Chương : 41
Snape không muốn tiếp tục ở bệnh thất nữa, gã ghét mấy học trò viện cớ chút bệnh bé xíu cũng phải chạy đến bệnh thất chỉ vì muốn nhìn thấy bộ dạng bị thương của gã, giống như gã là sinh vật huyền bí hi hữu vậy. Gã cần phải trở lại hầm dưỡng thương. Mới đầu Poppy cũng không đồng ý, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp với sự kiên trì của gã, chẳng qua có một yêu cầu, không được phép từ chối người bà đề cử tới chăm sóc gã.
Chăm sóc gã? Buồn cười, ai lại tình nguyện chăm sóc gã chứ? Trong đầu gã hiện lên gương mặt Kẻ Được Chọn, nhưng Potter sẽ trở lại ư? Sau khi gã trả lời những vấn đề trên.
Trên thực tế gã đã sớm quên ước nguyện ban đầu muốn Kẻ Được Chọn rời xa mình, vì lúc ấy không thể chấp nhận cho nên mới như thiếu niên phản nghịch muốn thay đổi vận mệnh, kết quả lại trói mình và đối phương chặt hơn?
Vậy, gã yêu Lily chăng? Có lẽ đã từng yêu. Gã hận Potter chăng? Có lẽ gã hận James Potter. Lúc Kẻ Được Chọn nói gã không nợ Lily, Snape bắt đầu mê mang, nếu không phải vì Lily, vậy gã vì cái gì? Mười mấy năm gã đều sống vì người khác, nếu thật sự vứt bỏ như vậy, ngược lại gã không biết nên làm thế nào.
Con đường phía trước dày đặc sương mù, gã phải tiếp tục đi về phía trước, mặc dù gã không tìm được phương hướng, không biết hướng đi nào mới chính xác – nhưng sống vì chính mình ư?
…
Không nghĩ tới Harry còn cần phải tiếp tục chăm sóc Snape, Ron vô cùng thông cảm với cậu, đương nhiên chỉ dừng ở thông cảm, muốn bản thân mình đi thay cậu, tuyệt đối không thể nào.
Harry chậm rãi ăn xong cơm trưa, mới đi tới bệnh thất, cậu không biết mình nên lấy thái độ gì đối mặt với Snape – còn đối phương thật sự cần loại chăm sóc đặc biệt này sao? Trong lúc Snape hôn mê, trên cơ bản chỉ ngồi một bên ngơ ngẩn cả ngày, không làm chuyện gì cả.
Khi cậu vào bệnh thất, mới phát hiện Snape đã về hầm lúc cậu rời khỏi ban sáng rồi, nói cách khác Harry đi sai chỗ. Lúc gần đi Harry do dự nhưng vẫn quyết định hỏi một chút, “Bà Pomfrey, con cần chăm sóc giáo sư Snape về mặt nào ạ?” (Eileen: mặt trước…)
“Sức khoẻ của Severus rất yếu, cơ bản thầy ấy không có sức đi đường, thậm chí ngay cả tự mình ngồi xuống cũng rất khó khăn, vì không thể dùng pháp thuật, trừ khi thầy ấy vươn tay lấy đồ, nếu không thì đều cần người hỗ trợ. Vốn cô rất lo lắng thầy ấy ra khỏi đây sẽ không có người chăm sóc, hiện tại trò đến đúng lúc rồi. Harry, chăm sóc người bệnh cần kiên nhẫn, cô biết tính thầy ấy không tốt, có điều trò đừng ngại phiền, đừng cãi nhau, việc này qua vài ngày, qua hai ngày này lấy nghị lực của Severus thì có thể tự lập thôi.”
