộp gấm, nhấc chốt mở ra, ánh vàng lấp lánh của hoàng kim dưới nắng hè càng thêm chói mắt, nàng ta hơi nheo nheo: "Mẫu thân, đúng là nó, là bộ nữ trang này!"
Hà Hinh nhận lấy hộp gấm, đóng nắp lại cẩn thận, nhìn ta nở một nụ cười đầy ý vị: "Con có muốn giải thích gì không."
Ta cười nhạt, nhìn lên bầu trời trong xanh không một gợn mây, im lặng.
Ta đang ngồi bên thư án đọc sách, nghe Ly Tâm nói xong thuận tiện gật đầu một cái. Phụ thân muốn gặp ta? Có lẽ người đã đọc bức thư hôm qua ta gửi đến rồi. Ta gấp sách lại, đứng dậy đi tới bên bình phong, với tay lấy tấm áo sa vắt trên giá khoác vào: "Ly Tâm, đi thôi."
"Dạ."
Hơn một tuần rồi ta mới quay lại nơi này, Thương Trạch Viện vẫn thế, giống hệt như phụ thân, đơn giản, không cầu kì nhưng vẫn đủ rộng lớn, vẫn đủ xa xỉ, bề ngoài xa cách, nghiêm nghị, bên trong lãnh đạm, nhiều tâm sự người khác không thể hiểu.
Trong gian đại sảnh, phụ thân khoác trường bào màu tro ngồi ở vị trí chủ tọa, khuôn mặt lạnh nhạt không có chút cảm xúc, đôi mắt tĩnh lặng phủ lên một tầng sương mờ ảo, người nâng chén trà trên tay nhưng không uống, im ắng hệt như một bức tượng không quản thế sự, không biết vui buồn.
Ta hành lễ xong, phụ thân chỉ lạnh nhạt dời tầm mắt đến, đặt chén trà trên tay xuống bàn, một tiếng "cạch" rất khẽ vang lên: "Ngồi xuống đi."
Ta vâng lời, ngồi xuống trên một ỷ gỗ chạm hoa, thị nữ bên ngoài bê một chén trà Long Tỉnh bước vào, đặt xuống chiếc bàn trà nhỏ bên cạnh. Ta nhìn hoa văn trên chén trà, bờ mô thoáng cong lên. Bộ ấm chén này là do mẫu thân ta đích thân mua về năm đó, không ngờ bây giờ còn có thể thấy được ở chỗ phụ thân.
Người luôn không phải kẻ dài dòng, cũng không thích nói lời thừa thãi, thấy ta đã đến liền nói thẳng vào vấn đề: "Tại sao ngươi muốn chúng ta đến Phật Kim Am?"
Ta nghiêng đầu nhìn người: "Cũng đã lâu lắm rồi con không gặp tổ mẫu, con muốn đến thăm người, chẳng lẽ cũng không được sao?"
Phụ thân im lặng nhìn ta, đáy mắt đen như mực.
Ta bật cười, dùng khăn tay che miệng: "Phụ thân, người nhìn con bằng ánh mắt đó là có ý gì chứ? Phụ thân cũng thừa biết, nhân chứng liên quan đến vụ án oan năm đó của mẫu thân con bây giờ đều đã không còn, muốn tìm kiếm sự thật chỉ có thể đến chỗ Lão phu nhân hỏi mà thôi. Phụ thân, chẳng lẽ người lại không muốn biết năm đó ai đã hại Thanh Quân?"
Người cau mày, đôi mắt càng tối càng sâu không thấy đáy, lạnh lùng nói: "Người hại Thanh Quân năm đó? Chẳng phải chính là mẫu thân ngươi hay sao?"
Ta nâng chén trà trong tay, dời mắt đến nắp chén tráng men bóng mịn đẹp mắt, cười nhạt: "Phụ thân, người đừng tự lừa mình dối người nữa."
Giọng nói của phụ thân thoáng tia giận giữ: "Ngươi...!"
