Chương : 18
Kết quả, lãng phí thời gian nửa ngày, Tô Kỳ cũng không trả lời được ham thích cái gì, ngược lại Tô Thần bị hắn mài cho sức cùng lực kiệt.
Này so với việc đối phó Lộ Lý Khiết còn mệt hơn a.
Sau một phen đối thoại này, Tô Thần không nghĩ muốn di chuyển đến nửa cái miệng.
Bữa sáng cùng Tô Kỳ ăn, dưới hai hàng người chỉnh tề đứng nhìn mà ăn, thực sự là làm cho một điểm cũng không muốn ăn, dù cho trên bàn bày ra đủ loại món ngon mà y chưa từng gặp qua.
Đến buổi tối, Tô Kỳ mang y đi ăn cơm, Tô Thần nhịn không được, đi phía sau hắn thấp giọng nói: “Ta nói, lúc ăn cơm có thể đừng để cho nhiền người đứng nhìn như vậy?”
Tô Kỳ kinh ngạc nhìn Tô Thần: “Các nàng đều là tôi tớ trong cung.”
Tô Thần nhíu mày: “Ta không thích. Nếu như ngươi nhất định phải lưu các nàng lại, như vậy thì để các nàng cùng ăn cơm là được rồi.” Tôi tớ cũng là người a, lẽ nào cần phải đứng xem ta ăn cái gì?
“Hảo, ta đã biết.” Tô Kỳ gật đầu.
Đầu mùa hạ ở Trường Nhạc cung, nhiều loại hoa như rực rỡ mơn mởn, mỗi gốc cây nơi này chính là nở hoa mạnh mẽ nhất đẹp nhất có thể.
Lá xanh hoa đỏ, đường vân mái hiên điêu khắc tỉ mỉ các loại hoa cỏ thú vật trên tường như ẩn như hiện, nếu như không mang theo bất cứ tâm tình gì mà xem xét, Trường Nhạc cung đích thực là nơi đẹp không sao tả xiết, động thực vật cùng kiến trúc, thậm chí người, đông đúc phân bố mà sống bên trong cung điện rộng lớn này.
Tô Thần từng hỏi thăm qua, người trong cung nếu theo đường chính mà xuống núi, phải đi tròn một ngày, thầm nghĩ trước đây đi như Tô Lục nói, mất chừng nửa ngày mới xuống được chân núi.
Cho nên có thể tưởng tượng Trường Nhạc cung rộng lớn thế nào.
Y nghiêng mặt, nhìn Tô Kỳ: một người như thế, vì sao lại một mình ở tại nơi này? Phụ mẫu hắn đâu? Hắn không còn thân nhân nào sao? Vì sao phụ mẫu hắn nhẫn tâm để đứa con của mình biến thành như vậy?
Bất quá, Tô Kỳ lúc trước không phải muốn giết ta sao? Cho nên, ai biết phụ mẫu hắn có thể là dạng người nào.
Tới phòng khách, vẫn là hai hàng người như trước, Tô Kỳ phất tay, ý bảo các nàng toàn bộ lui ra.
Vì vậy, trong yên lặng mọi người đều đi ra.
Tô Thần phát hiện, tuy rằng Tô Kỳ cùng các nàng thời gian tiếp xúc hết sức lâu dài, nhưng lại rất ít nói chuyện, có lẽ nói, người trong cung này đều không nói nhiều lắm.
“Ngươi vì sao không nói cùng các nàng?” Tô Thần một bên đem bình hoa bạch lan rời đi, một bên hỏi hắn.
“Vì sao lại phải nói?” Tô Kỳ biểu hiện không hiểu.
Lúc này, tiếng gõ cửa khe khẽ truyền đến, là nha đầu phòng ăn bưng đồ ăn tới. Mấy lần trước, công việc này đều do bọn Tô Lục làm, hiện tại, đương nhiên chính y phải đi mở cửa rồi.
Mở cửa, thị nữ hướng y gật đầu, y tránh lối cho hơn hai mươi người đi vào, dọn xong đồ ăn, sau đó người đứng đầu, lấy ngân châm thử lại đồ ăn trên bàn, rồi lại từ mỗi đĩa đồ ăn gắp một ít bỏ vào trong hộp nhỏ mang theo bên người, cuối cùng lấy ra hai bộ chén đũa ngọc thạch, bày xong, khom lưng hành lễ, khép lại cửa lui xuống.
Mỗi lần đều phải chuẩn bị nhiều như vậy, thực sự là lãng phí a, tuy rằng Tô Kỳ đã giải thích ăn không hết đều thưởng xuống dưới cho họ ăn, vấn đề là, họ cũng là người, dựa vào cái gì mình được ăn còn họ ăn thừa a?
Người này với mình thực sự là có nhiều điểm bất đồng, hay là do bách tính bình thường tốt, Li Du dễ dàng đối phó như vậy, Tô Kỳ thì thực phiền toái.
Nhắm mắt làm ngơ, ta đang định rời đi sớm sớm một chút, không để ý không để ý.
