Chương : 3
3.1
Xe buýt dừng trước ngôi nhà ấm áp theo phong cách từ thời nữ hoàng Victoria, nơi mà Julie tự cho là nhà sau ba tháng sống chung với gia đình Mathison.
"Tới nơi rồi đó Julie" tài xế xe buýt vui vẻ nói.
Julie bước xuống xe, nhưng hôm nay không có tiếng chào tạm biệt nào từ các bạn cô bé, họ lạnh lùng, im lặng nghi ngờ cộng với vẻ khủng bố khắc nghiệt làm dạ dày Julie cảm thấy như bị khuấy tung lên, cô lê bước chậm chạp dọc theo con đường đầy tuyết. Tiền ăn trưa của lớp Julie bị mất khi nó được nộp lên bàn cô giáo. Tất cả học sinh đều muốn biết ai là thủ phạm, nhưng chỉ có Julie trong lớp vào giờ ra chơi để hoàn tất bài địa lý. Julie trở thành đối tượng bị nghi ngờ nhiều nhất, không chỉ bởi vì cô có dịp rất tốt để làm việc đó mà cô còn là học sinh mới, đến từ một thành phố xấu xa, và khi trong lớp chưa từng xảy ra việc này, cô nghiễm nhiên thành tội phạm trong mắt mọi người. Chiều nay, khi ngồi bên ngoài phòng hiệu trưởng, cô đã nghe thấy Duncan nhờ cô thư kí hẹn Đức cha và bà Mathison đến để thông báo về số tiền bị mất cắp. Chắc chắn thầy Duncan đã làm thế vì bây giờ Đức cha đang trên đường đi, và ông cũng hiếm khi có nhà sớm như thế này.
Khi cô đến trước cánh cổng trắng trước khoảng sân trống, cô đứng lại, nhìn vào trong, hai chân run lập cập đến nỗi đụng vào nhau vì nỗi sợ phải xa rời ngôi nhà. Bà Mathison đã cho cô một căn phòng riêng, với chiếc giường có màn che và khăn trải hình hoa, nhưng cô sẽ không nhớ chúng bằng nhớ những cái ôm. Những nụ cười. Và cả giọng nói hay tuyệt của họ nữa. Tất cả mọi người đều có giọng nói nhẹ nhàng, sâu lắng nhưng cũng rộn tiếng cười. Chỉ mới nghĩ đến việc không còn nghe James Mathison nói " Chúc ngủ ngon Julie. Đừng quên cầu nguyện đấy bé cưng" khiến Julie nhào mình vào tuyết và khóc như đứa trẻ. Làm sao cô có thể sống mà không còn có thể cùng Carl và Ted, những người cô xem như anh trai chơi game hay đi xem phim. Cô sẽ không thể cùng gia đình mới đi đến nhà thờ, ngồi ở hàng đầu và nghe Cha giảng giải về "Đấng Tối cao" trong khi mọi người lắng nghe một cách trang trọng. Lúc đầu cô không thích việc này lắm, công việc phục vụ nhà thờ kéo dài cả ngày chứ không chỉ vài giờ, và ghế ngồi thì cứng như đá, nhưng rồi cô bắt đầu lắng nghe Cha nói. Sau vài tuần lễ, Julie dần tin rằng có một "Đấng tối cao" tử tế, dịu dàng đang quan sát tất cả mọi người, kể cả những đứa trẻ tồi như Julie. Giờ đây, đứng trong tuyết, Juie thì thầm "cầu xin Ngài" với Chúa của Đức Cha. Nhưng cô biết điều đó là vô ích.
Cô đã biết điều tốt đẹp này sẽ không kéo dài, và phải cố lắm Julie mới ngăn nước mắt tuôn rơi. Trong một lúc, Julie hy vọng vào một trận đòn thay vì bị gửi trả lại Chicago, nhưng cô biết nhiều hơn thế. Trong ngôi nhà này, mọi người tin rằng nói dối và ăn cắp là không thể chấp nhận với "Đấng Tối cao" và với họ nữa. Julie đã hứa không phạm hai điều đó và họ hoàn toàn tin tưởng cô.
Chiếc cặp táp của cô tuột khỏi vai và rơi xuống tuyết, nhưng cô quá đau khổ để quan tâm. Nắm phần còn vướng lại, cô tê cứng đi về ngôi nhà và bước lên bậc thang.
Bánh socola, món ưa thích của Julie, đang nguội dần trên kệ bếp khi cô đóng cửa lại sau lưng. Bình thường những chiếc bánh thơm ngon này khiến miệng Julie chảy nước nhưng hôm nay nó khiến cô thấy tồi tệ hơn vì biết rằng bà Mathison sẽ không bao giờ làm chúng cho cô nữa. Phòng ăn trống vắng, liếc nhìn sang phòng khách cũng như thế. Julie nghe thấy tiếng hai người anh nuôi cất lên từ phòng họ ở nhà sau. Đôi tay run rẩy, Julie để cặp lên bàn cạnh cửa bếp, cởi áo khoác ra, rồi hướng về phía phòng của các anh.
Carl, anh nuôi 16 tuổi, trong thấy cô bé đứng ngay cửa, liền khoác tay lên vai cô .
"Nè Julie-Bob, em thấy tấm poster mới của tụi anh thế nào?"