Ta mở nắp chén trà, hương thơm thanh mát thoang thoảng bay lên khiến đầu óc khoan khoái lạ thường: "Phụ thân, nhiều năm như vậy, người vẫn không muốn nhắc lại chuyện năm ấy, không phải là vì căm hận mẫu thân đã hại Thanh Quân, mà vì người sợ bản thân đã làm sai phải không?"
Ta vẫn luôn cho rằng phụ thân hồ đồ thực sự nghĩ mẫu thân đã làm ra chuyện đó, nhiều năm trôi qua cho dù bà đã chết, phụ thân vẫn không tha thứ cho bà cho nên mới không muốn bất cứ ai nhắc đến bà.
Nhưng ta cuối cùng đã hiểu ra, hôm đó ta ở đây, vì chuyện hộp y phục ngự ban mà nhắc đến mẫu thân, những tưởng phụ thân sẽ nổi giận, không ngờ, trong mắt người không có chút căm hận nào, chỉ có mất mát, chỉ có trống rỗng. Người không hận, từ lâu đã không hận mẫu thân, mà người sợ, sợ năm đó thực sự vì tức giận nhất thời mà nhẫn tâm giết chết mẫu thân, sợ bản thân mình đã làm sai, một sai lầm cả đời không thể cứu vãn.
Cơ thể phụ thân thoáng cứng đờ như khúc gỗ, ánh mắt hiện lên một tia thảng thốt không nói nên lời. Ta đã từng rất hận phụ thân, nhưng bây giờ, ta mới cảm thấy bên cạnh sự đáng trách, người cũng rất đáng thương. Nhìn dáng vẻ phụ thân cô độc biết mấy, lại đau lòng biết bao nhiêu.
"Phụ thân, người luôn ghét bỏ con, đưa con đến Thanh Quang Viện, bỏ mặc con không quản, bởi vì dung mạo con rất giống mẫu thân, luôn khiến cho người nhớ đến chuyện năm ấy phải không? Mỗi lần nhìn thấy con, phụ thân đều thấy sợ hãi phải không?"
Thật ra, tất cả những chán ghét của người dành cho ta chẳng qua xuất phát từ sự trốn tránh và nghi ngờ bản thân bấy lâu nay. Phụ thân không phải không muốn tìm hiểu sự thật, chỉ sợ kết quả lại giống với những gì bản thân không muốn thừa nhận, người chẳng qua là hèn nhát, chẳng qua là không dám đối diện.
Nhìn khuôn mặt người ngày một tái đi, ánh mắt ngày càng trống rỗng, những nếp nhăn trên khuôn mặt trĩu xuống nặng nề đầy mệt mỏi, ta cảm thấy một nỗi bi thương không sao gọi tên dâng lên trong đáy lòng. Ít nhất thì sự hối hận này của người cũng là thật, nỗi sợ hãi này là thật, bao nhiêu năm nay ta mất đi mẫu thân cứ ngỡ bản thân là người đau đớn nhất, bây giờ ngồi ở đây mới biết, cuộc sống dằn vặt của phụ thân còn thống khổ hơn mình bao nhiêu lần.
Càng thương phụ thân bao nhiêu, ta cũng càng giận người bấy nhiêu.
Tại sao, tại sao đến lúc mẫu thân mất đi người mới hối hận?
Tại sao ngày đó không điều tra cho rõ ràng, không ngăn cản tổ mẫu dùng gia pháp, bỏ mặc cho mẫu thân quỳ ở đại sảnh ba ngày ba đêm người cũng không ngó ngàng đến?
Tại sao thế?
Ta vẫn luôn muốn hỏi người, phụ thân, tại sao?
Ta mím môi, quay mặt đi, bộ dạng thống khổ này của phụ thân ta không muốn nhìn thêm chút nào nữa. Mọi chuyện đã qua, hiện tại người có hối hận thì làm được gì, mẫu thân cũng không bao giờ có thể sống lại được nữa. Ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên cái ngày đứng sau cánh cửa lớn nơi này, nghe thấy âm thanh từng côn sắt giáng xuống như đánh vào tận tâm can nhưng mẫu thân lại không kêu lên lấy nửa lời, còn bản thân ta chỉ có thể đứng nhìn mà không thể làm gì.
