Chương : 24
Rất nhanh trời chuyển tối, ba người mang theo bao lớn bao nhỏ về lại Trác Ngọc.
“Thật đói…” Li Du oán giận.
“Cũng tại ngươi mua đồ quên cả thời gian trở về.” Tô Thần tức giận mà cho hắn một cái liếc mắt.
Li Du chuẩn bị nói cái gì đó, lại bị tiểu Hổ cắt đứt: “Tiên sinh, trước cửa nhà chúng ta có người.”
Đệ tử sao? Đã nghỉ rồi a.
Tô Thần cùng Li Du nghi hoặc mà nhìn về hướng cửa.
Bởi vì sắc trời dần chiều, cho nên không thể thấy rõ dung mạo, chỉ có thể nhìn thấy một chiếc kiệu màu xám, hai bên trái phải đứng ước chừng 5,6 thân bạch sắc xiêm y.
Đến gần hơn.
Tuy rằng còn chưa thấy rõ ràng, nhưng người dẫn đầu bọn họ còn đang kiễng chân nhìn xung quanh, khiến y có thể đoán ra là ai rồi.
Cũng không biết lấy khí lực đâu ra, y mang theo cái gì vịt bát bảo, lưỡi bò cùng loạn thất bát tao đồ vật, chạy tới nơi người nọ đang đứng.
“Này…?” Li Du ngơ ngác nhìn Tô Thần chạy đi, thì thào: “Nguyên lai lực cánh tay của Thần Thần cũng thực mạnh a.”
Tiểu hổ hất cho hắn ánh mắt xem thường.
Đứng trước mặt người, buông đồ trong tay xuống, từng ngụm từng ngụm mà thở phì phò.
Người nọ cũng khẽ rũ đầu xuống nhìn y.
Áo lông bạch sắc vây lấy, đứng ở trong gió, tóc dài màu đen bị thổi mà cuồng loạn bay, như tiên hạ phàm, như yêu ma từ nơi sâu nhất trong lòng đất.
Nhãn thần vẫn bình thản quen thuộc.
“…Sao ngươi lại tới đây?” Y thật vất vả hít thở.
“Ngày mai là lễ mừng năm mới rồi, cho nên ta tới thăm ngươi.” Tô Kỳ nhàn nhạt nói.
“Ngươi có ăn đúng bữa không vậy?” Tuy rằng không muốn nghĩ, nhưng vẫn nhịn không được hỏi hắn. Vì người gầy, khuôn mặt cũng không có chút gì, nếu không phải người này có phong thái không ai thay thế được, gần như không nhận ra.
“Có ăn.” Tô Kỳ trả lời.
Y cứ như vậy, nhìn Tô Kỳ.
Người này vẫn là vẻ mặt bình tĩnh.
Y thở dài, xoay mặt hỏi Tô Tam bên người Tô Kỳ: “Chủ tử nhà ngươi có ăn hay không?”
“Hồi thiếu chủ, ăn.” Tô Tam bình thản trả lời.
Y cau mày, nhẹ giọng nói thầm: “Vậy sao lại gầy đi nhiều thế.” Lại nhìn mặt Tô Kỳ kĩ một chút, “Đi vào nhà a.” Móc ra cái chìa khóa mở cửa. “Không phải có kiệu sao? Để làm gì mà không ngồi trong đó? Bên ngoài nhiều gió a.” Ta đây là mắng cũng vô ích.
“Ta muốn nhìn ngươi trở về.” Tô Kỳ khe khẽ trả lời.
Tô Thần dừng động tác một chút, sau đó mở khóa, rút ra: “Vào đi thôi.”
Bên này Li Du tiểu Hổ cũng vừa về đến.
“Tô tiên sinh tới mừng năm mới.” Tô Thần giải thích.
Li Du mặc dù có điểm không hiểu được, nhưng vẫn gật đầu: “Hoan nghênh.” Sau đó cùng tiểu Hổ nháy mắt mấy cái: “Tô tiên sinh này chính là người nhà lão sư.”
Tiểu Hổ không kịp phản ứng, Li Du đã bị Tô Thần ném cho thanh gài với cái bao.
“Đi vào.” Y trừng mắt nhìn Li Du.
Li Du tiểu Hổ mặt xám xịt mà vào nhà.