Bình thường thì biệt danh mà Carl đặt cho Julie khiến cô phì cười, nhưng hôm nay nó giống như chửi vào cô vậy, cô sẽ không còn được nghe nó nữa. Ted, nhỏ hơn Carl 2 tuổi, cười toe toét với cô và chỉ vào tấm poster của thần tượng điện ảnh mới nhất Zack Benedict .
"Sao hả Julie, anh ta thật tuyệt vời phải không? Một ngày nào đó anh cũng sẽ có chiếc mô tô giống của Zack Benedict".
Julie nhìn lướt qua tấm poster cỡ người thật của một người đàn ông cao lớn, vai rộng, không hề cười đứng bên cạnh chiếc moto, hai tay khoanh lại trên vòm ngực sâu và rám nắng .
"Anh ta là tuyệt nhất" Cô lặng người tán đồng "bố mẹ của hai anh đâu rồi?"
James và Mary Mathison đã yêu cầu cô gọi họ là cha và mẹ, cô rất vui mừng đồng ý, cô biết cô không có quyền rút lại.
"Họ ở trong phòng bàn về việc hội họp gì đó" Ted nói, nhìn chằm chằm vào tấm poster " Carl và anh sẽ đi xem phim mới nhất của Zack Benedict tối nay. Bọn anh định dẫn em theo nhưng phim đó cấm trẻ dưới 13 vì hơi bạo lực, thế nên bố mẹ nói bọn anh không được rủ em theo" Anh chuyển cái nhìn từ poster thần tượng sang Julie và thấy gương mặt thảm não của cô "Này nhóc, đừng có rầu rĩ thế chứ, bọn anh sẽ đi với em ngay bộ phim đầu tiên mà-".
Cánh cửa nhà dưới mở toang và bố mẹ nuôi của Julie bước ra khỏi phòng ngủ, mặt họ thể hiện thái độ dứt khoát.
"Mẹ nghĩ là nghe thấy giọng con đó Julie, con có muốn ăn nhẹ trước khi làm bài tập không?"
Cha Mathison nhìn thấy gương mặt căng thẳng của Julie và nói.
"Có lẽ con bé quá buồn nên không thể tập trung vào bài tập được. Con muốn nói về chuyện đó bây giờ hay sau khi ăn tối".
"Bây giờ" Cô bé thì thầm. Ted và Carl trao nhau cái nhìn tò mò, lo lắng và định ra khỏi phòng, nhưng Julie ra hiệu họ có thể ở lại. Tốt hơn hết là mọi thứ nên kết thúc với sự có mặt của mọi người.
Khi bố mẹ nuôi đã ngồi trên giường Carl, Julie giọng run run .
"Có một số tiền đã bị mất ở trường sáng nay".
Cha Mathison bình thản.
"Cha mẹ biết rồi, thầy hiệu trưởng đã gọi điện và theo thầy Duncan, cũng như giáo viên của con, thì họ tin rằng đó là do con làm".
Julie đã quyết định trên đường về nhà rằng dù những điều họ nói có đau đớn và không đúng như thế nào đi nữa, cô cũng sẽ không cầu xin hoặc làm bẽ mặt bản thân trong bất kì trường hợp nào. Rủi thay, cô không thể ngờ tới khoảnh khắc cô mất gia đình mới của mình lại đau đớn đến thế. Cô cho hai tay vào túi quần jeans trong tư thế phản kháng không dự tính trước, nhưng nỗi sợ hãi của cô khiến vai cô rung lên dữ dội, và tay cô phải gạt lấy những giọt nước mắt đáng ghét.
"Con có lấy tiền không Julie?"
"Không" Từ đó bật ra trong tiếng khóc đau khổ.
"Thế thì được rồi" Cha Mathison và bà Mathison cùng đứng dậy như thể họ đã quyết định cô không chỉ nói dối mà còn là kẻ cắp, Julie vừa cầu xin vừa cố giải thích " Con thề mình không lấy tiền cơm trưa" Cô bé than khóc mãnh liệt, tay cô vặn chặt đường viền trên cái áo len "Con đã hứa không nói dối hay ăn cắp nữa, con không có. Con không có. Làm ơn, làm ơn hãy tin con".
"Mọi người tin con Julie à".
"Con đã thay đổi, thật đấy, con đã" cô bé vỡ oà rồi há hốc mồm nhìn mọi người không tin nổi " Mọi người...làm sao?"
"Julie" cha nuôi cô đặt tay lên má cô và nói "khi con đến đây sống, ta đã yêu cầu con hứa sẽ không nói dối hay ăn cắp nữa, con đã hứa, và chúng ta tin con" .
Julie gật đầu, nhớ lại cũng trong phòng khách 3 tháng trước, cô nhìn vào nụ cười của mẹ nuôi và lao vào vòng tay bà. Mọi người đứng gần cô, bao bọc cô bằng mùi hương hoa cẩm chướng và lời hứa hẹn cuộc sống sắp tới sẽ ngập tràn nụ hôn ngủ ngon và tiếng cười sẻ chia.
Những giọt nước mắt của Julie chảy thành hàng dài.
"Thôi nào, con tự làm mình ốm mất" James Mathison cười nhìn qua đầu Julie về phía ánh mắt lung linh của vợ "hãy để mẹ lo phần bữa tối, còn vụ mất cắp là việc của Đấng Tối cao". Vừa nghe đến "Đấng Tối Cao" Julie cứng người lại, rồi cô chạy ngang qua phòng, nói với sau lưng rằng sẽ về dọn bàn ăn.
