Chương 1: Dạ Hương
Tôi là Hương năm nay 26 tuổi tôi là một cô gái bình thường vô cùng bình thường, tôi có ba và một thằng em trai tên Quân năm nay nó đang học lớp 10 Trung học ở một cái tuổi trẻ đầy đây sự háo Thắng và nồng nhiệt nên trong nó lúc nào cũng không được bình thường.
Còn ba tôi ấy hả ông ấy suốt ngày chỉ biết đâm đầu vào rượi bia và cờ bạc rồi lại nợ nần chất đống bỗng vào một ngày đẹp trời nào đó ông ấy đột nhiên biến mất và để lại cho hai chị em chúng tôi một lá thư trong đó viết là:
Chào con, con gái yêu dấu của ba ba biết ba đã làm cho con và em nhiều cực khổ nên ba cũng đã suy nghĩ rất nhiều ba nghe chú sáu có một công xưởng cần người làm nên ba quyết định sẽ làm để có thể phụ giúp phần nào cho con và em đi học ba xin lỗi vì suốt thời gian qua đã không suy nghĩ thấu đáo ba yêu hai đứa lắm.
Đó là một lá thư cảm động và đầy nước mắt sau khi đọc xong hai chị em chúng tôi ôm nhau vỡ òa mà bật khóc đến khi cảm xúc đang dâng đến cao trào thì có vài tiếng đập cửa kèm theo đó là những tiếng kêu la ồn ào đến nổi tôi chẳng nghe rõ ai đang nói gì tôi đành lau vội những giọt nước mắt còn rưng đọng trên má tiến đến mở cửa, điều đầu tiên đập vào mắt tôi là một nhóm người nam nữ có đủ họ nhìn tôi với ánh mắt đằng đằng sát khí và quát tháo to tiếng vào mặt tôi:
- Ba mày đâu, kêu ổng ra nói chuyện với bọn tao.
Tôi nhìn họ và cười nói:
- À mấy cô chú đến tìm ba con hả, ba con nói là đi làm xa nên hiện giờ không có ở nhà khi nào ba về con sẽ nói với ba là có mấy cô chú đến tìm sau ạ.
Một người đàn ông to con bước ra đưa cho tôi một tờ giấy rồi nói với tôi:
- Đi làm cái gì trốn nợ thì có! Ba mày vay tiền bọn tao chơi đánh bài rồi thua sạch bọn tao kiếm ổng mấy ngày nay mày nói với thằng cha của mày không trả tiền bọn tao thì đừng có mơ mà sống yên trong cái khu này tao cảnh cáo trước hai ngày sau bọn tao quay lại liệu hồn mà gom tiền trả bọn tao.
Nói xong cả đám kéo nhau về mọi người xung quanh cũng vì tiếng ồn ào mà tập hợp xung quanh trước của nhà tôi còn tôi thì đứng bất động không nói nên lời Quân trong nhà hốt hoảng chạy ra lay tôi vừa khóc vừa hỏi liên tục:
- Là sao vậy chị hai? Bọn người đó nói thiệt hả chị hai? Ba.. ba vay tiền bọn họ hả hai? Rồi.. rồi.. em có thể đến trường không hai?
Tôi giận dữ ngàu nát tờ giấy trên tay ôm lấy thằng em mà bật khóc nói:
- Không sao đâu, em cứ đi học bình thường mọi chuyện còn lại cứ để chị lo không sao cả sẽ ổn thôi.
Về đêm trong bóng tối tĩnh lặng tôi ngồi dựa lưng vào bức tường trắng lạnh lẻo xem lại tờ giấy nợ tôi mò mẫn đếm từng con số không từ hàng chục, trăm, nghìn, chục nghìn, trăm nghìn tôi thở dài nhìn bức thư ba tôi để lại tôi giận dữ xé nát bức thư đó rồi rơi nước mắt thì ra đây chính là những yêu thương mà ba để lại cho con giả dối tất cả chỉ là giả dối tôi nhìn về ánh trăng khuyết qua ô cửa sổ cố gắng kìm giọng lại để không một ai nghe thấy tiếng khóc than và trách móc của mình.
Tôi tự hỏi tiếp theo mình phải làm gì đột nhiên tôi trợt nhớ lại số tiền mà tôi dành dùm được mấy năm qua tôi bắt đầu tìm kiếm lục lọi sao lại không thấy nó đâu rồi tiền của mình không thấy ở đây cũng không thấy tôi tìm kiếm khắp ngỏ ngách trong nhà nhưng nó đã biến mất không một chút dấu vết ở đâu đó một ký ức hiện lên trong đầu tôi cách đây vài ngày trước. Tôi tan làm về nhà lúc chiều tối thì thấy ba tôi có vẻ háo hức mà chạy ra khỏi nhà tôi có hỏi nhưng ông ấy chỉ cười rồi nói:
"Chuyến này tao sẽ lấy lại những gì đã mất."