Nhìn thấy Tô Kỳ ngồi trên ghế, y mới nói với bọn người Tô Tam bên ngoài: “Cùng nhau vào thôi, năm nay mừng năm mới tại đây?”
“Đạ tạ thịnh tình thiếu chủ, chủ tử nói chúng ta ở lại thiếu chủ không tự nhiên, nên để chúng ta đưa chủ tử tới xong lập tức hồi cung.” Tô Tam hành lễ, đáp.
Lời này không dối lấy nửa điểm, thế nhưng có cần nói trắng ra như thế.
Tô Thần bất đắc dĩ thở dài, cũng không cưỡng ép: “Như vậy làm phiền rồi.”
Tô Tam gật đầu, dẫn bốn người khác nâng cỗ kiệu chậm rãi rời khỏi tầm mắt.
Tô Thần nhìn thân ảnh Tô Tam biến mất trước mặt, trở về phòng.
Tô Kỳ đang bị Li Du trừng mắt nhìn, tiểu Hổ đang bận rộn nhóm lửa đồng thời còn căn dặn Li Du: “Ngươi đừng đối khách nhân không lễ phép.”
Y cười lắc đầu: Tiểu Hổ thật đúng là bảo mẫu của Li Du.
Đi vào phòng, khép cửa lại.
Ba người nghe được động tĩnh, xoay người lại.
Không để ý tới nhãn thần Li Du, y đi đến bên cạnh Tô Kỳ ngồi xuống: “Tay.”
Tô Kỳ lặng đi một chút, sau đó mới vươn tay ra.
Thập phần trắng, trắng như tuyết, cũng lãnh như băng.
Hơn nữa hầu như không có thịt, gầy trơ cả xương thoạt nhìn rất thường cảm.
Y cầm tay hắn, nhăn mặt cau mày: “Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Đây là thể trạng phi thường không khỏe mạnh. Một bên phân phó Li Du: “Đem mấy đồ ăn hôm nay chúng ta mua chỉnh lý lại, chuẩn bị ăn.”
Nói còn chưa dứt lời, Tô Kỳ đột nhiên ngồi xổm xuống che miệng nôn khan.
“Này này, ngươi làm sao vậy?” Tô Thần kinh hãi, ngồi theo xuống, vỗ nhẹ lưng hắn.
Qua một hồi lâu, Tô Kỳ mới bớt.
Có chút mất lực mà thở phì phò.
Ôm vai Tô Kỳ, một bên kêu tiểu Hổ nhanh chóng nấu nước.
Tô Kỳ mồ hôi lạnh đầy mặt, vài sợi tóc rũ xuống do mồ hôi nên dính lên mặt, sắc mặt trắng bệch, cánh môi cũng tái nhợt, có thể là ý thức được Tô Thần đang dìu mình, Tô Kỳ cả người đều mất đi khí lực dính sát vào y.
“Này, ngươi không sao chứ?” Tô Thần khe khẽ gọi hắn, nhìn người này từ từ nhắm hai mắt, dáng dấp yếu đuối, cư nhiên tâm không hiểu sao lại hoảng lên.
Tô Kỳ giương mặt lên, yếu ớt cười: “Không có việc gì.”
Này thoạt nhìn cũng không giống không có việc gì. Tô Thần cau mày.
“Thần Thần, Tô tiên sinh thoạt nhìn không tốt lắm, nếu không chúng ta, oa, Tô tiên sinh!”
Tô Kỳ lần thứ hai nôn khan một trận.
“Thần Thần.” Li D lo lắng vội vàng trấn an Tô Kỳ Tô Thần.
“Ân?”
“Tô tiên sinh hắn, có phải là ăn phải đồ ăn hỏng không?”
“Làm sao có thể, ngươi không thấy người này ói cả buổi cùng không ói ra được cái gì sao?” Tô Thần cười khổ.
Tô Kỳ há mồm định giải thích cái gì, kết quả lại không thể kiểm soát nôn trận nữa.
“Tiên sinh, nước.” tiểu Hổ cuối cùng cũng nấu nước xong, đưa chén nước qua.
Tô Thần nhận chén, nhìn khuôn mặt đầy khói bụi của tiểu Hổ, cười cười: “Cảm ơn, đi rửa mặt đi a.”