Ngạc nhiên bởi việc Julie đột ngột bỏ đi, Cha lo lắng nói .
"Con bé không nên bỏ đi đâu cả vào lúc này, nó vẫn còn buồn, và trời thì hơi tối, Carl" ông nói thêm "Đi theo con bé".
"Con cũng đi nữa" Ted vừa nói vừa với tay lấy áo khoác trong tủ .
Cách nhà hai con phố, Julie đến trước cánh cửa đóng băng của nhà thờ và cô mở nó ra. Ánh sáng từ bầu trời mùa đông trắng xoá len qua các hàng ghế khi cô bước vào trong. Một chút vụng về ngượng ngập không biết phải làm gì trong tình cảnh này, cô bé đưa đôi mắt sáng về cây thập giá bằng gỗ. Sau một lúc, cô nói bẽn lẽn :.
"Cảm ơn hàng triệu lần vì đã khiến gia đình Mathison tin con. Con biết Người là người duy nhất có thể làm việc đó. Đó là phép màu. Người sẽ không hối tiếc đâu" cô bé hứa " con sẽ trở thành người hoàn hảo để ai cũng tự hào" Cô bé nói tiếp "Mà nếu người có thời gian, Người có thể tìm kẻ ăn cắp tiền ăn trưa được không, vì dù sao, con cũng đang phải gánh lấy tội đó, thật không công bằng chút nào".
Tối đó, sau bữa tối, Julie về dọn phòng ngủ, cô giữ nó sạch như mới, từ đầu đến đuôi, rồi đi tắm, rửa tai hai lần. Cô cố gắng làm thật tốt khi Carl và Ted rủ cô chơi Scrabble - một trò chơi giúp cô luyện kĩ năng đọc .
3.2
Sáng thứ 2 của tuần kế tiếp, Billy Nesbitt, học lớp 7, bị bắt quả tang cùng 6 vại bia khi đang chia sẻ chúng với các học sinh khác vào giờ trưa. Trên thùng bia là cái phong bì với nét chữ viết tay của giáo viên lớp Julie " Tiền bữa trưa - lớp cô Abbott".
Julie nhận được lời xin lỗi công khai trước lớp và cái khác riêng tư hơn trong phòng thầy Duncan.
Chiều hôm đó, Julie xuống xe buýt ngay nhà thờ và ở đó 15 phút, cô chạy suốt trên đường về để báo tin. Chạy ào vào nhà, gương mặt đỏ vì trời tuyết, phấn khích với bằng chứng giúp cô thoát khỏi danh trộm cắp. Cô chạy vào bếp nơi bà Mathison đang nấu bữa tối.
" Con có thể chứng minh mình không lấy tiền ăn trưa".
Cô đưa mắt nhìn trông đợi từ mẹ đến các anh.
Bà Mathison cười nhẹ, tiếp tục cắt cà rốt, Carl nhìn lên từ sàn nhà vì đang phải vẽ cho xong bài thu hoạch Kiến trúc tương lai của nước Mỹ. Ted ngẩn lên nhìn cô rồi tiếp tục đọc tạp chí với hình bìa là Zack Benedict. " Mọi người trong nhà đều biết con không lấy cắp số tiền đó, Julie" Cuối cùng bà Mathison đáp lại "con đã nói con không lấy".
"Đúng vậy, em bảo mọi người em không làm việc đó" Ted nhắc cô, tay cậu vừa lật sang trang mới.
"Vâng, nhưng con có thể khiến cho mọi người tin vào lời con, con có thể chứng minh" Cô rên, nhìn hết người này đến người kia.
Bà Mathison gạt củ cà rốt sang một bên, tay bà mở áo khoác cho Julie. Với nụ cười dịu dàng, bà nói.
"Con đã chứng minh rồi, con đã hứa với cả nhà mà".
"Nhưng lời nói của con không phải là bằng chứng, nó không đủ sức thuyết phục".
Bà Mathison nhìn thẳng vào mắt Julie " Không phải thế, Julie" Bằng sự xác nhận nhè nhàng " Nó đủ tốt, chắc chắn là thế" Mở nút áo đầu tiên trên áo khoác của Julie, bà nói thêm " Nếu con luôn thành thật với mọi người xung quanh như với cả nhà, thì chẳng bao lâu nữa lời nói của con sẽ có thể thuyết phục cả thế giới".
"Billy Nesbitt ăn cắp tiền để mua bia cho bạn hắn" Julie nói trong chút bướng bỉnh còn sót lại "Làm sao mẹ biết rằng con không nói dối hay ăn cắp nữa?"
"Cà nhà biết điều đó vì cả nhà biết về con" Người mẹ nuôi nhấn mạnh " Mọi người biết con, tin con và yêu quý con".
"Tất nhiên là thế rồi nhóc con" Ted cười toét miệng.
"Ai cũng vậy" Carl đồng thanh, ngước lên khỏi bài tập và gật đầu.
Chìm trong hoảng sợ, Julie thấy nước mắt rơi lã chã, cô vội vàng ngoảnh đầu qua một bên, nhưng ngày hôm đó đánh dấu bước ngoặt lớn trong đời cô bé. Gia đình Mathison đã trao ngôi nhà, sự tin tưởng và tình yêu thương cho Julie, không phải cho đứa trẻ may mắn nào khác. Gia đình ấm áp tuyệt vời này sẽ là của cô mãi mãi, không phải là một lúc. Họ biết mọi điều về cô, nhưng họ vẫn yêu thương cô.