Nghe bà Pomfrey trả lời, Harry biết thương tích của Snape nghiêm trọng hơn tưởng tượng của cậu nhiều lắm. Cậu nhớ trước đây mình trúng Sectumsempra của ổng mà hôn mê một thời gian, gần một tuần đi, tuy rằng trong đó có một phần là do Voldemort ảnh hưởng, nhưng bất kể thế nào cái cảm giác kia cũng không dễ chịu gì, lúc ấy cậu hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể mặc Snape đùa nghịch, nên ổng mới lau người giúp cậu…
Harry cắn môi, bây giờ nhớ lại giữa họ khó có thời điểm ở chung hòa thuận như vậy chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, chính miệng Snape thừa nhận làm tất cả vì Lily – mẹ của cậu, mà cậu, thậm chí không thể oán giận ai, trái tim bị một ít cảm xúc không biết tên đè nén, nhưng cậu không tìm được một người để nói ra.
[Hừ, nhóc con, lại là mi à?] Con rắn khắc trên nắm cửa hầm của Snape cũng mới quen Harry gần đây thôi.
Lần này Harry không có tâm trạng nói chuyện phiếm với nó, cậu lưỡng lự ở cửa rốt cuộc mình nên đối mặt với Snape như thế nào? Với cá tính của Snape sẽ không đuổi mình ra chứ? Nếu ổng muốn đuổi cậu, cậu nên làm gì? Tiếp tục mặt dày mày dạn ở lại sao? Tại sao cậu cảm thấy trong lòng không cân bằng nhỉ? Chẳng lẽ bỏ ổng lại tự sinh tự diệt? Nhưng cậu gây ra thương tích cho Snape, không thể không quan tâm…
[Tôi nói này rốt cuộc cậu có vào hay không hả?] Rắn khắc không kiên nhẫn thúc giục.
Harry hít một hơi thật sâu, rốt cuộc quyết định, [Mở cửa.]
Nơi này vẫn là căn hầm cậu quen thuộc, Snape không ở văn phòng, Harry phát hiện cửa phòng ngủ khép, cậu đang định đi qua, lại nghe thấy một tiếng vật nặng rơi xuống đất từ trong phòng, xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ nơi này ngoài Snape còn người khác ư?
Harry nhẹ nhàng lại gần, thông qua khe cửa nhìn vào trong thăm dò. Đây là phòng làm việc của Snape, số sách sắp xếp trên giá sách và trần nhà gỗ lim trông thật trang nghiêm, trên đó bày mấu bộ sách chỉnh tề, số lượng rất rất lớn. Cậu còn chưa kịp than vì ngàn vạn bộ sách đã thấy bóng dáng của giáo sư độc dược.
Snape đưa lưng về phía cửa, một tay chống giá sách, một tay chống đầu gối, sống lưng luôn thẳng tắp lúc này hoàn toàn cong xuống, giống như rất đau đớn, thậm chí Harry có thể thấy cả người gã đều đang run rẩy, cái ghế dựa ngã bên chân hẳn là nơi phát ra tiếng động vừa rồi cậu nghe thấy.
“Giáo sư…” Harry không tự chủ được xông lên đỡ Snape, cậu liền cảm thấy cơ thể nặng xuống, hai chân đối phương hoàn toàn không chống đỡ nổi sức nặng toàn thân, chỉ Merlin mới biết người này đã đi từ phòng ngủ đến đây như thế nào! “Thầy định làm gì? Bà Pomfrey nói thầy phải nghỉ ngơi trên giường!”
“Potter?” Snape phản ứng hơi chậm, quay đầu nghiêng mặt nhìn cậu, ngoại trừ giọng nói hơi khàn khàn nhưng vẫn nhẹ như trước, “Tại sao trò lại ở đây?”
Lúc này Harry mới phát hiện đầu Snape đầy mồ hôi, theo bản năng cậu dùng tay áo lau lau trán đối phương, đặt một cánh tay đối phương lên vai mình, một tay đỡ thắt lưng đối phương, gian nan đi về phía phòng ngủ, “Bà Pomfrey muốn con tới đây chăm sóc thầy.” Cậu cho rằng Snape sẽ từ chối cậu chăm sóc, không ngờ đối phương không nói lời nào, rất phối hợp mặc cậu đỡ nằm lại giường.
“Potter, đến phòng lúc nãy lấy quyển sách xếp thứ mười bảy ở tủ thứ nhất đưa cho ta.” Snape tựa vào đầu giường, chỉ đạo, “Ngoài ra, cho ta một cái khăn lông ướt, thuận tiện rót một cốc nước, cám ơn.” Thấy Harry vẫn không nhúc nhích, người đàn ông khó hiểu liếc cậu một cái. “Sao, cần ta lặp lại yêu cầu?”
