Chương 5: Chạy trốn
Ngày thứ 7 tính từ ngày hắn bắt cô
Hôm nay cơ thể đã bình phục, cô biết vào buổi sáng hắn sẽ đi ra ngoài rất lâu. Lại thêm mấy hôm nay hắn không trói cô nữa nên Hoan Hoan càng thêm vững tin
Cô đã nung nấu ý định này từ lâu
Hôm nay là lúc cô sẽ trốn khỏi nơi này
Mấy hôm nay Hoan Hoan đều nhìn quan cảnh bên ngoài thông qua khẻ hở nhỏ
Lúc hắn bắt cô đã đánh ngất rồi đem cô đi đâu không biết, nếu không xem xét kỹ lưỡng không khéo sẽ không thể thoát khỏi
Qua khe hở nhỏ cô biết mình đang ở trên ngọn núi
Thành phố này chỉ có khu C là có núi, dưới núi có bản chỉ dẫn, nên cô chỉ cần xuống núi là có thể xác định phương hướng
_________
Đã 15 phút trôi qua kể từ khi hắn xuống núi
Tuy bên ngoài khoá cửa nhưng chỉ khoá bằng cây gỗ chứ không khoá bằng ổ
Hoan Hoan lấy trớn chạy thật nhanh dùng phần vai va đập mạnh vào cửa
Sau vài lần, cánh cửa gỗ đã gãy
'Được.... Được rồi'
Cô mừng rỡ cười
Chạy ra ngoài không quay đầu nhìn lại, cố hết sức chạy thật nhanh
Phải nhanh lên, nhanh chóng thoát khỏi nơi quái quỷ này, thoát khỏi tên ác ma đó- Hoan Hoan nghĩ
Ngọn núi này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chỉ có 1 con đường mòn dẫn lên, nên cô cứ thế mà chạy
Cơ thể tuy đã khỏi nhưng vẫn còn yếu nhược không tránh khỏi mệt, 2 tay chống lên gối định thần vài giây cố gắng điều hoà hơi thở rối loạn
Hoan Hoan liếm liếm đôi môi khô khốc, khi đã đỡ mệt, cô ngẩng đầu
Lần này không chạy nữa, chân thực sự rất mỏi, cứ run lên khiến cô khó mà điều khiển bước đi
SOẠT...
Nghe thấy tiếng động, Hoan Hoan lúc này ngẩng đầu lên
Cảnh tượng trước mắt khiến cô không tài nào quên được
Cơ thể căng như dây đàn, hít 1 hơi chỉ thấy lạnh lẽo không thôi
Sao hắn lại ở đây, sao hắn... lại về rồi?
Lãnh Phong chau mày nhìn người con gái trước mắt
Hôm nay hắn ra ngoài, như mọi khi hắn sẽ làm vài việc sau đó sẽ mua thức ăn và vật dụng cần thiết cho cô, nhưng sợ cô đói nên mua đồ về trước. Không ngờ lại thấy cô ở đây, con mẹ nó, cô dám bỏ trốn?1
Hắn mở miệng định nói gì đó nhưng cô không muốn nghe, cô sợ sẽ nghe thấy những câu không nên nghe
Liền xoay người chạy mà quên mất hướng mình đang chạy là nơi mà cô luôn muốn trốn khỏi1
Không mang giày, chân cô bây giờ đang rỉ máu, lại cộng thêm cơn đau nhức lúc nãy. Cô gắng gượng nhưng không tài nào chạy được
Chân à, van mày chạy đi có được không, làm ơn chạy đi mà - nội tâm Hoan Hoan gào thét, giờ đây cô sợ hãi tột cùng1
Chạy được vài bước đã bị hắn tóm được
Lúc nãy khoảng cách của cả 2 xa nhau cả vài chục mét, nhưng chỉ sau vài giây hắn và cô lại gần như vậy
Lãnh Phong nắm tay cô siết chặt lực đạo
'Chết tiệt, em định đi đâu?'
'**Anh thả tôi ra, bắt người là phạm pháp, chẳng lẽ...'
'Em định trốn khỏi tôi thì tôi nói cho em biết, không có khả năng**!'
Chưa nói hết câu, hắn đã cướp lời
Rồi kéo cô về nơi cô muốn trốn khỏi mặc cô vùng vẫy
Ném cô lên giường, hắn không vui nhìn cánh cửa bị cô phá, gương mặt toát lên tia tàn nhẫn
Hoan Hoan hoảng sợ lui về sau, hắn tiến đến ghì chặt cô dưới thân
Bắt đầu cởi áo
'Anh thả tôi ra, đừng qua đây' cô gào lên, vẻ mặt đầy hoảng sợ. Chăn, gối và những vật vơ được đều hướng về phía hắn, ra sức ném
'Đây là chỗ của tôi nên chẳng ai dám đến, dù hôm nay em có kêu gào để dẫn dụ người đến... thấy em trong bộ dạng này... tôi cũng không ngại đề họ chơi cùng đâu... càng đông càng vui a'
Lãnh Phong chậm rãi nói, mỗi câu mỗi chữ hắn nói ra đều làm cô run lên
'**Anh không thể...'
