Chương : 7
Đào hoa tiếu đông phong là thứ gì chứ? Trà ngon, không sai. Ta không kìm chế được ý cười nhàn nhạt lạnh lẽo trên khóe miệng. Ngon, ngon đến mức lấy được mạng người.
Trường Nguyên vẫn tiếp tục bình bình đạm đạm uống trà, đối với mấy câu chuyện phiếm nhạt nhẽo của Mộ Trường Vũ thì cũng đối đáp lại vài câu cho có. Một vị Hoàng tử lại ngồi đây uống trà nói mấy lời vô vị này đúng là tạo cho người ta cảm giác vô dụng đến đáng thương, quả nhiên là vô tâm vô phế, không có tiền đồ. Thế mới nói tên Tam Hoàng tử này diễn cũng quá tốt đi, từ đầu đến cuối đều hành xử không chút sơ hở, từng câu từng chữ, thậm chí từng ánh mắt nụ cười cũng không để lộ ra chút gì mờ ám không đúng, rất thành công diễn ra được bộ dạng của một tên Hoàng tử hiền lành vô hại, an phận thủ thường. Nếu không có kí ức của kiếp trước, ta khẳng định là sẽ bị tên này lừa triệt để.
Quan hệ giữa các Hoàng tử vốn không hề tốt, Trường Nguyên và Trường Vũ cũng không ngoại lệ. Vậy mà vừa từ Nguyệt Thành trở về, chàng đã chạy thẳng Tam Vương Phủ uống trà, điều này quả thực có chút gì đó không đúng lắm. Kiếp trước ta không để ý nhiều tới điểm này nên không hỏi Trường Nguyên, bây giờ mới cảm thấy, nghĩ thế nào đi nữa thì cuộc gặp gỡ này đúng là vô lý đến bất thường!
Trường Nguyên làm thế nào lại đồng ý đến đây cùng Tam đệ đệ không mấy thân thiết lắm này uống trà nói chuyện phiếm được chứ? Nhất định phải có nguyên nhân nào đó, chắc chắn là thế! Ta hơi nheo nheo mắt, đem một bụng đầy hoài nghi nhìn chàng, mỗi băn khoăn vẫn luẩn quẩn trong đầu không chịu dứt.
Lúc từ Tam Vương phủ về, nắng cũng đã lên.Mộ Trường Vũ bày ra vẻ mặt vô cùng lưu luyến tiễn chúng ta ra tới tận cổng phủ, cứ đứng đó nhìn theo rất lâu, mãi đến lúc xe ngựa đã đi khuất ta cũng thủy chung không nhìn thấy hắn quay vào.
Sợ Mộ Trường Vũ nghi ngờ nên ta không vào trong xe ngựa mà ngồi bên ngoài cạnh phu xe, Điệp Phong thì cưỡi ngựa theo sau hộ tống.
Đi qua một chỗ ngoặt, vèn xe đằng sau đột nhiên bị vén lên. Ta hơi ngạc nhiên quay lại, bắt gặp một gương mặt dịu dàng, ý cười ấm áp như gió xuân tràn đến cả đuôi mắt, đẹp tới mức nhất thời khiến ta quên cả thở.
"Mau vào đây!"
Ta mơ hồ cảm thấy gò má nóng ran, ngoan ngoãn chui vào trong xe, dù sao không gian bên trong cũng tối, Trường Nguyên sẽ không thể nhìn ra được biểu hiện trên mặt ta. Chàng ngồi tựa vào góc kiệu, chính ta cũng không thể nhìn rõ được trên gương mặt của chàng đang mang theo loại biểu cảm gì, chỉ nghe thấy chất giọng êm êm vang lên: "Trà ngon."
Ta bật cười. "Nó khiến huynh mất một mạng, huynh còn khen nó ngon?" Vị vương gia này, khẩu vị của huynh có phải hơi kì quái rồi không?