Kéo cái ghế, muốn hắn ngồi xuống, đưa cho hắn chén cơm, nói hắn: “Ăn.” Ta cũng sẽ không giống các nàng cái gì cũng đều đưa tới miệng hắn, muốn ăn cơm thì chính mình phải động thủ.
Cũng may Tô Kỳ trước mặt y cực kỳ tuân theo, không hai lời mà nâng bát ăn.
Nhưng là…
“Ngươi làm sao lại không ăn đồ ăn?” Tô Thần nhìn hắn.
“Không biết ăn cái gì.” Tô Kỳ thành thật trả lời.
Tô Thần lặng đi một chút, lại nhớ lại, hình như là trước đây khi Tô Kỳ ở cùng mình thì mình lấy cái gì hắn ăn cái nấy, chưa từng biểu hiện ra yêu thích món nào, ở đây hai bữa cơm đều thế, hai bên trái phải phụng dưỡng gắp đồ ăn cho hắn hắn cứ như vậy ăn hết, thật giống như đồ ăn nào hương vị cũng giống nhau.
Trầm ngâm một chút:
“Ta cũng không biết là ngươi có khẩu vị thế nào, nói chung có thể là ta thích, không chắc ngươi sẽ thích, nhưng hiện tại không sao, các loại hương vị chung quy không có cùng cảm thụ như nhau, đến lúc đó ngươi sẽ rõ ràng.”
Gắp một miếng hải sâm nấu hành tây bỏ vào bát hắn, “Đừng xem hình dạng nó xấu xí như vậy, nhưng ăn thật ngon a, bất quá, ngươi không thể ăn nhiều, đối với thân thể không tốt, của ngươi…” nhìn qua các món ăn, “A, cái này,” hướng lươn hầm nấm chỉ chỉ, “Ngươi ăn tương đối khá, thế nhưng, ta cảm thấy hương vị giống nhau, lươn nha, ta cảm thấy phải phối hợp gia vị tốt mới ăn ngon, nếu không sẽ rất tanh, này, này, ngươi xem gì mà ngây ngốc ra a?” Tô Thần quay đầu thấy Tô Kỳ cư nhiên nhìn mình ngây người.
Tô Kỳ cả kinh, cười: “Không có gì.” Cúi đầu, tiếp tục ăn, nhưng là vừa ăn cơm, khóe môi vẫn là cong lên.
Tô Thần lắc đầu: Thật không biết hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Ăn xong bữa cơm, hai người thừa dịp trời còn chưa tối, đi vòng quanh hoa viên tản bộ.
“Tô Kỳ.”
Tô Kỳ đang tỉ mỉ nghiên cứu một con hồ điệp màu đỏ đậu trên bông hoa phấn hồng, nghe được y gọi mình, đứng thắng dậy đi đến chỗ y.
“Khả năng ta nói như vầy, có hơi lắm mồn,” Tô Thần có điểm chần chờ, “Có thể ngươi cảm thấy muốn nói cái gì, nói với mọi người là được rồi, không cần nói quá nhiều, nhưng mà ngôn ngữ không phải chỉ vì để ngươi nói nhu cầu của bản thân mà sinh ra.”
“…Không hiểu.”
Tô Thần cười, “Đưa tay ra đây.”
Nghe lời làm theo.
Bàn tay Tô Kỳ thon dài tinh thế, trắng sáng, thập phần xinh xắn ── nếu như chỉ nhìn tay như thế, ai cũng sẽ không nghĩ rằng đôi tay này đã lấy đi vô số sinh mệnh con người.
“Tay, có thể dùng làm gì?” Tô Thần mỉm cười hỏi.
“Tay?” Tô Kỳ ngốc nghếch hỏi.
“Đúng.” Tô Thần gật đầu.
“Ăn, mặc quần áo…”
“Thế nhưng trước giờ ngươi chỉ dùng tay này làm một việc thôi, đúng không?” Tô Thần nhẹ giọng nói.
Câu trả lời của Tô Kỳ là trầm mặc.
Đương nhiên, là sát nhân.
“Ta không có ý tứ khác.” Tô Thần không nghĩ qua là làm như vậy lại khiến hắn khó chịu, vội vã giải thích,
“Ngươi xem, ta chỉ muốn nói rõ, tay còn có thể làm như vậy.” Kéo tay hắn qua, hay tay năm chặt, “Như vậy,” Vỗ vỗ bờ vai hắn ── đương nhiên là kiễng đầu ngón chân, “Còn có thể như vậy…” Chuyển mình đi tời ôm hắn, nhưng bởi vì thân mình hắn cao nên thoạt nhìn như là Tô Thần đang yêu thương nhung nhớ mà ôm hắn. Ngẩng đầu, trịnh trọng mà nói: “Ngươi hiểu chưa? Chúng ta được ban cho những thứ này không phải chỉ vì sinh tồn, còn có khiến chúng ta hạnh phúc đồng thời truyền lại cho người khác.”
Tô Kỳ cúi đầu, nhìn vẻ mặt Tô Thần, một hồi, gật đầu: “Ân.”