'Có gì không thể, trên đời này chẳng có việc gì mà Lãnh Phong này không dám làm, nếu không tin thì em cứ việc thử**'
Nói xong, hắn như hổ đói lao về phía cô
Từng thứ trên người cô đều bị hắn thô bạo xé nát
Hôm nay cơ thể đã bình phục, cô biết vào buổi sáng hắn sẽ đi ra ngoài rất lâu. Lại thêm mấy hôm nay hắn không trói cô nữa nên Hoan Hoan càng thêm vững tin
Cô đã nung nấu ý định này từ lâu
Hôm nay là lúc cô sẽ trốn khỏi nơi này
Mấy hôm nay Hoan Hoan đều nhìn quan cảnh bên ngoài thông qua khẻ hở nhỏ
Lúc hắn bắt cô đã đánh ngất rồi đem cô đi đâu không biết, nếu không xem xét kỹ lưỡng không khéo sẽ không thể thoát khỏi
Qua khe hở nhỏ cô biết mình đang ở trên ngọn núi
Thành phố này chỉ có khu C là có núi, dưới núi có bản chỉ dẫn, nên cô chỉ cần xuống núi là có thể xác định phương hướng
_________
Đã 15 phút trôi qua kể từ khi hắn xuống núi
Tuy bên ngoài khoá cửa nhưng chỉ khoá bằng cây gỗ chứ không khoá bằng ổ
Hoan Hoan lấy trớn chạy thật nhanh dùng phần vai va đập mạnh vào cửa
Sau vài lần, cánh cửa gỗ đã gãy
'Được.... Được rồi'
Cô mừng rỡ cười
Chạy ra ngoài không quay đầu nhìn lại, cố hết sức chạy thật nhanh
Phải nhanh lên, nhanh chóng thoát khỏi nơi quái quỷ này, thoát khỏi tên ác ma đó- Hoan Hoan nghĩ
Ngọn núi này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chỉ có 1 con đường mòn dẫn lên, nên cô cứ thế mà chạy
Cơ thể tuy đã khỏi nhưng vẫn còn yếu nhược không tránh khỏi mệt, 2 tay chống lên gối định thần vài giây cố gắng điều hoà hơi thở rối loạn
Hoan Hoan liếm liếm đôi môi khô khốc, khi đã đỡ mệt, cô ngẩng đầu
Lần này không chạy nữa, chân thực sự rất mỏi, cứ run lên khiến cô khó mà điều khiển bước đi
SOẠT...
Nghe thấy tiếng động, Hoan Hoan lúc này ngẩng đầu lên
Cảnh tượng trước mắt khiến cô không tài nào quên được
Cơ thể căng như dây đàn, hít 1 hơi chỉ thấy lạnh lẽo không thôi
Sao hắn lại ở đây, sao hắn... lại về rồi?
Lãnh Phong chau mày nhìn người con gái trước mắt
Hôm nay hắn ra ngoài, như mọi khi hắn sẽ làm vài việc sau đó sẽ mua thức ăn và vật dụng cần thiết cho cô, nhưng sợ cô đói nên mua đồ về trước. Không ngờ lại thấy cô ở đây, con mẹ nó, cô dám bỏ trốn?1
Hắn mở miệng định nói gì đó nhưng cô không muốn nghe, cô sợ sẽ nghe thấy những câu không nên nghe
Liền xoay người chạy mà quên mất hướng mình đang chạy là nơi mà cô luôn muốn trốn khỏi1
Không mang giày, chân cô bây giờ đang rỉ máu, lại cộng thêm cơn đau nhức lúc nãy. Cô gắng gượng nhưng không tài nào chạy được
Chân à, van mày chạy đi có được không, làm ơn chạy đi mà - nội tâm Hoan Hoan gào thét, giờ đây cô sợ hãi tột cùng1
Chạy được vài bước đã bị hắn tóm được
Lúc nãy khoảng cách của cả 2 xa nhau cả vài chục mét, nhưng chỉ sau vài giây hắn và cô lại gần như vậy
Lãnh Phong nắm tay cô siết chặt lực đạo
'Chết tiệt, em định đi đâu?'
'**Anh thả tôi ra, bắt người là phạm pháp, chẳng lẽ...'
'Em định trốn khỏi tôi thì tôi nói cho em biết, không có khả năng**!'
Chưa nói hết câu, hắn đã cướp lời
Rồi kéo cô về nơi cô muốn trốn khỏi mặc cô vùng vẫy
Ném cô lên giường, hắn không vui nhìn cánh cửa bị cô phá, gương mặt toát lên tia tàn nhẫn
Hoan Hoan hoảng sợ lui về sau, hắn tiến đến ghì chặt cô dưới thân
Bắt đầu cởi áo
'Anh thả tôi ra, đừng qua đây' cô gào lên, vẻ mặt đầy hoảng sợ. Chăn, gối và những vật vơ được đều hướng về phía hắn, ra sức ném
'Đây là chỗ của tôi nên chẳng ai dám đến, dù hôm nay em có kêu gào để dẫn dụ người đến... thấy em trong bộ dạng này... tôi cũng không ngại đề họ chơi cùng đâu... càng đông càng vui a'
Lãnh Phong chậm rãi nói, mỗi câu mỗi chữ hắn nói ra đều làm cô run lên
'**Anh không thể...'
'Có gì không thể, trên đời này chẳng có việc gì mà Lãnh Phong này không dám làm, nếu không tin thì em cứ việc thử**'
Nói xong, hắn như hổ đói lao về phía cô
Từng thứ trên người cô đều bị hắn thô bạo xé nát