Chương 1
1
Ngày con cáo trắng ấy xuất hiện, ta đang từ lều chỗ Thái hậu nghỉ ngơi đi ra, chỉ thấy Tử An đứng ở dưới tán cây lớn, ôm một con cáo trắng như tuyết trong ngực. Có lẽ do chưa từng ôm con vật nhỏ nào như vậy nên nhìn hắn có hơi bối rối. Thấy ta bước ra hắn vội vàng gọi.
"Âm Âm"
"Mau tới xem giúp ta con hồ ly này đi. Vừa rồi ta hầu Thánh thượng đi săn, nó nhìn thấy ta thì lao tới.”
Thấy hắn cầu cứu, ta nhếch mép cười.
"Tướng gia nên nhớ ta là thầy lang chẩn bệnh cho người chứ đâu phải thầy lang chẩn bệnh cho động vật đâu. Làm sao ta biết nó bị gì?"
Ngoài miệng ta nói vậy nhưng vẫn bước tới ôm con cáo trắng ấy vào lòng kiểm tra một chút. Nhưng ta chưa kịp đến gần thì con cáo trắng trong tay Từ Tử An đã xù lông, vươn móng vuốt với ta, hình như nó không muốn ta đến gần. Ta bất lực dừng lại nói với Từ Tử An.
"Huynh nhìn đi, không phải là ta không muốn xem, là nó không muốn ta đụng vào nó."
Thấy con cáo trắng bám lấy hắn không buông, ta xách hòm thuốc trêu.
"Có lẽ là do Tướng gia của chúng ta ngọc thụ lan chi, hồ ly thấy cũng thích."
"Nha đầu này, nàng còn trêu ta."
Từ Tử An thấy ta trêu ghẹo thì bất đắc dĩ lắc đầu, vừa định gõ yêu đầu ta thì con cáo trắng trong lòng hắn đột nhiên giãy giụa, hắn đành phải dừng động tác, cúi đầu xuống an ủi nó.
Từ Tử An mặc y phục màu trắng, tóc buộc cài kim quan bằng ngọc. Hắn không chỉ đẹp trai mà còn trở thành Thừa tướng từ khi còn rất trẻ, trong kinh thành có vô số cô nương thầm thích hắn. Chẳng qua là do hắn đã có vị hôn thê là ta. Chúng ta được đính ước từ nhỏ, vì thanh danh hai bên nên hắn cũng không để ta phải chịu thiệt làm thiếp.
Các cô nương trong kinh thành đều có lòng kiêu hãnh của riêng mình, cho dù Từ Tử An có làm Thừa tướng nhà Chu thì ta cũng sẽ không gả làm thiếp cho hắn.
Ta là Cố Âm Âm, thê tử sắp cưới của hắn ta và cũng con gái của Cố Hoài Chi, ân nhân của hắn. Sau khi cha ta qua đời, dù lúc này hắn ta đã là Thừa tướng nhưng vẫn đã đưa ta về nhà, chờ đến năm tới sẽ cưới ta ngay. Tuy ta là cô nhi, sau lưng cũng không gia tộc ủng hộ, nhưng dựa vào y thuật hơn người nên cũng tạo được quan hệ khá tốt với các phu nhân trong triều, ngay cả Thái hậu cũng chỉ đích danh ta vào cung chữa bệnh cũ cho bà.
Mặc dù lão phu nhân của phủ Thừa tướng không hài lòng với xuất thân của ta, nhưng cũng thỏa hiệp với Từ Tử An. Nếu không có con cáo trắng đó, chúng ta sẽ giống như những đôi hôn phu hôn thê khác trên thế gian này, cùng nhau làm việc đến hết cuộc đời.
02.
Kể từ ngày đó, con cáo trắng ấy sống trong Phủ Thừa tướng, nó không bao giờ để người khác đến gần mà chỉ bám lấy Từ Tử An. Mỗi khi ta gặp hắn, hắn luôn ôm con cáo trắng đó, dỗ nó ăn hoặc vuốt lông cho nó, thậm chí hắn còn dành ít thời gian cho ta hơn.
Lúc đầu, ta còn nghĩ muốn làm quen với nó, ta cầm quả lê yêu thích của nó, muốn nhân cơ hội chạm vào cái đuôi to lớn đầy lông kia, ta thực sự rất thích bộ lông ấy. Nhưng ta vừa đến gần thì nó đã há miệng cắn mạnh vào cổ tay, khiến tay ta bị thương, quả lê tròn lập tức đập xuống đất.
“Grừ…..”
Ta không bao giờ nghĩ rằng vết cắn của một con cáo nhỏ lại đau đớn như vậy, Tử An thấy ta bị cắn, vội vàng đặt con cáo trắng ấy sang một bên và đỡ ta ngồi xuống.
"Âm Âm, nàng không sao chứ? Còn không mau kêu đại phu tới!"
Từ Tử An khẩn trương nên quên mất, ta là đại phu mà lại phân phó nha hoàn mời đại phu tới.