Cuối cùng Harry lấy lại tinh thần, buồn bực làm theo lời đối phương, thì ra lo lắng trước giờ của mình đều uổng phí! Mọi rối rắm trước đó của liền tan thành mây khói trước sự hờ hững của Snape.
Kỳ thật giáo sư độc dược cũng không có nhiều yêu cầu, thói quen của người đàn ông là yên lặng đọc sách, cũng không nói lời nào, rất nhanh Harry không có việc gì để làm nữa, đành phải tự mình đến phòng làm việc tìm gì đó đọc. Đáng tiếc đa số sách trong đó đều là chuyên ngành khó hiểu, cuối cùng, sau khi cậu kiên nhẫn tìm kiếm, cậu tìm được một quyển sách như truyện, tên là “Những chuyện kể của Beedle the Bard”.
Thời gian còn lại Harry đều chìm trong thế giới sách, cậu kinh ngạc phát hiện câu chuyện “Chuyện kể về ba anh em” cuối cùng trong đó càng đọc càng thấy quen, Đũa phép Cơm nguội, Hòn đá Phục sinh, áo tàng hình. Bản thân Harry có một cái áo tàng hình, là di vật của ba James Potter, Sirius nói áo tàng hình là thứ độc nhất vô nhị trên thế giới. Mà Hòn đá Phục sinh này không phải là Hòn đá Phục sinh Evans đã nói sao? Vậy thực sự có một cây đũa phép siêu mạnh không nhỉ? Có được cây đũa này, có phải có thể hoàn toàn đánh bại Voldemort hay không?
Ký hiệu màu đen trên tảng đá đó từ đó về sau gần như khắc sâu trong đầu cậu, ngón tay Harry vô ý thức vẽ lên, Đũa phép Cơm nguội, Hòn đá Phục sinh, áo tàng hình… Đúng rồi, ký hiệu này đại diện cho ba thứ! Trước mắt cậu sáng ngời.
“Potter, có người gõ cửa, đi mở.” Bỗng nhiên Snape không ngẩng đầu lên ra lệnh.
Nhưng Harry không nghe thấy tiếng đập cửa, cậu khó hiểu ra ngoài phòng ngủ, thấy bé Bady kéo con gấu bông còn lớn hơn bé đứng trong văn phòng, “Bady? Ai mở cửa cho em?”
“Anh Harry, là con rắn trên cửa cho Bady vào.” Cô bé cười ngọt ngào, như luôn không lo không buồn, “Bady tới đưa độc dược cho chú Snape.”
Bady cũng biết xà ngữ? Harry vỗ trán, đúng vậy, bé là con của Evans, chắc là di truyền rồi. Harry dẫn bé vào phòng, Snape ngả người trên giường đóng sách lại, nhíu mày đánh giá cô bé, hơn nữa lập tức chú ý tới cặp mắt xanh lá kia.
“Chú Snape.” Cô bé bắt đầu tìm độc dược từ trong túi gấu bông, từng chai từng chai, cuối cùng còn đặt một viên kẹo trái cây lên bàn, “Thuốc daddy làm rất đắng, ăn kẹo sẽ không đắng nữa.” Hai mắt cô bé lòe lòe nhìn người đàn ông, như đang chờ đợi điều gì.
Khóe miệng Snape giật giật, bé nhìn chăm chú khiến cả người gã không được tự nhiên, mơ hồ lên tiếng, “Ừm… Cám ơn.” Nhưng dường như cô bé không thỏa mãn, đưa đầu tới, vẫn nhìn gã chằm chằm. Cuối cùng người đàn ông thỏa hiệp, vươn tay xoa xoa mái tóc đen của bé, “Ngoan.”
Cô bé vui vẻ, ôm con gấu bông đã biến nhỏ vào trong ngực, “Chú Snape hẹn gặp lại, anh Harry hẹn gặp lại, ngày mai Bady sẽ đến!”
