Chương : 24
Ban đêm Minh Nguyệt, Thể Hà hầu hạ Tiểu Yến Tử ngủ. Tiểu Yến Tử nằm mơ, trong mộng Tử Vi vẻ mặt tái nhợt, khuôn mặt dữ tợn, nắm lấy cổ nàng lay, “Tiểu Yến Tử, ngươi vì cái gì muốn gạt ta? Vì cái gì muốn cướp phụ thân ta? Cách cách là vị trí của ta...... Là của ta......”
Tiểu Yến Tử cố gắng giải thích, “Tử Vi...... Tử Vi, ta không phải cố ý, ta chỉ là không kìm lòng được, ta...... Ta sẽ cùng hoàng a mã nói rõ ràng, đem danh phận cách cách cho ngươi......” Tiểu Yến Tử thở không nổi, cố gắng giãy dụa. Chỉ nghe một tiếng “bịch”, Tiểu Yến Tử từ trên giường té xuống, quăng người ngã chổng vó.
“Cách cách, người không sao chứ?” Nghe thấy trong phòng có động tĩnh, ngủ ở gian ngoài Minh Nguyệt, Thể Hà tùy tiện bộ áo phục vội chạy vào xem xét.
Tiểu Yến Tử sờ sờ cái ót, nhe răng trợn mắt (mụ mụ: vốn liền choáng váng, hiện tại hẳn là càng ngốc đi), “Ta không sao...... Không có việc gì.”
Đỡ Tiểu Yến Tử lên giường ngồi xong, Minh Nguyệt cùng Thể Hà quỳ gối bên giường, “Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ không hầu hạ tốt cách cách!”
“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Bên ngoài Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử nghe thấy thanh âm liền tiến vào. Gặp Minh Nguyệt, Thể Hà quỳ, hai người lập tức quỳ xuống, “Nô tài đến chậm, nô tài đáng chết!”
Tiểu Yến Tử nghe bọn hắn nói liền đứng dậy, “Cái gì mà nô tỳ, nô tài, về sau không được gọi thế, phải kêu ‘ ta ’, Sấu Phương Trai từ hôm nay trở đi sẽ không có chủ tử hay nô tài!” Nói xong kéo mấy người đang quỳ trên mặt đất đứng lên.
Ở trong cung xưng “Ta”, người là muốn hại chết chúng ta a? Cả bốn người oán thầm, nhưng lại thấy Tiểu Yến Tử vẻ mặt kiên quyết, trao đổi ánh mắt, bốn người đành phải cúi đầu đáp ứng, xong xin cáo lui li khai, nếu còn ở lại không biết vị ngốc chủ tử lại làm ra chuyện gì nữa.
Tiểu Yến Tử cười, vẻ mặt đắc ý, nàng là chủ tử tốt cỡ nào a, vài người đi theo nàng chắc chắn đã phải tu luyện mấy đời phúc khí mới gặp được nàng. Nhưng nàng không biết trong lòng mấy người họ lại không nghĩ thế, có lẽ từ đời trước đã tạo ra nghiệt chướng nên đời này họ mới gặp phải chủ nhân đầu óc có vấn đề này.
Tự đắc xong rồi, Tiểu Yến Tử mới nhớ tới giấc mộng vừa rồi, không được, nàng phải nhanh đi tìm Tử Vi, đem sự tình nói rõ ràng, nếu không nàng này cách cách cũng chả an ổn. Quan trọng là cầu hoàng a mã hạ chỉ như trong lời nói của tiểu bánh bao, nàng căn bản không biết hoàng a mã trụ chỗ nào, hơn nữa đã trễ thế này, hoàng a mã có khi đã ngủ, giờ làm gì thì tốt đây?
Tiểu Yến Tử gấp đến độ đi xoay quanh, mấy người hầu đứng bên cạnh nhìn nàng mà nghẹn vài lần, chủ tử lại suy nghĩ chủ ý bất hảo nào đi? Bọn họ bởi vì theo chủ tử nên không thể cùng người trong cung gặp mặt, do nàng hại Lệnh phi nương nương sanh non, ngay cả mọi người tại Duyên Hi cung cũng không thể thấy bọn họ, người đã thế còn muốn gây chuyện, ngại bọn họ thiếu phiền phức hay sao?
Quả nhiên, Tiểu Yến Tử đi một vòng lại một vòng, chợt thấy cái treo màn dùng bằng móc đồng nhãn tình sáng lên, “Tiểu Đặng Tử, lấy móc kia xuống, sau tìm thêm mấy cái như vậy cho ta.”