"Không sao, ta là đại phu, ta có thể tự xử lý vết thương."
"Không được! Nàng bị thương, ta sao có thể để cho nàng tự xử lý vết thương được? Nghe lời ta, ta cho người đi y quán mời đại phu tới."
Từ Tử An bề ngoài dịu dàng cung thuận, thực ra lại là người khá bá đạo và cố chấp, ta cũng chỉ có thể nghe theo hắn. Hắn an ủi ta đang bị thương, sau đó quay sang giận dữ với con cáo nhỏ:
"Tiểu hồ ly, sao ngươi lại vô ơn như vậy? Âm Âm tốt bụng cho ngươi ăn lê, ngươi lại cắn vào tay nàng ấy. Xem ra sau này ta cũng có thể bị ngươi cắn, ta thấy không thể giữ ngươi được nữa, ngươi trở về núi của ngươi đi.”
Con cáo trắng ấy vốn dĩ không nghe lời, lười biếng vẫy cái đuôi lớn, nghe thấy Từ Tử An muốn đuổi nó đi, lập tức cong người lại, gừ lớn với hắn. Sau đó nó nhảy khỏi ghế lao tới, cắn vào tay áo ta, tốc độ nhanh đến mức Từ Tử An không kịp ngăn cản.
Đúng lúc Từ Tử An sắp nổi giận thì con cáo trắng dùng miệng xé toạc tay áo của ta, cổ tay trắng nõn của ta trơn nhẵn, không có dấu vết thương tích. Từ Tử An ngây ngẩn, ta cũng mở to mắt. Vết cắn chỗ cổ tay không thấy đâu nữa. Nhưng vừa rồi ta đã thấy rõ máu chảy ra từ vết cắn và cơn đau cũng không phải là giả. Nhưng sao đã biến mất rồi?
Ta vuốt cổ tay, nó vẫn mịn màng như thể mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo ảnh.
"Ta, ta không phải..."
Ta không biết phải giải thích chuyện gì đã xảy ra, vừa rồi ta lấy tay áo che vết thương lại, không để Từ Tử An nhìn thấy. Liệu hắn có nghĩ rằng ta đang giở trò để gài bẫy con cáo trắng để tranh giành ưu ái với nó không?
"Âm Âm, hôm qua thân thể mẫu thân có chút khó chịu, nàng qua đó xem thử đi.”
Hắn đổi chủ đề đẩy ta ra, sau đó quay người bế con cáo trắng đáng thương lên, ta chỉ có thể nuốt sự đắng cay trong lòng xuống và nói.
“Được”.
Khoảnh khắc ta quay người rời đi, con cáo trắng đáng yêu và đáng thương nép mình trong vòng tay của Tử An đột nhiên quay đầu nhìn ta, mỉm cười đắc thắng.
03.
Từ Tử An cảm giác ta cố ý nhắm vào con cáo trắng, mặc dù hắn không nói ra, nhưng mỗi lần ta mang canh hạt sen đến thư phòng tìm hắn, hắn đều sẽ mang tiểu hồ ly rời đi. Lâu dần, ta chán nản nên quyết định không đi tìm hắn nữa, không ngờ hắn cũng không nghĩ đến việc tìm ta.
Từ Tử An và ta đã lạnh nhạt nửa tháng vì con con cáo trắng đó, ngay cả lão phu nhân cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn. Bà tuy không hài lòng ta, nhưng dù sao hiện tại ta cũng đang chăm sóc cho Thái hậu, cho dù bà thấy ta không xứng nhưng chỉ nhờ điểm này bà ta cũng sẽ không để chúng ta xa nhau chỉ vì một con hồ ly nhỏ. Phiên hội chùa hôm nay là cơ hội đặc biệt để hai chúng ta làm lành.
Từ Tử An và ta sóng vai nhau đi trên đường, không nói gì, tiểu hồ ly vẫn ung dung vẫy đuôi nằm trong lòng hắn, Từ Tử An sợ nó lạnh nên còn chu đáo quấn thêm chiếc áo choàng ấm vào người nó.
"Âm Âm."
"Tướng gia."
Giọng ta lãnh đạm, không muốn nhìn hắn. Ta nghĩ chúng ta đã quen nhau nhiều năm rồi, không phải hắn không biết ta là người như thế nào? Ta vẫn còn tức giận vì hắn không tin ta.
"Âm Âm."
Từ Tử An bất đắc dĩ nhìn ta một cái, đang muốn đi tới trước cầm ta tay, đi được hai bước bộ lông trên tay đột nhiên giật giật, sau đó hắn mới nhớ ra mình đang bế tiểu hồ ly.
"Ư ư ư ~ "
"Sao vậy? Lại muốn ta cùng ngươi chơi bóng à? Tiểu Bạch ngoan, tối nay ta phải đi lễ hội chùa với Âm Âm, tối mai ta sẽ chơi với ngươi, được không?"
Giọng điệu của Từ Tử An lúc này dịu dàng và trìu mến, ta chưa từng nghe thấy nghe được sự dịu dàng như vậy nên có hơi ghen tị. Gió đêm thổi qua mang theo cái lạnh, ta ra ngoài quên mang theo áo choàng nên cảm thấy hơi lạnh. Ta ôm lấy cánh tay mình, ngay sau đó, tiểu hồ ly trong lòng Từ Tử An đột nhiên nhảy vào trong ngực ta, làm ta cảm thấy ấm áp hơn một chút. Từ Tử An kinh ngạc nhìn động tác của tiểu hồ ly, nhân cơ hội nói với ta.
"Xem ra tiểu hồ ly vẫn thích nàng, đây là lần đầu tiên nó động vào người khác, ngoại trừ ta."
Ta nhìn xuống con hồ ly đang nhắm mắt ngủ trong vòng tay ta, không cho ý kiến.
"Âm Âm, chẳng qua là ta xem Tiểu Bạch như con gái mà chăm sóc thôi."
Thấy ta vẫn thờ ơ, Từ Tử An đành phải kéo ta đi đoán câu đố đèn lồng, nói muốn giành cho ta chiếc đèn lồng thỏ đẹp nhất. Ta quan sát hắn vượt qua đám đông để tiến lên phía trước, cố gắng hết sức để giành giải thưởng. Hắn cầm đèn lồng thỏ tinh xảo, cách đám người vẫy tay về phía ta, trong thoáng chốc ta nhớ lại năm ngoái hắn cũng làm như vậy, cầm đèn lồng khoe khoang với ta.
"Grừ."
Chân ta va vào bậc đá, đau đớn, lúc đó ta mới nhận ra mình đã bước lên cầu mà không hề hay biết. Trước khi ta có thể hiểu ra tại sao mình lại vô thức bước lên cầu, giây tiếp theo, tay ta dường như không còn kiểm soát được nữa, ta thực sự ném con hồ ly trong tay xuống dòng nước sông lạnh buốt trước mặt Từ Tử An.
“Ùm”
Tiểu Bạch rơi xuống nước, nước văng lên tung tóe. Từ Tử An cách đó ba bước, trợn mắt đỏ bừng, nhanh chóng chạy đến bên cạnh ta, tức giận tóm lấy cổ tay ta, đẩy ta ngã xuống đất, sỏi nhọn trên mặt đất lập tức làm đâm vào lòng bàn tay ta.
Mà Từ Tử An nhìn ta bằng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
"Cố Âm Âm! Lần này nàng lại muốn mượn cớ gì? Lại là Tiểu Bạch cắn nàng sao? Nó là một con hồ ly nhỏ mà nàng cũng không tha cho nó hả! Nàng thật ác độc!"
Dứt lời, hắn liền nhảy xuống sông, muốn cứu Tiểu Bạch lên.
Tay ta chảy máu cộng thêm gió đêm giá rét thổi tới, ta bị lạnh đến đông cứng cả người.
04.
Từ Tử An biết bơi, ta cũng không cần lo lắng, hiện tại người hắn không muốn nhìn thấy nhất có lẽ chính là ta, ta tự cười nhạo chính mình, ngơ ngác đi theo đám người. Đột nhiên có một bóng người trắng như tuyết đi ngang qua trước đám đông, ta vội vàng đẩy đám đông đuổi theo nhưng lại lạc mất dấu.
"Ngươi tới làm gì? Bây giờ ta không muốn trở về."
Khi ta đi qua một con hẻm, ta nghe thấy một giọng nói rất dễ thương, nghe lén người khác nói chuyện là một điều không tốt, ta đang định rời đi thì giọng nói của nàng ta lại vang lên từ phía sau ta.
"Bổn công chúa yêu phàm nhân rồi, Từ lang là người ôn nhu nhất, anh tuấn nhất."
Từ lang? Chẳng biết tại sao, Từ lang trong miệng nàng ta khiến ta nghĩ tới Từ Tử An.
Vì tò mò, ta không khỏi muốn xem nữ nhân trong ngõ đó là ai, liền lén thò đầu nhìn xem nơi phát ra âm thanh. Trên đống đổ nát cao ngất trong ngõ, một hồ ly trắng như tuyết đứng phía trên, hếch cằm kiêu ngạo, miệng con hồ ly cử động, quả nhiên là nói tiếng người. Mà chiếc áo choàng nó đang mặc chính là chiếc áo choàng Từ Tử An quấn cho Tiểu Bạch!
Nó chính là Tiểu Bạch của Từ Tử An. Ngõ hẻm chất đống thật cao đồ lặt vặt đỉnh, một con trắng như tuyết hồ ly đang đứng. Không phải nó đã rơi xuống nước sao? Sao lại xuất hiện ở nơi này, còn nói tiếng người
"Ai đó?"
Có lẽ là đánh hơi được bàn tay dính máu của ta, thị nữ hồ ly chợt quay người sang, nhanh chóng hướng tới chỗ ta.
05.
"A."
Ngay lúc ta tưởng mình sẽ bị phát hiện, một bàn tay ấm áp đã che lấy miệng ta, rồi ta rơi vào vòng tay phảng phất hương rượu của tên đó.
"Suỵt."
Nam nhân đó tiến sát vào cổ ta, giọng nói trầm ấm dễ chịu của hắn lướt qua tai ta, khiến ta tê dại, không khỏi nổi da gà khắp người. Sau đó, ta bị nhấc lên không trung, đáp xuống mái nhà đối diện với Tiểu Bạch. Bị nam nhân khác ôm vào trong ngực tư thế quá mức mập mờ, ta vừa xấu hổ vừa giận giãy giụa nhưng hắn lại càng kéo ta sát vào người hơn.
"Đừng động, ngươi cũng không muốn bị phát hiện phải không."
Ta không còn cách nào khác ngoài việc chịu đựng sự xấu hổ này và lặng lẽ nép trong ngực hắn. Sau khi hồ ly thị nữ phía dưới không tìm thấy dấu vết của ta, ả quay lại báo với Tiểu Bạch.
"Thuộc hạ cảm biến sai rồi, không có người. Chúng ta bày kết giới, không ai có thể phát hiện ra được chúng ta."
Sau đó, ả quỳ một gối hướng về phía tiểu hồ ly.
"Công chúa, người ở nhân giới đã lâu, đến lúc nên trở về gả cho Đại trưởng lão, trông coi Hồ tộc rồi."
Tiểu Bạch nghe vậy thì phiền não vẫy vẫy cái đuôi, nũng nịu phản đối.
"Ta không gả! Ta không muốn gả cho lão già chỉ biết uống rượu đó! Ta muốn gả cho Từ lang."
Vừa nói đến Từ Tử An, trong mắt nó tràn đầy ôn nhu cùng khao khát, thị nữ hồ ly nhìn thấy, trong lòng bất an, ả không nghĩ tới công chúa lại nảy sinh tình cảm với một phàm nhân. Chưa nói nhân yêu vốn không cùng thế giới, tuổi thọ dài ngắn cũng không giống nhau, sao có thể ở bên nhau được chứ? Ả há mồm muốn khuyên Tiểu Bạch, nhưng nó lên tiếng trước để cắt đứt lời ả.
"Thạch Thục, ngươi mau truyền cho ta năm trăm năm tu vi, ta muốn hóa thành hình người để sống chung với Từ lang, ta không muốn đợi thêm ngày nào nữa rồi!"
Từ khi nghe được Từ Tử An chỉ coi nó như con gái, Tiểu Bạch không thể khống chế được cảm xúc của mình nữa, nó cảm thấy chỉ cần biến thành hình người, Từ Tử An nhất định sẽ yêu nó, không còn coi nó như con gái nữa. Nó từ nhỏ đã được Hồ Vương cưng chiều, tu luyện rất lười biếng, sau khi Hồ Vương qua đời, không ai có thể giám sát việc tu luyện của nó. Vốn phải biến đổi từ lâu nhưng nó vẫn giữ nguyên hình dạng hồ ly. Nó vẫn đắm chìm trong tưởng tượng của mình khi Từ lãng nhìn thấy vẻ ngoài xinh đẹp của nó khi biến hình, nhưng Thạch Thục đã từ chối nó.
"Công chúa, xin thứ cho thuộc hạ không làm được. Hồ tộc hóa hình cần phải tự mình tu luyện, không thể để người ngoài tương trợ, nếu không sẽ mất mạng ở lôi kiếp."
Nếu việc chuyển hóa chỉ cần người khác chuyển giao tu vi, vậy thì khi tiểu hồ ly ra đời, Hồ Vương đã có thể giúp nó biến thành hình người rồi. Tiểu bạch nghe xong thì sửng sốt, lo lắng nhấc chân lên:
"Ta nên làm sao bây giờ? Ta phải tự tu luyện sao? Được! Ta sẽ chăm chỉ tu luyện vì Từ lang!"
Nó chưa bao giờ cảm thấy việc tu luyện quan trọng như vậy, dù sao thân là đứa con duy nhất của Hồ Vương, toàn bộ Hồ tộc đều thuộc về nó, nó muốn gì có đó, chưa bao giờ nó háo hức như vậy. Vì Từ Tử An, nó nhất định phải làm được!
"Công chúa, thuộc hạ muốn nhắc nhở người, dựa vào tu vi hiện tại của người, muốn hóa thành hình người thì phải tu luyện thêm chín trăm năm nữa."
Lời nói chắc chắn của Thạch Thục đã giáng cho Tiểu Bạch một đòn đau đớn, nó hét lên:
"Chín trăm năm? Sao lâu vậy!"
Thạch Thục nghe vậy thì cúi đầu, không dám trả lời
Ngày con cáo trắng ấy xuất hiện, ta đang từ lều chỗ Thái hậu nghỉ ngơi đi ra, chỉ thấy Tử An đứng ở dưới tán cây lớn, ôm một con cáo trắng như tuyết trong ngực. Có lẽ do chưa từng ôm con vật nhỏ nào như vậy nên nhìn hắn có hơi bối rối. Thấy ta bước ra hắn vội vàng gọi.
"Âm Âm"
"Mau tới xem giúp ta con hồ ly này đi. Vừa rồi ta hầu Thánh thượng đi săn, nó nhìn thấy ta thì lao tới.”
Thấy hắn cầu cứu, ta nhếch mép cười.
"Tướng gia nên nhớ ta là thầy lang chẩn bệnh cho người chứ đâu phải thầy lang chẩn bệnh cho động vật đâu. Làm sao ta biết nó bị gì?"
Ngoài miệng ta nói vậy nhưng vẫn bước tới ôm con cáo trắng ấy vào lòng kiểm tra một chút. Nhưng ta chưa kịp đến gần thì con cáo trắng trong tay Từ Tử An đã xù lông, vươn móng vuốt với ta, hình như nó không muốn ta đến gần. Ta bất lực dừng lại nói với Từ Tử An.
"Huynh nhìn đi, không phải là ta không muốn xem, là nó không muốn ta đụng vào nó."
Thấy con cáo trắng bám lấy hắn không buông, ta xách hòm thuốc trêu.
"Có lẽ là do Tướng gia của chúng ta ngọc thụ lan chi, hồ ly thấy cũng thích."
"Nha đầu này, nàng còn trêu ta."
Từ Tử An thấy ta trêu ghẹo thì bất đắc dĩ lắc đầu, vừa định gõ yêu đầu ta thì con cáo trắng trong lòng hắn đột nhiên giãy giụa, hắn đành phải dừng động tác, cúi đầu xuống an ủi nó.
Từ Tử An mặc y phục màu trắng, tóc buộc cài kim quan bằng ngọc. Hắn không chỉ đẹp trai mà còn trở thành Thừa tướng từ khi còn rất trẻ, trong kinh thành có vô số cô nương thầm thích hắn. Chẳng qua là do hắn đã có vị hôn thê là ta. Chúng ta được đính ước từ nhỏ, vì thanh danh hai bên nên hắn cũng không để ta phải chịu thiệt làm thiếp.
Các cô nương trong kinh thành đều có lòng kiêu hãnh của riêng mình, cho dù Từ Tử An có làm Thừa tướng nhà Chu thì ta cũng sẽ không gả làm thiếp cho hắn.
Ta là Cố Âm Âm, thê tử sắp cưới của hắn ta và cũng con gái của Cố Hoài Chi, ân nhân của hắn. Sau khi cha ta qua đời, dù lúc này hắn ta đã là Thừa tướng nhưng vẫn đã đưa ta về nhà, chờ đến năm tới sẽ cưới ta ngay. Tuy ta là cô nhi, sau lưng cũng không gia tộc ủng hộ, nhưng dựa vào y thuật hơn người nên cũng tạo được quan hệ khá tốt với các phu nhân trong triều, ngay cả Thái hậu cũng chỉ đích danh ta vào cung chữa bệnh cũ cho bà.
Mặc dù lão phu nhân của phủ Thừa tướng không hài lòng với xuất thân của ta, nhưng cũng thỏa hiệp với Từ Tử An. Nếu không có con cáo trắng đó, chúng ta sẽ giống như những đôi hôn phu hôn thê khác trên thế gian này, cùng nhau làm việc đến hết cuộc đời.
02.
Kể từ ngày đó, con cáo trắng ấy sống trong Phủ Thừa tướng, nó không bao giờ để người khác đến gần mà chỉ bám lấy Từ Tử An. Mỗi khi ta gặp hắn, hắn luôn ôm con cáo trắng đó, dỗ nó ăn hoặc vuốt lông cho nó, thậm chí hắn còn dành ít thời gian cho ta hơn.
Lúc đầu, ta còn nghĩ muốn làm quen với nó, ta cầm quả lê yêu thích của nó, muốn nhân cơ hội chạm vào cái đuôi to lớn đầy lông kia, ta thực sự rất thích bộ lông ấy. Nhưng ta vừa đến gần thì nó đã há miệng cắn mạnh vào cổ tay, khiến tay ta bị thương, quả lê tròn lập tức đập xuống đất.
“Grừ…..”
Ta không bao giờ nghĩ rằng vết cắn của một con cáo nhỏ lại đau đớn như vậy, Tử An thấy ta bị cắn, vội vàng đặt con cáo trắng ấy sang một bên và đỡ ta ngồi xuống.
"Âm Âm, nàng không sao chứ? Còn không mau kêu đại phu tới!"
Từ Tử An khẩn trương nên quên mất, ta là đại phu mà lại phân phó nha hoàn mời đại phu tới.
"Không sao, ta là đại phu, ta có thể tự xử lý vết thương."
"Không được! Nàng bị thương, ta sao có thể để cho nàng tự xử lý vết thương được? Nghe lời ta, ta cho người đi y quán mời đại phu tới."
Từ Tử An bề ngoài dịu dàng cung thuận, thực ra lại là người khá bá đạo và cố chấp, ta cũng chỉ có thể nghe theo hắn. Hắn an ủi ta đang bị thương, sau đó quay sang giận dữ với con cáo nhỏ:
"Tiểu hồ ly, sao ngươi lại vô ơn như vậy? Âm Âm tốt bụng cho ngươi ăn lê, ngươi lại cắn vào tay nàng ấy. Xem ra sau này ta cũng có thể bị ngươi cắn, ta thấy không thể giữ ngươi được nữa, ngươi trở về núi của ngươi đi.”
Con cáo trắng ấy vốn dĩ không nghe lời, lười biếng vẫy cái đuôi lớn, nghe thấy Từ Tử An muốn đuổi nó đi, lập tức cong người lại, gừ lớn với hắn. Sau đó nó nhảy khỏi ghế lao tới, cắn vào tay áo ta, tốc độ nhanh đến mức Từ Tử An không kịp ngăn cản.
Đúng lúc Từ Tử An sắp nổi giận thì con cáo trắng dùng miệng xé toạc tay áo của ta, cổ tay trắng nõn của ta trơn nhẵn, không có dấu vết thương tích. Từ Tử An ngây ngẩn, ta cũng mở to mắt. Vết cắn chỗ cổ tay không thấy đâu nữa. Nhưng vừa rồi ta đã thấy rõ máu chảy ra từ vết cắn và cơn đau cũng không phải là giả. Nhưng sao đã biến mất rồi?
Ta vuốt cổ tay, nó vẫn mịn màng như thể mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo ảnh.
"Ta, ta không phải..."
Ta không biết phải giải thích chuyện gì đã xảy ra, vừa rồi ta lấy tay áo che vết thương lại, không để Từ Tử An nhìn thấy. Liệu hắn có nghĩ rằng ta đang giở trò để gài bẫy con cáo trắng để tranh giành ưu ái với nó không?
"Âm Âm, hôm qua thân thể mẫu thân có chút khó chịu, nàng qua đó xem thử đi.”
Hắn đổi chủ đề đẩy ta ra, sau đó quay người bế con cáo trắng đáng thương lên, ta chỉ có thể nuốt sự đắng cay trong lòng xuống và nói.
“Được”.
Khoảnh khắc ta quay người rời đi, con cáo trắng đáng yêu và đáng thương nép mình trong vòng tay của Tử An đột nhiên quay đầu nhìn ta, mỉm cười đắc thắng.
03.
Từ Tử An cảm giác ta cố ý nhắm vào con cáo trắng, mặc dù hắn không nói ra, nhưng mỗi lần ta mang canh hạt sen đến thư phòng tìm hắn, hắn đều sẽ mang tiểu hồ ly rời đi. Lâu dần, ta chán nản nên quyết định không đi tìm hắn nữa, không ngờ hắn cũng không nghĩ đến việc tìm ta.
Từ Tử An và ta đã lạnh nhạt nửa tháng vì con con cáo trắng đó, ngay cả lão phu nhân cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn. Bà tuy không hài lòng ta, nhưng dù sao hiện tại ta cũng đang chăm sóc cho Thái hậu, cho dù bà thấy ta không xứng nhưng chỉ nhờ điểm này bà ta cũng sẽ không để chúng ta xa nhau chỉ vì một con hồ ly nhỏ. Phiên hội chùa hôm nay là cơ hội đặc biệt để hai chúng ta làm lành.
Từ Tử An và ta sóng vai nhau đi trên đường, không nói gì, tiểu hồ ly vẫn ung dung vẫy đuôi nằm trong lòng hắn, Từ Tử An sợ nó lạnh nên còn chu đáo quấn thêm chiếc áo choàng ấm vào người nó.
"Âm Âm."
"Tướng gia."
Giọng ta lãnh đạm, không muốn nhìn hắn. Ta nghĩ chúng ta đã quen nhau nhiều năm rồi, không phải hắn không biết ta là người như thế nào? Ta vẫn còn tức giận vì hắn không tin ta.
"Âm Âm."
Từ Tử An bất đắc dĩ nhìn ta một cái, đang muốn đi tới trước cầm ta tay, đi được hai bước bộ lông trên tay đột nhiên giật giật, sau đó hắn mới nhớ ra mình đang bế tiểu hồ ly.
"Ư ư ư ~ "
"Sao vậy? Lại muốn ta cùng ngươi chơi bóng à? Tiểu Bạch ngoan, tối nay ta phải đi lễ hội chùa với Âm Âm, tối mai ta sẽ chơi với ngươi, được không?"
Giọng điệu của Từ Tử An lúc này dịu dàng và trìu mến, ta chưa từng nghe thấy nghe được sự dịu dàng như vậy nên có hơi ghen tị. Gió đêm thổi qua mang theo cái lạnh, ta ra ngoài quên mang theo áo choàng nên cảm thấy hơi lạnh. Ta ôm lấy cánh tay mình, ngay sau đó, tiểu hồ ly trong lòng Từ Tử An đột nhiên nhảy vào trong ngực ta, làm ta cảm thấy ấm áp hơn một chút. Từ Tử An kinh ngạc nhìn động tác của tiểu hồ ly, nhân cơ hội nói với ta.
"Xem ra tiểu hồ ly vẫn thích nàng, đây là lần đầu tiên nó động vào người khác, ngoại trừ ta."
Ta nhìn xuống con hồ ly đang nhắm mắt ngủ trong vòng tay ta, không cho ý kiến.
"Âm Âm, chẳng qua là ta xem Tiểu Bạch như con gái mà chăm sóc thôi."
Thấy ta vẫn thờ ơ, Từ Tử An đành phải kéo ta đi đoán câu đố đèn lồng, nói muốn giành cho ta chiếc đèn lồng thỏ đẹp nhất. Ta quan sát hắn vượt qua đám đông để tiến lên phía trước, cố gắng hết sức để giành giải thưởng. Hắn cầm đèn lồng thỏ tinh xảo, cách đám người vẫy tay về phía ta, trong thoáng chốc ta nhớ lại năm ngoái hắn cũng làm như vậy, cầm đèn lồng khoe khoang với ta.
"Grừ."
Chân ta va vào bậc đá, đau đớn, lúc đó ta mới nhận ra mình đã bước lên cầu mà không hề hay biết. Trước khi ta có thể hiểu ra tại sao mình lại vô thức bước lên cầu, giây tiếp theo, tay ta dường như không còn kiểm soát được nữa, ta thực sự ném con hồ ly trong tay xuống dòng nước sông lạnh buốt trước mặt Từ Tử An.
“Ùm”
Tiểu Bạch rơi xuống nước, nước văng lên tung tóe. Từ Tử An cách đó ba bước, trợn mắt đỏ bừng, nhanh chóng chạy đến bên cạnh ta, tức giận tóm lấy cổ tay ta, đẩy ta ngã xuống đất, sỏi nhọn trên mặt đất lập tức làm đâm vào lòng bàn tay ta.
Mà Từ Tử An nhìn ta bằng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
"Cố Âm Âm! Lần này nàng lại muốn mượn cớ gì? Lại là Tiểu Bạch cắn nàng sao? Nó là một con hồ ly nhỏ mà nàng cũng không tha cho nó hả! Nàng thật ác độc!"
Dứt lời, hắn liền nhảy xuống sông, muốn cứu Tiểu Bạch lên.
Tay ta chảy máu cộng thêm gió đêm giá rét thổi tới, ta bị lạnh đến đông cứng cả người.
04.
Từ Tử An biết bơi, ta cũng không cần lo lắng, hiện tại người hắn không muốn nhìn thấy nhất có lẽ chính là ta, ta tự cười nhạo chính mình, ngơ ngác đi theo đám người. Đột nhiên có một bóng người trắng như tuyết đi ngang qua trước đám đông, ta vội vàng đẩy đám đông đuổi theo nhưng lại lạc mất dấu.
"Ngươi tới làm gì? Bây giờ ta không muốn trở về."
Khi ta đi qua một con hẻm, ta nghe thấy một giọng nói rất dễ thương, nghe lén người khác nói chuyện là một điều không tốt, ta đang định rời đi thì giọng nói của nàng ta lại vang lên từ phía sau ta.
"Bổn công chúa yêu phàm nhân rồi, Từ lang là người ôn nhu nhất, anh tuấn nhất."
Từ lang? Chẳng biết tại sao, Từ lang trong miệng nàng ta khiến ta nghĩ tới Từ Tử An.
Vì tò mò, ta không khỏi muốn xem nữ nhân trong ngõ đó là ai, liền lén thò đầu nhìn xem nơi phát ra âm thanh. Trên đống đổ nát cao ngất trong ngõ, một hồ ly trắng như tuyết đứng phía trên, hếch cằm kiêu ngạo, miệng con hồ ly cử động, quả nhiên là nói tiếng người. Mà chiếc áo choàng nó đang mặc chính là chiếc áo choàng Từ Tử An quấn cho Tiểu Bạch!
Nó chính là Tiểu Bạch của Từ Tử An. Ngõ hẻm chất đống thật cao đồ lặt vặt đỉnh, một con trắng như tuyết hồ ly đang đứng. Không phải nó đã rơi xuống nước sao? Sao lại xuất hiện ở nơi này, còn nói tiếng người
"Ai đó?"
Có lẽ là đánh hơi được bàn tay dính máu của ta, thị nữ hồ ly chợt quay người sang, nhanh chóng hướng tới chỗ ta.
05.
"A."
Ngay lúc ta tưởng mình sẽ bị phát hiện, một bàn tay ấm áp đã che lấy miệng ta, rồi ta rơi vào vòng tay phảng phất hương rượu của tên đó.
"Suỵt."
Nam nhân đó tiến sát vào cổ ta, giọng nói trầm ấm dễ chịu của hắn lướt qua tai ta, khiến ta tê dại, không khỏi nổi da gà khắp người. Sau đó, ta bị nhấc lên không trung, đáp xuống mái nhà đối diện với Tiểu Bạch. Bị nam nhân khác ôm vào trong ngực tư thế quá mức mập mờ, ta vừa xấu hổ vừa giận giãy giụa nhưng hắn lại càng kéo ta sát vào người hơn.
"Đừng động, ngươi cũng không muốn bị phát hiện phải không."
Ta không còn cách nào khác ngoài việc chịu đựng sự xấu hổ này và lặng lẽ nép trong ngực hắn. Sau khi hồ ly thị nữ phía dưới không tìm thấy dấu vết của ta, ả quay lại báo với Tiểu Bạch.
"Thuộc hạ cảm biến sai rồi, không có người. Chúng ta bày kết giới, không ai có thể phát hiện ra được chúng ta."
Sau đó, ả quỳ một gối hướng về phía tiểu hồ ly.
"Công chúa, người ở nhân giới đã lâu, đến lúc nên trở về gả cho Đại trưởng lão, trông coi Hồ tộc rồi."
Tiểu Bạch nghe vậy thì phiền não vẫy vẫy cái đuôi, nũng nịu phản đối.
"Ta không gả! Ta không muốn gả cho lão già chỉ biết uống rượu đó! Ta muốn gả cho Từ lang."
Vừa nói đến Từ Tử An, trong mắt nó tràn đầy ôn nhu cùng khao khát, thị nữ hồ ly nhìn thấy, trong lòng bất an, ả không nghĩ tới công chúa lại nảy sinh tình cảm với một phàm nhân. Chưa nói nhân yêu vốn không cùng thế giới, tuổi thọ dài ngắn cũng không giống nhau, sao có thể ở bên nhau được chứ? Ả há mồm muốn khuyên Tiểu Bạch, nhưng nó lên tiếng trước để cắt đứt lời ả.
"Thạch Thục, ngươi mau truyền cho ta năm trăm năm tu vi, ta muốn hóa thành hình người để sống chung với Từ lang, ta không muốn đợi thêm ngày nào nữa rồi!"
Từ khi nghe được Từ Tử An chỉ coi nó như con gái, Tiểu Bạch không thể khống chế được cảm xúc của mình nữa, nó cảm thấy chỉ cần biến thành hình người, Từ Tử An nhất định sẽ yêu nó, không còn coi nó như con gái nữa. Nó từ nhỏ đã được Hồ Vương cưng chiều, tu luyện rất lười biếng, sau khi Hồ Vương qua đời, không ai có thể giám sát việc tu luyện của nó. Vốn phải biến đổi từ lâu nhưng nó vẫn giữ nguyên hình dạng hồ ly. Nó vẫn đắm chìm trong tưởng tượng của mình khi Từ lãng nhìn thấy vẻ ngoài xinh đẹp của nó khi biến hình, nhưng Thạch Thục đã từ chối nó.
"Công chúa, xin thứ cho thuộc hạ không làm được. Hồ tộc hóa hình cần phải tự mình tu luyện, không thể để người ngoài tương trợ, nếu không sẽ mất mạng ở lôi kiếp."
Nếu việc chuyển hóa chỉ cần người khác chuyển giao tu vi, vậy thì khi tiểu hồ ly ra đời, Hồ Vương đã có thể giúp nó biến thành hình người rồi. Tiểu bạch nghe xong thì sửng sốt, lo lắng nhấc chân lên:
"Ta nên làm sao bây giờ? Ta phải tự tu luyện sao? Được! Ta sẽ chăm chỉ tu luyện vì Từ lang!"
Nó chưa bao giờ cảm thấy việc tu luyện quan trọng như vậy, dù sao thân là đứa con duy nhất của Hồ Vương, toàn bộ Hồ tộc đều thuộc về nó, nó muốn gì có đó, chưa bao giờ nó háo hức như vậy. Vì Từ Tử An, nó nhất định phải làm được!
"Công chúa, thuộc hạ muốn nhắc nhở người, dựa vào tu vi hiện tại của người, muốn hóa thành hình người thì phải tu luyện thêm chín trăm năm nữa."
Lời nói chắc chắn của Thạch Thục đã giáng cho Tiểu Bạch một đòn đau đớn, nó hét lên:
"Chín trăm năm? Sao lâu vậy!"
Thạch Thục nghe vậy thì cúi đầu, không dám trả lời