Tiểu Hổ xấu hổ mà đỏ mặt, kết quả lại khiến mặt thêm đen, lúng túng cười, đi rửa mặt.
Thấy Tô Kỳ thở không ra hơi, Tô Thần đem nước để vào tay hắn: “Uống nước.”
Nhưng Tô Kỳ không có phản ứng gì, chỉ là từ từ nhắm hai mắt thở dốc, xem chừng là không có khí lực uống nước, Tô Thần trong lòng thở dài một tiếng, đem nước chậm rãi đưa đến bên môi hắn, cho hắn uống xuống.
Nước không kịp nuốt vào chạy dài theo khóe môi hắn chậm rãi rơi xuống, khiến Tô Thần nhìn thấy không hiểu sao cổ họng khô khốc, vội vàng đem chỗ nước còn lại cho Tô Kỳ uống hết.
Dìu người ngồi xuống: “Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Rõ ràng là không ăn, vẫn gạt ta ngươi ăn, Tô Tam vì sao lại cùng người gạt ta?”
Qua một hồi lâu, Tô Kỳ mới hoàn hồn, cười: “Ta không sao.”
“Nếu không nói nguyên nhân, ta lập tức đem người về Trường Nhạc cung.” Tô Thần sắc mặt khó coi: “Vì sao nhắc đến đồ ăn người lại như vậy?”
Tô Kỳ thở dài, không nói chuyện.
“Ngươi cho rằng ta sẽ không đem ngươi ra bên ngoài đúng không?” Tô Thần trừng mắt.
“Đều không phải.” Tô Kỳ nhẹ giọng đáp, “Chỉ là không biết nên nói như thế nào, ngươi nghe được nhất định sẽ cảm thấy kì lạ.”
Người này cũng có suy nghĩ như người bình thường a, vẫn biết là kì lạ, ngươi không cảm thấy trước mặt ta làm như vậy cũng rất sai lầm sao.
Tô Thần liếc mặt nhìn hắn.
Tô Kỳ nhìn hiểu nhãn thần tráo phúng của y, rũ mặt xuống trầm mặc, mới nhắm mắt lại nhẹ giọng nói: “Ngươi sau khi đi, mỗi ngày ta đều cảm thấy rất đói bụng, vì vậy ăn rất nhiều, thế nhưng thân thể không chịu nổi, rất nhanh lại nôn ra, cứ như vậy dần dà vừa nghe đến đồ ăn đã muốn nôn.” Miễn cưỡng nói xong, thì cau mày, che miệng lại.
Y nghe xong, ngước lại không cảm thấy kì lạ, trước đây trên TV có xem qua, rất nhiều người vì nội tâm bất an liền liều mạng ăn, này xen như là một hội chứng ép buộc.
Cái tên trước mắt thần tình khó chịu cũng là như vậy phải không?
Thở dài, mang theo an ủi mà vỗ đầu hắn: “Ngươi không cần quá lo lắng, ta sẽ không vì chuyện xảy ra trong cung mà chán ghét ngươi.”
Thân thể Tô Kỳ chấn động, sau đó mới mở mắt, oán giận mà nhìn y: “Lâu như vậy người cũng chưa từng đến nhìn ta.”
Sóng mắt lưu chuyển, phảng phất có hơi nước, giống như giận.
Khiến tâm Tô Thần không hiểu vì sao bắt đầu kinh hoảng.
“Ta bận rộn, hơn nữa, ngươi biết ta không thuận tiện lắm.” y cười khổ giải thích, một bên trong lòng liều mạng nói: trấn định trấn định, người này điên ta không điên.
Tô Kỳ gục đầu xuống, không nói nữa, thần sắc có chút buồn bã.
“Ách, ngươi nếu rảnh rỗi, có thể tới đây thăm ta.” Y nói xong thì lập tức hối hận.
Tô Kỳ lại hài lòng mà ngẩng đầu: “Thật vậy chăng?”
Nhìn dáng dấp vui sướng hài lòng, khiến Tô Thần nói không nên lời, chỉ có thể kiên trì: “…Ân.”
Li Du ở bên cạnh khụ khụ: “Thần Thần, giường ấm rồi, lên giường trước đi, thế nào?” Hướng y nháy mắt mấy cái, tiểu Hổ bên cạnh tựa hồ đã ngây người…
Nhìn nhìn lại thấy Tô Kỳ gắt gao dán trên người mình, Tô Thần đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại.