Đó, vừa mới nói là chủ tớ ngang hàng xong giờ lại bắt đầu sai sử người, không là chính mình vừa nói sao? Tiểu Đặng Tử trộm hướng lên trời mà xem thường rồi lui xuống dưới.
“Tiểu Trác Tử, đi lấy một bộ quần áo của ngươi cho ta!” Tiểu Yến Tử phân phó. Tiểu Trác Tử có điểm ngẩn người, hắn là thái giám lấy quần áo làm gì chứ?
Tiểu Yến Tử thấy hắn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, liền hô, “Đang làm gì thế? Còn không mau đi!” Lại chuyển hướng Minh Nguyệt, Thể Hà, “Các ngươi, đi tìm cho ta sợi dây thừng!”
Vài người lĩnh mệnh, đành phải tự đi lấy đồ vật này nọ.
Thu thập toàn bộ đồ vật, Tiểu Yến Tử bảo mấy người bọn họ ra ngoài, đem móc dùng dây thừng cột chắc, thay y phục thái giám, nàng đảo mắt, không thể ra cung tay không được? Tiểu Yến Tử đi một vòng xung quanh, vơ vét một đống vàng bạc châu báu nhét vào trong áo, tiếp kiếm một chiếc khắn đen che kín mặt, lén lút ra khỏi Sấu Phương Trai.
Lúc này đang là canh bốn, trong cung một mảnh im lặng, chỉ có tiếng bước chân đều đều của thị vệ tuần tra, Tiểu Yến Tử cẩn thận tránh mấy đội thị vệ (mụ mụ: không thể không nói, Tiểu Yến Tử với việc vụng trộm này quả thật thành thạo, bản lĩnh trời cho nha), tìm đến một nơi ít người lui tới, đem móc ném vào mặt bên tường, kéo kéo, thấy đã chắc chắn, nắm chặt dây thừng theo đó trèo lên tường, nhưng nàng đã quên một điều quan trọng là trong cung vô cùng đa dạng các loại món ăn tinh tế và bổ dưỡng, trong khoảng thời gian này nàng đã ăn rất nhiều sơn hào hải vị, thân thể mập ra không ít, lại thêm không hay luyện tập nên thân thủ không còn được như trước khi là “Tam chi miêu”, quả nhiên, đương lúc nàng xoay người trèo lên thì móc câu không chịu nổi rớt xuống dưới, mà nàng phản ứng quá chậm liền quăng người ngã chổng vó.
Đột nhiên nghe tiếng động rất lớn phát ra từ tường cung bên này, “Có thanh âm”, thị vệ trong cung nhanh chóng phản ứng, “Có thích khách!” Một bên hô, một bên chạy tới nơi xảy ra chuyện.
Tiểu Yến Tử bị ngã trước mắt sao Kim bay đầy trời, chợt nghe thấy tiếng nói và vô số đèn lồng đi về hướng này, thật vất vả mới thanh tỉnh một chút, nàng nghĩ muốn chạy bằng cách qua tường, vừa định đem móc ném lên thì bỗng thấy trên tường có một con rắn đang đi xuống phía dưới, nương theo ánh trăng, Tiểu Yến Tử nhìn xà kia bò đến chỗ mình mà muốn hộc tim, hình như chỉ cần nàng bước tới gần tường thôi là nó sẽ cắn nàng một ngụm “( ⊙ o ⊙) A! Xà a a ——” Tiểu Yến Tử sợ tới mức bỏ móc câu khỏi ta mà thét lớn.
Đúng lúc thị vệ đã chạy lại đây, vô số đao đã rút khỏi vỏ đặt trên cổ của nàng.
Nhìn trên cổ có bao đao sắc nhọn, Tiểu Yến Tử cảm thấy lạnh lẽo đáng sợ, người luôn luôn yêu quý mạng nhỏ như nàng liền cẩn cẩn dực dực mở miệng xin khoan dung, “Các vị đại hiệp, tha ta đi......”
Cư nhiên là nữ thích khách sao? Một cái thị vệ cổ tay cử động dùng đao đem chiếc khăn che mặt Tiểu Yến Tử lôi xuống, nhìn thấy khuôn mặt kia, “Loảng xoảng đương” đao liền rơi khỏi tay hắn, ” Hoàn Châu cách cách?!” Thanh âm đầy kinh ngạc, như không thể tin vào mắt mình.
Không phải đâu? Các thị vệ khác cũng trừng con mắt không kém phần sửng sốt. Cứ như vậy một hồi lâu, thị vệ mới bừng tỉnh nhanh chóng thu đao, hành lễ nói, “Hoàn Châu cách cách cát tường!”