Người này cũng không phải là thông thái dởm nha, Tô Thần cười buông tay: “Đương nhiên, muốn thoáng chốc thay đổi là không có khả năng, chậm rãi thử đi.”
“Ân.”
“Ta đây ngày mai chuẩn bị trở về, tác dụng thuốc kia cũng hết rồi.” Tô Thần cười xoay người, tuy rằng không thể vì hắn làm nhiều việc, nhưng có thể cho hắn biết tình cảm nhân loại mỹ hảo cũng tốt.
Đi vài bước, không có cảm giác Tô Kỳ phía sau, nghi hoặc xoay người: “Tô Kỳ?”
Hắn vẫn đứng ở gốc cây nở hoa phấn hồng, nhìn mình.
“Sao lại không đi? Trời chiều rồi, trở về đi.”
“Không phải nói, nơi này chính là nhà ngươi sao, ngươi muốn đi đâu?” Tô Kỳ chậm rãi hỏi, mỗi chữ mỗi câu thập phần thong thả.
Y lăng lăng trả lời: “Ta phải đi gặp bọn Li Du a, tìm không được ta bọn họ nhất định lo lắng.”
“Ngươi là hài tử của ta!” Tô Kỳ đột nhiên lớn tiếng mà rống, hồ điệp đang đậu liền bay đi, rất nhanh biến mất sau hàng lá xanh rì.
Tô Thần bị hắn đột nhiên rống to liền bị hoảng sợ.
Bởi vì Tô Kỳ chưa từng lớn tiếng với mình, không ổn, y đột nhiên nhớ tới hồi bồn tuổi nhìn thấy một màn giết người kia, vì vậy, y cũng không biết nói gì thì tốt, cũng không dám nói cái gì nữa.
Hai người giằng co đứng ở đó.
Tô Kỳ một lúc sau, từng bước hướng y đi đến.
Tô Thần chỉ cảm thấy chân như muốn nhũn ra, trong lòng lẩm nhẩm: hắn sẽ không giết ta a, hắn sẽ không giết ta a, ta đâu có nói sai chỗ nào, ta đâu có đắc tội hắn, hắn sẽ không thực sự muốn giết ta…
Nghĩ muốn lui lại, nhưng ngẫm kĩ bản thân có lui về phía sau thực sự cũng vô ích, võ công của hắn cao như vậy, ta không có chút võ công nào, giết ta có thể so với giết con kiến còn dễ hơn, hơn nữa nhỡ đâu hắn không phải là muốn giết ta, đây lại lui xuống, làm hắn tức giận thì sao, không thể động đậy, nghìn vạn lần đứng vững a!
Đi tới trước mặt y, Tô Kỳ mặt không biểu tình mà vươn tay.
Tô Thần sợ đến mở to mắt.
Sau đó, bàn tay lạnh lẽo của hắn áp lên mặt y, đồng thời thanh âm khe khẽ vang lên: “Vì sao không trốn, ngươi vừa rồi không phải rất sợ sao?”
“…Ta muốn xem thử ngươi có thật muốn giết ta không.” Tô Thần cười khổ. Chân mềm nhũn, có chút không vững.
“Ta đây vạn nhất thực sự muốn giết ngươi thì sao?”
Y lặng đi một chút, sau đó lắc đầu cười khổ, không trả lời.
Nguyên lại, ta thủy chung chưa từng lo lắng tính đến khả năng hắn sẽ giết ta.
“Ngươi, là hài tử của ta, cho nên ta không muốn ngươi đi thân cận người bên ngoài.” Lời này của Tô Kỳ xem như đang nói về vật sở hữu của mình, ‘của, ta’ hai ý niệm này rất nặng.
“Hắn là bằng hữu của ta.” Tô Thần cười, “Hài tử của ngươi lẽ nào cũng là vật thuộc về ngươi sao?”
Tô Kỳ trầm mặc một chút, mới từ từ nói: “Nếu như, ngươi ngay từ đầu là hai tử kia, ngươi sẽ không sống đến bây giờ.”
Nhưng lời này, kinh động làm Tô Thần thiếu chút nữa ngất, ngồi trên đất, cà lăm nói: “Ngươi…Ngươi…” rất muốn giả ngu nói không biết Tô Kỳ ý gì, nhưng y nghĩ hắn không phải loại người đi hù người khác thế này, cuối cùng cười thảm một tiếng: “…Vậy ngươi dự định thế nào?”
“Ngươi nếu chính mình ở trong lớp da này, ngươi chính là hài tử thuộc về ta.” Tô Kỳ cười, ngồi chồm hổm xuống, sờ đầu y.
“Ngươi biết là ta không phải mà.” Thanh âm y yếu ớt nói.
“Phải.” Tô Kỳ kiên trì cố chấp, sau đó gật đầu, cười đến ôn nhu: “Có thể trời xanh cũng biết ta không thích hài tử của người đàn bà kia, cho nên mới đem ngươi đưa đến cho ta.”
