Chương : 12
” Miễn lễ ” Vĩnh Tông nở nụ cười với vẻ mặt thuần khiết, tựa hồ như không thấy kẻ nào đó thất lễ với mình, kì thật trong lòng đang nghiến răng nghiến lợi, cái lỗ mũi to đùng kia trong thật chướng mắt, nghĩ muốn lấy hai cái chi hương ” ngàn dặm phiêu hương” mà sư phụ chế tạo ra
( mụ mụ: mọi người có nhớ không, trong đệ nhị chương sư phụ đã dùng hương này để gọi tiểu bánh bao dậy) nhét vào trong cái động to kia
( lỗ mũi đó).
” Lệnh phi nương nương đưa ta tiến cung để lấy một số đồ vật” vẫn dùng thái độ như cũ nói với Vĩnh Tông, hắn cho rằng, trong hoàng cung thì hoàng đế là người đứng đầu, sau đó đến Lệnh phi nương nương là thứ hai, ngũ a ca cùng huynh đệ bọn họ là thứ ba, là người đứng sau con trai trưởng, tin chắc rằng ngôi vị hoàng đế sau này sẽ là của ngũ a ca.
Như vậy thái giám là để làm gì, việc gì cần chính ngươi vào lấy? Ngươi tưởng hậu cung là hoa viên sau nhà ngươi sao mà muốn vào thì vào? Mà thái độ của ngươi như thế là ý gì? Dù gì ta cũng là con trai của BOSS, là hoàng tử của vương triều, ngươi không lấy lòng thì thôi, lại còn dùng thái độ này đối với ta, ngươi không phải là đồ ngốc mà là hoàn toàn không có đầu óc đi? Ta không thèm so đo với người tàn tật. Tiểu bánh bao đau đầu, có điểm rối rắm~~
” Thất a ca vừa mới hồi cung, còn phải học nhiều lễ nghi, quy củ, không nên tuỳ tiện đi dạo”. Lỗ mũi to vẻ mặt kiêu căng, giở giọng giáo huấn nói.
Phía sau Cao Không Cần khoé miệng run rẩy, tên này nghĩ mình là ai, dám dùng ngữ khí này để giáo huấn thất a ca, Lệnh phi là một người khôn khéo vô cùng sao lại có thân thích như vậy?
Tiểu bánh bao cũng nổi giận, ngươi chỉ dựa vào vào một điểm sáng nhỏ nhoi mà cho rằng đó là cả thái dương sao, ngay cả hoàng a mã còn chưa giáo huấn ta, ngươi có tư cách gì, dựa vào đâu, ngươi cho ngươi là ai? Ta quyết định, kiên quyết không bao giờ tha cho ngươi, không chỉnh ngươi, ngươi sẽ không biết nói hoa vì saolại hồng, cây cỏ vì sao lại lục, không chỉnh ngươi, ta liền xin lỗi tử lão nhân cho những gì gây ra trong mười một năm qua, không chỉnh ngươi, ta liền xin lỗi đảng nhân dân ( mụ mụ: cái này cùng đảng nhân dân có liên quan gì? Bánh bao đáng thương, đã sinh khí đến mức nói năng lộn xộn =3= )
” Thần cáo lui.” Phúc Nhĩ Khang nói xong, cũng không quản Vĩnh Tông có phản ứng gì hay không, xoay người bước đi.
Quá kiêu ngạo, Cao Không Cần tức giận đến phát run, chợt nhớ đến trước kia từng nghe nói huynh đệ Phúc gia có bao nhiêu vô lễ, không ngờ lại vô lễ đến như thế, tên kia cư nhiên trước tổng quản đại nội giáo huấn một hoàng tử, nghĩ muốn trảm mà lên tiếng:”Người... ”
Không nghĩ tới tiểu bánh bao lại giơ tay lên ngăn trở hắn. Cao Không Cần khó hiểu tại sao lại buông tha cái tên vô phép vô tắc kia, ” Tiểu chủ tử, vì sao không....”
Tiểu bánh boa lộ ra bộ dáng đáng yêu tươi cười, nói một câu không đầu cũng không đuôi ” Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt... ”
Cao Không Cần nhức đầu, vậy là có ý tứ gì?
Vĩnh Tông không giải thích, ” Quay về Dưỡng Tâm điện đi, hoàng a mã có lẽ đã trở lại “. Cao Không Cân là một nô tài thông minh, cái gì không rõ sẽ không suy nghĩ nữa.
Dưỡng Tâm điện
Tiểu bánh bao trở về đúng thời điểm Càn Long vừa mới thay triều phục, thấy Vĩnh Tông tiến vào liền ôm lấy hắn, ngữ khí mang đầy sủng nịnh ” Như thế nào mà chưa dùng đồ ăn sáng đã bỏ chạy ra ngoài? ”
Bọc nhỏ tử đô đô cái miệng nhỏ nhắn, không tự giác lại bắt đầu làm nũng, “Hoàng a mã cũng chưa ăn mà, tông nhi chờ hoàng a mã cùng dùng.”
” Thực ngoan ” Càn Long hôn lên trán hắn, ôm hắn đi đến bàn ăn cùng dùng bữa ~~
Dùng xong đồ ăn sáng, tiểu bánh bao xin Càn Long đến thái y viện để tìm hiểu tích luỹ thêm kiến thức, hiểu biết tính tình của hắn, Càn Long không nói hai lời, liền đáp ứng hắn, đổi lấy tiểu bánh bao vui vẻ cười lớn ôm Càn Long một cái thật to.
” Buổi sáng hôm nay phát sinh chuyện gì? “, đợi tiểu bánh bao đi rồi, Càn Long ngồi trên long ỷ, thản nhiên hỏi.
Cao Không Cần lập tức quỳ xuống, đem chuyện buổi sáng nói ra hết một lần.
” Nga~” Càn Long nghe xong, trong lòng dấy lên hừng hực lửa giận, quả muốn đem tên lỗ mũi to chết tiệt kia băm thây vạn đoạn, bất quá nghe được Cao Không Cần nói tiểu tử nói ra câu không đầu không đuôi kia, lửa giận cuối cùng bình ổn một ít, bọc nhỏ tử ra vẻ chính mình đã muốn động thủ “báo thù”, bất quá vẫn là sẽ không dễ dàng buông tha hắn đi, “Cao Không Cần, truyền khẩu dụ của trẫm, ngự tiền thị vệ Phúc Nhĩ Khang làm việc bất lợi, bãi chức!”
” Dạ! ” Cao Không Cần vô cùng cao hứng tuân lệnh đi tuyên chỉ, Phúc gia các ngươi cứ kiêu ngạo đi~~
” Lệnh phi nương nương đưa ta tiến cung để lấy một số đồ vật” vẫn dùng thái độ như cũ nói với Vĩnh Tông, hắn cho rằng, trong hoàng cung thì hoàng đế là người đứng đầu, sau đó đến Lệnh phi nương nương là thứ hai, ngũ a ca cùng huynh đệ bọn họ là thứ ba, là người đứng sau con trai trưởng, tin chắc rằng ngôi vị hoàng đế sau này sẽ là của ngũ a ca.
Như vậy thái giám là để làm gì, việc gì cần chính ngươi vào lấy? Ngươi tưởng hậu cung là hoa viên sau nhà ngươi sao mà muốn vào thì vào? Mà thái độ của ngươi như thế là ý gì? Dù gì ta cũng là con trai của BOSS, là hoàng tử của vương triều, ngươi không lấy lòng thì thôi, lại còn dùng thái độ này đối với ta, ngươi không phải là đồ ngốc mà là hoàn toàn không có đầu óc đi? Ta không thèm so đo với người tàn tật. Tiểu bánh bao đau đầu, có điểm rối rắm~~
” Thất a ca vừa mới hồi cung, còn phải học nhiều lễ nghi, quy củ, không nên tuỳ tiện đi dạo”. Lỗ mũi to vẻ mặt kiêu căng, giở giọng giáo huấn nói.
Phía sau Cao Không Cần khoé miệng run rẩy, tên này nghĩ mình là ai, dám dùng ngữ khí này để giáo huấn thất a ca, Lệnh phi là một người khôn khéo vô cùng sao lại có thân thích như vậy?
Tiểu bánh bao cũng nổi giận, ngươi chỉ dựa vào vào một điểm sáng nhỏ nhoi mà cho rằng đó là cả thái dương sao, ngay cả hoàng a mã còn chưa giáo huấn ta, ngươi có tư cách gì, dựa vào đâu, ngươi cho ngươi là ai? Ta quyết định, kiên quyết không bao giờ tha cho ngươi, không chỉnh ngươi, ngươi sẽ không biết nói hoa vì saolại hồng, cây cỏ vì sao lại lục, không chỉnh ngươi, ta liền xin lỗi tử lão nhân cho những gì gây ra trong mười một năm qua, không chỉnh ngươi, ta liền xin lỗi đảng nhân dân ( mụ mụ: cái này cùng đảng nhân dân có liên quan gì? Bánh bao đáng thương, đã sinh khí đến mức nói năng lộn xộn =3= )
” Thần cáo lui.” Phúc Nhĩ Khang nói xong, cũng không quản Vĩnh Tông có phản ứng gì hay không, xoay người bước đi.
Quá kiêu ngạo, Cao Không Cần tức giận đến phát run, chợt nhớ đến trước kia từng nghe nói huynh đệ Phúc gia có bao nhiêu vô lễ, không ngờ lại vô lễ đến như thế, tên kia cư nhiên trước tổng quản đại nội giáo huấn một hoàng tử, nghĩ muốn trảm mà lên tiếng:”Người... ”
Không nghĩ tới tiểu bánh bao lại giơ tay lên ngăn trở hắn. Cao Không Cần khó hiểu tại sao lại buông tha cái tên vô phép vô tắc kia, ” Tiểu chủ tử, vì sao không....”
Tiểu bánh boa lộ ra bộ dáng đáng yêu tươi cười, nói một câu không đầu cũng không đuôi ” Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt... ”
Cao Không Cần nhức đầu, vậy là có ý tứ gì?
Vĩnh Tông không giải thích, ” Quay về Dưỡng Tâm điện đi, hoàng a mã có lẽ đã trở lại “. Cao Không Cân là một nô tài thông minh, cái gì không rõ sẽ không suy nghĩ nữa.
Dưỡng Tâm điện
Tiểu bánh bao trở về đúng thời điểm Càn Long vừa mới thay triều phục, thấy Vĩnh Tông tiến vào liền ôm lấy hắn, ngữ khí mang đầy sủng nịnh ” Như thế nào mà chưa dùng đồ ăn sáng đã bỏ chạy ra ngoài? ”
Bọc nhỏ tử đô đô cái miệng nhỏ nhắn, không tự giác lại bắt đầu làm nũng, “Hoàng a mã cũng chưa ăn mà, tông nhi chờ hoàng a mã cùng dùng.”
” Thực ngoan ” Càn Long hôn lên trán hắn, ôm hắn đi đến bàn ăn cùng dùng bữa ~~
Dùng xong đồ ăn sáng, tiểu bánh bao xin Càn Long đến thái y viện để tìm hiểu tích luỹ thêm kiến thức, hiểu biết tính tình của hắn, Càn Long không nói hai lời, liền đáp ứng hắn, đổi lấy tiểu bánh bao vui vẻ cười lớn ôm Càn Long một cái thật to.
” Buổi sáng hôm nay phát sinh chuyện gì? “, đợi tiểu bánh bao đi rồi, Càn Long ngồi trên long ỷ, thản nhiên hỏi.
Cao Không Cần lập tức quỳ xuống, đem chuyện buổi sáng nói ra hết một lần.
” Nga~” Càn Long nghe xong, trong lòng dấy lên hừng hực lửa giận, quả muốn đem tên lỗ mũi to chết tiệt kia băm thây vạn đoạn, bất quá nghe được Cao Không Cần nói tiểu tử nói ra câu không đầu không đuôi kia, lửa giận cuối cùng bình ổn một ít, bọc nhỏ tử ra vẻ chính mình đã muốn động thủ “báo thù”, bất quá vẫn là sẽ không dễ dàng buông tha hắn đi, “Cao Không Cần, truyền khẩu dụ của trẫm, ngự tiền thị vệ Phúc Nhĩ Khang làm việc bất lợi, bãi chức!”
” Dạ! ” Cao Không Cần vô cùng cao hứng tuân lệnh đi tuyên chỉ, Phúc gia các ngươi cứ kiêu ngạo đi~~