Harry không nhịn được cười tiễn bé, bộ dáng vừa rồi của Snape thật sự rất hiếm gặp, nên nhớ ổng đã từng dọa khóc rất nhiều học trò Hogwarts nha, không ngờ cũng có thời điểm bó tay với trẻ con!
Bình tĩnh uống xong độc dược, Snape cũng không muốn ăn viên kẹo kia, yên lặng một lúc lâu thấy Harry hoàn toàn không không có muốn giải thích, rốt cuộc hỏi, “Con bé đó là ai?”
“Vừa rồi con chưa nói sao?” Harry mờ mịt đối diện với người đàn ông, “Bé là Bady, con gái của Evans, lúc bé mới xuất hiện chúng con cũng rất hoảng sợ…”
“Con gái của Evans với ai?” Biểu tình của Snape có chút tan vỡ.
“Đương nhiên là với Prince…” Harry bất giác kịp phản ứng, nhất thời mặt đỏ đến cổ, họ đều biết, hai người này là tương lai của họ ở một thời không khác… cậu bắt đầu hoảng hốt không biết lựa lời, “A, thầy đừng hỏi con làm sao hai người đàn ông có thể sinh ra em bé con cũng không biết thầy là bậc thầy độc dược hẳn là rành hơn con trên thế giới này có độc dược nào có thể làm hai người đàn ông sinh em bé không – chết tiệt! Thầy đừng nhìn con nữa! Nhìn con nữa con cũng không có biện pháp sinh em bé cho thầy đâu!” Cậu chạy trối chết ra khỏi phòng ngủ rồi đóng sầm cửa lại, trái tim kinh hoàng đập đập bùm bùm, cậu che mặt rên rỉ bi thảm, nghe một chút, vừa rồi mình nói những thứ gì kìa?
“Potter.” Giọng Snape truyền tới từ phòng ngủ. Harry dùng sức lắc đầu, nhưng không thể nào hạ nhiệt trên mặt.
[Nè nhóc con, giáo sư đang gọi mi đó.] Con rắn khắc trên nắm cửa phòng ngủ kêu xì xì nhắc nhở cậu.
[Giục cái gì! Tôi biết.] Harry hít sâu một hơi, lại mở cửa.
Giáo sư độc dược híp mắt, “Dìu ta vào phòng tắm.”
Chăm sóc gã? Buồn cười, ai lại tình nguyện chăm sóc gã chứ? Trong đầu gã hiện lên gương mặt Kẻ Được Chọn, nhưng Potter sẽ trở lại ư? Sau khi gã trả lời những vấn đề trên.
Trên thực tế gã đã sớm quên ước nguyện ban đầu muốn Kẻ Được Chọn rời xa mình, vì lúc ấy không thể chấp nhận cho nên mới như thiếu niên phản nghịch muốn thay đổi vận mệnh, kết quả lại trói mình và đối phương chặt hơn?
Vậy, gã yêu Lily chăng? Có lẽ đã từng yêu. Gã hận Potter chăng? Có lẽ gã hận James Potter. Lúc Kẻ Được Chọn nói gã không nợ Lily, Snape bắt đầu mê mang, nếu không phải vì Lily, vậy gã vì cái gì? Mười mấy năm gã đều sống vì người khác, nếu thật sự vứt bỏ như vậy, ngược lại gã không biết nên làm thế nào.
Con đường phía trước dày đặc sương mù, gã phải tiếp tục đi về phía trước, mặc dù gã không tìm được phương hướng, không biết hướng đi nào mới chính xác – nhưng sống vì chính mình ư?
…
Không nghĩ tới Harry còn cần phải tiếp tục chăm sóc Snape, Ron vô cùng thông cảm với cậu, đương nhiên chỉ dừng ở thông cảm, muốn bản thân mình đi thay cậu, tuyệt đối không thể nào.
Harry chậm rãi ăn xong cơm trưa, mới đi tới bệnh thất, cậu không biết mình nên lấy thái độ gì đối mặt với Snape – còn đối phương thật sự cần loại chăm sóc đặc biệt này sao? Trong lúc Snape hôn mê, trên cơ bản chỉ ngồi một bên ngơ ngẩn cả ngày, không làm chuyện gì cả.