Tô Thần mở to mắt: “Ngươi điên rồi! Ta đoạt đi thẩn thể của thân sinh cốt nhục người a!”
“Ngươi nghe cho rõ, lời này, ta không nói lần thứ hai.” Tô Kỳ nhìn y, hai mắt lóng lánh tia sáng yêu dị: “Ta chỉ thừa nhận ngươi, Tô Tịch là muội muội ngươi, theo ta không vấn đề gì, đây là thái độ khoan nhượng lớn nhất của ta, ta nói rồi, không hy vọng ngươi chán ghét ta.”
Nhìn nhãn thần chuyên chú của đối phương, y không thấy gì ngoài sự rõ ràng, người này nói thật. Nếu như không phải hắn hạ thủ lưu tình, tiểu Tịch e rằng đã sớm mất mạng.
Người này, ta rốt cuộc phải nói như thế nào?
Thật là lãnh khốc đến cực điểm.
Làm cho người nghe hắn nói sẽ cảm thấy lạnh lẽo.
“Ngươi…” y nuốt nước miếng, “Ngươi, ngươi nói ta là hài tử của ngươi, đúng không?”
Tô Kỳ cố sức gật đầu: “Đúng.”
“Như vậy, ngươi có biết chức trách của một người phụ thân là thế nào không?”
“Phụ thân?” Tô Kỳ ngây ngốc, sau đó mới gật đầu: “Ngươi nói là ta?”
Lẽ nào ngươi cho ngươi là mẫu thân sao…
Tô Thần từ trong kinh sợ nở nụ cười.
“Đúng, theo như lẽ thường mà nói, ta là phụ thân, nhưng là, ngươi cũng không thuộc về người đàn bà kia.” Tô Kỳ gật đầu, “Ngươi chỉ cần thuộc về một mình ta.” Nhìn Tô Thần, cố sức nói, “Trước mặt người khác ta cho phép ngươi gọi ta là cha a.”
Phương thức tư duy của Tô Kỳ lúc nào cũng rất kì quái, điểm này Tô Thần đã thấy qua, nhưng hắn bây giờ có thể nói ra những lời đó, nếu không phải hiện tại chưa an toàn, hẳn nên nói hắn là nhân tài rồi. “Song thân hài tử phải mang nhiện vụ dưỡng dục hài từ, cái này ngươi hiểu không?”
Tô Kỳ gật đầu.
“Nhưng là, dưỡng dục ta không phải là ngươi, có thể ta sinh hoạt ở Trường Nhạc cung, thế nhưng ngươi có biết ta cùng tiểu Tịch nương tựa vào nhau mà sống, ngươi không hoàn thành trách nhiệm, ta không thừa nhận ngươi.” Tô Thần tận lực làm cho khẩu khí mình cường ngạnh, làm cho tỉ lệ có thể rời đi tăng lên.
Kỳ thực, y cũng không biết nên làn thế nào bây giờ, hiện tại Tô Kỳ nói như thế, lần thứ hai nhắc nhở chính mình không phải là người thế giới này, ta chỉ là nhờ vào thân thể người khác kéo dài hơi tàn, tuy rằng không biết tại sao còn có thể lớn lên, nhưng ta đích thực không biết thế nào đi đối mặt Tô Tịch.
Tô Kỳ cúi đầu, đứng dậy, hơi lui lại mấy bước, thấp giọng nói: “Phải.”
“Đúng” Cái chữ này chưa kịp nói ra, ngẩng đầu nhìn Tô Kỳ, thấy hắn cư nhiên vung chưởng hướng ngực mình hung hăng đánh lên, sau đó, phun ra một ngụm máu lớn.
Y cả người ngây ngốc, đến khi Tô Kỳ mở mồm phun ra ngụm thứ hai, thứ ba, y mới hoảng lên xông đến, đỡ lấy Tô Kỳ: “Tô Kỳ, Tô Kỳ!” trước mắt vẫn là nhãn thần lúc khi tự đánh, bi thương tuyệt vọng.
“Ngươi là…đại phu a…” Tô Kỳ một ngụm một ngụm hộc máu, vẫn mỉm cười khẽ khàng nói.
“Ngươi câm miệng, đừng nói.” Y luống cuống tay chân mà dò xét mạch.
“Cứu người…là chức trách…đại phu a…”
“Đúng.” Tay đầy màu, nhưng người này không biết sống chết mà vẫn nói chuyện, Tô Thần cũng không biết nên bắt hắn làm thế nào mới tốt,
“Ta xin ngươi, ngươi đừng nói, đừng nói.”
Đến đây, y dùng khẩu khí cầu xin nói, “Xin ngươi, chớ nói nữa, ngươi sẽ chết.” Ta không muốn trên lưng mang án giết người a, hơn nữa, mạng người này quý như vậy, ta cõng không nổi a!
Chỉ là, hắn như vậy, mục đích chỉ là để y lưu lại, lại làm thế nào mà nặng thế này.
Rốt cục, bên ngoài tôi tớ tuần tra không để ý tức giận của Tô Kỳ xông vào bên trong, cứu đi người vì sợ mà đầu óc trống trơn không nghĩ đến cứu người và Tô Kỳ không biết còn sống hay đã chết.
