Chương 2
6.
Anh ấy không nhớ gì hết, nhưng tôi lại nhớ tất cả. Tôi đã yêu anh ấy, khi còn nhỏ tôi đã dựa dẫm vào anh ấy, và tôi còn nhớ nụ hôn đầu tiên khi còn là cô gái nhỏ không biết gì. Những người sống trong trại trẻ mồ côi đó đều là những đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi hoặc những đứa trẻ khuyết tật về thể chất. Viện trưởng già đã cố gắng hết sức để bù đắp, nhưng vẫn rất khó khăn, bọn trẻ đều bị đói. Khi tôi bị ốm, chính Sở Nghênh Phong đã cầu xin viện trưởng đưa tôi đến bệnh viện. Khi tôi bị bắt nạt, chính anh ấy đã đánh nhau với những đứa trẻ lớn hơn, liều mạng để trút giận cho tôi, khi tôi nghĩ về ngôi nhà trong mơ, chính anh ấy đã nắm tay tôi suốt đêm dài.
“Nếu em không sợ, sau này anh trai sẽ cho em một ngôi nhà.”
Tôi không nhớ sinh nhật của mình, vì vậy tôi đặt ngày gặp anh ấy là sinh nhật của mình. Sở Nghênh Phong ở với tôi hàng năm, không có bánh, chúng tôi ăn trộm một cái bánh bao nhân thịt trong bếp, không có nến, chúng tôi dùng diêm. Chắp tay và ước một điều ước, bẻ đôi chiếc bánh, anh ấy chia cho tôi một nửa nhân thịt. Thậm chí sau nhiều năm tôi vẫn nhớ rõ từng cảnh lúc đó. Tôi yêu anh ấy nhiều năm, đến tận xương tủy chưa bao giờ tôi ngừng yêu. Trong hơn 3000 ngày đêm bị tra tấn bởi những kẻ vô nhân tính tôi muốn c h ế t, tôi sống sót nhờ nghĩ đến và thì thầm cái tên Sở Nghênh Phong. Ngay cả khi anh ấy trở thành Tần Hữu, điều đó cũng không sao cả. Tôi đã khóc và cười như những kẻ ngốc. Không nhớ cũng không sao, quá khứ cay đắng, nhưng có tôi trong tương lai.
7.
“300.000 một tháng, mua thêm nhà và xe” Tôi ngoắc tay.
Tần Hữu ngoan ngoãn đi tới và quỳ xuống dưới chân tôi với đôi mắt ngạc nhiên.
“Uầy, chị thật hào phóng so với những ông chủ khác trong hội quán còn hào phóng hơn.”
“Không ngờ tôi lại có giá như vậy.” Hắn liếm miệng, nheo mắt cười.
Hắn đã 28 tuổi rồi, nhưng trông vẫn như một thiếu niên. Khi cười lên có chút phóng đãng kiêu ngạo, khi không cười thì lạnh lùng cao quý.
“Từ hôm nay, làm người yêu hợp đồng của tôi. Hợp đồng có thời hạn 5 năm, sau năm năm tôi sẽ cho anh thêm 20 triệu.” Tôi đưa hợp đồng cho Tần Hữu.
Tần Hữu thậm chí còn không nhìn nó, chỉ ký tên của mình vào đó.
“Cảm ơn cô đã quan tâm đến tôi, nếu có hứng thú với tôi, tôi sẽ cho cô kiểm tra hàng hoá.”
Sau khi Tần Hữu nói xong, hắn cởi áo ra một cách thách thức và khéo léo. Thân hình trắng nõn lộ ra, đường cong cơ bắp săn chắc mà không khoa trương, cơ bụng rõ rệt, eo thon. Ngoại trừ có một số vết sẹo trên cơ thể. Tôi đau khổ tới mức suýt rơi nước mắt, Tần Hữu không thèm để ý, dường như đã quen bị khách hàng nhìn. “Tôi nên gọi cô là ân nhân hay gọi là chị?”
“Trả thẻ hay trả tiền mặt?”
“Cô có bao nhiêu con sói con như tôi? Tôi có thể ghen không?”
8.