Thân phận bại lộ nên nguy cơ mất mạng của Tiểu Yến Tử may mắn thoát nạn, lập tức khôi phục dáng vẻ tự cao tự đại, vênh mặt hất hàm sai khiến, “Các ngươi mau phanh thây con xà trên tường kia thành mười bảy, mười tám đoạn cho cô nãi nãi!” Tiểu Yến Tử giọng căm hận nói. Đều là do tử xà, nếu không nàng đã sớm chạy rồi, không giết nó, mối hận trong lòng nàng khó có thể nuốt trôi.
Nàng ngẩng đầu lên lần nữa thì xà đã biến mất không dấu vết.
Cách bức tường đó khá gần là hầm ngầm, bên trong một tiểu xà chậm rãi di chuyển thân hình, xà kia vừa mở miệng, tự mãn vô cùng (mụ mụ: ách ~~ nếu vẻ mặt xà đang giương lên kia có thể nói được), “Hừ, ai bảo ngươi hại ta! Người ta sống lâu như vậy còn chưa chịu qua kinh hách lớn đến thế, không trả thù ta sẽ không gọi là Tiểu Thanh mà gọi là Tiểu Bạch!”
Bọn thị vệ không biết phải giải quyết chuyện này thế nào, Tiểu Yến Tử lại không biết làm như thế nào, dù sao cũng là hoàng gia cách cách, bọn họ không thể một mình xử lý a! Vì thế cử một người đi xin chỉ thị Càn Long, những người còn lại giữ nguyên vị trí trông coi Tiểu Yến Tử, sợ nàng lại làm ra cái gì.
Hiện tại đã tới giờ thượng triều sớm, Càn Long luôn thức dậy đúng lúc liền tỉnh, Cao Không Cần tiến vào hầu hạ hắn thay rửa mặt, quần áo, tiểu bánh bao cũng tỉnh lại, ngồi dậy, vừa tỉnh ngủ nên khuôn mặt trắng nõn mang theo thần sắc đỏ ửng làm dao động lòng người, mơ mơ màng màng dùng bàn tay nhỏ xoa xoa mắt muốn mình thanh tỉnh. Càn Long thấy bộ dáng y mới tỉnh ngủ như con mèo nhỏ đáng yêu vô cùng, thân thủ sờ sờ đầu của y, “Ngủ thêm một lát nữa đi, không cần dậy sớm như vậy.”
Tiểu bánh bao mơ mơ màng màng gật gật đầu, rồi vùi vào trong chăn. Lúc này, bên ngoài có tiểu thái giám tiến vào bẩm báo có thị vệ cầu kiến.
Tiểu Yến Tử cố gắng giải thích, “Tử Vi...... Tử Vi, ta không phải cố ý, ta chỉ là không kìm lòng được, ta...... Ta sẽ cùng hoàng a mã nói rõ ràng, đem danh phận cách cách cho ngươi......” Tiểu Yến Tử thở không nổi, cố gắng giãy dụa. Chỉ nghe một tiếng “bịch”, Tiểu Yến Tử từ trên giường té xuống, quăng người ngã chổng vó.
“Cách cách, người không sao chứ?” Nghe thấy trong phòng có động tĩnh, ngủ ở gian ngoài Minh Nguyệt, Thể Hà tùy tiện bộ áo phục vội chạy vào xem xét.
Tiểu Yến Tử sờ sờ cái ót, nhe răng trợn mắt (mụ mụ: vốn liền choáng váng, hiện tại hẳn là càng ngốc đi), “Ta không sao...... Không có việc gì.”
Đỡ Tiểu Yến Tử lên giường ngồi xong, Minh Nguyệt cùng Thể Hà quỳ gối bên giường, “Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ không hầu hạ tốt cách cách!”
“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Bên ngoài Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử nghe thấy thanh âm liền tiến vào. Gặp Minh Nguyệt, Thể Hà quỳ, hai người lập tức quỳ xuống, “Nô tài đến chậm, nô tài đáng chết!”
Tiểu Yến Tử nghe bọn hắn nói liền đứng dậy, “Cái gì mà nô tỳ, nô tài, về sau không được gọi thế, phải kêu ‘ ta ’, Sấu Phương Trai từ hôm nay trở đi sẽ không có chủ tử hay nô tài!” Nói xong kéo mấy người đang quỳ trên mặt đất đứng lên.
Ở trong cung xưng “Ta”, người là muốn hại chết chúng ta a? Cả bốn người oán thầm, nhưng lại thấy Tiểu Yến Tử vẻ mặt kiên quyết, trao đổi ánh mắt, bốn người đành phải cúi đầu đáp ứng, xong xin cáo lui li khai, nếu còn ở lại không biết vị ngốc chủ tử lại làm ra chuyện gì nữa.