Này so với việc đối phó Lộ Lý Khiết còn mệt hơn a.
Sau một phen đối thoại này, Tô Thần không nghĩ muốn di chuyển đến nửa cái miệng.
Bữa sáng cùng Tô Kỳ ăn, dưới hai hàng người chỉnh tề đứng nhìn mà ăn, thực sự là làm cho một điểm cũng không muốn ăn, dù cho trên bàn bày ra đủ loại món ngon mà y chưa từng gặp qua.
Đến buổi tối, Tô Kỳ mang y đi ăn cơm, Tô Thần nhịn không được, đi phía sau hắn thấp giọng nói: “Ta nói, lúc ăn cơm có thể đừng để cho nhiền người đứng nhìn như vậy?”
Tô Kỳ kinh ngạc nhìn Tô Thần: “Các nàng đều là tôi tớ trong cung.”
Tô Thần nhíu mày: “Ta không thích. Nếu như ngươi nhất định phải lưu các nàng lại, như vậy thì để các nàng cùng ăn cơm là được rồi.” Tôi tớ cũng là người a, lẽ nào cần phải đứng xem ta ăn cái gì?
“Hảo, ta đã biết.” Tô Kỳ gật đầu.
Đầu mùa hạ ở Trường Nhạc cung, nhiều loại hoa như rực rỡ mơn mởn, mỗi gốc cây nơi này chính là nở hoa mạnh mẽ nhất đẹp nhất có thể.
Lá xanh hoa đỏ, đường vân mái hiên điêu khắc tỉ mỉ các loại hoa cỏ thú vật trên tường như ẩn như hiện, nếu như không mang theo bất cứ tâm tình gì mà xem xét, Trường Nhạc cung đích thực là nơi đẹp không sao tả xiết, động thực vật cùng kiến trúc, thậm chí người, đông đúc phân bố mà sống bên trong cung điện rộng lớn này.
Tô Thần từng hỏi thăm qua, người trong cung nếu theo đường chính mà xuống núi, phải đi tròn một ngày, thầm nghĩ trước đây đi như Tô Lục nói, mất chừng nửa ngày mới xuống được chân núi.
Cho nên có thể tưởng tượng Trường Nhạc cung rộng lớn thế nào.
Y nghiêng mặt, nhìn Tô Kỳ: một người như thế, vì sao lại một mình ở tại nơi này? Phụ mẫu hắn đâu? Hắn không còn thân nhân nào sao? Vì sao phụ mẫu hắn nhẫn tâm để đứa con của mình biến thành như vậy?
Bất quá, Tô Kỳ lúc trước không phải muốn giết ta sao? Cho nên, ai biết phụ mẫu hắn có thể là dạng người nào.
Tới phòng khách, vẫn là hai hàng người như trước, Tô Kỳ phất tay, ý bảo các nàng toàn bộ lui ra.
Vì vậy, trong yên lặng mọi người đều đi ra.
Tô Thần phát hiện, tuy rằng Tô Kỳ cùng các nàng thời gian tiếp xúc hết sức lâu dài, nhưng lại rất ít nói chuyện, có lẽ nói, người trong cung này đều không nói nhiều lắm.
“Ngươi vì sao không nói cùng các nàng?” Tô Thần một bên đem bình hoa bạch lan rời đi, một bên hỏi hắn.
“Vì sao lại phải nói?” Tô Kỳ biểu hiện không hiểu.
Lúc này, tiếng gõ cửa khe khẽ truyền đến, là nha đầu phòng ăn bưng đồ ăn tới. Mấy lần trước, công việc này đều do bọn Tô Lục làm, hiện tại, đương nhiên chính y phải đi mở cửa rồi.
Mở cửa, thị nữ hướng y gật đầu, y tránh lối cho hơn hai mươi người đi vào, dọn xong đồ ăn, sau đó người đứng đầu, lấy ngân châm thử lại đồ ăn trên bàn, rồi lại từ mỗi đĩa đồ ăn gắp một ít bỏ vào trong hộp nhỏ mang theo bên người, cuối cùng lấy ra hai bộ chén đũa ngọc thạch, bày xong, khom lưng hành lễ, khép lại cửa lui xuống.
Mỗi lần đều phải chuẩn bị nhiều như vậy, thực sự là lãng phí a, tuy rằng Tô Kỳ đã giải thích ăn không hết đều thưởng xuống dưới cho họ ăn, vấn đề là, họ cũng là người, dựa vào cái gì mình được ăn còn họ ăn thừa a?
Người này với mình thực sự là có nhiều điểm bất đồng, hay là do bách tính bình thường tốt, Li Du dễ dàng đối phó như vậy, Tô Kỳ thì thực phiền toái.
Nhắm mắt làm ngơ, ta đang định rời đi sớm sớm một chút, không để ý không để ý.