Julie đắm mình trong một thế giới mới. Cô bung mình như cánh hoa hé nụ giữa ánh nắng chói chang. Cô lao đầu vào bài tập với lòng quyết tâm và ngạc nhiên nhận ra việc học cũng không khó lắm. Khi hè đến, cô đến những lớp hè để theo kịp bài vở bị mất trước đây.
Vào mùa đông kế đó, Julie được gọi vào phòng khách, nơi đó cô mở những phần quà sinh nhật đầu tiên với cả gia đình rạng rỡ xung quanh. Khi phần quà cuối cùng đã mở ra và mảnh giấy gói cuối cùng đã rơi xuống, James và Mathison cùng Ted và Carl trao cho cô món quà ý nghĩa nhất. Nó nằm trong chiếc phong bì lớn màu nâu. Bên trong là những tờ giấy in bằng mực đen có hàng chữ trên đầu " Đơn xin nhận con nuôi".
Julie nhìn gia đình với đôi mắt ngập nước, tờ đơn đưa sát vào ngực.
"Cho con sao?" Cô bé thở ra.
Ted và Carl chưa hiểu tại sao cô khóc nên cùng lên tiếng một lúc, giọng đầy lo lắng .
"Mọi người muốn mọi thứ trở nên hợp thức hoá, bậy giờ họ của em cũng là Mathison giống mọi người" Carl nói, Ted thêm vào " Ý anh là, nếu em không xem đó là ý hay, em có thể không làm theo" Cậu ngừng lại khi Julie đâm sầm vào người cậu với sức mạnh có thể đánh gục bất kì ai .
"Em rất thích" Cô bé ré lên vui sướng "em thích lắm, thích lắm, thích lắm".
Không có gì có thể kềm lại niềm vui sướng của cô bé. Tối đó, khi các anh rủ cô đi cùng nhóm bạn xem bộ phim mới nhất về người hùng của họ, Zack Benedict, cô đồng ý ngay lập tức, mặc dù cô không thể hiểu tại sao mọi người cho rằng anh ta tuyệt vời. Lòng tràn đầy vui sướng, cô ngồi ở hàng ghế thứ ba trong rạp Bijou với hai anh ở hai bên, bờ vai của họ khiến cô trở nên nhỏ bé, cộng thêm việc phải xem bộ phim với nhân vật chính là một anh chàng cao lớn, tóc đen, người không có gì đặc biệt ngoài ngoài chiếc xe đua, tham dự vào trận đánh, trông thật chán và có vẻ gì đó lạnh lùng.
"Em thấy bộ phim thế nào? Zack Benedict quá tuyệt phải không?" Ted hỏi cô khi họ ra khỏi rạp, xung quanh là đám đông thanh thiếu niên đang nói những câu tương tự Ted.
Sự tế nhị của Julie cuối cùng vượt lên ý muốn thành thật một cách mong manh vì cô muốn tán đồng với 2 anh về mọi thứ "Anh ta trông hơi ... già" Cô nói, nhìn sang đám con gái đi chung mong tìm sự ủng hộ.
Ted nghe như sét đánh ngang tai .
" Già! Anh ta mới 21 tuổi, và anh ta có thực đấy. Ý anh là, anh xem trên 1 tờ tạp chí nói anh ta phải sống tự lập từ năm lên 6 ở bờ Tây, phải làm việc để nuôi thân. Em biết đó - thuần ngựa. Sau đó anh ta chuyển qua đấu bò. Rồi gia nhập băng đua mô tô xuyên quốc gia. Zack Benedict" Ted kết thúc bằng giọng khao khát "Vậy mới là đàn ông chứ" .
"Nhưng anh ta trông rất lạnh lùng" Julie cãi " Lại có vẻ xảo quyệt nữa".
Đám con gái cười lớn trước luận điệu nghe có vẻ hợp lý của Julie .
"Julie" Laura Paulson cười khúc khích " Zachary Benedict là người tuyệt vời và sexy, ai cũng biết như thế" .
Julie lập tức đáp lại dù cô biết Carl đang thương thầm Laura.
"Em không nghĩ thế. Em không thích mắt của anh ấy. Chúng có màu nâu và nhìn đầy ác ý".
"Mắt của Zack màu hoàng kim. Hỏi mọi người xem, anh ấy có đôi mắt gợi tình".
"Julie chỉ là không giỏi trong việc nhận xét thôi" Carl xen vào, ngoảnh mặt với mối tình thầm kín và đi về phía Ted trên đường về " Nó còn nhỏ mà".
"Em không phải trẻ con để không biết rằng" Julie, luồn tay vào khuỷu tay anh cô, tranh luận " rằng Zack Benedict không thể đẹp trai bằng hai anh được".
Với câu tâng bốc này, Carl cười toe toét nhìn Laura và sửa lại " Julie trưởng thành hơn nhiều so với tuổi nhỉ".
Ted như vẫn còn chìm đắm trong thế giới người hùng điện ảnh .
" Tưởng tượng xem phải sống một mình khi còn nhỏ, làm việc trong trại nuôi gia súc, cưỡi ngựa, chiến đấu với bò đực."