“Tần Hữu, tiền chuyển vào thẻ của anh, chỉ có một mình anh.” Tôi cúi đầu, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào vết sẹo kia, giọng mũi nồng đậm. Tần Hữu hơi giật mình khi nhìn thấy phản ứng của tôi. Đầu ngón tay tôi hơi lạnh, và cơ thể anh ấy theo bản năng khẽ run lên khi tôi chạm vào chúng. Vết thương trên cơ thể có độ sâu nông khác nhau, có thể nhìn được đã qua nhiều năm. Tôi không dám nhìn vào mặt anh, sợ rằng mình sẽ không kìm được nước mắt.
Kiễng chân lên, tôi lặng lẽ khoác áo Tần Hữu, không dám nhìn nữa. Tần Hữu có vẻ hơi khó chịu, đôi mắt hắn mờ đi.
"Thân hình xấu xí đúng không? Cô thậm chí còn không muốn chạm vào. Cô không thích tôi sao?"
“Hợp đồng đã được ký kết, giờ cô có hối hận, thì cũng đã quá muộn."
"Tôi sẽ không trả lại tiền."
Hắn vẫn đang nói, nhưng những giọt nước mắt của tôi rơi xuống từng giọt một.
9.
Tôi không phát ra âm thanh nào cả, thậm chí còn không nhận ra là mình đang khóc. Tôi chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói, như bị kim đâm đến không thở nổi.
Tần Hữu hoảng hốt trong giây lát, theo bản năng đưa tay lên lau nước mắt cho tôi,
Nhưng khi nhấc tay được một nửa, hắn đột ngột kìm lại:
"Hối hận cũng vô dụng, dù sao cô cũng đã trả tiền."
Tôi sụt sịt cố nói thật bình tĩnh.
“Anh có thể nói cho tôi biết những năm nay anh đã trải qua những cái gì?”
Nghe tôi hỏi, Tần Hữu có chút bất an cùng tức giận.
"Không phải tôi đã nói với cô mọi chuyện rồi sao, làm việc kiếm sống!"
10.
Anh ấy chắc đã phải chịu đựng rất nhiều. May mắn vì tôi đã tìm thấy anh ấy.
Xin lỗi vì tôi đến muộn. Tất cả đã là quá khứ nó qua rồi......
Khi tôi mười sáu tuổi, Sở Nghênh Phong anh ấy vừa tròn mười tám. Cô nhi viện gặp khó khăn trong mọi việc. Viện trưởng già ốm nặng, mấy đứa nhỏ khóc vì đói. Hai chúng tôi là lớn nhất trong cô nhi viện, tất cả đứa nhỏ cùng khóc, hỏi lúc đó chúng tôi phải làm gì?
Tôi nói dối tuổi của mình và tôi đã làm việc cùng anh ấy mỗi ngày, với đồng lương ít ỏi, anh ấy mua thuốc cho viện trưởng và thức ăn cho những đứa nhỏ trong viện. Ngày đêm giày vò, không làm chúng tôi gục ngã, chúng tôi không sợ khổ. Nhưng viện trưởng bệnh nặng cần rất nhiều tiền mua thuốc. Hai chúng tôi đã làm việc rất chăm chỉ để kiếm tiền, nhưng nó như muối bỏ biển. Mỗi lần vào bệnh viện như một cơn ác mộng, không có tiền thì phải dừng thuốc. Viện trưởng sẽ chết nếu ngừng thuốc, chúng tôi khóc, cùng nhau quỳ gối cầu xin bác sĩ. Tôi sẽ không bao giờ quên lúc đó Sở Nghênh Phong vừa mới trưởng thành và đã rất cao. Anh ấy quỳ xuống đầu cúi dưới đất trước mặt bác sĩ, bất chấp lòng tự trọng, những người xung quanh chỉ trỏ. Anh ấy khóc nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng lưng, nhưng cơ thể run rẩy dữ dội. Bác sĩ nhìn chúng tôi, thở dài và ghi chép, cho đến khi ngay cả bác sĩ cũng bị mắng theo. Thời gian viện trưởng hôn mê ngày càng nhiều, lúc tỉnh táo ông ấy đều xin chúng tôi từ bỏ ông ấy.
