Chương 2
6.
Ba ngày sau, Tuyền Châu đột nhiên có tin tức truyền tới, chiếc thuyền ngoại tổ phụ mới ra biển gặp phải giặc Oa, mất tin tức.
Đây là cách nói tương đối uyển chuyển, ý ở ngoài lời chính là tài sản đã mất hết. Sau khi phụ thân biết được tin tức, chén trà trên tay bị đ ập n át. Tổ mẫu lại càng kinh ngạc và sốc hơn.
Ta cúi đầu che giấu nụ cười trên khóe miệng, những sản nghiệp trong của hồi môn của mẫu thân đều gắn liền với Tuyền Châu.
Tổ mẫu cùng phụ thân thấy việc buôn bán của ngoại tổ phụ trên biển rất hấp dẫn, mỗi một lần ngoại tổ phụ ra biển đều góp vốn, kiếm được đầy bồn đầy bát.
Dần dần, cũng khiến dã tâm của bọn họ càng lúc càng lớn. Lần này ra biển, bọn họ không chỉ góp hết của cải của Thừa Ân Hầu phủ đầu tư vào, còn giật dây ta đem toàn bộ tiền trong sổ sách của mẫu thân đầu tư vào đó.
Lần này mất hết vốn liếng thực sự đã gây tổn thất rất lớn.
"Sao có thể như vậy được! Phải để nhà thông gia đền bù cho chúng ta!"
Cuối cùng tổ mẫu cũng kịp phản ứng, gào khóc. Phụ thân cũng liên tục truy hỏi, từng lời nói ra đều muốn ngoại tổ phụ bù đắp tổn thất của bọn họ.
Ta dùng khăn chấm nước ớt lau khóe mắt, nước mắt lập tức chảy xuống, nhào vào trong lòng tổ mẫu.
"Nhưng lần này ngoại tổ phụ mới là người chịu thiệt lớn nhất, cho dù chúng ta muốn ông ấy bồi thường, ông ấy cũng bồi không ra!"
Phụ thân lảo đảo ngã xuống ghế: "Vậy phải làm sao bây giờ, của cải của ta, tất cả tiền của ta!"
Ta cầm tay phụ thân: "Cha, lần này cả nhà chúng ta chỉ có thể cùng nhau vượt qua!"
Vì thế, tất cả mọi người bắt đầu cắt giảm lương thực và quần áo. Bữa ăn hàng ngày chỉ có thể có ba món, hủy bỏ cắt may trang phục mùa hè, toàn bộ bạc hàng tháng cũng hủy hết.
Tất cả mọi người không thể lấy bạc từ trên sổ sách, đương nhiên cũng không có bạc cho bọn họ lấy. Sau khi thực hiện xong những biện pháp này, ta ở nhà một ngày sau đó thỉnh cầu tổ mẫu cho ta đến chùa miếu phía Nam kinh thành ở một thời gian.
“Cầu phúc cho mẫu thân, cầu bà phù hộ cho đồ đạc trên thuyền chúng ta cuối cùng còn có thể tìm về một chút.”
Nghe ta nói vậy, tổ mẫu lập tức đuổi ta ra khỏi cửa.
Đương nhiên ta sẽ không thật sự đi chùa miếu, mà tìm người giả trang ta, còn ta thì đi đến một trang viên đã sớm mua từ trước.
Sau khi may quần áo mới, mua trang sức và thử hết các tửu quán nổi tiếng ở kinh thành, tin tức về vụ náo loạn trong phủ cuối cùng cũng truyền đến.
7.
Đầu tiên là tổ mẫu. Ngoại trừ việc cắt giảm món ăn, chén cháo tổ yến mỗi ngày của bà cũng bị cắt bỏ.
Cắt bỏ chưa được mấy ngày, tổ mẫu liền bắt đầu rên rỉ nói thân thể mình chỗ này không thoải mái, chỗ kia không thoải mái.
Chữ hiếu đứng đầu, phụ thân không còn cách nào khác, chỉ có thể giảm bớt phần của mình để thêm chén cháo tổ yến kia vào lại cho tổ mẫu.
Tiếp theo chính là phòng ngoài của hắn, mẫu thân của Giang Sương.
Tuy rằng cho tới bây giờ ta chưa từng gặp qua bà ta, nhưng ta đoán kiếp trước cuối cùng bà ta hẳn là cũng thành công được vào Hầu phủ, trở thành đương gia tổ mẫu.
Bà ta được nuôi ở bên ngoài, có một đống người hầu hạ, tiền chi tiêu hàng tháng đều là do phụ thân trợ cấp.