Xe buýt dừng trước ngôi nhà ấm áp theo phong cách từ thời nữ hoàng Victoria, nơi mà Julie tự cho là nhà sau ba tháng sống chung với gia đình Mathison.
"Tới nơi rồi đó Julie" tài xế xe buýt vui vẻ nói.
Julie bước xuống xe, nhưng hôm nay không có tiếng chào tạm biệt nào từ các bạn cô bé, họ lạnh lùng, im lặng nghi ngờ cộng với vẻ khủng bố khắc nghiệt làm dạ dày Julie cảm thấy như bị khuấy tung lên, cô lê bước chậm chạp dọc theo con đường đầy tuyết. Tiền ăn trưa của lớp Julie bị mất khi nó được nộp lên bàn cô giáo. Tất cả học sinh đều muốn biết ai là thủ phạm, nhưng chỉ có Julie trong lớp vào giờ ra chơi để hoàn tất bài địa lý. Julie trở thành đối tượng bị nghi ngờ nhiều nhất, không chỉ bởi vì cô có dịp rất tốt để làm việc đó mà cô còn là học sinh mới, đến từ một thành phố xấu xa, và khi trong lớp chưa từng xảy ra việc này, cô nghiễm nhiên thành tội phạm trong mắt mọi người. Chiều nay, khi ngồi bên ngoài phòng hiệu trưởng, cô đã nghe thấy Duncan nhờ cô thư kí hẹn Đức cha và bà Mathison đến để thông báo về số tiền bị mất cắp. Chắc chắn thầy Duncan đã làm thế vì bây giờ Đức cha đang trên đường đi, và ông cũng hiếm khi có nhà sớm như thế này.
Khi cô đến trước cánh cổng trắng trước khoảng sân trống, cô đứng lại, nhìn vào trong, hai chân run lập cập đến nỗi đụng vào nhau vì nỗi sợ phải xa rời ngôi nhà. Bà Mathison đã cho cô một căn phòng riêng, với chiếc giường có màn che và khăn trải hình hoa, nhưng cô sẽ không nhớ chúng bằng nhớ những cái ôm. Những nụ cười. Và cả giọng nói hay tuyệt của họ nữa. Tất cả mọi người đều có giọng nói nhẹ nhàng, sâu lắng nhưng cũng rộn tiếng cười. Chỉ mới nghĩ đến việc không còn nghe James Mathison nói " Chúc ngủ ngon Julie. Đừng quên cầu nguyện đấy bé cưng" khiến Julie nhào mình vào tuyết và khóc như đứa trẻ. Làm sao cô có thể sống mà không còn có thể cùng Carl và Ted, những người cô xem như anh trai chơi game hay đi xem phim. Cô sẽ không thể cùng gia đình mới đi đến nhà thờ, ngồi ở hàng đầu và nghe Cha giảng giải về "Đấng Tối cao" trong khi mọi người lắng nghe một cách trang trọng. Lúc đầu cô không thích việc này lắm, công việc phục vụ nhà thờ kéo dài cả ngày chứ không chỉ vài giờ, và ghế ngồi thì cứng như đá, nhưng rồi cô bắt đầu lắng nghe Cha nói. Sau vài tuần lễ, Julie dần tin rằng có một "Đấng tối cao" tử tế, dịu dàng đang quan sát tất cả mọi người, kể cả những đứa trẻ tồi như Julie. Giờ đây, đứng trong tuyết, Juie thì thầm "cầu xin Ngài" với Chúa của Đức Cha. Nhưng cô biết điều đó là vô ích.
Cô đã biết điều tốt đẹp này sẽ không kéo dài, và phải cố lắm Julie mới ngăn nước mắt tuôn rơi. Trong một lúc, Julie hy vọng vào một trận đòn thay vì bị gửi trả lại Chicago, nhưng cô biết nhiều hơn thế. Trong ngôi nhà này, mọi người tin rằng nói dối và ăn cắp là không thể chấp nhận với "Đấng Tối cao" và với họ nữa. Julie đã hứa không phạm hai điều đó và họ hoàn toàn tin tưởng cô.
Chiếc cặp táp của cô tuột khỏi vai và rơi xuống tuyết, nhưng cô quá đau khổ để quan tâm. Nắm phần còn vướng lại, cô tê cứng đi về ngôi nhà và bước lên bậc thang.
Bánh socola, món ưa thích của Julie, đang nguội dần trên kệ bếp khi cô đóng cửa lại sau lưng. Bình thường những chiếc bánh thơm ngon này khiến miệng Julie chảy nước nhưng hôm nay nó khiến cô thấy tồi tệ hơn vì biết rằng bà Mathison sẽ không bao giờ làm chúng cho cô nữa. Phòng ăn trống vắng, liếc nhìn sang phòng khách cũng như thế. Julie nghe thấy tiếng hai người anh nuôi cất lên từ phòng họ ở nhà sau. Đôi tay run rẩy, Julie để cặp lên bàn cạnh cửa bếp, cởi áo khoác ra, rồi hướng về phía phòng của các anh.
Carl, anh nuôi 16 tuổi, trong thấy cô bé đứng ngay cửa, liền khoác tay lên vai cô .
"Nè Julie-Bob, em thấy tấm poster mới của tụi anh thế nào?"