"Phụ thân, người là một kẻ hèn nhát."
Phụ thân vẫn im lặng như một pho tượng, bất động thanh sắc, chỉ có ánh mắt càng ngày càng dại đi như người đã chết.
"Con vĩnh viễn không thể tha thứ cho phụ thân, cũng như lỗi lầm của phụ thân vĩnh viễn không thể cứu vãn được."
Đầu ngón tay già nua đặt bên chén trà khẽ cử động, người cất chất giọng khản đặc xa xăm như không phải nói với ta: "Ta phải làm thế nào?"
Ta nắm chặt chén trà trong tay: "Chúng ta, cả Đại phu nhân và Thanh Uyển cùng đến Phật Kim Am làm sáng tỏ cái chết của Thanh Quân, cho dù mẫu thân đã mất, con cũng không muốn người phải ra đi trong oan khuất. Nhưng phụ thân không cần nói cho Đại phu nhân và Nhị muội chuyện này, lý do là gì, con tin người cũng đã biết."
Phụ thân nhắm mắt, như thực sự chìm vào giấc ngủ không có hồi kết, giọng nói chỉ tựa như cơn gió lướt qua như có như không: "Được."
Bản thân ta giống như bóng đen trong tâm lý tổn thương của phụ thân, vì thế người luôn né tránh, luôn đẩy ta ra xa. Còn Đại phu nhân và Thanh Uyển lại là những an ủi duy nhất người còn sót lại, người chỉ còn hai người đó là người thân mà thôi, hơn nữa cái chết của Thanh Quân luôn khiến người cảm thấy bản thân có lỗi với Đại phu nhân nên mới đối xử tốt với mẫu tử bà ta như thế. Người thông minh như phụ thân nếu đã nhận ra ngày đó đã trách nhầm mẫu thân thì hẳn cũng có nghi kị đối với Hà Hinh, chỉ là kết quả này có lẽ là kết quả người luôn sợ hãi nhất, vậy nên mới né tránh bấy nhiêu lâu nay.
Ta khẽ thở dài, đặt chén trà vẫn chưa kịp uống xuống bàn, đứng dậy hành lễ: "Phụ thân sắc mặt kém, người hãy nghỉ ngơi cho khỏe, nữ nhi cáo lui."
Phụ thân tĩnh lặng như chìm vào cõi hư ảo, xác vẫn còn ở đây nhưng hồn đã không còn từ lâu, một câu "Đi đi" không chân thực vang lên, ta quay người bước ra khỏi Thương Trạch Viện.
---
Hôm nay trời trong, ta dậy sớm hơn bình thường, tâm trạng không tệ.
Ta vừa dùng bữa sáng, nghe thấy bên ngoài lao nhao liền ra ngoài xem. Vừa vặn Ly Tâm đang vội vã chạy về, trên mặt mang theo phần khẩn trương, đứng trước ta thở dốc không ra hơi.
"Sao thế? Bên ngoài có chuyện gì?"
Ly Tâm dùng tay áo thấm mồ hôi trên trán, khuôn mặt nhăn nhó đỏ ửng lên vì mệt, khó khăn nhả ra từng lời: "Tiểu thư... ở Kính Vân viện... xảy ra chuyện rồi..."
Ta cau mày: "Xảy ra chuyện?"
"Đại phu nhân... bị mất hộp nữ trang... Hoàng hậu ban tặng... hiện giờ đang sai người đi lục soát các viện... Cũng sắp tới... chỗ chúng ta rồi."
Trong lòng dâng lên cảm giác không ổn. Đang yên đang lành tại sao Kính Vân Viện lại mất trộm?
"Ly Tâm, dạo gần đây em có nhìn thấy ai ra vào Thanh Quang Viện không?"
Ly Tâm lắc đầu đáp "không". Nhưng thật ra ta biết rất rõ câu hỏi này chỉ là một câu hỏi thừa, bởi tối hôm qua ta cùng Ly Tâm đến Thương Trạch Viện không thể biết được có kẻ xấu giở trò hay không, chưa kể nếu có đã có ý muốn làm chuyện ngấm ngầm chẳng lẽ còn để cho người khác nhìn thấy?