Tiểu Yến Tử cười, vẻ mặt đắc ý, nàng là chủ tử tốt cỡ nào a, vài người đi theo nàng chắc chắn đã phải tu luyện mấy đời phúc khí mới gặp được nàng. Nhưng nàng không biết trong lòng mấy người họ lại không nghĩ thế, có lẽ từ đời trước đã tạo ra nghiệt chướng nên đời này họ mới gặp phải chủ nhân đầu óc có vấn đề này.
Tự đắc xong rồi, Tiểu Yến Tử mới nhớ tới giấc mộng vừa rồi, không được, nàng phải nhanh đi tìm Tử Vi, đem sự tình nói rõ ràng, nếu không nàng này cách cách cũng chả an ổn. Quan trọng là cầu hoàng a mã hạ chỉ như trong lời nói của tiểu bánh bao, nàng căn bản không biết hoàng a mã trụ chỗ nào, hơn nữa đã trễ thế này, hoàng a mã có khi đã ngủ, giờ làm gì thì tốt đây?
Tiểu Yến Tử gấp đến độ đi xoay quanh, mấy người hầu đứng bên cạnh nhìn nàng mà nghẹn vài lần, chủ tử lại suy nghĩ chủ ý bất hảo nào đi? Bọn họ bởi vì theo chủ tử nên không thể cùng người trong cung gặp mặt, do nàng hại Lệnh phi nương nương sanh non, ngay cả mọi người tại Duyên Hi cung cũng không thể thấy bọn họ, người đã thế còn muốn gây chuyện, ngại bọn họ thiếu phiền phức hay sao?
Quả nhiên, Tiểu Yến Tử đi một vòng lại một vòng, chợt thấy cái treo màn dùng bằng móc đồng nhãn tình sáng lên, “Tiểu Đặng Tử, lấy móc kia xuống, sau tìm thêm mấy cái như vậy cho ta.”
Đó, vừa mới nói là chủ tớ ngang hàng xong giờ lại bắt đầu sai sử người, không là chính mình vừa nói sao? Tiểu Đặng Tử trộm hướng lên trời mà xem thường rồi lui xuống dưới.
“Tiểu Trác Tử, đi lấy một bộ quần áo của ngươi cho ta!” Tiểu Yến Tử phân phó. Tiểu Trác Tử có điểm ngẩn người, hắn là thái giám lấy quần áo làm gì chứ?
Tiểu Yến Tử thấy hắn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, liền hô, “Đang làm gì thế? Còn không mau đi!” Lại chuyển hướng Minh Nguyệt, Thể Hà, “Các ngươi, đi tìm cho ta sợi dây thừng!”
Vài người lĩnh mệnh, đành phải tự đi lấy đồ vật này nọ.
Thu thập toàn bộ đồ vật, Tiểu Yến Tử bảo mấy người bọn họ ra ngoài, đem móc dùng dây thừng cột chắc, thay y phục thái giám, nàng đảo mắt, không thể ra cung tay không được? Tiểu Yến Tử đi một vòng xung quanh, vơ vét một đống vàng bạc châu báu nhét vào trong áo, tiếp kiếm một chiếc khắn đen che kín mặt, lén lút ra khỏi Sấu Phương Trai.
Lúc này đang là canh bốn, trong cung một mảnh im lặng, chỉ có tiếng bước chân đều đều của thị vệ tuần tra, Tiểu Yến Tử cẩn thận tránh mấy đội thị vệ (mụ mụ: không thể không nói, Tiểu Yến Tử với việc vụng trộm này quả thật thành thạo, bản lĩnh trời cho nha), tìm đến một nơi ít người lui tới, đem móc ném vào mặt bên tường, kéo kéo, thấy đã chắc chắn, nắm chặt dây thừng theo đó trèo lên tường, nhưng nàng đã quên một điều quan trọng là trong cung vô cùng đa dạng các loại món ăn tinh tế và bổ dưỡng, trong khoảng thời gian này nàng đã ăn rất nhiều sơn hào hải vị, thân thể mập ra không ít, lại thêm không hay luyện tập nên thân thủ không còn được như trước khi là “Tam chi miêu”, quả nhiên, đương lúc nàng xoay người trèo lên thì móc câu không chịu nổi rớt xuống dưới, mà nàng phản ứng quá chậm liền quăng người ngã chổng vó.
Đột nhiên nghe tiếng động rất lớn phát ra từ tường cung bên này, “Có thanh âm”, thị vệ trong cung nhanh chóng phản ứng, “Có thích khách!” Một bên hô, một bên chạy tới nơi xảy ra chuyện.