Chàng cũng cười khẽ, giọng nói thấp thoáng sự vui vẻ mà bình thường không có: "Có muội ở đây, ta còn sợ gì?"
Đáp hay.
Ta luôn cảm thấy Trường Nguyên đúng là nhân cách có phải có chút phân liệt không? Tại sao khuôn mặt khi ở cạnh ta và khuôn mặt khi đối đáp với người khác luôn ở hai thái cực như thế? Nhưng ta cũng cảm thấy rất vinh dự khi được là người cảm nhận bộ dáng này của chàng, rất gần gũi, không có chút cảm giác "hoàng tộc" chút nào. Có lẽ đó cũng là lý do chàng một mực tránh né ngai vị kia.
Thực ra nghĩ lại thì, kiếp trước chàng cũng không bị Đào hoa tiếu đông phong hại chết, chỉ bị rớt mất nửa cái mạng, đóng cửa dưỡng bệnh vài tháng mà thôi, bất quá vài tháng ấy đã làm lỡ hẹn ước cả đời của chúng ta.
Chàng không hỏi, ta cũng không muốn nói nhiều, suy cho cùng có lẽ ta cũng không thuộc về thế giới này, không thể nói cho người khác quá nhiều. Đại ý là ta chỉ nói, Đào hoa tiếu đông phong là trà ngon hiếm thấy, ở chỗ Trường Vũ Vương cứ uống nhiều một chút, hắn có muốn mang tặng cũng không cần từ chối, đồ tốt ngại gì mà không nhận. Nhưng có một điểm phải lưu ý, đó là về đến phủ phải tập lức hủy hết Thủy dạ trồng trong hồ sen.
Đào hoa tiếu đông phong hoàn toàn không phải một loại trà độc, dĩ nhiên cũng không bị trộn vào thứ gì không sạch sẽ. Mộ Trường Vũ là kẻ hành sự tỉ mỉ, hắn đã phải tốn kha khá tâm tư vào kế hoạch lần này, hạ độc vị Hoàng tử được coi trọng nhất trong hoàng thất không phải là chuyện nhỏ. Nếu thành công thì không nói, nhưng nếu thất bại, bị tìm ra dấu vết, hắn dù có mười cái đầu cũng không đủ chém. Vì thế, hắn rốt cục cũng nghĩ ra kế có thể an toàn thoát khỏi diện nghi ngờ.
Trong Đào hoa tiếu đông phong có phần lớn cánh hoa đào đầu mùa còn đọng tuyết vào thời điểm lạnh nhất của mùa xuân, có tính hàn. Mà cây Thủy dạ bám vào Liên hoa lại là loài thực vật sinh trưởng mạnh vào mùa hè. Những đóa sen bị Thủy dạ kí sinh, đến lúc nở, mùa hương sẽ đặc biệt thơm. Thủy dạ vì thế được trồng như là một loại thực vật khuyếch tán hương thơm của hoa sen vào mùa hè. Thế nhưng, hai thứ tưởng chẳng liên quan lại là một loại độc dược vô cùng đáng sợ.
Nếu Trường Nguyên ngày nào cũng uống Đào hoa tiếu đông phong, cộng thêm việc đi qua hồ sen và thưởng hương hàng ngày, sức khỏe của chàng sẽ ngày càng đi xuống. Triệu chứng bên ngoài hoàn toàn không giống trúng độc, Thái y đến bắt mạch cũng chỉ có thể nói là do cơ thể Vương gia suy nhược, tĩnh dưỡng một thời gian là sẽ khỏe. Thế nhưng ngược lại, thời gian trôi đi, chàng ngày một yếu hơn. Nhưng đến bước cuối cùng, Mộ Trường Vũ cũng tính thiếu một bước. Trường Nguyên dành thời gian hai năm ở Nguyệt Thành, đã từng bị côn trùng độc cắn một lần, suýt chút nữa thì mất mạng, sau đó cơ thể cũng hình thành được khả năng kháng độc. Cho dù vẫn chịu ảnh hưởng xấu của Đào hoa tiếu đông phong và Thủy dạ, thế nhưng trong vòng ba tháng mùa hè lại nhất thời không thể mất mạng. Sau đó sen tàn, bệnh của chàng cũng có dấu hiệu tốt hơn, sau hai tháng thì đã có thể dời giường đi lại.