Khi cậu vào bệnh thất, mới phát hiện Snape đã về hầm lúc cậu rời khỏi ban sáng rồi, nói cách khác Harry đi sai chỗ. Lúc gần đi Harry do dự nhưng vẫn quyết định hỏi một chút, “Bà Pomfrey, con cần chăm sóc giáo sư Snape về mặt nào ạ?” (Eileen: mặt trước…)
“Sức khoẻ của Severus rất yếu, cơ bản thầy ấy không có sức đi đường, thậm chí ngay cả tự mình ngồi xuống cũng rất khó khăn, vì không thể dùng pháp thuật, trừ khi thầy ấy vươn tay lấy đồ, nếu không thì đều cần người hỗ trợ. Vốn cô rất lo lắng thầy ấy ra khỏi đây sẽ không có người chăm sóc, hiện tại trò đến đúng lúc rồi. Harry, chăm sóc người bệnh cần kiên nhẫn, cô biết tính thầy ấy không tốt, có điều trò đừng ngại phiền, đừng cãi nhau, việc này qua vài ngày, qua hai ngày này lấy nghị lực của Severus thì có thể tự lập thôi.”
Nghe bà Pomfrey trả lời, Harry biết thương tích của Snape nghiêm trọng hơn tưởng tượng của cậu nhiều lắm. Cậu nhớ trước đây mình trúng Sectumsempra của ổng mà hôn mê một thời gian, gần một tuần đi, tuy rằng trong đó có một phần là do Voldemort ảnh hưởng, nhưng bất kể thế nào cái cảm giác kia cũng không dễ chịu gì, lúc ấy cậu hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể mặc Snape đùa nghịch, nên ổng mới lau người giúp cậu…
Harry cắn môi, bây giờ nhớ lại giữa họ khó có thời điểm ở chung hòa thuận như vậy chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, chính miệng Snape thừa nhận làm tất cả vì Lily – mẹ của cậu, mà cậu, thậm chí không thể oán giận ai, trái tim bị một ít cảm xúc không biết tên đè nén, nhưng cậu không tìm được một người để nói ra.
[Hừ, nhóc con, lại là mi à?] Con rắn khắc trên nắm cửa hầm của Snape cũng mới quen Harry gần đây thôi.
Lần này Harry không có tâm trạng nói chuyện phiếm với nó, cậu lưỡng lự ở cửa rốt cuộc mình nên đối mặt với Snape như thế nào? Với cá tính của Snape sẽ không đuổi mình ra chứ? Nếu ổng muốn đuổi cậu, cậu nên làm gì? Tiếp tục mặt dày mày dạn ở lại sao? Tại sao cậu cảm thấy trong lòng không cân bằng nhỉ? Chẳng lẽ bỏ ổng lại tự sinh tự diệt? Nhưng cậu gây ra thương tích cho Snape, không thể không quan tâm…
[Tôi nói này rốt cuộc cậu có vào hay không hả?] Rắn khắc không kiên nhẫn thúc giục.
Harry hít một hơi thật sâu, rốt cuộc quyết định, [Mở cửa.]
Nơi này vẫn là căn hầm cậu quen thuộc, Snape không ở văn phòng, Harry phát hiện cửa phòng ngủ khép, cậu đang định đi qua, lại nghe thấy một tiếng vật nặng rơi xuống đất từ trong phòng, xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ nơi này ngoài Snape còn người khác ư?
Harry nhẹ nhàng lại gần, thông qua khe cửa nhìn vào trong thăm dò. Đây là phòng làm việc của Snape, số sách sắp xếp trên giá sách và trần nhà gỗ lim trông thật trang nghiêm, trên đó bày mấu bộ sách chỉnh tề, số lượng rất rất lớn. Cậu còn chưa kịp than vì ngàn vạn bộ sách đã thấy bóng dáng của giáo sư độc dược.