“Thật đói…” Li Du oán giận.
“Cũng tại ngươi mua đồ quên cả thời gian trở về.” Tô Thần tức giận mà cho hắn một cái liếc mắt.
Li Du chuẩn bị nói cái gì đó, lại bị tiểu Hổ cắt đứt: “Tiên sinh, trước cửa nhà chúng ta có người.”
Đệ tử sao? Đã nghỉ rồi a.
Tô Thần cùng Li Du nghi hoặc mà nhìn về hướng cửa.
Bởi vì sắc trời dần chiều, cho nên không thể thấy rõ dung mạo, chỉ có thể nhìn thấy một chiếc kiệu màu xám, hai bên trái phải đứng ước chừng 5,6 thân bạch sắc xiêm y.
Đến gần hơn.
Tuy rằng còn chưa thấy rõ ràng, nhưng người dẫn đầu bọn họ còn đang kiễng chân nhìn xung quanh, khiến y có thể đoán ra là ai rồi.
Cũng không biết lấy khí lực đâu ra, y mang theo cái gì vịt bát bảo, lưỡi bò cùng loạn thất bát tao đồ vật, chạy tới nơi người nọ đang đứng.
“Này…?” Li Du ngơ ngác nhìn Tô Thần chạy đi, thì thào: “Nguyên lai lực cánh tay của Thần Thần cũng thực mạnh a.”
Tiểu hổ hất cho hắn ánh mắt xem thường.
Đứng trước mặt người, buông đồ trong tay xuống, từng ngụm từng ngụm mà thở phì phò.
Người nọ cũng khẽ rũ đầu xuống nhìn y.
Áo lông bạch sắc vây lấy, đứng ở trong gió, tóc dài màu đen bị thổi mà cuồng loạn bay, như tiên hạ phàm, như yêu ma từ nơi sâu nhất trong lòng đất.
Nhãn thần vẫn bình thản quen thuộc.
“…Sao ngươi lại tới đây?” Y thật vất vả hít thở.
“Ngày mai là lễ mừng năm mới rồi, cho nên ta tới thăm ngươi.” Tô Kỳ nhàn nhạt nói.
“Ngươi có ăn đúng bữa không vậy?” Tuy rằng không muốn nghĩ, nhưng vẫn nhịn không được hỏi hắn. Vì người gầy, khuôn mặt cũng không có chút gì, nếu không phải người này có phong thái không ai thay thế được, gần như không nhận ra.
“Có ăn.” Tô Kỳ trả lời.
Y cứ như vậy, nhìn Tô Kỳ.
Người này vẫn là vẻ mặt bình tĩnh.
Y thở dài, xoay mặt hỏi Tô Tam bên người Tô Kỳ: “Chủ tử nhà ngươi có ăn hay không?”
“Hồi thiếu chủ, ăn.” Tô Tam bình thản trả lời.
Y cau mày, nhẹ giọng nói thầm: “Vậy sao lại gầy đi nhiều thế.” Lại nhìn mặt Tô Kỳ kĩ một chút, “Đi vào nhà a.” Móc ra cái chìa khóa mở cửa. “Không phải có kiệu sao? Để làm gì mà không ngồi trong đó? Bên ngoài nhiều gió a.” Ta đây là mắng cũng vô ích.
“Ta muốn nhìn ngươi trở về.” Tô Kỳ khe khẽ trả lời.
Tô Thần dừng động tác một chút, sau đó mở khóa, rút ra: “Vào đi thôi.”
Bên này Li Du tiểu Hổ cũng vừa về đến.
“Tô tiên sinh tới mừng năm mới.” Tô Thần giải thích.
Li Du mặc dù có điểm không hiểu được, nhưng vẫn gật đầu: “Hoan nghênh.” Sau đó cùng tiểu Hổ nháy mắt mấy cái: “Tô tiên sinh này chính là người nhà lão sư.”
Tiểu Hổ không kịp phản ứng, Li Du đã bị Tô Thần ném cho thanh gài với cái bao.
“Đi vào.” Y trừng mắt nhìn Li Du.
Li Du tiểu Hổ mặt xám xịt mà vào nhà.