Ván cờ đó, rốt cục Mộ Trường Vũ cũng không thắng.
Lần này, ta chủ động đến gặp chàng, nói cho chàng biết về Thủy dạ kia. Với khả năng của Trường Nguyên, dĩ nhiên sẽ đoán được Mộ Trường Vũ có tâm tư gì, ta cũng không cần thiết phải nhiều lời.
Trường Nguyên vén rèm lên nhìn sắc trời một lúc, ánh sáng bên ngoài hắt vào chiếu nghiêng nghiêng lên gương mặt dịu dàng của chàng, ánh mắt sâu thẳm thâm trầm không hề lay động, toát ra vài tia hàn khí.
Ta cũng dựa vào xe, tìm tư thế ngồi thoải mái nhất, nhè nhẹ cong khóe môi. Trường Nguyên nghe ta nói, không một chút nghi ngờ, không một chút đề phòng, một lòng tin tưởng ta, cũng không hề chất vấn ta làm sao biết được tất cả những chuyện đó. Ta biết, trên đời này, cho dù bị cả thiên hạ ghét bỏ đi nữa vẫn sẽ luôn có một nam nhân bên cạnh tin tưởng và bảo vệ cho ta vô điều kiện. Chàng không hỏi, vì chàng hiểu ta, nếu ta muốn, ta sẽ tự nói, còn nếu không muốn, chàng sẽ không ép ta.
Lòng tin tưởng như vậy, chính là thứ khiến ta rung động nhất. Nếu hỏi vì sao ta yêu chàng, có lẽ là bởi vì chàng đã cho ta thứ mà ta luôn ao ước: lòng tin.
Bởi vì Trường Nguyên tin ta, nên ta cũng tin chàng.
Ta tin, chàng sẽ là một Đế vương tốt.
Đó là Thiên mệnh.
Trường Nguyên vẫn tiếp tục bình bình đạm đạm uống trà, đối với mấy câu chuyện phiếm nhạt nhẽo của Mộ Trường Vũ thì cũng đối đáp lại vài câu cho có. Một vị Hoàng tử lại ngồi đây uống trà nói mấy lời vô vị này đúng là tạo cho người ta cảm giác vô dụng đến đáng thương, quả nhiên là vô tâm vô phế, không có tiền đồ. Thế mới nói tên Tam Hoàng tử này diễn cũng quá tốt đi, từ đầu đến cuối đều hành xử không chút sơ hở, từng câu từng chữ, thậm chí từng ánh mắt nụ cười cũng không để lộ ra chút gì mờ ám không đúng, rất thành công diễn ra được bộ dạng của một tên Hoàng tử hiền lành vô hại, an phận thủ thường. Nếu không có kí ức của kiếp trước, ta khẳng định là sẽ bị tên này lừa triệt để.
Quan hệ giữa các Hoàng tử vốn không hề tốt, Trường Nguyên và Trường Vũ cũng không ngoại lệ. Vậy mà vừa từ Nguyệt Thành trở về, chàng đã chạy thẳng Tam Vương Phủ uống trà, điều này quả thực có chút gì đó không đúng lắm. Kiếp trước ta không để ý nhiều tới điểm này nên không hỏi Trường Nguyên, bây giờ mới cảm thấy, nghĩ thế nào đi nữa thì cuộc gặp gỡ này đúng là vô lý đến bất thường!
Trường Nguyên làm thế nào lại đồng ý đến đây cùng Tam đệ đệ không mấy thân thiết lắm này uống trà nói chuyện phiếm được chứ? Nhất định phải có nguyên nhân nào đó, chắc chắn là thế! Ta hơi nheo nheo mắt, đem một bụng đầy hoài nghi nhìn chàng, mỗi băn khoăn vẫn luẩn quẩn trong đầu không chịu dứt.