“Nhược Nhược, Nghênh Phong các con đều là những đứa trẻ ngoan, các con đã làm rất tốt, bỏ qua đi, dành tiền cho bọn trẻ, để chúng nó tiếp tục sống.”
Viện trưởng sắc mặt tái nhợt, khó khăn thở dốc, quanh miệng có bọt máu.
Sở Nghênh Phong và tôi khóc rất nhiều cho tới khi không thể khóc được nữa. Khi chúng tôi đang ở trong tình thế tuyệt vọng, một người đàn ông giàu có đến trước cửa nhà chúng tôi và anh ta nói muốn nhận một đứa trẻ làm con nuôi. Anh ta có rất nhiều tiền, giàu có hơn bất cứ ai mà chúng tôi từng gặp. Người ta nói rằng một trong những chiếc nhẫn của anh ta đủ để mua trại trẻ mồ côi này. Anh ta cho biết sau khi nhận nuôi thành công sẽ tặng một khoản tiền cho cô nhi viện. Số tiền này đủ để giữ cho viện trưởng sống sót, khiến những đứa trẻ khác sống sung túc. Người này là cha nuôi của tôi Tạ Chu.
Ban đầu anh ta thích Sở Nghênh Phong.
Tôi đã giành lấy vị trí của anh ấy.
Tôi đã lén cho đậu phộng vào bữa ăn của anh và khiến anh bị dị ứng nghiêm trọng,
Sở Nghênh Phong toàn thân nổi mẩn đỏ và suýt chết vì sốc.
Tôi đã thể hiện hết sức mình trước mặt Tạ Chu, và sau đó tôi lọt vào mắt xanh của ông ta và trở thành con gái nuôi của Tạ Gia.
Sau khi được nhận nuôi, tôi đã đổi từ Giang Nhược thành Tạ Nhược.
Tôi cũng mất liên lạc với Sở Nghênh Phong. Sau này, khi tôi đến tìm anh ấy, nhưng cô nhi viện đã bị người khác tiếp quản. Khi tôi gặp lại anh ấy, anh ấy đã trở thành Tần Hữu.
Anh ấy không nhớ gì hết, nhưng tôi lại nhớ tất cả. Tôi đã yêu anh ấy, khi còn nhỏ tôi đã dựa dẫm vào anh ấy, và tôi còn nhớ nụ hôn đầu tiên khi còn là cô gái nhỏ không biết gì. Những người sống trong trại trẻ mồ côi đó đều là những đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi hoặc những đứa trẻ khuyết tật về thể chất. Viện trưởng già đã cố gắng hết sức để bù đắp, nhưng vẫn rất khó khăn, bọn trẻ đều bị đói. Khi tôi bị ốm, chính Sở Nghênh Phong đã cầu xin viện trưởng đưa tôi đến bệnh viện. Khi tôi bị bắt nạt, chính anh ấy đã đánh nhau với những đứa trẻ lớn hơn, liều mạng để trút giận cho tôi, khi tôi nghĩ về ngôi nhà trong mơ, chính anh ấy đã nắm tay tôi suốt đêm dài.
“Nếu em không sợ, sau này anh trai sẽ cho em một ngôi nhà.”
Tôi không nhớ sinh nhật của mình, vì vậy tôi đặt ngày gặp anh ấy là sinh nhật của mình. Sở Nghênh Phong ở với tôi hàng năm, không có bánh, chúng tôi ăn trộm một cái bánh bao nhân thịt trong bếp, không có nến, chúng tôi dùng diêm. Chắp tay và ước một điều ước, bẻ đôi chiếc bánh, anh ấy chia cho tôi một nửa nhân thịt. Thậm chí sau nhiều năm tôi vẫn nhớ rõ từng cảnh lúc đó. Tôi yêu anh ấy nhiều năm, đến tận xương tủy chưa bao giờ tôi ngừng yêu. Trong hơn 3000 ngày đêm bị tra tấn bởi những kẻ vô nhân tính tôi muốn c h ế t, tôi sống sót nhờ nghĩ đến và thì thầm cái tên Sở Nghênh Phong. Ngay cả khi anh ấy trở thành Tần Hữu, điều đó cũng không sao cả. Tôi đã khóc và cười như những kẻ ngốc. Không nhớ cũng không sao, quá khứ cay đắng, nhưng có tôi trong tương lai.