Bình thường thì biệt danh mà Carl đặt cho Julie khiến cô phì cười, nhưng hôm nay nó giống như chửi vào cô vậy, cô sẽ không còn được nghe nó nữa. Ted, nhỏ hơn Carl 2 tuổi, cười toe toét với cô và chỉ vào tấm poster của thần tượng điện ảnh mới nhất Zack Benedict .
"Sao hả Julie, anh ta thật tuyệt vời phải không? Một ngày nào đó anh cũng sẽ có chiếc mô tô giống của Zack Benedict".
Julie nhìn lướt qua tấm poster cỡ người thật của một người đàn ông cao lớn, vai rộng, không hề cười đứng bên cạnh chiếc moto, hai tay khoanh lại trên vòm ngực sâu và rám nắng .
"Anh ta là tuyệt nhất" Cô lặng người tán đồng "bố mẹ của hai anh đâu rồi?"
James và Mary Mathison đã yêu cầu cô gọi họ là cha và mẹ, cô rất vui mừng đồng ý, cô biết cô không có quyền rút lại.
"Họ ở trong phòng bàn về việc hội họp gì đó" Ted nói, nhìn chằm chằm vào tấm poster " Carl và anh sẽ đi xem phim mới nhất của Zack Benedict tối nay. Bọn anh định dẫn em theo nhưng phim đó cấm trẻ dưới 13 vì hơi bạo lực, thế nên bố mẹ nói bọn anh không được rủ em theo" Anh chuyển cái nhìn từ poster thần tượng sang Julie và thấy gương mặt thảm não của cô "Này nhóc, đừng có rầu rĩ thế chứ, bọn anh sẽ đi với em ngay bộ phim đầu tiên mà-".
Cánh cửa nhà dưới mở toang và bố mẹ nuôi của Julie bước ra khỏi phòng ngủ, mặt họ thể hiện thái độ dứt khoát.
"Mẹ nghĩ là nghe thấy giọng con đó Julie, con có muốn ăn nhẹ trước khi làm bài tập không?"
Cha Mathison nhìn thấy gương mặt căng thẳng của Julie và nói.
"Có lẽ con bé quá buồn nên không thể tập trung vào bài tập được. Con muốn nói về chuyện đó bây giờ hay sau khi ăn tối".
"Bây giờ" Cô bé thì thầm. Ted và Carl trao nhau cái nhìn tò mò, lo lắng và định ra khỏi phòng, nhưng Julie ra hiệu họ có thể ở lại. Tốt hơn hết là mọi thứ nên kết thúc với sự có mặt của mọi người.
Khi bố mẹ nuôi đã ngồi trên giường Carl, Julie giọng run run .
"Có một số tiền đã bị mất ở trường sáng nay".
Cha Mathison bình thản.
"Cha mẹ biết rồi, thầy hiệu trưởng đã gọi điện và theo thầy Duncan, cũng như giáo viên của con, thì họ tin rằng đó là do con làm".
Julie đã quyết định trên đường về nhà rằng dù những điều họ nói có đau đớn và không đúng như thế nào đi nữa, cô cũng sẽ không cầu xin hoặc làm bẽ mặt bản thân trong bất kì trường hợp nào. Rủi thay, cô không thể ngờ tới khoảnh khắc cô mất gia đình mới của mình lại đau đớn đến thế. Cô cho hai tay vào túi quần jeans trong tư thế phản kháng không dự tính trước, nhưng nỗi sợ hãi của cô khiến vai cô rung lên dữ dội, và tay cô phải gạt lấy những giọt nước mắt đáng ghét.
"Con có lấy tiền không Julie?"
"Không" Từ đó bật ra trong tiếng khóc đau khổ.
"Thế thì được rồi" Cha Mathison và bà Mathison cùng đứng dậy như thể họ đã quyết định cô không chỉ nói dối mà còn là kẻ cắp, Julie vừa cầu xin vừa cố giải thích " Con thề mình không lấy tiền cơm trưa" Cô bé than khóc mãnh liệt, tay cô vặn chặt đường viền trên cái áo len "Con đã hứa không nói dối hay ăn cắp nữa, con không có. Con không có. Làm ơn, làm ơn hãy tin con".
"Mọi người tin con Julie à".
"Con đã thay đổi, thật đấy, con đã" cô bé vỡ oà rồi há hốc mồm nhìn mọi người không tin nổi " Mọi người...làm sao?"
"Julie" cha nuôi cô đặt tay lên má cô và nói "khi con đến đây sống, ta đã yêu cầu con hứa sẽ không nói dối hay ăn cắp nữa, con đã hứa, và chúng ta tin con" .
Julie gật đầu, nhớ lại cũng trong phòng khách 3 tháng trước, cô nhìn vào nụ cười của mẹ nuôi và lao vào vòng tay bà. Mọi người đứng gần cô, bao bọc cô bằng mùi hương hoa cẩm chướng và lời hứa hẹn cuộc sống sắp tới sẽ ngập tràn nụ hôn ngủ ngon và tiếng cười sẻ chia.
Những giọt nước mắt của Julie chảy thành hàng dài.
"Thôi nào, con tự làm mình ốm mất" James Mathison cười nhìn qua đầu Julie về phía ánh mắt lung linh của vợ "hãy để mẹ lo phần bữa tối, còn vụ mất cắp là việc của Đấng Tối cao". Vừa nghe đến "Đấng Tối Cao" Julie cứng người lại, rồi cô chạy ngang qua phòng, nói với sau lưng rằng sẽ về dọn bàn ăn.