Lúc từ Tam Vương phủ về, nắng cũng đã lên.Mộ Trường Vũ bày ra vẻ mặt vô cùng lưu luyến tiễn chúng ta ra tới tận cổng phủ, cứ đứng đó nhìn theo rất lâu, mãi đến lúc xe ngựa đã đi khuất ta cũng thủy chung không nhìn thấy hắn quay vào.
Sợ Mộ Trường Vũ nghi ngờ nên ta không vào trong xe ngựa mà ngồi bên ngoài cạnh phu xe, Điệp Phong thì cưỡi ngựa theo sau hộ tống.
Đi qua một chỗ ngoặt, vèn xe đằng sau đột nhiên bị vén lên. Ta hơi ngạc nhiên quay lại, bắt gặp một gương mặt dịu dàng, ý cười ấm áp như gió xuân tràn đến cả đuôi mắt, đẹp tới mức nhất thời khiến ta quên cả thở.
"Mau vào đây!"
Ta mơ hồ cảm thấy gò má nóng ran, ngoan ngoãn chui vào trong xe, dù sao không gian bên trong cũng tối, Trường Nguyên sẽ không thể nhìn ra được biểu hiện trên mặt ta. Chàng ngồi tựa vào góc kiệu, chính ta cũng không thể nhìn rõ được trên gương mặt của chàng đang mang theo loại biểu cảm gì, chỉ nghe thấy chất giọng êm êm vang lên: "Trà ngon."
Ta bật cười. "Nó khiến huynh mất một mạng, huynh còn khen nó ngon?" Vị vương gia này, khẩu vị của huynh có phải hơi kì quái rồi không?
Chàng cũng cười khẽ, giọng nói thấp thoáng sự vui vẻ mà bình thường không có: "Có muội ở đây, ta còn sợ gì?"
Đáp hay.
Ta luôn cảm thấy Trường Nguyên đúng là nhân cách có phải có chút phân liệt không? Tại sao khuôn mặt khi ở cạnh ta và khuôn mặt khi đối đáp với người khác luôn ở hai thái cực như thế? Nhưng ta cũng cảm thấy rất vinh dự khi được là người cảm nhận bộ dáng này của chàng, rất gần gũi, không có chút cảm giác "hoàng tộc" chút nào. Có lẽ đó cũng là lý do chàng một mực tránh né ngai vị kia.
Thực ra nghĩ lại thì, kiếp trước chàng cũng không bị Đào hoa tiếu đông phong hại chết, chỉ bị rớt mất nửa cái mạng, đóng cửa dưỡng bệnh vài tháng mà thôi, bất quá vài tháng ấy đã làm lỡ hẹn ước cả đời của chúng ta.
Chàng không hỏi, ta cũng không muốn nói nhiều, suy cho cùng có lẽ ta cũng không thuộc về thế giới này, không thể nói cho người khác quá nhiều. Đại ý là ta chỉ nói, Đào hoa tiếu đông phong là trà ngon hiếm thấy, ở chỗ Trường Vũ Vương cứ uống nhiều một chút, hắn có muốn mang tặng cũng không cần từ chối, đồ tốt ngại gì mà không nhận. Nhưng có một điểm phải lưu ý, đó là về đến phủ phải tập lức hủy hết Thủy dạ trồng trong hồ sen.
Đào hoa tiếu đông phong hoàn toàn không phải một loại trà độc, dĩ nhiên cũng không bị trộn vào thứ gì không sạch sẽ. Mộ Trường Vũ là kẻ hành sự tỉ mỉ, hắn đã phải tốn kha khá tâm tư vào kế hoạch lần này, hạ độc vị Hoàng tử được coi trọng nhất trong hoàng thất không phải là chuyện nhỏ. Nếu thành công thì không nói, nhưng nếu thất bại, bị tìm ra dấu vết, hắn dù có mười cái đầu cũng không đủ chém. Vì thế, hắn rốt cục cũng nghĩ ra kế có thể an toàn thoát khỏi diện nghi ngờ.