7.
“300.000 một tháng, mua thêm nhà và xe” Tôi ngoắc tay.
Tần Hữu ngoan ngoãn đi tới và quỳ xuống dưới chân tôi với đôi mắt ngạc nhiên.
“Uầy, chị thật hào phóng so với những ông chủ khác trong hội quán còn hào phóng hơn.”
“Không ngờ tôi lại có giá như vậy.” Hắn liếm miệng, nheo mắt cười.
Hắn đã 28 tuổi rồi, nhưng trông vẫn như một thiếu niên. Khi cười lên có chút phóng đãng kiêu ngạo, khi không cười thì lạnh lùng cao quý.
“Từ hôm nay, làm người yêu hợp đồng của tôi. Hợp đồng có thời hạn 5 năm, sau năm năm tôi sẽ cho anh thêm 20 triệu.” Tôi đưa hợp đồng cho Tần Hữu.
Tần Hữu thậm chí còn không nhìn nó, chỉ ký tên của mình vào đó.
“Cảm ơn cô đã quan tâm đến tôi, nếu có hứng thú với tôi, tôi sẽ cho cô kiểm tra hàng hoá.”
Sau khi Tần Hữu nói xong, hắn cởi áo ra một cách thách thức và khéo léo. Thân hình trắng nõn lộ ra, đường cong cơ bắp săn chắc mà không khoa trương, cơ bụng rõ rệt, eo thon. Ngoại trừ có một số vết sẹo trên cơ thể. Tôi đau khổ tới mức suýt rơi nước mắt, Tần Hữu không thèm để ý, dường như đã quen bị khách hàng nhìn. “Tôi nên gọi cô là ân nhân hay gọi là chị?”
“Trả thẻ hay trả tiền mặt?”
“Cô có bao nhiêu con sói con như tôi? Tôi có thể ghen không?”
8.
“Tần Hữu, tiền chuyển vào thẻ của anh, chỉ có một mình anh.” Tôi cúi đầu, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào vết sẹo kia, giọng mũi nồng đậm. Tần Hữu hơi giật mình khi nhìn thấy phản ứng của tôi. Đầu ngón tay tôi hơi lạnh, và cơ thể anh ấy theo bản năng khẽ run lên khi tôi chạm vào chúng. Vết thương trên cơ thể có độ sâu nông khác nhau, có thể nhìn được đã qua nhiều năm. Tôi không dám nhìn vào mặt anh, sợ rằng mình sẽ không kìm được nước mắt.
Kiễng chân lên, tôi lặng lẽ khoác áo Tần Hữu, không dám nhìn nữa. Tần Hữu có vẻ hơi khó chịu, đôi mắt hắn mờ đi.
"Thân hình xấu xí đúng không? Cô thậm chí còn không muốn chạm vào. Cô không thích tôi sao?"
“Hợp đồng đã được ký kết, giờ cô có hối hận, thì cũng đã quá muộn."
"Tôi sẽ không trả lại tiền."
Hắn vẫn đang nói, nhưng những giọt nước mắt của tôi rơi xuống từng giọt một.
9.
Tôi không phát ra âm thanh nào cả, thậm chí còn không nhận ra là mình đang khóc. Tôi chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói, như bị kim đâm đến không thở nổi.
Tần Hữu hoảng hốt trong giây lát, theo bản năng đưa tay lên lau nước mắt cho tôi,
Nhưng khi nhấc tay được một nửa, hắn đột ngột kìm lại:
"Hối hận cũng vô dụng, dù sao cô cũng đã trả tiền."
Tôi sụt sịt cố nói thật bình tĩnh.
“Anh có thể nói cho tôi biết những năm nay anh đã trải qua những cái gì?”
Nghe tôi hỏi, Tần Hữu có chút bất an cùng tức giận.
"Không phải tôi đã nói với cô mọi chuyện rồi sao, làm việc kiếm sống!"
10.
Anh ấy chắc đã phải chịu đựng rất nhiều. May mắn vì tôi đã tìm thấy anh ấy.