Tiểu Yến Tử bị ngã trước mắt sao Kim bay đầy trời, chợt nghe thấy tiếng nói và vô số đèn lồng đi về hướng này, thật vất vả mới thanh tỉnh một chút, nàng nghĩ muốn chạy bằng cách qua tường, vừa định đem móc ném lên thì bỗng thấy trên tường có một con rắn đang đi xuống phía dưới, nương theo ánh trăng, Tiểu Yến Tử nhìn xà kia bò đến chỗ mình mà muốn hộc tim, hình như chỉ cần nàng bước tới gần tường thôi là nó sẽ cắn nàng một ngụm “( ⊙ o ⊙) A! Xà a a ——” Tiểu Yến Tử sợ tới mức bỏ móc câu khỏi ta mà thét lớn.
Đúng lúc thị vệ đã chạy lại đây, vô số đao đã rút khỏi vỏ đặt trên cổ của nàng.
Nhìn trên cổ có bao đao sắc nhọn, Tiểu Yến Tử cảm thấy lạnh lẽo đáng sợ, người luôn luôn yêu quý mạng nhỏ như nàng liền cẩn cẩn dực dực mở miệng xin khoan dung, “Các vị đại hiệp, tha ta đi......”
Cư nhiên là nữ thích khách sao? Một cái thị vệ cổ tay cử động dùng đao đem chiếc khăn che mặt Tiểu Yến Tử lôi xuống, nhìn thấy khuôn mặt kia, “Loảng xoảng đương” đao liền rơi khỏi tay hắn, ” Hoàn Châu cách cách?!” Thanh âm đầy kinh ngạc, như không thể tin vào mắt mình.
Không phải đâu? Các thị vệ khác cũng trừng con mắt không kém phần sửng sốt. Cứ như vậy một hồi lâu, thị vệ mới bừng tỉnh nhanh chóng thu đao, hành lễ nói, “Hoàn Châu cách cách cát tường!”
Thân phận bại lộ nên nguy cơ mất mạng của Tiểu Yến Tử may mắn thoát nạn, lập tức khôi phục dáng vẻ tự cao tự đại, vênh mặt hất hàm sai khiến, “Các ngươi mau phanh thây con xà trên tường kia thành mười bảy, mười tám đoạn cho cô nãi nãi!” Tiểu Yến Tử giọng căm hận nói. Đều là do tử xà, nếu không nàng đã sớm chạy rồi, không giết nó, mối hận trong lòng nàng khó có thể nuốt trôi.
Nàng ngẩng đầu lên lần nữa thì xà đã biến mất không dấu vết.
Cách bức tường đó khá gần là hầm ngầm, bên trong một tiểu xà chậm rãi di chuyển thân hình, xà kia vừa mở miệng, tự mãn vô cùng (mụ mụ: ách ~~ nếu vẻ mặt xà đang giương lên kia có thể nói được), “Hừ, ai bảo ngươi hại ta! Người ta sống lâu như vậy còn chưa chịu qua kinh hách lớn đến thế, không trả thù ta sẽ không gọi là Tiểu Thanh mà gọi là Tiểu Bạch!”
Bọn thị vệ không biết phải giải quyết chuyện này thế nào, Tiểu Yến Tử lại không biết làm như thế nào, dù sao cũng là hoàng gia cách cách, bọn họ không thể một mình xử lý a! Vì thế cử một người đi xin chỉ thị Càn Long, những người còn lại giữ nguyên vị trí trông coi Tiểu Yến Tử, sợ nàng lại làm ra cái gì.
Hiện tại đã tới giờ thượng triều sớm, Càn Long luôn thức dậy đúng lúc liền tỉnh, Cao Không Cần tiến vào hầu hạ hắn thay rửa mặt, quần áo, tiểu bánh bao cũng tỉnh lại, ngồi dậy, vừa tỉnh ngủ nên khuôn mặt trắng nõn mang theo thần sắc đỏ ửng làm dao động lòng người, mơ mơ màng màng dùng bàn tay nhỏ xoa xoa mắt muốn mình thanh tỉnh. Càn Long thấy bộ dáng y mới tỉnh ngủ như con mèo nhỏ đáng yêu vô cùng, thân thủ sờ sờ đầu của y, “Ngủ thêm một lát nữa đi, không cần dậy sớm như vậy.”
Tiểu bánh bao mơ mơ màng màng gật gật đầu, rồi vùi vào trong chăn. Lúc này, bên ngoài có tiểu thái giám tiến vào bẩm báo có thị vệ cầu kiến.