Ngạc nhiên bởi việc Julie đột ngột bỏ đi, Cha lo lắng nói .
"Con bé không nên bỏ đi đâu cả vào lúc này, nó vẫn còn buồn, và trời thì hơi tối, Carl" ông nói thêm "Đi theo con bé".
"Con cũng đi nữa" Ted vừa nói vừa với tay lấy áo khoác trong tủ .
Cách nhà hai con phố, Julie đến trước cánh cửa đóng băng của nhà thờ và cô mở nó ra. Ánh sáng từ bầu trời mùa đông trắng xoá len qua các hàng ghế khi cô bước vào trong. Một chút vụng về ngượng ngập không biết phải làm gì trong tình cảnh này, cô bé đưa đôi mắt sáng về cây thập giá bằng gỗ. Sau một lúc, cô nói bẽn lẽn :.
"Cảm ơn hàng triệu lần vì đã khiến gia đình Mathison tin con. Con biết Người là người duy nhất có thể làm việc đó. Đó là phép màu. Người sẽ không hối tiếc đâu" cô bé hứa " con sẽ trở thành người hoàn hảo để ai cũng tự hào" Cô bé nói tiếp "Mà nếu người có thời gian, Người có thể tìm kẻ ăn cắp tiền ăn trưa được không, vì dù sao, con cũng đang phải gánh lấy tội đó, thật không công bằng chút nào".
Tối đó, sau bữa tối, Julie về dọn phòng ngủ, cô giữ nó sạch như mới, từ đầu đến đuôi, rồi đi tắm, rửa tai hai lần. Cô cố gắng làm thật tốt khi Carl và Ted rủ cô chơi Scrabble - một trò chơi giúp cô luyện kĩ năng đọc .
3.2
Sáng thứ 2 của tuần kế tiếp, Billy Nesbitt, học lớp 7, bị bắt quả tang cùng 6 vại bia khi đang chia sẻ chúng với các học sinh khác vào giờ trưa. Trên thùng bia là cái phong bì với nét chữ viết tay của giáo viên lớp Julie " Tiền bữa trưa - lớp cô Abbott".
Julie nhận được lời xin lỗi công khai trước lớp và cái khác riêng tư hơn trong phòng thầy Duncan.
Chiều hôm đó, Julie xuống xe buýt ngay nhà thờ và ở đó 15 phút, cô chạy suốt trên đường về để báo tin. Chạy ào vào nhà, gương mặt đỏ vì trời tuyết, phấn khích với bằng chứng giúp cô thoát khỏi danh trộm cắp. Cô chạy vào bếp nơi bà Mathison đang nấu bữa tối.
" Con có thể chứng minh mình không lấy tiền ăn trưa".
Cô đưa mắt nhìn trông đợi từ mẹ đến các anh.
Bà Mathison cười nhẹ, tiếp tục cắt cà rốt, Carl nhìn lên từ sàn nhà vì đang phải vẽ cho xong bài thu hoạch Kiến trúc tương lai của nước Mỹ. Ted ngẩn lên nhìn cô rồi tiếp tục đọc tạp chí với hình bìa là Zack Benedict. " Mọi người trong nhà đều biết con không lấy cắp số tiền đó, Julie" Cuối cùng bà Mathison đáp lại "con đã nói con không lấy".
"Đúng vậy, em bảo mọi người em không làm việc đó" Ted nhắc cô, tay cậu vừa lật sang trang mới.
"Vâng, nhưng con có thể khiến cho mọi người tin vào lời con, con có thể chứng minh" Cô rên, nhìn hết người này đến người kia.
Bà Mathison gạt củ cà rốt sang một bên, tay bà mở áo khoác cho Julie. Với nụ cười dịu dàng, bà nói.
"Con đã chứng minh rồi, con đã hứa với cả nhà mà".
"Nhưng lời nói của con không phải là bằng chứng, nó không đủ sức thuyết phục".
Bà Mathison nhìn thẳng vào mắt Julie " Không phải thế, Julie" Bằng sự xác nhận nhè nhàng " Nó đủ tốt, chắc chắn là thế" Mở nút áo đầu tiên trên áo khoác của Julie, bà nói thêm " Nếu con luôn thành thật với mọi người xung quanh như với cả nhà, thì chẳng bao lâu nữa lời nói của con sẽ có thể thuyết phục cả thế giới".
"Billy Nesbitt ăn cắp tiền để mua bia cho bạn hắn" Julie nói trong chút bướng bỉnh còn sót lại "Làm sao mẹ biết rằng con không nói dối hay ăn cắp nữa?"
"Cà nhà biết điều đó vì cả nhà biết về con" Người mẹ nuôi nhấn mạnh " Mọi người biết con, tin con và yêu quý con".
"Tất nhiên là thế rồi nhóc con" Ted cười toét miệng.
"Ai cũng vậy" Carl đồng thanh, ngước lên khỏi bài tập và gật đầu.
Chìm trong hoảng sợ, Julie thấy nước mắt rơi lã chã, cô vội vàng ngoảnh đầu qua một bên, nhưng ngày hôm đó đánh dấu bước ngoặt lớn trong đời cô bé. Gia đình Mathison đã trao ngôi nhà, sự tin tưởng và tình yêu thương cho Julie, không phải cho đứa trẻ may mắn nào khác. Gia đình ấm áp tuyệt vời này sẽ là của cô mãi mãi, không phải là một lúc. Họ biết mọi điều về cô, nhưng họ vẫn yêu thương cô.