Chưa kể ngoại thất này còn có ngạo khí của dòng dõi thư hương, nghiên mực phải dùng nghiên mực tốt, bút phải tìm bút tốt, còn phải mua một số đồ lịch sự tao nhã trang trí trạch viện.
Chi phí không thể nói là không lớn. Trước kia phụ thân có thể tuỳ ý lấy bạc ở trên sổ sách, đương nhiên sẽ không quá để ý những việc nhỏ cần tiêu tiền như vậy, còn cảm thấy ngoại thất này thật đúng khẩu vị của hắn, hai người ở bên nhau thấy rất vui vẻ.
Hiện giờ, ngoại thất này ở trước mặt hắn bên trái một câu không có tiền, bên phải một câu không đủ hoa, sắc mặt lập tức trở nên đáng ghét.
“Nghe nói lão gia đập vỡ chén trà, phẩy tay áo bỏ đi. Ngoại thất khóc một ngày một đêm, lão gia cũng không trở về thăm nàng ta.”
Ta nhếch khóe miệng, trào phúng cười cười.
“Đó là điều đương nhiên. Trước kia bọn họ hút máu trên người chúng ta trải qua ngày lành tháng tốt, tự nhiên ngươi tốt ta tốt, không có mâu thuẫn. Hôm nay, để cho bọn họ cũng nếm trải một chút khổ sở đi.”
Nguyễn ma ma cũng cười theo ta.
“Đúng rồi, Giang Sương kia không có động tĩnh gì sao?”
Nguyễn ma ma lắc đầu: "Nàng ta thật biết kiềm chế, cũng không có oán giận gì đối với việc ăn, mặc, ở, đi lại kém hơn trước rất nhiều.”
Ta nhéo nhéo ngón tay, âm thầm cân nhắc. Giang Sương từ trước đến nay thông minh, bằng không kiếp trước ta cũng sẽ không ở dưới kiếm của nàng mà đánh mất chính mình, sống thành cái dạng này.
Nàng ta hẳn là không chỉ không có oán giận, mà còn có lẽ đang lên kế hoạch phản công.
“Cũng đến lúc sắp xếp cho bốn vị đại sư Cầm Kỳ Thư Họa rồi, đến lúc đó sẽ biết nàng ta muốn giở trò gì.”
8.
Ngày Thừa Ân Hầu phủ tính tiền trả tiền thường là quý một trả một lần. Thời điểm đưa bốn vị lão sư kia cho Giang Sương trùng hợp là cuối quý một.
Ta là cố ý, nàng ta không phải có tiền sao, ta muốn nàng ta chi ra toàn bộ tiền của mình.
Quả nhiên, Giang Sương cũng không ngốc, không hồ hồ đi tranh luận những cái kia, thời gian đó đều là ta học, hẳn phải là theo trên công nợ mà xuất tiền.
Mà thay vào đó, nàng ta đem cầm một số món trang sức phụ thân bí mặt tặng trong nhiều năm qua, hào phóng trả một số tiền lớn cho bốn vị lão sư.
Phụ thân vì thế rất là tán thưởng, khen nàng ta là người chu đáo nhất hắn từng gặp.
“Lão gia thúc giục người trở về!”
Ta nghe Nguyễn ma ma bẩm báo, cười híp mắt nói: "Xem ra đã đến lúc trở về để dựng sân khấu cho nàng ta hát xong vở kịch này rồi.”
9.
Một mặt ta phái người đi lấy trang sức Giang Sương đã đi cầm để làm lại một tờ phiếu y hệt. Một mặt ta nghênh ngang trở về phủ.
Giang Sương dựa sát vào lòng tổ mẫu đút cháo tổ yến cho bà ăn, phụ thân thì bình tĩnh ngồi ở một bên. Cả ba cặp mắt đều nhìn về phía ta.
Ta ung dung thi lễ, cười hỏi phụ thân: "Phụ thân gọi con về là có chuyện gì vậy?"
Phụ thân nắm tay ho khan: "Bé ngoan, trong nhà bây giờ rất gian nan, con cũng biết đó.”
Ta thuận theo lời hắn gật gật đầu.
“Với một gia tộc lớn như Hầu phủ, cho dù có giảm bớt chi phí thì đó cũng là một khoản chi phí rất lớn. Hiện giờ sổ sách công đã sớm nhập không bằng xuất rồi.”
Nói nhảm, nếu không phải nhờ vào của hồi môn của mẫu thân trợ cấp, sổ sách công của các ngươi đã không được như vậy rồi.
“Phụ thân cũng biết đây là làm khó con, nhưng chúng ta là người một nhà, cũng không tiện nói hai lời.”
“Nên như vậy! "Ta tán thành," Phụ thân muốn ta làm gì, cứ nói thẳng đi.”
“Là như vậy, con xem Giang Nguyệt, à không, là Giang Sương.”
Ta lạnh lùng nhìn hắn thuận miệng gọi sai tên, cũng đúng, gọi nhiều năm như vậy cũng đã thành thói quen rồi.
“Giang Sương làm sao vậy? Là việc cắt giảm chi tiêu đã bạc đãi cô nương một nghèo hai trắng này sao?”
Phụ thân nghe ta nói như vậy, tức giận nổi lên, vuốt râu trừng mắt: "Giang Sương là ta cố ý tìm đến thay ngươi chắn tai hoạ, ngươi không chỉ không cảm tạ người ta, còn khắp nơi làm khó dễ nàng rốt cuộc là có ý gì?"
“Ngươi nhìn xem, ngươi chạy lên trên núi trốn sống thanh nhàn rồi, nhưng Giang Sương lại vì mọi người trong nhà mà cầm cố hết đồ trang sức kìa! Bốn vị lão sư cầm kỳ thư họa dạy dỗ ngươi, ngươi lại phó thác cho Giang Sương, nàng cũng cắn răng trả, ngươi rốt cuộc còn có gì bất mãn?"
Ta làm ra vẻ kinh ngạc: "Nàng ta là một cô gái mồ côi mà lại có nhiều tiền như vậy sao?"
Giang Sương cúi đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn nói: "Cha ta sau khi chet đã để lại cho ta một ít tài sản.”
Ta "A" một tiếng: "Thì ra cha ngươi đã chet!"
Sắc mặt phụ thân đen như đáy nồi, Giang Sương cũng biết mình đã nói sai, nhưng nàng ta cũng không có cách cứu vãn, chỉ có thể cắn răng đỏ hốc mắt nhìn về phía phụ thân.
Phụ thân hít sâu vài hơi, cố nuốt oán khí vì Giang Sương nguyền rủa hắn chet xuống.
"Được rồi, bây giờ đừng nói nhiều như vậy nữa."
“Trong nhà khó khăn như thế nào mọi người cũng đều biết rõ ràng. Bé ngoan, ngoại tổ phụ của con hàng năm cho con nhiều đồ chơi và trang sức như vậy, con lấy ra một ít cho cả nhà dùng đi."
“Con xem, Giang Sương chỉ là một nha đầu không có quan hệ gì với phủ chúng ta cũng có thể làm, ta tin tưởng nữ nhi ngoan của ta khẳng định cũng sẽ không keo kiệt.”
Ta nghi hoặc nhíu nhíu mày: "Phụ thân, ta đã làm rồi.”
Một câu nói khiến ba người đối diện đều mơ hồ.
“Ngươi làm gì?” Tổ mẫu cũng không nhịn được thốt lên hỏi ta.
Ta dùng sức gật đầu: "Đúng vậy, ta còn đưa tiền về nữa."
Nói xong, ta nhìn về phía Giang Sương vẻ mặt hoài nghi hỏi: "Nghe ma ma nói lúc ấy tình cờ gặp Giang Sương, Giang Sương nói sẽ thay chúng ta chuyển giao, chẳng lẽ ngươi không giao cho phụ thân và tổ mẫu sao?”
Tổ mẫu cùng phụ thân lập tức dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Giang Sương. Mặt nàng lập tức đỏ bừng: "Ngươi, ngươi nói bậy!”
Ta càng nghi hoặc: "Quên đi, vậy thì đối chất đi. Ngươi nói ngươi cầm trang sức, vậy thì lấy hoá đơn ra cho mọi người đối chất một chút sẽ biết rốt cuộc là ai đang nói dối!"
“Đối chất thì đối chất!”
Nàng ta phất tay với nha hoàn của mình, nha hoàn kia đắc ý đắc ý chạy trở về, không bao lâu liền cầm một xấp hoá đơn trở về.
Nguyễn ma ma cũng cầm tờ phiếu vừa mới từ bên ngoài đưa vào giao cho ta. Ta giơ tờ phiếu trong tay lên: "Đã như vậy, trước hết xem của ta đi.”
Nói xong nha hoàn Thúy Nhi của ta liền bắt đầu đọc: "Trâm cát khánh một vạn năm một cây, Khổng Tước Ngân Bộ một đôi, trâm bạc men một cây, trâm cài lớn khảm ngọc một cây......”
Mỗi một câu, mặt Giang Sương lại càng thêm trắng bệch. Đọc xong, mặt Giang Sương đã không còn huyết sắc.
“Không, không thể nào! Những thứ này đều là đồ của ta, là ta sở hữu!”
Ta làm bộ càng nghi hoặc khó hiểu: "Ồ, chẳng lẽ Giang Sương tiểu thư lại có trang sức giống hệt như của ta sao?”
Nói xong, ta trào phúng nhíu mày: "Thật đúng là - - trùng hợp!”
10.
Lúc này tổ mẫu và phụ thân cũng ý thức được không đúng. Phụ thân dùng sức đập xuống bàn, hét lớn một tiếng: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ta nhàn nhã nhìn Giang Sương: "Cái này phải hỏi Giang tiểu thư, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ là muốn c ướp công lao ta cầm cố trang sức vào tay mình sao?”
Giang Sương rốt cuộc cũng không ngụy trang nổi nữa, chỉ vào ta mắng to: "Những thứ này đều là đồ của ta, chính là ngươi không biết dùng biện pháp âm hiểm gì đã trộm một phần của tờ phiếu đi!”
“Không nghĩ tới ngươi đường đường là thiên kim Hầu phủ lại không từ thủ đoạn như thế, còn muốn khi dễ một cô gái mồ côi như ta!”
Ta vỗ vỗ tay: "Nếu Giang Sương tiểu thư nói là ta trộm, vậy không bằng chúng ta đi báo quan đi!"
Nói xong, ta mặt lạnh như băng mà đánh giá phụ thân, tổ mẫu và nàng ta một lần nữa: "Vừa hay ta cũng muốn đối chiếu lại của hồi môn của mẫu thân, xem xem mấy năm nay rốt cuộc là tiểu nhân gian xảo nào đã trộm nhiều đồ như vậy đi!"
Ánh mắt phụ thân mở to, không thể tin nhìn ta vênh váo hung hăng. Tổ mẫu lại càng hoảng sợ, không khỏi rụt người về phía sau.
“Đương nhiên, ta tin tưởng tổ mẫu và phụ thân khẳng định là không biết. Dù sao, đường đường là Hầu phủ, làm sao lại có thể mơ tưởng đến của hồi môn của nương tử được chứ?”
Ta nhìn chằm chằm cây trâm như ý cát tường trên đầu tổ mẫu kia cười lạnh ra tiếng, bà ta sợ tới mức vội vàng lấy tay che lại, có chút giấu đầu lòi đuôi.
Ta lại nhìn về phía phụ thân, nhìn về phía đầu Giang Sương đầy châu báu. Có cái nào không phải là trang sức của mẫu thân hay của ta đâu chứ? Một đám tiểu nhân trộm đồ, vậy mà còn vừa ăn cướp vừa la làng?
Đột nhiên, phụ thân quay đầu lại dùng sức tát Giang Sương một cái! Nguyễn ma ma hoảng sợ, vội che chắn ta ở phía sau.
Khóe miệng Giang Sương chảy máu, không thể tin nhìn phụ thân luôn yêu thương nàng ta nhất.
“Cha......”
Còn chưa kịp nói hết, cái tát thứ hai của phụ thân lại giáng xuống. Hai bên mặt nàng ta lập tức sưng lên đối xứng nhau. Lời của nàng ta tự nhiên cũng không thể thốt lên nữa.
Phụ thân hung hăng trừng nàng ta một cái: "Ta có lòng tốt đem ngươi vào trong phủ nuôi dưỡng, mặc dù là làm thế thân cho Nguyệt Nguyệt nhưng vẫn được ăn ngon uống ngon, ngươi làm sao có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như thế?"
Tiếng phụ thân tức giận mắng mỏ khiến Giang Sương khóc không kiềm chế được, ta cũng lười nghe nữa. Thật không nghĩ tới, hắn lại quyết định nhanh như vậy.
Lần này, việc kiên trì ầm ĩ muốn đi kiện quan cũng không thể tiếp tục được nữa. Dù sao, phụ thân cũng đã đổ tất cả tội lỗi lên đầu Giang Sương, cho dù đi báo quan cũng chỉ có thể xử phạt một mình Giang Sương.
Nếu tiếp tục gây náo loạn, sẽ bất lợi cho việc ta âm thầm điều tra sau này. Ta ngáp một cái che miệng: "Nếu sự tình đã sáng tỏ, vậy ta đi nghỉ ngơi trước. Giang Sương tiểu thư này cũng không thích hợp ở lại phủ chúng ta nữa.”
Phụ thân cười trấn an ta: "Đó là đương nhiên. Phụ thân sẽ xử trí nàng ta, Nguyệt Nguyệt đi nghỉ ngơi trước đi.”
Ba ngày sau, Tuyền Châu đột nhiên có tin tức truyền tới, chiếc thuyền ngoại tổ phụ mới ra biển gặp phải giặc Oa, mất tin tức.
Đây là cách nói tương đối uyển chuyển, ý ở ngoài lời chính là tài sản đã mất hết. Sau khi phụ thân biết được tin tức, chén trà trên tay bị đ ập n át. Tổ mẫu lại càng kinh ngạc và sốc hơn.
Ta cúi đầu che giấu nụ cười trên khóe miệng, những sản nghiệp trong của hồi môn của mẫu thân đều gắn liền với Tuyền Châu.
Tổ mẫu cùng phụ thân thấy việc buôn bán của ngoại tổ phụ trên biển rất hấp dẫn, mỗi một lần ngoại tổ phụ ra biển đều góp vốn, kiếm được đầy bồn đầy bát.
Dần dần, cũng khiến dã tâm của bọn họ càng lúc càng lớn. Lần này ra biển, bọn họ không chỉ góp hết của cải của Thừa Ân Hầu phủ đầu tư vào, còn giật dây ta đem toàn bộ tiền trong sổ sách của mẫu thân đầu tư vào đó.
Lần này mất hết vốn liếng thực sự đã gây tổn thất rất lớn.
"Sao có thể như vậy được! Phải để nhà thông gia đền bù cho chúng ta!"
Cuối cùng tổ mẫu cũng kịp phản ứng, gào khóc. Phụ thân cũng liên tục truy hỏi, từng lời nói ra đều muốn ngoại tổ phụ bù đắp tổn thất của bọn họ.
Ta dùng khăn chấm nước ớt lau khóe mắt, nước mắt lập tức chảy xuống, nhào vào trong lòng tổ mẫu.
"Nhưng lần này ngoại tổ phụ mới là người chịu thiệt lớn nhất, cho dù chúng ta muốn ông ấy bồi thường, ông ấy cũng bồi không ra!"
Phụ thân lảo đảo ngã xuống ghế: "Vậy phải làm sao bây giờ, của cải của ta, tất cả tiền của ta!"
Ta cầm tay phụ thân: "Cha, lần này cả nhà chúng ta chỉ có thể cùng nhau vượt qua!"
Vì thế, tất cả mọi người bắt đầu cắt giảm lương thực và quần áo. Bữa ăn hàng ngày chỉ có thể có ba món, hủy bỏ cắt may trang phục mùa hè, toàn bộ bạc hàng tháng cũng hủy hết.
Tất cả mọi người không thể lấy bạc từ trên sổ sách, đương nhiên cũng không có bạc cho bọn họ lấy. Sau khi thực hiện xong những biện pháp này, ta ở nhà một ngày sau đó thỉnh cầu tổ mẫu cho ta đến chùa miếu phía Nam kinh thành ở một thời gian.
“Cầu phúc cho mẫu thân, cầu bà phù hộ cho đồ đạc trên thuyền chúng ta cuối cùng còn có thể tìm về một chút.”
Nghe ta nói vậy, tổ mẫu lập tức đuổi ta ra khỏi cửa.
Đương nhiên ta sẽ không thật sự đi chùa miếu, mà tìm người giả trang ta, còn ta thì đi đến một trang viên đã sớm mua từ trước.
Sau khi may quần áo mới, mua trang sức và thử hết các tửu quán nổi tiếng ở kinh thành, tin tức về vụ náo loạn trong phủ cuối cùng cũng truyền đến.
7.
Đầu tiên là tổ mẫu. Ngoại trừ việc cắt giảm món ăn, chén cháo tổ yến mỗi ngày của bà cũng bị cắt bỏ.
Cắt bỏ chưa được mấy ngày, tổ mẫu liền bắt đầu rên rỉ nói thân thể mình chỗ này không thoải mái, chỗ kia không thoải mái.
Chữ hiếu đứng đầu, phụ thân không còn cách nào khác, chỉ có thể giảm bớt phần của mình để thêm chén cháo tổ yến kia vào lại cho tổ mẫu.
Tiếp theo chính là phòng ngoài của hắn, mẫu thân của Giang Sương.
Tuy rằng cho tới bây giờ ta chưa từng gặp qua bà ta, nhưng ta đoán kiếp trước cuối cùng bà ta hẳn là cũng thành công được vào Hầu phủ, trở thành đương gia tổ mẫu.
Bà ta được nuôi ở bên ngoài, có một đống người hầu hạ, tiền chi tiêu hàng tháng đều là do phụ thân trợ cấp.
Chưa kể ngoại thất này còn có ngạo khí của dòng dõi thư hương, nghiên mực phải dùng nghiên mực tốt, bút phải tìm bút tốt, còn phải mua một số đồ lịch sự tao nhã trang trí trạch viện.
Chi phí không thể nói là không lớn. Trước kia phụ thân có thể tuỳ ý lấy bạc ở trên sổ sách, đương nhiên sẽ không quá để ý những việc nhỏ cần tiêu tiền như vậy, còn cảm thấy ngoại thất này thật đúng khẩu vị của hắn, hai người ở bên nhau thấy rất vui vẻ.
Hiện giờ, ngoại thất này ở trước mặt hắn bên trái một câu không có tiền, bên phải một câu không đủ hoa, sắc mặt lập tức trở nên đáng ghét.
“Nghe nói lão gia đập vỡ chén trà, phẩy tay áo bỏ đi. Ngoại thất khóc một ngày một đêm, lão gia cũng không trở về thăm nàng ta.”
Ta nhếch khóe miệng, trào phúng cười cười.
“Đó là điều đương nhiên. Trước kia bọn họ hút máu trên người chúng ta trải qua ngày lành tháng tốt, tự nhiên ngươi tốt ta tốt, không có mâu thuẫn. Hôm nay, để cho bọn họ cũng nếm trải một chút khổ sở đi.”
Nguyễn ma ma cũng cười theo ta.
“Đúng rồi, Giang Sương kia không có động tĩnh gì sao?”
Nguyễn ma ma lắc đầu: "Nàng ta thật biết kiềm chế, cũng không có oán giận gì đối với việc ăn, mặc, ở, đi lại kém hơn trước rất nhiều.”
Ta nhéo nhéo ngón tay, âm thầm cân nhắc. Giang Sương từ trước đến nay thông minh, bằng không kiếp trước ta cũng sẽ không ở dưới kiếm của nàng mà đánh mất chính mình, sống thành cái dạng này.
Nàng ta hẳn là không chỉ không có oán giận, mà còn có lẽ đang lên kế hoạch phản công.
“Cũng đến lúc sắp xếp cho bốn vị đại sư Cầm Kỳ Thư Họa rồi, đến lúc đó sẽ biết nàng ta muốn giở trò gì.”
8.
Ngày Thừa Ân Hầu phủ tính tiền trả tiền thường là quý một trả một lần. Thời điểm đưa bốn vị lão sư kia cho Giang Sương trùng hợp là cuối quý một.
Ta là cố ý, nàng ta không phải có tiền sao, ta muốn nàng ta chi ra toàn bộ tiền của mình.
Quả nhiên, Giang Sương cũng không ngốc, không hồ hồ đi tranh luận những cái kia, thời gian đó đều là ta học, hẳn phải là theo trên công nợ mà xuất tiền.
Mà thay vào đó, nàng ta đem cầm một số món trang sức phụ thân bí mặt tặng trong nhiều năm qua, hào phóng trả một số tiền lớn cho bốn vị lão sư.
Phụ thân vì thế rất là tán thưởng, khen nàng ta là người chu đáo nhất hắn từng gặp.
“Lão gia thúc giục người trở về!”
Ta nghe Nguyễn ma ma bẩm báo, cười híp mắt nói: "Xem ra đã đến lúc trở về để dựng sân khấu cho nàng ta hát xong vở kịch này rồi.”
9.
Một mặt ta phái người đi lấy trang sức Giang Sương đã đi cầm để làm lại một tờ phiếu y hệt. Một mặt ta nghênh ngang trở về phủ.
Giang Sương dựa sát vào lòng tổ mẫu đút cháo tổ yến cho bà ăn, phụ thân thì bình tĩnh ngồi ở một bên. Cả ba cặp mắt đều nhìn về phía ta.
Ta ung dung thi lễ, cười hỏi phụ thân: "Phụ thân gọi con về là có chuyện gì vậy?"
Phụ thân nắm tay ho khan: "Bé ngoan, trong nhà bây giờ rất gian nan, con cũng biết đó.”
Ta thuận theo lời hắn gật gật đầu.
“Với một gia tộc lớn như Hầu phủ, cho dù có giảm bớt chi phí thì đó cũng là một khoản chi phí rất lớn. Hiện giờ sổ sách công đã sớm nhập không bằng xuất rồi.”
Nói nhảm, nếu không phải nhờ vào của hồi môn của mẫu thân trợ cấp, sổ sách công của các ngươi đã không được như vậy rồi.
“Phụ thân cũng biết đây là làm khó con, nhưng chúng ta là người một nhà, cũng không tiện nói hai lời.”
“Nên như vậy! "Ta tán thành," Phụ thân muốn ta làm gì, cứ nói thẳng đi.”
“Là như vậy, con xem Giang Nguyệt, à không, là Giang Sương.”
Ta lạnh lùng nhìn hắn thuận miệng gọi sai tên, cũng đúng, gọi nhiều năm như vậy cũng đã thành thói quen rồi.
“Giang Sương làm sao vậy? Là việc cắt giảm chi tiêu đã bạc đãi cô nương một nghèo hai trắng này sao?”
Phụ thân nghe ta nói như vậy, tức giận nổi lên, vuốt râu trừng mắt: "Giang Sương là ta cố ý tìm đến thay ngươi chắn tai hoạ, ngươi không chỉ không cảm tạ người ta, còn khắp nơi làm khó dễ nàng rốt cuộc là có ý gì?"
“Ngươi nhìn xem, ngươi chạy lên trên núi trốn sống thanh nhàn rồi, nhưng Giang Sương lại vì mọi người trong nhà mà cầm cố hết đồ trang sức kìa! Bốn vị lão sư cầm kỳ thư họa dạy dỗ ngươi, ngươi lại phó thác cho Giang Sương, nàng cũng cắn răng trả, ngươi rốt cuộc còn có gì bất mãn?"
Ta làm ra vẻ kinh ngạc: "Nàng ta là một cô gái mồ côi mà lại có nhiều tiền như vậy sao?"
Giang Sương cúi đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn nói: "Cha ta sau khi chet đã để lại cho ta một ít tài sản.”
Ta "A" một tiếng: "Thì ra cha ngươi đã chet!"
Sắc mặt phụ thân đen như đáy nồi, Giang Sương cũng biết mình đã nói sai, nhưng nàng ta cũng không có cách cứu vãn, chỉ có thể cắn răng đỏ hốc mắt nhìn về phía phụ thân.
Phụ thân hít sâu vài hơi, cố nuốt oán khí vì Giang Sương nguyền rủa hắn chet xuống.
"Được rồi, bây giờ đừng nói nhiều như vậy nữa."
“Trong nhà khó khăn như thế nào mọi người cũng đều biết rõ ràng. Bé ngoan, ngoại tổ phụ của con hàng năm cho con nhiều đồ chơi và trang sức như vậy, con lấy ra một ít cho cả nhà dùng đi."
“Con xem, Giang Sương chỉ là một nha đầu không có quan hệ gì với phủ chúng ta cũng có thể làm, ta tin tưởng nữ nhi ngoan của ta khẳng định cũng sẽ không keo kiệt.”
Ta nghi hoặc nhíu nhíu mày: "Phụ thân, ta đã làm rồi.”
Một câu nói khiến ba người đối diện đều mơ hồ.
“Ngươi làm gì?” Tổ mẫu cũng không nhịn được thốt lên hỏi ta.
Ta dùng sức gật đầu: "Đúng vậy, ta còn đưa tiền về nữa."
Nói xong, ta nhìn về phía Giang Sương vẻ mặt hoài nghi hỏi: "Nghe ma ma nói lúc ấy tình cờ gặp Giang Sương, Giang Sương nói sẽ thay chúng ta chuyển giao, chẳng lẽ ngươi không giao cho phụ thân và tổ mẫu sao?”
Tổ mẫu cùng phụ thân lập tức dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Giang Sương. Mặt nàng lập tức đỏ bừng: "Ngươi, ngươi nói bậy!”
Ta càng nghi hoặc: "Quên đi, vậy thì đối chất đi. Ngươi nói ngươi cầm trang sức, vậy thì lấy hoá đơn ra cho mọi người đối chất một chút sẽ biết rốt cuộc là ai đang nói dối!"
“Đối chất thì đối chất!”
Nàng ta phất tay với nha hoàn của mình, nha hoàn kia đắc ý đắc ý chạy trở về, không bao lâu liền cầm một xấp hoá đơn trở về.
Nguyễn ma ma cũng cầm tờ phiếu vừa mới từ bên ngoài đưa vào giao cho ta. Ta giơ tờ phiếu trong tay lên: "Đã như vậy, trước hết xem của ta đi.”
Nói xong nha hoàn Thúy Nhi của ta liền bắt đầu đọc: "Trâm cát khánh một vạn năm một cây, Khổng Tước Ngân Bộ một đôi, trâm bạc men một cây, trâm cài lớn khảm ngọc một cây......”
Mỗi một câu, mặt Giang Sương lại càng thêm trắng bệch. Đọc xong, mặt Giang Sương đã không còn huyết sắc.