Nhìn thấy Tô Kỳ ngồi trên ghế, y mới nói với bọn người Tô Tam bên ngoài: “Cùng nhau vào thôi, năm nay mừng năm mới tại đây?”
“Đạ tạ thịnh tình thiếu chủ, chủ tử nói chúng ta ở lại thiếu chủ không tự nhiên, nên để chúng ta đưa chủ tử tới xong lập tức hồi cung.” Tô Tam hành lễ, đáp.
Lời này không dối lấy nửa điểm, thế nhưng có cần nói trắng ra như thế.
Tô Thần bất đắc dĩ thở dài, cũng không cưỡng ép: “Như vậy làm phiền rồi.”
Tô Tam gật đầu, dẫn bốn người khác nâng cỗ kiệu chậm rãi rời khỏi tầm mắt.
Tô Thần nhìn thân ảnh Tô Tam biến mất trước mặt, trở về phòng.
Tô Kỳ đang bị Li Du trừng mắt nhìn, tiểu Hổ đang bận rộn nhóm lửa đồng thời còn căn dặn Li Du: “Ngươi đừng đối khách nhân không lễ phép.”
Y cười lắc đầu: Tiểu Hổ thật đúng là bảo mẫu của Li Du.
Đi vào phòng, khép cửa lại.
Ba người nghe được động tĩnh, xoay người lại.
Không để ý tới nhãn thần Li Du, y đi đến bên cạnh Tô Kỳ ngồi xuống: “Tay.”
Tô Kỳ lặng đi một chút, sau đó mới vươn tay ra.
Thập phần trắng, trắng như tuyết, cũng lãnh như băng.
Hơn nữa hầu như không có thịt, gầy trơ cả xương thoạt nhìn rất thường cảm.
Y cầm tay hắn, nhăn mặt cau mày: “Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Đây là thể trạng phi thường không khỏe mạnh. Một bên phân phó Li Du: “Đem mấy đồ ăn hôm nay chúng ta mua chỉnh lý lại, chuẩn bị ăn.”
Nói còn chưa dứt lời, Tô Kỳ đột nhiên ngồi xổm xuống che miệng nôn khan.
“Này này, ngươi làm sao vậy?” Tô Thần kinh hãi, ngồi theo xuống, vỗ nhẹ lưng hắn.
Qua một hồi lâu, Tô Kỳ mới bớt.
Có chút mất lực mà thở phì phò.
Ôm vai Tô Kỳ, một bên kêu tiểu Hổ nhanh chóng nấu nước.
Tô Kỳ mồ hôi lạnh đầy mặt, vài sợi tóc rũ xuống do mồ hôi nên dính lên mặt, sắc mặt trắng bệch, cánh môi cũng tái nhợt, có thể là ý thức được Tô Thần đang dìu mình, Tô Kỳ cả người đều mất đi khí lực dính sát vào y.
“Này, ngươi không sao chứ?” Tô Thần khe khẽ gọi hắn, nhìn người này từ từ nhắm hai mắt, dáng dấp yếu đuối, cư nhiên tâm không hiểu sao lại hoảng lên.
Tô Kỳ giương mặt lên, yếu ớt cười: “Không có việc gì.”
Này thoạt nhìn cũng không giống không có việc gì. Tô Thần cau mày.
“Thần Thần, Tô tiên sinh thoạt nhìn không tốt lắm, nếu không chúng ta, oa, Tô tiên sinh!”
Tô Kỳ lần thứ hai nôn khan một trận.
“Thần Thần.” Li D lo lắng vội vàng trấn an Tô Kỳ Tô Thần.
“Ân?”
“Tô tiên sinh hắn, có phải là ăn phải đồ ăn hỏng không?”
“Làm sao có thể, ngươi không thấy người này ói cả buổi cùng không ói ra được cái gì sao?” Tô Thần cười khổ.
Tô Kỳ há mồm định giải thích cái gì, kết quả lại không thể kiểm soát nôn trận nữa.
“Tiên sinh, nước.” tiểu Hổ cuối cùng cũng nấu nước xong, đưa chén nước qua.
Tô Thần nhận chén, nhìn khuôn mặt đầy khói bụi của tiểu Hổ, cười cười: “Cảm ơn, đi rửa mặt đi a.”
Tiểu Hổ xấu hổ mà đỏ mặt, kết quả lại khiến mặt thêm đen, lúng túng cười, đi rửa mặt.