Kéo cái ghế, muốn hắn ngồi xuống, đưa cho hắn chén cơm, nói hắn: “Ăn.” Ta cũng sẽ không giống các nàng cái gì cũng đều đưa tới miệng hắn, muốn ăn cơm thì chính mình phải động thủ.
Cũng may Tô Kỳ trước mặt y cực kỳ tuân theo, không hai lời mà nâng bát ăn.
Nhưng là…
“Ngươi làm sao lại không ăn đồ ăn?” Tô Thần nhìn hắn.
“Không biết ăn cái gì.” Tô Kỳ thành thật trả lời.
Tô Thần lặng đi một chút, lại nhớ lại, hình như là trước đây khi Tô Kỳ ở cùng mình thì mình lấy cái gì hắn ăn cái nấy, chưa từng biểu hiện ra yêu thích món nào, ở đây hai bữa cơm đều thế, hai bên trái phải phụng dưỡng gắp đồ ăn cho hắn hắn cứ như vậy ăn hết, thật giống như đồ ăn nào hương vị cũng giống nhau.
Trầm ngâm một chút:
“Ta cũng không biết là ngươi có khẩu vị thế nào, nói chung có thể là ta thích, không chắc ngươi sẽ thích, nhưng hiện tại không sao, các loại hương vị chung quy không có cùng cảm thụ như nhau, đến lúc đó ngươi sẽ rõ ràng.”
Gắp một miếng hải sâm nấu hành tây bỏ vào bát hắn, “Đừng xem hình dạng nó xấu xí như vậy, nhưng ăn thật ngon a, bất quá, ngươi không thể ăn nhiều, đối với thân thể không tốt, của ngươi…” nhìn qua các món ăn, “A, cái này,” hướng lươn hầm nấm chỉ chỉ, “Ngươi ăn tương đối khá, thế nhưng, ta cảm thấy hương vị giống nhau, lươn nha, ta cảm thấy phải phối hợp gia vị tốt mới ăn ngon, nếu không sẽ rất tanh, này, này, ngươi xem gì mà ngây ngốc ra a?” Tô Thần quay đầu thấy Tô Kỳ cư nhiên nhìn mình ngây người.
Tô Kỳ cả kinh, cười: “Không có gì.” Cúi đầu, tiếp tục ăn, nhưng là vừa ăn cơm, khóe môi vẫn là cong lên.
Tô Thần lắc đầu: Thật không biết hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Ăn xong bữa cơm, hai người thừa dịp trời còn chưa tối, đi vòng quanh hoa viên tản bộ.
“Tô Kỳ.”
Tô Kỳ đang tỉ mỉ nghiên cứu một con hồ điệp màu đỏ đậu trên bông hoa phấn hồng, nghe được y gọi mình, đứng thắng dậy đi đến chỗ y.
“Khả năng ta nói như vầy, có hơi lắm mồn,” Tô Thần có điểm chần chờ, “Có thể ngươi cảm thấy muốn nói cái gì, nói với mọi người là được rồi, không cần nói quá nhiều, nhưng mà ngôn ngữ không phải chỉ vì để ngươi nói nhu cầu của bản thân mà sinh ra.”
“…Không hiểu.”
Tô Thần cười, “Đưa tay ra đây.”
Nghe lời làm theo.
Bàn tay Tô Kỳ thon dài tinh thế, trắng sáng, thập phần xinh xắn ── nếu như chỉ nhìn tay như thế, ai cũng sẽ không nghĩ rằng đôi tay này đã lấy đi vô số sinh mệnh con người.
“Tay, có thể dùng làm gì?” Tô Thần mỉm cười hỏi.
“Tay?” Tô Kỳ ngốc nghếch hỏi.
“Đúng.” Tô Thần gật đầu.
“Ăn, mặc quần áo…”
“Thế nhưng trước giờ ngươi chỉ dùng tay này làm một việc thôi, đúng không?” Tô Thần nhẹ giọng nói.
Câu trả lời của Tô Kỳ là trầm mặc.
Đương nhiên, là sát nhân.
“Ta không có ý tứ khác.” Tô Thần không nghĩ qua là làm như vậy lại khiến hắn khó chịu, vội vã giải thích,
“Ngươi xem, ta chỉ muốn nói rõ, tay còn có thể làm như vậy.” Kéo tay hắn qua, hay tay năm chặt, “Như vậy,” Vỗ vỗ bờ vai hắn ── đương nhiên là kiễng đầu ngón chân, “Còn có thể như vậy…” Chuyển mình đi tời ôm hắn, nhưng bởi vì thân mình hắn cao nên thoạt nhìn như là Tô Thần đang yêu thương nhung nhớ mà ôm hắn. Ngẩng đầu, trịnh trọng mà nói: “Ngươi hiểu chưa? Chúng ta được ban cho những thứ này không phải chỉ vì sinh tồn, còn có khiến chúng ta hạnh phúc đồng thời truyền lại cho người khác.”
Tô Kỳ cúi đầu, nhìn vẻ mặt Tô Thần, một hồi, gật đầu: “Ân.”