Julie đắm mình trong một thế giới mới. Cô bung mình như cánh hoa hé nụ giữa ánh nắng chói chang. Cô lao đầu vào bài tập với lòng quyết tâm và ngạc nhiên nhận ra việc học cũng không khó lắm. Khi hè đến, cô đến những lớp hè để theo kịp bài vở bị mất trước đây.
Vào mùa đông kế đó, Julie được gọi vào phòng khách, nơi đó cô mở những phần quà sinh nhật đầu tiên với cả gia đình rạng rỡ xung quanh. Khi phần quà cuối cùng đã mở ra và mảnh giấy gói cuối cùng đã rơi xuống, James và Mathison cùng Ted và Carl trao cho cô món quà ý nghĩa nhất. Nó nằm trong chiếc phong bì lớn màu nâu. Bên trong là những tờ giấy in bằng mực đen có hàng chữ trên đầu " Đơn xin nhận con nuôi".
Julie nhìn gia đình với đôi mắt ngập nước, tờ đơn đưa sát vào ngực.
"Cho con sao?" Cô bé thở ra.
Ted và Carl chưa hiểu tại sao cô khóc nên cùng lên tiếng một lúc, giọng đầy lo lắng .
"Mọi người muốn mọi thứ trở nên hợp thức hoá, bậy giờ họ của em cũng là Mathison giống mọi người" Carl nói, Ted thêm vào " Ý anh là, nếu em không xem đó là ý hay, em có thể không làm theo" Cậu ngừng lại khi Julie đâm sầm vào người cậu với sức mạnh có thể đánh gục bất kì ai .
"Em rất thích" Cô bé ré lên vui sướng "em thích lắm, thích lắm, thích lắm".
Không có gì có thể kềm lại niềm vui sướng của cô bé. Tối đó, khi các anh rủ cô đi cùng nhóm bạn xem bộ phim mới nhất về người hùng của họ, Zack Benedict, cô đồng ý ngay lập tức, mặc dù cô không thể hiểu tại sao mọi người cho rằng anh ta tuyệt vời. Lòng tràn đầy vui sướng, cô ngồi ở hàng ghế thứ ba trong rạp Bijou với hai anh ở hai bên, bờ vai của họ khiến cô trở nên nhỏ bé, cộng thêm việc phải xem bộ phim với nhân vật chính là một anh chàng cao lớn, tóc đen, người không có gì đặc biệt ngoài ngoài chiếc xe đua, tham dự vào trận đánh, trông thật chán và có vẻ gì đó lạnh lùng.
"Em thấy bộ phim thế nào? Zack Benedict quá tuyệt phải không?" Ted hỏi cô khi họ ra khỏi rạp, xung quanh là đám đông thanh thiếu niên đang nói những câu tương tự Ted.
Sự tế nhị của Julie cuối cùng vượt lên ý muốn thành thật một cách mong manh vì cô muốn tán đồng với 2 anh về mọi thứ "Anh ta trông hơi ... già" Cô nói, nhìn sang đám con gái đi chung mong tìm sự ủng hộ.
Ted nghe như sét đánh ngang tai .
" Già! Anh ta mới 21 tuổi, và anh ta có thực đấy. Ý anh là, anh xem trên 1 tờ tạp chí nói anh ta phải sống tự lập từ năm lên 6 ở bờ Tây, phải làm việc để nuôi thân. Em biết đó - thuần ngựa. Sau đó anh ta chuyển qua đấu bò. Rồi gia nhập băng đua mô tô xuyên quốc gia. Zack Benedict" Ted kết thúc bằng giọng khao khát "Vậy mới là đàn ông chứ" .
"Nhưng anh ta trông rất lạnh lùng" Julie cãi " Lại có vẻ xảo quyệt nữa".
Đám con gái cười lớn trước luận điệu nghe có vẻ hợp lý của Julie .
"Julie" Laura Paulson cười khúc khích " Zachary Benedict là người tuyệt vời và sexy, ai cũng biết như thế" .
Julie lập tức đáp lại dù cô biết Carl đang thương thầm Laura.
"Em không nghĩ thế. Em không thích mắt của anh ấy. Chúng có màu nâu và nhìn đầy ác ý".
"Mắt của Zack màu hoàng kim. Hỏi mọi người xem, anh ấy có đôi mắt gợi tình".
"Julie chỉ là không giỏi trong việc nhận xét thôi" Carl xen vào, ngoảnh mặt với mối tình thầm kín và đi về phía Ted trên đường về " Nó còn nhỏ mà".
"Em không phải trẻ con để không biết rằng" Julie, luồn tay vào khuỷu tay anh cô, tranh luận " rằng Zack Benedict không thể đẹp trai bằng hai anh được".
Với câu tâng bốc này, Carl cười toe toét nhìn Laura và sửa lại " Julie trưởng thành hơn nhiều so với tuổi nhỉ".
Ted như vẫn còn chìm đắm trong thế giới người hùng điện ảnh .
" Tưởng tượng xem phải sống một mình khi còn nhỏ, làm việc trong trại nuôi gia súc, cưỡi ngựa, chiến đấu với bò đực."