Chương 1: [ào]
Tôi vừa mở của phòng vệ sinh, một chậu nước lạnh từ đỉnh đầu tôi trút xuống.
Tôi vội vàng tránh đi,nhưng dù như vậy thì ống quần vẫn bị hắt lên một vệt nước lớn.
Ngoài cửa, một vài nữ sinh trang điểm cười ngả nghiêng: “Tôi đã nói rằng cô ta rất ngu ngốc, chắc chắn trốn không thoát mà”
[haha]
Tôi không nói một lời nào cả, trong tiếng cười chế giễu của bọn họ, lặng lẽ đi ra ngoài. Phía sau vẫn còn vang lên tiếng cười lớn của nữ sinh tên La Ngọc Đình, là bạn cùng lớp của tôi.
Nửa năm trước, chính bởi vì tôi vội vàng đi ngang qua cổng trường, mà lúc đó vị hôn phu đi cùng cô ta từ xa nhìn thoáng qua tôi, người bình thường lạnh nhạt vậy mà lại nở nụ cười.
Bắt đầu từ hôm đó, cơn ác mộng của tôi chính thức bắt đầu.
2
Bạn cùng bàn của tôi là một người rất nhút nhát, nhìn thấy những bước chân tôi đi không được tự nhiên khi bước vào lớp, cô ấy ngước lên dùng cặp mắt căng thẳng nhìn tôi một cách đầy khó hiểu.
Vừa ngồi vào vị trí của mình, tôi lập tức cảm thấy có thứ gì đó ẩm ướt thấm vào mông.
Cách đó không xa, một nhóm người với những khuôn mặt cũ tiến vào lớp học, bọn họ ngồi trên ghế dùng bút chỉ vào tôi, ai nấy đều cười rất vui vẻ.
Tôi vẫn luôn cho rằng bản thân có thể tiếp tục chịu đựng. Cho đến khi bạn cùng bàn viết xuống một câu, thế ranh giới mỏng manh trong lòng bị phá vỡ rồi.
Cô ấy viết trên giấy rằng: “Thứ trên ghế của cậu, là mực đỏ.”
Mà váy đồng phục tôi mặc ngày hôm nay, lại là màu trắng.
Tôi chịu đựng cảm giác nhớp nháp dưới mông và ngồi xuống ghế. Không biết từ khi nào, trên khuôn mặt tôi đã ướt đẫm.
Trong giờ học, thầy giáo dạy toán gọi tôi lên lấy bài thi. Bởi vì là lớp trưởng, tôi không thể không đi.
Tôi chậm chạp bước lên bục giảng, nhìn thấy chiếc váy bị nhuộm đỏ dưới thân, vài nam sinh đang ở độ tuổi dậy thì phát ra những tiếng cười kì quái. Lại nhìn xuống các bạn nữ ngồi ở phía trước, hầu như mọi người đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn tôi.
Sau giờ học, các bạn nam nóng lòng hỏi tôi: “Trình Lạc, phía sau mông cậu là gì vậy?”
“Nhà cậu nghèo không có đủ tiền cho cậu mua băng vệ sinh phải không?”
“Hay là chúng ta quyên gióp cho cậu ấy nhé.”
Chưa dứt lời, bọn họ đã phá lên cười lớn. Tôi không nói một lời, dùng ánh mắt đỏ bừng liếc nhìn bọn họ.
Tôi vội vàng tránh đi,nhưng dù như vậy thì ống quần vẫn bị hắt lên một vệt nước lớn.
Ngoài cửa, một vài nữ sinh trang điểm cười ngả nghiêng: “Tôi đã nói rằng cô ta rất ngu ngốc, chắc chắn trốn không thoát mà”
[haha]
Tôi không nói một lời nào cả, trong tiếng cười chế giễu của bọn họ, lặng lẽ đi ra ngoài. Phía sau vẫn còn vang lên tiếng cười lớn của nữ sinh tên La Ngọc Đình, là bạn cùng lớp của tôi.
Nửa năm trước, chính bởi vì tôi vội vàng đi ngang qua cổng trường, mà lúc đó vị hôn phu đi cùng cô ta từ xa nhìn thoáng qua tôi, người bình thường lạnh nhạt vậy mà lại nở nụ cười.
Bắt đầu từ hôm đó, cơn ác mộng của tôi chính thức bắt đầu.
2
Bạn cùng bàn của tôi là một người rất nhút nhát, nhìn thấy những bước chân tôi đi không được tự nhiên khi bước vào lớp, cô ấy ngước lên dùng cặp mắt căng thẳng nhìn tôi một cách đầy khó hiểu.
Vừa ngồi vào vị trí của mình, tôi lập tức cảm thấy có thứ gì đó ẩm ướt thấm vào mông.
Cách đó không xa, một nhóm người với những khuôn mặt cũ tiến vào lớp học, bọn họ ngồi trên ghế dùng bút chỉ vào tôi, ai nấy đều cười rất vui vẻ.
Tôi vẫn luôn cho rằng bản thân có thể tiếp tục chịu đựng. Cho đến khi bạn cùng bàn viết xuống một câu, thế ranh giới mỏng manh trong lòng bị phá vỡ rồi.
Cô ấy viết trên giấy rằng: “Thứ trên ghế của cậu, là mực đỏ.”
Mà váy đồng phục tôi mặc ngày hôm nay, lại là màu trắng.
Tôi chịu đựng cảm giác nhớp nháp dưới mông và ngồi xuống ghế. Không biết từ khi nào, trên khuôn mặt tôi đã ướt đẫm.
Trong giờ học, thầy giáo dạy toán gọi tôi lên lấy bài thi. Bởi vì là lớp trưởng, tôi không thể không đi.
Tôi chậm chạp bước lên bục giảng, nhìn thấy chiếc váy bị nhuộm đỏ dưới thân, vài nam sinh đang ở độ tuổi dậy thì phát ra những tiếng cười kì quái. Lại nhìn xuống các bạn nữ ngồi ở phía trước, hầu như mọi người đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn tôi.
Sau giờ học, các bạn nam nóng lòng hỏi tôi: “Trình Lạc, phía sau mông cậu là gì vậy?”
“Nhà cậu nghèo không có đủ tiền cho cậu mua băng vệ sinh phải không?”
“Hay là chúng ta quyên gióp cho cậu ấy nhé.”
Chưa dứt lời, bọn họ đã phá lên cười lớn. Tôi không nói một lời, dùng ánh mắt đỏ bừng liếc nhìn bọn họ.