Trong Đào hoa tiếu đông phong có phần lớn cánh hoa đào đầu mùa còn đọng tuyết vào thời điểm lạnh nhất của mùa xuân, có tính hàn. Mà cây Thủy dạ bám vào Liên hoa lại là loài thực vật sinh trưởng mạnh vào mùa hè. Những đóa sen bị Thủy dạ kí sinh, đến lúc nở, mùa hương sẽ đặc biệt thơm. Thủy dạ vì thế được trồng như là một loại thực vật khuyếch tán hương thơm của hoa sen vào mùa hè. Thế nhưng, hai thứ tưởng chẳng liên quan lại là một loại độc dược vô cùng đáng sợ.
Nếu Trường Nguyên ngày nào cũng uống Đào hoa tiếu đông phong, cộng thêm việc đi qua hồ sen và thưởng hương hàng ngày, sức khỏe của chàng sẽ ngày càng đi xuống. Triệu chứng bên ngoài hoàn toàn không giống trúng độc, Thái y đến bắt mạch cũng chỉ có thể nói là do cơ thể Vương gia suy nhược, tĩnh dưỡng một thời gian là sẽ khỏe. Thế nhưng ngược lại, thời gian trôi đi, chàng ngày một yếu hơn. Nhưng đến bước cuối cùng, Mộ Trường Vũ cũng tính thiếu một bước. Trường Nguyên dành thời gian hai năm ở Nguyệt Thành, đã từng bị côn trùng độc cắn một lần, suýt chút nữa thì mất mạng, sau đó cơ thể cũng hình thành được khả năng kháng độc. Cho dù vẫn chịu ảnh hưởng xấu của Đào hoa tiếu đông phong và Thủy dạ, thế nhưng trong vòng ba tháng mùa hè lại nhất thời không thể mất mạng. Sau đó sen tàn, bệnh của chàng cũng có dấu hiệu tốt hơn, sau hai tháng thì đã có thể dời giường đi lại.
Ván cờ đó, rốt cục Mộ Trường Vũ cũng không thắng.
Lần này, ta chủ động đến gặp chàng, nói cho chàng biết về Thủy dạ kia. Với khả năng của Trường Nguyên, dĩ nhiên sẽ đoán được Mộ Trường Vũ có tâm tư gì, ta cũng không cần thiết phải nhiều lời.
Trường Nguyên vén rèm lên nhìn sắc trời một lúc, ánh sáng bên ngoài hắt vào chiếu nghiêng nghiêng lên gương mặt dịu dàng của chàng, ánh mắt sâu thẳm thâm trầm không hề lay động, toát ra vài tia hàn khí.
Ta cũng dựa vào xe, tìm tư thế ngồi thoải mái nhất, nhè nhẹ cong khóe môi. Trường Nguyên nghe ta nói, không một chút nghi ngờ, không một chút đề phòng, một lòng tin tưởng ta, cũng không hề chất vấn ta làm sao biết được tất cả những chuyện đó. Ta biết, trên đời này, cho dù bị cả thiên hạ ghét bỏ đi nữa vẫn sẽ luôn có một nam nhân bên cạnh tin tưởng và bảo vệ cho ta vô điều kiện. Chàng không hỏi, vì chàng hiểu ta, nếu ta muốn, ta sẽ tự nói, còn nếu không muốn, chàng sẽ không ép ta.
Lòng tin tưởng như vậy, chính là thứ khiến ta rung động nhất. Nếu hỏi vì sao ta yêu chàng, có lẽ là bởi vì chàng đã cho ta thứ mà ta luôn ao ước: lòng tin.
Bởi vì Trường Nguyên tin ta, nên ta cũng tin chàng.
Ta tin, chàng sẽ là một Đế vương tốt.
Đó là Thiên mệnh.