“Không, không thể nào! Những thứ này đều là đồ của ta, là ta sở hữu!”
Ta làm bộ càng nghi hoặc khó hiểu: "Ồ, chẳng lẽ Giang Sương tiểu thư lại có trang sức giống hệt như của ta sao?”
Nói xong, ta trào phúng nhíu mày: "Thật đúng là - - trùng hợp!”
10.
Lúc này tổ mẫu và phụ thân cũng ý thức được không đúng. Phụ thân dùng sức đập xuống bàn, hét lớn một tiếng: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ta nhàn nhã nhìn Giang Sương: "Cái này phải hỏi Giang tiểu thư, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ là muốn c ướp công lao ta cầm cố trang sức vào tay mình sao?”
Giang Sương rốt cuộc cũng không ngụy trang nổi nữa, chỉ vào ta mắng to: "Những thứ này đều là đồ của ta, chính là ngươi không biết dùng biện pháp âm hiểm gì đã trộm một phần của tờ phiếu đi!”
“Không nghĩ tới ngươi đường đường là thiên kim Hầu phủ lại không từ thủ đoạn như thế, còn muốn khi dễ một cô gái mồ côi như ta!”
Ta vỗ vỗ tay: "Nếu Giang Sương tiểu thư nói là ta trộm, vậy không bằng chúng ta đi báo quan đi!"
Nói xong, ta mặt lạnh như băng mà đánh giá phụ thân, tổ mẫu và nàng ta một lần nữa: "Vừa hay ta cũng muốn đối chiếu lại của hồi môn của mẫu thân, xem xem mấy năm nay rốt cuộc là tiểu nhân gian xảo nào đã trộm nhiều đồ như vậy đi!"
Ánh mắt phụ thân mở to, không thể tin nhìn ta vênh váo hung hăng. Tổ mẫu lại càng hoảng sợ, không khỏi rụt người về phía sau.
“Đương nhiên, ta tin tưởng tổ mẫu và phụ thân khẳng định là không biết. Dù sao, đường đường là Hầu phủ, làm sao lại có thể mơ tưởng đến của hồi môn của nương tử được chứ?”
Ta nhìn chằm chằm cây trâm như ý cát tường trên đầu tổ mẫu kia cười lạnh ra tiếng, bà ta sợ tới mức vội vàng lấy tay che lại, có chút giấu đầu lòi đuôi.
Ta lại nhìn về phía phụ thân, nhìn về phía đầu Giang Sương đầy châu báu. Có cái nào không phải là trang sức của mẫu thân hay của ta đâu chứ? Một đám tiểu nhân trộm đồ, vậy mà còn vừa ăn cướp vừa la làng?
Đột nhiên, phụ thân quay đầu lại dùng sức tát Giang Sương một cái! Nguyễn ma ma hoảng sợ, vội che chắn ta ở phía sau.
Khóe miệng Giang Sương chảy máu, không thể tin nhìn phụ thân luôn yêu thương nàng ta nhất.
“Cha......”
Còn chưa kịp nói hết, cái tát thứ hai của phụ thân lại giáng xuống. Hai bên mặt nàng ta lập tức sưng lên đối xứng nhau. Lời của nàng ta tự nhiên cũng không thể thốt lên nữa.
Phụ thân hung hăng trừng nàng ta một cái: "Ta có lòng tốt đem ngươi vào trong phủ nuôi dưỡng, mặc dù là làm thế thân cho Nguyệt Nguyệt nhưng vẫn được ăn ngon uống ngon, ngươi làm sao có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như thế?"
Tiếng phụ thân tức giận mắng mỏ khiến Giang Sương khóc không kiềm chế được, ta cũng lười nghe nữa. Thật không nghĩ tới, hắn lại quyết định nhanh như vậy.
Lần này, việc kiên trì ầm ĩ muốn đi kiện quan cũng không thể tiếp tục được nữa. Dù sao, phụ thân cũng đã đổ tất cả tội lỗi lên đầu Giang Sương, cho dù đi báo quan cũng chỉ có thể xử phạt một mình Giang Sương.
Nếu tiếp tục gây náo loạn, sẽ bất lợi cho việc ta âm thầm điều tra sau này. Ta ngáp một cái che miệng: "Nếu sự tình đã sáng tỏ, vậy ta đi nghỉ ngơi trước. Giang Sương tiểu thư này cũng không thích hợp ở lại phủ chúng ta nữa.”
Phụ thân cười trấn an ta: "Đó là đương nhiên. Phụ thân sẽ xử trí nàng ta, Nguyệt Nguyệt đi nghỉ ngơi trước đi.”