Rồi chạy đi mất mấy ngày liền vẫn không về nhà. Thì ra là lúc đó tôi thở dài cười khổ * hahahaha*
- Mất hết, mất hết rồi chẳng còn gì nữa.
Còn ba tôi ấy hả ông ấy suốt ngày chỉ biết đâm đầu vào rượi bia và cờ bạc rồi lại nợ nần chất đống bỗng vào một ngày đẹp trời nào đó ông ấy đột nhiên biến mất và để lại cho hai chị em chúng tôi một lá thư trong đó viết là:
Chào con, con gái yêu dấu của ba ba biết ba đã làm cho con và em nhiều cực khổ nên ba cũng đã suy nghĩ rất nhiều ba nghe chú sáu có một công xưởng cần người làm nên ba quyết định sẽ làm để có thể phụ giúp phần nào cho con và em đi học ba xin lỗi vì suốt thời gian qua đã không suy nghĩ thấu đáo ba yêu hai đứa lắm.
Đó là một lá thư cảm động và đầy nước mắt sau khi đọc xong hai chị em chúng tôi ôm nhau vỡ òa mà bật khóc đến khi cảm xúc đang dâng đến cao trào thì có vài tiếng đập cửa kèm theo đó là những tiếng kêu la ồn ào đến nổi tôi chẳng nghe rõ ai đang nói gì tôi đành lau vội những giọt nước mắt còn rưng đọng trên má tiến đến mở cửa, điều đầu tiên đập vào mắt tôi là một nhóm người nam nữ có đủ họ nhìn tôi với ánh mắt đằng đằng sát khí và quát tháo to tiếng vào mặt tôi:
- Ba mày đâu, kêu ổng ra nói chuyện với bọn tao.
Tôi nhìn họ và cười nói:
- À mấy cô chú đến tìm ba con hả, ba con nói là đi làm xa nên hiện giờ không có ở nhà khi nào ba về con sẽ nói với ba là có mấy cô chú đến tìm sau ạ.
Một người đàn ông to con bước ra đưa cho tôi một tờ giấy rồi nói với tôi:
- Đi làm cái gì trốn nợ thì có! Ba mày vay tiền bọn tao chơi đánh bài rồi thua sạch bọn tao kiếm ổng mấy ngày nay mày nói với thằng cha của mày không trả tiền bọn tao thì đừng có mơ mà sống yên trong cái khu này tao cảnh cáo trước hai ngày sau bọn tao quay lại liệu hồn mà gom tiền trả bọn tao.
Nói xong cả đám kéo nhau về mọi người xung quanh cũng vì tiếng ồn ào mà tập hợp xung quanh trước của nhà tôi còn tôi thì đứng bất động không nói nên lời Quân trong nhà hốt hoảng chạy ra lay tôi vừa khóc vừa hỏi liên tục:
- Là sao vậy chị hai? Bọn người đó nói thiệt hả chị hai? Ba.. ba vay tiền bọn họ hả hai? Rồi.. rồi.. em có thể đến trường không hai?
Tôi giận dữ ngàu nát tờ giấy trên tay ôm lấy thằng em mà bật khóc nói:
- Không sao đâu, em cứ đi học bình thường mọi chuyện còn lại cứ để chị lo không sao cả sẽ ổn thôi.
Về đêm trong bóng tối tĩnh lặng tôi ngồi dựa lưng vào bức tường trắng lạnh lẻo xem lại tờ giấy nợ tôi mò mẫn đếm từng con số không từ hàng chục, trăm, nghìn, chục nghìn, trăm nghìn tôi thở dài nhìn bức thư ba tôi để lại tôi giận dữ xé nát bức thư đó rồi rơi nước mắt thì ra đây chính là những yêu thương mà ba để lại cho con giả dối tất cả chỉ là giả dối tôi nhìn về ánh trăng khuyết qua ô cửa sổ cố gắng kìm giọng lại để không một ai nghe thấy tiếng khóc than và trách móc của mình.
Tôi tự hỏi tiếp theo mình phải làm gì đột nhiên tôi trợt nhớ lại số tiền mà tôi dành dùm được mấy năm qua tôi bắt đầu tìm kiếm lục lọi sao lại không thấy nó đâu rồi tiền của mình không thấy ở đây cũng không thấy tôi tìm kiếm khắp ngỏ ngách trong nhà nhưng nó đã biến mất không một chút dấu vết ở đâu đó một ký ức hiện lên trong đầu tôi cách đây vài ngày trước. Tôi tan làm về nhà lúc chiều tối thì thấy ba tôi có vẻ háo hức mà chạy ra khỏi nhà tôi có hỏi nhưng ông ấy chỉ cười rồi nói:
"Chuyến này tao sẽ lấy lại những gì đã mất."
Rồi chạy đi mất mấy ngày liền vẫn không về nhà. Thì ra là lúc đó tôi thở dài cười khổ * hahahaha*
- Mất hết, mất hết rồi chẳng còn gì nữa.