Xin lỗi vì tôi đến muộn. Tất cả đã là quá khứ nó qua rồi......
Khi tôi mười sáu tuổi, Sở Nghênh Phong anh ấy vừa tròn mười tám. Cô nhi viện gặp khó khăn trong mọi việc. Viện trưởng già ốm nặng, mấy đứa nhỏ khóc vì đói. Hai chúng tôi là lớn nhất trong cô nhi viện, tất cả đứa nhỏ cùng khóc, hỏi lúc đó chúng tôi phải làm gì?
Tôi nói dối tuổi của mình và tôi đã làm việc cùng anh ấy mỗi ngày, với đồng lương ít ỏi, anh ấy mua thuốc cho viện trưởng và thức ăn cho những đứa nhỏ trong viện. Ngày đêm giày vò, không làm chúng tôi gục ngã, chúng tôi không sợ khổ. Nhưng viện trưởng bệnh nặng cần rất nhiều tiền mua thuốc. Hai chúng tôi đã làm việc rất chăm chỉ để kiếm tiền, nhưng nó như muối bỏ biển. Mỗi lần vào bệnh viện như một cơn ác mộng, không có tiền thì phải dừng thuốc. Viện trưởng sẽ chết nếu ngừng thuốc, chúng tôi khóc, cùng nhau quỳ gối cầu xin bác sĩ. Tôi sẽ không bao giờ quên lúc đó Sở Nghênh Phong vừa mới trưởng thành và đã rất cao. Anh ấy quỳ xuống đầu cúi dưới đất trước mặt bác sĩ, bất chấp lòng tự trọng, những người xung quanh chỉ trỏ. Anh ấy khóc nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng lưng, nhưng cơ thể run rẩy dữ dội. Bác sĩ nhìn chúng tôi, thở dài và ghi chép, cho đến khi ngay cả bác sĩ cũng bị mắng theo. Thời gian viện trưởng hôn mê ngày càng nhiều, lúc tỉnh táo ông ấy đều xin chúng tôi từ bỏ ông ấy.
“Nhược Nhược, Nghênh Phong các con đều là những đứa trẻ ngoan, các con đã làm rất tốt, bỏ qua đi, dành tiền cho bọn trẻ, để chúng nó tiếp tục sống.”
Viện trưởng sắc mặt tái nhợt, khó khăn thở dốc, quanh miệng có bọt máu.
Sở Nghênh Phong và tôi khóc rất nhiều cho tới khi không thể khóc được nữa. Khi chúng tôi đang ở trong tình thế tuyệt vọng, một người đàn ông giàu có đến trước cửa nhà chúng tôi và anh ta nói muốn nhận một đứa trẻ làm con nuôi. Anh ta có rất nhiều tiền, giàu có hơn bất cứ ai mà chúng tôi từng gặp. Người ta nói rằng một trong những chiếc nhẫn của anh ta đủ để mua trại trẻ mồ côi này. Anh ta cho biết sau khi nhận nuôi thành công sẽ tặng một khoản tiền cho cô nhi viện. Số tiền này đủ để giữ cho viện trưởng sống sót, khiến những đứa trẻ khác sống sung túc. Người này là cha nuôi của tôi Tạ Chu.
Ban đầu anh ta thích Sở Nghênh Phong.
Tôi đã giành lấy vị trí của anh ấy.
Tôi đã lén cho đậu phộng vào bữa ăn của anh và khiến anh bị dị ứng nghiêm trọng,
Sở Nghênh Phong toàn thân nổi mẩn đỏ và suýt chết vì sốc.
Tôi đã thể hiện hết sức mình trước mặt Tạ Chu, và sau đó tôi lọt vào mắt xanh của ông ta và trở thành con gái nuôi của Tạ Gia.
Sau khi được nhận nuôi, tôi đã đổi từ Giang Nhược thành Tạ Nhược.
Tôi cũng mất liên lạc với Sở Nghênh Phong. Sau này, khi tôi đến tìm anh ấy, nhưng cô nhi viện đã bị người khác tiếp quản. Khi tôi gặp lại anh ấy, anh ấy đã trở thành Tần Hữu.