Người này cũng không phải là thông thái dởm nha, Tô Thần cười buông tay: “Đương nhiên, muốn thoáng chốc thay đổi là không có khả năng, chậm rãi thử đi.”
“Ân.”
“Ta đây ngày mai chuẩn bị trở về, tác dụng thuốc kia cũng hết rồi.” Tô Thần cười xoay người, tuy rằng không thể vì hắn làm nhiều việc, nhưng có thể cho hắn biết tình cảm nhân loại mỹ hảo cũng tốt.
Đi vài bước, không có cảm giác Tô Kỳ phía sau, nghi hoặc xoay người: “Tô Kỳ?”
Hắn vẫn đứng ở gốc cây nở hoa phấn hồng, nhìn mình.
“Sao lại không đi? Trời chiều rồi, trở về đi.”
“Không phải nói, nơi này chính là nhà ngươi sao, ngươi muốn đi đâu?” Tô Kỳ chậm rãi hỏi, mỗi chữ mỗi câu thập phần thong thả.
Y lăng lăng trả lời: “Ta phải đi gặp bọn Li Du a, tìm không được ta bọn họ nhất định lo lắng.”
“Ngươi là hài tử của ta!” Tô Kỳ đột nhiên lớn tiếng mà rống, hồ điệp đang đậu liền bay đi, rất nhanh biến mất sau hàng lá xanh rì.
Tô Thần bị hắn đột nhiên rống to liền bị hoảng sợ.
Bởi vì Tô Kỳ chưa từng lớn tiếng với mình, không ổn, y đột nhiên nhớ tới hồi bồn tuổi nhìn thấy một màn giết người kia, vì vậy, y cũng không biết nói gì thì tốt, cũng không dám nói cái gì nữa.
Hai người giằng co đứng ở đó.
Tô Kỳ một lúc sau, từng bước hướng y đi đến.
Tô Thần chỉ cảm thấy chân như muốn nhũn ra, trong lòng lẩm nhẩm: hắn sẽ không giết ta a, hắn sẽ không giết ta a, ta đâu có nói sai chỗ nào, ta đâu có đắc tội hắn, hắn sẽ không thực sự muốn giết ta…
Nghĩ muốn lui lại, nhưng ngẫm kĩ bản thân có lui về phía sau thực sự cũng vô ích, võ công của hắn cao như vậy, ta không có chút võ công nào, giết ta có thể so với giết con kiến còn dễ hơn, hơn nữa nhỡ đâu hắn không phải là muốn giết ta, đây lại lui xuống, làm hắn tức giận thì sao, không thể động đậy, nghìn vạn lần đứng vững a!
Đi tới trước mặt y, Tô Kỳ mặt không biểu tình mà vươn tay.
Tô Thần sợ đến mở to mắt.
Sau đó, bàn tay lạnh lẽo của hắn áp lên mặt y, đồng thời thanh âm khe khẽ vang lên: “Vì sao không trốn, ngươi vừa rồi không phải rất sợ sao?”
“…Ta muốn xem thử ngươi có thật muốn giết ta không.” Tô Thần cười khổ. Chân mềm nhũn, có chút không vững.
“Ta đây vạn nhất thực sự muốn giết ngươi thì sao?”
Y lặng đi một chút, sau đó lắc đầu cười khổ, không trả lời.
Nguyên lại, ta thủy chung chưa từng lo lắng tính đến khả năng hắn sẽ giết ta.
“Ngươi, là hài tử của ta, cho nên ta không muốn ngươi đi thân cận người bên ngoài.” Lời này của Tô Kỳ xem như đang nói về vật sở hữu của mình, ‘của, ta’ hai ý niệm này rất nặng.
“Hắn là bằng hữu của ta.” Tô Thần cười, “Hài tử của ngươi lẽ nào cũng là vật thuộc về ngươi sao?”
Tô Kỳ trầm mặc một chút, mới từ từ nói: “Nếu như, ngươi ngay từ đầu là hai tử kia, ngươi sẽ không sống đến bây giờ.”
Nhưng lời này, kinh động làm Tô Thần thiếu chút nữa ngất, ngồi trên đất, cà lăm nói: “Ngươi…Ngươi…” rất muốn giả ngu nói không biết Tô Kỳ ý gì, nhưng y nghĩ hắn không phải loại người đi hù người khác thế này, cuối cùng cười thảm một tiếng: “…Vậy ngươi dự định thế nào?”
“Ngươi nếu chính mình ở trong lớp da này, ngươi chính là hài tử thuộc về ta.” Tô Kỳ cười, ngồi chồm hổm xuống, sờ đầu y.
“Ngươi biết là ta không phải mà.” Thanh âm y yếu ớt nói.
“Phải.” Tô Kỳ kiên trì cố chấp, sau đó gật đầu, cười đến ôn nhu: “Có thể trời xanh cũng biết ta không thích hài tử của người đàn bà kia, cho nên mới đem ngươi đưa đến cho ta.”
Tô Thần mở to mắt: “Ngươi điên rồi! Ta đoạt đi thẩn thể của thân sinh cốt nhục người a!”