Snape đưa lưng về phía cửa, một tay chống giá sách, một tay chống đầu gối, sống lưng luôn thẳng tắp lúc này hoàn toàn cong xuống, giống như rất đau đớn, thậm chí Harry có thể thấy cả người gã đều đang run rẩy, cái ghế dựa ngã bên chân hẳn là nơi phát ra tiếng động vừa rồi cậu nghe thấy.
“Giáo sư…” Harry không tự chủ được xông lên đỡ Snape, cậu liền cảm thấy cơ thể nặng xuống, hai chân đối phương hoàn toàn không chống đỡ nổi sức nặng toàn thân, chỉ Merlin mới biết người này đã đi từ phòng ngủ đến đây như thế nào! “Thầy định làm gì? Bà Pomfrey nói thầy phải nghỉ ngơi trên giường!”
“Potter?” Snape phản ứng hơi chậm, quay đầu nghiêng mặt nhìn cậu, ngoại trừ giọng nói hơi khàn khàn nhưng vẫn nhẹ như trước, “Tại sao trò lại ở đây?”
Lúc này Harry mới phát hiện đầu Snape đầy mồ hôi, theo bản năng cậu dùng tay áo lau lau trán đối phương, đặt một cánh tay đối phương lên vai mình, một tay đỡ thắt lưng đối phương, gian nan đi về phía phòng ngủ, “Bà Pomfrey muốn con tới đây chăm sóc thầy.” Cậu cho rằng Snape sẽ từ chối cậu chăm sóc, không ngờ đối phương không nói lời nào, rất phối hợp mặc cậu đỡ nằm lại giường.
“Potter, đến phòng lúc nãy lấy quyển sách xếp thứ mười bảy ở tủ thứ nhất đưa cho ta.” Snape tựa vào đầu giường, chỉ đạo, “Ngoài ra, cho ta một cái khăn lông ướt, thuận tiện rót một cốc nước, cám ơn.” Thấy Harry vẫn không nhúc nhích, người đàn ông khó hiểu liếc cậu một cái. “Sao, cần ta lặp lại yêu cầu?”
Cuối cùng Harry lấy lại tinh thần, buồn bực làm theo lời đối phương, thì ra lo lắng trước giờ của mình đều uổng phí! Mọi rối rắm trước đó của liền tan thành mây khói trước sự hờ hững của Snape.
Kỳ thật giáo sư độc dược cũng không có nhiều yêu cầu, thói quen của người đàn ông là yên lặng đọc sách, cũng không nói lời nào, rất nhanh Harry không có việc gì để làm nữa, đành phải tự mình đến phòng làm việc tìm gì đó đọc. Đáng tiếc đa số sách trong đó đều là chuyên ngành khó hiểu, cuối cùng, sau khi cậu kiên nhẫn tìm kiếm, cậu tìm được một quyển sách như truyện, tên là “Những chuyện kể của Beedle the Bard”.
Thời gian còn lại Harry đều chìm trong thế giới sách, cậu kinh ngạc phát hiện câu chuyện “Chuyện kể về ba anh em” cuối cùng trong đó càng đọc càng thấy quen, Đũa phép Cơm nguội, Hòn đá Phục sinh, áo tàng hình. Bản thân Harry có một cái áo tàng hình, là di vật của ba James Potter, Sirius nói áo tàng hình là thứ độc nhất vô nhị trên thế giới. Mà Hòn đá Phục sinh này không phải là Hòn đá Phục sinh Evans đã nói sao? Vậy thực sự có một cây đũa phép siêu mạnh không nhỉ? Có được cây đũa này, có phải có thể hoàn toàn đánh bại Voldemort hay không?
Ký hiệu màu đen trên tảng đá đó từ đó về sau gần như khắc sâu trong đầu cậu, ngón tay Harry vô ý thức vẽ lên, Đũa phép Cơm nguội, Hòn đá Phục sinh, áo tàng hình… Đúng rồi, ký hiệu này đại diện cho ba thứ! Trước mắt cậu sáng ngời.
“Potter, có người gõ cửa, đi mở.” Bỗng nhiên Snape không ngẩng đầu lên ra lệnh.