Ta quay người vào trong: "Ly Tâm, mau lục soát, không được bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào."
Ly Tâm vội đáp vâng một câu, liền theo ta vào trong.
Nhưng còn chưa kịp làm gì, bên ngoài đã nghe được tiếng bước chân vọng vào, mấy tên gia đinh chạy lên phía trước, nhanh hơn chúng ta rất nhiều, bắt đầu lục tung đồ đạc trong phòng.
Ta nổi giận, cau mày quát: "Các ngươi dừng tay lại, ta còn đang đứng ở đây sao các ngươi dám làm loạn?!"
"Vũ Nhi." Một giọng nữ nhẹ nhàng truyền từ ngoài vào.
Ta siết lấy khăn lụa trong lòng bàn tay, quay ra đã thấy Đại phu nhân cùng Bạch Lưu Thanh Uyển một trước một sau đứng trong sân viện, trên gương mặt là vẻ thoải mái không thể che dấu.
"Mẫu thân, người làm thế này là có ý gì?"
Đại phu nhân mỉm cười: "Mẫu thân nào có ý gì, con xem, ngoại trừ Thương Trạch viện, tất cả các viện đều phải lục soát, chỗ con dĩ nhiên cũng phải soát. Vũ Nhi đâu cần cuống lên như thế, nếu con không làm gì, cứ để chúng vào kiểm tra một chút, cũng đâu tổn thất gì."
Ta mím môi, Ly Tâm đứng bên cạnh mặt đã tái như tàu lá chuối, khẽ kéo tay áo ta, thủ thỉ: "Tiểu thư... làm sao bây giờ?"
Ta vỗ vào mu bàn tay nàng một cái, khẽ lắc đầu: "Không sao đâu, đừng lo."
Ta nhấc chân đi ra ngoài, đứng trong sân viện đối diện với Hà Hinh, trên mặt bà ta chỉ có nụ cười nhàn nhạt không rõ ràng, ánh mắt dưới nắng nhạt thoáng hiện lên tia đắc ý. Từ lúc ta trùng sinh bà ta vẫn luôn thất bại, không quản được ta. Ta đã đoán chắc bà ta sẽ có hành động khác, chỉ không ngờ lại nhanh đến thế. Xem ra bà ta sẽ không buông tha cho ta.
Bộ nữ trang bằng vàng nạm bảo ngọc đó là do đích thân Hoàng hậu ban tặng cho Hà Hinh trong ngày bà ta được sắc phong lên Nhị phẩm phu nhân, là thứ đồ rất quan trọng, cũng rất đáng giá, bình thường Hà Hinh luôn cất giữ cẩn thận, làm sao có thể không cánh mà bay? Hiện tại Phụ thân cũng đã lên triều, không có ở nhà, chuyện gia sự sẽ do Hà Hinh toàn quyền xử lý, nếu bây giờ thực sự tìm được ở chỗ ta thứ gì đó, bà ta muốn lấy mạng ta cũng chẳng phải chuyện khó.
"Phu nhân, tìm thấy rồi!"
Ta đứng một bên nhìn một tên gia đinh vóc người nhỏ thó ôm một hộp gấm đựng trang sức ra ngoài dâng lên tay Đại phu nhân, mím môi không nói gì.
Bạch Lưu Thanh Uyển kinh ngạc đưa tay đón lấy hộp gấm, nhấc chốt mở ra, ánh vàng lấp lánh của hoàng kim dưới nắng hè càng thêm chói mắt, nàng ta hơi nheo nheo: "Mẫu thân, đúng là nó, là bộ nữ trang này!"
Hà Hinh nhận lấy hộp gấm, đóng nắp lại cẩn thận, nhìn ta nở một nụ cười đầy ý vị: "Con có muốn giải thích gì không."
Ta cười nhạt, nhìn lên bầu trời trong xanh không một gợn mây, im lặng.