Thấy Tô Kỳ thở không ra hơi, Tô Thần đem nước để vào tay hắn: “Uống nước.”
Nhưng Tô Kỳ không có phản ứng gì, chỉ là từ từ nhắm hai mắt thở dốc, xem chừng là không có khí lực uống nước, Tô Thần trong lòng thở dài một tiếng, đem nước chậm rãi đưa đến bên môi hắn, cho hắn uống xuống.
Nước không kịp nuốt vào chạy dài theo khóe môi hắn chậm rãi rơi xuống, khiến Tô Thần nhìn thấy không hiểu sao cổ họng khô khốc, vội vàng đem chỗ nước còn lại cho Tô Kỳ uống hết.
Dìu người ngồi xuống: “Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Rõ ràng là không ăn, vẫn gạt ta ngươi ăn, Tô Tam vì sao lại cùng người gạt ta?”
Qua một hồi lâu, Tô Kỳ mới hoàn hồn, cười: “Ta không sao.”
“Nếu không nói nguyên nhân, ta lập tức đem người về Trường Nhạc cung.” Tô Thần sắc mặt khó coi: “Vì sao nhắc đến đồ ăn người lại như vậy?”
Tô Kỳ thở dài, không nói chuyện.
“Ngươi cho rằng ta sẽ không đem ngươi ra bên ngoài đúng không?” Tô Thần trừng mắt.
“Đều không phải.” Tô Kỳ nhẹ giọng đáp, “Chỉ là không biết nên nói như thế nào, ngươi nghe được nhất định sẽ cảm thấy kì lạ.”
Người này cũng có suy nghĩ như người bình thường a, vẫn biết là kì lạ, ngươi không cảm thấy trước mặt ta làm như vậy cũng rất sai lầm sao.
Tô Thần liếc mặt nhìn hắn.
Tô Kỳ nhìn hiểu nhãn thần tráo phúng của y, rũ mặt xuống trầm mặc, mới nhắm mắt lại nhẹ giọng nói: “Ngươi sau khi đi, mỗi ngày ta đều cảm thấy rất đói bụng, vì vậy ăn rất nhiều, thế nhưng thân thể không chịu nổi, rất nhanh lại nôn ra, cứ như vậy dần dà vừa nghe đến đồ ăn đã muốn nôn.” Miễn cưỡng nói xong, thì cau mày, che miệng lại.
Y nghe xong, ngước lại không cảm thấy kì lạ, trước đây trên TV có xem qua, rất nhiều người vì nội tâm bất an liền liều mạng ăn, này xen như là một hội chứng ép buộc.
Cái tên trước mắt thần tình khó chịu cũng là như vậy phải không?
Thở dài, mang theo an ủi mà vỗ đầu hắn: “Ngươi không cần quá lo lắng, ta sẽ không vì chuyện xảy ra trong cung mà chán ghét ngươi.”
Thân thể Tô Kỳ chấn động, sau đó mới mở mắt, oán giận mà nhìn y: “Lâu như vậy người cũng chưa từng đến nhìn ta.”
Sóng mắt lưu chuyển, phảng phất có hơi nước, giống như giận.
Khiến tâm Tô Thần không hiểu vì sao bắt đầu kinh hoảng.
“Ta bận rộn, hơn nữa, ngươi biết ta không thuận tiện lắm.” y cười khổ giải thích, một bên trong lòng liều mạng nói: trấn định trấn định, người này điên ta không điên.
Tô Kỳ gục đầu xuống, không nói nữa, thần sắc có chút buồn bã.
“Ách, ngươi nếu rảnh rỗi, có thể tới đây thăm ta.” Y nói xong thì lập tức hối hận.
Tô Kỳ lại hài lòng mà ngẩng đầu: “Thật vậy chăng?”
Nhìn dáng dấp vui sướng hài lòng, khiến Tô Thần nói không nên lời, chỉ có thể kiên trì: “…Ân.”
Li Du ở bên cạnh khụ khụ: “Thần Thần, giường ấm rồi, lên giường trước đi, thế nào?” Hướng y nháy mắt mấy cái, tiểu Hổ bên cạnh tựa hồ đã ngây người…
Nhìn nhìn lại thấy Tô Kỳ gắt gao dán trên người mình, Tô Thần đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại.