Chương 5
21.
"Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, buổi lễ hoàn thành, đưa vào động phòng!"
Dưới sự chúc phúc của tất cả quan khách, cuối cùng hai người học cũng đã kết thành vợ chồng, còn ta được Thạch Thục bê đi quan sát cả quá trình hôn lễ.
Trong phòng tân hôn, tiểu hồ ly vén khăn trùm đầu lên, mặc váy cưới màu đỏ thẫm đi vòng quanh phòng, ả ta khoe với ta rằng ả ta và Từ Tử An đã kết hôn: "Ngươi thấy chưa? Từ Lang là của ta, của ta đấy!"
Ta lặng lẽ nép vào vòng tay của Thạch Thù và lộ ra một nụ cười mà ả ta không thể hiểu được.
"Thế à? Vậy thì chúc mừng ngươi nhé, chúc mừng ngươi đã đến với nhân gian."
Ả ta chưa kịp hiểu ý ta thì tân lang nồng nặc mùi rượu đã mở cửa ra, ả ta mặc kệ bọn ta, ngượng ngùng lao vào vòng tay của người đàn ông.
Chiếc rèm đỏ được hạ xuống, che đi bóng dáng hai người đang quấn lấy nhau bên trong, ta quay đầu đi không nhìn nữa.
"Đi thôi."
Ta không phân phó Thạch Thục, nàng ấy* không quen, bất ngờ hồi lâu mới cung kính gật đầu với ta: “Vâng, thưa công chúa.”
(* từ chương này trở đi Khoai đổi ngôi ba cho Thạch Thục nha, tại người ta là vai tốt á)
22.
Nỗi đau thể xác đã kết thúc nhưng tinh thần ta vẫn bị tổn thương, dù sao ta cũng là một con người, không thể do với con cáo trắng có phép thuật đó được.
Ta ngủ thiếp đi một lúc lâu, cuối cùng tỉnh dậy dưới pháp trận ấm áp. Ta mở mắt ra, trước mặt ta là đôi mắt hồ ly quyến rũ của Phó Minh, trong đó ánh lên sự lo lắng.
"Nàng tỉnh rồi à? Còn đau không?"
Ta cuộn tròn thân thể, gật gật cái đầu hồ ly của mình. Ta vẫn chưa quen với việc bản thân có đuôi và tứ chi, nhưng cảm giác có thể tùy ý sử dụng phép thuật thật sảng khoái.
Đúng vậy, Phó Minh cố ý để Thạch Thục lấy đi bí pháp, mục đích không phải biến ả ta thành người, mà là biến ta thành yêu.
Mấy ngày nay, ả ta nhìn thấy ta và Từ Tử An nối lại quan hệ cũ, ả ta đã sớm hận ta đến tận xương tủy, chưa kể Từ Tử An còn đeo bùa bình an mà ta tặng. Ả ta không cách nào vào mộng để linh tu với hắn ta nên cực kỳ lo lắng.
Lúc này, chỉ cần có cách biến ả ta thành hình ngươi, ả ta sẽ sử dụng ngay mà không cần suy nghĩ.
Ta không muốn trở thành con người yếu ớt, tay trói gà không chặt để mặc ả ta bắt nạt hãm hại. Ta sẽ thay thế ả ta, trở thành Công chúa của Hồ tộc, lên ngôi nữ Hồ Vương, không ai có thể kiểm soát sự sống chết của ta nữa.
23.
"Nàng có muốn sờ đuôi hồ ly của ta không? Nó có thể làm dịu đi phần nào cơn đau đấy."
Phó Minh nói rồi trên đầu hắn đột nhiên xuất hiện một đôi tai cáo màu đỏ rực, mềm mại và bồng bềnh.
Có vẻ hắn hơi xấu hổ, mím môi và quay đầu không dám nhìn ta.
Ngoại trừ trong giấc mơ, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một con hồ ly màu đỏ.
Nghĩ đến chiếc đuôi cáo mềm mại trong giấc mơ, lòng ta lậo tức cảm thấy ngứa ngáy.
Thực ra là ta đã lừa dối hắn, thứ ta mơ thấy hoàn toàn không phải là một con thỏ mà là một con cáo, một con cáo khổng lồ màu đỏ rực.
Thấy ta không trả kời, hắn thẹn quá hóa giận, lập tức biến lại hình người định rời khỏi.
"Ta đau."
Ta ngẩng đầu lên, chớp đôi mắt cáo ngấn nước nhìn hắn, hắn dừng bước, nghiến răng nghiến lợi cam chịu quay lại.
Ánh sáng đỏ rực lóe lên, một con cáo lông đỏ lớn hơn ta gấp mấy lần xuất hiện trước mặt ta.
Chiếc đuôi cáo ấm áp dường như tràn ngập hương thơm của ánh nắng, ta yên tâm nép mình trong vòng tay của anh cáo đỏ, vết thương tinh thần cũng bắt đầu dần dần được cải thiện.
24.
Bảy ngày sau khi ta bình phục vết thương, ta quay trở lại phủ Thừa tướng để xem trò hay.
Con cáo trắng đó chỉ có được thân x.ác của ta chứ không có được ký ức của ta, ả ta đã để lộ sơ hở sau khi thành thân với Tử An. Từ Tử An nghi ngờ ả ta nên ở lại thư phòng ba ngày liên tục để điều tra sự thật.
"Từ lang, ta bảo phòng bếp hầm canh gà cho chàng, chàng mở cửa cho ta vào với."
Từ Tử An lúc nào tránh mặt ả nên ả chỉ có thể chủ động đi tìm hắn ta.
“Ta không uống, ngươi về đi.”
Bên kia cửa, Từ Tử An từ chối ả ta, ả không cam lòng trực tiếp đẩy cửa bước vào.
"Âm Âm sẽ không vô lễ như ngươi. Nói, ngươi là ai?"
Từ Tử An không hài lòng nhìn chằm chằm con cáo trắng, tựa hồ như muốn nhìn ra khuyết điểm của ả, nhưng vẫn là thân xá.c đó, chỉ có hành vi là khác thì người thường như hắn làm sao có thể nhìn ra được?
25.
Vào ngày đầu tiên con cáo trắng đó dâng trà cho lão phu nhân, hắn ta đã nhận ra có điều gì đó không đúng.
Cố Âm Âm vốn là người mà không ai có thể tìm ra lỗi nào trong lễ nghi phép tắc, nhưng ả ta thì khác biệt rõ ràng. Ả ta không hành lễ, không dâng trà, không thể hiện chút lễ nghi phép tắc nào.
Ngay cả khi vào cung để gặp Thái hậu, ả ta cũng không quỳ xuống hành lễ. Khi chẩn mạch cho Thái hậu thì chuẩn đoán lung tung, khiến Thái hậu vô cùng tức giận.
Nếu không phải có khuôn mặt giống Trường Ninh công chúa, ả ta đã sớm bị Thái hậu giáng tội rồi.
Tuy lần này Thái hậu không phạt ả, nhưng bà cũng bớt thiện cảm với ả ta hơn, bà cảm thấy ả ta đã trở thành Thừa tướng phu nhân nên đã thay đổi tính nết, ngày càng tự mãn.
Ả ta không phải con gái ruột của Thái hậu, vậy mà dám cả gan xưng mình là Công chúa trước mặt Thái hậu, phải gọi là cực kỳ to gan!
Thái hậu không hài lòng, lập tức nói với ả ta rằng sau này không cần vào cung nữa, ở lại phủ kiểm điểm lại bản thân đi. Trừ khi được triệu kiến thì ả ta không được phép vào cung.
Mất đi sự sủng ái của Thái hậu cũng giống như mất đi chỗ dựa lớn nhất của ả ta ở nhân gian, nhưng đáng tiếc là con cáo đó vẫn chưa hiểu.
Thân là Công chúa của Hồ tộc, vốn dĩ ả ta rất coi thường nhân loại yếu đuối, chứ đừng nói đến việc cúi đầu chữa khỏi bệnh cho bọn họ. Thái hậu không cần ả, ả ta càng vui vẻ hơn vì bản thân không phải vào cung nghe người khác sai xử nữa.
"Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, buổi lễ hoàn thành, đưa vào động phòng!"
Dưới sự chúc phúc của tất cả quan khách, cuối cùng hai người học cũng đã kết thành vợ chồng, còn ta được Thạch Thục bê đi quan sát cả quá trình hôn lễ.
Trong phòng tân hôn, tiểu hồ ly vén khăn trùm đầu lên, mặc váy cưới màu đỏ thẫm đi vòng quanh phòng, ả ta khoe với ta rằng ả ta và Từ Tử An đã kết hôn: "Ngươi thấy chưa? Từ Lang là của ta, của ta đấy!"
Ta lặng lẽ nép vào vòng tay của Thạch Thù và lộ ra một nụ cười mà ả ta không thể hiểu được.
"Thế à? Vậy thì chúc mừng ngươi nhé, chúc mừng ngươi đã đến với nhân gian."
Ả ta chưa kịp hiểu ý ta thì tân lang nồng nặc mùi rượu đã mở cửa ra, ả ta mặc kệ bọn ta, ngượng ngùng lao vào vòng tay của người đàn ông.
Chiếc rèm đỏ được hạ xuống, che đi bóng dáng hai người đang quấn lấy nhau bên trong, ta quay đầu đi không nhìn nữa.
"Đi thôi."
Ta không phân phó Thạch Thục, nàng ấy* không quen, bất ngờ hồi lâu mới cung kính gật đầu với ta: “Vâng, thưa công chúa.”
(* từ chương này trở đi Khoai đổi ngôi ba cho Thạch Thục nha, tại người ta là vai tốt á)
22.
Nỗi đau thể xác đã kết thúc nhưng tinh thần ta vẫn bị tổn thương, dù sao ta cũng là một con người, không thể do với con cáo trắng có phép thuật đó được.
Ta ngủ thiếp đi một lúc lâu, cuối cùng tỉnh dậy dưới pháp trận ấm áp. Ta mở mắt ra, trước mặt ta là đôi mắt hồ ly quyến rũ của Phó Minh, trong đó ánh lên sự lo lắng.
"Nàng tỉnh rồi à? Còn đau không?"
Ta cuộn tròn thân thể, gật gật cái đầu hồ ly của mình. Ta vẫn chưa quen với việc bản thân có đuôi và tứ chi, nhưng cảm giác có thể tùy ý sử dụng phép thuật thật sảng khoái.
Đúng vậy, Phó Minh cố ý để Thạch Thục lấy đi bí pháp, mục đích không phải biến ả ta thành người, mà là biến ta thành yêu.
Mấy ngày nay, ả ta nhìn thấy ta và Từ Tử An nối lại quan hệ cũ, ả ta đã sớm hận ta đến tận xương tủy, chưa kể Từ Tử An còn đeo bùa bình an mà ta tặng. Ả ta không cách nào vào mộng để linh tu với hắn ta nên cực kỳ lo lắng.
Lúc này, chỉ cần có cách biến ả ta thành hình ngươi, ả ta sẽ sử dụng ngay mà không cần suy nghĩ.
Ta không muốn trở thành con người yếu ớt, tay trói gà không chặt để mặc ả ta bắt nạt hãm hại. Ta sẽ thay thế ả ta, trở thành Công chúa của Hồ tộc, lên ngôi nữ Hồ Vương, không ai có thể kiểm soát sự sống chết của ta nữa.
23.
"Nàng có muốn sờ đuôi hồ ly của ta không? Nó có thể làm dịu đi phần nào cơn đau đấy."
Phó Minh nói rồi trên đầu hắn đột nhiên xuất hiện một đôi tai cáo màu đỏ rực, mềm mại và bồng bềnh.
Có vẻ hắn hơi xấu hổ, mím môi và quay đầu không dám nhìn ta.
Ngoại trừ trong giấc mơ, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một con hồ ly màu đỏ.
Nghĩ đến chiếc đuôi cáo mềm mại trong giấc mơ, lòng ta lậo tức cảm thấy ngứa ngáy.
Thực ra là ta đã lừa dối hắn, thứ ta mơ thấy hoàn toàn không phải là một con thỏ mà là một con cáo, một con cáo khổng lồ màu đỏ rực.
Thấy ta không trả kời, hắn thẹn quá hóa giận, lập tức biến lại hình người định rời khỏi.
"Ta đau."
Ta ngẩng đầu lên, chớp đôi mắt cáo ngấn nước nhìn hắn, hắn dừng bước, nghiến răng nghiến lợi cam chịu quay lại.
Ánh sáng đỏ rực lóe lên, một con cáo lông đỏ lớn hơn ta gấp mấy lần xuất hiện trước mặt ta.
Chiếc đuôi cáo ấm áp dường như tràn ngập hương thơm của ánh nắng, ta yên tâm nép mình trong vòng tay của anh cáo đỏ, vết thương tinh thần cũng bắt đầu dần dần được cải thiện.
24.
Bảy ngày sau khi ta bình phục vết thương, ta quay trở lại phủ Thừa tướng để xem trò hay.
Con cáo trắng đó chỉ có được thân x.ác của ta chứ không có được ký ức của ta, ả ta đã để lộ sơ hở sau khi thành thân với Tử An. Từ Tử An nghi ngờ ả ta nên ở lại thư phòng ba ngày liên tục để điều tra sự thật.
"Từ lang, ta bảo phòng bếp hầm canh gà cho chàng, chàng mở cửa cho ta vào với."
Từ Tử An lúc nào tránh mặt ả nên ả chỉ có thể chủ động đi tìm hắn ta.
“Ta không uống, ngươi về đi.”
Bên kia cửa, Từ Tử An từ chối ả ta, ả không cam lòng trực tiếp đẩy cửa bước vào.
"Âm Âm sẽ không vô lễ như ngươi. Nói, ngươi là ai?"
Từ Tử An không hài lòng nhìn chằm chằm con cáo trắng, tựa hồ như muốn nhìn ra khuyết điểm của ả, nhưng vẫn là thân xá.c đó, chỉ có hành vi là khác thì người thường như hắn làm sao có thể nhìn ra được?
25.
Vào ngày đầu tiên con cáo trắng đó dâng trà cho lão phu nhân, hắn ta đã nhận ra có điều gì đó không đúng.
Cố Âm Âm vốn là người mà không ai có thể tìm ra lỗi nào trong lễ nghi phép tắc, nhưng ả ta thì khác biệt rõ ràng. Ả ta không hành lễ, không dâng trà, không thể hiện chút lễ nghi phép tắc nào.
Ngay cả khi vào cung để gặp Thái hậu, ả ta cũng không quỳ xuống hành lễ. Khi chẩn mạch cho Thái hậu thì chuẩn đoán lung tung, khiến Thái hậu vô cùng tức giận.
Nếu không phải có khuôn mặt giống Trường Ninh công chúa, ả ta đã sớm bị Thái hậu giáng tội rồi.
Tuy lần này Thái hậu không phạt ả, nhưng bà cũng bớt thiện cảm với ả ta hơn, bà cảm thấy ả ta đã trở thành Thừa tướng phu nhân nên đã thay đổi tính nết, ngày càng tự mãn.
Ả ta không phải con gái ruột của Thái hậu, vậy mà dám cả gan xưng mình là Công chúa trước mặt Thái hậu, phải gọi là cực kỳ to gan!
Thái hậu không hài lòng, lập tức nói với ả ta rằng sau này không cần vào cung nữa, ở lại phủ kiểm điểm lại bản thân đi. Trừ khi được triệu kiến thì ả ta không được phép vào cung.
Mất đi sự sủng ái của Thái hậu cũng giống như mất đi chỗ dựa lớn nhất của ả ta ở nhân gian, nhưng đáng tiếc là con cáo đó vẫn chưa hiểu.
Thân là Công chúa của Hồ tộc, vốn dĩ ả ta rất coi thường nhân loại yếu đuối, chứ đừng nói đến việc cúi đầu chữa khỏi bệnh cho bọn họ. Thái hậu không cần ả, ả ta càng vui vẻ hơn vì bản thân không phải vào cung nghe người khác sai xử nữa.