Nhưng Harry không nghe thấy tiếng đập cửa, cậu khó hiểu ra ngoài phòng ngủ, thấy bé Bady kéo con gấu bông còn lớn hơn bé đứng trong văn phòng, “Bady? Ai mở cửa cho em?”
“Anh Harry, là con rắn trên cửa cho Bady vào.” Cô bé cười ngọt ngào, như luôn không lo không buồn, “Bady tới đưa độc dược cho chú Snape.”
Bady cũng biết xà ngữ? Harry vỗ trán, đúng vậy, bé là con của Evans, chắc là di truyền rồi. Harry dẫn bé vào phòng, Snape ngả người trên giường đóng sách lại, nhíu mày đánh giá cô bé, hơn nữa lập tức chú ý tới cặp mắt xanh lá kia.
“Chú Snape.” Cô bé bắt đầu tìm độc dược từ trong túi gấu bông, từng chai từng chai, cuối cùng còn đặt một viên kẹo trái cây lên bàn, “Thuốc daddy làm rất đắng, ăn kẹo sẽ không đắng nữa.” Hai mắt cô bé lòe lòe nhìn người đàn ông, như đang chờ đợi điều gì.
Khóe miệng Snape giật giật, bé nhìn chăm chú khiến cả người gã không được tự nhiên, mơ hồ lên tiếng, “Ừm… Cám ơn.” Nhưng dường như cô bé không thỏa mãn, đưa đầu tới, vẫn nhìn gã chằm chằm. Cuối cùng người đàn ông thỏa hiệp, vươn tay xoa xoa mái tóc đen của bé, “Ngoan.”
Cô bé vui vẻ, ôm con gấu bông đã biến nhỏ vào trong ngực, “Chú Snape hẹn gặp lại, anh Harry hẹn gặp lại, ngày mai Bady sẽ đến!”
Harry không nhịn được cười tiễn bé, bộ dáng vừa rồi của Snape thật sự rất hiếm gặp, nên nhớ ổng đã từng dọa khóc rất nhiều học trò Hogwarts nha, không ngờ cũng có thời điểm bó tay với trẻ con!
Bình tĩnh uống xong độc dược, Snape cũng không muốn ăn viên kẹo kia, yên lặng một lúc lâu thấy Harry hoàn toàn không không có muốn giải thích, rốt cuộc hỏi, “Con bé đó là ai?”
“Vừa rồi con chưa nói sao?” Harry mờ mịt đối diện với người đàn ông, “Bé là Bady, con gái của Evans, lúc bé mới xuất hiện chúng con cũng rất hoảng sợ…”
“Con gái của Evans với ai?” Biểu tình của Snape có chút tan vỡ.
“Đương nhiên là với Prince…” Harry bất giác kịp phản ứng, nhất thời mặt đỏ đến cổ, họ đều biết, hai người này là tương lai của họ ở một thời không khác… cậu bắt đầu hoảng hốt không biết lựa lời, “A, thầy đừng hỏi con làm sao hai người đàn ông có thể sinh ra em bé con cũng không biết thầy là bậc thầy độc dược hẳn là rành hơn con trên thế giới này có độc dược nào có thể làm hai người đàn ông sinh em bé không – chết tiệt! Thầy đừng nhìn con nữa! Nhìn con nữa con cũng không có biện pháp sinh em bé cho thầy đâu!” Cậu chạy trối chết ra khỏi phòng ngủ rồi đóng sầm cửa lại, trái tim kinh hoàng đập đập bùm bùm, cậu che mặt rên rỉ bi thảm, nghe một chút, vừa rồi mình nói những thứ gì kìa?
“Potter.” Giọng Snape truyền tới từ phòng ngủ. Harry dùng sức lắc đầu, nhưng không thể nào hạ nhiệt trên mặt.
[Nè nhóc con, giáo sư đang gọi mi đó.] Con rắn khắc trên nắm cửa phòng ngủ kêu xì xì nhắc nhở cậu.
[Giục cái gì! Tôi biết.] Harry hít sâu một hơi, lại mở cửa.
Giáo sư độc dược híp mắt, “Dìu ta vào phòng tắm.”