“Ngươi nghe cho rõ, lời này, ta không nói lần thứ hai.” Tô Kỳ nhìn y, hai mắt lóng lánh tia sáng yêu dị: “Ta chỉ thừa nhận ngươi, Tô Tịch là muội muội ngươi, theo ta không vấn đề gì, đây là thái độ khoan nhượng lớn nhất của ta, ta nói rồi, không hy vọng ngươi chán ghét ta.”
Nhìn nhãn thần chuyên chú của đối phương, y không thấy gì ngoài sự rõ ràng, người này nói thật. Nếu như không phải hắn hạ thủ lưu tình, tiểu Tịch e rằng đã sớm mất mạng.
Người này, ta rốt cuộc phải nói như thế nào?
Thật là lãnh khốc đến cực điểm.
Làm cho người nghe hắn nói sẽ cảm thấy lạnh lẽo.
“Ngươi…” y nuốt nước miếng, “Ngươi, ngươi nói ta là hài tử của ngươi, đúng không?”
Tô Kỳ cố sức gật đầu: “Đúng.”
“Như vậy, ngươi có biết chức trách của một người phụ thân là thế nào không?”
“Phụ thân?” Tô Kỳ ngây ngốc, sau đó mới gật đầu: “Ngươi nói là ta?”
Lẽ nào ngươi cho ngươi là mẫu thân sao…
Tô Thần từ trong kinh sợ nở nụ cười.
“Đúng, theo như lẽ thường mà nói, ta là phụ thân, nhưng là, ngươi cũng không thuộc về người đàn bà kia.” Tô Kỳ gật đầu, “Ngươi chỉ cần thuộc về một mình ta.” Nhìn Tô Thần, cố sức nói, “Trước mặt người khác ta cho phép ngươi gọi ta là cha a.”
Phương thức tư duy của Tô Kỳ lúc nào cũng rất kì quái, điểm này Tô Thần đã thấy qua, nhưng hắn bây giờ có thể nói ra những lời đó, nếu không phải hiện tại chưa an toàn, hẳn nên nói hắn là nhân tài rồi. “Song thân hài tử phải mang nhiện vụ dưỡng dục hài từ, cái này ngươi hiểu không?”
Tô Kỳ gật đầu.
“Nhưng là, dưỡng dục ta không phải là ngươi, có thể ta sinh hoạt ở Trường Nhạc cung, thế nhưng ngươi có biết ta cùng tiểu Tịch nương tựa vào nhau mà sống, ngươi không hoàn thành trách nhiệm, ta không thừa nhận ngươi.” Tô Thần tận lực làm cho khẩu khí mình cường ngạnh, làm cho tỉ lệ có thể rời đi tăng lên.
Kỳ thực, y cũng không biết nên làn thế nào bây giờ, hiện tại Tô Kỳ nói như thế, lần thứ hai nhắc nhở chính mình không phải là người thế giới này, ta chỉ là nhờ vào thân thể người khác kéo dài hơi tàn, tuy rằng không biết tại sao còn có thể lớn lên, nhưng ta đích thực không biết thế nào đi đối mặt Tô Tịch.
Tô Kỳ cúi đầu, đứng dậy, hơi lui lại mấy bước, thấp giọng nói: “Phải.”
“Đúng” Cái chữ này chưa kịp nói ra, ngẩng đầu nhìn Tô Kỳ, thấy hắn cư nhiên vung chưởng hướng ngực mình hung hăng đánh lên, sau đó, phun ra một ngụm máu lớn.
Y cả người ngây ngốc, đến khi Tô Kỳ mở mồm phun ra ngụm thứ hai, thứ ba, y mới hoảng lên xông đến, đỡ lấy Tô Kỳ: “Tô Kỳ, Tô Kỳ!” trước mắt vẫn là nhãn thần lúc khi tự đánh, bi thương tuyệt vọng.
“Ngươi là…đại phu a…” Tô Kỳ một ngụm một ngụm hộc máu, vẫn mỉm cười khẽ khàng nói.
“Ngươi câm miệng, đừng nói.” Y luống cuống tay chân mà dò xét mạch.
“Cứu người…là chức trách…đại phu a…”
“Đúng.” Tay đầy màu, nhưng người này không biết sống chết mà vẫn nói chuyện, Tô Thần cũng không biết nên bắt hắn làm thế nào mới tốt,
“Ta xin ngươi, ngươi đừng nói, đừng nói.”
Đến đây, y dùng khẩu khí cầu xin nói, “Xin ngươi, chớ nói nữa, ngươi sẽ chết.” Ta không muốn trên lưng mang án giết người a, hơn nữa, mạng người này quý như vậy, ta cõng không nổi a!
Chỉ là, hắn như vậy, mục đích chỉ là để y lưu lại, lại làm thế nào mà nặng thế này.
Rốt cục, bên ngoài tôi tớ tuần tra không để ý tức giận của Tô Kỳ xông vào bên trong, cứu đi người vì sợ mà đầu óc trống trơn không nghĩ đến cứu người và Tô Kỳ không biết còn sống hay đã chết.